Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 27 - Nụ Cười Của Người Ấy

/99


Ánh mặt trời loé ra, sương mù tán đi, Diệp Lạc mở to mắt, đập vào mắt là một màu xanh rì của lá cây, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được bản thân đang ở đâu. Nàng trừng mắt nhìn, nửa ngày không động đậy.

– Diệp Tri, ngươi ngủ giỏi thật đấy! – Một thanh âm nồng đậm sự khinh bỉ truyền đến, Diệp Lạc lại chớp chớp mắt, nàng nghĩ là nàng biết mình đang ở chỗ nào.

Ngồi dậy mới phát hiện trên người đang khoác chiếc áo của Quân Hoằng, nàng ngẩn người, nghi hoặc nhìn về phía Quân Hoằng.

– Ngươi sợ nóng?

Quân Hoằng vô cùng hoài nghi những người bên cạnh Diệp Tri có phải hay không đều bị nàng chọc tức đến sống dở chết dở. Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, không mở mồm.

Xem ra không phải sợ nóng, Diệp Lạc dựng cái thân lười dậy, cầm áo đưa cho hắn.

– Cám ơn. – Đến gần mới thấy rõ sắc mặt của Quân Hoằng, nàng bị dọa đến nhảy dựng lên.

– Quân Hoằng, tối qua ngươi không ngủ được? Hay là vì đưa áo cho ta nên lạnh tới không ngủ được?

– Không có, sáng nay dậy thấy ngươi vẫn ngủ say mới phủ thêm cho ngươi. – Sắc mặt Quân Hoằng rất khó coi nhưng vẫn đáp lại nàng.

– À! – Diệp Lạc gật gật đầu, hắt xì một cái.

– Ngươi dậy sớm thật, sáng sớm nên ngủ thêm, giấc ngủ vào lúc sáng sớm là ngon nhất.

– Diệp Tri, ngươi đã quên là hiện tại chúng ta không phải đang ở Diệp phủ của ngươi, mà là đang chạy trốn, chạy trốn đấy, ngươi có hiểu không?

Diệp Lạc nhìn nhìn hắn.

– Chạy trốn cũng phải ngủ chứ.

Hai người vượt qua một ngọn núi, ngày càng tiếp cận biên cảnh Dực quốc.

Nhưng càng đi, bước chân Diệp Lạc lại càng do dự.

– Làm sao vậy? – Quân Hoằng dừng bước, cảnh giác nhìn về bốn phía.

– Có phải lại có cái gì không thích hợp hay không?

Diệp Lạc nhìn hắn, hơn nửa ngày mới nói.

– Quân Hoằng, chúng ta tách ra đi!

– Vì sao muốn tách ra?

Diệp Lạc cắn môi, nhìn về phía trước, phía trước được bao phủ bởi một khu rừng nhỏ, đó là thung lũng ngăn cách giữa hai ngọn núi, cũng là hướng đi tới Dực quốc. Tay nàng đặt lên hông.

Nhuyễn kiếm bên hông chính là thư kiếm* trong cặp Tinh Nguyệt song kiếm, trời sinh có cảm ứng với hùng kiếm*. Chỉ cần vận đủ nội lực là có thể cảm giác được phương hướng vị trí của đối phương. Suốt trăm ngàn năm qua, Tinh Nguyệt song kiếm vẫn luôn là tín vật tốt nhất để tặng cho người yêu của mình.

* Chú thích: thư kiếm – kiếm dành cho nữ, hùng kiếm – kiếm dành cho nam.

Dù cách xa nhau muôn ngàn núi sông cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Khi tình cảm sâu đậm, nó là một sự an ủi ngọt ngào, nhưng trong giờ phút này, nàng không biết, có thể hay không trở thành một lá bùa đòi mạng.

Nàng biết là nàng nên bỏ thư kiếm lại, nhưng nàng thật sự luyến tiếc nó.

Nàng đã không còn cách nào đến với người kia, nhưng ít nhất vẫn còn một thứ để tưởng niệm.

Có lẽ tận sâu trong đáy lòng nàng vẫn còn sót lại một chút hy vọng, hy vọng rằng sư huynh sẽ không dùng Tinh Nguyệt song kiếm để tìm tung tích của nàng.

Tinh Nguyệt kiếm, là thánh vật tình yêu, không liên quan đến sự kiên trì hay lập trường của ai, cũng không liên quan đến âm mưu và tính kế.

Đây chẳng qua chỉ là hy vọng xa vời của nàng mà thôi, tình cảm của nàng cũng không có quyền đẩy Quân Hoằng vào mạo hiểm.

Nàng hít một hơi thật sâu, quyết đoán từ trong lòng lấy ra mấy đồ vật.

– Quân Hoằng, ngươi trước hết đừng đi tiếp mà cứ đợi ở đây, ta đi trước dò đường, nếu đi qua thung lũng mà không phát hiện điều gì lạ thượng, ta sẽ trở về tìm ngươi. Nếu gần đến lúc mặt trời lặn mà vẫn không thấy ta xuất hiện, ngươi phải ở trong khu rừng này, không được ra ngoài.

Nàng ngồi xổm xuống , vẽ một ký hiệu hình chiếc lá trên mặt đất.

– Đây là kí hiệu của Diệp gia, trên đường tới đây ta đã lưu lại kí hiệu, phủ binh Diệp gia sẽ tìm được nơi này. Trong trường hợp ngươi bị truy binh bao vây, không thể không rời đi, thì cũng phải nhớ lưu lại kí hiệu, nếu không binh cứu viện sẽ không tìm thấy ngươi.

– Còn có. – Nàng lại lấy ra hai cái bình nhỏ.

– Màu lam là độc dược, đủ để đối phó với khoảng trên dưới một trăm người, màu đỏ là thuốc giải.

Quân Hoằng không lên tiếng, nhìn Diệp Lạc thận trọng đặt hai bình sứ vào tay hắn.

Diệp Lạc lui về sau hai bước, nhìn hắn.

– Quân Hoằng, ngươi là Thái tử của Sùng Hưng vương triều, sẽ được ông trời phù hộ, ngươi, bảo trọng!

Nàng xoay người rời đi, lại bị Quân Hoằng giữ chặt lấy.

Hắn giữ chặt tay nàng.

– Ngươi đã nói, trên đường xuống hoàng tuyền, muốn làm bạn cùng ta. – Hắn nhìn Diệp Lạc, cười phóng khoáng.

– Nếu thực sự được ông trời phù hộ, Diệp Tri, ngươi ở lại bên cạnh ta, cả hai chúng ta sẽ cùng được ông trời phù hộ.

Hốc mắt Diệp Lạc có chút nóng lên, nàng nở nụ cười.

– Được!

Quân Hoằng đi ở đằng trước, lấy tay đẩy các cây cối mọc loạn xạ trước mặt sang hai bên, rất thong thả cẩn thận đi ra ngoài.

Diệp Lạc đi đằng sau, nhìn bóng lưng của hắn, cảm xúc dưới đáy lòng rất bình tĩnh.

Một tay lặng lẽ tháo xuống nhuyễn kiếm bên hông.

Sư huynh, không phải ta không tin huynh, mà là ta không thể bốc đồng kéo theo Thái tử của Sùng Hưng vương triều cùng ta mạo hiểm! Nếu huynh thật sự không sử dụng Tinh Nguyệt kiếm để truy tìm, vậy ta sẽ quay trở về tìm lại nó, cả đời này cũng không tháo xuống.

Tinh Nguyệt thư kiếm bị nữ chủ nhân đã làm bạn suốt mười năm giấu trong lùm cây. Một cơn gió thổi qua, rì rào rên rỉ, giống như đang không ngừng gọi vị chủ nhân mắt chứa ánh lệ quay đầu lại.

Bọn họ đi rất chậm, nửa đường Diệp Lạc còn cố ý kéo dài thời gian.

Đối mặt với sư huynh của nàng, đây là lần đầu tiên nàng làm việc mà không nắm chắc như vậy.

Đến tận khi mặt trời lặn, hai người vẫn chưa tới được thung lũng, Quân Hoằng thở ra một hơi thật dài, quay đầu nói.

– Xem


/99

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status