Sáng sớm khi Tống Lương Thần đang ở phòng bếp chiên trứng, chợt nhớ tới lời văn mà Hứa Tử Ngư viết trong tiểu thuyết, chính là trong lúc nấu cơm kịch tình bắn ra bốn phía. Cô bé này thật đúng là, luôn có biện pháp khiến cho anh dở khóc dở cười.
Nhìn thời gian đã gần bảy giờ rưỡi, anh vào phòng định gọi cô rời giường.
Sáng sớm gió nhè nhẹ thổi vào phòng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng như có mà cũng như không chiếu lên người của Hứa Tử Ngư, cô đang ngủ say, không biết có phải đang mơ thấy một giấc mơ đẹp hay không, khóe miệng của cô có chút hơi vểnh lên. Tống Lương Thần có chút không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, anh nhẹ nhàng ngồi ở trên giường bên cạnh cô. Nhìn người trước mắt, chợt nhớ hai ngày trước có một câu nói ở trên mạng là: “Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy em cùng ánh mặt trời đều ở đây, đây chính là tương lai của anh.” Hiện tại, tâm tình của anh cũng chính là như vậy.
Đưa tay phất qua cái trán của cô, vén mái tóc dài của cô ra sau tai, sau đó anh gọi cô dậy. Lông mi của cô chớp chớp, Hứa Tử Ngư khẽ mở mắt ra, trông thấy Tống Lương Thần, cô thoáng cảm thấy có chút mê mang, ngay sau đó hình ảnh của tối hôm qua liền cuồn cuộn ùa về, cô nhỏ giọng gọi một tiếng, đưa tay đem chăn mỏng kéo qua đầu.
Tống Lương Thần hì hì một tiếng rồi bật cười, giọng nói của Hứa Tử Ngư buồn buồn từ trong chăn truyền ra, cao giọng uy hiếp muốn anh đi ra ngoài trước, nếu không cô kiên quyết không rời giường. Tống Lương Thần thấy cô ăn vạ, vốn dĩ là muốn nói cậu không cần phải đi làm thì tốt hơn, mình đỡ phải lo lắng, nhưng lại sợ chọc phải tổ ong này, cho nên chỉ đành phải nói một tiếng: “Còn có một giờ nữa sẽ phải đi làm nha, bữa sáng đã nấu xong rồi, mau rửa mặt rồi xuống ăn đi.”
Hứa Tử Ngư giữ chăn trả lời một tiếng: “Biết rồi!”
Nghe thấy tiếng anh mở cửa đi ra rồi, khi đó cô mới dám ló cái đầu ra. Ngày hôm qua quả thật xấu hổ chết đi được, đều do những tác giả đam mỹ kia ngày ngày hun đúc hủ hóa cô, còn sữa tươi nữa, sữa tươi em gái cô đó!
Cô đầu tóc rối tung mang dép vào chân vừa đi vừa ngáp vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhanh chóng đánh răng, nhìn vào trong gương cô liền phát hiện trên cổ cô hình như có cái gì đó. Lại gần sát tấm gương, nhìn tấn gương cực lớn ở trước mắt, cô không thể tin được. . . . . . Đừng nói là hoa mắt nha! Xích lại gần một chút, cô lấy bàn chải đánh răng ở trong miệng ra, Hứa Tử Ngư tức giận cao giọng gào lên, thành công đem toàn bộ lãng mạn mà sáng hôm nay Tống Lương Thần tưởng tượng ra hoàn toàn cưỡng chế di dời: “Tống Lương Thần, cậu thật khốn kiếp. . . . . .”
Ăn sáng xong, Hứa Tử Ngư bất đắc dĩ lục lọi và tìm kiếm trong đống quần áo của mình, tối hôm qua Tống Lương Thần đem cổ cùng xương quai xanh của cô nào là cắn là hôn, đến hôm nay khắp nơi đều là dấu đỏ, hôm nay nóng như vậy, cô biết mặc đồ gì để che đây chứ . . . ! Đông lật Tây tìm qua nửa ngày, rốt cuộc cô cũng tìm được một cái áo sườn xám cao cổ không tay nằm ở dưới đáy rương mà năm ngoái cô đã mua được. Khi đó cô đi chơi, đầu óc nhất thời liền nóng lên cho nên không suy nghĩ liền mua về, kết quả thì mùa Xuân mặc thì quá lạnh, đến mùa Hè mặc thì quá nóng, cho nên đến bây giờ vẫn còn là chưa mặc qua. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, cái cổ áo vừa vặn che giấu được những cái dấu vết đó, nếu không thì hôm nay cô thật sự là không biết làm sao mà ra cửa đây.
Tống Lương Thần bởi vì chuyện mấy vết hôn này, mà khi ăn sáng anh đã nhận được không ít nhãn đao (ánh mắt sắc như đao) từ phía Hứa Tử Ngư. Mới vừa rồi anh còn đang suy nghĩ xem chút nữa trên đường đi làm có cần dừng lại để mua quần áo hay không, thì đã thấy Hứa Tử Ngư ra cửa với hai mắt tỏa sáng. Hứa Tử Ngư tuy nhỏ người nhưng vóc người cũng không tệ, trước sau lồi lõm, cái eo thon nhỏ, mặc cái sườn xám màu hồng nhạt càng tôn lên vẻ đẹp lung linh đáng yêu.
“Mặc như vậy quả thật không tệ.” Tống Lương Thần vô cùng thành khẩn tán dương.
“Không tệ cái gì chứ, bà đây lại cảm thấy trang phục này bó chặt quá.” Hứa Tử Ngư cầm cái túi xách đi tới cửa, muốn khom lưng mang giày vào cũng cảm thấy rất khó khăn. Tống Lương Thần nhìn y phục này của cô quả thật có chút chật, chỉ sợ ép đến cô và đứa nhỏ, anh vội vàng ngăn cô lại, để cho cô đứng đó, còn mình thì khom lưng cầm lấy giày của cô, tay chân của anh hơi vụng về, một chiếc rồi đến một chiếc giúp cô mang vào.
Hứa Tử Ngư một tay đỡ lấy vai của anh, cô nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc kia đang mang giày cho mình, trái tim cô như có một dòng nước ấm chậm rãi khoan khoái dâng lên, lúc nãy còn vì chuyện mấy vết hôn kia mà tức giận nhưng hiện tại chuyện đó lập tức liền tan thành mây khói.
Tống Lương Thần ngẩng đầu lên thấy cô cười híp mắt, anh hỏi: “Vui lắm à?”
Hứa Tử Ngư “Xì” một tiếng, xốc cái giỏ xách lên mở cửa liền đi ra ngoài, nụ cười trên môi muốn giấu lại không giấu được. Tống Lương Thần lắc đầu một cái sau đó khóa cửa lại, cô đã đứng ở một góc trong thang máy giậm giậm chân, đồng thời vẫy tay về phía anh, Tống Lương Thần vội vàng chạy vào thang máy, nói với cô sau này không được giậm chận như vậy nữa, thật sự rất nguy hiểm.
Hứa Tử Ngư thấy thang máy cao cấp như vậy, cô nghĩ chắc cũng sẽ không xảy ra sự cố thang máy rơi xuống đâu nhỉ, nhưng Tống Lương Thần vừa dụ dỗ lại mang theo uy hiếp, đem chuyện của N năm trước đó là《Thần chết đến rồi》 ra kể, khiến cho Hứa Tử Ngư liên tiếp bày tỏ khiếp sợ, về sau cô cũng không dám một bước ở ngoài, một bước ở bên trong nữa. (Mình cảm thấy Tống tiên sinh có lúc cũng cẩn thận quá, mọi người cảm thấy thế nào)
Nhà của Tống Lương Thần rất gần công ty, chỉ cần lái xe 10 phút là đến nơi. Xét thấy thời gian cũng không nhiều, Hứa Tử Ngư tóm tắt nói, bày tỏ hy vọng mối quan hệ của hai người trong công ty không nên để lộ ra quá mức rõ ràng, nói xong cũng không nói gì thêm nữa.
“Sao thế, còn sợ người khác đàm luận sao?” Tống Lương Thần bày tỏ thái độ phản đối với đề nghị của Hứa Tử Ngư, cả công ty đều là của anh, tại sao ngay cả người phụ nữ mà anh thích cũng không được nói ra đây?
“Ah, mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Mọi người đều là đồng nghiệp nhiều năm qua của mình, chờ mình suy nghĩ xem phải nói như thế nào trước đã.” Hứa Tử Ngư thấy mặt của Tống Lương Thần có chút đen, vội vàng hôn lên má của anh một cái: “Tiểu Tống ngoan, nghe lời nha!”
Tống Lương Thần im lặng nhìn người bên cạnh một chút, đây rõ ràng là áp dụng cách mà cô thường dùng để dụ dỗ cháu gái mà! Nhưng nói đi thì nói lại, phương pháp xử lý ngây thơ như vậy đối với Tống Lương Thần này còn rất có tác dụng nha. Ngoài miệng mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt rõ ràng đang rất vui.
“Mình sẽ không nói, nhưng nếu như mọi người nhìn ra, vậy thì lại là chuyện khác rồi.”
“Không thể nào, mình sẽ cố gắng, bảo đảm người ngoài sẽ không nhìn ra được.”
“Nói thì hay lắm, mình chỉ cho cậu thời gian một tháng để chuẩn bị, sau một tháng mình không dám cam đoan.”
“Một tháng sao, thời gian quá gấp đi, mình sợ đến khi đó còn chưa chuẩn bị xong.”
“Cậu không nhớ bác sĩ đã nói gì rồi sao? Còn chưa đầy một tháng nữa con của chúng ta sẽ phát triển rất nhiều, một tháng đó nó có thể sẽ lớn lên không ít, khi đó cậu không sợ mọi người nhìn ra sao?”
“Ách. . . . . .” Điều này cũng đúng. Hứa Tử Ngư bất đắc dĩ thở dài, đến khi bụng của cô lộ ra, mà ba của đứa nhỏ còn chưa xuất hiện, khi đó cô làm sao giải thích với Tả Trung Đường và mọi người đây?
Đến nhà để xe dưới tầng hầm của công ty, Tống Lương Thần ở trong xe đưa mắt liếc nhìn Hứa Tử Ngư đi vào thang máy cùng với vài đồng nghiệp, cô cùng đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi lên lầu, sau khi cô đi, anh mới mở cửa xuống xe, anh đi vào thang máy của tổng giám đốc. Lại nói, hôm nay anh còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
Vào đến phòng làm việc của mình, đã nhìn thấy cô trợ lý trung thành của mình đã ngồi nghiêm chỉnh ở đó từ lúc nào rồi, biểu tình trên mặt cô ấy vẫn là vẻ lạnh lùng ngàn năm không đổi: “Ri¬ta, cô qua đây. Hôm trước nói cô chuẩn bị một số thứ, cô chuẩn bị thế nào rồi. . . . . .”
Bởi vì ngồi xe của Tống Lương Thần đến, cho nên hôm nay Hứa Tử Ngư đi làm sớm hơn ngày thường rất nhiều, mọi người rối rít hỏi thăm cô, ngay cả cô tạp vụ phụ trách lau dọn cũng kinh ngạc hỏi thăm hôm nay sao cô lại đi làm sớm như vậy. Chuyện này có khoa trương quá không đây? Thì ra thường ngày cô là một nhân viên gương mẫu, khi chuông vừa reo cô mới bước vào đến cửa chính mà thôi.
Lãnh đạo ở lầu giữa cũng thường hay lợi dụng chút quyền lợi mà đến trễ, nhưng Tả Trung Đường lại là người rất có nguyên tắc, hôm nay chưa đến giờ làm cô ấy đã đến công ty. Hứa Tử Ngư thấy tay trái của cô ấy đang cầm bình giữ nhiệt và bánh bao, tay phải thì cầm túi xách và Lap¬top, Hứa Tử Ngư chào buổi sáng với cô ấy, sau đó hỏi thăm xem có cần cô giúp một tay hay không, thì Tả Trung Đường liền liếc cô một cái, bước chân cũng thả chậm lại mà nói: “Hứa Tử Ngư, bà còn có chuyện muốn tìm cô đó, mau đi theo tôi!”
Hứa Tử Ngư le lưỡi một cái, mấy hôm trước cô xin nghỉ nhiều ngày như vậy, nhìn bộ mặt của Tả Trung Đường bây giờ có lẽ là lần này cô chết chắc rồi.
Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng một trận, ai ngờ Tả Trung Đường gọi cô lên chỉ là nói về chuyện công việc mà thôi.
“Hứa Tử Ngư, tôi nhớ cô là tốt nghiệp ngành quảng cáo ra phải không?”
“Đúng vậy, tốt nghiệp quảng cáo ra.”
“Vậy thì tốt quá!” Tả Trung Đường từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho cô rồi nói: “Sáu tháng cuối năm của chúng ta dự định sẽ tung ra một bộ tiểu thuyết hệ liệt, trong đó có mấy tiểu thuyết là do cô viết ra. Tôi thấy nhóm hệ liệt này nên gi¬ao cho cô thì tốt nhất, thứ nhất có thể khai thông thuận lợi với người khác, thứ hai cũng sẽ phát huy một chút chuyên nghiệp của cô.”
Hứa Tử Ngư nhận lấy tài liệu của Tả Trung Đường nói: “Sếp Tả, nhưng tôi tốt nghiệp đã rất lâu rồi cũng không có thiết kế qua, tôi làm được không?”
“Sao lại không được chứ, không được cũng phải được!” Tả Trung Đường mở cái bình giữ nhiệt ra vừa ăn vừa nói: “Tôi thấy cô làm chuyên đề đề cử cũng rất tốt, nhìn trúng tác giả cũng đều rất có tiềm lực, tin tưởng cô không có vấn đề gì.”
“Đây. . . . . .” Hứa Tử Ngư nhìn tài liệu trong tay một chút, bày ra một địa đồ tiểu thuyết hệ liệt có thể xuất bản, đây đối với cô mà nói chính là một cơ hội và cũng là thử thách mới nha, cô xúc động nhìn Tả Trung Đường mà nói: “Cám ơn sếp, Tả Trung Đường.”
“Đừng vội cảm ơn tôi.” Tả Trung Đường rút khăn giấy ra lau miệng, xoay mặt chính là lộ ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nói cho tôi biết, thứ 6 tuần trước cô xin nghỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Buổi sáng bị bệnh tôi không nói cô rồi, buổi trưa đến công ty thì lại ngây ngây ngô ngô, có muốn ra khỏi cửa cũng phải xin phép tôi một tiếng chứ. Nhưng lại không may, khi cô mới vừa đi khỏi thì tổng giám đốc Tống đích thân đến tìm tôi để hỏi người, cô nói xem, tổng giám đốc Tống vừa mới đến đã đắc tội với ông ấy rồi, bản lãnh của cô gần đây thật lớn rồi đó!”
“Tả Trung Đường, sẽ không có chuyện gì đâu. . . . . .”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, cô nên cầu nguyện để tổng giám đốc Tống không nhớ đến cô đi, nếu không, ông ấy thật sự sẽ khai đao với cô, khi đó tôi đây cũng không gánh nổi cho cô đâu.” Hứa Tử Ngư bày ra vẻ mặt sợ hãi vội vàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, tổng giám đốc Tống anh ta dám sao.
Hai người đang nói chuyện, thì Tả Trung Đường có điện thoại nội bộ gọi vào, Tả Trung Đường liền nhận điện thoại vừa nghe vừa gật đầu, sau khi cúp máy liền nói với Hứa Tử Ngư: “Thật là người mới nên bầu không khí mới, mới sáng sớm đầu tuần, nghĩ thế nào mà lại triệu tập ngành của chúng ta đi họp vậy?”
Mặt của Hứa Tử Ngư hoài nghi gật đầu một cái, Tống Lương Thần lại muốn làm cái gì đây chứ?
Chín giờ rưỡi sáng, toàn thể nhân viên nữ trong công ty đều đã tập trung đầy đủ tại phòng hội nghị lớn, ngồi tại vị trí của chủ tọa trong phòng hội nghị chính là Chu Minh Vĩ phụ trách về lương và phúc lợi của công ty. Ông ta nhìn mọi người trong phòng họp một lượt, sau đó mở miệng nói: “Tôi và tổng giám đốc Tống đã có xem qua tình hình phúc lợi của công ty chúng ta, cảm thấy phúc lợi hiện tại của mọi người chưa được hoàn thiện, cho nên cuối tuần qua, ông ấy đã đặt ra và điều chỉnh lại.” Ông ta ngừng một chút rồi nói: “Dĩ nhiên không chỉ có riêng đồng nghiệp nữ, đồng nghiệp nam cũng có, trong tuần này chúng ta sẽ cùng thảo luận đến vấn đề này. Điều đầu tiên chúng ta cần thảo luận chính là vấn đề giờ làm việc, In¬ter¬net là một ngành mới phát, cái nghề này rất mới và đặc biệt rất có sức sống, tôi cùng tổng giám đốc Tống đã thống nhất, từ nay về sau chọn lựa phương pháp co dãn thời gian làm việc, tám giờ làm việc không cần phải có mặt tại công ty. . . . . .”
Chu Minh Vĩ nói giọng đều đều, ông là người rất có kinh nghiệm trong việc quản lý nhân viên, cho nên hôm nay cho dù tình huống khiến cho những người kia xuất hiện vạch đen đầy đầu, thì ông vẫn có thể ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thoả đáng, cứng cỏi nói chuyện cùng mọi người. Dĩ nhiên hôm nay Tống Lương Thần phái ông đến chủ trì cuộc họp này nguyên nhân cũng là vì vậy.
Thứ 7, Tống Lương Thần gọi điện thoại cho ông, nói ông mau sớm soạn phương án điều chỉnh lại phúc lợi và lương của công ty, nguyên tắc chính là muốn nhân viên thoải mái và lòng tràn đầy vui sướng khi đi làm. Yêu cầu như thế đương nhiên là Chu Minh Vĩ nguyện ý thi hành rồi, dù sao ông cũng là một thành viên trong công ty này. Nhưng hôm nay khi vừa đến công ty, sau khi Tống Lương Thần xem qua bảng báo cáo của ông có chút suy tư rồi liền ký tên vào. Đồng thời còn yêu cầu ông lập tức nói qua một chút cho các bộ phận khác trước. Còn nói phải nói cho nhân viên nữ biết trước, nói qua còn chưa đủ, ông nhìn nội dung trên mấy tờ giấy thật mỏng để cho ông nói hết 3 giờ đồng hồ.
Chu Minh Vĩ nói đến miệng đắng lưỡi khô còn chưa có xong, trợ lý của ông phải ba lần bảy lượt đi rót nước cho ông uống, báo hại ông phải chạy đi nhà vệ sinh hai chuyến. Vừa bắt đầu mọi người ở phía dưới nghe đến phúc lợi ai ai cũng đều rất kích động, nhưng sau đó thấy ông nói không ngừng cho nên cũng không bình tĩnh được nữa rồi, ai đem theo di động thì lấy di động ra lên mạng chat, có người với ánh mắt đờ đẫn ngẩn người nhìn ông ở phía trước giống như vô hình vậy, còn có người thì ngủ gà ngủ gật. Hỏng bét rồi, ông còn hy vọng mọi người nghe đừng chú tâm quá, bởi vì ông cũng không còn bình tĩnh mà nói như lúc đầu nữa, ông phát hiện có mấy câu đã nói đi nói lại nhiều lần rồi. . . . . . Nhân viên chuyên nghiệp chính là nhân viên chuyên nghiệp, Chu Minh Vĩ giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay 11:59 phút, ông ho nhẹ một tiếng cắt đứt mộng lớn Xuân Thu của mấy vị đồng nghiệp, ông thu mấy tờ giấy trên bàn lại rồi nói: “Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc. Tổng giám đốc Tống rất quan tâm đến sức khỏe của nhân viên, trong lúc mọi người đi họp ông ấy đã chuẩn bị cho mọi người một chút kinh ngạc vui vẻ rồi, tình hình cụ thể xin mọi người quay trở về chỗ ngồi của mình mà xem.”
Nghe đến đây các đồng nghiệp nữ lập tức bắt đầu thảo luận một cách nhiệt tình xem cuối cùng là có thêm phúc lợi gì đây, cả phòng lớn tiếng bàn tán, đồng chí Chu Minh Vĩ cầm tài liệu lên rồi nhanh như gió mà bỏ trốn.
Nhìn thời gian đã gần bảy giờ rưỡi, anh vào phòng định gọi cô rời giường.
Sáng sớm gió nhè nhẹ thổi vào phòng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng như có mà cũng như không chiếu lên người của Hứa Tử Ngư, cô đang ngủ say, không biết có phải đang mơ thấy một giấc mơ đẹp hay không, khóe miệng của cô có chút hơi vểnh lên. Tống Lương Thần có chút không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, anh nhẹ nhàng ngồi ở trên giường bên cạnh cô. Nhìn người trước mắt, chợt nhớ hai ngày trước có một câu nói ở trên mạng là: “Sáng sớm thức dậy, nhìn thấy em cùng ánh mặt trời đều ở đây, đây chính là tương lai của anh.” Hiện tại, tâm tình của anh cũng chính là như vậy.
Đưa tay phất qua cái trán của cô, vén mái tóc dài của cô ra sau tai, sau đó anh gọi cô dậy. Lông mi của cô chớp chớp, Hứa Tử Ngư khẽ mở mắt ra, trông thấy Tống Lương Thần, cô thoáng cảm thấy có chút mê mang, ngay sau đó hình ảnh của tối hôm qua liền cuồn cuộn ùa về, cô nhỏ giọng gọi một tiếng, đưa tay đem chăn mỏng kéo qua đầu.
Tống Lương Thần hì hì một tiếng rồi bật cười, giọng nói của Hứa Tử Ngư buồn buồn từ trong chăn truyền ra, cao giọng uy hiếp muốn anh đi ra ngoài trước, nếu không cô kiên quyết không rời giường. Tống Lương Thần thấy cô ăn vạ, vốn dĩ là muốn nói cậu không cần phải đi làm thì tốt hơn, mình đỡ phải lo lắng, nhưng lại sợ chọc phải tổ ong này, cho nên chỉ đành phải nói một tiếng: “Còn có một giờ nữa sẽ phải đi làm nha, bữa sáng đã nấu xong rồi, mau rửa mặt rồi xuống ăn đi.”
Hứa Tử Ngư giữ chăn trả lời một tiếng: “Biết rồi!”
Nghe thấy tiếng anh mở cửa đi ra rồi, khi đó cô mới dám ló cái đầu ra. Ngày hôm qua quả thật xấu hổ chết đi được, đều do những tác giả đam mỹ kia ngày ngày hun đúc hủ hóa cô, còn sữa tươi nữa, sữa tươi em gái cô đó!
Cô đầu tóc rối tung mang dép vào chân vừa đi vừa ngáp vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhanh chóng đánh răng, nhìn vào trong gương cô liền phát hiện trên cổ cô hình như có cái gì đó. Lại gần sát tấm gương, nhìn tấn gương cực lớn ở trước mắt, cô không thể tin được. . . . . . Đừng nói là hoa mắt nha! Xích lại gần một chút, cô lấy bàn chải đánh răng ở trong miệng ra, Hứa Tử Ngư tức giận cao giọng gào lên, thành công đem toàn bộ lãng mạn mà sáng hôm nay Tống Lương Thần tưởng tượng ra hoàn toàn cưỡng chế di dời: “Tống Lương Thần, cậu thật khốn kiếp. . . . . .”
Ăn sáng xong, Hứa Tử Ngư bất đắc dĩ lục lọi và tìm kiếm trong đống quần áo của mình, tối hôm qua Tống Lương Thần đem cổ cùng xương quai xanh của cô nào là cắn là hôn, đến hôm nay khắp nơi đều là dấu đỏ, hôm nay nóng như vậy, cô biết mặc đồ gì để che đây chứ . . . ! Đông lật Tây tìm qua nửa ngày, rốt cuộc cô cũng tìm được một cái áo sườn xám cao cổ không tay nằm ở dưới đáy rương mà năm ngoái cô đã mua được. Khi đó cô đi chơi, đầu óc nhất thời liền nóng lên cho nên không suy nghĩ liền mua về, kết quả thì mùa Xuân mặc thì quá lạnh, đến mùa Hè mặc thì quá nóng, cho nên đến bây giờ vẫn còn là chưa mặc qua. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, cái cổ áo vừa vặn che giấu được những cái dấu vết đó, nếu không thì hôm nay cô thật sự là không biết làm sao mà ra cửa đây.
Tống Lương Thần bởi vì chuyện mấy vết hôn này, mà khi ăn sáng anh đã nhận được không ít nhãn đao (ánh mắt sắc như đao) từ phía Hứa Tử Ngư. Mới vừa rồi anh còn đang suy nghĩ xem chút nữa trên đường đi làm có cần dừng lại để mua quần áo hay không, thì đã thấy Hứa Tử Ngư ra cửa với hai mắt tỏa sáng. Hứa Tử Ngư tuy nhỏ người nhưng vóc người cũng không tệ, trước sau lồi lõm, cái eo thon nhỏ, mặc cái sườn xám màu hồng nhạt càng tôn lên vẻ đẹp lung linh đáng yêu.
“Mặc như vậy quả thật không tệ.” Tống Lương Thần vô cùng thành khẩn tán dương.
“Không tệ cái gì chứ, bà đây lại cảm thấy trang phục này bó chặt quá.” Hứa Tử Ngư cầm cái túi xách đi tới cửa, muốn khom lưng mang giày vào cũng cảm thấy rất khó khăn. Tống Lương Thần nhìn y phục này của cô quả thật có chút chật, chỉ sợ ép đến cô và đứa nhỏ, anh vội vàng ngăn cô lại, để cho cô đứng đó, còn mình thì khom lưng cầm lấy giày của cô, tay chân của anh hơi vụng về, một chiếc rồi đến một chiếc giúp cô mang vào.
Hứa Tử Ngư một tay đỡ lấy vai của anh, cô nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc kia đang mang giày cho mình, trái tim cô như có một dòng nước ấm chậm rãi khoan khoái dâng lên, lúc nãy còn vì chuyện mấy vết hôn kia mà tức giận nhưng hiện tại chuyện đó lập tức liền tan thành mây khói.
Tống Lương Thần ngẩng đầu lên thấy cô cười híp mắt, anh hỏi: “Vui lắm à?”
Hứa Tử Ngư “Xì” một tiếng, xốc cái giỏ xách lên mở cửa liền đi ra ngoài, nụ cười trên môi muốn giấu lại không giấu được. Tống Lương Thần lắc đầu một cái sau đó khóa cửa lại, cô đã đứng ở một góc trong thang máy giậm giậm chân, đồng thời vẫy tay về phía anh, Tống Lương Thần vội vàng chạy vào thang máy, nói với cô sau này không được giậm chận như vậy nữa, thật sự rất nguy hiểm.
Hứa Tử Ngư thấy thang máy cao cấp như vậy, cô nghĩ chắc cũng sẽ không xảy ra sự cố thang máy rơi xuống đâu nhỉ, nhưng Tống Lương Thần vừa dụ dỗ lại mang theo uy hiếp, đem chuyện của N năm trước đó là《Thần chết đến rồi》 ra kể, khiến cho Hứa Tử Ngư liên tiếp bày tỏ khiếp sợ, về sau cô cũng không dám một bước ở ngoài, một bước ở bên trong nữa. (Mình cảm thấy Tống tiên sinh có lúc cũng cẩn thận quá, mọi người cảm thấy thế nào)
Nhà của Tống Lương Thần rất gần công ty, chỉ cần lái xe 10 phút là đến nơi. Xét thấy thời gian cũng không nhiều, Hứa Tử Ngư tóm tắt nói, bày tỏ hy vọng mối quan hệ của hai người trong công ty không nên để lộ ra quá mức rõ ràng, nói xong cũng không nói gì thêm nữa.
“Sao thế, còn sợ người khác đàm luận sao?” Tống Lương Thần bày tỏ thái độ phản đối với đề nghị của Hứa Tử Ngư, cả công ty đều là của anh, tại sao ngay cả người phụ nữ mà anh thích cũng không được nói ra đây?
“Ah, mình vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Mọi người đều là đồng nghiệp nhiều năm qua của mình, chờ mình suy nghĩ xem phải nói như thế nào trước đã.” Hứa Tử Ngư thấy mặt của Tống Lương Thần có chút đen, vội vàng hôn lên má của anh một cái: “Tiểu Tống ngoan, nghe lời nha!”
Tống Lương Thần im lặng nhìn người bên cạnh một chút, đây rõ ràng là áp dụng cách mà cô thường dùng để dụ dỗ cháu gái mà! Nhưng nói đi thì nói lại, phương pháp xử lý ngây thơ như vậy đối với Tống Lương Thần này còn rất có tác dụng nha. Ngoài miệng mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt rõ ràng đang rất vui.
“Mình sẽ không nói, nhưng nếu như mọi người nhìn ra, vậy thì lại là chuyện khác rồi.”
“Không thể nào, mình sẽ cố gắng, bảo đảm người ngoài sẽ không nhìn ra được.”
“Nói thì hay lắm, mình chỉ cho cậu thời gian một tháng để chuẩn bị, sau một tháng mình không dám cam đoan.”
“Một tháng sao, thời gian quá gấp đi, mình sợ đến khi đó còn chưa chuẩn bị xong.”
“Cậu không nhớ bác sĩ đã nói gì rồi sao? Còn chưa đầy một tháng nữa con của chúng ta sẽ phát triển rất nhiều, một tháng đó nó có thể sẽ lớn lên không ít, khi đó cậu không sợ mọi người nhìn ra sao?”
“Ách. . . . . .” Điều này cũng đúng. Hứa Tử Ngư bất đắc dĩ thở dài, đến khi bụng của cô lộ ra, mà ba của đứa nhỏ còn chưa xuất hiện, khi đó cô làm sao giải thích với Tả Trung Đường và mọi người đây?
Đến nhà để xe dưới tầng hầm của công ty, Tống Lương Thần ở trong xe đưa mắt liếc nhìn Hứa Tử Ngư đi vào thang máy cùng với vài đồng nghiệp, cô cùng đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi lên lầu, sau khi cô đi, anh mới mở cửa xuống xe, anh đi vào thang máy của tổng giám đốc. Lại nói, hôm nay anh còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
Vào đến phòng làm việc của mình, đã nhìn thấy cô trợ lý trung thành của mình đã ngồi nghiêm chỉnh ở đó từ lúc nào rồi, biểu tình trên mặt cô ấy vẫn là vẻ lạnh lùng ngàn năm không đổi: “Ri¬ta, cô qua đây. Hôm trước nói cô chuẩn bị một số thứ, cô chuẩn bị thế nào rồi. . . . . .”
Bởi vì ngồi xe của Tống Lương Thần đến, cho nên hôm nay Hứa Tử Ngư đi làm sớm hơn ngày thường rất nhiều, mọi người rối rít hỏi thăm cô, ngay cả cô tạp vụ phụ trách lau dọn cũng kinh ngạc hỏi thăm hôm nay sao cô lại đi làm sớm như vậy. Chuyện này có khoa trương quá không đây? Thì ra thường ngày cô là một nhân viên gương mẫu, khi chuông vừa reo cô mới bước vào đến cửa chính mà thôi.
Lãnh đạo ở lầu giữa cũng thường hay lợi dụng chút quyền lợi mà đến trễ, nhưng Tả Trung Đường lại là người rất có nguyên tắc, hôm nay chưa đến giờ làm cô ấy đã đến công ty. Hứa Tử Ngư thấy tay trái của cô ấy đang cầm bình giữ nhiệt và bánh bao, tay phải thì cầm túi xách và Lap¬top, Hứa Tử Ngư chào buổi sáng với cô ấy, sau đó hỏi thăm xem có cần cô giúp một tay hay không, thì Tả Trung Đường liền liếc cô một cái, bước chân cũng thả chậm lại mà nói: “Hứa Tử Ngư, bà còn có chuyện muốn tìm cô đó, mau đi theo tôi!”
Hứa Tử Ngư le lưỡi một cái, mấy hôm trước cô xin nghỉ nhiều ngày như vậy, nhìn bộ mặt của Tả Trung Đường bây giờ có lẽ là lần này cô chết chắc rồi.
Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng một trận, ai ngờ Tả Trung Đường gọi cô lên chỉ là nói về chuyện công việc mà thôi.
“Hứa Tử Ngư, tôi nhớ cô là tốt nghiệp ngành quảng cáo ra phải không?”
“Đúng vậy, tốt nghiệp quảng cáo ra.”
“Vậy thì tốt quá!” Tả Trung Đường từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho cô rồi nói: “Sáu tháng cuối năm của chúng ta dự định sẽ tung ra một bộ tiểu thuyết hệ liệt, trong đó có mấy tiểu thuyết là do cô viết ra. Tôi thấy nhóm hệ liệt này nên gi¬ao cho cô thì tốt nhất, thứ nhất có thể khai thông thuận lợi với người khác, thứ hai cũng sẽ phát huy một chút chuyên nghiệp của cô.”
Hứa Tử Ngư nhận lấy tài liệu của Tả Trung Đường nói: “Sếp Tả, nhưng tôi tốt nghiệp đã rất lâu rồi cũng không có thiết kế qua, tôi làm được không?”
“Sao lại không được chứ, không được cũng phải được!” Tả Trung Đường mở cái bình giữ nhiệt ra vừa ăn vừa nói: “Tôi thấy cô làm chuyên đề đề cử cũng rất tốt, nhìn trúng tác giả cũng đều rất có tiềm lực, tin tưởng cô không có vấn đề gì.”
“Đây. . . . . .” Hứa Tử Ngư nhìn tài liệu trong tay một chút, bày ra một địa đồ tiểu thuyết hệ liệt có thể xuất bản, đây đối với cô mà nói chính là một cơ hội và cũng là thử thách mới nha, cô xúc động nhìn Tả Trung Đường mà nói: “Cám ơn sếp, Tả Trung Đường.”
“Đừng vội cảm ơn tôi.” Tả Trung Đường rút khăn giấy ra lau miệng, xoay mặt chính là lộ ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nói cho tôi biết, thứ 6 tuần trước cô xin nghỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Buổi sáng bị bệnh tôi không nói cô rồi, buổi trưa đến công ty thì lại ngây ngây ngô ngô, có muốn ra khỏi cửa cũng phải xin phép tôi một tiếng chứ. Nhưng lại không may, khi cô mới vừa đi khỏi thì tổng giám đốc Tống đích thân đến tìm tôi để hỏi người, cô nói xem, tổng giám đốc Tống vừa mới đến đã đắc tội với ông ấy rồi, bản lãnh của cô gần đây thật lớn rồi đó!”
“Tả Trung Đường, sẽ không có chuyện gì đâu. . . . . .”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, cô nên cầu nguyện để tổng giám đốc Tống không nhớ đến cô đi, nếu không, ông ấy thật sự sẽ khai đao với cô, khi đó tôi đây cũng không gánh nổi cho cô đâu.” Hứa Tử Ngư bày ra vẻ mặt sợ hãi vội vàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, tổng giám đốc Tống anh ta dám sao.
Hai người đang nói chuyện, thì Tả Trung Đường có điện thoại nội bộ gọi vào, Tả Trung Đường liền nhận điện thoại vừa nghe vừa gật đầu, sau khi cúp máy liền nói với Hứa Tử Ngư: “Thật là người mới nên bầu không khí mới, mới sáng sớm đầu tuần, nghĩ thế nào mà lại triệu tập ngành của chúng ta đi họp vậy?”
Mặt của Hứa Tử Ngư hoài nghi gật đầu một cái, Tống Lương Thần lại muốn làm cái gì đây chứ?
Chín giờ rưỡi sáng, toàn thể nhân viên nữ trong công ty đều đã tập trung đầy đủ tại phòng hội nghị lớn, ngồi tại vị trí của chủ tọa trong phòng hội nghị chính là Chu Minh Vĩ phụ trách về lương và phúc lợi của công ty. Ông ta nhìn mọi người trong phòng họp một lượt, sau đó mở miệng nói: “Tôi và tổng giám đốc Tống đã có xem qua tình hình phúc lợi của công ty chúng ta, cảm thấy phúc lợi hiện tại của mọi người chưa được hoàn thiện, cho nên cuối tuần qua, ông ấy đã đặt ra và điều chỉnh lại.” Ông ta ngừng một chút rồi nói: “Dĩ nhiên không chỉ có riêng đồng nghiệp nữ, đồng nghiệp nam cũng có, trong tuần này chúng ta sẽ cùng thảo luận đến vấn đề này. Điều đầu tiên chúng ta cần thảo luận chính là vấn đề giờ làm việc, In¬ter¬net là một ngành mới phát, cái nghề này rất mới và đặc biệt rất có sức sống, tôi cùng tổng giám đốc Tống đã thống nhất, từ nay về sau chọn lựa phương pháp co dãn thời gian làm việc, tám giờ làm việc không cần phải có mặt tại công ty. . . . . .”
Chu Minh Vĩ nói giọng đều đều, ông là người rất có kinh nghiệm trong việc quản lý nhân viên, cho nên hôm nay cho dù tình huống khiến cho những người kia xuất hiện vạch đen đầy đầu, thì ông vẫn có thể ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thoả đáng, cứng cỏi nói chuyện cùng mọi người. Dĩ nhiên hôm nay Tống Lương Thần phái ông đến chủ trì cuộc họp này nguyên nhân cũng là vì vậy.
Thứ 7, Tống Lương Thần gọi điện thoại cho ông, nói ông mau sớm soạn phương án điều chỉnh lại phúc lợi và lương của công ty, nguyên tắc chính là muốn nhân viên thoải mái và lòng tràn đầy vui sướng khi đi làm. Yêu cầu như thế đương nhiên là Chu Minh Vĩ nguyện ý thi hành rồi, dù sao ông cũng là một thành viên trong công ty này. Nhưng hôm nay khi vừa đến công ty, sau khi Tống Lương Thần xem qua bảng báo cáo của ông có chút suy tư rồi liền ký tên vào. Đồng thời còn yêu cầu ông lập tức nói qua một chút cho các bộ phận khác trước. Còn nói phải nói cho nhân viên nữ biết trước, nói qua còn chưa đủ, ông nhìn nội dung trên mấy tờ giấy thật mỏng để cho ông nói hết 3 giờ đồng hồ.
Chu Minh Vĩ nói đến miệng đắng lưỡi khô còn chưa có xong, trợ lý của ông phải ba lần bảy lượt đi rót nước cho ông uống, báo hại ông phải chạy đi nhà vệ sinh hai chuyến. Vừa bắt đầu mọi người ở phía dưới nghe đến phúc lợi ai ai cũng đều rất kích động, nhưng sau đó thấy ông nói không ngừng cho nên cũng không bình tĩnh được nữa rồi, ai đem theo di động thì lấy di động ra lên mạng chat, có người với ánh mắt đờ đẫn ngẩn người nhìn ông ở phía trước giống như vô hình vậy, còn có người thì ngủ gà ngủ gật. Hỏng bét rồi, ông còn hy vọng mọi người nghe đừng chú tâm quá, bởi vì ông cũng không còn bình tĩnh mà nói như lúc đầu nữa, ông phát hiện có mấy câu đã nói đi nói lại nhiều lần rồi. . . . . . Nhân viên chuyên nghiệp chính là nhân viên chuyên nghiệp, Chu Minh Vĩ giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay 11:59 phút, ông ho nhẹ một tiếng cắt đứt mộng lớn Xuân Thu của mấy vị đồng nghiệp, ông thu mấy tờ giấy trên bàn lại rồi nói: “Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc. Tổng giám đốc Tống rất quan tâm đến sức khỏe của nhân viên, trong lúc mọi người đi họp ông ấy đã chuẩn bị cho mọi người một chút kinh ngạc vui vẻ rồi, tình hình cụ thể xin mọi người quay trở về chỗ ngồi của mình mà xem.”
Nghe đến đây các đồng nghiệp nữ lập tức bắt đầu thảo luận một cách nhiệt tình xem cuối cùng là có thêm phúc lợi gì đây, cả phòng lớn tiếng bàn tán, đồng chí Chu Minh Vĩ cầm tài liệu lên rồi nhanh như gió mà bỏ trốn.
/83
|