Trước khi đi ngủ, Sầm Căng đi xem Lý Vụ. Cửa phòng sách đóng chặt, phòng ngủ phụ cũng không có một bóng người, xem ra cậu còn đang học bài.
Cô dừng lại ở bên ngoài phòng sách, gõ cửa hai lần.
Một lúc sau, cửa được người bên trong mở ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Sầm Căng hỏi: “Vẫn đang làm bài tập sao?”
Lý Vụ giật mình: “Ừm.”
“Nhiều bài như vậy à?” Sầm Căng liếc nhìn đồng hồ treo tường trên nóc tủ sách: “Đã mười hai giờ rồi, ngày nào ở trường cũng học tới muộn như vậy sao?”
Lý Vụ cũng quay đầu nhìn thời gian: “Bài tập thầy cô giao đã làm xong rồi, tôi đang làm việc khác.”
Trăm mối cảm xúc đan xen trong lòng Sầm Căng, không rõ là vui mừng hay vẫn là đau lòng: “Hay là tôi gọi đồ ăn khuya cho cậu nhé?”
Lý Vụ lắc đầu: “Không cần, buổi tối ăn no lắm rồi.”
“Được, trong tủ lạnh có sữa tươi với bánh mì, lúc nào cậu đói thì lấy mà ăn.” Sầm Căng dặn dò: “Tôi đi nghỉ trước, ngày mai cậu ngủ nhiều thêm chút, tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Lý Vụ không cự tuyệt, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Sầm Căng xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại cho cậu.
Lý Vụ như trút được gánh nặng, quay trở lại trước bàn học.
Sở dĩ nói như trút được gánh nặng, là vì cậu vẫn chưa am hiểu cách ở chung với cô.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sầm Căng trong trạng thái này, trước đây cô đều trang điểm, khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng tràn đầy cảm giác xa cách. Nhưng mới vừa rồi cô để mặt mộc, môi gần như không có chút huyết sắc, khuôn mặt nhẹ nhàng mà dễ gần. Cậu không có cách nào phân biệt rõ cô như vậy là tốt hay xấu, là nhợt nhạt hay vẫn là tăng thêm vẻ thuần khiết của thiếu nữ. Nhưng cậu có thể khẳng định, cô rõ ràng rất mỏng manh yếu ớt. Loại cảm giác yếu ớt này có chút xa lạ, thu hút mọi người đến gần.
Cậu muốn nói thêm điều gì đó với cô, để cô cũng đi ngủ sớm một chút, hoặc cậu có thể tự mình rời giường. Những lời mang tính chất quan tâm thế này, cũng đỡ cho cô khỏi phải mệt mỏi nhiều lời.
Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không nói lời nào.
Nếu cậu nói ra, rất có thể sáng mai cô sẽ không gọi cậu dậy.
Không biết tại sao, cậu lại nảy sinh sự chờ mong đáng xấu hổ, mong muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung, sẽ nhận được nhiều sự chú ý hơn từ cô.
Lý Vụ ngồi tại chỗ, hai tay dùng sức chà xát gò má một chút, lại nhìn bức tường.
Trên đó treo mấy bức tranh sơn dầu màu lạnh, trong đó có một bức vẽ cánh đồng cỏ, giống như có thể chuyển động.
Nỗi lòng của cậu cũng theo đó mà phập phồng, bỗng nhiên không làm được gì cả. Vì vậy cậu dứt khoát thu dọn sách vở, trở về phòng ngủ.
—
Ngày hôm sau, Lý Vụ dậy rất sớm. Cậu vốn không ham ngủ, ngày còn học ở Nùng Khê, ngày nào cậu cũng dậy trước bốn giờ.
Khi núi rừng vẫn đang chìm trong một mảnh tăm tối, cậu đã dậy nấu cơm cho ông nội. Bản thân Lý Vụ sẽ ăn một ít, phần còn lại thì cho vào hộp cơm inox, để ở đầu giường ông nội làm bữa trưa cho ông.
Đồng hồ sinh học này vẫn tiếp tục cho đến ngày nay, kể cả lúc ở trường học, cậu cũng thức giấc từ rất sớm.
Sợ xuống giường sẽ đánh thức bạn cùng phòng, nên cậu nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà cho đến khi đồng hồ báo thức của bạn cùng phòng vang lên lúc 6:30.
Hiện tại cũng vậy, nhưng đối tượng hai mặt nhìn nhau đã trở thành đèn chùm nhà Sầm Căng.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, một tia sáng nhỏ xuyên qua cửa sổ, lọt vào trong phòng, chỉ chốc lát sau đã thấy tia sáng kia càng lúc càng ấm, càng lúc càng sáng. Ngoài cửa có động tĩnh, lúc gần lúc xa, giống như đi tới đi lui bên ngoài. Cậu nín thở lắng nghe, đợi hồi lâu vẫn không có tiếng gõ cửa.
Thời gian như bị kéo dài, trôi qua cực kỳ chậm chạp.
Lý Vụ không nhịn được nữa, cầm điện thoại ở đầu giường lên, mới nhìn lướt qua thời gian, màn hình đột nhiên tối đen, có cuộc gọi đến.
Khi nhìn thấy cái tên, cậu nhanh chóng ấn nút nghe.
Đầu bên kia trầm mặc một giây, sau đó chất vấn không chút suy nghĩ: “Cậu đang chơi điện thoại sao?”
Đại não Lý Vụ chậm chạp giây lát, phủ nhận: “Không có.”
“Vậy sao mới một giây đã nghe điện thoại rồi?” Người phụ nữ ra dáng phụ huynh: “Tỉnh dậy không rời giường còn lén trốn trong phòng nghịch điện thoại à?”
“…”
Lý Vụ không thể phản bác, đành phải cố gắng chứng minh mình vô tội: “Chỉ là vừa vặn đang xem giờ thôi.”
Đầu bên kia bán tín bán nghi: “Không ngại cho tôi xem điện thoại của cậu chứ?”
“Tôi không ngại.” Lý Vụ xoay người xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng.
Sầm Căng đang mày mò với chiếc máy pha cà phê mới của cô trong bếp, nó là loại bán tự động, kiểu dáng cổ điển, có nhiều kết cấu hơn so với chiếc máy viên nang trước đây, nhưng độ khó cũng theo đó mà tăng lên.
Phòng bếp chung cư được xây theo không gian mở, toàn bộ phòng khách tràn ngập trong hương thơm phong phú. Lý Vụ vừa đi ra, liền giống như bước một chân vào trong cốc cà phê.
Sầm Căng nghe thấy tiếng cửa phòng mở, ngừng tay đang đánh bọt sữa lại, khẽ quay đầu nhìn thiếu niên. Trên mặt cậu không có một chút dấu hiệu nhập nhèm buồn ngủ, nói vừa ngủ dậy có quỷ mới tin được.
Sầm Căng thu hồi tầm mắt, mím môi, sau đó chậm rãi lấy khăn ướt ra lau tay: “Điện thoại đâu?”
Lý Vụ đặt điện thoại lên bàn, thái độ bình tĩnh mà thành khẩn.
Sầm Căng cầm nó lên, kiểm tra trang chủ và lật qua lịch sử duyệt web, nhưng không có app trò chơi hay trang web giải trí lộn xộn nào như cô phỏng đoán.
Nếu nhất định phải một hai xoi mói kể ra, thì đó là những lượt tìm kiếm về “Real Madrid”.
Sầm Căng có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Tại sao lại tìm hiểu về Real Madrid?”
Lý Vụ buông thõng tay: “Trong lớp có nhiều bạn học hỏi.”
Lúc này Sầm Căng mới nhớ ra hoa văn trên chiếc áo kia, quả thực là chứa đựng thông tin liên quan. Cô quay mặt nhìn lại: “Là do tôi không suy nghĩ không chu đáo, chỉ lo đẹp, cũng không chú ý trên quần áo…”
Cô ngừng nói, ánh mắt dừng trên bả vai cậu: “Sao trời này lại mặc áo ngắn tay, không lạnh sao?”
Lý Vụ chớp mắt, bị cô làm cho chậm chạp một giây.
“Đi mặc áo khoác vào đi.” Sầm Căng đặt lại điện thoại lên trên quầy.
Lý Vụ chạy chậm trở về phòng, khoác vội chiếc áo hoddie vào rồi quay lại bên người cô, hành động thoăn thoắt như một chú chó săn đã được huấn luyện thành thục.
Sầm Căng rót một tách cà phê, chiếc cốc có kích thước bỏ túi, được vẽ hoa văn chim bay và hoa cỏ màu xanh nhạt.
Cô một tay cầm cốc, một tay cầm điện thoại, đưa cả hai cho Lý Vụ.
Lý Vụ vừa giơ cánh tay lên, cô ở đối diện lại rút tay về, thận trọng hỏi: “Cậu không dị ứng với caffein đâu chứ?”
Lý Vụ tỉnh bơ đáp: “Không biết.”
“Quên đi.” Sầm Căng giao lại vào tay cậu, lẩm bẩm một mình: “Chắc lúc nào mình phải nếm thử món cua mới được.”
Cô phân phó: “Mang ra bàn đi, lát nữa tôi tới”.
Lý Vụ rũ mắt nhìn điện thoại di động, rồi lại nhìn cốc cà phê đang bốc khói, xác nhận rằng mình đã may mắn vượt qua cửa ải.
Cậu cất điện thoại trở lại túi quần, xoay người định đi.
Sầm Căng liếc nhìn sau lưng cậu, vội vàng gọi cậu lại: “Chờ một chút.”
Lý Vụ dừng bước, vừa định xoay người lại, cổ liền bị kéo nhẹ một chút.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng điệu của người phụ nữ có chút lo lắng, còn cậu thì cứng đờ đứng đó như thể bị hóa đá.
“Mũ đội ngược rồi.” Có lẽ do cậu mặc vội quá, nên mũ áo hoddie vẫn phồng ra sau đầu mà cậu không biết. Sầm Căng đưa tay điều chỉnh cho cậu một chút, đem nó trở lại bình thường, rồi thản nhiên nói: “Được rồi.”
Cô buông tay, tiếp tục rót cà phê cho mình.
Lý Vụ sững sờ một lúc, buồn bực bước nhanh rời khỏi chỗ cũ. Cô chỉ đơn giản là chạm nhẹ vào mũ của cậu, vậy mà tai cậu lại giống như sắp bốc hỏa.
Lý Vụ lơ đãng nhấp một ngụm cà phê do cô tự pha, có chút đắng nhưng rất êm dịu. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được uống thứ này, vô cùng quý trọng mà nhấp từng ngụm nhỏ một.
Không lâu sau, Sầm Căng bưng hai đĩa thức ăn kiểu Tây tự làm tới. Sợ Lý Vụ không quen dùng dao nĩa, nên cô đặc biệt mang cho cậu một đôi đũa.
Cô ngồi xuống, tập trung ánh mắt vào miếng bánh mì nướng vừa chiên trước mặt mình, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Tỉnh ngủ rồi không dậy, mà nằm trên giường làm gì?”
Bàn tay cầm đũa của Lý Vụ ngừng lại: “…Cứ nằm vậy thôi.”
“Không làm gì cả?” Cô ngạc nhiên.
“Ừm.”
“Chẳng bằng đứng dậy đọc sách cho rồi.”
“Ừm.”
Sầm Căng không khỏi nhếch môi. Mỗi lần cô hỏi đông hỏi tây, Lý Vụ sẽ tự động biến thành cái máy trả lời hình người vô cảm, cũng không biết ở trong lòng đã kháng cự hàng triệu lần hay chưa nữa.
Sầm Căng ho khan che giấu ý cười, nuốt miếng bánh mì nhỏ xuống: “Hôm qua mấy giờ cậu đi ngủ?”
“Chị rời đi không bao lâu là tôi ngủ.”
“Vậy là tốt rồi.” Sắc mặt cô sung sướng vô cớ: “Không cần phải thức đến nửa đêm, học tập nhưng vẫn phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt mới càng có nhiều năng lượng để học tập.”
“Ừm.”
“Cà phê có ngon không?” Cô để ý thấy cốc cà phê của cậu chỉ còn một nửa.
Lý Vụ nói: “Ngon lắm.”
Sầm Căng cũng nếm thử, tự mình nhận xét: “Không tồi.”
Cô lại hỏi: “Buổi chiều khi nào tới tiết tự học?”
Lý Vụ nói: “Sáu giờ ba mươi.”
Sầm Căng cân nhắc một lúc: “Vậy bốn giờ tôi đưa cậu trở lại trường học.”
“Được.”
…
Ăn xong bữa sáng, cũng đã gần trưa.
Ánh mặt trời tràn vào trong nhà khiến cả ngôi nhà trở nên yên ắng, uể oải.
Lý Vụ lại vào phòng sách học tiếp, Sầm Căng thì đắp chăn, nằm trên sofa nghịch điện thoại, còn phải tắt tiếng, không dám để công khai. Trong nhà có thêm một học sinh, cô không thể không kiêng nể gì cả, không gian hoạt động chỉ sợ cũng chỉ còn lại một nửa. Mà mệt tâm nhất chính là còn phải cố gắng làm một tấm gương tốt, không thể làm ra tấm gương sai lầm cho con nhà người ta được.
Thật khó có thể tin, nhưng cô lại sẵn sàng hy sinh như vậy.
Cũng may thay, cậu ấy chỉ ở lại đây đến bốn giờ.
Nghĩ đến đây, Sầm Căng lại có hi vọng, chờ Lý Vụ đi rồi, cô lại có thể trở lại con người vốn có của mình, làm bất cứ điều gì cô muốn.
Hơn một giờ, Sầm Căng gọi một suất cơm rồi đưa vào phòng sách, cô thậm chí cũng không đi vào, chỉ đứng đưa cho Lý Vụ ở ngoài cửa, giống như đi thăm tù nhân vậy.
Ai có thể ngờ được rằng, đứa trẻ một năm trước còn sống trong gò đất nhỏ, bây giờ lại trở thành chủ nhân của phòng sách nhà cô.
Sau khi đóng cửa lại, Sầm Căng thở phào một hơi, chậm rãi trở lại sofa.
Cô liếc nhìn đồng hồ, nằm xuống gối, khẽ thở dài.
Con người không thể nhàn rỗi, một khi rảnh rỗi lại dễ suy nghĩ lung tung. Trong khoảng trống ngẩn người này, Sầm Căng lại vô thức ấn vào nhóm Wechat của công ty, bắt đầu lướt xem từng lời Ngô Phục đã nói trong hai ngày qua.
Tất cả đều liên quan đến công việc, xen lẫn với một số câu nói đùa vui vẻ.
Anh ta vẫn luôn như cá gặp nước vậy. Thời điểm đó đang ở khoa đối ngoại của trường đại học, chỉ một mình anh ta đã kéo được không ít nhà tài trợ. Khi người ta hỏi anh ấy về bí quyết, anh đều cười tủm tỉm nói mình bán nhan sắc. Nhưng tất cả mọi người đều chưa từng thấy anh yêu đương với ai bao giờ, còn đùa giỡn gọi anh là một cái điều hòa trung tâm thành tâm quả dục.
Sầm Căng trở thành ngoại lệ duy nhất.
Cho nên khi anh ta lôi kéo cô công khai chuyện tình cảm với các thành viên trong bộ phận, la ó anh ta giấu giếm quá kỹ.
Nhưng không phải sao, ngay cả cô cũng không nhìn ra, thì ra anh ta thích cô đến như vậy?
Nhưng tại sao vừa nói không yêu liền hết yêu?
Có lẽ Sầm Căng vĩnh viễn cũng không tìm ra được câu trả lời. Cũng bởi vì phần tình cảm này, mà cô nguyện ý làm cấp dưới của anh ta sáu năm, bị vùi dập dưới ánh hào quang của anh ta, ý tưởng và tài năng của cô, đều là cống vật sẵn sàng vì anh ta mà vui vẻ ra sức.
May mắn thay, chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa, là cô sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi Ngô Phục. À, suýt chút nữa cô đã quên mất, chỉ nghỉ việc thôi cũng không thể mang lại sự tự do tự tại chân chính, bởi vì trên vai cô còn nặng gánh với cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa này.
Nghĩ đến đây, Sầm Căng bấm vào danh bạ gọi cho Ngô Phục, ý đồ nhanh chóng cắt đứt mớ hỗn độn này.
Trốn tránh vừa xấu hổ lại vô dụng, chỉ biết kéo dài khiến tinh thần con người ta sa sút và mất hết tinh thần chiến đấu.
Sầm Căng bấm gọi liên tục ba lần, đầu dây bên kia của người đàn ông này đều trong trạng thái máy bận.
Xem ra anh ta đã block cô rồi. Sự cô đơn và mỉa mai đổ xuống đầu, đành ấn tắt cuộc gọi. Sầm Căng cười vô cảm, ấn vào nhóm chat của công ty, lách cách gõ chữ:
[@Ngô Phục, anh định khi nào thì làm thủ tục ly hôn đây? Điện thoại cũng không dám nghe, thì biết bao giờ mới biến tôi trở thành vợ cũ được?]
Nhấn nút gửi đi, Sầm Căng nhẹ nhõm đạp tung tấm chăn đang quấn quanh chân ra. Tư thế này của cô, giống như một con bướm, cuối cùng cũng thoát ra khỏi kén.
Cô dừng lại ở bên ngoài phòng sách, gõ cửa hai lần.
Một lúc sau, cửa được người bên trong mở ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Sầm Căng hỏi: “Vẫn đang làm bài tập sao?”
Lý Vụ giật mình: “Ừm.”
“Nhiều bài như vậy à?” Sầm Căng liếc nhìn đồng hồ treo tường trên nóc tủ sách: “Đã mười hai giờ rồi, ngày nào ở trường cũng học tới muộn như vậy sao?”
Lý Vụ cũng quay đầu nhìn thời gian: “Bài tập thầy cô giao đã làm xong rồi, tôi đang làm việc khác.”
Trăm mối cảm xúc đan xen trong lòng Sầm Căng, không rõ là vui mừng hay vẫn là đau lòng: “Hay là tôi gọi đồ ăn khuya cho cậu nhé?”
Lý Vụ lắc đầu: “Không cần, buổi tối ăn no lắm rồi.”
“Được, trong tủ lạnh có sữa tươi với bánh mì, lúc nào cậu đói thì lấy mà ăn.” Sầm Căng dặn dò: “Tôi đi nghỉ trước, ngày mai cậu ngủ nhiều thêm chút, tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Lý Vụ không cự tuyệt, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Sầm Căng xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại cho cậu.
Lý Vụ như trút được gánh nặng, quay trở lại trước bàn học.
Sở dĩ nói như trút được gánh nặng, là vì cậu vẫn chưa am hiểu cách ở chung với cô.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Sầm Căng trong trạng thái này, trước đây cô đều trang điểm, khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng tràn đầy cảm giác xa cách. Nhưng mới vừa rồi cô để mặt mộc, môi gần như không có chút huyết sắc, khuôn mặt nhẹ nhàng mà dễ gần. Cậu không có cách nào phân biệt rõ cô như vậy là tốt hay xấu, là nhợt nhạt hay vẫn là tăng thêm vẻ thuần khiết của thiếu nữ. Nhưng cậu có thể khẳng định, cô rõ ràng rất mỏng manh yếu ớt. Loại cảm giác yếu ớt này có chút xa lạ, thu hút mọi người đến gần.
Cậu muốn nói thêm điều gì đó với cô, để cô cũng đi ngủ sớm một chút, hoặc cậu có thể tự mình rời giường. Những lời mang tính chất quan tâm thế này, cũng đỡ cho cô khỏi phải mệt mỏi nhiều lời.
Nhưng đến cuối cùng, cậu vẫn không nói lời nào.
Nếu cậu nói ra, rất có thể sáng mai cô sẽ không gọi cậu dậy.
Không biết tại sao, cậu lại nảy sinh sự chờ mong đáng xấu hổ, mong muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung, sẽ nhận được nhiều sự chú ý hơn từ cô.
Lý Vụ ngồi tại chỗ, hai tay dùng sức chà xát gò má một chút, lại nhìn bức tường.
Trên đó treo mấy bức tranh sơn dầu màu lạnh, trong đó có một bức vẽ cánh đồng cỏ, giống như có thể chuyển động.
Nỗi lòng của cậu cũng theo đó mà phập phồng, bỗng nhiên không làm được gì cả. Vì vậy cậu dứt khoát thu dọn sách vở, trở về phòng ngủ.
—
Ngày hôm sau, Lý Vụ dậy rất sớm. Cậu vốn không ham ngủ, ngày còn học ở Nùng Khê, ngày nào cậu cũng dậy trước bốn giờ.
Khi núi rừng vẫn đang chìm trong một mảnh tăm tối, cậu đã dậy nấu cơm cho ông nội. Bản thân Lý Vụ sẽ ăn một ít, phần còn lại thì cho vào hộp cơm inox, để ở đầu giường ông nội làm bữa trưa cho ông.
Đồng hồ sinh học này vẫn tiếp tục cho đến ngày nay, kể cả lúc ở trường học, cậu cũng thức giấc từ rất sớm.
Sợ xuống giường sẽ đánh thức bạn cùng phòng, nên cậu nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà cho đến khi đồng hồ báo thức của bạn cùng phòng vang lên lúc 6:30.
Hiện tại cũng vậy, nhưng đối tượng hai mặt nhìn nhau đã trở thành đèn chùm nhà Sầm Căng.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, một tia sáng nhỏ xuyên qua cửa sổ, lọt vào trong phòng, chỉ chốc lát sau đã thấy tia sáng kia càng lúc càng ấm, càng lúc càng sáng. Ngoài cửa có động tĩnh, lúc gần lúc xa, giống như đi tới đi lui bên ngoài. Cậu nín thở lắng nghe, đợi hồi lâu vẫn không có tiếng gõ cửa.
Thời gian như bị kéo dài, trôi qua cực kỳ chậm chạp.
Lý Vụ không nhịn được nữa, cầm điện thoại ở đầu giường lên, mới nhìn lướt qua thời gian, màn hình đột nhiên tối đen, có cuộc gọi đến.
Khi nhìn thấy cái tên, cậu nhanh chóng ấn nút nghe.
Đầu bên kia trầm mặc một giây, sau đó chất vấn không chút suy nghĩ: “Cậu đang chơi điện thoại sao?”
Đại não Lý Vụ chậm chạp giây lát, phủ nhận: “Không có.”
“Vậy sao mới một giây đã nghe điện thoại rồi?” Người phụ nữ ra dáng phụ huynh: “Tỉnh dậy không rời giường còn lén trốn trong phòng nghịch điện thoại à?”
“…”
Lý Vụ không thể phản bác, đành phải cố gắng chứng minh mình vô tội: “Chỉ là vừa vặn đang xem giờ thôi.”
Đầu bên kia bán tín bán nghi: “Không ngại cho tôi xem điện thoại của cậu chứ?”
“Tôi không ngại.” Lý Vụ xoay người xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng.
Sầm Căng đang mày mò với chiếc máy pha cà phê mới của cô trong bếp, nó là loại bán tự động, kiểu dáng cổ điển, có nhiều kết cấu hơn so với chiếc máy viên nang trước đây, nhưng độ khó cũng theo đó mà tăng lên.
Phòng bếp chung cư được xây theo không gian mở, toàn bộ phòng khách tràn ngập trong hương thơm phong phú. Lý Vụ vừa đi ra, liền giống như bước một chân vào trong cốc cà phê.
Sầm Căng nghe thấy tiếng cửa phòng mở, ngừng tay đang đánh bọt sữa lại, khẽ quay đầu nhìn thiếu niên. Trên mặt cậu không có một chút dấu hiệu nhập nhèm buồn ngủ, nói vừa ngủ dậy có quỷ mới tin được.
Sầm Căng thu hồi tầm mắt, mím môi, sau đó chậm rãi lấy khăn ướt ra lau tay: “Điện thoại đâu?”
Lý Vụ đặt điện thoại lên bàn, thái độ bình tĩnh mà thành khẩn.
Sầm Căng cầm nó lên, kiểm tra trang chủ và lật qua lịch sử duyệt web, nhưng không có app trò chơi hay trang web giải trí lộn xộn nào như cô phỏng đoán.
Nếu nhất định phải một hai xoi mói kể ra, thì đó là những lượt tìm kiếm về “Real Madrid”.
Sầm Căng có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Tại sao lại tìm hiểu về Real Madrid?”
Lý Vụ buông thõng tay: “Trong lớp có nhiều bạn học hỏi.”
Lúc này Sầm Căng mới nhớ ra hoa văn trên chiếc áo kia, quả thực là chứa đựng thông tin liên quan. Cô quay mặt nhìn lại: “Là do tôi không suy nghĩ không chu đáo, chỉ lo đẹp, cũng không chú ý trên quần áo…”
Cô ngừng nói, ánh mắt dừng trên bả vai cậu: “Sao trời này lại mặc áo ngắn tay, không lạnh sao?”
Lý Vụ chớp mắt, bị cô làm cho chậm chạp một giây.
“Đi mặc áo khoác vào đi.” Sầm Căng đặt lại điện thoại lên trên quầy.
Lý Vụ chạy chậm trở về phòng, khoác vội chiếc áo hoddie vào rồi quay lại bên người cô, hành động thoăn thoắt như một chú chó săn đã được huấn luyện thành thục.
Sầm Căng rót một tách cà phê, chiếc cốc có kích thước bỏ túi, được vẽ hoa văn chim bay và hoa cỏ màu xanh nhạt.
Cô một tay cầm cốc, một tay cầm điện thoại, đưa cả hai cho Lý Vụ.
Lý Vụ vừa giơ cánh tay lên, cô ở đối diện lại rút tay về, thận trọng hỏi: “Cậu không dị ứng với caffein đâu chứ?”
Lý Vụ tỉnh bơ đáp: “Không biết.”
“Quên đi.” Sầm Căng giao lại vào tay cậu, lẩm bẩm một mình: “Chắc lúc nào mình phải nếm thử món cua mới được.”
Cô phân phó: “Mang ra bàn đi, lát nữa tôi tới”.
Lý Vụ rũ mắt nhìn điện thoại di động, rồi lại nhìn cốc cà phê đang bốc khói, xác nhận rằng mình đã may mắn vượt qua cửa ải.
Cậu cất điện thoại trở lại túi quần, xoay người định đi.
Sầm Căng liếc nhìn sau lưng cậu, vội vàng gọi cậu lại: “Chờ một chút.”
Lý Vụ dừng bước, vừa định xoay người lại, cổ liền bị kéo nhẹ một chút.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng điệu của người phụ nữ có chút lo lắng, còn cậu thì cứng đờ đứng đó như thể bị hóa đá.
“Mũ đội ngược rồi.” Có lẽ do cậu mặc vội quá, nên mũ áo hoddie vẫn phồng ra sau đầu mà cậu không biết. Sầm Căng đưa tay điều chỉnh cho cậu một chút, đem nó trở lại bình thường, rồi thản nhiên nói: “Được rồi.”
Cô buông tay, tiếp tục rót cà phê cho mình.
Lý Vụ sững sờ một lúc, buồn bực bước nhanh rời khỏi chỗ cũ. Cô chỉ đơn giản là chạm nhẹ vào mũ của cậu, vậy mà tai cậu lại giống như sắp bốc hỏa.
Lý Vụ lơ đãng nhấp một ngụm cà phê do cô tự pha, có chút đắng nhưng rất êm dịu. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được uống thứ này, vô cùng quý trọng mà nhấp từng ngụm nhỏ một.
Không lâu sau, Sầm Căng bưng hai đĩa thức ăn kiểu Tây tự làm tới. Sợ Lý Vụ không quen dùng dao nĩa, nên cô đặc biệt mang cho cậu một đôi đũa.
Cô ngồi xuống, tập trung ánh mắt vào miếng bánh mì nướng vừa chiên trước mặt mình, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Tỉnh ngủ rồi không dậy, mà nằm trên giường làm gì?”
Bàn tay cầm đũa của Lý Vụ ngừng lại: “…Cứ nằm vậy thôi.”
“Không làm gì cả?” Cô ngạc nhiên.
“Ừm.”
“Chẳng bằng đứng dậy đọc sách cho rồi.”
“Ừm.”
Sầm Căng không khỏi nhếch môi. Mỗi lần cô hỏi đông hỏi tây, Lý Vụ sẽ tự động biến thành cái máy trả lời hình người vô cảm, cũng không biết ở trong lòng đã kháng cự hàng triệu lần hay chưa nữa.
Sầm Căng ho khan che giấu ý cười, nuốt miếng bánh mì nhỏ xuống: “Hôm qua mấy giờ cậu đi ngủ?”
“Chị rời đi không bao lâu là tôi ngủ.”
“Vậy là tốt rồi.” Sắc mặt cô sung sướng vô cớ: “Không cần phải thức đến nửa đêm, học tập nhưng vẫn phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt mới càng có nhiều năng lượng để học tập.”
“Ừm.”
“Cà phê có ngon không?” Cô để ý thấy cốc cà phê của cậu chỉ còn một nửa.
Lý Vụ nói: “Ngon lắm.”
Sầm Căng cũng nếm thử, tự mình nhận xét: “Không tồi.”
Cô lại hỏi: “Buổi chiều khi nào tới tiết tự học?”
Lý Vụ nói: “Sáu giờ ba mươi.”
Sầm Căng cân nhắc một lúc: “Vậy bốn giờ tôi đưa cậu trở lại trường học.”
“Được.”
…
Ăn xong bữa sáng, cũng đã gần trưa.
Ánh mặt trời tràn vào trong nhà khiến cả ngôi nhà trở nên yên ắng, uể oải.
Lý Vụ lại vào phòng sách học tiếp, Sầm Căng thì đắp chăn, nằm trên sofa nghịch điện thoại, còn phải tắt tiếng, không dám để công khai. Trong nhà có thêm một học sinh, cô không thể không kiêng nể gì cả, không gian hoạt động chỉ sợ cũng chỉ còn lại một nửa. Mà mệt tâm nhất chính là còn phải cố gắng làm một tấm gương tốt, không thể làm ra tấm gương sai lầm cho con nhà người ta được.
Thật khó có thể tin, nhưng cô lại sẵn sàng hy sinh như vậy.
Cũng may thay, cậu ấy chỉ ở lại đây đến bốn giờ.
Nghĩ đến đây, Sầm Căng lại có hi vọng, chờ Lý Vụ đi rồi, cô lại có thể trở lại con người vốn có của mình, làm bất cứ điều gì cô muốn.
Hơn một giờ, Sầm Căng gọi một suất cơm rồi đưa vào phòng sách, cô thậm chí cũng không đi vào, chỉ đứng đưa cho Lý Vụ ở ngoài cửa, giống như đi thăm tù nhân vậy.
Ai có thể ngờ được rằng, đứa trẻ một năm trước còn sống trong gò đất nhỏ, bây giờ lại trở thành chủ nhân của phòng sách nhà cô.
Sau khi đóng cửa lại, Sầm Căng thở phào một hơi, chậm rãi trở lại sofa.
Cô liếc nhìn đồng hồ, nằm xuống gối, khẽ thở dài.
Con người không thể nhàn rỗi, một khi rảnh rỗi lại dễ suy nghĩ lung tung. Trong khoảng trống ngẩn người này, Sầm Căng lại vô thức ấn vào nhóm Wechat của công ty, bắt đầu lướt xem từng lời Ngô Phục đã nói trong hai ngày qua.
Tất cả đều liên quan đến công việc, xen lẫn với một số câu nói đùa vui vẻ.
Anh ta vẫn luôn như cá gặp nước vậy. Thời điểm đó đang ở khoa đối ngoại của trường đại học, chỉ một mình anh ta đã kéo được không ít nhà tài trợ. Khi người ta hỏi anh ấy về bí quyết, anh đều cười tủm tỉm nói mình bán nhan sắc. Nhưng tất cả mọi người đều chưa từng thấy anh yêu đương với ai bao giờ, còn đùa giỡn gọi anh là một cái điều hòa trung tâm thành tâm quả dục.
Sầm Căng trở thành ngoại lệ duy nhất.
Cho nên khi anh ta lôi kéo cô công khai chuyện tình cảm với các thành viên trong bộ phận, la ó anh ta giấu giếm quá kỹ.
Nhưng không phải sao, ngay cả cô cũng không nhìn ra, thì ra anh ta thích cô đến như vậy?
Nhưng tại sao vừa nói không yêu liền hết yêu?
Có lẽ Sầm Căng vĩnh viễn cũng không tìm ra được câu trả lời. Cũng bởi vì phần tình cảm này, mà cô nguyện ý làm cấp dưới của anh ta sáu năm, bị vùi dập dưới ánh hào quang của anh ta, ý tưởng và tài năng của cô, đều là cống vật sẵn sàng vì anh ta mà vui vẻ ra sức.
May mắn thay, chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa, là cô sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi Ngô Phục. À, suýt chút nữa cô đã quên mất, chỉ nghỉ việc thôi cũng không thể mang lại sự tự do tự tại chân chính, bởi vì trên vai cô còn nặng gánh với cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa này.
Nghĩ đến đây, Sầm Căng bấm vào danh bạ gọi cho Ngô Phục, ý đồ nhanh chóng cắt đứt mớ hỗn độn này.
Trốn tránh vừa xấu hổ lại vô dụng, chỉ biết kéo dài khiến tinh thần con người ta sa sút và mất hết tinh thần chiến đấu.
Sầm Căng bấm gọi liên tục ba lần, đầu dây bên kia của người đàn ông này đều trong trạng thái máy bận.
Xem ra anh ta đã block cô rồi. Sự cô đơn và mỉa mai đổ xuống đầu, đành ấn tắt cuộc gọi. Sầm Căng cười vô cảm, ấn vào nhóm chat của công ty, lách cách gõ chữ:
[@Ngô Phục, anh định khi nào thì làm thủ tục ly hôn đây? Điện thoại cũng không dám nghe, thì biết bao giờ mới biến tôi trở thành vợ cũ được?]
Nhấn nút gửi đi, Sầm Căng nhẹ nhõm đạp tung tấm chăn đang quấn quanh chân ra. Tư thế này của cô, giống như một con bướm, cuối cùng cũng thoát ra khỏi kén.
/88
|