“Con trai cậu?” Xuân Sướng có chút không thể tin nổi: “Cậu cũng bắt đầu theo đuổi ngôi sao rồi?”
Sầm Căng nâng điện thoại lên quan sát một chút: “Nói như vậy, tức là cậu ấy cũng có thể sánh ngang với thần tượng?”
Cô cao giọng hoài nghi, lại hoàn toàn không phát hiện, khi bản thân nói ra những lời này, bên trong ẩn chứa sự đắc ý mơ hồ mà chính cô cũng không nhận ra.
Xuân Sướng lại dán sát vào: “Vừa rồi tớ chưa nhìn kỹ, nhưng quét mắt nhìn qua quả thực không tệ.”
Cô ấy dự định cướp giật điện thoại: “Cho tớ nhìn một lần nữa đi!! Cho tớ xem!!! Để tớ nghiêm túc đánh giá xem nào!!!!”
Sầm Căng giơ tay né tránh, vốn không muốn đưa, nhưng Xuân Sướng lại cố ý dùng ánh mắt cún con đáng thương nhìn cô, khiến cô bất đắc dĩ phải đưa điện thoại thưởng cho cô ấy.
Xuân Sướng hào hứng cầm lấy, nhìn chằm chằm vào ảnh của Lý Vụ, hết phóng to lại thu nhỏ, vừa thu nhỏ lại phóng to, ngắm nghía thật kỹ ngũ quan và dáng người của cậu một hồi giống như đang nghiên cứu các thành phần tế bào, sau đó rít lên: “Hình như là… Vóc dáng cũng cao.”
Đầu cô ấy càng lúc càng cúi thấp, tròng mắt gần như dán chặt vào điện thoại.
Sầm Căng vuốt đuôi lông mày, ghét bỏ nói: “Hơi quá rồi đó, nước miếng của cậu sắp rớt xuống màn hình luôn rồi.”
“Không phải.” Xuân Sướng ngồi ngay ngắn lại, tươi cười dịu dàng: “Lâu lắm rồi mới thấy một thân thể tươi tắn non nớt mặc đồng phục học sinh, cậu phải thông cảm cho bà cô già này chứ.”
Sầm Căng rút điện thoại về, nhét vào trong túi: “Tạp chí của các cậu không chụp hình soái ca sao? Ngày nào cũng được nhìn thấy cả đống người mẫu nam, sướng quá còn gì.”
“Cậu không hiểu, mấy người bọn họ căn bản đều trai đẹp đã qua chỉnh sửa, còn em trai này vừa nhìn đã thấy rất thuần khiết, ôi xem gương mặt này. Má ơi, đúng là xuất sắc.” Xuân Sướng còn đang líu lưỡi hồi tưởng dư vị, cuối cùng cũng không quên trở về trọng điểm: “Nhưng mà em trai nhỏ đẹp mắt này là ai vậy?”
Sầm Căng ngập ngừng, không biết bắt đầu từ đâu.
Thấy sắc mặt cô hơi chậm lại, Xuân Sướng chỉ vào cô, cười thần bí: “À, có uẩn khúc!”
“Đừng.” Sầm Căng nhìn cô, trong giây lát đã hiểu được ý tứ sâu xa trong mắt cô: “Ít suy nghĩ theo hướng vớ vẩn hộ tớ đi. Cậu còn nhớ năm trước tớ tớ đã kể với cậu về chuyện tài trợ cho đứa trẻ kia không?”
“Ừm, cậu đã kể nề với tớ ba ngày ba đêm.”
Sầm Căng khẽ thở dài: “Người trong ảnh chính là đứa bé kia, nhà thằng nhóc xảy ra chút chuyện, nên tớ giúp nó chuyển đến Nghi Trung học.”
“Như này có tính là nhặt được bảo bối không? Đứa bé này trước kia đẹp như vậy sao? “Xuân Sướng tấm tắc khen ngợi.
“… Đây không phải là điểm mấu chốt của vấn đề, xin cảm ơn.”
“Cho nên bây giờ thằng bé sống chung với cậu?” Lông mày Xuân Sướng nhướng cao, phấn khởi như thể bị k1ch thích hormone: “Ôi! Chúa ơi!”
Sầm Căng đã đoán được cô bạn đang tự bổ não cái gì: “Cậu ấy sống trọ trong trường.”
“Tớ quá thất vọng, bạn tốt của tớ, cậu quá nhút nhát.” Xuân Sướng thở dài thất vọng: “Cậu không biết rồi, nam sinh trung học chính là kim cương, là kim cương đó!”
“?”
…
Trước khi đi ngủ, Sầm Căng chợt nhớ tới còn chưa trả lời tin nhắn của Lý Vụ, vì vậy cô nhấp vào giao diện tin nhắn.
Tiếng hô to gọi nhỏ của Xuân Sướng vẫn còn văng vẳng bên tai, cô mở bức ảnh này ra, xem kỹ lại một lần nữa.
Diện mạo Lý Vụ không tồi, Sầm Căng vẫn luôn rõ ràng, nhưng cũng không khoa trương như Xuân Sướng miêu tả.
Có lẽ là do hiệu ứng bộ lọc của những lời khen kéo dài của khuê mật đang phát huy tác dụng, nên lúc này thiếu niên trong ảnh thoạt nhìn… Có vẻ như thuận mắt hơn trước đây rất nhiều.
Cảm xúc trong đáy mắt người phụ nữ chuyển từ nghiên cứu sang đánh giá.
Một lúc sau, cô thu hồi tầm mắt, thuận tay đặt bức ảnh này làm ảnh đại diện liên lạc của Lý Vụ, sau đó ném điện thoại sang một bên, đeo bịt mắt vào.
Đêm nay, Lý Vụ không đợi được tin nhắn trả lời của Sầm Căng.
Dựa vào lan can đầu giường trằn trọc gần một tiếng đồng hồ, Lý Vụ mím môi, trách móc thủ phạm: “Thành Duệ, hình như cậu chụp bức ảnh này không được lắm.”
Thành Duệ kêu oan: “Mẹ kiếp, vậy còn kêu không được. Tớ đã gần như quỳ gối trước mặt cậu để chụp cậu thành hai mét tám rồi còn gì.”
“Bối cảnh có chút lộn xộn.” Dù sao cũng không phải là vấn đề của bản thân cậu.
Thành Duệ sắp phát điên, ngồi thẳng người dậy, âm dương quái khí chỉ xuống dưới giường: “Vậy bây giờ xuống làm lại? Lấy tấm vải dán tường màu trắng của Lâm Hoằng Lãng làm background, chụp xong có thể trực tiếp cho cậu dùng làm hộ chiếu luôn.”
Lý Vụ: “…”
Lâm Hoằng Lãng: “Con mẹ cậu, đồ điên.”
Nhiễm Phi Trì cười khúc khích trong bóng tối.
Nhiễm Phi Trì chậc chậc một tiếng: “Phụ huynh cái gì chứ, làm gì có phụ huynh nào bắt đứa nhỏ phải chụp ảnh mặc đồng phục bao giờ. Đừng nói là gửi ảnh cho đối tượng yêu đương trên mạng gì đó nha, Lý Vụ. Tớ là người từng trải, cậu làm sao qua được đôi mắt tinh tường của tớ.”
“Không phải.” Tốc độ phủ nhận của Lý Vụ nhanh như phản xạ có điều kiện.
“Cậu lạ lắm, cậu đích thực có vấn đề.” Nhiễm Phi Phi khẳng định.
Thành Duệ mang bộ dạng giống như vừa mới tỉnh ngộ phụ họa: “Đúng đúng đúng! Không chừng vừa rồi là đang trao đổi ảnh chụp, thì ra là tớ đang may áo cưới cho người khác sao?”
Lý Vụ hoàn toàn nghẹn lời, vành tai hơi đỏ lên. Cậu ném điện thoại trở lại gối rồi nằm xuống, mượn cơ hội này giả vờ tàng hình, hạ thấp sự tồn tại.
Lâm Hoằng Lãng lười biếng cười: “Các cậu cũng cho người ta chút mặt mũi đi, vừa nhìn Lý Vụ liền biết cậu ấy chỉ là tay non, nói chuyện yêu đương tinh thần thì có làm sao.”
Thành Duệ trả lời: “Nói như kiểu cậu thì khác ý.”
Lâm Hoằng Lãng như một bình bình gas dễ cháy: “Cút đi, cậu thì biết cái gì!”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, khó phân thắng bại.
Cuối cùng cũng có thể thoát thân, Lý Vụ trấn tĩnh lại, len lén lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn.
Vẫn không trả lời.
Lý Vụ đặt nó trở lại bên gối, xoay người, cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Lý Vụ vẫn dậy sớm như thường. Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ khiến căn phòng không còn quá tối, tựa như lòng trắng trứng lấp ló sau tấm màn mỏng.
Bạn cùng phòng vẫn đang ngủ say, tiếng ngáy cùng tiếng hít thở đều đặn liên tục.
Lý Vụ mở điện thoại, nhấn vào giao diện tin nhắn, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại trên tấm ảnh của cậu.
Ánh sáng nơi đáy mắt thiếu niên hơi ảm đạm một chút, cánh tay cậu buông thõng xuống, cất điện thoại trở lại trong chăn.
Mang theo tâm sự nặng nề rửa mặt xong, Lý Vụ đi ăn sáng với bạn cùng phòng, sau đó quay về lớp học.
Cũng may vừa đến lớp học, nhờ những tiếng nói cười ồn ào, sôi nổi tấp nập của các bạn khác trong lớp, mà cảm xúc tiêu cực gần như có thể kéo cậu vào ngõ cụt ngay lập tức lắng xuống.
Đây là thiên đường vô trùng của cậu, có thể giúp cậu thoát khỏi những suy nghĩ mất tập trung.
Chuông báo hết giờ học vang lên, Thành Duệ tới rủ cậu đi vệ sinh, thuận tiện ra hành lang hóng gió. Lý Vụ lắc đầu cự tuyệt, ngồi ở sau bàn đọc sách, tự tạo một thế giới riêng cho mình.
Thắt lưng cậu vẫn luôn thẳng tắp, giống như tràn ngập lòng thành kính đối với việc học. Thỉnh thoảng có thắc mắc cũng rất ít khi nhờ bạn học giúp đỡ, mà sẽ chạy đến chỗ các giáo viên môn học hỏi thăm giải đáp nghi ngờ.
Loại thái độ này, đương nhiên sẽ được thầy cô và phụ huynh khen ngợi, nhưng trong mắt bạn bè cùng trang lứa, lại có một chút “giả vờ” cùng “vòng vo”. Chưa kể cậu rất ít nói, cứng nhắc bảo thủ, giống như một gốc cây tùng cô độc lạc vào rừng bạch dương đầy gió, không hợp với những ồn ào xung quanh.
“Cậu lại đọc sách nữa à, tớ thật sự muốn xem cậu làm được bao nhiêu điểm trong bài thi giữa kỳ đấy.” Mỗi lần nam sinh ngồi trước quay đầu lại nói chuyện, Lý Vụ đều đang đọc sách, cậu ta thấy không thú vị, nhịn không được chế giễu khinh thường.
“Người không biết còn tưởng rằng tháng sau sẽ thi đại học.” Bạn cùng bàn của cậu ta cười nhạo đáp lại.
Đầu bút dừng lại, Lý Vụ muốn nói lại thôi, đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng gào thét chói tai: “Lý Vụ!”
Lý Vụ ngẩng mặt nhìn qua, giữa mày khẽ nhíu lại.
Đứng sau khung cửa sổ là Thành Duệ với vẻ mặt khó coi, cùng ba nữ sinh mà cậu không quen biết. Bọn họ tò mò nhìn cậu vài giây, hoặc che miệng, hoặc vén tóc mái, sau đó hi hi ha ha kéo nhau chạy đi.
Tình trạng này càng ngày càng tăng lên kể từ tuần thứ hai sau khi cậu chuyển đến.
Thành Duệ ghét bỏ trở về lớp, thấy Lý Vụ đã nói chuyện với người khác ở ghế trước, liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống ghế cậu, mặt hướng về phía Lý Vụ, đặt cằm lên sách của cậu: “Phiền chết đi được, một đám con gái si ngốc lớp khác, lần sau đến phải thu phí tham quan mới được.
Lý Vụ ngước mắt lên, khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Thành Duệ nghiêng đầu: “Cậu không biết thật?”
“?”
“Cậu không phải không biết đám nữ sinh này đang làm gì chứ.” Thành Duệ cào chỗ tóc bù xù trước trán, sau đó lớn tiếng nói: “Đến xem cậu đó! Soái ca!”
“Có gì đẹp đâu.” Lý Vụ không thèm để ý, tiếp tục tính đề.
“Wow, nói tóm lại là người ta rất thích đó.” Thành Duệ làm ra vẻ hô hấp không thông, bóp cổ họng lặp đi lặp lại: “Người ta thích lắm đó nha ~”
Lý Vụ: “…”
Thành Duệ nhìn chằm chằm cậu một lát, có ý tưởng làm giàu mới: “Lý Vụ, gửi cho tớ bức ảnh mặc đồng phục mà tớ chụp cho cậu đi.
Nhớ tới chuyện này, trong lòng Lý Vụ có chút trùng xuống: “Cậu muốn cái này làm gì?”
“Tớ muốn mang nó ra để in rồi bán kiếm tiền, một tấm 20 tệ. À mà, cậu có QQ hay WeChat không, cái này cũng có thể bán được, nguồn cung chắc chắn không đủ cầu.”
“…”
“Chúng ta chia đôi 50-50, vậy được rồi chứ. Như vậy thì cậu cũng không cần ăn cơm ở ô cửa dành cho học sinh nghèo nữa.” Thành Duệ đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng về tương lai: “Cuối tuần trở về, tớ cũng có tiền nạp tiền Q mua cầu thủ, một công đôi việc, chất lượng cuộc sống của hai chúng ta cũng được cải thiện đáng kể. Tớ không tin có người lại từ chối loại giao dịch kiếm tiền này.”
Lý Vụ không bị thuyết phục: “Không được.”
“Con người cậu tại sao không biết linh hoạt chút nào thế. Lãng phí sắc đẹp, thiên lý khó dung.”
Lý Vụ rũ mắt cầm bút, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc, thái độ từ chối tiếp tục trao đổi không cần nói cũng biết.
Xuất sư chưa bao lâu đã gặp phải trắc trở, Thành Duệ muốn nói thêm gì đó, vừa vặn thấy Lý Vụ trở lại bàn học, chỉ có thể chấp nhận bị đuổi đi như vịt.
Không cam lòng di chuyển trở lại lối đi, Thành Duệ chuẩn bị trở về vị trí, lúc này ngoài hành lang lại có nữ sinh gọi tên Lý Vụ, cậu ta trực tiếp hung thần ác sát hét về nơi phát ra tiếng ồn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Lý Vụ có đối tượng yêu đương qua mạng rồi!”
Cả lớp im lặng như tờ, vài giây sau, trở lại ồn ào náo nhiệt.
Lý Vụ cũng sửng sốt, quay đầu nhìn cậu ta, mắt đầy khó hiểu.
Thành Duệ trừng mắt nhìn lại, dùng tay làm động tác cứa cổ ra vẻ: Không chiếm được thì hủy hoại cậu!
Ngây người một hồi, Lý Vụ giận quá hóa cười, khóe môi hơi cong lên, hơi lộ ra bất đắc dĩ, lại mang theo cảnh cáo.
Thành Duệ cảm thấy da đầu tê dại, xám xịt trở về vị trí của mình.
—
Ăn cơm trưa xong trở lại ký túc xá, giống như trở về thế giới bị trúng lời nguyền. Cảm giác giam cầm lại lần nữa ập tới, Lý Vụ chỉ muốn nhanh chóng tìm một lối ra. Sau khi ngồi xuống, cậu gần như là theo bản năng lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra.
Trên màn hình hiển thị thông báo có một tin nhắn văn bản mới.
Trong khoảnh khắc, cả thể xác lẫn tinh thần Lý Vụ đều được thả lỏng. Cậu dựa vào lưng ghế, mở nó ra.
Sầm Căng: [Hôm qua quên trả lời cậu.]
Sầm Căng: [Đẹp lắm.]
Thiếu niên nhếch môi, ý cười từ đáy mắt lan rộng ra. Cậu mặt không đổi sắc nghiêng mắt, lén quét mắt lướt nhìn bạn cùng phòng một chút, phát hiện bọn họ vẫn chưa chú ý nơi này, mới yên tâm dừng tầm mắt lại ở tin nhắn thứ hai, hai chữ kia.
Nhìn một hồi, cậu đặt ngược điện thoại xuống, đột nhiên trong lòng có chút đứng ngồi không yên.
Một tay cậu chống lên mép bàn, tay kia gõ phím lung tung rất nhiều lần, giống như là không có nơi nào để giải tỏa cảm xúc. Đúng, căn bản là không có cách nào giảm bớt được cảm giác hạnh phúc này.
Lý Vụ lại lật điện thoại lên, chống đầu, đọc tin nhắn lần thứ ba.
Không thể đọc thêm nữa.
Cậu cảnh báo bản thân, đặt điện thoại trở lại ngăn kéo rồi khóa lại, như thể cất giấu một hộp kho báu.
Trầm mặc một hồi, Lý Vụ rút cuốn sách giáo khoa tiếng anh từ trong giá sách ra, lật đến cuối cùng, bắt đầu nhẹ giọng lẩm nhẩm.
Tiếng ồn ào trong ký túc xá lập tức dừng lại.
Giọng nói của nam sinh trầm thấp trong trẻo, nhịp điệu có trật tự.
“adolescence, a-d-o-l-e-s-c-e-n-c-e, adolescence.”
“adore, a-d-o-r-e, adore.”
“a/dult, a-d-u-l…”
Ngay sau đó, bên cạnh truyền đến tiếng chửi thề tập thể của bạn cùng phòng: “Bệnh thần kinh, giữa trưa đi học thuộc từ vựng! Thích làm ra vẻ quá ha!”
Sầm Căng nâng điện thoại lên quan sát một chút: “Nói như vậy, tức là cậu ấy cũng có thể sánh ngang với thần tượng?”
Cô cao giọng hoài nghi, lại hoàn toàn không phát hiện, khi bản thân nói ra những lời này, bên trong ẩn chứa sự đắc ý mơ hồ mà chính cô cũng không nhận ra.
Xuân Sướng lại dán sát vào: “Vừa rồi tớ chưa nhìn kỹ, nhưng quét mắt nhìn qua quả thực không tệ.”
Cô ấy dự định cướp giật điện thoại: “Cho tớ nhìn một lần nữa đi!! Cho tớ xem!!! Để tớ nghiêm túc đánh giá xem nào!!!!”
Sầm Căng giơ tay né tránh, vốn không muốn đưa, nhưng Xuân Sướng lại cố ý dùng ánh mắt cún con đáng thương nhìn cô, khiến cô bất đắc dĩ phải đưa điện thoại thưởng cho cô ấy.
Xuân Sướng hào hứng cầm lấy, nhìn chằm chằm vào ảnh của Lý Vụ, hết phóng to lại thu nhỏ, vừa thu nhỏ lại phóng to, ngắm nghía thật kỹ ngũ quan và dáng người của cậu một hồi giống như đang nghiên cứu các thành phần tế bào, sau đó rít lên: “Hình như là… Vóc dáng cũng cao.”
Đầu cô ấy càng lúc càng cúi thấp, tròng mắt gần như dán chặt vào điện thoại.
Sầm Căng vuốt đuôi lông mày, ghét bỏ nói: “Hơi quá rồi đó, nước miếng của cậu sắp rớt xuống màn hình luôn rồi.”
“Không phải.” Xuân Sướng ngồi ngay ngắn lại, tươi cười dịu dàng: “Lâu lắm rồi mới thấy một thân thể tươi tắn non nớt mặc đồng phục học sinh, cậu phải thông cảm cho bà cô già này chứ.”
Sầm Căng rút điện thoại về, nhét vào trong túi: “Tạp chí của các cậu không chụp hình soái ca sao? Ngày nào cũng được nhìn thấy cả đống người mẫu nam, sướng quá còn gì.”
“Cậu không hiểu, mấy người bọn họ căn bản đều trai đẹp đã qua chỉnh sửa, còn em trai này vừa nhìn đã thấy rất thuần khiết, ôi xem gương mặt này. Má ơi, đúng là xuất sắc.” Xuân Sướng còn đang líu lưỡi hồi tưởng dư vị, cuối cùng cũng không quên trở về trọng điểm: “Nhưng mà em trai nhỏ đẹp mắt này là ai vậy?”
Sầm Căng ngập ngừng, không biết bắt đầu từ đâu.
Thấy sắc mặt cô hơi chậm lại, Xuân Sướng chỉ vào cô, cười thần bí: “À, có uẩn khúc!”
“Đừng.” Sầm Căng nhìn cô, trong giây lát đã hiểu được ý tứ sâu xa trong mắt cô: “Ít suy nghĩ theo hướng vớ vẩn hộ tớ đi. Cậu còn nhớ năm trước tớ tớ đã kể với cậu về chuyện tài trợ cho đứa trẻ kia không?”
“Ừm, cậu đã kể nề với tớ ba ngày ba đêm.”
Sầm Căng khẽ thở dài: “Người trong ảnh chính là đứa bé kia, nhà thằng nhóc xảy ra chút chuyện, nên tớ giúp nó chuyển đến Nghi Trung học.”
“Như này có tính là nhặt được bảo bối không? Đứa bé này trước kia đẹp như vậy sao? “Xuân Sướng tấm tắc khen ngợi.
“… Đây không phải là điểm mấu chốt của vấn đề, xin cảm ơn.”
“Cho nên bây giờ thằng bé sống chung với cậu?” Lông mày Xuân Sướng nhướng cao, phấn khởi như thể bị k1ch thích hormone: “Ôi! Chúa ơi!”
Sầm Căng đã đoán được cô bạn đang tự bổ não cái gì: “Cậu ấy sống trọ trong trường.”
“Tớ quá thất vọng, bạn tốt của tớ, cậu quá nhút nhát.” Xuân Sướng thở dài thất vọng: “Cậu không biết rồi, nam sinh trung học chính là kim cương, là kim cương đó!”
“?”
…
Trước khi đi ngủ, Sầm Căng chợt nhớ tới còn chưa trả lời tin nhắn của Lý Vụ, vì vậy cô nhấp vào giao diện tin nhắn.
Tiếng hô to gọi nhỏ của Xuân Sướng vẫn còn văng vẳng bên tai, cô mở bức ảnh này ra, xem kỹ lại một lần nữa.
Diện mạo Lý Vụ không tồi, Sầm Căng vẫn luôn rõ ràng, nhưng cũng không khoa trương như Xuân Sướng miêu tả.
Có lẽ là do hiệu ứng bộ lọc của những lời khen kéo dài của khuê mật đang phát huy tác dụng, nên lúc này thiếu niên trong ảnh thoạt nhìn… Có vẻ như thuận mắt hơn trước đây rất nhiều.
Cảm xúc trong đáy mắt người phụ nữ chuyển từ nghiên cứu sang đánh giá.
Một lúc sau, cô thu hồi tầm mắt, thuận tay đặt bức ảnh này làm ảnh đại diện liên lạc của Lý Vụ, sau đó ném điện thoại sang một bên, đeo bịt mắt vào.
Đêm nay, Lý Vụ không đợi được tin nhắn trả lời của Sầm Căng.
Dựa vào lan can đầu giường trằn trọc gần một tiếng đồng hồ, Lý Vụ mím môi, trách móc thủ phạm: “Thành Duệ, hình như cậu chụp bức ảnh này không được lắm.”
Thành Duệ kêu oan: “Mẹ kiếp, vậy còn kêu không được. Tớ đã gần như quỳ gối trước mặt cậu để chụp cậu thành hai mét tám rồi còn gì.”
“Bối cảnh có chút lộn xộn.” Dù sao cũng không phải là vấn đề của bản thân cậu.
Thành Duệ sắp phát điên, ngồi thẳng người dậy, âm dương quái khí chỉ xuống dưới giường: “Vậy bây giờ xuống làm lại? Lấy tấm vải dán tường màu trắng của Lâm Hoằng Lãng làm background, chụp xong có thể trực tiếp cho cậu dùng làm hộ chiếu luôn.”
Lý Vụ: “…”
Lâm Hoằng Lãng: “Con mẹ cậu, đồ điên.”
Nhiễm Phi Trì cười khúc khích trong bóng tối.
Nhiễm Phi Trì chậc chậc một tiếng: “Phụ huynh cái gì chứ, làm gì có phụ huynh nào bắt đứa nhỏ phải chụp ảnh mặc đồng phục bao giờ. Đừng nói là gửi ảnh cho đối tượng yêu đương trên mạng gì đó nha, Lý Vụ. Tớ là người từng trải, cậu làm sao qua được đôi mắt tinh tường của tớ.”
“Không phải.” Tốc độ phủ nhận của Lý Vụ nhanh như phản xạ có điều kiện.
“Cậu lạ lắm, cậu đích thực có vấn đề.” Nhiễm Phi Phi khẳng định.
Thành Duệ mang bộ dạng giống như vừa mới tỉnh ngộ phụ họa: “Đúng đúng đúng! Không chừng vừa rồi là đang trao đổi ảnh chụp, thì ra là tớ đang may áo cưới cho người khác sao?”
Lý Vụ hoàn toàn nghẹn lời, vành tai hơi đỏ lên. Cậu ném điện thoại trở lại gối rồi nằm xuống, mượn cơ hội này giả vờ tàng hình, hạ thấp sự tồn tại.
Lâm Hoằng Lãng lười biếng cười: “Các cậu cũng cho người ta chút mặt mũi đi, vừa nhìn Lý Vụ liền biết cậu ấy chỉ là tay non, nói chuyện yêu đương tinh thần thì có làm sao.”
Thành Duệ trả lời: “Nói như kiểu cậu thì khác ý.”
Lâm Hoằng Lãng như một bình bình gas dễ cháy: “Cút đi, cậu thì biết cái gì!”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, khó phân thắng bại.
Cuối cùng cũng có thể thoát thân, Lý Vụ trấn tĩnh lại, len lén lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn.
Vẫn không trả lời.
Lý Vụ đặt nó trở lại bên gối, xoay người, cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, Lý Vụ vẫn dậy sớm như thường. Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ khiến căn phòng không còn quá tối, tựa như lòng trắng trứng lấp ló sau tấm màn mỏng.
Bạn cùng phòng vẫn đang ngủ say, tiếng ngáy cùng tiếng hít thở đều đặn liên tục.
Lý Vụ mở điện thoại, nhấn vào giao diện tin nhắn, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại trên tấm ảnh của cậu.
Ánh sáng nơi đáy mắt thiếu niên hơi ảm đạm một chút, cánh tay cậu buông thõng xuống, cất điện thoại trở lại trong chăn.
Mang theo tâm sự nặng nề rửa mặt xong, Lý Vụ đi ăn sáng với bạn cùng phòng, sau đó quay về lớp học.
Cũng may vừa đến lớp học, nhờ những tiếng nói cười ồn ào, sôi nổi tấp nập của các bạn khác trong lớp, mà cảm xúc tiêu cực gần như có thể kéo cậu vào ngõ cụt ngay lập tức lắng xuống.
Đây là thiên đường vô trùng của cậu, có thể giúp cậu thoát khỏi những suy nghĩ mất tập trung.
Chuông báo hết giờ học vang lên, Thành Duệ tới rủ cậu đi vệ sinh, thuận tiện ra hành lang hóng gió. Lý Vụ lắc đầu cự tuyệt, ngồi ở sau bàn đọc sách, tự tạo một thế giới riêng cho mình.
Thắt lưng cậu vẫn luôn thẳng tắp, giống như tràn ngập lòng thành kính đối với việc học. Thỉnh thoảng có thắc mắc cũng rất ít khi nhờ bạn học giúp đỡ, mà sẽ chạy đến chỗ các giáo viên môn học hỏi thăm giải đáp nghi ngờ.
Loại thái độ này, đương nhiên sẽ được thầy cô và phụ huynh khen ngợi, nhưng trong mắt bạn bè cùng trang lứa, lại có một chút “giả vờ” cùng “vòng vo”. Chưa kể cậu rất ít nói, cứng nhắc bảo thủ, giống như một gốc cây tùng cô độc lạc vào rừng bạch dương đầy gió, không hợp với những ồn ào xung quanh.
“Cậu lại đọc sách nữa à, tớ thật sự muốn xem cậu làm được bao nhiêu điểm trong bài thi giữa kỳ đấy.” Mỗi lần nam sinh ngồi trước quay đầu lại nói chuyện, Lý Vụ đều đang đọc sách, cậu ta thấy không thú vị, nhịn không được chế giễu khinh thường.
“Người không biết còn tưởng rằng tháng sau sẽ thi đại học.” Bạn cùng bàn của cậu ta cười nhạo đáp lại.
Đầu bút dừng lại, Lý Vụ muốn nói lại thôi, đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng gào thét chói tai: “Lý Vụ!”
Lý Vụ ngẩng mặt nhìn qua, giữa mày khẽ nhíu lại.
Đứng sau khung cửa sổ là Thành Duệ với vẻ mặt khó coi, cùng ba nữ sinh mà cậu không quen biết. Bọn họ tò mò nhìn cậu vài giây, hoặc che miệng, hoặc vén tóc mái, sau đó hi hi ha ha kéo nhau chạy đi.
Tình trạng này càng ngày càng tăng lên kể từ tuần thứ hai sau khi cậu chuyển đến.
Thành Duệ ghét bỏ trở về lớp, thấy Lý Vụ đã nói chuyện với người khác ở ghế trước, liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống ghế cậu, mặt hướng về phía Lý Vụ, đặt cằm lên sách của cậu: “Phiền chết đi được, một đám con gái si ngốc lớp khác, lần sau đến phải thu phí tham quan mới được.
Lý Vụ ngước mắt lên, khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Thành Duệ nghiêng đầu: “Cậu không biết thật?”
“?”
“Cậu không phải không biết đám nữ sinh này đang làm gì chứ.” Thành Duệ cào chỗ tóc bù xù trước trán, sau đó lớn tiếng nói: “Đến xem cậu đó! Soái ca!”
“Có gì đẹp đâu.” Lý Vụ không thèm để ý, tiếp tục tính đề.
“Wow, nói tóm lại là người ta rất thích đó.” Thành Duệ làm ra vẻ hô hấp không thông, bóp cổ họng lặp đi lặp lại: “Người ta thích lắm đó nha ~”
Lý Vụ: “…”
Thành Duệ nhìn chằm chằm cậu một lát, có ý tưởng làm giàu mới: “Lý Vụ, gửi cho tớ bức ảnh mặc đồng phục mà tớ chụp cho cậu đi.
Nhớ tới chuyện này, trong lòng Lý Vụ có chút trùng xuống: “Cậu muốn cái này làm gì?”
“Tớ muốn mang nó ra để in rồi bán kiếm tiền, một tấm 20 tệ. À mà, cậu có QQ hay WeChat không, cái này cũng có thể bán được, nguồn cung chắc chắn không đủ cầu.”
“…”
“Chúng ta chia đôi 50-50, vậy được rồi chứ. Như vậy thì cậu cũng không cần ăn cơm ở ô cửa dành cho học sinh nghèo nữa.” Thành Duệ đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng về tương lai: “Cuối tuần trở về, tớ cũng có tiền nạp tiền Q mua cầu thủ, một công đôi việc, chất lượng cuộc sống của hai chúng ta cũng được cải thiện đáng kể. Tớ không tin có người lại từ chối loại giao dịch kiếm tiền này.”
Lý Vụ không bị thuyết phục: “Không được.”
“Con người cậu tại sao không biết linh hoạt chút nào thế. Lãng phí sắc đẹp, thiên lý khó dung.”
Lý Vụ rũ mắt cầm bút, toàn thân lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm túc, thái độ từ chối tiếp tục trao đổi không cần nói cũng biết.
Xuất sư chưa bao lâu đã gặp phải trắc trở, Thành Duệ muốn nói thêm gì đó, vừa vặn thấy Lý Vụ trở lại bàn học, chỉ có thể chấp nhận bị đuổi đi như vịt.
Không cam lòng di chuyển trở lại lối đi, Thành Duệ chuẩn bị trở về vị trí, lúc này ngoài hành lang lại có nữ sinh gọi tên Lý Vụ, cậu ta trực tiếp hung thần ác sát hét về nơi phát ra tiếng ồn: “Nhìn cái gì mà nhìn! Lý Vụ có đối tượng yêu đương qua mạng rồi!”
Cả lớp im lặng như tờ, vài giây sau, trở lại ồn ào náo nhiệt.
Lý Vụ cũng sửng sốt, quay đầu nhìn cậu ta, mắt đầy khó hiểu.
Thành Duệ trừng mắt nhìn lại, dùng tay làm động tác cứa cổ ra vẻ: Không chiếm được thì hủy hoại cậu!
Ngây người một hồi, Lý Vụ giận quá hóa cười, khóe môi hơi cong lên, hơi lộ ra bất đắc dĩ, lại mang theo cảnh cáo.
Thành Duệ cảm thấy da đầu tê dại, xám xịt trở về vị trí của mình.
—
Ăn cơm trưa xong trở lại ký túc xá, giống như trở về thế giới bị trúng lời nguyền. Cảm giác giam cầm lại lần nữa ập tới, Lý Vụ chỉ muốn nhanh chóng tìm một lối ra. Sau khi ngồi xuống, cậu gần như là theo bản năng lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra.
Trên màn hình hiển thị thông báo có một tin nhắn văn bản mới.
Trong khoảnh khắc, cả thể xác lẫn tinh thần Lý Vụ đều được thả lỏng. Cậu dựa vào lưng ghế, mở nó ra.
Sầm Căng: [Hôm qua quên trả lời cậu.]
Sầm Căng: [Đẹp lắm.]
Thiếu niên nhếch môi, ý cười từ đáy mắt lan rộng ra. Cậu mặt không đổi sắc nghiêng mắt, lén quét mắt lướt nhìn bạn cùng phòng một chút, phát hiện bọn họ vẫn chưa chú ý nơi này, mới yên tâm dừng tầm mắt lại ở tin nhắn thứ hai, hai chữ kia.
Nhìn một hồi, cậu đặt ngược điện thoại xuống, đột nhiên trong lòng có chút đứng ngồi không yên.
Một tay cậu chống lên mép bàn, tay kia gõ phím lung tung rất nhiều lần, giống như là không có nơi nào để giải tỏa cảm xúc. Đúng, căn bản là không có cách nào giảm bớt được cảm giác hạnh phúc này.
Lý Vụ lại lật điện thoại lên, chống đầu, đọc tin nhắn lần thứ ba.
Không thể đọc thêm nữa.
Cậu cảnh báo bản thân, đặt điện thoại trở lại ngăn kéo rồi khóa lại, như thể cất giấu một hộp kho báu.
Trầm mặc một hồi, Lý Vụ rút cuốn sách giáo khoa tiếng anh từ trong giá sách ra, lật đến cuối cùng, bắt đầu nhẹ giọng lẩm nhẩm.
Tiếng ồn ào trong ký túc xá lập tức dừng lại.
Giọng nói của nam sinh trầm thấp trong trẻo, nhịp điệu có trật tự.
“adolescence, a-d-o-l-e-s-c-e-n-c-e, adolescence.”
“adore, a-d-o-r-e, adore.”
“a/dult, a-d-u-l…”
Ngay sau đó, bên cạnh truyền đến tiếng chửi thề tập thể của bạn cùng phòng: “Bệnh thần kinh, giữa trưa đi học thuộc từ vựng! Thích làm ra vẻ quá ha!”
/88
|