Trong ngày đầu tới Áo Tinh báo cáo, Sầm Căng cố ý uốn xoăn phần đuôi tóc để trông sành điệu hơn.
Các đồng nghiệp mới hiển nhiên không quan tâm lắm đến những chi tiết này, sau khi đến bộ phận, Sầm Căng có một cuộc gặp mặt ngắn trực tiếp với mọi người. Mặt ghế còn chưa kịp ngồi nóng, đã bị gọi vào phòng họp.
Áo Tinh nằm trong một tòa nhà chọc trời ở khu CBD thành phố Nghi, cách công ty cũ của Sầm Căng chưa đầy 800 mét.
Là một ngôi sao đang lên trong ngành quảng cáo, bầu không khí của Áo Tinh rõ ràng là trẻ trung và năng động hơn rất nhiều. Toàn bộ công ty được trang trí theo tông màu đỏ và trắng phù hợp với logo, trông rất táo bạo và tươi sáng.
Vừa mới đến, Sầm Căng đã được giao những nhiệm vụ quan trọng:
Một dự án tuyên truyền giáng sinh của một công ty thức ăn nhanh đa quốc gia, một phần của social* nội địa đã bị công ty của họ cuốn phăng.
*“Social” là một từ tiếng anh dịch ra tiếng việt có nghĩa là “xã hội”. Vì thế Social media là một hình thức marketing đưa các nội dung quảng cáo về sản phẩm, thương hiệu, dịch vụ tiếp cận đến người dùng sử dụng các mạng xã hội hiện nay như Facebook, G+, Tiktok…. cũng như các blog hay diễn đàn.
Dự án lần này là một khoản đầu tư lớn, doanh nghiệp bên đối tác có rất nhiều tiền, nhưng cũng khét tiếng trong ngành vì sự kiêu ngạo và thủ đoạn. Áo Tinh không dám khinh thường, thành lập đoàn đội có ít nhất hơn chục người.
Sầm Căng đến khá sớm, nên cô im lặng ngồi trên ghế chờ. Chỉ chốc lát sau, chiếc bàn hội nghị toàn màu trắng trống trải đã được bao quanh bởi một vòng người, hầu hết đều tự mang theo máy tính xách tay của mình.
Nhìn lướt qua, đều là những gương mặt trẻ tuổi, nhưng rất ít trong số họ có tinh thần phấn chấn, vừa nhìn liền biết họ thường xuyên bị hành hạ bởi việc thức khuya tăng ca.
Trước khi tiến vào chủ đề chính, giám đốc sáng tạo viết đề án lần này đứng dậy, đặc biệt giới thiệu một chút về gương mặt mới duy nhất ở đây: “Sầm Căng, copywriter mới của chúng ta.”
Anh ấy là người Hồng Kông, để tóc húi cua, người mặc chiếc áo phông ngắn màu đen tuyền, cánh tay lực lưỡng, khi nói chuyện mặt mày luôn tươi cười rạng rỡ, giọng Quảng Đông rõ mồn một: “Như chúng ta đã biết, Áo Tinh tuyển người trước tiên phải nhìn mặt. Điểm này đã được thể hiện rất rõ trên người cô Sầm.”
Mọi người cười khúc khích, đều nhìn về phía Sầm Căng. Cô cụp mắt xuống, chỉ có thể cười nhẹ đáp lại.
Người đàn ông chuyển chủ đề: “Nhưng năm ngoái Sầm Căng từng tham gia vào dự án tiếp thị sản phẩm Tết trung thu mới của M, kinh nghiệm có lẽ còn phong phú hơn tất cả mọi người ở đây.”
Không hiểu sao bị khen đến ba hoa chích choè, Sầm Căng ngượng ngùng xấu hổ. Cô xua tay, làm ra bộ dáng khiêm tốn: “Đều là ăn may thôi, ngàn vạn lần đừng mong đợi quá nhiều ở tôi.”
“Vậy thì may quá.” Tổng giám đốc nhướng mày, nở một nụ cười thật tươi: “Cô cũng ngàn vạn lần đừng nên đặt kỳ vọng quá cao vào chúng tôi.”
Mọi người lại cười, bầu không khí rất hòa hợp.
Sau khi nghi thức chào đón người mới đơn giản kết thúc, khuôn mặt của người đàn ông trở nên nghiêm nghị, cúi người điều khiển chuột.
Ngay lập tức một đoạn hoạt hình ppt ngắn gọn và cực kì phong cách hiển trị trên màn hình, giọng điệu của anh ta cũng chuyển từ lém lỉnh sang điềm tĩnh trầm ổn: “Hiệu ứng trình bày cuối cùng của phần video này có thể sẽ hơi khác so với những gì chúng tôi đã đề cập trong phần chào hàng trước... “
—
Trở lại nơi làm việc của mình, Sầm Căng đăng nhập Wechat trên máy tính, cố ý vào danh sách thành viên để tìm ID của vị CD mới này.
Chỉ có một cái tên tiếng Anh với độ tương phản cực lớn, Teddy.
Cô nhướng mày ngạc nhiên, đổi biệt danh của mình trong nhóm thành: Áo Tinh – Gin.
Sở dĩ cô chú ý đến trưởng phòng bộ phận, không phải là vì cô có hứng thú khác giới với anh ấy, mà là vì bầu không khí của người lãnh đạo mới tạo ra hoàn toàn khác với Ngô Phục. Ngô Phục rất quân tử, cho dù là ý tưởng có đơn giản như thế nào đi nữa vẫn rất thận trọng. Nhưng Teddy thì ngược lại, anh ấy có bản tính phóng khoáng, bướng bỉnh liều lĩnh như một con linh dương hoang dã.
Cô gái ngồi bên nhìn thấy màn hình chính của cô vẫn dừng lại trên trang cá nhân của Teddy, liền tiến lại gần nhắc nhở: “Cô đừng nảy sinh hứng thú với anh ấy, anh ấy là người đàn ông mà phụ nữ không thể có được.”
Sầm Căng hiểu ý tắt đi, cười đáp: “Không có, tôi chỉ muốn tìm hiểu về sếp mới thôi.”
“Tôi chỉ nghĩ, cô làm nghề này lâu như vậy rồi, sao có thể không nhạy bén như vậy chứ.” Cô gái trượt ghế quay về bàn uống cà phê: “Thêm Wechat đi, tôi tên Lộ Kỳ Kỳ.”
Sầm Căng chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô ấy, nick name của cô ấy là Lucky.
Cô gái nhìn điện thoại của mình, sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn sang, thấp giọng hỏi: “Cô vừa mới ly hôn à?”
Sầm Căng gật đầu.
Lộ Kỳ Kỳ giơ ngón tay cái lên: “Còn đăng trực tiếp lên vòng bạn bè, được đấy.” Nói xong liền vuốt tóc mái sang hai bên giống như hình chữ bát (八), lại tò mò hỏi: “Tại sao lại ly hôn?”
“Đừng nói nhảm nữa, đã nộp ảnh chưa?” Một tấm bảng tên mới toanh được đặt trên bàn của Sầm Căng, bên cạnh đó còn có một câu khen ngợi: “Ảnh chụp đẹp đấy”.
Nói xong liền rời đi nhanh như một cơn gió, thậm chí Lộ Kỳ Kỳ còn chưa kịp trả lời.
Sầm Căng nhớ rõ giọng nam trầm rất dễ nhận ra này, là Hr* của Áo Tinh – Trương Tước. Cô đã từng gặp anh một lần trong buổi phỏng vấn.
*Viết tắt cho cụm từ Human Resources trong tiếng Anh, HR được hiểu đơn giản là nguồn nhân lực. Những người làm nghề HR sẽ phụ trách công việc liên quan đến quản trị nhân sự trong doanh nghiệp. Chẳng hạn như tuyển dụng nhân viên, thực hiện các chính sách với người lao động, đào tạo nhân sự,…
Anh ta là một chàng trai tóc xoăn đeo kính, trong mắt luôn mang theo cảm giác lười biếng uể oải, không giống như nhân viên công vụ mà giống như là một thành viên chủ chốt của bộ phận kỹ thuật hơn.
Vừa định cất bảng hiệu mới đi, Lộ Kỳ Kỳ đã nhanh nhẹn cầm trước cô một bước, giơ lên cao, ngắm nghía một hồi, mới từ phía sau bảng PC ló một con mắt ra: “Đẹp thật đấy. Ảnh thẻ này là chụp ở đâu vậy?”
“Một chỗ ở tầng ba của trung tâm thương mại Cảnh Nguyên.”
“Ồ, cảm ơn…” Lộ Kỳ Kỳ đáp, trả lại bảng hiệu cho cô.
Không biết vì sao, Sầm Căng lại không bài xích sự thân quen của Lộ Kỳ Kỳ, trên người cô ấy có khí chất rất hợp với cô.
Tạm thời đặt tên cho nó là khí chất “Xuân Sướng” đi.
Không buôn chuyện nữa, Sầm Căng trở lại làm việc, trong nhóm vừa vặn có người tag cô, là sếp cừu* “zero” của cô:
*Vị sếp này tên Dương, mà từ cừu đồng âm với Dương, đều đọc là Yang.
Áo Tinh – Teddy: [@Áo tinh – Lệ Phi, cô nói cho cô ấy phương hướng của video đi @Áo tinh – Gin.]
Sầm Căng trả lời “1” biểu thị đang lắng nghe.
Teddy: [Ha ha ha ha, có 1 rồi.]
Toàn bộ thành viên đều cười to, Sầm Căng cũng vậy.
Cuối cùng vẫn là Lệ Phi dàn xếp ổn thỏa, sau đó trả lời Sầm Căng: [Kiểu thùng cánh cổ điển của gia đình họ, chúng ta muốn làm một đoạn video hoạt hình ngắn về các trò chơi pixel tương tự như Super Mario, nhưng nền là lễ giáng sinh, cô có thể hoàn thiện được không? Cần có cốt truyện để làm nổi bật sản phẩm, và cuối cùng phải có slogan ở cuối nữa.]
Sầm Căng đáp lại: [Đại khái cũng có chút ý tưởng.]
Lệ Phi: [Cô cứ viết trước đi, sau đó tôi sẽ thực hiện.]
Sầm Căng hỏi: [Bao lâu thì cô cần?]
Lệ Phi: [Càng nhanh càng tốt.]
Sầm Căng: [Tối nay.]
Lệ Phi: [Ok.]
…
Trở lại với nhịp điệu công việc như thế này, Sầm Căng có chút không thích ứng kịp, dù sao đang từ nhàn rỗi chuyển sang bận rộn cũng khá khó khăn.
Lúc tan sở, bả vai cô đau nhức, không khỏi giãn cánh tay, duỗi lưng một cái.
Lộ Kỳ Kỳ cắn kẹo que, liếc mắt qua hỏi: “Mệt hả?”
Sầm Căng nghiêng người nhìn vào màn hình hiển thị của cô ấy, cô gái đang điều chỉnh kích thước của mã QR trên poster, cô hỏi: “Đây có phải là thực đơn mới cho lễ giáng sinh không?”
Lộ Kỳ Kỳ mỉa mai: “Đúng vậy, nó trông hoàn toàn khác với những món tôi thường ăn.”
Sầm Căng hỏi: “Khi nào thì cô thì tan sở?”
“Sắp rồi.” Lộ Kỳ Kỳ cầm điện thoại lên nhìn, khóe miệng khẽ giật: “Còn ba tiếng nữa thôi.”
Sầm Căng mỉm cười, xoay người thu dọn đồ đạc.
Lộ Kỳ Kỳ rút kẹo que ra khỏi miệng, không thể tin được: “Cô tan làm rồi sao?”
Sầm Căng chớp chớp mắt: “Tôi làm xong việc rồi.”
“Nộp bản thảo chưa?” Lộ Kỳ Kỳ mở to đôi mắt hạnh.
“Rồi, Lệ Phi cảm thấy không tệ, mang đi cho đạo diễn phim hoạt hình xem trước.”
“Mẹ kiếp, đây là người đi ra từ 4A sao?” Lộ Kỳ Kỳ kinh ngạc thán phục, đầu gục xuống bàn phím.
Sầm Căng chỉ cười không nói, khoác túi ra về.
Lúc đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, đột nhiên có người gọi cô: “Sầm Căng! Gin! Cô Sầm!”
Sầm Căng quay đầu lại, Teddy đang đứng sau bức tường kính của phòng làm việc riêng và vẫy tay với cô.
Cô đi vòng đến văn phòng của anh, dừng lại ở bên cửa, đợi đến khi người bên trong gật đầu, mới bước nhanh vào.
Teddy ra hiệu cho cô đến sofa ngồi, Sầm Căng tìm một chiếc ghế đơn rồi tự mình ngồi xuống.
Người đàn ông đưa cho cô một chai nước tinh khiết, cũng ngồi xuống theo: “Cô đi về à?”
Sầm Căng: “Vâng.”
Hàm răng anh ta trắng đến chói mắt, nụ cười tràn đầy hòa khí cùng từ ái: “Ngày đầu tiên đến nơi này, cảm giác như thế nào?”
Sầm Căng thành thật đáp: “Không tệ.”
Teddy nói: “Hai ngày này tương đối bận rộn, cuối tuần tụ tập đi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm hoan nghênh người mới.”
Sầm Căng cười dịu dàng: “Được, hóa đơn để tôi thanh toán, không ngại chứ?”
“KHÔNG! Tôi không đồng ý, tôi rất ngại đấy.” Đôi mắt nâu nhạt của Teddy lúc nào cũng trìu mến: “Xin hãy nhường lại cơ hội này cho tôi đi.”
Sầm Căng cong môi: “Không thành vấn đề.”
—
Cùng trong tối hôm đó, Lý Vụ vẫn còn ngồi trên bàn trong lớp viết đề.
Sau buổi sinh hoạt lớp lúc chiều, cậu không còn một mình dựa lưng vào bức tường phía sau nữa, mà tiến lên phía trước năm hàng liền, còn có thêm một bạn đại biểu cho môn tiếng anh ngồi cùng.
Trùng hợp là, vị đại biểu này lại chính là Đào Uyển Văn mà bạn Thành Duệ cùng phòng luôn tâm tâm niệm niệm.
Sau khi đổi chỗ, nữ sinh chào cậu bằng một nụ cười ngọt ngào. Xuất phát từ phép lịch sự, cậu cũng đáp lại một câu.
Kết quả là lúc bọn họ cùng nhau đi cơm trước giờ tự học buổi tối, Thành Duệ sát khí đằng đằng, ánh mắt không khác gì muốn ăn thịt người.
Lý Vụ to đầu, không dám nói thêm một chữ nào với Đào Uyển Văn nữa. Đến tiết thứ hai, giáo viên dạy toán mang theo một xấp bài kiểm tra vào lớp, nói trong lớp sẽ có bài kiểm tra.
Giờ phút này, toàn bộ lớp 11, chỉ có thể dùng cụm từ tiếng kêu than dậy khắp đất trời để hình dung.
Thầy giáo ngoảnh mặt làm ngơ, tươi cười phát bài thi, mọi người chỉ biết viết tên mình trong nước mắt âm thầm, rồi cố gắng giải đề.
Trong phòng học yên lặng không một tiếng động.
Cho đến khi giáo viên ra ngoài nghe điện thoại, nhưng hồi lâu chưa thấy quay về.
Trong lớp có những tiếng xì xào bàn tán nổi lên, giống như khối bột không an phận trong giai đoạn đầu lên men.
Đầu bút kêu sột soạt, Lý Vụ khẽ nhíu mày, tinh thần vẫn đang tập trung tính toán trên giấy nháp, đột nhiên, khuỷu tay cậu bị đụng nhẹ một cái.
Lý Vụ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy bạn mới cùng bàn đang cẩn thận dùng mu bàn tay đẩy một tờ giấy đã được gấp gọn lại đến.
Lông mày cậu lại càng nhíu chặt hơn, nhìn Đào Uyển Văn, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, tóc mái tự nhiên xõa xuống gò má, che đi một bên khuôn mặt, thần sắc khó có thể nhận ra.
Lý Vụ như chìm trong sương mù, chỉ có thể cầm tờ giấy ở trong lòng bàn tay, mở ra đọc.
Trên đó chỉ có mấy chữ:
“ID Wechat của cậu là bao nhiêu?”
Người gửi Đào Uyển Văn.
Lý Vụ hơi sửng sốt, đem tờ giấy gấp lại theo hình dáng ban đầu, cất vào ngăn kéo, không nói lời nào…
Chuông báo tan học vang lên, giáo viên quay lại lớp thu bài, có nam sinh còn chưa viết xong, la hét cầu xin cho qua, người đàn ông trung niên ngồi phía sau bục giảng mỉm cười đập nát tất cả tâm lý may mắn xin khoan dung của bọn họ: “Có thể viết bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!”
Lý Vụ thu dọn ba lô, ngồi đó không nhúc nhích.
Chỗ ngồi của Đào Uyển Văn ngay cạnh hành lang, cô thu dọn cặp sách một cách đâu ra đấy, rồi lôi kéo nữ sinh thân thiết cùng lớp đi cùng.
Lúc này Lý Vụ mới đứng dậy như được đại xá, cũng đi về phía cửa phòng học.
Thành Duệ đứng trước cửa đợi đã lâu, lập tức túm lấy gáy cậu, trực tiếp nhảy lên vò mạnh tóc sau gáy cậu.
Lý Vụ rụt cổ, gỡ tay cậu ta ra: “Làm gì vậy?”
Thành Duệ cười rạng rỡ: “Chúc mừng cậu đã vượt qua khảo nghiệm về bản chất con người!”
“?” Cậu ta đang nói cái quái gì vậy.
Thành Duệ líu lưỡi: “Tờ giấy đó.”
Lý Vụ hỏi: “Giấy gì?”
“Tờ giấy tớ viết.”
Lý Vụ lúc này mới phản ứng kịp, chợt cảm thấy vớ vẩn: “Thì ra là do cậu viết?”
“Đương nhiên, nếu không sao có thể gọi là khảo nghiệm được. Tớ nhờ Đào Uyển Văn chuyển cho cậu, cô ấy còn tưởng rằng tớ với cậu định gian lận, haha. Không dòm ngó vợ bạn như vậy là rất tốt, từ nay về sau cậu Lý Vụ sẽ trở thành anh em tốt với Thành Duệ tớ cả đời này.” Thành Duệ Mặt dày hơn tảng đá, không chút gánh nặng tâm lý tiếp tục ôm vai bá cổ cậu: “Anh em tốt, chúng ta cùng nhau đi đến cuối cuộc đời nhé.”
Lý Vụ không còn lời nào để nói, chỉ gỡ tay cậu ta ra rồi buồn bực đi tiếp, một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ lạnh như băng: “Có bệnh.”
“Mẹ kiếp.” Thành Duệ lần đầu tiên nghe thấy cậu mắng người: “Vừa rồi là cái loại kỳ quan thời tiền sử gì vậy? Đáng ra nên quay phim ghi âm lại mới đúng.”
Lý Vụ đút hai tay vào túi quần, tiếp tục bước nhanh.
Thành Duệ đuổi theo không bỏ: “Cậu tức giận cái gì, không phải do Đào Uyển Văn viết cho nên cậu buồn bực? Có phải không?”
Lý Vụ dừng một chút, phủ nhận: “Không phải.” Nói xong, lại tiếp tục đi xuống lầu.
“Vậy tại sao cậu không đợi tớ, chúng ta cũng đâu phải tình địch.” Thành Duệ chạy chậm đuổi kịp.
Lý Vụ vẫn không quay đầu lại.
Thành Duệ bắt đầu ồn ào, xị mặt cầu xin tha thứ: “Tớ sai rồi, tớ biết sai rồi! Lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa! Tớ có Đào Uyển Văn của tớ, cậu có đối tượng hẹn hò trên mạng của cậu! Chúng ta không can thiệp vào nhau, được chứ?”
Những lời này giống như một câu thần chú cực kỳ hiệu nghiệm, thiếu niên đột nhiên đi chậm lại, khí lạnh quanh người lập tức thu liễm.
Thành Duệ thừa dịp ôm lấy cánh tay cậu, quyết không buông ra, hi hi ha ha cùng cậu đi về ký túc xá.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Vụ nhìn tờ giấy ghi chép hóa học một lúc, rồi đặt nó sang một bên, lấy điện thoại từ ngăn kéo ra, mở Wechat.
Việc đầu tiên vẫn là xem vòng tròn bạn bè của Sầm Căng.
Dòng trạng thái của người phụ nữ vẫn dừng lại ở bức ảnh giấy chứng nhận ly hôn từng khiến cậu phấn khích đến mức thức trắng đêm.
Lý Vụ lại bấm vào ảnh, xem mãi không chán, công tắc cười có thể kích hoạt chỉ trong trong giây lát.
Cậu biết cô mới chuyển công ty, muốn quan tâm một chút, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Trời với người giao chiến một hồi lâu, đại quân lý trí trong đầu cuối cùng cũng vứt bỏ mũ giáp. Thiếu niên nhấn vào bàn phím, bắt đầu gõ.
—
Cùng lúc đó, Sầm Căng đang ngồi trên giường, trải laptop ra trước mặt, tập trung xem những trường hợp khách hàng ngày trước do Teddy gửi đến để tham khảo.
Không thể không nói, Tiểu Dương đích thực là một vị cấp trên vô cùng có trách nhiệm và chu đáo.
Đột nhiên, một âm thanh thông báo Wechat phát ra từ điện thoại di động.
Cô cầm lên xem, hơi ngạc nhiên.
Lý Vụ: [Hôm nay thế nào, đã thích ứng được chưa?]
Sầm Căng nghi hoặc nghiêng đầu.
Tại sao cô lại cảm thấy câu nói này có chút quen thuộc?
Cô lập tức vào mục tin nhắn văn bản để xác minh phỏng đoán của mình, và quả nhiên, cô đã gửi cho cậu một tin nhắn có nội dung y hệt vào ngày đầu tiên cậu chuyển đến trường khác.
Sầm Căng gửi ảnh chụp màn hình qua.
Đồng thời hỏi: [Đạo văn của tôi?]
Lý Vụ:…
Cậu lập tức nhận tội: [Ừm.]
Sau đó giải thích: [Không biết hỏi thế nào mới thích hợp.]
Sầm Căng bị sự chân thành của cậu chọc cười, gõ bốn chữ: [Rất tốt, cảm ơn cậu.]
Thật lâu sau cũng không thấy thiếu niên trả lời lại, cũng không biết có phải mấy giây sau đã ngủ thiếp đi rồi hay không. Dù sao mỗi ngày cậu đều học tập không biết mệt mỏi, tóc treo trên xà nhà, dùi nhọn đâm vào chân mà.
Kết quả, vừa định đặt điện thoại xuống, bên kia lại truyền đến một tin nhắn: [Có quen đồng nghiệp mới nào không?]
Sầm Căng trợn mắt, không thể tin nổi. Cô mím môi dưới, nhanh chóng gõ chữ gửi đi: [Cậu bắt chước đến nghiện rồi phải không? Mau ngủ đi.]
Bên kia im lặng một lúc, ngoan ngoãn nghe lời, rầu rĩ đáp:
Lý Vụ: [Ừ.]
Lý Vụ: [Ngủ ngon.]
Các đồng nghiệp mới hiển nhiên không quan tâm lắm đến những chi tiết này, sau khi đến bộ phận, Sầm Căng có một cuộc gặp mặt ngắn trực tiếp với mọi người. Mặt ghế còn chưa kịp ngồi nóng, đã bị gọi vào phòng họp.
Áo Tinh nằm trong một tòa nhà chọc trời ở khu CBD thành phố Nghi, cách công ty cũ của Sầm Căng chưa đầy 800 mét.
Là một ngôi sao đang lên trong ngành quảng cáo, bầu không khí của Áo Tinh rõ ràng là trẻ trung và năng động hơn rất nhiều. Toàn bộ công ty được trang trí theo tông màu đỏ và trắng phù hợp với logo, trông rất táo bạo và tươi sáng.
Vừa mới đến, Sầm Căng đã được giao những nhiệm vụ quan trọng:
Một dự án tuyên truyền giáng sinh của một công ty thức ăn nhanh đa quốc gia, một phần của social* nội địa đã bị công ty của họ cuốn phăng.
*“Social” là một từ tiếng anh dịch ra tiếng việt có nghĩa là “xã hội”. Vì thế Social media là một hình thức marketing đưa các nội dung quảng cáo về sản phẩm, thương hiệu, dịch vụ tiếp cận đến người dùng sử dụng các mạng xã hội hiện nay như Facebook, G+, Tiktok…. cũng như các blog hay diễn đàn.
Dự án lần này là một khoản đầu tư lớn, doanh nghiệp bên đối tác có rất nhiều tiền, nhưng cũng khét tiếng trong ngành vì sự kiêu ngạo và thủ đoạn. Áo Tinh không dám khinh thường, thành lập đoàn đội có ít nhất hơn chục người.
Sầm Căng đến khá sớm, nên cô im lặng ngồi trên ghế chờ. Chỉ chốc lát sau, chiếc bàn hội nghị toàn màu trắng trống trải đã được bao quanh bởi một vòng người, hầu hết đều tự mang theo máy tính xách tay của mình.
Nhìn lướt qua, đều là những gương mặt trẻ tuổi, nhưng rất ít trong số họ có tinh thần phấn chấn, vừa nhìn liền biết họ thường xuyên bị hành hạ bởi việc thức khuya tăng ca.
Trước khi tiến vào chủ đề chính, giám đốc sáng tạo viết đề án lần này đứng dậy, đặc biệt giới thiệu một chút về gương mặt mới duy nhất ở đây: “Sầm Căng, copywriter mới của chúng ta.”
Anh ấy là người Hồng Kông, để tóc húi cua, người mặc chiếc áo phông ngắn màu đen tuyền, cánh tay lực lưỡng, khi nói chuyện mặt mày luôn tươi cười rạng rỡ, giọng Quảng Đông rõ mồn một: “Như chúng ta đã biết, Áo Tinh tuyển người trước tiên phải nhìn mặt. Điểm này đã được thể hiện rất rõ trên người cô Sầm.”
Mọi người cười khúc khích, đều nhìn về phía Sầm Căng. Cô cụp mắt xuống, chỉ có thể cười nhẹ đáp lại.
Người đàn ông chuyển chủ đề: “Nhưng năm ngoái Sầm Căng từng tham gia vào dự án tiếp thị sản phẩm Tết trung thu mới của M, kinh nghiệm có lẽ còn phong phú hơn tất cả mọi người ở đây.”
Không hiểu sao bị khen đến ba hoa chích choè, Sầm Căng ngượng ngùng xấu hổ. Cô xua tay, làm ra bộ dáng khiêm tốn: “Đều là ăn may thôi, ngàn vạn lần đừng mong đợi quá nhiều ở tôi.”
“Vậy thì may quá.” Tổng giám đốc nhướng mày, nở một nụ cười thật tươi: “Cô cũng ngàn vạn lần đừng nên đặt kỳ vọng quá cao vào chúng tôi.”
Mọi người lại cười, bầu không khí rất hòa hợp.
Sau khi nghi thức chào đón người mới đơn giản kết thúc, khuôn mặt của người đàn ông trở nên nghiêm nghị, cúi người điều khiển chuột.
Ngay lập tức một đoạn hoạt hình ppt ngắn gọn và cực kì phong cách hiển trị trên màn hình, giọng điệu của anh ta cũng chuyển từ lém lỉnh sang điềm tĩnh trầm ổn: “Hiệu ứng trình bày cuối cùng của phần video này có thể sẽ hơi khác so với những gì chúng tôi đã đề cập trong phần chào hàng trước... “
—
Trở lại nơi làm việc của mình, Sầm Căng đăng nhập Wechat trên máy tính, cố ý vào danh sách thành viên để tìm ID của vị CD mới này.
Chỉ có một cái tên tiếng Anh với độ tương phản cực lớn, Teddy.
Cô nhướng mày ngạc nhiên, đổi biệt danh của mình trong nhóm thành: Áo Tinh – Gin.
Sở dĩ cô chú ý đến trưởng phòng bộ phận, không phải là vì cô có hứng thú khác giới với anh ấy, mà là vì bầu không khí của người lãnh đạo mới tạo ra hoàn toàn khác với Ngô Phục. Ngô Phục rất quân tử, cho dù là ý tưởng có đơn giản như thế nào đi nữa vẫn rất thận trọng. Nhưng Teddy thì ngược lại, anh ấy có bản tính phóng khoáng, bướng bỉnh liều lĩnh như một con linh dương hoang dã.
Cô gái ngồi bên nhìn thấy màn hình chính của cô vẫn dừng lại trên trang cá nhân của Teddy, liền tiến lại gần nhắc nhở: “Cô đừng nảy sinh hứng thú với anh ấy, anh ấy là người đàn ông mà phụ nữ không thể có được.”
Sầm Căng hiểu ý tắt đi, cười đáp: “Không có, tôi chỉ muốn tìm hiểu về sếp mới thôi.”
“Tôi chỉ nghĩ, cô làm nghề này lâu như vậy rồi, sao có thể không nhạy bén như vậy chứ.” Cô gái trượt ghế quay về bàn uống cà phê: “Thêm Wechat đi, tôi tên Lộ Kỳ Kỳ.”
Sầm Căng chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô ấy, nick name của cô ấy là Lucky.
Cô gái nhìn điện thoại của mình, sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn sang, thấp giọng hỏi: “Cô vừa mới ly hôn à?”
Sầm Căng gật đầu.
Lộ Kỳ Kỳ giơ ngón tay cái lên: “Còn đăng trực tiếp lên vòng bạn bè, được đấy.” Nói xong liền vuốt tóc mái sang hai bên giống như hình chữ bát (八), lại tò mò hỏi: “Tại sao lại ly hôn?”
“Đừng nói nhảm nữa, đã nộp ảnh chưa?” Một tấm bảng tên mới toanh được đặt trên bàn của Sầm Căng, bên cạnh đó còn có một câu khen ngợi: “Ảnh chụp đẹp đấy”.
Nói xong liền rời đi nhanh như một cơn gió, thậm chí Lộ Kỳ Kỳ còn chưa kịp trả lời.
Sầm Căng nhớ rõ giọng nam trầm rất dễ nhận ra này, là Hr* của Áo Tinh – Trương Tước. Cô đã từng gặp anh một lần trong buổi phỏng vấn.
*Viết tắt cho cụm từ Human Resources trong tiếng Anh, HR được hiểu đơn giản là nguồn nhân lực. Những người làm nghề HR sẽ phụ trách công việc liên quan đến quản trị nhân sự trong doanh nghiệp. Chẳng hạn như tuyển dụng nhân viên, thực hiện các chính sách với người lao động, đào tạo nhân sự,…
Anh ta là một chàng trai tóc xoăn đeo kính, trong mắt luôn mang theo cảm giác lười biếng uể oải, không giống như nhân viên công vụ mà giống như là một thành viên chủ chốt của bộ phận kỹ thuật hơn.
Vừa định cất bảng hiệu mới đi, Lộ Kỳ Kỳ đã nhanh nhẹn cầm trước cô một bước, giơ lên cao, ngắm nghía một hồi, mới từ phía sau bảng PC ló một con mắt ra: “Đẹp thật đấy. Ảnh thẻ này là chụp ở đâu vậy?”
“Một chỗ ở tầng ba của trung tâm thương mại Cảnh Nguyên.”
“Ồ, cảm ơn…” Lộ Kỳ Kỳ đáp, trả lại bảng hiệu cho cô.
Không biết vì sao, Sầm Căng lại không bài xích sự thân quen của Lộ Kỳ Kỳ, trên người cô ấy có khí chất rất hợp với cô.
Tạm thời đặt tên cho nó là khí chất “Xuân Sướng” đi.
Không buôn chuyện nữa, Sầm Căng trở lại làm việc, trong nhóm vừa vặn có người tag cô, là sếp cừu* “zero” của cô:
*Vị sếp này tên Dương, mà từ cừu đồng âm với Dương, đều đọc là Yang.
Áo Tinh – Teddy: [@Áo tinh – Lệ Phi, cô nói cho cô ấy phương hướng của video đi @Áo tinh – Gin.]
Sầm Căng trả lời “1” biểu thị đang lắng nghe.
Teddy: [Ha ha ha ha, có 1 rồi.]
Toàn bộ thành viên đều cười to, Sầm Căng cũng vậy.
Cuối cùng vẫn là Lệ Phi dàn xếp ổn thỏa, sau đó trả lời Sầm Căng: [Kiểu thùng cánh cổ điển của gia đình họ, chúng ta muốn làm một đoạn video hoạt hình ngắn về các trò chơi pixel tương tự như Super Mario, nhưng nền là lễ giáng sinh, cô có thể hoàn thiện được không? Cần có cốt truyện để làm nổi bật sản phẩm, và cuối cùng phải có slogan ở cuối nữa.]
Sầm Căng đáp lại: [Đại khái cũng có chút ý tưởng.]
Lệ Phi: [Cô cứ viết trước đi, sau đó tôi sẽ thực hiện.]
Sầm Căng hỏi: [Bao lâu thì cô cần?]
Lệ Phi: [Càng nhanh càng tốt.]
Sầm Căng: [Tối nay.]
Lệ Phi: [Ok.]
…
Trở lại với nhịp điệu công việc như thế này, Sầm Căng có chút không thích ứng kịp, dù sao đang từ nhàn rỗi chuyển sang bận rộn cũng khá khó khăn.
Lúc tan sở, bả vai cô đau nhức, không khỏi giãn cánh tay, duỗi lưng một cái.
Lộ Kỳ Kỳ cắn kẹo que, liếc mắt qua hỏi: “Mệt hả?”
Sầm Căng nghiêng người nhìn vào màn hình hiển thị của cô ấy, cô gái đang điều chỉnh kích thước của mã QR trên poster, cô hỏi: “Đây có phải là thực đơn mới cho lễ giáng sinh không?”
Lộ Kỳ Kỳ mỉa mai: “Đúng vậy, nó trông hoàn toàn khác với những món tôi thường ăn.”
Sầm Căng hỏi: “Khi nào thì cô thì tan sở?”
“Sắp rồi.” Lộ Kỳ Kỳ cầm điện thoại lên nhìn, khóe miệng khẽ giật: “Còn ba tiếng nữa thôi.”
Sầm Căng mỉm cười, xoay người thu dọn đồ đạc.
Lộ Kỳ Kỳ rút kẹo que ra khỏi miệng, không thể tin được: “Cô tan làm rồi sao?”
Sầm Căng chớp chớp mắt: “Tôi làm xong việc rồi.”
“Nộp bản thảo chưa?” Lộ Kỳ Kỳ mở to đôi mắt hạnh.
“Rồi, Lệ Phi cảm thấy không tệ, mang đi cho đạo diễn phim hoạt hình xem trước.”
“Mẹ kiếp, đây là người đi ra từ 4A sao?” Lộ Kỳ Kỳ kinh ngạc thán phục, đầu gục xuống bàn phím.
Sầm Căng chỉ cười không nói, khoác túi ra về.
Lúc đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, đột nhiên có người gọi cô: “Sầm Căng! Gin! Cô Sầm!”
Sầm Căng quay đầu lại, Teddy đang đứng sau bức tường kính của phòng làm việc riêng và vẫy tay với cô.
Cô đi vòng đến văn phòng của anh, dừng lại ở bên cửa, đợi đến khi người bên trong gật đầu, mới bước nhanh vào.
Teddy ra hiệu cho cô đến sofa ngồi, Sầm Căng tìm một chiếc ghế đơn rồi tự mình ngồi xuống.
Người đàn ông đưa cho cô một chai nước tinh khiết, cũng ngồi xuống theo: “Cô đi về à?”
Sầm Căng: “Vâng.”
Hàm răng anh ta trắng đến chói mắt, nụ cười tràn đầy hòa khí cùng từ ái: “Ngày đầu tiên đến nơi này, cảm giác như thế nào?”
Sầm Căng thành thật đáp: “Không tệ.”
Teddy nói: “Hai ngày này tương đối bận rộn, cuối tuần tụ tập đi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm hoan nghênh người mới.”
Sầm Căng cười dịu dàng: “Được, hóa đơn để tôi thanh toán, không ngại chứ?”
“KHÔNG! Tôi không đồng ý, tôi rất ngại đấy.” Đôi mắt nâu nhạt của Teddy lúc nào cũng trìu mến: “Xin hãy nhường lại cơ hội này cho tôi đi.”
Sầm Căng cong môi: “Không thành vấn đề.”
—
Cùng trong tối hôm đó, Lý Vụ vẫn còn ngồi trên bàn trong lớp viết đề.
Sau buổi sinh hoạt lớp lúc chiều, cậu không còn một mình dựa lưng vào bức tường phía sau nữa, mà tiến lên phía trước năm hàng liền, còn có thêm một bạn đại biểu cho môn tiếng anh ngồi cùng.
Trùng hợp là, vị đại biểu này lại chính là Đào Uyển Văn mà bạn Thành Duệ cùng phòng luôn tâm tâm niệm niệm.
Sau khi đổi chỗ, nữ sinh chào cậu bằng một nụ cười ngọt ngào. Xuất phát từ phép lịch sự, cậu cũng đáp lại một câu.
Kết quả là lúc bọn họ cùng nhau đi cơm trước giờ tự học buổi tối, Thành Duệ sát khí đằng đằng, ánh mắt không khác gì muốn ăn thịt người.
Lý Vụ to đầu, không dám nói thêm một chữ nào với Đào Uyển Văn nữa. Đến tiết thứ hai, giáo viên dạy toán mang theo một xấp bài kiểm tra vào lớp, nói trong lớp sẽ có bài kiểm tra.
Giờ phút này, toàn bộ lớp 11, chỉ có thể dùng cụm từ tiếng kêu than dậy khắp đất trời để hình dung.
Thầy giáo ngoảnh mặt làm ngơ, tươi cười phát bài thi, mọi người chỉ biết viết tên mình trong nước mắt âm thầm, rồi cố gắng giải đề.
Trong phòng học yên lặng không một tiếng động.
Cho đến khi giáo viên ra ngoài nghe điện thoại, nhưng hồi lâu chưa thấy quay về.
Trong lớp có những tiếng xì xào bàn tán nổi lên, giống như khối bột không an phận trong giai đoạn đầu lên men.
Đầu bút kêu sột soạt, Lý Vụ khẽ nhíu mày, tinh thần vẫn đang tập trung tính toán trên giấy nháp, đột nhiên, khuỷu tay cậu bị đụng nhẹ một cái.
Lý Vụ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy bạn mới cùng bàn đang cẩn thận dùng mu bàn tay đẩy một tờ giấy đã được gấp gọn lại đến.
Lông mày cậu lại càng nhíu chặt hơn, nhìn Đào Uyển Văn, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, tóc mái tự nhiên xõa xuống gò má, che đi một bên khuôn mặt, thần sắc khó có thể nhận ra.
Lý Vụ như chìm trong sương mù, chỉ có thể cầm tờ giấy ở trong lòng bàn tay, mở ra đọc.
Trên đó chỉ có mấy chữ:
“ID Wechat của cậu là bao nhiêu?”
Người gửi Đào Uyển Văn.
Lý Vụ hơi sửng sốt, đem tờ giấy gấp lại theo hình dáng ban đầu, cất vào ngăn kéo, không nói lời nào…
Chuông báo tan học vang lên, giáo viên quay lại lớp thu bài, có nam sinh còn chưa viết xong, la hét cầu xin cho qua, người đàn ông trung niên ngồi phía sau bục giảng mỉm cười đập nát tất cả tâm lý may mắn xin khoan dung của bọn họ: “Có thể viết bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!”
Lý Vụ thu dọn ba lô, ngồi đó không nhúc nhích.
Chỗ ngồi của Đào Uyển Văn ngay cạnh hành lang, cô thu dọn cặp sách một cách đâu ra đấy, rồi lôi kéo nữ sinh thân thiết cùng lớp đi cùng.
Lúc này Lý Vụ mới đứng dậy như được đại xá, cũng đi về phía cửa phòng học.
Thành Duệ đứng trước cửa đợi đã lâu, lập tức túm lấy gáy cậu, trực tiếp nhảy lên vò mạnh tóc sau gáy cậu.
Lý Vụ rụt cổ, gỡ tay cậu ta ra: “Làm gì vậy?”
Thành Duệ cười rạng rỡ: “Chúc mừng cậu đã vượt qua khảo nghiệm về bản chất con người!”
“?” Cậu ta đang nói cái quái gì vậy.
Thành Duệ líu lưỡi: “Tờ giấy đó.”
Lý Vụ hỏi: “Giấy gì?”
“Tờ giấy tớ viết.”
Lý Vụ lúc này mới phản ứng kịp, chợt cảm thấy vớ vẩn: “Thì ra là do cậu viết?”
“Đương nhiên, nếu không sao có thể gọi là khảo nghiệm được. Tớ nhờ Đào Uyển Văn chuyển cho cậu, cô ấy còn tưởng rằng tớ với cậu định gian lận, haha. Không dòm ngó vợ bạn như vậy là rất tốt, từ nay về sau cậu Lý Vụ sẽ trở thành anh em tốt với Thành Duệ tớ cả đời này.” Thành Duệ Mặt dày hơn tảng đá, không chút gánh nặng tâm lý tiếp tục ôm vai bá cổ cậu: “Anh em tốt, chúng ta cùng nhau đi đến cuối cuộc đời nhé.”
Lý Vụ không còn lời nào để nói, chỉ gỡ tay cậu ta ra rồi buồn bực đi tiếp, một lúc lâu sau mới thốt ra hai chữ lạnh như băng: “Có bệnh.”
“Mẹ kiếp.” Thành Duệ lần đầu tiên nghe thấy cậu mắng người: “Vừa rồi là cái loại kỳ quan thời tiền sử gì vậy? Đáng ra nên quay phim ghi âm lại mới đúng.”
Lý Vụ đút hai tay vào túi quần, tiếp tục bước nhanh.
Thành Duệ đuổi theo không bỏ: “Cậu tức giận cái gì, không phải do Đào Uyển Văn viết cho nên cậu buồn bực? Có phải không?”
Lý Vụ dừng một chút, phủ nhận: “Không phải.” Nói xong, lại tiếp tục đi xuống lầu.
“Vậy tại sao cậu không đợi tớ, chúng ta cũng đâu phải tình địch.” Thành Duệ chạy chậm đuổi kịp.
Lý Vụ vẫn không quay đầu lại.
Thành Duệ bắt đầu ồn ào, xị mặt cầu xin tha thứ: “Tớ sai rồi, tớ biết sai rồi! Lần sau tớ sẽ không làm vậy nữa! Tớ có Đào Uyển Văn của tớ, cậu có đối tượng hẹn hò trên mạng của cậu! Chúng ta không can thiệp vào nhau, được chứ?”
Những lời này giống như một câu thần chú cực kỳ hiệu nghiệm, thiếu niên đột nhiên đi chậm lại, khí lạnh quanh người lập tức thu liễm.
Thành Duệ thừa dịp ôm lấy cánh tay cậu, quyết không buông ra, hi hi ha ha cùng cậu đi về ký túc xá.
Sau khi tắm rửa xong, Lý Vụ nhìn tờ giấy ghi chép hóa học một lúc, rồi đặt nó sang một bên, lấy điện thoại từ ngăn kéo ra, mở Wechat.
Việc đầu tiên vẫn là xem vòng tròn bạn bè của Sầm Căng.
Dòng trạng thái của người phụ nữ vẫn dừng lại ở bức ảnh giấy chứng nhận ly hôn từng khiến cậu phấn khích đến mức thức trắng đêm.
Lý Vụ lại bấm vào ảnh, xem mãi không chán, công tắc cười có thể kích hoạt chỉ trong trong giây lát.
Cậu biết cô mới chuyển công ty, muốn quan tâm một chút, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Trời với người giao chiến một hồi lâu, đại quân lý trí trong đầu cuối cùng cũng vứt bỏ mũ giáp. Thiếu niên nhấn vào bàn phím, bắt đầu gõ.
—
Cùng lúc đó, Sầm Căng đang ngồi trên giường, trải laptop ra trước mặt, tập trung xem những trường hợp khách hàng ngày trước do Teddy gửi đến để tham khảo.
Không thể không nói, Tiểu Dương đích thực là một vị cấp trên vô cùng có trách nhiệm và chu đáo.
Đột nhiên, một âm thanh thông báo Wechat phát ra từ điện thoại di động.
Cô cầm lên xem, hơi ngạc nhiên.
Lý Vụ: [Hôm nay thế nào, đã thích ứng được chưa?]
Sầm Căng nghi hoặc nghiêng đầu.
Tại sao cô lại cảm thấy câu nói này có chút quen thuộc?
Cô lập tức vào mục tin nhắn văn bản để xác minh phỏng đoán của mình, và quả nhiên, cô đã gửi cho cậu một tin nhắn có nội dung y hệt vào ngày đầu tiên cậu chuyển đến trường khác.
Sầm Căng gửi ảnh chụp màn hình qua.
Đồng thời hỏi: [Đạo văn của tôi?]
Lý Vụ:…
Cậu lập tức nhận tội: [Ừm.]
Sau đó giải thích: [Không biết hỏi thế nào mới thích hợp.]
Sầm Căng bị sự chân thành của cậu chọc cười, gõ bốn chữ: [Rất tốt, cảm ơn cậu.]
Thật lâu sau cũng không thấy thiếu niên trả lời lại, cũng không biết có phải mấy giây sau đã ngủ thiếp đi rồi hay không. Dù sao mỗi ngày cậu đều học tập không biết mệt mỏi, tóc treo trên xà nhà, dùi nhọn đâm vào chân mà.
Kết quả, vừa định đặt điện thoại xuống, bên kia lại truyền đến một tin nhắn: [Có quen đồng nghiệp mới nào không?]
Sầm Căng trợn mắt, không thể tin nổi. Cô mím môi dưới, nhanh chóng gõ chữ gửi đi: [Cậu bắt chước đến nghiện rồi phải không? Mau ngủ đi.]
Bên kia im lặng một lúc, ngoan ngoãn nghe lời, rầu rĩ đáp:
Lý Vụ: [Ừ.]
Lý Vụ: [Ngủ ngon.]
/88
|