Sau tết Nguyên tiêu, các ngành nghề vẫn bị đình trệ do dịch bệnh, kỳ nghỉ bắt đầu kéo dài vô thời hạn, thời gian kết thúc cụ thể khó có thể dự đoán được.
Sầm Căng làm việc ở Áo Tinh đương nhiên cũng bị ảnh hưởng nhất định, nhưng may mắn thay, hầu hết khách hàng mà công ty bọn họ hợp tác đều là khách hàng reretainer*, nên cho dù có tác động tiêu cực thì vẫn có thể chấp nhận được.
*Retainer agreement: Thỏa thuận giữ người lao động là hợp đồng làm việc cho thuê. Nó nằm giữa hợp đồng một lần và việc làm vĩnh viễn, có thể là toàn thời gian hoặc bán thời gian. Đặc điểm phân biệt của nó là khách hàng hoặc khách hàng trả tiền trước cho công việc chuyên môn sẽ được chỉ định sau.
Nhưng campaign (dự án ngắn hạn) lại có chút khiến người ta lao tâm lao lực quá độ. Tất cả dự kiến ban đầu trong dịp Tết nguyên đán, social đều phải thay đổi hoặc kéo dài thời hạn, kế hoạch quay phim cũng bị đẩy về sau, nên kịch bản mà Sầm Căng viết bất kể ngày đêm cùng với deck cơ bản trước đó đều trở thành củi ba năm thiêu một giờ.
Lật xem Brief* vừa mới cập nhật của Nguyên Chân, đầu Sầm Căng như muốn nổ tung. Đồng nghiệp cũng không dễ chịu, đấm ngực dậm chân trong nhóm.
*Brief nghĩa là bản tóm tắt văn bản được khách hàng cung cấp cho các công ty dịch vụ Marketing.
Sầm Căng đặt quyển sổ ghi chép sang một bên, hít sâu một hơi, uống một ngụm nước, rồi bấm vào cuộc họp video vừa mới bắt đầu của bộ phận.
Teddy vẫn duy trì tính tình tốt và lạc quan như thường lệ: “Tôi nghĩ mọi người vẫn nên thả lỏng tinh thần hơn một chút, ít nhất thì khách hàng vẫn chưa từ bỏ mọi người mà, đúng không? Chẳng qua là một hình thức hợp tác khác mà thôi.”
Phó giám đốc cười: “Không chịu từ bỏ có nghĩa là chúng ta phải thay đổi hình thức hợp tác mỗi ngày sao? Tốc độ đánh máy của tôi không theo kịp yêu cầu sửa đổi phương án của họ đâu.”
Mọi người đều đồng ý sâu sắc, cũng cười theo.
Teddy trấn an động viên thêm: “Chuyện này cũng không có biện pháp nào khác, khách hàng khó chịu, chúng ta khó chịu, tất cả mọi người đều khó chịu, nên bây giờ chỉ có thể thông cảm cho nhau thôi. Nhưng cũng không phải là không có tin tốt, hai ngày qua BN đã trực tiếp đặt cho chúng ta hai PO (đơn đặt hàng), tất cả đều trên 500.000 NDT, yêu cầu phải chuyển hướng sang thương mại điện tử. Điều này chứng tỏ người ta vẫn tin tưởng chúng ta có thể tạo ra giá trị cho bọn họ, càng khó khăn, càng phải chứng minh cho bọn họ thấy.”
Sầm Căng hỏi: “Dự kiến phát hành vào ngày mùng 8 tháng 3 sao?”
“Phải.” Teddy khẳng định: “Nhìn đi, đây là sự nhạy cảm của creative* của chúng tôi.”
*Creative có nghĩa là sáng tạo, được dịch theo từ điển Cambridge, dùng để mô tả trạng thái độc đáo và riêng biệt của một sự vật hoặc sự việc.
Trong doanh nghiệp nói chung và ngành marketing nói riêng, Creative là bộ phận chuyên về sáng tạo, đưa ra các ý tưởng mới mẻ và hấp dẫn cho các chiến dịch quảng cáo và chiến lược bán hàng để thúc đẩy doanh số sản phẩm bán ra và tăng sự phổ biến của công ty đối với người tiêu dùng.
Creative là một trong những công việc đóng vai trò quan trọng để giúp doanh nghiệp lớn mạnh hơn và thu hút được sự chú ý của khách hàng thông qua các chiến dịch được tạo ra và gia tăng doanh số bán hàng cho công ty.
Lộ Kỳ Kỳ đề xuất: “Tôi đề nghị thành lập một chủ đề dành cho nữ đi, không ai hiểu phụ nữ hơn phụ nữ.”
Teddy nói: “Vẫn cần một số yếu tố nam, ví dụ như các sản phẩm kỹ thuật số.”
“Điện thoại di động sao?”
“Tai nghe.” Teddy đăng một bức ảnh sản phẩm vào nhóm: “Chiếc tai nghe không dây này, chúng có màu hồng.”
Lộ Kỳ Kỳ thốt lên: “Mẹ kiếp, thật đáng yêu.”
“Nhưng hướng đi lần này khác với trước đây. Phải chân thành, thật thà. Không được lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình. Không được chiêu trò, không được kịch bản, không được giải trí hóa, mà phải mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ. Đối với sự sáng tạo của chúng ta, sẽ khó để nâng cấp. Tôi hy vọng tất cả mọi người đều nâng cao tinh thần, không bởi vì làm việc ở nhà cả ngày mà để đầu óc bị đình trệ.”
Có người phàn nàn: “Có phải nhóm khách hàng mục tiêu của chiếc tai nghe này là đảng viên hay không?”
“Có thể vừa chạy vừa nghe và tìm hiểu về sức mạnh của đất nước.”
“Ha ha ha ha.”
Mọi người thảo luận rôm rả.
….
Kết thúc cuộc họp, Sầm Căng đóng laptop, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi dựa lưng vào gối, nhắm mắt lại.
Cô vô duyên nhớ đến một người, Ngô Phục, chồng cũ của cô.
Trong mấy năm làm việc gần đây, cô chưa bao giờ phải đối mặt với thời điểm luống cuống tay chân như vậy. Ý kiến của cô và Ngô Phục đều được trao đổi chia sẽ lẫn nhau, sự tương tác này sẽ khiến cho nguồn cảm hứng của bọn họ không ngừng tuôn trào. Cô có thể là người châm ngòi cho những ngọn lửa ý tưởng, Ngô Phục cũng có thể là người dẫn đường tư duy. Mỗi lần động não trước khi đi ngủ đều khiến hai người bọn họ trở thành văn nhân đấu thơ.
Nhưng hiện tại, cô trở thành đầu não của cả nhóm, không thể không nâng cao năng lực khám phá, để tích hợp, nắm bắt những khoảnh khắc cảm hứng lóe lên đó, để điền vào mặt trước và mặt sau của tờ giấy, làm cho khái niệm đủ chính xác.
Ba hạng mục khó giải quyết xoắn vào nhau, trong đầu Sầm Căng ong ong quay cuồng, giống như hạt thóc nhảy loạn khắp nơi trong máy xay gạo, cuối cùng “tích” một tiếng, nguồn điện bị cắt đứt, tất cả trắng xóa sạch sẽ.
Sầm Căng thở dài, bật người dậy, vọt ra ban công để giải sầu.
Lý Vụ đang học trực tuyến trong phòng sách, thì nhìn thấy một bóng dáng màu be vụt qua khung cửa sổ, trên đường còn kèm theo tiếng dép lê sột soạt dồn dập, sau đó càng ngày càng nhỏ. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ phía sau lan can, mái tóc của cô tản ra trong gió, thỉnh thoảng còn đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt.
Lý Vụ hếch cằm lên, không còn nghe được nội dung trong miệng giáo viên nữa.
Cũng may lớp học đã kết thúc, giáo viên bố trí bài tập về nhà xong, cũng lập tức tắt ống kính livestream.
Lúc này Sầm Căng cũng đi vào, Lý Vụ tháo tai nghe ra, vừa định gọi cô, người phụ nữ đã quay mặt đi tới, trên mặt có chút nản lòng thất vọng.
Cô hỏi: “Lớp học trực tuyến kết thúc rồi sao?”
Lý Vụ: “Ừm.”
“Lý Vụ.” Giọng điệu của cô bỗng nhiên trịnh trọng, đáy mắt tràn đầy hâm mộ: “Chúng ta hoán đổi linh hồn cho nhau đi, tôi đến trường đi học, cậu đi làm.”
Lý Vụ: “…” Cậu cũng muốn như vậy.
Nhưng nếu Sầm Căng thật sự muốn đi học, cũng không phải không được. Cậu lập tức đưa ra một lời mời: “Tiết tiếp theo là lớp học tiếng Anh, chị có muốn cùng nghe không?”
Sầm Căng không nói nên lời, cười nhạt một tiếng: “Tôi rất bận rộn, có lẽ không có thời gian đâu~”
Lý Vụ: “… Ừm.”
Sầm Căng quay trở lại phòng khách, buộc mình phải đối mặt.
Cô bật lại laptop lên, hỏi trong nhóm: [Tai nghe BN có dưới brieef không?]
Lần này người làm “micro” cho bọn họ không còn là Nguyên Chân, mà là một khách hàng nam khác tên là Ích Hạo chấp hành, cậu ta là thực tập sinh của Nguyên Chân, nghe nói là có nghiên cứu chuyên sâu về các sản phẩm kỹ thuật số.
Ích Hạo trả lời: [Tôi còn đang hoàn thiện.]
Sầm Căng hỏi: [Cậu đã bao giờ sử dụng tai nghe này chưa?]
Ích Hạo: [Dùng rồi.]
Sầm Căng hỏi: [Ưu điểm là gì, cảm giác sử dụng thế nào, có thể miêu tả một chút không?]
Ích Hạo: [Không hề thua beats, sony.]
Sầm Căng: … … … … … … … … … … … … … … … …..
Nhìn thấy tiền bối copywriter của bọn họ nhanh chóng dùng dấu ba chấm để spam, trái tim của AE tiểu Ích nhất thời nổi trống: [Chị Gin chị cứ nói thẳng đi, chấm nhiều điểm như vậy làm em sợ đó.]
Sầm Căng tag Lộ Kỳ Kỳ: [Cô đã bao giờ sử dụng BN chưa?]
Lộ Kỳ Kỳ: [À, tôi dùng cái có dây.]
Sầm Căng: [Nói cảm cảm nhận đi?]
Lộ Kỳ Kỳ: [Hiệu quả giảm tiếng ồn vô cùng tốt, đeo lâu cũng không thấy khó chịu, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại âm nhạc trong tai.]
Sầm Căng nói: [Hạo Hạo, đây là câu trả lời của một nhà thiết kế.]
Ích Hạo: […Tôi sai rồi.]
Nguyên Chân vội vàng giải vây cho đồ đệ nhà mình: [@Áo Tinh – Gin, cứ chờ xem bản tóm tắt cậu ấy viết thế nào đã.]
Nửa tiếng sau, Sầm Căng nhận được một bài “Luận văn tốt nghiệp đại học”, đúng vậy, luận văn, có thể đặt tên là “Phân tích ưu nhược điểm của các thương hiệu tai nghe Bluetooth lớn trên thị trường hiện nay”.
Cô ấy tag Lệ Phi trong nhóm: [Hạo Hạo thật sự có thể đến bộ chiến lược của các cô đó, chứ làm AE thì thật quá đáng tiếc.]
Lệ Phi cười ra nước mắt: [Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, vốn dĩ đang lo liệu không hết cả đống việc đây.]
Ích Hạo gửi icon ôm mặt khóc.
Sầm Căng rời khỏi nhóm chat, bắt đầu lật xem các sản phẩm khác trong cửa hàng hàng đầu của BN. Chỉ chốc lát sau, biểu tượng ở dưới góc dưới bên phải nhấp nháy.
Sầm Căng nhấp vào WeChat, là tin nhắn của Nguyên Chân.
Trong lời nói của phụ nữ đều mang ý bênh vực: [Căng Căng, mọi người đều là người mới ở đây, không tính Tết Nguyên đán, thì Hạo Hạo mới vào công ty được hơn một tháng. Cô cũng nên cho em trai một chút không gian phát triển chứ đừng đả kích sự nhiệt tình của cậu ấy.]
Sầm Căng kêu oan: [Tôi không cho không gian chỗ nào, tôi đang dạy cậu ấy thôi. Cậu ấy như vậy là không được.]
Nguyên Chân: [Cô không phải là dạy dỗ, cô đang dục tốc bất đạt*.]
*Dục tốc bất đạt giải nghĩa ra là ham m.uốn sự nhanh chóng thì sẽ không đạt được, nóng vội sẽ không thành công.
Thấy cô ấy bênh vực như vậy, Sầm Căng liếc mắt một cái là nhìn thấu. Nếu như Ích Hạo có bộ dạng hơi khó coi một chút, cũng sẽ không có cuộc trò chuyện riêng tư này.
Nguyên Chân cũng không phủ nhận: [Đúng vậy, tôi là người thích vẻ bề ngoài mà, ai bảo cậu ấy từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng mọc đúng gu thẩm mỹ của tôi. Tôi thích những tiểu thịt tươi dễ bảo như vậy, thế nên mới để cho cậu ấy tiếp nhận khách hàng nữ, bởi vì khách hàng nữ cũng thích.]
Sầm Căng nhéo giữa hai đầu lông mày: [Được rồi, tôi cũng không làm giáo viên thay cô nữa. Về bản tóm tắt của cậu ta, cô nói cho cậu ta biết thêm rằng, chi tiết hàng hóa của cửa hàng hàng đầu còn viết tốt hơn cậu ta. Tôi thực sự không có cách nào để biến một đĩa cát vụn thành lâu đài cho cậu ta được.]
Nguyên Chân: [Biết rồi! Cô cũng đừng tức giận! Không đáng!]
….
Bản tóm tắt của Ích Hạo được gửi về để viết lại, nên không thể trông cậy vào cậu nhóc dùng khuôn mặt để chen chân vào đội ngũ này. Sầm Căng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi thông tin sản phẩm và tài liệu quảng cáo trước đây của BN, hy vọng có thể lấy được được cảm hứng.
Công việc bận rộn này kéo dài từ chiều đến tối, ngay cả cơm cũng là Lý Vụ bưng tới bàn trà cho cô ăn.
Đây là lần đầu tiên Lý Vụ thấy cô bận rộn như vậy, cô đang tập trung tinh thần, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị, giống như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp, chỉ thỉnh thoảng mới dụi mắt hoặc nuốt một ngụm nước miếng.
Lý Vụ không nỡ quấy rầy, sau khi làm xong bài tập lại không có việc gì làm, bắt đầu lau nhà.
Trong thời gian dịch bệnh, dì giúp việc gia đình không thể đến tận nhà, nên cậu chủ động đảm nhận công việc dọn dẹp.
Trong khóe mắt luôn có một bóng người lắc lư qua lại, trái phải trước sau không thể yên tĩnh, Sầm Căng càng thêm khó chịu, cô đóng laptop lại, vòng tay ôm người đi thẳng vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại, thế giới lập tức yên tĩnh.
Lý Vụ nhìn một loạt hành động như tức giận của cô, vô cùng khó hiểu.
Loay hoay trong phòng khách một lúc, cậu lại giặt sạch cây lau nhà, vắt khô rồi mang lên phòng ngủ của Sầm Căng.
Do dự một lúc, cậu dùng mu bàn tay gõ cửa hai lần.
Giọng nói của người phụ nữ truyền ra từ bên trong: “Có chuyện gì?”
Lý Vụ hỏi: “Phòng của chị có cần lau không?”
“Ahhhhh” cô hét lên dữ dội, như thể đang trên bờ vực sụp đổ.
Lý Vụ càng lúc càng bối rối, ngượng ngùng hạ tay xuống, đang định rời khỏi nơi đó thì cửa bị người ta mở ra từ bên trong, Sầm Căng ôm sổ ghi chép trực tiếp lướt qua cậu, đi thẳng về phía phòng khách.
Phật tổ trở lại sofa, vẫn nhìn cậu chằm chằm, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Lau phòng vệ sinh một chút là được, thảm nhớ dùng máy hút bụi.”
Lý Vụ không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu rồi quay ra ban công lấy chiếc máy hút bụi không dây.
Phòng ngủ của Sầm Căng được trang trí tinh tế và phong cách hơn bên ngoài, một số hương thơm nhẹ nhưng không nồng được trộn lẫn với nhau, giống như một khu vườn trồng đầy hoa vô hình.
Lý Vụ xấu hổ nhìn xung quanh, sau đó tập trung vào nhiệm vụ quét dọn. Đợi đến khi sàn nhà cùng gạch men sứ sáng bóng sạch sẽ hoàn toàn, mới ra ngoài đóng cửa lại.
Cậu liếc nhìn Sầm Căng, người phụ nữ ngồi ở giữa sofa hoàn toàn quên mình, hai mắt nhắm nghiền như đang tu luyện, dường như có xu hướng tẩu hỏa nhập ma.
Sợ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Lý Vụ không dám lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ nghề, nhanh chóng mang quần áo vào phòng tắm.
Sau khi vặn khóa cửa, Lý Vụ mới thở phào một hơi.
Cậu mở vòi hoa sen, ngâm quần áo đã thay vào trong chậu như thường lệ, rồi bước vào bồn tắm.
Mười phút sau, tiếng nước dừng lại.
Lý Vụ lau mặt cùng mái tóc ướt sũng, lấy khăn lông từ trên giá cao xuống, dùng sức vò mạnh mái tóc đen, rồi lắc đầu cho xõa tung ra.
Cậu đưa tay ra với lấy đống quần áo.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của thiếu niên co rút, cả người đột nhiên cứng đờ.
Hành động quá vội vàng, nên hình như cậu mang thành hai cái quần vào.
Lại nhìn chiếc áo đã sớm bị thấm ướt trong chậu nước dưới chân. Mẹ kiếp, đây lần đầu tiên trong đời Lý Vụ chửi thầm.
Mười lăm phút sau, Lý Vụ ở trong phòng tắm rối rắm gần chết, vô cùng lo lắng tự hỏi phải làm thế nào để cởi tr/ần đi ra ngoài.
Hơi nước tan hết, cho dù có bật quạt sưởi, thì người vẫn sẽ dần dần bị lạnh cóng trong kiểu thời tiết này.
Sau khi dựa vào cánh cửa nghe ngóng động tĩnh, Lý Vụ cắn răng một cái, quyết định dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu ra ngoài, cũng cầu nguyện Sầm Căng sẽ không phát hiện mình đi qua.
Lạch cạch.
Cậu xoay nắm cửa.
Ngoài cửa, Sầm Căng đang hết sức chăm chú gõ chữ vào tài liệu, cô viết không được trôi chảy, chắc là vì trải nghiệm cá nhân chưa đủ, nên tạm thời không có chủ ý.
Khóe mắt nhận ra thiếu niên vừa tắm xong đi ngang qua phía trước, Sầm Căng vội vàng gọi cậu lại: “Lý Vụ!”
Bóng người kia hốt hoảng dừng lại.
“Cậu giúp tôi đặt tai nghe vào phòng làm việc…” Cô nhẹ nhàng ra lệnh, ngẩng đầu lên từ phía sau màn hình.
Giọng nói của Sầm Căng đột nhiên ngừng lại.
Bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại trong giây lát.
Phần thân trên của thiếu niên trước mặt hoàn toàn trầ.n trụi, chỉ mặc một chiếc quần ở nhà màu xám rộng thùng thình. Không biết bởi vì kinh hãi hay như thế nào, mà bả vai, cánh tay và tất cả các đường nét trên cơ thể đều căng thẳng một cách đề phòng. Trong ánh sáng lờ mờ, trông cậu săn chắc và cực kỳ có cảm giác mạnh mẽ, đặc biệt là vòng eo nhỏ hẹp và cơ bụng săn chắc, các khối rõ rệt, nhưng không quá nhiều. Thoạt nhìn trông cậu vừa cao ráo lại sạch sẽ.
Sầm Căng hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt không dời được, giọng nói trở nên mơ hồ không rõ: “Quần áo của cậu đâu…”
Ánh đèn không mạnh, cậu cũng đỏ bừng từ mặt đến tận cổ chỉ trong nháy mắt, tầm mắt cậu tránh đi, ấp a ấp úng: “Tắm, tắm vội nên mang nhầm.”
“À…” Sầm Căng không được tự nhiên mà nhướng đuôi lông mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lặp lại lời vừa nói: “Mặc xong nhớ mang tai nghe vào phòng làm việc cho tôi.”
“Được.” Thiếu niên đặt chữ này xuống, e sợ vội vàng chạy ra khỏi tầm mắt của cô.
Cậu vừa rời đi, Sầm Căng lập tức ngả người ra sau giống như kiệt sức, chớp chớp mắt, lại chớp mắt, cuối cùng như không thể chịu đựng được, nóng lòng muốn trút bầu tâm sự mà lấy điện thoại ra, bấm vào tên Xuân Sướng, trong khung chat bộc phát ra tiếng thét chói tai không tiếng động.
[A!.]
Sầm Căng làm việc ở Áo Tinh đương nhiên cũng bị ảnh hưởng nhất định, nhưng may mắn thay, hầu hết khách hàng mà công ty bọn họ hợp tác đều là khách hàng reretainer*, nên cho dù có tác động tiêu cực thì vẫn có thể chấp nhận được.
*Retainer agreement: Thỏa thuận giữ người lao động là hợp đồng làm việc cho thuê. Nó nằm giữa hợp đồng một lần và việc làm vĩnh viễn, có thể là toàn thời gian hoặc bán thời gian. Đặc điểm phân biệt của nó là khách hàng hoặc khách hàng trả tiền trước cho công việc chuyên môn sẽ được chỉ định sau.
Nhưng campaign (dự án ngắn hạn) lại có chút khiến người ta lao tâm lao lực quá độ. Tất cả dự kiến ban đầu trong dịp Tết nguyên đán, social đều phải thay đổi hoặc kéo dài thời hạn, kế hoạch quay phim cũng bị đẩy về sau, nên kịch bản mà Sầm Căng viết bất kể ngày đêm cùng với deck cơ bản trước đó đều trở thành củi ba năm thiêu một giờ.
Lật xem Brief* vừa mới cập nhật của Nguyên Chân, đầu Sầm Căng như muốn nổ tung. Đồng nghiệp cũng không dễ chịu, đấm ngực dậm chân trong nhóm.
*Brief nghĩa là bản tóm tắt văn bản được khách hàng cung cấp cho các công ty dịch vụ Marketing.
Sầm Căng đặt quyển sổ ghi chép sang một bên, hít sâu một hơi, uống một ngụm nước, rồi bấm vào cuộc họp video vừa mới bắt đầu của bộ phận.
Teddy vẫn duy trì tính tình tốt và lạc quan như thường lệ: “Tôi nghĩ mọi người vẫn nên thả lỏng tinh thần hơn một chút, ít nhất thì khách hàng vẫn chưa từ bỏ mọi người mà, đúng không? Chẳng qua là một hình thức hợp tác khác mà thôi.”
Phó giám đốc cười: “Không chịu từ bỏ có nghĩa là chúng ta phải thay đổi hình thức hợp tác mỗi ngày sao? Tốc độ đánh máy của tôi không theo kịp yêu cầu sửa đổi phương án của họ đâu.”
Mọi người đều đồng ý sâu sắc, cũng cười theo.
Teddy trấn an động viên thêm: “Chuyện này cũng không có biện pháp nào khác, khách hàng khó chịu, chúng ta khó chịu, tất cả mọi người đều khó chịu, nên bây giờ chỉ có thể thông cảm cho nhau thôi. Nhưng cũng không phải là không có tin tốt, hai ngày qua BN đã trực tiếp đặt cho chúng ta hai PO (đơn đặt hàng), tất cả đều trên 500.000 NDT, yêu cầu phải chuyển hướng sang thương mại điện tử. Điều này chứng tỏ người ta vẫn tin tưởng chúng ta có thể tạo ra giá trị cho bọn họ, càng khó khăn, càng phải chứng minh cho bọn họ thấy.”
Sầm Căng hỏi: “Dự kiến phát hành vào ngày mùng 8 tháng 3 sao?”
“Phải.” Teddy khẳng định: “Nhìn đi, đây là sự nhạy cảm của creative* của chúng tôi.”
*Creative có nghĩa là sáng tạo, được dịch theo từ điển Cambridge, dùng để mô tả trạng thái độc đáo và riêng biệt của một sự vật hoặc sự việc.
Trong doanh nghiệp nói chung và ngành marketing nói riêng, Creative là bộ phận chuyên về sáng tạo, đưa ra các ý tưởng mới mẻ và hấp dẫn cho các chiến dịch quảng cáo và chiến lược bán hàng để thúc đẩy doanh số sản phẩm bán ra và tăng sự phổ biến của công ty đối với người tiêu dùng.
Creative là một trong những công việc đóng vai trò quan trọng để giúp doanh nghiệp lớn mạnh hơn và thu hút được sự chú ý của khách hàng thông qua các chiến dịch được tạo ra và gia tăng doanh số bán hàng cho công ty.
Lộ Kỳ Kỳ đề xuất: “Tôi đề nghị thành lập một chủ đề dành cho nữ đi, không ai hiểu phụ nữ hơn phụ nữ.”
Teddy nói: “Vẫn cần một số yếu tố nam, ví dụ như các sản phẩm kỹ thuật số.”
“Điện thoại di động sao?”
“Tai nghe.” Teddy đăng một bức ảnh sản phẩm vào nhóm: “Chiếc tai nghe không dây này, chúng có màu hồng.”
Lộ Kỳ Kỳ thốt lên: “Mẹ kiếp, thật đáng yêu.”
“Nhưng hướng đi lần này khác với trước đây. Phải chân thành, thật thà. Không được lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình. Không được chiêu trò, không được kịch bản, không được giải trí hóa, mà phải mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ. Đối với sự sáng tạo của chúng ta, sẽ khó để nâng cấp. Tôi hy vọng tất cả mọi người đều nâng cao tinh thần, không bởi vì làm việc ở nhà cả ngày mà để đầu óc bị đình trệ.”
Có người phàn nàn: “Có phải nhóm khách hàng mục tiêu của chiếc tai nghe này là đảng viên hay không?”
“Có thể vừa chạy vừa nghe và tìm hiểu về sức mạnh của đất nước.”
“Ha ha ha ha.”
Mọi người thảo luận rôm rả.
….
Kết thúc cuộc họp, Sầm Căng đóng laptop, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi dựa lưng vào gối, nhắm mắt lại.
Cô vô duyên nhớ đến một người, Ngô Phục, chồng cũ của cô.
Trong mấy năm làm việc gần đây, cô chưa bao giờ phải đối mặt với thời điểm luống cuống tay chân như vậy. Ý kiến của cô và Ngô Phục đều được trao đổi chia sẽ lẫn nhau, sự tương tác này sẽ khiến cho nguồn cảm hứng của bọn họ không ngừng tuôn trào. Cô có thể là người châm ngòi cho những ngọn lửa ý tưởng, Ngô Phục cũng có thể là người dẫn đường tư duy. Mỗi lần động não trước khi đi ngủ đều khiến hai người bọn họ trở thành văn nhân đấu thơ.
Nhưng hiện tại, cô trở thành đầu não của cả nhóm, không thể không nâng cao năng lực khám phá, để tích hợp, nắm bắt những khoảnh khắc cảm hứng lóe lên đó, để điền vào mặt trước và mặt sau của tờ giấy, làm cho khái niệm đủ chính xác.
Ba hạng mục khó giải quyết xoắn vào nhau, trong đầu Sầm Căng ong ong quay cuồng, giống như hạt thóc nhảy loạn khắp nơi trong máy xay gạo, cuối cùng “tích” một tiếng, nguồn điện bị cắt đứt, tất cả trắng xóa sạch sẽ.
Sầm Căng thở dài, bật người dậy, vọt ra ban công để giải sầu.
Lý Vụ đang học trực tuyến trong phòng sách, thì nhìn thấy một bóng dáng màu be vụt qua khung cửa sổ, trên đường còn kèm theo tiếng dép lê sột soạt dồn dập, sau đó càng ngày càng nhỏ. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng người phụ nữ phía sau lan can, mái tóc của cô tản ra trong gió, thỉnh thoảng còn đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt.
Lý Vụ hếch cằm lên, không còn nghe được nội dung trong miệng giáo viên nữa.
Cũng may lớp học đã kết thúc, giáo viên bố trí bài tập về nhà xong, cũng lập tức tắt ống kính livestream.
Lúc này Sầm Căng cũng đi vào, Lý Vụ tháo tai nghe ra, vừa định gọi cô, người phụ nữ đã quay mặt đi tới, trên mặt có chút nản lòng thất vọng.
Cô hỏi: “Lớp học trực tuyến kết thúc rồi sao?”
Lý Vụ: “Ừm.”
“Lý Vụ.” Giọng điệu của cô bỗng nhiên trịnh trọng, đáy mắt tràn đầy hâm mộ: “Chúng ta hoán đổi linh hồn cho nhau đi, tôi đến trường đi học, cậu đi làm.”
Lý Vụ: “…” Cậu cũng muốn như vậy.
Nhưng nếu Sầm Căng thật sự muốn đi học, cũng không phải không được. Cậu lập tức đưa ra một lời mời: “Tiết tiếp theo là lớp học tiếng Anh, chị có muốn cùng nghe không?”
Sầm Căng không nói nên lời, cười nhạt một tiếng: “Tôi rất bận rộn, có lẽ không có thời gian đâu~”
Lý Vụ: “… Ừm.”
Sầm Căng quay trở lại phòng khách, buộc mình phải đối mặt.
Cô bật lại laptop lên, hỏi trong nhóm: [Tai nghe BN có dưới brieef không?]
Lần này người làm “micro” cho bọn họ không còn là Nguyên Chân, mà là một khách hàng nam khác tên là Ích Hạo chấp hành, cậu ta là thực tập sinh của Nguyên Chân, nghe nói là có nghiên cứu chuyên sâu về các sản phẩm kỹ thuật số.
Ích Hạo trả lời: [Tôi còn đang hoàn thiện.]
Sầm Căng hỏi: [Cậu đã bao giờ sử dụng tai nghe này chưa?]
Ích Hạo: [Dùng rồi.]
Sầm Căng hỏi: [Ưu điểm là gì, cảm giác sử dụng thế nào, có thể miêu tả một chút không?]
Ích Hạo: [Không hề thua beats, sony.]
Sầm Căng: … … … … … … … … … … … … … … … …..
Nhìn thấy tiền bối copywriter của bọn họ nhanh chóng dùng dấu ba chấm để spam, trái tim của AE tiểu Ích nhất thời nổi trống: [Chị Gin chị cứ nói thẳng đi, chấm nhiều điểm như vậy làm em sợ đó.]
Sầm Căng tag Lộ Kỳ Kỳ: [Cô đã bao giờ sử dụng BN chưa?]
Lộ Kỳ Kỳ: [À, tôi dùng cái có dây.]
Sầm Căng: [Nói cảm cảm nhận đi?]
Lộ Kỳ Kỳ: [Hiệu quả giảm tiếng ồn vô cùng tốt, đeo lâu cũng không thấy khó chịu, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại âm nhạc trong tai.]
Sầm Căng nói: [Hạo Hạo, đây là câu trả lời của một nhà thiết kế.]
Ích Hạo: […Tôi sai rồi.]
Nguyên Chân vội vàng giải vây cho đồ đệ nhà mình: [@Áo Tinh – Gin, cứ chờ xem bản tóm tắt cậu ấy viết thế nào đã.]
Nửa tiếng sau, Sầm Căng nhận được một bài “Luận văn tốt nghiệp đại học”, đúng vậy, luận văn, có thể đặt tên là “Phân tích ưu nhược điểm của các thương hiệu tai nghe Bluetooth lớn trên thị trường hiện nay”.
Cô ấy tag Lệ Phi trong nhóm: [Hạo Hạo thật sự có thể đến bộ chiến lược của các cô đó, chứ làm AE thì thật quá đáng tiếc.]
Lệ Phi cười ra nước mắt: [Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, vốn dĩ đang lo liệu không hết cả đống việc đây.]
Ích Hạo gửi icon ôm mặt khóc.
Sầm Căng rời khỏi nhóm chat, bắt đầu lật xem các sản phẩm khác trong cửa hàng hàng đầu của BN. Chỉ chốc lát sau, biểu tượng ở dưới góc dưới bên phải nhấp nháy.
Sầm Căng nhấp vào WeChat, là tin nhắn của Nguyên Chân.
Trong lời nói của phụ nữ đều mang ý bênh vực: [Căng Căng, mọi người đều là người mới ở đây, không tính Tết Nguyên đán, thì Hạo Hạo mới vào công ty được hơn một tháng. Cô cũng nên cho em trai một chút không gian phát triển chứ đừng đả kích sự nhiệt tình của cậu ấy.]
Sầm Căng kêu oan: [Tôi không cho không gian chỗ nào, tôi đang dạy cậu ấy thôi. Cậu ấy như vậy là không được.]
Nguyên Chân: [Cô không phải là dạy dỗ, cô đang dục tốc bất đạt*.]
*Dục tốc bất đạt giải nghĩa ra là ham m.uốn sự nhanh chóng thì sẽ không đạt được, nóng vội sẽ không thành công.
Thấy cô ấy bênh vực như vậy, Sầm Căng liếc mắt một cái là nhìn thấu. Nếu như Ích Hạo có bộ dạng hơi khó coi một chút, cũng sẽ không có cuộc trò chuyện riêng tư này.
Nguyên Chân cũng không phủ nhận: [Đúng vậy, tôi là người thích vẻ bề ngoài mà, ai bảo cậu ấy từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc cũng mọc đúng gu thẩm mỹ của tôi. Tôi thích những tiểu thịt tươi dễ bảo như vậy, thế nên mới để cho cậu ấy tiếp nhận khách hàng nữ, bởi vì khách hàng nữ cũng thích.]
Sầm Căng nhéo giữa hai đầu lông mày: [Được rồi, tôi cũng không làm giáo viên thay cô nữa. Về bản tóm tắt của cậu ta, cô nói cho cậu ta biết thêm rằng, chi tiết hàng hóa của cửa hàng hàng đầu còn viết tốt hơn cậu ta. Tôi thực sự không có cách nào để biến một đĩa cát vụn thành lâu đài cho cậu ta được.]
Nguyên Chân: [Biết rồi! Cô cũng đừng tức giận! Không đáng!]
….
Bản tóm tắt của Ích Hạo được gửi về để viết lại, nên không thể trông cậy vào cậu nhóc dùng khuôn mặt để chen chân vào đội ngũ này. Sầm Căng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi thông tin sản phẩm và tài liệu quảng cáo trước đây của BN, hy vọng có thể lấy được được cảm hứng.
Công việc bận rộn này kéo dài từ chiều đến tối, ngay cả cơm cũng là Lý Vụ bưng tới bàn trà cho cô ăn.
Đây là lần đầu tiên Lý Vụ thấy cô bận rộn như vậy, cô đang tập trung tinh thần, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị, giống như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp, chỉ thỉnh thoảng mới dụi mắt hoặc nuốt một ngụm nước miếng.
Lý Vụ không nỡ quấy rầy, sau khi làm xong bài tập lại không có việc gì làm, bắt đầu lau nhà.
Trong thời gian dịch bệnh, dì giúp việc gia đình không thể đến tận nhà, nên cậu chủ động đảm nhận công việc dọn dẹp.
Trong khóe mắt luôn có một bóng người lắc lư qua lại, trái phải trước sau không thể yên tĩnh, Sầm Căng càng thêm khó chịu, cô đóng laptop lại, vòng tay ôm người đi thẳng vào phòng ngủ.
Cửa phòng đóng lại, thế giới lập tức yên tĩnh.
Lý Vụ nhìn một loạt hành động như tức giận của cô, vô cùng khó hiểu.
Loay hoay trong phòng khách một lúc, cậu lại giặt sạch cây lau nhà, vắt khô rồi mang lên phòng ngủ của Sầm Căng.
Do dự một lúc, cậu dùng mu bàn tay gõ cửa hai lần.
Giọng nói của người phụ nữ truyền ra từ bên trong: “Có chuyện gì?”
Lý Vụ hỏi: “Phòng của chị có cần lau không?”
“Ahhhhh” cô hét lên dữ dội, như thể đang trên bờ vực sụp đổ.
Lý Vụ càng lúc càng bối rối, ngượng ngùng hạ tay xuống, đang định rời khỏi nơi đó thì cửa bị người ta mở ra từ bên trong, Sầm Căng ôm sổ ghi chép trực tiếp lướt qua cậu, đi thẳng về phía phòng khách.
Phật tổ trở lại sofa, vẫn nhìn cậu chằm chằm, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Lau phòng vệ sinh một chút là được, thảm nhớ dùng máy hút bụi.”
Lý Vụ không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu rồi quay ra ban công lấy chiếc máy hút bụi không dây.
Phòng ngủ của Sầm Căng được trang trí tinh tế và phong cách hơn bên ngoài, một số hương thơm nhẹ nhưng không nồng được trộn lẫn với nhau, giống như một khu vườn trồng đầy hoa vô hình.
Lý Vụ xấu hổ nhìn xung quanh, sau đó tập trung vào nhiệm vụ quét dọn. Đợi đến khi sàn nhà cùng gạch men sứ sáng bóng sạch sẽ hoàn toàn, mới ra ngoài đóng cửa lại.
Cậu liếc nhìn Sầm Căng, người phụ nữ ngồi ở giữa sofa hoàn toàn quên mình, hai mắt nhắm nghiền như đang tu luyện, dường như có xu hướng tẩu hỏa nhập ma.
Sợ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Lý Vụ không dám lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ nghề, nhanh chóng mang quần áo vào phòng tắm.
Sau khi vặn khóa cửa, Lý Vụ mới thở phào một hơi.
Cậu mở vòi hoa sen, ngâm quần áo đã thay vào trong chậu như thường lệ, rồi bước vào bồn tắm.
Mười phút sau, tiếng nước dừng lại.
Lý Vụ lau mặt cùng mái tóc ướt sũng, lấy khăn lông từ trên giá cao xuống, dùng sức vò mạnh mái tóc đen, rồi lắc đầu cho xõa tung ra.
Cậu đưa tay ra với lấy đống quần áo.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của thiếu niên co rút, cả người đột nhiên cứng đờ.
Hành động quá vội vàng, nên hình như cậu mang thành hai cái quần vào.
Lại nhìn chiếc áo đã sớm bị thấm ướt trong chậu nước dưới chân. Mẹ kiếp, đây lần đầu tiên trong đời Lý Vụ chửi thầm.
Mười lăm phút sau, Lý Vụ ở trong phòng tắm rối rắm gần chết, vô cùng lo lắng tự hỏi phải làm thế nào để cởi tr/ần đi ra ngoài.
Hơi nước tan hết, cho dù có bật quạt sưởi, thì người vẫn sẽ dần dần bị lạnh cóng trong kiểu thời tiết này.
Sau khi dựa vào cánh cửa nghe ngóng động tĩnh, Lý Vụ cắn răng một cái, quyết định dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu ra ngoài, cũng cầu nguyện Sầm Căng sẽ không phát hiện mình đi qua.
Lạch cạch.
Cậu xoay nắm cửa.
Ngoài cửa, Sầm Căng đang hết sức chăm chú gõ chữ vào tài liệu, cô viết không được trôi chảy, chắc là vì trải nghiệm cá nhân chưa đủ, nên tạm thời không có chủ ý.
Khóe mắt nhận ra thiếu niên vừa tắm xong đi ngang qua phía trước, Sầm Căng vội vàng gọi cậu lại: “Lý Vụ!”
Bóng người kia hốt hoảng dừng lại.
“Cậu giúp tôi đặt tai nghe vào phòng làm việc…” Cô nhẹ nhàng ra lệnh, ngẩng đầu lên từ phía sau màn hình.
Giọng nói của Sầm Căng đột nhiên ngừng lại.
Bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại trong giây lát.
Phần thân trên của thiếu niên trước mặt hoàn toàn trầ.n trụi, chỉ mặc một chiếc quần ở nhà màu xám rộng thùng thình. Không biết bởi vì kinh hãi hay như thế nào, mà bả vai, cánh tay và tất cả các đường nét trên cơ thể đều căng thẳng một cách đề phòng. Trong ánh sáng lờ mờ, trông cậu săn chắc và cực kỳ có cảm giác mạnh mẽ, đặc biệt là vòng eo nhỏ hẹp và cơ bụng săn chắc, các khối rõ rệt, nhưng không quá nhiều. Thoạt nhìn trông cậu vừa cao ráo lại sạch sẽ.
Sầm Căng hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt không dời được, giọng nói trở nên mơ hồ không rõ: “Quần áo của cậu đâu…”
Ánh đèn không mạnh, cậu cũng đỏ bừng từ mặt đến tận cổ chỉ trong nháy mắt, tầm mắt cậu tránh đi, ấp a ấp úng: “Tắm, tắm vội nên mang nhầm.”
“À…” Sầm Căng không được tự nhiên mà nhướng đuôi lông mày, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lặp lại lời vừa nói: “Mặc xong nhớ mang tai nghe vào phòng làm việc cho tôi.”
“Được.” Thiếu niên đặt chữ này xuống, e sợ vội vàng chạy ra khỏi tầm mắt của cô.
Cậu vừa rời đi, Sầm Căng lập tức ngả người ra sau giống như kiệt sức, chớp chớp mắt, lại chớp mắt, cuối cùng như không thể chịu đựng được, nóng lòng muốn trút bầu tâm sự mà lấy điện thoại ra, bấm vào tên Xuân Sướng, trong khung chat bộc phát ra tiếng thét chói tai không tiếng động.
[A!.]
/88
|