Edit: Hà Thu
Sáng hôm sau, Sầm Căng lục tung tủ đồ rất lâu mới tìm được một chiếc váy mùa hè cổ cao.
Tối hôm qua bọn họ đều có chút điên cuồng, ở trong xe gần một tiếng đồng hồ, khiến cho cả người mồ hôi nhễ nhại. Lúc lên lầu, từ thang máy đến cửa ra vào, Lý Vụ cơ bản đều treo ở phía sau cô, giống như chó con ngửi tới ngửi lui.
Sầm Căng thực sự không chịu nổi sự thân mật và nội tiết tố mãnh liệt của cậu, hao hết sức lực giữ chặt bản thân, mới không bị độc tố triệt để ăn mòn quá sớm.
Cũng may hôm nay phải đi làm, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, khó bảo đảm sẽ không làm thêm chuyện điên rồ hơn nữa với thiếu nam.
Tuy rằng cậu đã là bạn trai của cô, nhưng có thể là bởi vì nhìn cậu chậm rãi trưởng thành, nên cho dù có cố gắng thích ứng và đặt mình vào thân phận mới, nhưng khó đảm bảo đến một lúc nào đó sẽ không sinh ra cảm giác tội lỗi.
Sầm Căng dùng bình xịt lạnh cố định lớp trang điểm, xác định đầu óc mình đã có thể giữ được bình tĩnh tỉnh táo, mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Lý Vụ đang ngồi ăn sáng bên bàn ăn, thấy Sầm Căng dậy sớm như vậy, cậu còn có chút kinh ngạc.
Cùng với đó là sự thẹn thùng, ngay mấy giây đầu tiên khi người phụ nữ nhìn về phía mình, trong tâm trí của cậu đã đong đưa qua rất nhiều đoạn phim trắng nõn, mềm mại mà đầy đặn.
Cậu để ý đến kiểu dáng áo của cô hôm nay, vành tai đỏ bừng, nhanh chóng nói một câu “Chào buổi sáng”, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cháo, dùng mép chén che đi khóe môi nhếch lên không tự chủ được của mình.
Tối hôm qua còn giống như một con thú nhỏ khát nước, hôm nay lập tức ngây thơ giống như một đóa tuyết nhỏ.
Cậu thật đúng là chuyển đổi tự nhiên quá mà.
Sầm Căng cười lạnh trong lòng, đi vòng qua cậu khởi động máy pha cà phê, cũng không quay lưng lại hỏi: “Hôm qua ngủ ngon không?”
Mặt Lý Vụ mặt càng nóng, ho khan một tiếng đáp: “Cũng tạm.”
“Thật sao?” Sầm Căng không tin.
Lý Vụ nhớ tới nguyên tắc yêu đương của cô, đổi giọng thẳng thắn: “Không ngủ được, một đêm không ngủ được.”
Sầm Căng quay đầu lại, cố ý trêu chọc cậu: “Chuyện gì xảy ra vậy, yêu đương còn khiến cậu mất ngủ à?”
Lý Vụ không nói lời nào, hai ba miếng giải quyết xong bát của mình, đứng dậy đi vào phòng bếp múc cháo cho Sầm Căng.
Hai người đứng cạnh nhau trước quầy bếp, Sầm Căng liếc nhìn cậu, giơ tay nắm vành tai cậu: “Hai ngày nay vành tai cậu có lúc nào không đỏ không?”
Tim Lý Vụ đập thình thịch, vội vàng đặt chén xuống, kéo tay người phụ nữ ra: “Đừng động vào tôi nữa.”
Giọng nói của cậu trầm hơn vài phần so với vừa rồi, không biết đang xin tha hay vẫn là cảnh cáo.
Sầm Căng thử hai lần đều không thành công, ngước mắt nhìn cậu: “Vì sao không thể động vào cậu?””
“Chị có muốn đi làm không?” Sự đe dọa của cậu giống như một con hổ nhỏ xù lông, uy phong không quá một giây, lại kiềm chế không được, bắt đầu cười, các đốt ngón tay vòng quanh cổ tay Sầm Căng mất đi mấy phần lực.
Sầm Căng nhân cơ hội đấm vào cậu hai cái: “Cậu lợi hại lắm phải không?”
Lý Vụ buông tay ra, cúi người xuống một chút, dùng một tay ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu.
Lông tơ cả người Sầm Căng dựng đứng, lại nhịn không được muốn túm cổ cậu, làm chút chuyện không khống chế được. Chủ yếu là mùi vị trên người cậu quá dễ ngửi, loại hương thơm trẻ trung, rắn rỏi lại tươi mát này, cô căn bản không được ngửi trong văn phòng, mấy ngày kế tiếp cũng không được ngửi, sẽ rất nhớ.
Nhưng cô không thể buông thả bản thân được.
Rốt cuộc vẫn còn phải làm việc nữa.
Sầm Căng đẩy lồng ngực thiếu niên ra, giọng điệu có loại dính sệt mà chính mình cũng không phát hiện ra: “Được rồi, tôi thật sự phải đi làm.”
Lý Vụ cảm giác được, nhưng lại không nhúc nhích chút nào, chóp mũi lướt qua cằm cô, nhẹ nhàng hôn sau tai cô hai cái, mới lưu luyến không rời đứng dậy.
Cả người Sầm Căng căng thẳng, giống như có thể liên tưởng ra hình ảnh động này. Đường nét khuôn mặt sắc bén của cậu, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi mắt say mê của cô.
Tần suất kích động trong ngực Sầm Căng bắt đầu tăng nhanh hơn một chút.
Cho nên khi bàn tay Lý Vụ rút khỏi thắt lưng cô, cô lập tức lui về phía sau một bước. Bước này hơi lớn, giống như đang kéo một đường dây cảnh giới vô hình rất rộng.
Sầm Căng tiếp tục xoay người pha cà phê, tâm thần khó định, đuôi mắt thoáng thấy Lý Vụ bưng bát trở về bàn, dáng đi tự nhiên, cô không khỏi thầm mắng một câu, thằng nhóc thúi.
……
Ăn điểm tâm xong, Sầm Căng cùng Lý Vụ ra cửa. Cô để cậu ở cổng ga tàu điện ngầm, sau đó lái xe đến công ty để làm việc.
Vừa mở máy tính đăng nhập vào wechat phiên bản PC, cô đã nhận được lời hỏi thăm của bạn trai nhỏ: [Đến công ty chưa?]
Sầm Căng trả lời: [Tới rồi.]
Cô đang suy nghĩ xem mình có nên thực thi pháp luật một cách công bằng trước, đặt ra các quy tắc và bật chế độ “Không làm phiền” tạm thời cho Lý Vụ hay không?
Nếu không, khả năng cao là đứa trẻ này sẽ quấn lấy cô để trò chuyện, và có thể trong hai giờ tiếp theo cô sẽ không thể hoàn thành tốt công việc của mình.
Trong khoảng thời gian này, bên kia đã trả lời tin nhắn.
Lý Vụ: [Chị làm việc đi.]
Lý Vụ: [Tôi thích chị.]
Lý Vụ: [Phần hôm nay, buổi sáng quên không nói trực tiếp với chị.]
Ba câu này lập tức khiến Sầm Căng bật cười cong mắt, xương gò má nhô lên trời. Nếu không phải có đồng nghiệp ở bên cạnh, cô quả thực sắp vênh mặt lên nhìn bốn năm chục lần rồi.
Cô nghiêng mắt nhìn Lộ Kỳ Kỳ vẻ mặt buồn bã sửa lại bức ảnh bên trái, nhếch môi, trong lòng chuyển từ “đừng làm phiền” trở lại thành “quan tâm tôi đi.”
Sầm Căng: [Cậu thì sao, đến trường chưa?]
Lý Vụ: [Vẫn còn ba trạm dừng nữa.]
Sầm Căng hỏi: [Hôm nay vẫn đến phòng thí nghiệm sao?]
Lý Vụ đáp: [Ừm, hôm nay có thể sẽ muộn một chút, phải hơn năm giờ mới về được.]
Sầm Căng dừng một chút: [Vậy đừng về nữa, có lẽ tôi cũng phải tăng ca.]
Lý Vụ nói: [Tôi có thể ở nhà chờ chị.]
Sầm Căng bĩu môi: [Cậu làm sao đi vào được mà kêu ở nhà chờ tôi.]
Lý Vụ hỏi: [Chị xóa dấu vân tay của tôi rồi sao?]
Sầm Căng lừa gạt cậu: [Ừm.]
Bên kia im lặng một lúc lâu không nói: [Vậy thì ở dưới lầu chờ chị.]
Khả năng “bán thảm” của cậu suốt 3 năm nay chưa bao giờ giảm sút, Sầm Căng không còn cách nào khác với cậu: [Chưa xóa, cậu muốn về nhà thì về nhà đi, nhưng tôi không biết chắc được khi nào mình sẽ về.]
Lý Vụ: [Ừm.]
Sầm Căng chuẩn bị làm việc, gửi lại biểu tượng cảm xúc tạm biệt: [Bye bye ~ chị gái đi kiếm tiền đây.]
Lý Vụ gọi cô lại: [Hỏi chị một chuyện nữa.]
Sầm Căng: [Nói.]
Lý Vụ: [Chị đã xem món quà của tôi chưa?]
Sầm Căng sửng sốt một chút, hai ngày nay ngoại trừ ngủ, cô cơ bản đều dính chặt với Lý Vụ, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Cũng may, chiếc túi mang đi làm hôm nay hôm nay chính là cái ngày hôm đó, cô vội vàng xoay người tìm kiếm, lấy hộp quà nhỏ kia từ tầng chót dưới cùng ra.
Bao bì màu hồng phấn có chút dễ thấy, ánh mắt Lộ Kỳ Kỳ bị kéo sang một chút.
Sầm Căng phát hiện ra, nên không mở ngay, nhưng để trái tim tò mò mãi cũng không phải là chuyện gì hay. Sầm Căng lo lắng ngồi một hồi, nắm chặt cái hộp trong tay, một tay kia bưng ly lên che lại, đi đến phòng trà một chuyến.
Con đường này giống như con đường của một điệp viên bí mật.
Sau khi đột nhập thành công vào phòng trà, cô tháo dây ruy băng, gỡ bông hoa nhỏ trên đầu rồi nhanh chóng mở hộp ra, bên trong là một chiếc hộp nhung màu be, Sầm Căng mở ra, thì thấy đó là một chiếc đồng hồ nữ vô cùng nhỏ nhắn.
Màu vàng hồng, phong cách retro, nhãn hiệu không tính là đắt tiền, nhưng rõ ràng là được lựa chọn cẩn thận, thời gian là mười hai viên đá quý nhỏ có màu sắc khác nhau, vô cùng khéo léo độc đáo.
Sầm Căng lấy ra ướm thử trên cổ tay một chút, mặt đồng hồ tinh tế, dây đeo mảnh, giống như một chiếc vòng tay sang trọng.
Đồng hồ là một kiểu “tín vật” thuộc về riêng bọn họ, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu.
Sầm Căng thầm khen còn rất biết chọn, nhưng nghĩ lại, còn không phải do cô có gu thẩm mỹ tốt hay sao.
Sầm Căng đứng tại chỗ, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng vui vẻ, dứt khoát tháo chiếc đồng hồ VCA của mình ra, thay vào chiếc đồng hồ do Lý Vụ tặng. Muốn loại cảm giác vui vẻ này bám vào trên người mình mỗi giờ mỗi phút, cũng bị cậu bao vây.
Lúc này có tiếng người đến gần, Sầm Căng vội vàng lấy điện thoại ra, giơ cổ tay chụp vội một kiểu ảnh, sau đó thu dọn đồ đạc rồi vội vã trở về chỗ ngồi.
Cô gửi hình ảnh cho Lý Vụ, học theo câu trả lời của cậu năm đó: [Đồng hồ đẹp lắm, cảm ơn em trai.]
Thiếu niên có chút không thể tin được: [Chị vẫn luôn đeo sao?]
Sầm Căng trả lời: [Nếu không thì sao? Bạn trai tôi tặng, tại sao lại không đeo? Đâu có câu nệ như người nào đó trước đây.]
Lý Vụ giống như vui mừng đến choáng váng, gửi ba biểu tượng cảm xúc cười to liên tiếp.
Sầm Căng bị tên ngốc này làm cho khờ khạo, cũng nhếch môi cười theo.
Lý Vụ lại thẳng thắn nói: [Lúc này thật muốn hôn chị.]
Buồn nôn chết đi được, Sầm Căng mắng cậu: [Bệnh của cậu nặng lắm rồi đấy. Đã đến trường chưa?]
Lý Vụ: [Vừa mới vào cổng trường.]
Sầm Căng: [Được rồi, em bé đã vào mẫu giáo, tôi cũng yên tâm. Tôi thực sự phải làm việc rồi, xin cậu tập trung vào việc nghiên cứu khoa học của cậu đi, đừng có cả ngày nghĩ đông nghĩ tây nữa.]
Lý Vụ vẫn nghe lời như trước: [Ừm.]
Sau khi đóng hộp thoại lại, Sầm Căng mím chặt môi dưới, giống như muốn nhét nụ cười quá mức vui vẻ trở lại trong miệng.
Quay trở lại với tài liệu, vừa nghiêng mắt, liền bắt gặp hai mắt như hổ rình mồi của Lộ Kỳ Kỳ.
Sầm Căng: “…”
Lộ Kỳ Kỳ mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô có chuyện gì đó.”
Sầm Căng cúi mặt xuống, nhíu mày: “Chuyện gì?”
Lộ Kỳ Kỳ bắt đầu suy luận: “Từ khi ngồi xuống cô vẫn luôn cười với máy tính, còn hành động lén lút. Cô định giấu ai chứ?”
Đề phòng sau khi thẳng thắn sẽ bị đồng nghiệp đề ra quá nhiều nghi vấn, Sầm Căng giả vờ thoải mái, khuôn mặt diễn xuất như muốn tranh giải Oscar: “Nói chuyện phiếm với bạn bè cũng không thể cười sao?”
Mắt Lộ Kỳ Kỳ như đèn chiếu sáng, nửa tin nửa ngờ, quay lại máy tính trước mặt mình.
Sầm Căng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cử động cổ hai lần, tập trung viết kịch bản cho video.
—
Thời gian làm việc lâu, thì dự cảm cũng sẽ trở nên nhạy bén và chính xác, Sầm Căng tăng ca đến mười giờ mới trở về.
Nguyên ngày hôm đó, hầu như cô không nói chuyện với Lý Vụ.
Tất nhiên, đứa trẻ ngoan này cũng không làm phiền cô.
Chỉ vào buổi trưa hỏi cô có ăn cơm đúng giờ không, Sầm Căng vội vàng gọi một phần cơm hộp để đối phó với việc kiểm tra của người đàn ông mười chín tuổi này.
Trong khoảnh khắc đó, Sầm Căng tự nhiên sinh ra ảo giác.
Thân phận của cô và Lý Vụ đã đổi chỗ.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Sầm Căng không thích bị người khác thao túng và kiểm soát. Điều đó sẽ khiến cho một mối quan hệ nào đó mà cô đặt mình vào trở nên giống như đi trên dây thép, nguy hiểm mà thiếu cảm giác an toàn. Trên đường đi làm về, cô nhận ra rằng mình phải sắp đặt lại mọi thứ cho ổn thỏa, liền gọi điện thoại cho Lý Vụ, hỏi cậu có muốn ăn khuya gì không, cô có thể tiện đường mang về.
Lý Vụ: “Tôi nấu đồ ăn khuya cho chị rồi.”
Sầm Căng không nói nên lời, im lặng vài giây, cô hỏi: “Ăn khuya gì vậy?”
Lý Vụ nói: “Món canh giá đỗ mà chị đặc biệt thích uống trong thời gian dịch bệnh.”
Sầm Căng dừng lại: “Tôi về nhà bây giờ đây.”
Lúc đứng chờ đèn đỏ, Sầm Căng chợt hiểu ra tại sao giờ này năm ngoái cô không thể có mối quan hệ mập mờ với chàng trai này. Trừ bỏ tính cách tương đồng ra, thì chính là bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau, không cách nào sinh ra cái loại cảm giác thần bí cùng mới mẻ giữa nam nữ.
Các mối quan hệ thông thường hay phát triển từ người yêu thành người thân, nhưng họ thì ngược lại, vậy nên sẽ nhạy cảm và khó tính hơn.
Có lẽ bản tính trời sinh của cô là như thế, cũng có thể liên quan đến hoàn cảnh sinh trưởng, Sầm Căng sẽ luôn không tự chủ được mà rơi vào một loại đồng cảm nào đó.
Cô bắt đầu tưởng tượng lại những gì Lý Vụ đã trải qua trong hai năm qua, nhớ lại mấy năm nay cô gây áp lực cho cậu, sự đối xử lạnh nhạt, tính tình nóng nảy, thậm chí có cả giận cá chém thớt.
Vậy mà cô lại đối xử với cậu nhóc đơn thuần ít nói thật lòng thật dạ thích mình như vậy.
Cô liếc nhìn những tòa nhà bên ngoài được bao phủ bởi ánh sáng xanh của cocktail, cảm thấy mình kiêu ngạo và lạnh lùng như thành phố này.
Đúng vậy.
Sầm Căng
Cô tự mắng mình.
Sau khi về đến nhà, cảm giác này càng trở nên cụ thể hơn trong lòng Sầm Căng. Bởi vì thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi dép lê của mình đã được đặt trên tấm thảm ở lối vào, còn hướng về phía lối vào của cô. Chúng nó giống như cuối cùng cũng có thể hợp tình hợp lý được sắp xếp ở chỗ này, cũng sẽ không để cho chủ nhân của đôi dép phải suy nghĩ nhiều.
Nhìn cậu tỉ mỉ như thế, là biết cậu đã phải chịu áp lực và tự phủ nhận mình như thế nào trong suốt những năm qua.
Vành mắt Sầm Căng hơi nóng, đi dép lê, không đi vào trong, chỉ hô to một tiếng: “Lý Vụ!”
Thiếu niên lập tức lao ra khỏi phòng sách, lòng bàn chân gần như trơn trượt dừng lại trước mặt cô, dùng ánh mắt hỏi “Làm sao vậy”?
Sầm Căng nhìn cậu: “Lại đây, để tôi ôm.”
Cậu lập tức tiến lên hai bước, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, áp vào thái dương cô hỏi: “Hôm nay đi làm mệt lắm sao?”
Sầm Căng không trả lời, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cậu hết cái này đến cái khác, chậm rãi nhẹ nhàng, giống như dỗ dành một đứa trẻ đang ngủ, cho dù đứa trẻ này cao hơn cô không chỉ một cái đầu. Lại giống như là an ủi chính mình, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Tiểu tâm can, tiểu khả ái, nhóc con ngoan, em trai bảo bối, chúng ta nhất định phải yêu đương thật tốt, được không?”
Hàng loạt biệt danh đáng yêu liên tiếp của Sầm Căng khiến Lý Vụ rất hưởng thụ, môi nhếch lên cao: “Đương nhiên rồi.” Sau đó thu khuỷu tay lại, ôm chặt Sầm Căng.
Hai người ôm một hồi lâu, khó bỏ khó rời, cuối cùng bước chân giống như một cặp song sinh dính liền, đồng loạt nhích từng chút một vào bếp, Sầm Căng mới buông tay.
Lý Vụ không để cô đi, mà là nâng cổ tay cô lên, liếc nhìn dây đeo đồng hồ mình mua, nhiều lần xác nhận: “Chị thật sự thích?”
“Thích chứ, không thích tôi đeo làm gì.” Sầm Căng dùng tay kia véo cái mũi nhỏ của cậu: “Tự tin lên một chút đi, ánh mắt của cậu tốt như vậy mà.”
Lúc khen ngợi cậu còn không quên tâng bốc chính mình lên, Lý Vụ nở nụ cười, vội vàng không nhịn được chuyển sang bếp nước nóng, thể hiện nhiều tài nghệ của mình để khiến cô vui vẻ.
Sầm Căng ngồi lại bàn ăn, vuốt má nhìn cậu bận rộn trước sau trong bếp. Thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, bất giác cũng có cảm giác vui vẻ của năm tháng yên bình.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, đánh thức Sầm Căng khỏi cơn trầm mê. Cô lướt lên nhìn một chút, nụ cười trên môi lập tức tắt lịm.
Trong Wechat có tin nhắn của Ngô Phục, là thiệp cưới điện tử.
Tấm thiệp mời này không hổ danh là do chính tay giám đốc sáng tạo của 4A thực hiện, vừa vào sẽ thấy một đoạn phim hoạt hình sinh động thú vị dài hơn 20 giây, lôi cuốn hấp dẫn, cuối cùng là cố định ở trên hai bức ảnh cưới nam nữ quái dị, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Tên của cặp đôi được khắc rõ ràng bên dưới, chữ viết tay tròn trịa, vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt Sầm Căng rơi xuống ba chữ “Biện Hâm Nhiên” tên của cô dâu, nhất thời có chút phân tâm. Một màn hơi hí kịch hóa này khiến cho tấm thiệp mời nhìn qua không biết là lời mời chân thành hay là khiêu khích trá hình, hay vẫn là thông báo kết thúc. Chuyện hôn nhân giữa cô và Ngô Phục cuối cùng cũng nghênh đón một kết cục thực sự, mà cô là kẻ thua cuộc hoàn toàn, không bằng người chồng cũ như anh ta, rất nhanh đã bước vào một đoạn trăng tròn hoa đẹp khác.
Sầm Căng nhìn một chút, sau đó lạnh lùng nhếch môi, tắt điện thoại.
Sáng hôm sau, Sầm Căng lục tung tủ đồ rất lâu mới tìm được một chiếc váy mùa hè cổ cao.
Tối hôm qua bọn họ đều có chút điên cuồng, ở trong xe gần một tiếng đồng hồ, khiến cho cả người mồ hôi nhễ nhại. Lúc lên lầu, từ thang máy đến cửa ra vào, Lý Vụ cơ bản đều treo ở phía sau cô, giống như chó con ngửi tới ngửi lui.
Sầm Căng thực sự không chịu nổi sự thân mật và nội tiết tố mãnh liệt của cậu, hao hết sức lực giữ chặt bản thân, mới không bị độc tố triệt để ăn mòn quá sớm.
Cũng may hôm nay phải đi làm, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, khó bảo đảm sẽ không làm thêm chuyện điên rồ hơn nữa với thiếu nam.
Tuy rằng cậu đã là bạn trai của cô, nhưng có thể là bởi vì nhìn cậu chậm rãi trưởng thành, nên cho dù có cố gắng thích ứng và đặt mình vào thân phận mới, nhưng khó đảm bảo đến một lúc nào đó sẽ không sinh ra cảm giác tội lỗi.
Sầm Căng dùng bình xịt lạnh cố định lớp trang điểm, xác định đầu óc mình đã có thể giữ được bình tĩnh tỉnh táo, mới đi ra khỏi phòng ngủ.
Lý Vụ đang ngồi ăn sáng bên bàn ăn, thấy Sầm Căng dậy sớm như vậy, cậu còn có chút kinh ngạc.
Cùng với đó là sự thẹn thùng, ngay mấy giây đầu tiên khi người phụ nữ nhìn về phía mình, trong tâm trí của cậu đã đong đưa qua rất nhiều đoạn phim trắng nõn, mềm mại mà đầy đặn.
Cậu để ý đến kiểu dáng áo của cô hôm nay, vành tai đỏ bừng, nhanh chóng nói một câu “Chào buổi sáng”, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cháo, dùng mép chén che đi khóe môi nhếch lên không tự chủ được của mình.
Tối hôm qua còn giống như một con thú nhỏ khát nước, hôm nay lập tức ngây thơ giống như một đóa tuyết nhỏ.
Cậu thật đúng là chuyển đổi tự nhiên quá mà.
Sầm Căng cười lạnh trong lòng, đi vòng qua cậu khởi động máy pha cà phê, cũng không quay lưng lại hỏi: “Hôm qua ngủ ngon không?”
Mặt Lý Vụ mặt càng nóng, ho khan một tiếng đáp: “Cũng tạm.”
“Thật sao?” Sầm Căng không tin.
Lý Vụ nhớ tới nguyên tắc yêu đương của cô, đổi giọng thẳng thắn: “Không ngủ được, một đêm không ngủ được.”
Sầm Căng quay đầu lại, cố ý trêu chọc cậu: “Chuyện gì xảy ra vậy, yêu đương còn khiến cậu mất ngủ à?”
Lý Vụ không nói lời nào, hai ba miếng giải quyết xong bát của mình, đứng dậy đi vào phòng bếp múc cháo cho Sầm Căng.
Hai người đứng cạnh nhau trước quầy bếp, Sầm Căng liếc nhìn cậu, giơ tay nắm vành tai cậu: “Hai ngày nay vành tai cậu có lúc nào không đỏ không?”
Tim Lý Vụ đập thình thịch, vội vàng đặt chén xuống, kéo tay người phụ nữ ra: “Đừng động vào tôi nữa.”
Giọng nói của cậu trầm hơn vài phần so với vừa rồi, không biết đang xin tha hay vẫn là cảnh cáo.
Sầm Căng thử hai lần đều không thành công, ngước mắt nhìn cậu: “Vì sao không thể động vào cậu?””
“Chị có muốn đi làm không?” Sự đe dọa của cậu giống như một con hổ nhỏ xù lông, uy phong không quá một giây, lại kiềm chế không được, bắt đầu cười, các đốt ngón tay vòng quanh cổ tay Sầm Căng mất đi mấy phần lực.
Sầm Căng nhân cơ hội đấm vào cậu hai cái: “Cậu lợi hại lắm phải không?”
Lý Vụ buông tay ra, cúi người xuống một chút, dùng một tay ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu.
Lông tơ cả người Sầm Căng dựng đứng, lại nhịn không được muốn túm cổ cậu, làm chút chuyện không khống chế được. Chủ yếu là mùi vị trên người cậu quá dễ ngửi, loại hương thơm trẻ trung, rắn rỏi lại tươi mát này, cô căn bản không được ngửi trong văn phòng, mấy ngày kế tiếp cũng không được ngửi, sẽ rất nhớ.
Nhưng cô không thể buông thả bản thân được.
Rốt cuộc vẫn còn phải làm việc nữa.
Sầm Căng đẩy lồng ngực thiếu niên ra, giọng điệu có loại dính sệt mà chính mình cũng không phát hiện ra: “Được rồi, tôi thật sự phải đi làm.”
Lý Vụ cảm giác được, nhưng lại không nhúc nhích chút nào, chóp mũi lướt qua cằm cô, nhẹ nhàng hôn sau tai cô hai cái, mới lưu luyến không rời đứng dậy.
Cả người Sầm Căng căng thẳng, giống như có thể liên tưởng ra hình ảnh động này. Đường nét khuôn mặt sắc bén của cậu, sống mũi thẳng tắp, còn có đôi mắt say mê của cô.
Tần suất kích động trong ngực Sầm Căng bắt đầu tăng nhanh hơn một chút.
Cho nên khi bàn tay Lý Vụ rút khỏi thắt lưng cô, cô lập tức lui về phía sau một bước. Bước này hơi lớn, giống như đang kéo một đường dây cảnh giới vô hình rất rộng.
Sầm Căng tiếp tục xoay người pha cà phê, tâm thần khó định, đuôi mắt thoáng thấy Lý Vụ bưng bát trở về bàn, dáng đi tự nhiên, cô không khỏi thầm mắng một câu, thằng nhóc thúi.
……
Ăn điểm tâm xong, Sầm Căng cùng Lý Vụ ra cửa. Cô để cậu ở cổng ga tàu điện ngầm, sau đó lái xe đến công ty để làm việc.
Vừa mở máy tính đăng nhập vào wechat phiên bản PC, cô đã nhận được lời hỏi thăm của bạn trai nhỏ: [Đến công ty chưa?]
Sầm Căng trả lời: [Tới rồi.]
Cô đang suy nghĩ xem mình có nên thực thi pháp luật một cách công bằng trước, đặt ra các quy tắc và bật chế độ “Không làm phiền” tạm thời cho Lý Vụ hay không?
Nếu không, khả năng cao là đứa trẻ này sẽ quấn lấy cô để trò chuyện, và có thể trong hai giờ tiếp theo cô sẽ không thể hoàn thành tốt công việc của mình.
Trong khoảng thời gian này, bên kia đã trả lời tin nhắn.
Lý Vụ: [Chị làm việc đi.]
Lý Vụ: [Tôi thích chị.]
Lý Vụ: [Phần hôm nay, buổi sáng quên không nói trực tiếp với chị.]
Ba câu này lập tức khiến Sầm Căng bật cười cong mắt, xương gò má nhô lên trời. Nếu không phải có đồng nghiệp ở bên cạnh, cô quả thực sắp vênh mặt lên nhìn bốn năm chục lần rồi.
Cô nghiêng mắt nhìn Lộ Kỳ Kỳ vẻ mặt buồn bã sửa lại bức ảnh bên trái, nhếch môi, trong lòng chuyển từ “đừng làm phiền” trở lại thành “quan tâm tôi đi.”
Sầm Căng: [Cậu thì sao, đến trường chưa?]
Lý Vụ: [Vẫn còn ba trạm dừng nữa.]
Sầm Căng hỏi: [Hôm nay vẫn đến phòng thí nghiệm sao?]
Lý Vụ đáp: [Ừm, hôm nay có thể sẽ muộn một chút, phải hơn năm giờ mới về được.]
Sầm Căng dừng một chút: [Vậy đừng về nữa, có lẽ tôi cũng phải tăng ca.]
Lý Vụ nói: [Tôi có thể ở nhà chờ chị.]
Sầm Căng bĩu môi: [Cậu làm sao đi vào được mà kêu ở nhà chờ tôi.]
Lý Vụ hỏi: [Chị xóa dấu vân tay của tôi rồi sao?]
Sầm Căng lừa gạt cậu: [Ừm.]
Bên kia im lặng một lúc lâu không nói: [Vậy thì ở dưới lầu chờ chị.]
Khả năng “bán thảm” của cậu suốt 3 năm nay chưa bao giờ giảm sút, Sầm Căng không còn cách nào khác với cậu: [Chưa xóa, cậu muốn về nhà thì về nhà đi, nhưng tôi không biết chắc được khi nào mình sẽ về.]
Lý Vụ: [Ừm.]
Sầm Căng chuẩn bị làm việc, gửi lại biểu tượng cảm xúc tạm biệt: [Bye bye ~ chị gái đi kiếm tiền đây.]
Lý Vụ gọi cô lại: [Hỏi chị một chuyện nữa.]
Sầm Căng: [Nói.]
Lý Vụ: [Chị đã xem món quà của tôi chưa?]
Sầm Căng sửng sốt một chút, hai ngày nay ngoại trừ ngủ, cô cơ bản đều dính chặt với Lý Vụ, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Cũng may, chiếc túi mang đi làm hôm nay hôm nay chính là cái ngày hôm đó, cô vội vàng xoay người tìm kiếm, lấy hộp quà nhỏ kia từ tầng chót dưới cùng ra.
Bao bì màu hồng phấn có chút dễ thấy, ánh mắt Lộ Kỳ Kỳ bị kéo sang một chút.
Sầm Căng phát hiện ra, nên không mở ngay, nhưng để trái tim tò mò mãi cũng không phải là chuyện gì hay. Sầm Căng lo lắng ngồi một hồi, nắm chặt cái hộp trong tay, một tay kia bưng ly lên che lại, đi đến phòng trà một chuyến.
Con đường này giống như con đường của một điệp viên bí mật.
Sau khi đột nhập thành công vào phòng trà, cô tháo dây ruy băng, gỡ bông hoa nhỏ trên đầu rồi nhanh chóng mở hộp ra, bên trong là một chiếc hộp nhung màu be, Sầm Căng mở ra, thì thấy đó là một chiếc đồng hồ nữ vô cùng nhỏ nhắn.
Màu vàng hồng, phong cách retro, nhãn hiệu không tính là đắt tiền, nhưng rõ ràng là được lựa chọn cẩn thận, thời gian là mười hai viên đá quý nhỏ có màu sắc khác nhau, vô cùng khéo léo độc đáo.
Sầm Căng lấy ra ướm thử trên cổ tay một chút, mặt đồng hồ tinh tế, dây đeo mảnh, giống như một chiếc vòng tay sang trọng.
Đồng hồ là một kiểu “tín vật” thuộc về riêng bọn họ, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu.
Sầm Căng thầm khen còn rất biết chọn, nhưng nghĩ lại, còn không phải do cô có gu thẩm mỹ tốt hay sao.
Sầm Căng đứng tại chỗ, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng vui vẻ, dứt khoát tháo chiếc đồng hồ VCA của mình ra, thay vào chiếc đồng hồ do Lý Vụ tặng. Muốn loại cảm giác vui vẻ này bám vào trên người mình mỗi giờ mỗi phút, cũng bị cậu bao vây.
Lúc này có tiếng người đến gần, Sầm Căng vội vàng lấy điện thoại ra, giơ cổ tay chụp vội một kiểu ảnh, sau đó thu dọn đồ đạc rồi vội vã trở về chỗ ngồi.
Cô gửi hình ảnh cho Lý Vụ, học theo câu trả lời của cậu năm đó: [Đồng hồ đẹp lắm, cảm ơn em trai.]
Thiếu niên có chút không thể tin được: [Chị vẫn luôn đeo sao?]
Sầm Căng trả lời: [Nếu không thì sao? Bạn trai tôi tặng, tại sao lại không đeo? Đâu có câu nệ như người nào đó trước đây.]
Lý Vụ giống như vui mừng đến choáng váng, gửi ba biểu tượng cảm xúc cười to liên tiếp.
Sầm Căng bị tên ngốc này làm cho khờ khạo, cũng nhếch môi cười theo.
Lý Vụ lại thẳng thắn nói: [Lúc này thật muốn hôn chị.]
Buồn nôn chết đi được, Sầm Căng mắng cậu: [Bệnh của cậu nặng lắm rồi đấy. Đã đến trường chưa?]
Lý Vụ: [Vừa mới vào cổng trường.]
Sầm Căng: [Được rồi, em bé đã vào mẫu giáo, tôi cũng yên tâm. Tôi thực sự phải làm việc rồi, xin cậu tập trung vào việc nghiên cứu khoa học của cậu đi, đừng có cả ngày nghĩ đông nghĩ tây nữa.]
Lý Vụ vẫn nghe lời như trước: [Ừm.]
Sau khi đóng hộp thoại lại, Sầm Căng mím chặt môi dưới, giống như muốn nhét nụ cười quá mức vui vẻ trở lại trong miệng.
Quay trở lại với tài liệu, vừa nghiêng mắt, liền bắt gặp hai mắt như hổ rình mồi của Lộ Kỳ Kỳ.
Sầm Căng: “…”
Lộ Kỳ Kỳ mỉm cười đầy ẩn ý: “Cô có chuyện gì đó.”
Sầm Căng cúi mặt xuống, nhíu mày: “Chuyện gì?”
Lộ Kỳ Kỳ bắt đầu suy luận: “Từ khi ngồi xuống cô vẫn luôn cười với máy tính, còn hành động lén lút. Cô định giấu ai chứ?”
Đề phòng sau khi thẳng thắn sẽ bị đồng nghiệp đề ra quá nhiều nghi vấn, Sầm Căng giả vờ thoải mái, khuôn mặt diễn xuất như muốn tranh giải Oscar: “Nói chuyện phiếm với bạn bè cũng không thể cười sao?”
Mắt Lộ Kỳ Kỳ như đèn chiếu sáng, nửa tin nửa ngờ, quay lại máy tính trước mặt mình.
Sầm Căng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cử động cổ hai lần, tập trung viết kịch bản cho video.
—
Thời gian làm việc lâu, thì dự cảm cũng sẽ trở nên nhạy bén và chính xác, Sầm Căng tăng ca đến mười giờ mới trở về.
Nguyên ngày hôm đó, hầu như cô không nói chuyện với Lý Vụ.
Tất nhiên, đứa trẻ ngoan này cũng không làm phiền cô.
Chỉ vào buổi trưa hỏi cô có ăn cơm đúng giờ không, Sầm Căng vội vàng gọi một phần cơm hộp để đối phó với việc kiểm tra của người đàn ông mười chín tuổi này.
Trong khoảnh khắc đó, Sầm Căng tự nhiên sinh ra ảo giác.
Thân phận của cô và Lý Vụ đã đổi chỗ.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Sầm Căng không thích bị người khác thao túng và kiểm soát. Điều đó sẽ khiến cho một mối quan hệ nào đó mà cô đặt mình vào trở nên giống như đi trên dây thép, nguy hiểm mà thiếu cảm giác an toàn. Trên đường đi làm về, cô nhận ra rằng mình phải sắp đặt lại mọi thứ cho ổn thỏa, liền gọi điện thoại cho Lý Vụ, hỏi cậu có muốn ăn khuya gì không, cô có thể tiện đường mang về.
Lý Vụ: “Tôi nấu đồ ăn khuya cho chị rồi.”
Sầm Căng không nói nên lời, im lặng vài giây, cô hỏi: “Ăn khuya gì vậy?”
Lý Vụ nói: “Món canh giá đỗ mà chị đặc biệt thích uống trong thời gian dịch bệnh.”
Sầm Căng dừng lại: “Tôi về nhà bây giờ đây.”
Lúc đứng chờ đèn đỏ, Sầm Căng chợt hiểu ra tại sao giờ này năm ngoái cô không thể có mối quan hệ mập mờ với chàng trai này. Trừ bỏ tính cách tương đồng ra, thì chính là bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau, không cách nào sinh ra cái loại cảm giác thần bí cùng mới mẻ giữa nam nữ.
Các mối quan hệ thông thường hay phát triển từ người yêu thành người thân, nhưng họ thì ngược lại, vậy nên sẽ nhạy cảm và khó tính hơn.
Có lẽ bản tính trời sinh của cô là như thế, cũng có thể liên quan đến hoàn cảnh sinh trưởng, Sầm Căng sẽ luôn không tự chủ được mà rơi vào một loại đồng cảm nào đó.
Cô bắt đầu tưởng tượng lại những gì Lý Vụ đã trải qua trong hai năm qua, nhớ lại mấy năm nay cô gây áp lực cho cậu, sự đối xử lạnh nhạt, tính tình nóng nảy, thậm chí có cả giận cá chém thớt.
Vậy mà cô lại đối xử với cậu nhóc đơn thuần ít nói thật lòng thật dạ thích mình như vậy.
Cô liếc nhìn những tòa nhà bên ngoài được bao phủ bởi ánh sáng xanh của cocktail, cảm thấy mình kiêu ngạo và lạnh lùng như thành phố này.
Đúng vậy.
Sầm Căng
Cô tự mắng mình.
Sau khi về đến nhà, cảm giác này càng trở nên cụ thể hơn trong lòng Sầm Căng. Bởi vì thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi dép lê của mình đã được đặt trên tấm thảm ở lối vào, còn hướng về phía lối vào của cô. Chúng nó giống như cuối cùng cũng có thể hợp tình hợp lý được sắp xếp ở chỗ này, cũng sẽ không để cho chủ nhân của đôi dép phải suy nghĩ nhiều.
Nhìn cậu tỉ mỉ như thế, là biết cậu đã phải chịu áp lực và tự phủ nhận mình như thế nào trong suốt những năm qua.
Vành mắt Sầm Căng hơi nóng, đi dép lê, không đi vào trong, chỉ hô to một tiếng: “Lý Vụ!”
Thiếu niên lập tức lao ra khỏi phòng sách, lòng bàn chân gần như trơn trượt dừng lại trước mặt cô, dùng ánh mắt hỏi “Làm sao vậy”?
Sầm Căng nhìn cậu: “Lại đây, để tôi ôm.”
Cậu lập tức tiến lên hai bước, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, áp vào thái dương cô hỏi: “Hôm nay đi làm mệt lắm sao?”
Sầm Căng không trả lời, chỉ vỗ nhẹ vào lưng cậu hết cái này đến cái khác, chậm rãi nhẹ nhàng, giống như dỗ dành một đứa trẻ đang ngủ, cho dù đứa trẻ này cao hơn cô không chỉ một cái đầu. Lại giống như là an ủi chính mình, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Tiểu tâm can, tiểu khả ái, nhóc con ngoan, em trai bảo bối, chúng ta nhất định phải yêu đương thật tốt, được không?”
Hàng loạt biệt danh đáng yêu liên tiếp của Sầm Căng khiến Lý Vụ rất hưởng thụ, môi nhếch lên cao: “Đương nhiên rồi.” Sau đó thu khuỷu tay lại, ôm chặt Sầm Căng.
Hai người ôm một hồi lâu, khó bỏ khó rời, cuối cùng bước chân giống như một cặp song sinh dính liền, đồng loạt nhích từng chút một vào bếp, Sầm Căng mới buông tay.
Lý Vụ không để cô đi, mà là nâng cổ tay cô lên, liếc nhìn dây đeo đồng hồ mình mua, nhiều lần xác nhận: “Chị thật sự thích?”
“Thích chứ, không thích tôi đeo làm gì.” Sầm Căng dùng tay kia véo cái mũi nhỏ của cậu: “Tự tin lên một chút đi, ánh mắt của cậu tốt như vậy mà.”
Lúc khen ngợi cậu còn không quên tâng bốc chính mình lên, Lý Vụ nở nụ cười, vội vàng không nhịn được chuyển sang bếp nước nóng, thể hiện nhiều tài nghệ của mình để khiến cô vui vẻ.
Sầm Căng ngồi lại bàn ăn, vuốt má nhìn cậu bận rộn trước sau trong bếp. Thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, bất giác cũng có cảm giác vui vẻ của năm tháng yên bình.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, đánh thức Sầm Căng khỏi cơn trầm mê. Cô lướt lên nhìn một chút, nụ cười trên môi lập tức tắt lịm.
Trong Wechat có tin nhắn của Ngô Phục, là thiệp cưới điện tử.
Tấm thiệp mời này không hổ danh là do chính tay giám đốc sáng tạo của 4A thực hiện, vừa vào sẽ thấy một đoạn phim hoạt hình sinh động thú vị dài hơn 20 giây, lôi cuốn hấp dẫn, cuối cùng là cố định ở trên hai bức ảnh cưới nam nữ quái dị, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Tên của cặp đôi được khắc rõ ràng bên dưới, chữ viết tay tròn trịa, vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt Sầm Căng rơi xuống ba chữ “Biện Hâm Nhiên” tên của cô dâu, nhất thời có chút phân tâm. Một màn hơi hí kịch hóa này khiến cho tấm thiệp mời nhìn qua không biết là lời mời chân thành hay là khiêu khích trá hình, hay vẫn là thông báo kết thúc. Chuyện hôn nhân giữa cô và Ngô Phục cuối cùng cũng nghênh đón một kết cục thực sự, mà cô là kẻ thua cuộc hoàn toàn, không bằng người chồng cũ như anh ta, rất nhanh đã bước vào một đoạn trăng tròn hoa đẹp khác.
Sầm Căng nhìn một chút, sau đó lạnh lùng nhếch môi, tắt điện thoại.
/88
|