Edit: Hà Thu
Vừa dứt lời, Sầm Căng đã cười đến mức người ngả tới ngả lui, không khép miệng lại được.
Lý Vụ giữ lấy bả vai cô, sắc mặt trầm xuống: “Buồn cười như vậy sao?”
Sầm Căng giương cao khóe môi: “Vui mừng còn không được sao? Có một nam sinh nhỏ cầu hôn với tôi, lại còn đẹp trai như vậy, tốt như vậy.”
Thiếu niên lập tức cảnh xuân tươi đẹp: “Thế là chị đồng ý rồi sao?”
Sầm Căng xoa khuôn mặt chua xót: “Ý cậu là quà năm nay hay quà năm sau?”
Không phân biệt được ra có phải cô đang chơi chữ một câu hai nghĩa hay không, Lý Vụ hỏi: “Quà* nào?”
*Lǐ wù (Quà và Lý Vụ là hai từ đồng âm)
Sầm Căng nghĩ một lúc: “Có khác biệt gì không?”
“Hình như là không có gì khác biệt.”
“Cả hai cái đều đồng ý, được không?”
“Thật sao?” Hai mắt của thiếu niên bởi vì ngạc nhiên mà sáng ngời vô cùng.
“Ai lại đem chuyện như này ra làm trò đùa.” Cô ra vẻ bất đắc dĩ.
Lý Vụ vui mừng không xiết, nghiêng tới hôn cô thật mạnh.
Cậu đột nhiên hôn mạnh, làm răng cửa của Sầm Căng va vào môi, rê/n rỉ kêu đau.
Cô đấm cậu: “Có thể nhẹ chút được không?”
Tên nhóc ngốc chỉ biết cười ngây ngô: “Tôi tưởng chị—?”
Sầm Căng hỏi: “Cậu tưởng cái gì?”
Cậu nhìn không chớp mắt: “Tôi tưởng chị sẽ không đồng ý nhanh như vậy.”
Sầm Căng liếc cậu: “Cậu xem cậu đã gấp gáp tới mức nào rồi?”
Lý Vụ lấy lại bình tĩnh: “Nhưng tôi vẫn hy vọng chị không phải là vì sự ép buộc và thúc giục của tôi, mà là sự lựa chọn thật sự trong trái tim chị.”
Sầm Căng nhìn vào cậu, nói rõ ràng: “Đây chính là sự lựa chọn của tôi.” Thiếu niên cũng không ngần ngại vẽ lên một phần của tình yêu tràn ngập sự an toàn vào đáy mắt: “Chị tin tôi, đúng không?”
Sầm Căng khẳng định: “Đúng vậy, tôi tin cậu. Sau thất bại của cuộc hôn nhân trước, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không còn kỳ vọng vào tình yêu nữa. Tôi cho rằng chiếc lọ chứa đầy ngọt ngào thuộc về tôi đã bị tiêu xài phung phí, đến chết đều sẽ như thế này. Nhưng cậu rất giỏi, cậu đã lập tức lấp đầy nó lại rồi.”
Cậu tự tin không chút nghi ngờ, lặp lại: “Chị tin tôi.”
Cô hiểu ý mà cười, gật đầu: “Tôi tin cậu.”
“Tôi rất thích chị.” Lý Vụ bỗng chốc bùng nổ sự vui mừng, ôm lấy cô, thân mật cọ xát, thổ lộ rất cả: “Yêu chị lắm, Sầm Căng, chị của tôi, chị cũng không biết tôi yêu chị nhiều như thế nào đâu.”
Sầm Căng biết cả đời này của mình không bao giờ đuổi được vật nhỏ dính người này đi được: “Tôi cũng yêu cậu.”
Giọng nói Lý Vụ trở nên trầm thấp hơn: ” Sao vận may của tôi lại tốt như vậy... có thể gặp được chị.”
Lồng ngực Sầm Căng chấn động, còn cô thì khác gì chứ.
Sầm Căng cảm nhận được bờ vai cậu đang khẽ run, vội vàng kéo khoảng cách ra, chú ý đến vẻ mặt của cậu: “Sao lại khóc thế, bảo bối?”
Hai mắt Lý Vụ đỏ hồng ướt át, dùng cổ tay lau lung tung nước mắt trên mặt: “Hạnh phúc quá.”
Nước mắt của thiếu niên giống như những viên kim cương vỡ vụn, khiến trái tim cô đau nhói, nước mắt Sầm Căng cũng lã chã rơi xuống theo: “Thế thì cười đi, đừng khóc.”
Lý Vụ nín khóc mỉm cười, giọng khàn khàn: “Chị cũng đừng khóc.”
Hai người lau nước mắt cho nhau, rồi lại nhìn nhau cười.
Tình yêu là căn bệnh truyền nhiễm được đan xen giữa vui mừng và bi thương, trên đời ít có ai miễn dịch được.
Lý Vụ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Tôi muốn trở về ký túc xá một chuyến để lấy chút đồ, chị có thể chờ tôi một chút được không?”
“Ngay bây giờ?”
Cậu lại nói: “Hay là chị đi về với tôi?”
Sầm Căng hỏi: “Rốt cuộc muốn làm gì?”
Lý Vụ nói: “Cầu hôn chỉ nói bằng miệng, không có thành ý chút nào.”
“Muốn lấy cái gì?” Sầm Căng nhíu mày, lại bừng tỉnh hiểu ra: “À — Xem ra cậu đã sớm có chuẩn bị rồi.”
Lý Vụ gật đầu: “Ừm.”
Sầm Căng tươi cười: “Trăm phương ngàn kế lâu như vậy sao?”
Lý Vụ cũng cười: “Chị đã từng nói, cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị.”
Sầm Căng gật đầu: “Tôi đi qua đó cùng cậu.”
Lý Vụ hỏi: “Chị muốn hình thức như thế nào?”
Sầm Căng bật cười thành tiếng: “Hình thức gì là hình thức gì?”
Cậu trịnh trọng nói: “Muốn bí mật cầu hôn, hay là cầu hôn ở nơi đông người?”
“Tôi không muốn hình thức nào cả, tôi chỉ muốn sự chân thành.” Sầm Căng nâng khuôn mặt điển trai thâm tình của cậu lên: “Tôi chỉ muốn cậu thôi.”
Lý Vụ lại một lần nữa ôm cô vào lòng.
Lúc trở về công ty, trên ngón áp út tay phải của Sầm Căng đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương, kiểu dáng đơn giản nhưng rõ nét, giống như khung trời vắng vẻ đã lâu cuối cùng cũng được tô điểm bằng một ngôi sao.
Xuân Sướng là người đầu tiên phát hiện ra, đi theo cô tới văn phòng, đóng chặt cửa ra vào, miệng há to tới mức có thể nuốt sống hai quả trứng gà: “A a a, Căng Căng, trên tay cậu là cái gì vậy?”
“Cái gì?” Sầm Căng giơ hai tay lên, bình tĩnh liếc mắt nhìn: “À, khế ước bán mình.”
Xuân Sướng nâng cao tay cô lên ngắm nhìn kỹ lưỡng, lại bắt đầu ba hoa chích choè: “Khế ước bán mình của chồng nuôi từ bé của cậu à?”
Sầm Căng thoát khỏi tay cô ấy: “Nói vớ vẩn gì thế, rõ ràng là giao dịch ngang giá.”
Xuân Sướng chỉ thiếu mỗi kéo cô đi vòng quanh: “Các cậu định năm nay đăng ký kết hôn luôn à? Lý Vụ đủ tuổi kết hôn theo pháp luật rồi sao?”
Sầm Căng lạnh lùng liếc cô ấy một cái: “Còn chưa đến 21 tuổi nữa.”
“Thế hai người vội cái gì?”
“Cậu nên hỏi là cậu ấy vội cái gì?”
Xuân Sướng cười khúc khích: “Tớ cũng chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.”
Sầm Căng hỏi: “Chẳng ngạc nhiên cái gì?”
Xuân Sướng nói: “Không ngạc nhiên về việc Lý Vụ có thể có được cậu.”
Sầm Căng tò mò: “Tại sao?”
Xuân Sướng bắt đầu đưa ra suy đoán thứ hai: “Bởi vì khi cậu ấy 17 tuổi thì đã có thể gọi cho cậu gần mười cuộc, nếu cậu không nghe máy còn biết gọi cho bạn của cậu. Vừa nhìn là biết cậu ấy là kiểu người không dễ bỏ cuộc lại rất có đầu óc rồi.”
Sầm Căng phỉ nhổ cô ấy: “Chứ không phải vì cậu ấy đẹp trai sao?”
“Cũng có.” Xuân Sướng lấy điện thoại ra, vuốt màn hình: “Nhưng chuyện đã đến nước này, tớ nhất định phải nói thật với cậu, đầu năm cậu ấy đã bí mật hỏi tớ về việc cậu thích nhẫn kim cưỡng nhãn hiệu nào và kiểu dáng gì.”
Sầm Căng ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, vậy mà hai người lại có thể giấu tớ tiến hành loại giao dịch ngầm này.”
Xuân Sướng cười to: “Cậu chắc chắn không ngờ được rằng thứ mà cậu đang đeo trên tay này đã bị cậu ấy cất giữ trong bao lâu đâu.”
Sầm Căng không thể tưởng tượng nổi.
Cô từ chối sự vây quanh ngắm nhìn, từ chối đám đông, chỉ đứng trong khuôn viên yên tĩnh, gió luồn qua rừng cây, tùy ý để cậu giúp mình đeo cái bẫy hứa hẹn liên quan đến tình yêu của cuộc đời này lên tay.
Cô giống như một thiếu nữ, trong mắt tràn đầy niềm vui, hỏi cậu: “Mua lúc nào vậy?”
Thiếu niên chỉ đáp: “Chưa được bao lâu.”
Cậu lại hỏi: “Thích không?”
Sầm Căng duỗi tay điều chỉnh ống kính, ngắm đi ngắm lại: “Thích, rất thích.”
Cô thực sự rất thích.
Cô lại muốn kết hôn rồi, lại dám kết hôn rồi.
Đơn giản vì đối tượng chính là cậu, một chàng trai mà cô chắc chắn được yêu thương và yêu thương. Thế giới của cô kể từ đó bừng sáng lên, như áng mây rực rỡ.
Trước khi trở lại bàn làm việc, cô gửi tin nhắn cho Lý Vụ: [Cậu thật đúng là tính toán rất tốt, còn bí mật âm mưu cùng với bạn tôi.]
Lý Vụ đại khái là đang cười: [Chị ấy nói với chị rồi à?]
Sầm Căng: [Hừ.]
Lý Vụ: [Chỉ hỏi để tham khảo thôi, chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân lựa chọn.]
Sầm Căng: [Thế tôi nhất định phải đưa ra hình phạt cho cậu mới được.]
Lý Vụ dù bận vẫn ung dung: [Cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.]
Sầm Căng đáp: [Trước tết có một bữa tiệc trong ngành, cậu đến làm bạn đồng hành của tôi nhé?]
Lý Vụ: [Không thành vấn đề.]
—
Vào ngày 28 tháng 12, với tư cách là đối tác sáng tạo của Double C, Sầm Căng được mời đại diện cho công ty tham gia cuộc họp thường niên của các thành viên của liên minh sáng tạo quảng cáo địa phương.
Đêm hôm đó có rất nhiều người có mặt, Sầm Căng mặc một chiếc váy dài màu đen tuyền, kiểu dáng cúp ngực, tôn lên thân hình nuột nà của cô.
Cổ cô thon dài, đi lại lộng lẫy kiêu sa, tựa như thiên nga đen trong ánh hồ.
Ngoại trừ bản thân cô hào quang chói mắt ra, bạn trai của cô cũng đặc biệt hút mắt, một bộ âu phục màu đen, thân hình cao gầy thẳng tắp, gương mặt trẻ tuổi, lại mang theo một chút lạnh lùng, giống như kỵ sĩ áo đen canh giữ ở bên cạnh.
Kỵ sĩ áo đen cũng không phải cố ý làm ra bộ mặt lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia vào một sự kiện có quy mô lớn như này, trong tầm mắt đều là trai thanh gái lịch, khẩn trương là điều không thể tránh khỏi.
Một vị nữ đối tác quen thuộc dừng chân trước mặt, chào hỏi với Sầm Căng.
Bởi vì hai công ty trước và sau mà cô từng làm đều từng có dự án hợp tác với cô ấy, nên Sầm Căng cũng có ấn tượng khá sâu sắc về cô gái này, cũng mỉm cười chào hỏi.
Cô gái đối tác hỏi han về công ty mới của cô đồng thời mong muốn được hợp tác, trong lời nói không thiếu lời cổ vũ cùng hâm mộ, cuối cùng liếc mắt nhìn sang thanh niên bên cạnh cô: “Người này là…?”
Sầm Căng khẽ mỉm cười, phun ra ba từ: “Chồng của tôi.”
Toàn thân Lý Vụ cứng đờ, liếc Sầm Căng một cái cực nhanh, tim đập loạn như nhảy bungee.
Nhưng vì hoàn cảnh hạn chế, cậu không dám để lộ ra biểu cảm quá khoa trương, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Người phụ nữ khen ngợi: “Vừa đẹp trai vừa trẻ trung.”
Sầm Căng phụ họa: “Phải không, tôi cũng cảm thấy vậy.”
Nhìn theo cô gái bên đối tác rời đi, Lý Vụ nở ra nụ cười rạng rỡ đầu tiên không thể kiểm soát trong tối nay sau khi đến nơi này, cúi đầu thì thầm với cô: “Chị vừa giới thiệu tôi là gì?”
Sầm Căng mỉm cười: “Chồng, làm sao thế?”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa thật sự kết hôn.” Lý Vụ nói năng lộn xộn: “Tôi hơi xấu hổ.”
Sầm Căng giơ cao mu bàn tay, ý chỉ chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Đã trắng trợn như vậy rồi, còn giả vờ làm người giấu giếm hôn nhân cái gì nữa?”
Lý vụ khẽ ho một tiếng, trêu đùa: “Sầm tổng, còn không phải là sợ làm mất mặt chị sao?”
Sầm Căng cong mắt: “Thôi đi, cậu đứng ở đây đã làm tăng thể diện cho tôi rồi.”
Cô hừ lạnh: “Cậu không thấy hôm nay phụ nữ chủ động tới chào hỏi tôi tăng lên nhiều hơn sao? Tôi không nhanh chóng nói cậu là chồng tôi, nói không chừng bọn họ còn tưởng cậu là nhân viên của công ty tôi. Còn thiếu mỗi việc cầm cái cuốc lên để đào người thôi.”
Hai người đang cười đùa với nhau, trước mặt lại có một đôi nam nữ đi tới, không hề xa lạ, người nữ mặc váy trắng, người nam mặc âu phục, rất giống với lễ cưới hơn một năm trước đó.
Sắc mặt của Lý Vụ cũng vì thế mà hơi trầm xuống, chuyển thành đề phòng.
Cậu nắm lấy tay Sầm Căng, đồng thời chú ý đến sắc mặt của cô, nhưng lại phát hiện người phụ nữ không chút gợn sóng, ngược lại còn nhướng mi cao lên, càng tỏ ra khiêu khích.
Người phụ nữ nắm tay người đàn ông đến gần, cười rồi nói chuyện với họ: “A, chị Căng, chào chị, vừa rồi tôi còn đang nghĩ liệu có gặp được chị không đó.”
Sầm Căng thân thiết nói: “Chào cô, Hâm Nhiên.”
Ngô Phục đang đứng bên cạnh cô ta, Sầm Căng mỉm cười liếc anh ta: “Chào anh.”
Người đàn ông cười nhạt, cũng gật đầu chào.
Biện Hâm Nhiên hỏi: “Bây giờ một mình quản lý công ty chắc vất vả lắm đúng không?”
Sầm Căng hời hợt nói: “Cũng bình thường thôi.” Cô khẽ nâng cằm: “Chồng cô ngày trước luôn nói tôi không thích hợp đi làm công, khuyên tôi tự mình mở công ty riêng, may là tôi đã nghe theo. Thì ra cảm giác bước ra khỏi vùng an toàn lại tuyệt vời như vậy, đúng là phải cảm ơn anh ta nhiều.”
“Vậy sao?” Biện Hâm Nhiên quay đầu lại nhìn Ngô Phục: “Sao anh cứ chỉ khuyên người khác mở, mà không tự mình mở một công ty thế?”
Lời mỉa mai của người vợ khiến vẻ mặt của Ngô Phục trở nên sắc lạnh, hỏi ngược lại: “Sao em không mở đi?”
Biện Hâm Nhiên có chút cứng họng, không nói chuyện này nữa, quay đầu nhìn về phía Lý Vụ: “Đây chính người bạn trai đó của cô, phải không?”
Sầm Căng mỉm cười, giống như một cô bé khoe tất cả đồ đạc của mình ra: “Đẹp trai đúng không?”
Không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, Biện Hâm nhiên sửng sốt một hồi mới đáp lại: “Đúng là rất đẹp trai.”
Vành tai của Lý Vụ hơi nóng lên, nắm chặt tay cô.
Sầm Căng quay đầu lại dùng ánh mắt trấn an cậu.
“Hai người trông thật xứng đôi.” Chứng kiến động tác nhỏ như ở chốn không người của bọn họ, Biện Hâm Nhiên ghen tị với cô từ tận đáy lòng.
Cô ta tưởng rằng sẽ nhìn thấy hai mảnh ghép kỳ quái gì đó, nhưng sự chênh lệch khác nhau một trời một vực ở trên người bọn họ lại biến mất không còn sót lại chút gì. Tình yêu thuần khiết quả nhiên có thể mang đến bầu không khí tương thích, và sự đồng điệu trong hào quang.
Đột nhiên, cô chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên tay phải của Sầm Căng, có chút kinh ngạc: “Hai người sắp kết hôn à?”
Từ đầu đến cuối Ngô Phục luôn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này ánh mắt cũng sắc bén hơn mấy phần.
Lý Vụ nhếch môi dưới: “Chưa nhanh tới như vậy, chỉ là đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi.”
Đã có người trả lời trước thay cô, nên Sầm Căng chỉ mỉm cười ngầm thừa nhận.
Biện Hâm Nhiên chắp tay trước ngực: “Chúc mừng trước nhé.”
Sầm Căng cười khéo léo: “Lúc nào tổ chức hôn lễ nhớ phải đến tham gia đó.” Cô liếc nhìn Ngô Phục vẻ mặt ngày càng khó coi: “Đừng quên dẫn theo chồng của cô nữa.”
—
Vào ngày sinh nhất 21 tuổi, Lý Vụ đã nhận được món quà mà mình muốn như ý nguyện.
Vị hôn thê của cậu đã chuẩn bị một chiếc phong bì đẹp đẽ tinh xảo, cũng làm như thật nói, trong đó là những điều kiện kết hôn mà cô đã viết ra sau nhiều ngày suy nghĩ kỹ lưỡng.
Lý Vụ nhận lấy bằng hai tay, cẩn thận mở phong bì trước mặt cô, mở bức thư ra.
Giây tiếp theo, cậu bật cười, vừa vui mừng, lại vừa bất đắc dĩ——
Ở giữa trang giấy trắng, chỉ có một chữ viết tay siêu lớn:
“Cậu.”
Vừa dứt lời, Sầm Căng đã cười đến mức người ngả tới ngả lui, không khép miệng lại được.
Lý Vụ giữ lấy bả vai cô, sắc mặt trầm xuống: “Buồn cười như vậy sao?”
Sầm Căng giương cao khóe môi: “Vui mừng còn không được sao? Có một nam sinh nhỏ cầu hôn với tôi, lại còn đẹp trai như vậy, tốt như vậy.”
Thiếu niên lập tức cảnh xuân tươi đẹp: “Thế là chị đồng ý rồi sao?”
Sầm Căng xoa khuôn mặt chua xót: “Ý cậu là quà năm nay hay quà năm sau?”
Không phân biệt được ra có phải cô đang chơi chữ một câu hai nghĩa hay không, Lý Vụ hỏi: “Quà* nào?”
*Lǐ wù (Quà và Lý Vụ là hai từ đồng âm)
Sầm Căng nghĩ một lúc: “Có khác biệt gì không?”
“Hình như là không có gì khác biệt.”
“Cả hai cái đều đồng ý, được không?”
“Thật sao?” Hai mắt của thiếu niên bởi vì ngạc nhiên mà sáng ngời vô cùng.
“Ai lại đem chuyện như này ra làm trò đùa.” Cô ra vẻ bất đắc dĩ.
Lý Vụ vui mừng không xiết, nghiêng tới hôn cô thật mạnh.
Cậu đột nhiên hôn mạnh, làm răng cửa của Sầm Căng va vào môi, rê/n rỉ kêu đau.
Cô đấm cậu: “Có thể nhẹ chút được không?”
Tên nhóc ngốc chỉ biết cười ngây ngô: “Tôi tưởng chị—?”
Sầm Căng hỏi: “Cậu tưởng cái gì?”
Cậu nhìn không chớp mắt: “Tôi tưởng chị sẽ không đồng ý nhanh như vậy.”
Sầm Căng liếc cậu: “Cậu xem cậu đã gấp gáp tới mức nào rồi?”
Lý Vụ lấy lại bình tĩnh: “Nhưng tôi vẫn hy vọng chị không phải là vì sự ép buộc và thúc giục của tôi, mà là sự lựa chọn thật sự trong trái tim chị.”
Sầm Căng nhìn vào cậu, nói rõ ràng: “Đây chính là sự lựa chọn của tôi.” Thiếu niên cũng không ngần ngại vẽ lên một phần của tình yêu tràn ngập sự an toàn vào đáy mắt: “Chị tin tôi, đúng không?”
Sầm Căng khẳng định: “Đúng vậy, tôi tin cậu. Sau thất bại của cuộc hôn nhân trước, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không còn kỳ vọng vào tình yêu nữa. Tôi cho rằng chiếc lọ chứa đầy ngọt ngào thuộc về tôi đã bị tiêu xài phung phí, đến chết đều sẽ như thế này. Nhưng cậu rất giỏi, cậu đã lập tức lấp đầy nó lại rồi.”
Cậu tự tin không chút nghi ngờ, lặp lại: “Chị tin tôi.”
Cô hiểu ý mà cười, gật đầu: “Tôi tin cậu.”
“Tôi rất thích chị.” Lý Vụ bỗng chốc bùng nổ sự vui mừng, ôm lấy cô, thân mật cọ xát, thổ lộ rất cả: “Yêu chị lắm, Sầm Căng, chị của tôi, chị cũng không biết tôi yêu chị nhiều như thế nào đâu.”
Sầm Căng biết cả đời này của mình không bao giờ đuổi được vật nhỏ dính người này đi được: “Tôi cũng yêu cậu.”
Giọng nói Lý Vụ trở nên trầm thấp hơn: ” Sao vận may của tôi lại tốt như vậy... có thể gặp được chị.”
Lồng ngực Sầm Căng chấn động, còn cô thì khác gì chứ.
Sầm Căng cảm nhận được bờ vai cậu đang khẽ run, vội vàng kéo khoảng cách ra, chú ý đến vẻ mặt của cậu: “Sao lại khóc thế, bảo bối?”
Hai mắt Lý Vụ đỏ hồng ướt át, dùng cổ tay lau lung tung nước mắt trên mặt: “Hạnh phúc quá.”
Nước mắt của thiếu niên giống như những viên kim cương vỡ vụn, khiến trái tim cô đau nhói, nước mắt Sầm Căng cũng lã chã rơi xuống theo: “Thế thì cười đi, đừng khóc.”
Lý Vụ nín khóc mỉm cười, giọng khàn khàn: “Chị cũng đừng khóc.”
Hai người lau nước mắt cho nhau, rồi lại nhìn nhau cười.
Tình yêu là căn bệnh truyền nhiễm được đan xen giữa vui mừng và bi thương, trên đời ít có ai miễn dịch được.
Lý Vụ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Tôi muốn trở về ký túc xá một chuyến để lấy chút đồ, chị có thể chờ tôi một chút được không?”
“Ngay bây giờ?”
Cậu lại nói: “Hay là chị đi về với tôi?”
Sầm Căng hỏi: “Rốt cuộc muốn làm gì?”
Lý Vụ nói: “Cầu hôn chỉ nói bằng miệng, không có thành ý chút nào.”
“Muốn lấy cái gì?” Sầm Căng nhíu mày, lại bừng tỉnh hiểu ra: “À — Xem ra cậu đã sớm có chuẩn bị rồi.”
Lý Vụ gật đầu: “Ừm.”
Sầm Căng tươi cười: “Trăm phương ngàn kế lâu như vậy sao?”
Lý Vụ cũng cười: “Chị đã từng nói, cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị.”
Sầm Căng gật đầu: “Tôi đi qua đó cùng cậu.”
Lý Vụ hỏi: “Chị muốn hình thức như thế nào?”
Sầm Căng bật cười thành tiếng: “Hình thức gì là hình thức gì?”
Cậu trịnh trọng nói: “Muốn bí mật cầu hôn, hay là cầu hôn ở nơi đông người?”
“Tôi không muốn hình thức nào cả, tôi chỉ muốn sự chân thành.” Sầm Căng nâng khuôn mặt điển trai thâm tình của cậu lên: “Tôi chỉ muốn cậu thôi.”
Lý Vụ lại một lần nữa ôm cô vào lòng.
Lúc trở về công ty, trên ngón áp út tay phải của Sầm Căng đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương, kiểu dáng đơn giản nhưng rõ nét, giống như khung trời vắng vẻ đã lâu cuối cùng cũng được tô điểm bằng một ngôi sao.
Xuân Sướng là người đầu tiên phát hiện ra, đi theo cô tới văn phòng, đóng chặt cửa ra vào, miệng há to tới mức có thể nuốt sống hai quả trứng gà: “A a a, Căng Căng, trên tay cậu là cái gì vậy?”
“Cái gì?” Sầm Căng giơ hai tay lên, bình tĩnh liếc mắt nhìn: “À, khế ước bán mình.”
Xuân Sướng nâng cao tay cô lên ngắm nhìn kỹ lưỡng, lại bắt đầu ba hoa chích choè: “Khế ước bán mình của chồng nuôi từ bé của cậu à?”
Sầm Căng thoát khỏi tay cô ấy: “Nói vớ vẩn gì thế, rõ ràng là giao dịch ngang giá.”
Xuân Sướng chỉ thiếu mỗi kéo cô đi vòng quanh: “Các cậu định năm nay đăng ký kết hôn luôn à? Lý Vụ đủ tuổi kết hôn theo pháp luật rồi sao?”
Sầm Căng lạnh lùng liếc cô ấy một cái: “Còn chưa đến 21 tuổi nữa.”
“Thế hai người vội cái gì?”
“Cậu nên hỏi là cậu ấy vội cái gì?”
Xuân Sướng cười khúc khích: “Tớ cũng chẳng thấy ngạc nhiên chút nào.”
Sầm Căng hỏi: “Chẳng ngạc nhiên cái gì?”
Xuân Sướng nói: “Không ngạc nhiên về việc Lý Vụ có thể có được cậu.”
Sầm Căng tò mò: “Tại sao?”
Xuân Sướng bắt đầu đưa ra suy đoán thứ hai: “Bởi vì khi cậu ấy 17 tuổi thì đã có thể gọi cho cậu gần mười cuộc, nếu cậu không nghe máy còn biết gọi cho bạn của cậu. Vừa nhìn là biết cậu ấy là kiểu người không dễ bỏ cuộc lại rất có đầu óc rồi.”
Sầm Căng phỉ nhổ cô ấy: “Chứ không phải vì cậu ấy đẹp trai sao?”
“Cũng có.” Xuân Sướng lấy điện thoại ra, vuốt màn hình: “Nhưng chuyện đã đến nước này, tớ nhất định phải nói thật với cậu, đầu năm cậu ấy đã bí mật hỏi tớ về việc cậu thích nhẫn kim cưỡng nhãn hiệu nào và kiểu dáng gì.”
Sầm Căng ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, vậy mà hai người lại có thể giấu tớ tiến hành loại giao dịch ngầm này.”
Xuân Sướng cười to: “Cậu chắc chắn không ngờ được rằng thứ mà cậu đang đeo trên tay này đã bị cậu ấy cất giữ trong bao lâu đâu.”
Sầm Căng không thể tưởng tượng nổi.
Cô từ chối sự vây quanh ngắm nhìn, từ chối đám đông, chỉ đứng trong khuôn viên yên tĩnh, gió luồn qua rừng cây, tùy ý để cậu giúp mình đeo cái bẫy hứa hẹn liên quan đến tình yêu của cuộc đời này lên tay.
Cô giống như một thiếu nữ, trong mắt tràn đầy niềm vui, hỏi cậu: “Mua lúc nào vậy?”
Thiếu niên chỉ đáp: “Chưa được bao lâu.”
Cậu lại hỏi: “Thích không?”
Sầm Căng duỗi tay điều chỉnh ống kính, ngắm đi ngắm lại: “Thích, rất thích.”
Cô thực sự rất thích.
Cô lại muốn kết hôn rồi, lại dám kết hôn rồi.
Đơn giản vì đối tượng chính là cậu, một chàng trai mà cô chắc chắn được yêu thương và yêu thương. Thế giới của cô kể từ đó bừng sáng lên, như áng mây rực rỡ.
Trước khi trở lại bàn làm việc, cô gửi tin nhắn cho Lý Vụ: [Cậu thật đúng là tính toán rất tốt, còn bí mật âm mưu cùng với bạn tôi.]
Lý Vụ đại khái là đang cười: [Chị ấy nói với chị rồi à?]
Sầm Căng: [Hừ.]
Lý Vụ: [Chỉ hỏi để tham khảo thôi, chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân lựa chọn.]
Sầm Căng: [Thế tôi nhất định phải đưa ra hình phạt cho cậu mới được.]
Lý Vụ dù bận vẫn ung dung: [Cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.]
Sầm Căng đáp: [Trước tết có một bữa tiệc trong ngành, cậu đến làm bạn đồng hành của tôi nhé?]
Lý Vụ: [Không thành vấn đề.]
—
Vào ngày 28 tháng 12, với tư cách là đối tác sáng tạo của Double C, Sầm Căng được mời đại diện cho công ty tham gia cuộc họp thường niên của các thành viên của liên minh sáng tạo quảng cáo địa phương.
Đêm hôm đó có rất nhiều người có mặt, Sầm Căng mặc một chiếc váy dài màu đen tuyền, kiểu dáng cúp ngực, tôn lên thân hình nuột nà của cô.
Cổ cô thon dài, đi lại lộng lẫy kiêu sa, tựa như thiên nga đen trong ánh hồ.
Ngoại trừ bản thân cô hào quang chói mắt ra, bạn trai của cô cũng đặc biệt hút mắt, một bộ âu phục màu đen, thân hình cao gầy thẳng tắp, gương mặt trẻ tuổi, lại mang theo một chút lạnh lùng, giống như kỵ sĩ áo đen canh giữ ở bên cạnh.
Kỵ sĩ áo đen cũng không phải cố ý làm ra bộ mặt lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia vào một sự kiện có quy mô lớn như này, trong tầm mắt đều là trai thanh gái lịch, khẩn trương là điều không thể tránh khỏi.
Một vị nữ đối tác quen thuộc dừng chân trước mặt, chào hỏi với Sầm Căng.
Bởi vì hai công ty trước và sau mà cô từng làm đều từng có dự án hợp tác với cô ấy, nên Sầm Căng cũng có ấn tượng khá sâu sắc về cô gái này, cũng mỉm cười chào hỏi.
Cô gái đối tác hỏi han về công ty mới của cô đồng thời mong muốn được hợp tác, trong lời nói không thiếu lời cổ vũ cùng hâm mộ, cuối cùng liếc mắt nhìn sang thanh niên bên cạnh cô: “Người này là…?”
Sầm Căng khẽ mỉm cười, phun ra ba từ: “Chồng của tôi.”
Toàn thân Lý Vụ cứng đờ, liếc Sầm Căng một cái cực nhanh, tim đập loạn như nhảy bungee.
Nhưng vì hoàn cảnh hạn chế, cậu không dám để lộ ra biểu cảm quá khoa trương, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Người phụ nữ khen ngợi: “Vừa đẹp trai vừa trẻ trung.”
Sầm Căng phụ họa: “Phải không, tôi cũng cảm thấy vậy.”
Nhìn theo cô gái bên đối tác rời đi, Lý Vụ nở ra nụ cười rạng rỡ đầu tiên không thể kiểm soát trong tối nay sau khi đến nơi này, cúi đầu thì thầm với cô: “Chị vừa giới thiệu tôi là gì?”
Sầm Căng mỉm cười: “Chồng, làm sao thế?”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa thật sự kết hôn.” Lý Vụ nói năng lộn xộn: “Tôi hơi xấu hổ.”
Sầm Căng giơ cao mu bàn tay, ý chỉ chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Đã trắng trợn như vậy rồi, còn giả vờ làm người giấu giếm hôn nhân cái gì nữa?”
Lý vụ khẽ ho một tiếng, trêu đùa: “Sầm tổng, còn không phải là sợ làm mất mặt chị sao?”
Sầm Căng cong mắt: “Thôi đi, cậu đứng ở đây đã làm tăng thể diện cho tôi rồi.”
Cô hừ lạnh: “Cậu không thấy hôm nay phụ nữ chủ động tới chào hỏi tôi tăng lên nhiều hơn sao? Tôi không nhanh chóng nói cậu là chồng tôi, nói không chừng bọn họ còn tưởng cậu là nhân viên của công ty tôi. Còn thiếu mỗi việc cầm cái cuốc lên để đào người thôi.”
Hai người đang cười đùa với nhau, trước mặt lại có một đôi nam nữ đi tới, không hề xa lạ, người nữ mặc váy trắng, người nam mặc âu phục, rất giống với lễ cưới hơn một năm trước đó.
Sắc mặt của Lý Vụ cũng vì thế mà hơi trầm xuống, chuyển thành đề phòng.
Cậu nắm lấy tay Sầm Căng, đồng thời chú ý đến sắc mặt của cô, nhưng lại phát hiện người phụ nữ không chút gợn sóng, ngược lại còn nhướng mi cao lên, càng tỏ ra khiêu khích.
Người phụ nữ nắm tay người đàn ông đến gần, cười rồi nói chuyện với họ: “A, chị Căng, chào chị, vừa rồi tôi còn đang nghĩ liệu có gặp được chị không đó.”
Sầm Căng thân thiết nói: “Chào cô, Hâm Nhiên.”
Ngô Phục đang đứng bên cạnh cô ta, Sầm Căng mỉm cười liếc anh ta: “Chào anh.”
Người đàn ông cười nhạt, cũng gật đầu chào.
Biện Hâm Nhiên hỏi: “Bây giờ một mình quản lý công ty chắc vất vả lắm đúng không?”
Sầm Căng hời hợt nói: “Cũng bình thường thôi.” Cô khẽ nâng cằm: “Chồng cô ngày trước luôn nói tôi không thích hợp đi làm công, khuyên tôi tự mình mở công ty riêng, may là tôi đã nghe theo. Thì ra cảm giác bước ra khỏi vùng an toàn lại tuyệt vời như vậy, đúng là phải cảm ơn anh ta nhiều.”
“Vậy sao?” Biện Hâm Nhiên quay đầu lại nhìn Ngô Phục: “Sao anh cứ chỉ khuyên người khác mở, mà không tự mình mở một công ty thế?”
Lời mỉa mai của người vợ khiến vẻ mặt của Ngô Phục trở nên sắc lạnh, hỏi ngược lại: “Sao em không mở đi?”
Biện Hâm Nhiên có chút cứng họng, không nói chuyện này nữa, quay đầu nhìn về phía Lý Vụ: “Đây chính người bạn trai đó của cô, phải không?”
Sầm Căng mỉm cười, giống như một cô bé khoe tất cả đồ đạc của mình ra: “Đẹp trai đúng không?”
Không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, Biện Hâm nhiên sửng sốt một hồi mới đáp lại: “Đúng là rất đẹp trai.”
Vành tai của Lý Vụ hơi nóng lên, nắm chặt tay cô.
Sầm Căng quay đầu lại dùng ánh mắt trấn an cậu.
“Hai người trông thật xứng đôi.” Chứng kiến động tác nhỏ như ở chốn không người của bọn họ, Biện Hâm Nhiên ghen tị với cô từ tận đáy lòng.
Cô ta tưởng rằng sẽ nhìn thấy hai mảnh ghép kỳ quái gì đó, nhưng sự chênh lệch khác nhau một trời một vực ở trên người bọn họ lại biến mất không còn sót lại chút gì. Tình yêu thuần khiết quả nhiên có thể mang đến bầu không khí tương thích, và sự đồng điệu trong hào quang.
Đột nhiên, cô chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên tay phải của Sầm Căng, có chút kinh ngạc: “Hai người sắp kết hôn à?”
Từ đầu đến cuối Ngô Phục luôn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này ánh mắt cũng sắc bén hơn mấy phần.
Lý Vụ nhếch môi dưới: “Chưa nhanh tới như vậy, chỉ là đã đồng ý lời cầu hôn của tôi rồi.”
Đã có người trả lời trước thay cô, nên Sầm Căng chỉ mỉm cười ngầm thừa nhận.
Biện Hâm Nhiên chắp tay trước ngực: “Chúc mừng trước nhé.”
Sầm Căng cười khéo léo: “Lúc nào tổ chức hôn lễ nhớ phải đến tham gia đó.” Cô liếc nhìn Ngô Phục vẻ mặt ngày càng khó coi: “Đừng quên dẫn theo chồng của cô nữa.”
—
Vào ngày sinh nhất 21 tuổi, Lý Vụ đã nhận được món quà mà mình muốn như ý nguyện.
Vị hôn thê của cậu đã chuẩn bị một chiếc phong bì đẹp đẽ tinh xảo, cũng làm như thật nói, trong đó là những điều kiện kết hôn mà cô đã viết ra sau nhiều ngày suy nghĩ kỹ lưỡng.
Lý Vụ nhận lấy bằng hai tay, cẩn thận mở phong bì trước mặt cô, mở bức thư ra.
Giây tiếp theo, cậu bật cười, vừa vui mừng, lại vừa bất đắc dĩ——
Ở giữa trang giấy trắng, chỉ có một chữ viết tay siêu lớn:
“Cậu.”
/88
|