Có đánh vỡ đầu cũng chẳng ai ngờ được chuyện đang xảy ra. Thiết Tâm Nguyên tự nhiên cũng không dự liệu được yêu tăng sẽ phóng hỏa.
Có điều trong toàn bộ chuyện này, Thiết Tâm Nguyên xem thường nhất là Dương Hoài Ngọc.
Vốn dĩ hắn có thể quyết định nhanh chóng giết chết phiên tăng, như vậy sẽ không có chuyện gì phát sinh. Thân là võ tướng mà ngay cả dũng khí đối diện quỷ thần cũng không có, điều này thật sự khiến Thiết Tâm Nguyên khinh thường hắn tận xương tủy.
Thời kỳ Thịnh Đường, mãnh tướng vô địch cầm binh khí trong tay giữ cửa cho hoàng đế sẵn sàng chém giết yêu ma quỷ quái. Nếu như yêu tăng xuất hiện vào thời đó, lần đầu sống lại sau khi chết, nhất định sẽ bị đám mãnh tướng đem ra làm đề tài nghiên cứu, hăm hở tìm cách giết chết y một lần nữa, chứ không phải lại rụt rè sợ hãi không dám tiến lên như thế này.
Nhìn thấy biểu hiện tối nay của Dương Hoài Ngọc, Thiết Tâm Nguyên gần như có thể chắc chắn ngày Dương gia xuống dốc không còn xa. Một khi vị tướng quân anh dũng cuối cùng của Dương gia - Dương Văn Nghiễm tạ thế, Dương gia sẽ giống như vô số tướng môn trong lịch sử: sa sút rồi biến mất trong sử sách Trung Hoa.
Thiết Tâm Nguyên lười biếng nằm ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy trời vẫn tối, chỉ có lửa khói từ đám cháy bao phủ khắp Kim Minh hồ. Thỉnh thoảng có ngọn lửa bị gió thổi bùng lên được một chốc rồi lụi dần.
Mẫu thân vẫn ngồi đó mở mắt to hết cỡ. Nàng rất muốn xác nhận phiên tăng kia chết thật hay chưa, điều này thực sự là tâm bệnh của nàng.
Thiết Tâm Nguyên không nghĩ ra được cách nào để yêu tăng có thể sống sót được sau khi bị loạn tiễn xuyên thân, rồi còn bị chìm trong đám cháy lớn đến như vậy.
Kết thúc như vậy không quá thú vị…
Đồng bản nương không khóc nữa, bà ta gần như quên mất vừa rồi bản thân suýt bị yêu tăng cướp sạch. Mượn được đai lưng cột lại áo, bà ta ngồi xuống dõng dạc kể cho mọi người chung quanh nghe yêu tăng đáng sợ đến mức nào, ham muốn nữ nhân mãnh liệt đến cỡ nào.
Mấy dì thím có chồng cũng xen vào kể lể chuyện vô cùng kinh khủng. Đồng Tử đang muốn len vào vòng tròn câu chuyện nhưng bị mẫu thân đẩy ra không chút lưu tình.
Vương Nhu Hoa nghe thấy đám chị em chuyển đề tài đến địa phương dưới thắt lưng ba tấc của yêu tăng liền nhăn mặt, dẫn Thiết Tâm Nguyên đứng ra xa.
Cảm giác thất bại tràn ngập toàn thân Dương Hoài Ngọc.
Nhìn thấy khối thịt dưới chân bị đốt cháy khét lẹt, hắn đá lăn lông lốc. Mặc cho dầu dính lên chân bắt đâu bắt lửa, mặt hắn chỉ khẽ nhăn, cố gắng áp chế cảm giác mất mát trong lòng.
Hắn xác định chắc chắn yêu tăng chết thật rồi, không còn khả năng sống lại. Nếu tên yêu tăng vẫn sống lại được, vậy thì hắn chính là Đại Bồ Tát tái thế đi lại thoải mái giữa nhân gian.
Từ trong lồng ngực móc ra mớ giấy Vương Nhu Hoa đưa cho mình lúc trước, hắn vuốt vuốt rồi nhân lúc không ai để ý ném vào đống lửa. Hắn không muốn ai biết có người từng nói với hắn yêu tăng này không có bản lãnh khởi tử hồi sinh.
Chờ hắn đi ra từ đám cháy, Vương Nhu Hoa chạy tới hỏi thăm:
- Yêu tăng kia chết chưa?
Dương Hoài Ngọc chẳng biết sao không dám nhìn trực diện Vương Nhu Hoa, quay đầu lại nhìn đám cháy lẩm bẩm:
- Phiên tăng bị cường nỏ phân thây, lại có đại hỏa đốt thành tro bụi, không còn bản lãnh sống lại nữa rồi.
Vương Nhu Hoa thở dài:
- Nếu như hắn có thể sống lại, tiểu phụ nhân nhất định cam tâm tình nguyên giao hài nhi cho hắn.
Dương Hoài Ngọc liếc nhìn Thiết Tâm Nguyên được Vương Nhu Hoa ẵm trong ngực:
- Quên chuyện này đi, ta sẽ báo lên trên do yêu tăng nổi điên tẩu hỏa nhập ma. Quan phủ dựa vào đó báo cáo với hoàng thượng, ngươi không cần nhiều chuyện nữa.
Vương Nhu Hoa cười nói:
- Tiểu phụ nhân vốn chuyện gì cũng không biết, tướng quân ngài nói thế nào thì hiển nhiên sẽ như vậy. Tai nạn lớn mức này thì ai dám nói hươu nói vượn.
Dương Hoài Ngọc gật gật đầu nói:
- Tốt nhất nên thế.
Nói vừa dứt lời hắn liền bỏ đi, quay lại chỗ huynh đệ Phối quân doanh. Thấy mọi người vẫn đang đàm luận nhiệt tình sự kiện phiên tăng, không ngừng khích lệ hắn lâm nguy không sợ hãi, nhưng không ai biết tâm tình hắn lại chẳng hề cao hứng.
Lúc ăn điểm tâm, Hoàng đế được nghe kể lại tường tận câu chuyện, đặt đũa xuống mỉm cười:
- Không có thương vong, vậy là tốt rồi.
- Rồi sao, Tư Thiên Giám cho người thu thập hài cốt yêu tăng?
Hoạn quan Vương Tiệm vội vàng trả lời:
- Đúng vậy, bệ hạ. Tư Thiên Giám Lưu Sở Hùng nghe nói đến sự thần kỳ của phiên tăng, liền cho người chuẩn bị rương lớn thu thập hết hài cốt, định để sau quan sát xem yêu tăng này có khả năng hồi sinh nữa không.
Hoàng đế lắc đầu bưng chén cơm của mình tiếp tục ăn:
- Hắn cũng xem như cơ trí.
Vường Tiệm nụ cười treo mặt trả lời:
- Chuyện này trăm lợi không hại, dù sao cũng chỉ mất cái rương lớn để chứa. Nếu như yêu tăng không thể sống lại thì cũng chỉ phải xử lý đống thịt thối mà thôi. Vạn nhất yêu tăng sống lại, bệ hạ ngài không chừng còn thưởng công cho y đây.
- Trầm nghe nói yêu tăng từng ao ước hài tử nhà hàng xóm chúng ta? Hài tử đó thật sự thần kỳ như vậy sao?
Vương Tiệm cười khổ nói:
- Bẩm bệ hạ, lạ thường nhất ở Thiết gia là con hồ ly. Phụ nhân Thiết gia cũng không tệ, lấy phần thưởng bệ hạ ban cho mở cửa hàng thang bính ở Tây Thủy Môn, buôn bán rất tốt, doanh thu mỗi ngày không ít. Nghe nói thịt heo nhà họ làm ra được xưng tụng là đệ nhất Đông Kinh.
- Còn về đứa con trai, ngoại trừ sạch sẽ hơn con cái nhà thường dân chút ít thì nô tài không nhận ra bất kỳ điểm thần kỳ nào.
Hoàng đế ăn no, bỏ chén cơm xuống, cảm thấy hết sức thú vị liền hỏi Vương Tiệm:
- Nếu phụ nhân kia kiếm được nhiều tiền, sao không đi nơi khác kiếm nhà ở cho khang trang?
Vương Tiệm cười đáp:
- Ngài quả là thần! Phụ nhân kia cũng không ngốc, trên hộ tịch nhà nàng viết là hoàng thành đấy ạ, khắp cái thành Đông Kinh này chỉ có một nhà nàng thôi. Nô tài còn nghe đồn rằng nàng ta đã từng lên huyện nha quậy nữa ạ. Dù không muốn viết địa chỉ là hoàng thành nhưng thư lại cũng đành bó tay, dẫu sao cũng do chính miệng bệ hạ an bài, cuối cùng là đành phải cấp. Phụ nhân kia còn chuẩn bị lợp nhà ngói, coi bộ là muốn ở luôn ngay cạnh Hoàng thành rồi ạ.
Hoàng đế xoa xoa bụng, cười đáp:
- Dầu gì cũng là tình hàng xóm, chẳng mất mặt mũi hoàng gia ta đâu!
Nói đoạn hắn liền chỉ đĩa bánh chưng trên bàn, nói:
- Ban cho phụ nhân kia mấy miếng, nói là thưởng cho chuyện nàng ta thủ tiết!
- Dạ!
Tiết Đoan Ngọ phải ăn ba ngày, nếu thiếu đi những hàng quán thì có lẽ giống như mất đi thứ gì đó vậy. Đều là lều cỏ, nhưng dù là đốt hay là dựng lại thì cũng chỉ trong thoáng chốc, hoàng gia không cho phép chỉ một chuyện bất ngờ nho nhỏ mà phá hỏng ngày lễ đẹp này. Hôm nay, cuộc thi đua thuyền rồng còn phải tiếp diễn nữa mà.
Sở trường của Phủng Nhật Quân không phải là tác chiến, mà là làm việc. Từ nửa đêm lửa cháy đến rạng sáng khi mặt trời mọc thì cả dãy lều đã được họ dọn sạch, còn cất lại một dãy mới nữa. Nếu như trong không khí vẫn còn mùi khét nồng nặc và một lớp tro xám đen trôi trên mặt Kim Minh Trì, thì chẳng ai biết rằng tối qua ở nơi đây đã xảy ra một vụ cháy lớn.
Chuyện Vương Nhu Hoa được Hoàng đế ban thưởng bánh chưng đã nhanh chóng đã truyền khắp Kim Minh Trì. Vô số thương gia đều đến chúc mừng Thiết gia, hòng xem xem cái bánh chưng mà hoàng gia ban thưởng có bộ dạng ra sao.
Tổng cộng là bốn cái bánh chưng, một cái được Thiết Tâm Nguyên ôm gặm. Không hề dễ ăn nha, hạt sen bên trong còn chưa được hấp chín mềm, ăn còn hơi sượng. Thiết Tâm Nguyên nghĩ bụng mấy cái bánh chưng này chắc là lão hoàng đế không ăn nổi nên mới ban thưởng cho nhà mình đây mà.
Được cái là nho khô và táo đỏ bên trong ăn không hề tệ, cả cái bánh chưng không hề bỏ đường mà ăn lại chua chua ngọt ngọt, nhưng mà hơi gắt chút.
Đồng Tử rất muốn ăn, nước miếng cũng sắp ngập tới đùi rồi. Thiết Tâm Nguyên tính đem cho Đồng Tử miếng bánh chưng mà hắn ăn không hết nhưng Đồng Tử không ngừng lùi về sau, chẳng dám nhận.
Vương Nhu Hoa bèn cắt một miếng thịt cho Đồng Tử, lại chén sạch miếng bánh chưng Thiết Tâm Nguyên ăn dở. Thằng nhóc này chỉ ăn mứt quả mà chẳng thèm ăn nếp và đậu đỏ, mà đồ ăn Hoàng đế ban thưởng thì không được cho người khác.
Vị lão nhân áo xanh lại tới, trong tay vẫn dắt tiểu nha đầu mập mạp kia. Cô nhóc thấy Thiết Tâm Nguyên đang ăn bánh chưng, bèn bĩu môi nói:
- Bánh chưng có cái gì ngon chứ?
Đồng Tử cố gắng dời ánh mắt của mình khỏi miếng bánh chưng trên tay Thiết Tâm Nguyên, không cam lòng nói:
- Đó là bánh chưng hoàng gia ban thưởng đó nha...
Tiểu nha đầu cả giận đáp:
- Năm nào nhà ta cũng được trong cung ban cho một giỏ lớn, cũng chẳng phải là của hiếm lạ gì.
Lời này khiến cho Vương Nhu Hoa khẽ rùng mình, vội vàng lau lại cái ghế đẩu mời lão giả ngồi xuống nói:
- Tiên sinh hôm nay ăn món gì?
Lão giả cười híp mắt nhìn cháu gái của mình đáu võ mồm với Đồng Tử, cười đáp:
- Đêm qua mua thịt heo về, bị cái đám bạn già không biết xấu hổ cướp ăn sạch rồi, bọn họ không dám vất thể diện đi mua thức ăn nên lão phu lại phải tới nữa.
Vương Nhu Hoa cười đáp:
- Ngài cần gì phải khuất thân đi tới tiểu điếm mua thịt cho mệt. Ngài chỉ cần phân phó một tiếng là tiểu phụ nhân sẽ đưa đến quý phủ ngay thôi.
Lão giả cười to đáp:
- Đi ăn chính là một thú vui, đưa tới phủ ăn cũng chẳng thích gì. Miếng thịt to cộng thêm nước chấm tỏi, đúng là khác với người ta nhiều lắm.
Lão giả đang nói bỗng dừng lại ngửi ngửi, hỏi:
- Tối qua bà Hỏa mới ghé qua đây sao?
Vương Nhu Hoa không dừng tay, chỉ chốc lát đã xắt được một đống thịt, vừa xắt vừa đáp:
- Dạ đúng vậy! Đêm qua có một tên phiên tăng nổi điên, phóng hỏa khắp nơi đã bị quân gia trừ đi rồi ạ!
Lão giả hồi lâu chẳng đáp, đợi đến khi Vương Nhu Hoa gói kỹ thịt xá xíu bèn thở dài than:
- Yêu nghiệt bây giờ thật đầy rẫy!
Chẳng biết lão giả nói ai, nói đoạn liền cầm lấy gói đồ ăn, chắp tay dắt theo nha đầu mập mạp đang hết sức không tình nguyện chầm chậm dọc theo Kim Minh Trì đi tới góc Tây Bắc của hồ, nơi đó cũng là nơi dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhà nào cũng lợp ngói xanh.
Khi lão giả tiến vào, Thiết Tâm Nguyên vẫn tập trung xử lý cái bánh chưng trước mặt, chẳng thèm để ý đến cả tiểu cô nương. Lão già áo xanh này khiến hắn cảm nhận được áp lực, sợ lộ ra sơ hở.
Tiếng trống trên Kim Minh Trì vang vọng khắp trời, một cuộc đua thuyền rồng lại sắp bắt đầu, mọi người lại một lần nữa hò hét điên cuồng. Vương Nhu Hoa cũng vội vã sửa sang lại quần áo đi đến bên bờ hồ, bế Thiết Tâm Nguyên nhảy cẫng lên cổ vũ đội đua thuyền mà mình thích.
Còn đôi mắt của Thiết Tâm Nguyên tràn ngập vẻ cô đơn. Chưa bao giờ như lúc này, hắn muốn sáng sớm mai sẽ lớn lên ngay lập tức. Nếu như không thể lớn nhanh, chuyện của Đại Tống đối với hắn cũng chỉ là phong cảnh ven đường mà thôi.
Có điều trong toàn bộ chuyện này, Thiết Tâm Nguyên xem thường nhất là Dương Hoài Ngọc.
Vốn dĩ hắn có thể quyết định nhanh chóng giết chết phiên tăng, như vậy sẽ không có chuyện gì phát sinh. Thân là võ tướng mà ngay cả dũng khí đối diện quỷ thần cũng không có, điều này thật sự khiến Thiết Tâm Nguyên khinh thường hắn tận xương tủy.
Thời kỳ Thịnh Đường, mãnh tướng vô địch cầm binh khí trong tay giữ cửa cho hoàng đế sẵn sàng chém giết yêu ma quỷ quái. Nếu như yêu tăng xuất hiện vào thời đó, lần đầu sống lại sau khi chết, nhất định sẽ bị đám mãnh tướng đem ra làm đề tài nghiên cứu, hăm hở tìm cách giết chết y một lần nữa, chứ không phải lại rụt rè sợ hãi không dám tiến lên như thế này.
Nhìn thấy biểu hiện tối nay của Dương Hoài Ngọc, Thiết Tâm Nguyên gần như có thể chắc chắn ngày Dương gia xuống dốc không còn xa. Một khi vị tướng quân anh dũng cuối cùng của Dương gia - Dương Văn Nghiễm tạ thế, Dương gia sẽ giống như vô số tướng môn trong lịch sử: sa sút rồi biến mất trong sử sách Trung Hoa.
Thiết Tâm Nguyên lười biếng nằm ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy trời vẫn tối, chỉ có lửa khói từ đám cháy bao phủ khắp Kim Minh hồ. Thỉnh thoảng có ngọn lửa bị gió thổi bùng lên được một chốc rồi lụi dần.
Mẫu thân vẫn ngồi đó mở mắt to hết cỡ. Nàng rất muốn xác nhận phiên tăng kia chết thật hay chưa, điều này thực sự là tâm bệnh của nàng.
Thiết Tâm Nguyên không nghĩ ra được cách nào để yêu tăng có thể sống sót được sau khi bị loạn tiễn xuyên thân, rồi còn bị chìm trong đám cháy lớn đến như vậy.
Kết thúc như vậy không quá thú vị…
Đồng bản nương không khóc nữa, bà ta gần như quên mất vừa rồi bản thân suýt bị yêu tăng cướp sạch. Mượn được đai lưng cột lại áo, bà ta ngồi xuống dõng dạc kể cho mọi người chung quanh nghe yêu tăng đáng sợ đến mức nào, ham muốn nữ nhân mãnh liệt đến cỡ nào.
Mấy dì thím có chồng cũng xen vào kể lể chuyện vô cùng kinh khủng. Đồng Tử đang muốn len vào vòng tròn câu chuyện nhưng bị mẫu thân đẩy ra không chút lưu tình.
Vương Nhu Hoa nghe thấy đám chị em chuyển đề tài đến địa phương dưới thắt lưng ba tấc của yêu tăng liền nhăn mặt, dẫn Thiết Tâm Nguyên đứng ra xa.
Cảm giác thất bại tràn ngập toàn thân Dương Hoài Ngọc.
Nhìn thấy khối thịt dưới chân bị đốt cháy khét lẹt, hắn đá lăn lông lốc. Mặc cho dầu dính lên chân bắt đâu bắt lửa, mặt hắn chỉ khẽ nhăn, cố gắng áp chế cảm giác mất mát trong lòng.
Hắn xác định chắc chắn yêu tăng chết thật rồi, không còn khả năng sống lại. Nếu tên yêu tăng vẫn sống lại được, vậy thì hắn chính là Đại Bồ Tát tái thế đi lại thoải mái giữa nhân gian.
Từ trong lồng ngực móc ra mớ giấy Vương Nhu Hoa đưa cho mình lúc trước, hắn vuốt vuốt rồi nhân lúc không ai để ý ném vào đống lửa. Hắn không muốn ai biết có người từng nói với hắn yêu tăng này không có bản lãnh khởi tử hồi sinh.
Chờ hắn đi ra từ đám cháy, Vương Nhu Hoa chạy tới hỏi thăm:
- Yêu tăng kia chết chưa?
Dương Hoài Ngọc chẳng biết sao không dám nhìn trực diện Vương Nhu Hoa, quay đầu lại nhìn đám cháy lẩm bẩm:
- Phiên tăng bị cường nỏ phân thây, lại có đại hỏa đốt thành tro bụi, không còn bản lãnh sống lại nữa rồi.
Vương Nhu Hoa thở dài:
- Nếu như hắn có thể sống lại, tiểu phụ nhân nhất định cam tâm tình nguyên giao hài nhi cho hắn.
Dương Hoài Ngọc liếc nhìn Thiết Tâm Nguyên được Vương Nhu Hoa ẵm trong ngực:
- Quên chuyện này đi, ta sẽ báo lên trên do yêu tăng nổi điên tẩu hỏa nhập ma. Quan phủ dựa vào đó báo cáo với hoàng thượng, ngươi không cần nhiều chuyện nữa.
Vương Nhu Hoa cười nói:
- Tiểu phụ nhân vốn chuyện gì cũng không biết, tướng quân ngài nói thế nào thì hiển nhiên sẽ như vậy. Tai nạn lớn mức này thì ai dám nói hươu nói vượn.
Dương Hoài Ngọc gật gật đầu nói:
- Tốt nhất nên thế.
Nói vừa dứt lời hắn liền bỏ đi, quay lại chỗ huynh đệ Phối quân doanh. Thấy mọi người vẫn đang đàm luận nhiệt tình sự kiện phiên tăng, không ngừng khích lệ hắn lâm nguy không sợ hãi, nhưng không ai biết tâm tình hắn lại chẳng hề cao hứng.
Lúc ăn điểm tâm, Hoàng đế được nghe kể lại tường tận câu chuyện, đặt đũa xuống mỉm cười:
- Không có thương vong, vậy là tốt rồi.
- Rồi sao, Tư Thiên Giám cho người thu thập hài cốt yêu tăng?
Hoạn quan Vương Tiệm vội vàng trả lời:
- Đúng vậy, bệ hạ. Tư Thiên Giám Lưu Sở Hùng nghe nói đến sự thần kỳ của phiên tăng, liền cho người chuẩn bị rương lớn thu thập hết hài cốt, định để sau quan sát xem yêu tăng này có khả năng hồi sinh nữa không.
Hoàng đế lắc đầu bưng chén cơm của mình tiếp tục ăn:
- Hắn cũng xem như cơ trí.
Vường Tiệm nụ cười treo mặt trả lời:
- Chuyện này trăm lợi không hại, dù sao cũng chỉ mất cái rương lớn để chứa. Nếu như yêu tăng không thể sống lại thì cũng chỉ phải xử lý đống thịt thối mà thôi. Vạn nhất yêu tăng sống lại, bệ hạ ngài không chừng còn thưởng công cho y đây.
- Trầm nghe nói yêu tăng từng ao ước hài tử nhà hàng xóm chúng ta? Hài tử đó thật sự thần kỳ như vậy sao?
Vương Tiệm cười khổ nói:
- Bẩm bệ hạ, lạ thường nhất ở Thiết gia là con hồ ly. Phụ nhân Thiết gia cũng không tệ, lấy phần thưởng bệ hạ ban cho mở cửa hàng thang bính ở Tây Thủy Môn, buôn bán rất tốt, doanh thu mỗi ngày không ít. Nghe nói thịt heo nhà họ làm ra được xưng tụng là đệ nhất Đông Kinh.
- Còn về đứa con trai, ngoại trừ sạch sẽ hơn con cái nhà thường dân chút ít thì nô tài không nhận ra bất kỳ điểm thần kỳ nào.
Hoàng đế ăn no, bỏ chén cơm xuống, cảm thấy hết sức thú vị liền hỏi Vương Tiệm:
- Nếu phụ nhân kia kiếm được nhiều tiền, sao không đi nơi khác kiếm nhà ở cho khang trang?
Vương Tiệm cười đáp:
- Ngài quả là thần! Phụ nhân kia cũng không ngốc, trên hộ tịch nhà nàng viết là hoàng thành đấy ạ, khắp cái thành Đông Kinh này chỉ có một nhà nàng thôi. Nô tài còn nghe đồn rằng nàng ta đã từng lên huyện nha quậy nữa ạ. Dù không muốn viết địa chỉ là hoàng thành nhưng thư lại cũng đành bó tay, dẫu sao cũng do chính miệng bệ hạ an bài, cuối cùng là đành phải cấp. Phụ nhân kia còn chuẩn bị lợp nhà ngói, coi bộ là muốn ở luôn ngay cạnh Hoàng thành rồi ạ.
Hoàng đế xoa xoa bụng, cười đáp:
- Dầu gì cũng là tình hàng xóm, chẳng mất mặt mũi hoàng gia ta đâu!
Nói đoạn hắn liền chỉ đĩa bánh chưng trên bàn, nói:
- Ban cho phụ nhân kia mấy miếng, nói là thưởng cho chuyện nàng ta thủ tiết!
- Dạ!
Tiết Đoan Ngọ phải ăn ba ngày, nếu thiếu đi những hàng quán thì có lẽ giống như mất đi thứ gì đó vậy. Đều là lều cỏ, nhưng dù là đốt hay là dựng lại thì cũng chỉ trong thoáng chốc, hoàng gia không cho phép chỉ một chuyện bất ngờ nho nhỏ mà phá hỏng ngày lễ đẹp này. Hôm nay, cuộc thi đua thuyền rồng còn phải tiếp diễn nữa mà.
Sở trường của Phủng Nhật Quân không phải là tác chiến, mà là làm việc. Từ nửa đêm lửa cháy đến rạng sáng khi mặt trời mọc thì cả dãy lều đã được họ dọn sạch, còn cất lại một dãy mới nữa. Nếu như trong không khí vẫn còn mùi khét nồng nặc và một lớp tro xám đen trôi trên mặt Kim Minh Trì, thì chẳng ai biết rằng tối qua ở nơi đây đã xảy ra một vụ cháy lớn.
Chuyện Vương Nhu Hoa được Hoàng đế ban thưởng bánh chưng đã nhanh chóng đã truyền khắp Kim Minh Trì. Vô số thương gia đều đến chúc mừng Thiết gia, hòng xem xem cái bánh chưng mà hoàng gia ban thưởng có bộ dạng ra sao.
Tổng cộng là bốn cái bánh chưng, một cái được Thiết Tâm Nguyên ôm gặm. Không hề dễ ăn nha, hạt sen bên trong còn chưa được hấp chín mềm, ăn còn hơi sượng. Thiết Tâm Nguyên nghĩ bụng mấy cái bánh chưng này chắc là lão hoàng đế không ăn nổi nên mới ban thưởng cho nhà mình đây mà.
Được cái là nho khô và táo đỏ bên trong ăn không hề tệ, cả cái bánh chưng không hề bỏ đường mà ăn lại chua chua ngọt ngọt, nhưng mà hơi gắt chút.
Đồng Tử rất muốn ăn, nước miếng cũng sắp ngập tới đùi rồi. Thiết Tâm Nguyên tính đem cho Đồng Tử miếng bánh chưng mà hắn ăn không hết nhưng Đồng Tử không ngừng lùi về sau, chẳng dám nhận.
Vương Nhu Hoa bèn cắt một miếng thịt cho Đồng Tử, lại chén sạch miếng bánh chưng Thiết Tâm Nguyên ăn dở. Thằng nhóc này chỉ ăn mứt quả mà chẳng thèm ăn nếp và đậu đỏ, mà đồ ăn Hoàng đế ban thưởng thì không được cho người khác.
Vị lão nhân áo xanh lại tới, trong tay vẫn dắt tiểu nha đầu mập mạp kia. Cô nhóc thấy Thiết Tâm Nguyên đang ăn bánh chưng, bèn bĩu môi nói:
- Bánh chưng có cái gì ngon chứ?
Đồng Tử cố gắng dời ánh mắt của mình khỏi miếng bánh chưng trên tay Thiết Tâm Nguyên, không cam lòng nói:
- Đó là bánh chưng hoàng gia ban thưởng đó nha...
Tiểu nha đầu cả giận đáp:
- Năm nào nhà ta cũng được trong cung ban cho một giỏ lớn, cũng chẳng phải là của hiếm lạ gì.
Lời này khiến cho Vương Nhu Hoa khẽ rùng mình, vội vàng lau lại cái ghế đẩu mời lão giả ngồi xuống nói:
- Tiên sinh hôm nay ăn món gì?
Lão giả cười híp mắt nhìn cháu gái của mình đáu võ mồm với Đồng Tử, cười đáp:
- Đêm qua mua thịt heo về, bị cái đám bạn già không biết xấu hổ cướp ăn sạch rồi, bọn họ không dám vất thể diện đi mua thức ăn nên lão phu lại phải tới nữa.
Vương Nhu Hoa cười đáp:
- Ngài cần gì phải khuất thân đi tới tiểu điếm mua thịt cho mệt. Ngài chỉ cần phân phó một tiếng là tiểu phụ nhân sẽ đưa đến quý phủ ngay thôi.
Lão giả cười to đáp:
- Đi ăn chính là một thú vui, đưa tới phủ ăn cũng chẳng thích gì. Miếng thịt to cộng thêm nước chấm tỏi, đúng là khác với người ta nhiều lắm.
Lão giả đang nói bỗng dừng lại ngửi ngửi, hỏi:
- Tối qua bà Hỏa mới ghé qua đây sao?
Vương Nhu Hoa không dừng tay, chỉ chốc lát đã xắt được một đống thịt, vừa xắt vừa đáp:
- Dạ đúng vậy! Đêm qua có một tên phiên tăng nổi điên, phóng hỏa khắp nơi đã bị quân gia trừ đi rồi ạ!
Lão giả hồi lâu chẳng đáp, đợi đến khi Vương Nhu Hoa gói kỹ thịt xá xíu bèn thở dài than:
- Yêu nghiệt bây giờ thật đầy rẫy!
Chẳng biết lão giả nói ai, nói đoạn liền cầm lấy gói đồ ăn, chắp tay dắt theo nha đầu mập mạp đang hết sức không tình nguyện chầm chậm dọc theo Kim Minh Trì đi tới góc Tây Bắc của hồ, nơi đó cũng là nơi dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhà nào cũng lợp ngói xanh.
Khi lão giả tiến vào, Thiết Tâm Nguyên vẫn tập trung xử lý cái bánh chưng trước mặt, chẳng thèm để ý đến cả tiểu cô nương. Lão già áo xanh này khiến hắn cảm nhận được áp lực, sợ lộ ra sơ hở.
Tiếng trống trên Kim Minh Trì vang vọng khắp trời, một cuộc đua thuyền rồng lại sắp bắt đầu, mọi người lại một lần nữa hò hét điên cuồng. Vương Nhu Hoa cũng vội vã sửa sang lại quần áo đi đến bên bờ hồ, bế Thiết Tâm Nguyên nhảy cẫng lên cổ vũ đội đua thuyền mà mình thích.
Còn đôi mắt của Thiết Tâm Nguyên tràn ngập vẻ cô đơn. Chưa bao giờ như lúc này, hắn muốn sáng sớm mai sẽ lớn lên ngay lập tức. Nếu như không thể lớn nhanh, chuyện của Đại Tống đối với hắn cũng chỉ là phong cảnh ven đường mà thôi.
/55
|