Đường Đường thấy Thiết Tâm Nguyên cứng họng mà quay người bỏ đi, bèn hỏi thiếu nữ bên cạnh bằng giọng ngờ vực:
- Tại sao hắn phải đi?
Thiếu nữ thở dài, đoạn đáp:
- Không đi thì sẽ rất phiền phức.
- Sao lại phiền? Trương gia gia là bậc trưởng bối hiền lành, sẽ không bao giờ bắt hắn đâu!
Đường Đường muốn chạy đến tìm ông lão râu bạc nhưng lại bị thiếu nữ kéo về, còn gắng sức bế lên xe ngựa, sau đó nhanh chóng đi thẳng về phía Tây.
Đám Âu Dương Tu thấy Trương Phổ lão tiên sinh đi tới thì không còn cách nào khác, đành cười khổ rồi bước lên bái kiến.
Trương Phổ nhìn đám người Âu Dương Tu mà than dài:
- Hiện nay trong triều nội ưu ngoại khốn, thêm giặc cướp Lý Nguyên Hạo áp sát biên cương. Vì sao các ngươi lại như thượng khách kiêu căng, mà chỉ mang bộ dạng rượu đầy chén - miệng sáo rỗng như vậy?
Vương Củng Thần bước ra, chắp tay đáp:
- Tiên sinh dạy bảo cực kỳ chuẩn xác. Học sinh sẽ rút kinh nghiệm, quyết không phụ bệ hạ hậu vọng.
Trương Phổ chỉ cười nhạt mà rằng:
- Lão phu đã già rồi, lời nói cũng như gió thoảng qua tai nên các ngươi không nghe, chỉ tiếc cho một thân hào hoa phong nhã của các ngươi mà thôi. Nếu đã lãnh bổng lộc của thiên tử thì nên tậm tâm cho vua, cớ sao lại hao phí tinh lực vào những ván cờ như thế? Thật là khiến cho lão phu thất vọng!
Âu Dương Tu đỏ mặt, khẽ đáp:
- Xin tiên sinh chớ buồn, chúng tôi vừa rồi đã nghĩ thấu đáo. Đây chỉ là một âm mưu mà thôi…
- Âm mưu?
Trương Phổ như cười như không, đoạn hỏi Âu Dương Tu:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết báo quan sao?
Âu Dương Tu vội đáp:
- Đối thủ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con đít xanh…
- Trẻ con đít xanh? Chỉ e rằng không phải đâu! Người nói thử xem, nếu một đứa trẻ con mà chơi ván cờ ấy, thì có thể tạo nên biến hóa như vậy hả?
- Cuộc cờ này biến hóa khôn lường, cao thâm mạt trắc. Chỉ thoáng nhìn qua, chỉ cần thí mấy quân là sẽ trở thành sát cục nhưng tình huống thật sự lại không như vậy. Bất là là những nước đằng sau, thí quân hay mưu cao kế diệu đều đếm không hết, bẫy rập trùng trùng!
- Thật sự có thể nói là: “Nhất tướng, nhị tướng liên tam tướng - Sau lưng xuất hiện đoạt hồn thương!” Thủ pháp lão luyện và cay độc như vậy, chỉ e một đứa trẻ không thể nào khống chế nổi, đằng sau nhất định phải có một kẻ trí tuệ siêu quần chỉ đạo. Có điều, lão phu nhất thời nghĩ mãi mà không rõ vì sao người này lại nhất nhất phải khiêu chiến trường Thái học ta?
Đám Vương Củng Thần, Âu Dương Tu bốn mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao Trương Phổ lại nói như vậy. Bản thân rõ ràng là chỉ thấy một thằng nhãi gạt tiền mà thôi, làm sao giờ lại hóa thành đại âm mưu đối phó với trường Thái học rồi?!
Trương Phổ vỗ vào cán cờ rách rưới mà nói:
- Một lá cờ rách mà đã khiến trường Thái học bữa giờ không thể ngẩng đầu, một thằng nhóc mà đã làm cho cả trường Thái học xấu hổ. Cũng tốt, là lão phu tự tìm tự nuốt trái đắng này thôi!
- Đã có chiêu đầu, ắt sẽ có nước thứ hai, đó chính là điều lão phu đang chờ! Để xem, rốt cuộc là kẻ nào đang lấy lão phu ra làm trò đùa!
Tiểu Xảo Nhi thấy Thiết Tâm Nguyên ném cả hai bộ cờ mình mới làm buổi trưa vào đống lửa, bèn lấy làm lạ hỏi:
- Hôm qua, ngươi còn nói muốn mang thứ này đến môn lộ phát dương quang đại, sao hôm nay lại nản lòng thối chí rồi?
Thiết Tâm Nguyên tiện mồm đáp:
- Quy tắc tối quan trọng của một kẻ lừa đảo là bắn xong một mũi tên thì phải chuyển ngay sang nơi khác, nếu không có thể sẽ bị bắt.
Tiểu Xảo Nhi hỏi tiếp với giọng kỳ quái:
- Nhưng ngươi đây không phải là đang lừa đảo mà?
- Ngươi coi trọng ta rồi, đây chỉ là một mánh khóe bịp bợm thôi. Thứ gọi là tàn cuộc vốn rất khó giải. Trước đây, ta có nghe một vị tiên sinh nói rằng, chỉ cần lợi dụng điều người khác không biết để trục lợi thì đó chính là lừa đảo.
- Tiểu Xảo Nhi cả giận nói:
- Tiên sinh đó của ngươi chính là một thằng ngốc! Đám Thái học sinh kia không phải là đồ ngu, dù ngươi có hỏi thì chúng cũng không bao giờ nhận. Cho nên, phải lừa tiếp ít tiền của chúng để nuôi sống mọi người, đó mới là điều hợp lý nha!
Thiết Tâm Nguyên đáp với vẻ bực dọc:
- Đừng nói nữa! Người của trường Thái học chính là một đám thua mà gượng dậy nổi. Ta mới bày cờ tàn có hai ngày thì đã có một lão già dịch lao ra kiếm ta tính sổ rồi. Chuyện này không thể tiếp tục nữa, nếu cạn tàu ráo máng thì chúng ta ắt sẽ bị giải đến huyện nha thưa kiện đó!
Tiểu Xảo Nhi tức tối nói:
- Thua cược chung tiền là chuyện bình thường, sao lại bị giải tới quan phủ?
Thiết Tâm Nguyên nhìn cây búa trong tay Tiểu Xảo Nhi rồi hỏi:
- Hiện giờ ngươi có búa trong tay, ngươi xử lý một cái mộng gỗ lồi lên bàn kiểu gì?
- Đập xuống là xong!
- Làm sao ngươi xử một cây đinh trên ngạch cửa?
- Đập xuống là xong!
- Làm sao ngươi xử lý mấy con côn trùng bò dưới đất?
- Đập bẹp chúng là xong!
- Ngươi xem đi, chỉ cần trong tay có búa thì biện pháp xử lý đầu tiên khi ngươi đối mặt với vấn đề trước mắt là đập, căn bản không hề muốn dùng cách khác.
- Quan phủ cũng giống như cây búa trong tay chúng ta, xem chúng ra như mộng gỗ, xem chúng ta như côn trùng. Nếu họ không lấy búa đập thì mới là chuyện lạ! Vì đây chính là biện pháp nhẹ nhàng nhất của họ.
Tiểu Xảo Nhi đặt búa xuống:
- Giờ phải làm sao? Đám đệ muội luôn cần miếng ăn nên công cụ của chúng ta chính là bạc. Mấy ngày nữa, sao chúng có thể no bụng được?
- Thấy tiết trời đã chớm thu cho nên bọn hắn đã đặt mua quần áo mùa đông, đây cũng là một khoản tiền rất lớn. Không bằng, chúng ta lấy công cụ đi cướp trước đi rồi tính.
Thiết Tâm Nguyên trầm ngâm một lúc rồi chỉ vào đám Tiểu Phúc Nhi đang dọn dẹp mấy gian phòng tàn tạ mà nói:
- Trước sau cũng có cách. Tất cả mọi người đều làm việc, trước sau cũng sẽ có cách!
Tiểu Xảo Nhi thấp giọng:
- Nghe Thủy Châu Nhi nói, hôm nay ở học đường ngươi còn lên lớp là có cả nghệ thuật của cường đạo nữa mà?
Thiết Tâm Nguyên nghe thế xém nữa nhảy dựng lên, vội giải thích:
- Sách nói dân chúng không có cái ăn mới phải đi đến nông nỗi này, một khi bước vào con đường ấy thì không thể lui nữa. Với lại, đám nhóc chúng ta cũng không làm cướp được, ngươi nghĩ chúng ta có thể cướp của ai?
- Làm cướp có gì mà không được? Lý Nguyên Hạo không phải tạo phản sao? Đại Tống cũng chẳng phải không có biện pháp chỉnh y sao?
- Chỉ cần làm được một vụ lớn, ai dám bảo không được?
Thiết Tâm Nguyên nhìn Tiểu Xảo nhi một lúc lâu, cả giận nói:
- Ngươi… con mẹ nó, ngươi chính là người Đột Quyết!
(Đột Quyết: Thổ Nhĩ Kỳ.)
Tiểu Xảo nhi hét lên:
- Lão tử chính là người Hán!
Thiết Tâm Nguyên thấy mấy đứa trẻ khác nhìn sang bên này, liền vội vàng cười nói:
- Rồi, rồi, ngươi không phải người Đột Quyết, chuyện tiền bạc không cần ngươi quan tâm. Ta sẽ tìm biện pháp đừng có suốt ngày nghĩ tới việc làm cướp. Ta muốn cả đám sau này có thể thành gia lập nghiệp, sung sướng cả đời, chứ nếu muốn chết sớm như bọn cướp thì ta tính nhiều như vậy làm gì?
Tiểu Xảo Nhi rời đi, trước khi đi còn nói với Thiết Tâm Nguyên một câu:
- Ngươi đừng bán thần tí nỗ, cái thứ đó thiêu hủy là tốt nhất. Giống như ngươi nói, thứ đó mặc dù quý giá nhưng rơi vào tay chúng ta chẳng khác gì dao bén để giết người.
Thiết Tâm Nguyên vỗ vỗ tay của Tiểu Xảo Nhi, nói:
- Ta không ngu cỡ đó, cho ta mấy ngày nữa đi, ta sẽ nghĩ ra biện pháp.
- Cũng không cần dùng tiền của mẹ ngươi, nàng thường xuyên cho chúng ta ăn, như vậy đã rất khó khăn rồi. Không thể vì chúng ta mà mẹ con ngươi cũng bị biến thành ăn mày được.
- Biết rồi.
Thiết Tâm Nguyên phất tay sau đó bước nhanh về nhà.
Lúc Vương Nhu Hoa về nhà, nhìn thấy con mình đang ngồi trước bàn cặm cụi viết mấy chữ to, nàng liền lén lút đi tới sau lưng con mình xem nó đang viết chữ gì.
Vương Nhu Hoa nhìn thấy mấy chữ này xong, liền giận dữ quất mấy phát vào mông Thiết Tâm Nguyên, quát:
- Ta cho ngươi kiếm tiền, ta cho ngươi kiếm tiền này!
Thiết Tâm Nguyên bị đánh một trận liền dùng hai cái chân ngắn chạy trốn, nhưng mà phòng thì nhỏ, làm sao chạy thoát khỏi ma chưởng của mẹ hắn?
Vương Nhu Hoa dí tờ giấy viết chữ vào mắt hắn, quát:
- Con nghe rõ cho mẹ, kiếm tiền là chuyện của mẹ, cái con cần làm là đi học cho tốt vào.
Thiết Tâm Nguyên nhe răng nhếch miệng, lần này mẹ hắn nổi giận thật rồi. Mông hắn vừa rát vừa đau, vì không để bị đánh nữa, hắn vội vàng nói:
- Phú gia bất dụng mãi lương điền, thư trung tự hữu thiên chung túc; an cư bất dụng giá cao đường, thư trung tự hữu hoàng kim ốc; xuất môn mạc hận vô nhân tùy, thư trung xa mã đa như thốc; thú thê mạc hận vô lương môi, thư trung tự hữu nhan như ngọc; nam nhi nhược toại bình sinh chí. Lục kinh cần hướng song tiền độc.
(Nghĩa: Giàu thì không cần ruộng tốt, đọc sách cũng có ngàn chung rượu; ở không cần xây nhà lớn, đọc sách cũng tự có phòng dát vàng; ra ngoài không cần sợ không có người hầu, đọc sách cũng tự có xe ngựa đưa rước; cưới vợ không sợ gặp gái xấu; đọc sách cũng tự có vợ như Nhan Như Ngọc. Đây là sáu thứ mà đàn ông nào cũng mơ, chỉ cần chịu khó mài kinh thư bên cửa sổ.)
Vương Nhu Hoa vứt tờ giấy đi, cười khổ:
- Cũng không biết những lời này của hoàng đế có phải gạt người hay không, ai cũng đi học thì lấy ai ra cày ruộng, làm công, buôn bán?
Thiết Tâm Nguyên vội vàng nịnh nọt:
- Mẹ thật sáng suốt, sách mà con đọc chính là bộ kinh thư Nguyên Đạo của Hàn Xương Lê tiên sinh.
- Trong Nguyên Đạo ghi chính là đạo lý này, lời của mẹ nói không hẹn mà hợp với hiền nhân, thật là khó tin.
Vương Nhu Hoa ngạo nghễ, nói:
- Con nhà người ta đương nhiên là phải đi làm ruộng, làm công, buôn bán. Nhưng con không giống họ, trời sinh con có khiếu học chữ, con quên cái việc kiếm tiền đi, dồn hết tâm trí vào đọc sách, nếu không thì mẹ sẽ không dễ dãi như vậy nữa đâu.
Đêm đã khuya, Thiết Tâm Nguyên đã rất buồn ngủ nhưng chẳng hiểu sao lại không tài nào không ngủ được, Vương Nhu Hoa vẫn phe phẩy quạt cho con trai mình.
Chợt gió đêm đập lên cửa sổ kêu bành bạch, Vương Nhu Hoa giật mình vội vàng đứng dậy đóng kĩ cửa sổ. Nàng nghe thấy hồ ly bên ngoài kêu to thảm thiết liền mở cửa cho nó vào nhà, nhưng nó lại không muốn ngủ mà chạy vòng vòng chân Vương Nhu Hoa.
Thiết Tâm Nguyên cũng đứng dậy, vỗ vỗ đầu hồ ly mới khiến nó an tĩnh lại. Nó nằm sấp trong ổ của mình, dưới ánh đèn lay lắt, hai mắt nó nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nguyên, hình như vô cùng sợ hãi.
- Chẳng lẽ động đất?
Thiết Tâm Nguyên lầm bầm tự hỏi, lắng tai nghe nhưng chỉ nghe được tiếng chó sủa ầm ỹ bên ngoài, không nghe ra được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhà hắn dù động đất cũng không sợ, bởi vì mẹ hắn sức yếu nên nóc nhà cũng chỉ lợp mấy thứ nhẹ nhẹ như cỏ lau, cho dù sụp xuống cũng không sao.
Về phần hoàng thành thì Thiết Tâm Nguyên nghĩ cũng không cần chuẩn bị đối phó gì. Hắn đã sớm hỏi qua, tường hoàng thành đắp bằng đất vàng trộn với nước vo gạo nếp, bên ngoài lại có thêm một lớp đá nhuyễn, có thể nói là không thể phá vỡ.
Hai mẹ con hắn ôm chăn ngồi trong nhà, chờ đợi tai kiếp gì đó giáng xuống.
- Tại sao hắn phải đi?
Thiếu nữ thở dài, đoạn đáp:
- Không đi thì sẽ rất phiền phức.
- Sao lại phiền? Trương gia gia là bậc trưởng bối hiền lành, sẽ không bao giờ bắt hắn đâu!
Đường Đường muốn chạy đến tìm ông lão râu bạc nhưng lại bị thiếu nữ kéo về, còn gắng sức bế lên xe ngựa, sau đó nhanh chóng đi thẳng về phía Tây.
Đám Âu Dương Tu thấy Trương Phổ lão tiên sinh đi tới thì không còn cách nào khác, đành cười khổ rồi bước lên bái kiến.
Trương Phổ nhìn đám người Âu Dương Tu mà than dài:
- Hiện nay trong triều nội ưu ngoại khốn, thêm giặc cướp Lý Nguyên Hạo áp sát biên cương. Vì sao các ngươi lại như thượng khách kiêu căng, mà chỉ mang bộ dạng rượu đầy chén - miệng sáo rỗng như vậy?
Vương Củng Thần bước ra, chắp tay đáp:
- Tiên sinh dạy bảo cực kỳ chuẩn xác. Học sinh sẽ rút kinh nghiệm, quyết không phụ bệ hạ hậu vọng.
Trương Phổ chỉ cười nhạt mà rằng:
- Lão phu đã già rồi, lời nói cũng như gió thoảng qua tai nên các ngươi không nghe, chỉ tiếc cho một thân hào hoa phong nhã của các ngươi mà thôi. Nếu đã lãnh bổng lộc của thiên tử thì nên tậm tâm cho vua, cớ sao lại hao phí tinh lực vào những ván cờ như thế? Thật là khiến cho lão phu thất vọng!
Âu Dương Tu đỏ mặt, khẽ đáp:
- Xin tiên sinh chớ buồn, chúng tôi vừa rồi đã nghĩ thấu đáo. Đây chỉ là một âm mưu mà thôi…
- Âm mưu?
Trương Phổ như cười như không, đoạn hỏi Âu Dương Tu:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết báo quan sao?
Âu Dương Tu vội đáp:
- Đối thủ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con đít xanh…
- Trẻ con đít xanh? Chỉ e rằng không phải đâu! Người nói thử xem, nếu một đứa trẻ con mà chơi ván cờ ấy, thì có thể tạo nên biến hóa như vậy hả?
- Cuộc cờ này biến hóa khôn lường, cao thâm mạt trắc. Chỉ thoáng nhìn qua, chỉ cần thí mấy quân là sẽ trở thành sát cục nhưng tình huống thật sự lại không như vậy. Bất là là những nước đằng sau, thí quân hay mưu cao kế diệu đều đếm không hết, bẫy rập trùng trùng!
- Thật sự có thể nói là: “Nhất tướng, nhị tướng liên tam tướng - Sau lưng xuất hiện đoạt hồn thương!” Thủ pháp lão luyện và cay độc như vậy, chỉ e một đứa trẻ không thể nào khống chế nổi, đằng sau nhất định phải có một kẻ trí tuệ siêu quần chỉ đạo. Có điều, lão phu nhất thời nghĩ mãi mà không rõ vì sao người này lại nhất nhất phải khiêu chiến trường Thái học ta?
Đám Vương Củng Thần, Âu Dương Tu bốn mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao Trương Phổ lại nói như vậy. Bản thân rõ ràng là chỉ thấy một thằng nhãi gạt tiền mà thôi, làm sao giờ lại hóa thành đại âm mưu đối phó với trường Thái học rồi?!
Trương Phổ vỗ vào cán cờ rách rưới mà nói:
- Một lá cờ rách mà đã khiến trường Thái học bữa giờ không thể ngẩng đầu, một thằng nhóc mà đã làm cho cả trường Thái học xấu hổ. Cũng tốt, là lão phu tự tìm tự nuốt trái đắng này thôi!
- Đã có chiêu đầu, ắt sẽ có nước thứ hai, đó chính là điều lão phu đang chờ! Để xem, rốt cuộc là kẻ nào đang lấy lão phu ra làm trò đùa!
Tiểu Xảo Nhi thấy Thiết Tâm Nguyên ném cả hai bộ cờ mình mới làm buổi trưa vào đống lửa, bèn lấy làm lạ hỏi:
- Hôm qua, ngươi còn nói muốn mang thứ này đến môn lộ phát dương quang đại, sao hôm nay lại nản lòng thối chí rồi?
Thiết Tâm Nguyên tiện mồm đáp:
- Quy tắc tối quan trọng của một kẻ lừa đảo là bắn xong một mũi tên thì phải chuyển ngay sang nơi khác, nếu không có thể sẽ bị bắt.
Tiểu Xảo Nhi hỏi tiếp với giọng kỳ quái:
- Nhưng ngươi đây không phải là đang lừa đảo mà?
- Ngươi coi trọng ta rồi, đây chỉ là một mánh khóe bịp bợm thôi. Thứ gọi là tàn cuộc vốn rất khó giải. Trước đây, ta có nghe một vị tiên sinh nói rằng, chỉ cần lợi dụng điều người khác không biết để trục lợi thì đó chính là lừa đảo.
- Tiểu Xảo Nhi cả giận nói:
- Tiên sinh đó của ngươi chính là một thằng ngốc! Đám Thái học sinh kia không phải là đồ ngu, dù ngươi có hỏi thì chúng cũng không bao giờ nhận. Cho nên, phải lừa tiếp ít tiền của chúng để nuôi sống mọi người, đó mới là điều hợp lý nha!
Thiết Tâm Nguyên đáp với vẻ bực dọc:
- Đừng nói nữa! Người của trường Thái học chính là một đám thua mà gượng dậy nổi. Ta mới bày cờ tàn có hai ngày thì đã có một lão già dịch lao ra kiếm ta tính sổ rồi. Chuyện này không thể tiếp tục nữa, nếu cạn tàu ráo máng thì chúng ta ắt sẽ bị giải đến huyện nha thưa kiện đó!
Tiểu Xảo Nhi tức tối nói:
- Thua cược chung tiền là chuyện bình thường, sao lại bị giải tới quan phủ?
Thiết Tâm Nguyên nhìn cây búa trong tay Tiểu Xảo Nhi rồi hỏi:
- Hiện giờ ngươi có búa trong tay, ngươi xử lý một cái mộng gỗ lồi lên bàn kiểu gì?
- Đập xuống là xong!
- Làm sao ngươi xử một cây đinh trên ngạch cửa?
- Đập xuống là xong!
- Làm sao ngươi xử lý mấy con côn trùng bò dưới đất?
- Đập bẹp chúng là xong!
- Ngươi xem đi, chỉ cần trong tay có búa thì biện pháp xử lý đầu tiên khi ngươi đối mặt với vấn đề trước mắt là đập, căn bản không hề muốn dùng cách khác.
- Quan phủ cũng giống như cây búa trong tay chúng ta, xem chúng ra như mộng gỗ, xem chúng ta như côn trùng. Nếu họ không lấy búa đập thì mới là chuyện lạ! Vì đây chính là biện pháp nhẹ nhàng nhất của họ.
Tiểu Xảo Nhi đặt búa xuống:
- Giờ phải làm sao? Đám đệ muội luôn cần miếng ăn nên công cụ của chúng ta chính là bạc. Mấy ngày nữa, sao chúng có thể no bụng được?
- Thấy tiết trời đã chớm thu cho nên bọn hắn đã đặt mua quần áo mùa đông, đây cũng là một khoản tiền rất lớn. Không bằng, chúng ta lấy công cụ đi cướp trước đi rồi tính.
Thiết Tâm Nguyên trầm ngâm một lúc rồi chỉ vào đám Tiểu Phúc Nhi đang dọn dẹp mấy gian phòng tàn tạ mà nói:
- Trước sau cũng có cách. Tất cả mọi người đều làm việc, trước sau cũng sẽ có cách!
Tiểu Xảo Nhi thấp giọng:
- Nghe Thủy Châu Nhi nói, hôm nay ở học đường ngươi còn lên lớp là có cả nghệ thuật của cường đạo nữa mà?
Thiết Tâm Nguyên nghe thế xém nữa nhảy dựng lên, vội giải thích:
- Sách nói dân chúng không có cái ăn mới phải đi đến nông nỗi này, một khi bước vào con đường ấy thì không thể lui nữa. Với lại, đám nhóc chúng ta cũng không làm cướp được, ngươi nghĩ chúng ta có thể cướp của ai?
- Làm cướp có gì mà không được? Lý Nguyên Hạo không phải tạo phản sao? Đại Tống cũng chẳng phải không có biện pháp chỉnh y sao?
- Chỉ cần làm được một vụ lớn, ai dám bảo không được?
Thiết Tâm Nguyên nhìn Tiểu Xảo nhi một lúc lâu, cả giận nói:
- Ngươi… con mẹ nó, ngươi chính là người Đột Quyết!
(Đột Quyết: Thổ Nhĩ Kỳ.)
Tiểu Xảo nhi hét lên:
- Lão tử chính là người Hán!
Thiết Tâm Nguyên thấy mấy đứa trẻ khác nhìn sang bên này, liền vội vàng cười nói:
- Rồi, rồi, ngươi không phải người Đột Quyết, chuyện tiền bạc không cần ngươi quan tâm. Ta sẽ tìm biện pháp đừng có suốt ngày nghĩ tới việc làm cướp. Ta muốn cả đám sau này có thể thành gia lập nghiệp, sung sướng cả đời, chứ nếu muốn chết sớm như bọn cướp thì ta tính nhiều như vậy làm gì?
Tiểu Xảo Nhi rời đi, trước khi đi còn nói với Thiết Tâm Nguyên một câu:
- Ngươi đừng bán thần tí nỗ, cái thứ đó thiêu hủy là tốt nhất. Giống như ngươi nói, thứ đó mặc dù quý giá nhưng rơi vào tay chúng ta chẳng khác gì dao bén để giết người.
Thiết Tâm Nguyên vỗ vỗ tay của Tiểu Xảo Nhi, nói:
- Ta không ngu cỡ đó, cho ta mấy ngày nữa đi, ta sẽ nghĩ ra biện pháp.
- Cũng không cần dùng tiền của mẹ ngươi, nàng thường xuyên cho chúng ta ăn, như vậy đã rất khó khăn rồi. Không thể vì chúng ta mà mẹ con ngươi cũng bị biến thành ăn mày được.
- Biết rồi.
Thiết Tâm Nguyên phất tay sau đó bước nhanh về nhà.
Lúc Vương Nhu Hoa về nhà, nhìn thấy con mình đang ngồi trước bàn cặm cụi viết mấy chữ to, nàng liền lén lút đi tới sau lưng con mình xem nó đang viết chữ gì.
Vương Nhu Hoa nhìn thấy mấy chữ này xong, liền giận dữ quất mấy phát vào mông Thiết Tâm Nguyên, quát:
- Ta cho ngươi kiếm tiền, ta cho ngươi kiếm tiền này!
Thiết Tâm Nguyên bị đánh một trận liền dùng hai cái chân ngắn chạy trốn, nhưng mà phòng thì nhỏ, làm sao chạy thoát khỏi ma chưởng của mẹ hắn?
Vương Nhu Hoa dí tờ giấy viết chữ vào mắt hắn, quát:
- Con nghe rõ cho mẹ, kiếm tiền là chuyện của mẹ, cái con cần làm là đi học cho tốt vào.
Thiết Tâm Nguyên nhe răng nhếch miệng, lần này mẹ hắn nổi giận thật rồi. Mông hắn vừa rát vừa đau, vì không để bị đánh nữa, hắn vội vàng nói:
- Phú gia bất dụng mãi lương điền, thư trung tự hữu thiên chung túc; an cư bất dụng giá cao đường, thư trung tự hữu hoàng kim ốc; xuất môn mạc hận vô nhân tùy, thư trung xa mã đa như thốc; thú thê mạc hận vô lương môi, thư trung tự hữu nhan như ngọc; nam nhi nhược toại bình sinh chí. Lục kinh cần hướng song tiền độc.
(Nghĩa: Giàu thì không cần ruộng tốt, đọc sách cũng có ngàn chung rượu; ở không cần xây nhà lớn, đọc sách cũng tự có phòng dát vàng; ra ngoài không cần sợ không có người hầu, đọc sách cũng tự có xe ngựa đưa rước; cưới vợ không sợ gặp gái xấu; đọc sách cũng tự có vợ như Nhan Như Ngọc. Đây là sáu thứ mà đàn ông nào cũng mơ, chỉ cần chịu khó mài kinh thư bên cửa sổ.)
Vương Nhu Hoa vứt tờ giấy đi, cười khổ:
- Cũng không biết những lời này của hoàng đế có phải gạt người hay không, ai cũng đi học thì lấy ai ra cày ruộng, làm công, buôn bán?
Thiết Tâm Nguyên vội vàng nịnh nọt:
- Mẹ thật sáng suốt, sách mà con đọc chính là bộ kinh thư Nguyên Đạo của Hàn Xương Lê tiên sinh.
- Trong Nguyên Đạo ghi chính là đạo lý này, lời của mẹ nói không hẹn mà hợp với hiền nhân, thật là khó tin.
Vương Nhu Hoa ngạo nghễ, nói:
- Con nhà người ta đương nhiên là phải đi làm ruộng, làm công, buôn bán. Nhưng con không giống họ, trời sinh con có khiếu học chữ, con quên cái việc kiếm tiền đi, dồn hết tâm trí vào đọc sách, nếu không thì mẹ sẽ không dễ dãi như vậy nữa đâu.
Đêm đã khuya, Thiết Tâm Nguyên đã rất buồn ngủ nhưng chẳng hiểu sao lại không tài nào không ngủ được, Vương Nhu Hoa vẫn phe phẩy quạt cho con trai mình.
Chợt gió đêm đập lên cửa sổ kêu bành bạch, Vương Nhu Hoa giật mình vội vàng đứng dậy đóng kĩ cửa sổ. Nàng nghe thấy hồ ly bên ngoài kêu to thảm thiết liền mở cửa cho nó vào nhà, nhưng nó lại không muốn ngủ mà chạy vòng vòng chân Vương Nhu Hoa.
Thiết Tâm Nguyên cũng đứng dậy, vỗ vỗ đầu hồ ly mới khiến nó an tĩnh lại. Nó nằm sấp trong ổ của mình, dưới ánh đèn lay lắt, hai mắt nó nhìn chằm chằm Thiết Tâm Nguyên, hình như vô cùng sợ hãi.
- Chẳng lẽ động đất?
Thiết Tâm Nguyên lầm bầm tự hỏi, lắng tai nghe nhưng chỉ nghe được tiếng chó sủa ầm ỹ bên ngoài, không nghe ra được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhà hắn dù động đất cũng không sợ, bởi vì mẹ hắn sức yếu nên nóc nhà cũng chỉ lợp mấy thứ nhẹ nhẹ như cỏ lau, cho dù sụp xuống cũng không sao.
Về phần hoàng thành thì Thiết Tâm Nguyên nghĩ cũng không cần chuẩn bị đối phó gì. Hắn đã sớm hỏi qua, tường hoàng thành đắp bằng đất vàng trộn với nước vo gạo nếp, bên ngoài lại có thêm một lớp đá nhuyễn, có thể nói là không thể phá vỡ.
Hai mẹ con hắn ôm chăn ngồi trong nhà, chờ đợi tai kiếp gì đó giáng xuống.
/55
|