Uy lực của Nấm tán bay hiển hiện trên người Tế Phong Tư Mộng vô cùng rõ ràng. Dù bị thương rất nặng, nhưng trong tâm trí thì y vẫn thấy mình đang chiến đấu với bầy sói.
Theo bản năng chiến sĩ, Tế Phong Tư Mộng cầm chặt thanh trường thương, điên cuồng quét sạch chướng ngại vật trước mặt hòng thoát ra khỏi phế viên, thoát ra ngoài tầm khống chế của lang vương đáng sợ.
Đứng giữa thanh thiên bạch nhật, trông thấy bầy sói trước mặt đông đảo, Tế Phong Tư Mộng thậm chí còn không kịp nhổ mấy cây rìu đang găm trên người, lao hết sức về phía bầy sói. Y biết, nếu mình không thể giết hết đám sói đang bao vây, ngay lúc này không liều mạng xung phong thì sau đó không đủ khả năng đột phá nữa.
May mắn không có lang vương, bầy sói không chịu nổi một đòn, huyết nhục văng ra tứ tung. Đàn sói vội vã trốn tránh, một con đường máu rốt cục cũng xuất hiện trước mặt Tế Phong Tư Mộng.
Hai chân Triệu Phượng run rẩy, miễn cưỡng giơ cao thanh trường đao trong tay, nhìn tráng hán bên đường đang giết tới, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Ngay lần đầu chạm mặt hán tử này, hắn có thể khẳng định chính y là hung thủ giết Hoa nương. Chẳng quả y điên rồi, lại dám đại khai sát giới trước con đường dẫn tới hoàng thành như một ma thần.
Dân chúng chạy trốn rất nhanh, cộng thêm việc nhìn thấy một người máu trên người cắm đầy rìu, cầm thương gào thét chém loạn nên ai nấy đều nhanh chóng tản ra xa.
Binh lính tuần tra hoàng thành không thể tránh né. Bọn họ hét to ra lệnh tráng hán bị thương thúc thủ chịu trói. Chỉ tiếc là y không hề e ngại, tay cầm trường thương múa lên tỏa mùi máu tanh lòm. Vị đội trưởng trước đó còn đang gầm lên giận dữ, vậy mà lúc này trên cổ xuất hiện lỗ thủng lớn. Hắn tuyệt vọng muốn che miệng vết thương, nhưng máu tươi len theo kẽ tay chảy ào ào ra ngoài.
- Bán mã tác!
Triệu Phượng hét lớn. Bốn bộ khoái nắm hai đầu sợi dây kéo từ xa tới, khóa chặt phần đùi của tráng hán. Bọn họ nhanh chóng di chuyển vòng quanh, lần lượt thay đổi hai bên với nhau.
Cùng lúc đó có hai vị bộ khoái cầm lưới nhảy xuống từ trên nóc nhà, cố gắng trùm tên sát nhân lại.
Đây là kiểu phối hợp tiêu chuẩn của bộ khoái bắt hung phạm, ngón đòn này đối phó với tội phạm gần như có hiệu quả tuyệt đối. Thêm nữa, trên lưới cá có những móc câu rất nhỏ, một khi bị dính vào rất khó giãy dụa chạy trốn. Đây luôn được xem như biện pháp giúp bộ khoái đối phó với những tên đạo tặc vô cùng khôn lanh.
Triệu Phượng không thể ngờ tráng hán lại ném trường thương về phía mình. Mãi tới khi nó đâm xuyên qua lồng ngực, hắn mới hối hận cho hành động lỗ mãng, xuất hiện ngay trước mặt hán tử.
Thân thể hắn bị trường thương kéo lê vào lưới cá, bao trùm chặt cứng rồi rơi mạnh xuống đường. Tình cảnh Triệu Phượng giống như một túi nước được bịt chặt miệng chảy ra máu vậy.
Tráng hán vận lực ra sức kéo sợi dây mấy tên bộ khoái đang nắm giữ. Y nhanh chóng rút cây rìu đang găm trên mặt bổ vào đỉnh đầu bộ khoái, tay còn lại thì tóm chặt lấy mặt tên bộ khoái còn lại, hai ngón tay đâm sâu vào đôi mắt.
Tế Phong Tư Mộng cảm giác khác nước cực kỳ, với tay giữ tên bộ khoái mình vừa bắt được đặt ngang sườn, xé rách mạch máu trên cổ nâng lên uống.
- Quỷ...!
Mấy bộ khoái còn lại rú lên kinh hãi, muốn tè ra quần, bỏ chạy không thấy bóng dáng trong tích tắc. Cùng lúc đó có mấy người nhìn lén qua khe cửa, trông thấy cảnh đó vội vàng đóng chặt cửa, quay vào ôm chặt vợ trong chăn, người run cầm cập.
Thành Đông Kinh thái bình trăm năm chưa từng trải qua cảnh ác tặc hung hãn như vậy. Y chẳng những giết người lại còn uống máu, khiến cho dân chúng hoàng thành hồn phi phách tán..
Sau khi uống máu, Tế Phong Tư Mộng cảm giác rất đã khát nhưng đầu lại đau như búa bổ, con mắt trái vẫn đau không nhìn thấy gì. Cổ tay lẫn bắp chân gần như tê liệt, không thể nào động đậy dù chỉ là một chút.
Mắt phải dần sáng ra, tuyết sơn hoang vu chợt hóa thành đường phố phồn hoa. Tiếng bước chân chạy rầm rập của trọng giáp quân vang lên báo hiệu đã ở cách đó không xa.
Biết mình bị ám toán, hơn nữa còn bị một thằng nhãi còn hôi sữa dắt mũi, Tế Phong Tư Mộng ngay lúc này đây chỉ muốn đánh chết tươi thằng oắt con kia cho rồi.
Vì vậy, y cố gắng đứng lên bước đi lảo đảo về phía phế viên.
- Tiểu Phúc Nhi, Tiểu Linh Nhi, Tiểu Hỏa Nhi đều phải đi học, có điều vấn đề hộ tịch không dễ, tương lai không thể học trong huyện, càng không thể đi vào thư viện một cách bình thường chứ đừng nói chi Quốc Tử Giám. Ái chà, vấn đề này có tiền cũng khó giải quyết nha!
- Tiểu Xảo Nhi cảm giác nhức đầu, mấy chuyện thế này thật là hại người mà.
Thiết Tâm Nguyên mỉm cười đáp:
- Chuyện nhỏ mà, các ngươi quên bên cạnh chúng ta có một vị Chấn Vũ tướng quân hay sao?
Tiểu Xảo Nhi liếc nhìn hồ ly đầu quấn băng gạc được mấy đửa nhỏ xoa bóp, không khỏi cười vui:
- Ngươi nói ta mới thấy, quả nhiên có bộ dạng Chấn Vũ tướng quân nha!
- Hồ ly là Chấn Vũ tướng quân, được liệt vào danh sách quan lại của Lại bộ Đại Tống, hàng thật giá thật nha. Dương gia Dương Văn Quảng nghe nói có ba mươi bộ khúc, hồ ly nhà ta chẳng lẽ không thể có mấy đứa nhỏ làm bộ khúc cho mình.
- Vậy sau này chúng ta phải nộp thuế cho Hồ ly hả? Hồ ly nè, một năm ta cho ngươi một người xem như đóng thuế nha. Ha ha ha ha ha…
Tiểu Xảo Nhi nói xong tự mình cũng thấy thú vị, không kìm được bèn bật cười ha ha.
Thiết Tâm Nguyên bỗng nhiên nhíu mày, ra dấu cho bọn nhóc đang ở trong hầm im lặng, sau đó mọi người liền dỏng tai lên lắng nghe, thì nghe thấy tiếng rống giận của ai đó ở bên ngoài.
Bỗng dưng trong hầm ngầm bụi đất rơi xuống ào ào, chẳng biết tên điên kia ở ngoài đang làm cái gì nữa.
- Tên này không phải đã đi rồi sao? Sao còn quay lại?
Thiết Tâm Nguyên nói:
- Y không sống nổi đâu, nếu như có thể chạy thoát thì y đã sớm trốn thoát rồi. Ta đoán là y đã không thể trốn được nên muốn giết chúng ta báo thù đó!
- Xem y lúc này đang chống cự kịch liệt kìa, hắn bây giờ càng chống cự mạnh thì càng chết nhanh mà thôi, bất luận là vết thương trên tay chân hay là vết thương trên mặt, y cũng chẳng đánh được bao lâu nữa đâu.
Xô ngã một cái ghế ngồi, Tế Phong Tư Mộng rốt cục cũng ngồi xuống, ngực nóng như lửa đốt, mắt dần dần tối sầm lại. Đây chính là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều.
Dù đứng lên không nổi thế nhưng vì sự cao ngạo của một chiến sĩ nên y vẫn cố gắng ngẩng cao đầu, dùng con mắt còn lại nhìn gã tướng quân Đại Tống trước mặt, nói:
- Nếu như gia gia không trúng ám toán thì ngươi chẳng qua nổi ba chiêu của ông!
Gã tướng quân liền kéo xuống mặt nạ, cười đáp:
- Tây tặc, mày dám giết người dân vô tội của ta, bất luận ông có giết mày như thế nào thì cũng có công lớn cả!
Tế Phong Tư Mộng cười to đáp:
- Tướng quân Tống quốc không phải bố mày chưa làm thịt thằng nào. Báo tên đi! Ta, Phủ Tây Bình quân Đại Hạ, Ngu Hậu Tế Phong Tư Mộng ở đây!
Tên tướng quân đang trên ngựa cười càng thêm vui vẻ, đáp:
- Đại Tống phối quân giết tặc ở Tây Thủy Môn - Dương Hoài Ngọc ở đây. Tây tặc, hãy nhận lấy cái chết!
Nghe nói tên tặc nhân trước mắt quả nhiên là Tây tặc, Dương Hoài Ngọc làm sao mà kìm được, nếu bắt sống tên Tây tặc này ngay tắp lự thì gã sẽ được trở về chức cũ, nói không chừng còn có thể thăng thêm một cấp nữa.
Chiến mã lao nhanh về phía trước, mã sóc đâm thẳng vào vai trái Tế Phong Tư Mộng. Gã không muốn giết ngay tên giặc này. Một kẻ địch còn sống thì lúc nào cũng có giá trị hơn một tên đã chết.
Còn Tế Phong Tư Mộng một tay cầm trường thương gạt mã sóc của Dương Hoài Ngọc đang đâm tới, mượn lực đạp của trường thương đứng thẳng lên, thanh thiết thương xoay một vòng trên không liền đập xuống.
Dương Hoài Ngọc liền vung mã sóc ngăn lại. ‘Hự” lên một tiếng, Tế Phong Tư Mộng ngã ngồi về sau hai bước, còn Dương Hoài Ngọc thì nhe răng cười rồi lại vung mã sóc đâm Tế Phong Tư Mộng một lần nữa. Gã nhận ra rằng tên này đã là nỏ mạnh hết đà.
Trong khi Dương Hoài Ngọc tấn công như mưa sa gió táp, Tế Phong Tư Mộng cũng đang đón đỡ mãnh liệt thì Thiết Tâm Nguyên đang nhô đầu ra khỏi miệng giếng, quan sát cảm thấy tình hình không ổn cho phe mình rồi.
Thằng ngốc Dương Hoài Ngọc này, cứ ngồi dí trên lưng ngựa lâu như vậy rồi mà chẳng phân thắng bại được. Nếu không phải đối thủ của gã bị thương từ trước do mình và Tiểu Xảo Nhi, gã đã bị người ta đâm thành một rổ rồi.
Rõ là chỉ cần một đám giáp sĩ cầm khiên xung phong một lần là xong rồi, mà gã lại khoe khoang võ công, đến chuyện tên Tây tặc đang tiếp cận càng lúc càng gần mà hắn cũng chẳng hề hay biết.
- Bên kia vẫn còn một cái bẫy chưa bị phá.
Tiểu Thủy Nhi nhìn chiến cuộc như thế thì sao không hiểu Thiết Tâm Nguyên đang nghĩ gì được, liền vội vàng nghĩ kế.
- Đợi Dương Hoài Ngọc gặp hạn rồi mới dùng, thằng công tử này chả có cái vẹo gì mà cũng dám xông lên, nếu như phụ thân hắn ở đây thì đã xong từ lâu rồi.
Quả nhiên, dần dần Dương Hoài Ngọc cảm thấy tuy mình chiếm thế thượng phong nhưng sát chiêu vẫn chẳng hề trúng đích. Tế Phong Tư Mộng biết Dương Hoài Ngọc định bắt sống mình nên y liền di chuyển chậm lại. Dương Hoài Ngọc mừng rỡ, liền đâm thẳng một thương vào bải vai của Tế Phong Tư Mộng.
Vai bị mã sóc đâm thủng, thế như Tế Phong Tư Mộng lại bật cười, không lùi mà còn tiến tới, mặc kệ cho mã sóc thấu qua bả vai tận ba xích, đoạn đá một cú trời giáng vào bụng của chiến mã. Bị hành động của Tế Phong Tư Mộng làm cho kinh ngạc, Dương Hoài Ngọc chẳng biết làm gì ngoài việc siết thật chặc thanh mã sóc, không để tên Tây tặc này cướp đi.
Chiến mã ngã ầm xuống đất, một chân Dương Hoài Ngọc đã bị chiến mã đè lên, mã sóc trong lúc lơ là cũng đã tuột khỏi tay.
Tế Phong Tư Mộng tuy vẫn bị mã sóc đâm té ngã trên đất nhưng vẫn cười càn rỡ:
- Trẻ con vô tri, dám đấu với gia gia?
Y vừa nói vừa rút thanh mã sóc của Dương Hoài Ngọc ra khỏi người. Chỉ trong chốc lát, Tế Phong Tư Mộng cũng đã biết rõ mình đã đánh lâu như vậy rồi. Đã làm nên những chuyện như thế, dù có bắt Dương Hoài Ngọc làm con tin thì y cũng đừng hòng rời khỏi đây nữa.
Trong lúc y đang cố rút thanh mã sóc ra khỏi người thì một thanh gỗ lớn bằng bắp đùi bắn ra từ một cây liễu bên cạnh, tông mạnh vào ngực Tế Phong Tư Mộng.
Thấy Tế Phong Tư Mộng miệng không ngừng ói máu, kèm theo đó là từng cục máu đen ngòm, đó chính là nội tạng bị đập nát.
Quan sát kỹ, thấy gã Tây tặc kia chẳng còn sức chống trả nữa, Thiết Tâm Nguyên lúc bấy giờ mới ôm hồ ly bò ra khỏi miệng giếng, cùng với Tiểu Xảo Nhi đang trốn trên tàng cây chầm chậm đi tới trước mặt Tế Phong Tư Mộng.
Nếu như không có thanh mã sóc của Dương Hoài Ngọc chống thì xác Tế Phong Tư Mộng đã ngã ra đất rồi.
- Được… lắm…!
Tế Phong Tư Mộng miễn cưỡng nói xong hai từ thì cả người mềm nhũn, ngửa đầu ra sau đoạn khí.
- Xảo nhi, cắt đầu người đi, chúng ta tới Khai Phong phủ lãnh thưởng!
Thiết Tâm Nguyên quay sang Tiểu Xảo Nhi đang vô cùng kích động nói.
- Dừng tay, cái tên Tây tặc này là ta chém.
Dương Hoài Ngọc thấy Tiểu Xảo Nhi đang chuẩn bị vung rìu chặt đầu thì liền vội ngăn cản
Còn Thiết Tâm Nguyên khinh bỉ liếc Dương Hoài Ngọc một cái. Thằng này đúng là một tên tráo trở nha! Vừa rồi, nếu như không phải là Tiểu Xảo Nhi xuất thủ thì gã sớm đã bị người ta giết rồi, bây giờ còn có mặt mũi đi đoạt công nữa chứ.
Dương Hoài Ngọc cũng vô cùng xấu hổ, nhưng đầu vừa cúi xuống lại ngẩng lên ngay nói:
- Đây lại công trận, không phải là thứ mà bọn nhóc con các ngươi có thể nhận được đâu!
Thiết Tâm Nguyên ôm hồ ly đưa tới trước, chỉ vào cái mão trên đầu nó đáp:
- Chấn Võ tướng quân kịch chiến với ác tặc thụ thương, đại chiến ba trăm hiệp cuối cùng cũng đã chém được tặc nhân dưới ngựa.
- Nói nhảm, hồ ly đánh sao được?
- Câm miệng! Chấn Võ tướng quân đánh không lại, không phải còn một đám bộ khúc sao?
Thiết Tâm Nguyên chỉ đám hài tử đang bò ra từ miệng giếng đáp.
Theo bản năng chiến sĩ, Tế Phong Tư Mộng cầm chặt thanh trường thương, điên cuồng quét sạch chướng ngại vật trước mặt hòng thoát ra khỏi phế viên, thoát ra ngoài tầm khống chế của lang vương đáng sợ.
Đứng giữa thanh thiên bạch nhật, trông thấy bầy sói trước mặt đông đảo, Tế Phong Tư Mộng thậm chí còn không kịp nhổ mấy cây rìu đang găm trên người, lao hết sức về phía bầy sói. Y biết, nếu mình không thể giết hết đám sói đang bao vây, ngay lúc này không liều mạng xung phong thì sau đó không đủ khả năng đột phá nữa.
May mắn không có lang vương, bầy sói không chịu nổi một đòn, huyết nhục văng ra tứ tung. Đàn sói vội vã trốn tránh, một con đường máu rốt cục cũng xuất hiện trước mặt Tế Phong Tư Mộng.
Hai chân Triệu Phượng run rẩy, miễn cưỡng giơ cao thanh trường đao trong tay, nhìn tráng hán bên đường đang giết tới, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Ngay lần đầu chạm mặt hán tử này, hắn có thể khẳng định chính y là hung thủ giết Hoa nương. Chẳng quả y điên rồi, lại dám đại khai sát giới trước con đường dẫn tới hoàng thành như một ma thần.
Dân chúng chạy trốn rất nhanh, cộng thêm việc nhìn thấy một người máu trên người cắm đầy rìu, cầm thương gào thét chém loạn nên ai nấy đều nhanh chóng tản ra xa.
Binh lính tuần tra hoàng thành không thể tránh né. Bọn họ hét to ra lệnh tráng hán bị thương thúc thủ chịu trói. Chỉ tiếc là y không hề e ngại, tay cầm trường thương múa lên tỏa mùi máu tanh lòm. Vị đội trưởng trước đó còn đang gầm lên giận dữ, vậy mà lúc này trên cổ xuất hiện lỗ thủng lớn. Hắn tuyệt vọng muốn che miệng vết thương, nhưng máu tươi len theo kẽ tay chảy ào ào ra ngoài.
- Bán mã tác!
Triệu Phượng hét lớn. Bốn bộ khoái nắm hai đầu sợi dây kéo từ xa tới, khóa chặt phần đùi của tráng hán. Bọn họ nhanh chóng di chuyển vòng quanh, lần lượt thay đổi hai bên với nhau.
Cùng lúc đó có hai vị bộ khoái cầm lưới nhảy xuống từ trên nóc nhà, cố gắng trùm tên sát nhân lại.
Đây là kiểu phối hợp tiêu chuẩn của bộ khoái bắt hung phạm, ngón đòn này đối phó với tội phạm gần như có hiệu quả tuyệt đối. Thêm nữa, trên lưới cá có những móc câu rất nhỏ, một khi bị dính vào rất khó giãy dụa chạy trốn. Đây luôn được xem như biện pháp giúp bộ khoái đối phó với những tên đạo tặc vô cùng khôn lanh.
Triệu Phượng không thể ngờ tráng hán lại ném trường thương về phía mình. Mãi tới khi nó đâm xuyên qua lồng ngực, hắn mới hối hận cho hành động lỗ mãng, xuất hiện ngay trước mặt hán tử.
Thân thể hắn bị trường thương kéo lê vào lưới cá, bao trùm chặt cứng rồi rơi mạnh xuống đường. Tình cảnh Triệu Phượng giống như một túi nước được bịt chặt miệng chảy ra máu vậy.
Tráng hán vận lực ra sức kéo sợi dây mấy tên bộ khoái đang nắm giữ. Y nhanh chóng rút cây rìu đang găm trên mặt bổ vào đỉnh đầu bộ khoái, tay còn lại thì tóm chặt lấy mặt tên bộ khoái còn lại, hai ngón tay đâm sâu vào đôi mắt.
Tế Phong Tư Mộng cảm giác khác nước cực kỳ, với tay giữ tên bộ khoái mình vừa bắt được đặt ngang sườn, xé rách mạch máu trên cổ nâng lên uống.
- Quỷ...!
Mấy bộ khoái còn lại rú lên kinh hãi, muốn tè ra quần, bỏ chạy không thấy bóng dáng trong tích tắc. Cùng lúc đó có mấy người nhìn lén qua khe cửa, trông thấy cảnh đó vội vàng đóng chặt cửa, quay vào ôm chặt vợ trong chăn, người run cầm cập.
Thành Đông Kinh thái bình trăm năm chưa từng trải qua cảnh ác tặc hung hãn như vậy. Y chẳng những giết người lại còn uống máu, khiến cho dân chúng hoàng thành hồn phi phách tán..
Sau khi uống máu, Tế Phong Tư Mộng cảm giác rất đã khát nhưng đầu lại đau như búa bổ, con mắt trái vẫn đau không nhìn thấy gì. Cổ tay lẫn bắp chân gần như tê liệt, không thể nào động đậy dù chỉ là một chút.
Mắt phải dần sáng ra, tuyết sơn hoang vu chợt hóa thành đường phố phồn hoa. Tiếng bước chân chạy rầm rập của trọng giáp quân vang lên báo hiệu đã ở cách đó không xa.
Biết mình bị ám toán, hơn nữa còn bị một thằng nhãi còn hôi sữa dắt mũi, Tế Phong Tư Mộng ngay lúc này đây chỉ muốn đánh chết tươi thằng oắt con kia cho rồi.
Vì vậy, y cố gắng đứng lên bước đi lảo đảo về phía phế viên.
- Tiểu Phúc Nhi, Tiểu Linh Nhi, Tiểu Hỏa Nhi đều phải đi học, có điều vấn đề hộ tịch không dễ, tương lai không thể học trong huyện, càng không thể đi vào thư viện một cách bình thường chứ đừng nói chi Quốc Tử Giám. Ái chà, vấn đề này có tiền cũng khó giải quyết nha!
- Tiểu Xảo Nhi cảm giác nhức đầu, mấy chuyện thế này thật là hại người mà.
Thiết Tâm Nguyên mỉm cười đáp:
- Chuyện nhỏ mà, các ngươi quên bên cạnh chúng ta có một vị Chấn Vũ tướng quân hay sao?
Tiểu Xảo Nhi liếc nhìn hồ ly đầu quấn băng gạc được mấy đửa nhỏ xoa bóp, không khỏi cười vui:
- Ngươi nói ta mới thấy, quả nhiên có bộ dạng Chấn Vũ tướng quân nha!
- Hồ ly là Chấn Vũ tướng quân, được liệt vào danh sách quan lại của Lại bộ Đại Tống, hàng thật giá thật nha. Dương gia Dương Văn Quảng nghe nói có ba mươi bộ khúc, hồ ly nhà ta chẳng lẽ không thể có mấy đứa nhỏ làm bộ khúc cho mình.
- Vậy sau này chúng ta phải nộp thuế cho Hồ ly hả? Hồ ly nè, một năm ta cho ngươi một người xem như đóng thuế nha. Ha ha ha ha ha…
Tiểu Xảo Nhi nói xong tự mình cũng thấy thú vị, không kìm được bèn bật cười ha ha.
Thiết Tâm Nguyên bỗng nhiên nhíu mày, ra dấu cho bọn nhóc đang ở trong hầm im lặng, sau đó mọi người liền dỏng tai lên lắng nghe, thì nghe thấy tiếng rống giận của ai đó ở bên ngoài.
Bỗng dưng trong hầm ngầm bụi đất rơi xuống ào ào, chẳng biết tên điên kia ở ngoài đang làm cái gì nữa.
- Tên này không phải đã đi rồi sao? Sao còn quay lại?
Thiết Tâm Nguyên nói:
- Y không sống nổi đâu, nếu như có thể chạy thoát thì y đã sớm trốn thoát rồi. Ta đoán là y đã không thể trốn được nên muốn giết chúng ta báo thù đó!
- Xem y lúc này đang chống cự kịch liệt kìa, hắn bây giờ càng chống cự mạnh thì càng chết nhanh mà thôi, bất luận là vết thương trên tay chân hay là vết thương trên mặt, y cũng chẳng đánh được bao lâu nữa đâu.
Xô ngã một cái ghế ngồi, Tế Phong Tư Mộng rốt cục cũng ngồi xuống, ngực nóng như lửa đốt, mắt dần dần tối sầm lại. Đây chính là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều.
Dù đứng lên không nổi thế nhưng vì sự cao ngạo của một chiến sĩ nên y vẫn cố gắng ngẩng cao đầu, dùng con mắt còn lại nhìn gã tướng quân Đại Tống trước mặt, nói:
- Nếu như gia gia không trúng ám toán thì ngươi chẳng qua nổi ba chiêu của ông!
Gã tướng quân liền kéo xuống mặt nạ, cười đáp:
- Tây tặc, mày dám giết người dân vô tội của ta, bất luận ông có giết mày như thế nào thì cũng có công lớn cả!
Tế Phong Tư Mộng cười to đáp:
- Tướng quân Tống quốc không phải bố mày chưa làm thịt thằng nào. Báo tên đi! Ta, Phủ Tây Bình quân Đại Hạ, Ngu Hậu Tế Phong Tư Mộng ở đây!
Tên tướng quân đang trên ngựa cười càng thêm vui vẻ, đáp:
- Đại Tống phối quân giết tặc ở Tây Thủy Môn - Dương Hoài Ngọc ở đây. Tây tặc, hãy nhận lấy cái chết!
Nghe nói tên tặc nhân trước mắt quả nhiên là Tây tặc, Dương Hoài Ngọc làm sao mà kìm được, nếu bắt sống tên Tây tặc này ngay tắp lự thì gã sẽ được trở về chức cũ, nói không chừng còn có thể thăng thêm một cấp nữa.
Chiến mã lao nhanh về phía trước, mã sóc đâm thẳng vào vai trái Tế Phong Tư Mộng. Gã không muốn giết ngay tên giặc này. Một kẻ địch còn sống thì lúc nào cũng có giá trị hơn một tên đã chết.
Còn Tế Phong Tư Mộng một tay cầm trường thương gạt mã sóc của Dương Hoài Ngọc đang đâm tới, mượn lực đạp của trường thương đứng thẳng lên, thanh thiết thương xoay một vòng trên không liền đập xuống.
Dương Hoài Ngọc liền vung mã sóc ngăn lại. ‘Hự” lên một tiếng, Tế Phong Tư Mộng ngã ngồi về sau hai bước, còn Dương Hoài Ngọc thì nhe răng cười rồi lại vung mã sóc đâm Tế Phong Tư Mộng một lần nữa. Gã nhận ra rằng tên này đã là nỏ mạnh hết đà.
Trong khi Dương Hoài Ngọc tấn công như mưa sa gió táp, Tế Phong Tư Mộng cũng đang đón đỡ mãnh liệt thì Thiết Tâm Nguyên đang nhô đầu ra khỏi miệng giếng, quan sát cảm thấy tình hình không ổn cho phe mình rồi.
Thằng ngốc Dương Hoài Ngọc này, cứ ngồi dí trên lưng ngựa lâu như vậy rồi mà chẳng phân thắng bại được. Nếu không phải đối thủ của gã bị thương từ trước do mình và Tiểu Xảo Nhi, gã đã bị người ta đâm thành một rổ rồi.
Rõ là chỉ cần một đám giáp sĩ cầm khiên xung phong một lần là xong rồi, mà gã lại khoe khoang võ công, đến chuyện tên Tây tặc đang tiếp cận càng lúc càng gần mà hắn cũng chẳng hề hay biết.
- Bên kia vẫn còn một cái bẫy chưa bị phá.
Tiểu Thủy Nhi nhìn chiến cuộc như thế thì sao không hiểu Thiết Tâm Nguyên đang nghĩ gì được, liền vội vàng nghĩ kế.
- Đợi Dương Hoài Ngọc gặp hạn rồi mới dùng, thằng công tử này chả có cái vẹo gì mà cũng dám xông lên, nếu như phụ thân hắn ở đây thì đã xong từ lâu rồi.
Quả nhiên, dần dần Dương Hoài Ngọc cảm thấy tuy mình chiếm thế thượng phong nhưng sát chiêu vẫn chẳng hề trúng đích. Tế Phong Tư Mộng biết Dương Hoài Ngọc định bắt sống mình nên y liền di chuyển chậm lại. Dương Hoài Ngọc mừng rỡ, liền đâm thẳng một thương vào bải vai của Tế Phong Tư Mộng.
Vai bị mã sóc đâm thủng, thế như Tế Phong Tư Mộng lại bật cười, không lùi mà còn tiến tới, mặc kệ cho mã sóc thấu qua bả vai tận ba xích, đoạn đá một cú trời giáng vào bụng của chiến mã. Bị hành động của Tế Phong Tư Mộng làm cho kinh ngạc, Dương Hoài Ngọc chẳng biết làm gì ngoài việc siết thật chặc thanh mã sóc, không để tên Tây tặc này cướp đi.
Chiến mã ngã ầm xuống đất, một chân Dương Hoài Ngọc đã bị chiến mã đè lên, mã sóc trong lúc lơ là cũng đã tuột khỏi tay.
Tế Phong Tư Mộng tuy vẫn bị mã sóc đâm té ngã trên đất nhưng vẫn cười càn rỡ:
- Trẻ con vô tri, dám đấu với gia gia?
Y vừa nói vừa rút thanh mã sóc của Dương Hoài Ngọc ra khỏi người. Chỉ trong chốc lát, Tế Phong Tư Mộng cũng đã biết rõ mình đã đánh lâu như vậy rồi. Đã làm nên những chuyện như thế, dù có bắt Dương Hoài Ngọc làm con tin thì y cũng đừng hòng rời khỏi đây nữa.
Trong lúc y đang cố rút thanh mã sóc ra khỏi người thì một thanh gỗ lớn bằng bắp đùi bắn ra từ một cây liễu bên cạnh, tông mạnh vào ngực Tế Phong Tư Mộng.
Thấy Tế Phong Tư Mộng miệng không ngừng ói máu, kèm theo đó là từng cục máu đen ngòm, đó chính là nội tạng bị đập nát.
Quan sát kỹ, thấy gã Tây tặc kia chẳng còn sức chống trả nữa, Thiết Tâm Nguyên lúc bấy giờ mới ôm hồ ly bò ra khỏi miệng giếng, cùng với Tiểu Xảo Nhi đang trốn trên tàng cây chầm chậm đi tới trước mặt Tế Phong Tư Mộng.
Nếu như không có thanh mã sóc của Dương Hoài Ngọc chống thì xác Tế Phong Tư Mộng đã ngã ra đất rồi.
- Được… lắm…!
Tế Phong Tư Mộng miễn cưỡng nói xong hai từ thì cả người mềm nhũn, ngửa đầu ra sau đoạn khí.
- Xảo nhi, cắt đầu người đi, chúng ta tới Khai Phong phủ lãnh thưởng!
Thiết Tâm Nguyên quay sang Tiểu Xảo Nhi đang vô cùng kích động nói.
- Dừng tay, cái tên Tây tặc này là ta chém.
Dương Hoài Ngọc thấy Tiểu Xảo Nhi đang chuẩn bị vung rìu chặt đầu thì liền vội ngăn cản
Còn Thiết Tâm Nguyên khinh bỉ liếc Dương Hoài Ngọc một cái. Thằng này đúng là một tên tráo trở nha! Vừa rồi, nếu như không phải là Tiểu Xảo Nhi xuất thủ thì gã sớm đã bị người ta giết rồi, bây giờ còn có mặt mũi đi đoạt công nữa chứ.
Dương Hoài Ngọc cũng vô cùng xấu hổ, nhưng đầu vừa cúi xuống lại ngẩng lên ngay nói:
- Đây lại công trận, không phải là thứ mà bọn nhóc con các ngươi có thể nhận được đâu!
Thiết Tâm Nguyên ôm hồ ly đưa tới trước, chỉ vào cái mão trên đầu nó đáp:
- Chấn Võ tướng quân kịch chiến với ác tặc thụ thương, đại chiến ba trăm hiệp cuối cùng cũng đã chém được tặc nhân dưới ngựa.
- Nói nhảm, hồ ly đánh sao được?
- Câm miệng! Chấn Võ tướng quân đánh không lại, không phải còn một đám bộ khúc sao?
Thiết Tâm Nguyên chỉ đám hài tử đang bò ra từ miệng giếng đáp.
/55
|