Thượng Quan Nhược Linh và Âu Dương Bảo Nhi cùng lớn lên trong cô nhi viện,họ là 2 người có tính cách khác biệt nhau: Một người sống trong sự khát máu,với một vẻ ngoài ngây thơ,trong sáng nhưng thực chất lại rất máu lạnh,người kia sống trong sự hồn nhiên,nghịch ngợm,mặc dù luôn có mặt trong các vụ ám sát của Thượng Quan Nhược Linh nhưng chưa lúc nào cô dám ra tay,không thể nói là cô hiền bởi các chàng trai đều sợ cô,thế cũng đủ để biết cô đánh đá đến cỡ nào.
Nhận được vụ ám sát của cấp trên,nàng và cô đi thực hiện nhiệm vụ,anh cả giao cho họ giết Lạc Tri Ân (anh cả của Hắc Lạc bang),bang có uy quyền đứng thứ 2 sau Hắc Hoa bang,anh cả nhằm muốn họ tiêu diệt Hắc Lạc bang để về sau không còn bang nào dám đối đầu với họ.
Trong quán bar,có hai bóng hình mảnh mai ngồi nói chuyện với nhau,nàng vớ một nắm hạt dưa vừa cắn vừa nói :
- Nhi,cậu mau đi theo dõi Lạc Tri Ân,mình cần về nhà chuẩn bị vũ khí,sẽ rất lâu đó-Mỗi lúc đến giờ làm việc nàng đều như vậy,máu lạnh,vô tình.
Âu Dương Bảo Nhi làm như không nghe thấy tiếng gì,cầm cốc rượu vang uống ừng ực,mỗi lần nghe thấy phải đi giết người,cô đều như vậy,mặc dù rất sợ phải làm công việc này,nhưng không còn cách nào khác,ai bảo cô nghe theo nàng đi làm xã hội đen chứ.Cứ tưởng rằng khi làm sẽ được ăn không ngồi rồi,ngồi mát ăn bát vàng,ai dè lại như vậy.Nếu cô sớm biết làm nghề này tội lỗi như thế thì cô đã cho cuốn gói lâu rồi.
- Cậu có nghe thấy gì không đó ? Mau đi đi,Lạc Tri Ân sắp đi rồi đó-Thượng Quan Nhược Linh nhấc cô dậy rồi không một chút xót thương,thẳng chân đạp cô,khiến cô bay ra ngoài xém chút đập vào thành cửa.
- Ai ya……..cậu cũng phải thủ hạ lưu tình một chút chứ,mình phải uống rượu để lấy tinh thần đã chứ,có phải ai cũng tuyệt tình như cậu đâu,ra tay không một chút thương xót,mình làm không được –Cô xoa xoa mông,tức giận trách cứ,rồi cũng không nhiều lời,xoay người rời đi.
Thật không hiểu Lạc Tri Ân hắn nghĩ gì mà lại đưa vợ đến viện bảo tàng,hắn muốn làm cái gì đây a~,hay hắn đã sớm biết minhg sắp chết nên đến viện bảo tàng tìm con đường xuyên không để thoát chết như bao cô gái gái trong các cuốn tiểu thuyết ? Nếu là vậy thì hắn quá ngu ngốc đi,trên đời này nếu thật sự có thể xuyên không thì cô đã sớm xuyên từ lâu rồi.
Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi,nếu như cô có thể xuyên không chắc chắn sẽ rất thú vị,cô mỉm cười thích thú nhưng rồi lại xụ mặt,đó là chuyện không thể nào.Thoát khỏi dòng suy nghĩ,cô đưa mắt đảo quanh tìm bóng hình của Lạc Tri Ân,nhưng đã sớm không thấy bóng dáng.Không xong rồi,nếu như để nàng biết ,đời cô chỉ có đi tong.
Trong khi đó,nàng đang ở một căn phòng bí mật,căn phòng đó ngoài cô ra thì không còn ai khác biết đến.Nếu các bạn được bước chân vào đó,thì phải nói là vô cùng đáng sợ bởi ở đó chi chít những thứ vũ khí của nàng: kiếm dao,súng đủ cả nhưng lại có vô số loại,đáng sợ hơn thế nữa,những thứ này đều do nàng tự mình chế tạo ra,cho nên mỗi lần giết người nàng chỉ dùng đúng một lần rồi vứt đi kèm với một bông hồng.Đây là ám hiệu của nàng sau khi giết người,ngay đến công an cũng biết hung thủ là nàng nhưng cũng không thể làm gì được.Nàng lạnh lùng vớ một con dao,dùng khăn lau sạch rồi đút vào người,mở điện thoại gọi cho cô,cô nhấc máy: “viện bảo tàng“
Chỉ trong chốc lát,nàng đã có mặt ở đó,gặp được cô với khuôn mặt mếu máo,nàng thở dài,đây là lần thứ N cô làm mất dấu mục tiêu,đối với nàng mà nói đó là chuyện thường tình,cái bản tính của cô thật đáng ghét.
- Mình sai rồi,sẽ không có lần sau,thật đấy-Âu Dương Bảo Nhi chắp hai tay vái nàng.
- Cậu biết đây là lần thứ mấy rồi không ? Mau đi tìm Lạc Tri Ân trước đã,về nhà mình xử cậu sau-Nàng giận đến đỏ mặt nhưng vẫn cố kìm nén,kéo cô đi
- Mình đã tìm hết rồi nhưng đều không thấy hắn,chỉ còn một tầng hầm là chưa vào
- Tầng hầm nào thế ? Ở đâu ? Mau đi thôi
- Trong đó tối om sòm,mình không dám vào đâu,cậu vào một mình đi-Cô cười cười chỉ đường đến tầng hầm
- Không phải tại cậu mà sự việc thành ra thế này sao ? Cậu phải đi cùng mình,nhanh-Nàng kéo cô chạy đến tầng hầm
Cô vội lấy đèn pin điện thoại soi,là một cánh cửa bằng đá,có khi nào gọi : “vừng ơi,mở ra” nó liền mở ra như trong truyện Đô-rê-mon không nhỉ ? Thử nghiệm xem sao,cô chu miệng nghĩ ngợi.Trong khi đó nàng đang tìm công tắc mở cửa,soi đèn pin lên cánh cửa thì thấy có hình rồng xanh và còn khắc dòng chữ :
HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN TƯƠNG HỘI
(Tình duyên ngàn năm gặp nhau)
- Nhi,lại đây xem dòng chữ này nè-Nàng nhìn cô
- Gì vậy ? -Cô chán nản đi đến,đột nhiên cảm thấy chân giẫm phải cái gì đó,đất rung chuyển,cửa đá đột ngột mở ra,một luồng ánh sáng trắng chói lóa hút họ vào trong đó,nàng và cô hoảng sợ ôm chặt lấy nhau,chuyện gì đang xảy ra thế này ???Họ còn chưa kịp định thần thì đã bị hút vào đó,chỉ nghe thấy tiếng thét choi tai của cô vang vọng lại……………….
Nhận được vụ ám sát của cấp trên,nàng và cô đi thực hiện nhiệm vụ,anh cả giao cho họ giết Lạc Tri Ân (anh cả của Hắc Lạc bang),bang có uy quyền đứng thứ 2 sau Hắc Hoa bang,anh cả nhằm muốn họ tiêu diệt Hắc Lạc bang để về sau không còn bang nào dám đối đầu với họ.
Trong quán bar,có hai bóng hình mảnh mai ngồi nói chuyện với nhau,nàng vớ một nắm hạt dưa vừa cắn vừa nói :
- Nhi,cậu mau đi theo dõi Lạc Tri Ân,mình cần về nhà chuẩn bị vũ khí,sẽ rất lâu đó-Mỗi lúc đến giờ làm việc nàng đều như vậy,máu lạnh,vô tình.
Âu Dương Bảo Nhi làm như không nghe thấy tiếng gì,cầm cốc rượu vang uống ừng ực,mỗi lần nghe thấy phải đi giết người,cô đều như vậy,mặc dù rất sợ phải làm công việc này,nhưng không còn cách nào khác,ai bảo cô nghe theo nàng đi làm xã hội đen chứ.Cứ tưởng rằng khi làm sẽ được ăn không ngồi rồi,ngồi mát ăn bát vàng,ai dè lại như vậy.Nếu cô sớm biết làm nghề này tội lỗi như thế thì cô đã cho cuốn gói lâu rồi.
- Cậu có nghe thấy gì không đó ? Mau đi đi,Lạc Tri Ân sắp đi rồi đó-Thượng Quan Nhược Linh nhấc cô dậy rồi không một chút xót thương,thẳng chân đạp cô,khiến cô bay ra ngoài xém chút đập vào thành cửa.
- Ai ya……..cậu cũng phải thủ hạ lưu tình một chút chứ,mình phải uống rượu để lấy tinh thần đã chứ,có phải ai cũng tuyệt tình như cậu đâu,ra tay không một chút thương xót,mình làm không được –Cô xoa xoa mông,tức giận trách cứ,rồi cũng không nhiều lời,xoay người rời đi.
Thật không hiểu Lạc Tri Ân hắn nghĩ gì mà lại đưa vợ đến viện bảo tàng,hắn muốn làm cái gì đây a~,hay hắn đã sớm biết minhg sắp chết nên đến viện bảo tàng tìm con đường xuyên không để thoát chết như bao cô gái gái trong các cuốn tiểu thuyết ? Nếu là vậy thì hắn quá ngu ngốc đi,trên đời này nếu thật sự có thể xuyên không thì cô đã sớm xuyên từ lâu rồi.
Cô vừa đi vừa nghĩ ngợi,nếu như cô có thể xuyên không chắc chắn sẽ rất thú vị,cô mỉm cười thích thú nhưng rồi lại xụ mặt,đó là chuyện không thể nào.Thoát khỏi dòng suy nghĩ,cô đưa mắt đảo quanh tìm bóng hình của Lạc Tri Ân,nhưng đã sớm không thấy bóng dáng.Không xong rồi,nếu như để nàng biết ,đời cô chỉ có đi tong.
Trong khi đó,nàng đang ở một căn phòng bí mật,căn phòng đó ngoài cô ra thì không còn ai khác biết đến.Nếu các bạn được bước chân vào đó,thì phải nói là vô cùng đáng sợ bởi ở đó chi chít những thứ vũ khí của nàng: kiếm dao,súng đủ cả nhưng lại có vô số loại,đáng sợ hơn thế nữa,những thứ này đều do nàng tự mình chế tạo ra,cho nên mỗi lần giết người nàng chỉ dùng đúng một lần rồi vứt đi kèm với một bông hồng.Đây là ám hiệu của nàng sau khi giết người,ngay đến công an cũng biết hung thủ là nàng nhưng cũng không thể làm gì được.Nàng lạnh lùng vớ một con dao,dùng khăn lau sạch rồi đút vào người,mở điện thoại gọi cho cô,cô nhấc máy: “viện bảo tàng“
Chỉ trong chốc lát,nàng đã có mặt ở đó,gặp được cô với khuôn mặt mếu máo,nàng thở dài,đây là lần thứ N cô làm mất dấu mục tiêu,đối với nàng mà nói đó là chuyện thường tình,cái bản tính của cô thật đáng ghét.
- Mình sai rồi,sẽ không có lần sau,thật đấy-Âu Dương Bảo Nhi chắp hai tay vái nàng.
- Cậu biết đây là lần thứ mấy rồi không ? Mau đi tìm Lạc Tri Ân trước đã,về nhà mình xử cậu sau-Nàng giận đến đỏ mặt nhưng vẫn cố kìm nén,kéo cô đi
- Mình đã tìm hết rồi nhưng đều không thấy hắn,chỉ còn một tầng hầm là chưa vào
- Tầng hầm nào thế ? Ở đâu ? Mau đi thôi
- Trong đó tối om sòm,mình không dám vào đâu,cậu vào một mình đi-Cô cười cười chỉ đường đến tầng hầm
- Không phải tại cậu mà sự việc thành ra thế này sao ? Cậu phải đi cùng mình,nhanh-Nàng kéo cô chạy đến tầng hầm
Cô vội lấy đèn pin điện thoại soi,là một cánh cửa bằng đá,có khi nào gọi : “vừng ơi,mở ra” nó liền mở ra như trong truyện Đô-rê-mon không nhỉ ? Thử nghiệm xem sao,cô chu miệng nghĩ ngợi.Trong khi đó nàng đang tìm công tắc mở cửa,soi đèn pin lên cánh cửa thì thấy có hình rồng xanh và còn khắc dòng chữ :
HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN TƯƠNG HỘI
(Tình duyên ngàn năm gặp nhau)
- Nhi,lại đây xem dòng chữ này nè-Nàng nhìn cô
- Gì vậy ? -Cô chán nản đi đến,đột nhiên cảm thấy chân giẫm phải cái gì đó,đất rung chuyển,cửa đá đột ngột mở ra,một luồng ánh sáng trắng chói lóa hút họ vào trong đó,nàng và cô hoảng sợ ôm chặt lấy nhau,chuyện gì đang xảy ra thế này ???Họ còn chưa kịp định thần thì đã bị hút vào đó,chỉ nghe thấy tiếng thét choi tai của cô vang vọng lại……………….
/128
|