CHƯƠNG 100 HIÊN VIÊN NHƯỢC HI KHÔNG THỂ GIẾT
- Ngươi nói cái gì ?
- Hoàn hồn độc không hề có trong hoàng cung Thanh Long quốc
- Sao ngươi biết ?
- Mạc Phù à,chẳng lẽ ngươi không biết hoàn hồn độc và đoạn hồn độc chỉ có một trên đời sao.Ta đã giải được đoạn hồn độc thì tất nhiên phải dùng hoàn hồn độc để giải
Nghe giọng cảm thán bình thản của nàng,Mạc Phù không khỏi tức giận :
- Tại sao ngươi không ngăn sư huynh lại,huynh ấy vào cung sẽ rất nguy hiểm,ngươi....
- Ta không lo,Thiên rất thông minh,ngươi tức cái gì chứ ?
Nhược Linh nhíu mày,nàng hiểu rõ hắn,hắn sẽ không vội vàng ngu ngốc mà xông vào hoàng cung nếu không điều tra được chính xác vị trí của hoàn hồn độc.Vì thế nàng mới yên tâm khi định ra trước kế hoạch này
- Nhưng....- Mạc Phù còn định nói gì đó,cuối cùng cũng chỉ thu lại,khẽ thở dài - Ta vẫn lo,chỉ cần là việc liên quan đến ngươi,sư huynh liền mất bình tĩnh,dường như không còn lạnh lùng quyết đoán như trước
Nghĩ đến lúc trước,khi sư huynh thấy Nhược Linh trúng độc hôn mê đã tức giận không biết nhường nào,còn không kịp suy xét rõ ràng vội tìm thuốc giải,kể cả lời bào chữa của người sư muội này cũng không tin,Mạc Phù không khỏi cười khổ,trong lòng thoáng lạnh,buồn bã tăng lên không ngừng
- Ta nghĩ chắc mấy ngày nữa Thiên sẽ về thôi
Thấy biểu tình lo lắng,bất an của Mạc Phù,có thể cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng của mình,Nhược Linh bèn lên tiếng trấn an
- Tất nhiên lúc đó,chúng ta cần phải xử lí việc của Hiên Viên Nhược Hi xong xuôi đã - Nói đến đây,Nhược Linh mặt đầy tiếu ý,liếc đến Mạc Phù một cách đầy ẩn ý,khẽ ngân dài âm cuối - Và không thể quên nhân vật mới xuất hiện - Lạc Từ Thi - tướng quân uy vũ tài giỏi,ngọc thụ lâm phong,vang danh thiên hạ của Bạch Hổ quốc rồi
Nhận thấy được ánh mắt không ý tốt của nàng,Mạc Phù liền trở nên lúng túng,bối rối cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.Rồi chợt nhận ra hành động túng quẫn của mình như chột dạ,Mạc Phù liền ngẩng cao đầu,đón nhận ánh mắt sắc bén của Nhược Linh :
- Nhìn ta làm gì chứ ? Tên Tử Thi đó thì liên quan gì đến ta ?
- Ồ ! Không liên quan đến ngươi,thế sao còn đỏ mặt như thế chứ ?
Nhược Linh trêu ghẹo,thích thú nhìn Mạc Phù đang bối rối
- Ta....ta đỏ mặt lúc nào.Ta là đang tức giận khi nghĩ đến vừa sắp giết được ả Nhược Hi kia thì lại bị hắn xông vào phá hỏng chuyện của ta
- Thật sao ?
- Có gì mà không thật.Người ta thích chỉ có sư huynh thôi - Nói về sư huynh,Mạc Phù liền lấy lại tự tin,gật đầu - Đúng vậy,người ta thích chỉ có sư huynh
- Ta có thể xem đây là hành động "giấu đầu hở đuôi" không nhỉ ?
Nhược Linh vẫn không buông tha cho Mạc Phù.Tha sao được khi mà lần này có thể mình sẽ loại bỏ được tình địch sư muội này,chỉ cần cố gắng công kích thêm một chút - Ta không hề đụng chạm về việc người ngươi thích là ai,ngươi không cần phải khai báo
- Ngươi....ngươi....
- Gì vậy ? Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì ? - Thấy bộ dáng tức giận mà không thể phát tiết của Mạc Phù,Nhược Linh vui sướng,nhưng vẫn không quên tỏ vẻ ngây thơ,ra vẻ quan tâm hỏi Mạc Phù
- Câm miệng ! Nếu không có việc gì thì ngươi biến đi cho ta
- Thế thì thôi vậy - Hết hứng trêu Mạc Phù,nàng liền bỏ đi dáng vẻ cười cợt vừa rồi,lấy lại sự nghiêm túc,mới lên tiếng - Ta đến đây,chỉ để nhắc nhở ngươi rằng : Hiên Viên Nhược Hi không thể giết
- Cái gì ? - Mạc Phù hét lên - Ta muốn giết cô ta !
- Ta nhắc lại : Hiên Viên Nhược Hi không thể giết
- Vì sao không thể ? Chỉ vì cô ta là công chúa sao ?
- Không....dù cô ta có là hoàng đế thì động đến ta cũng phải chết
Nhược Linh tàn nhẫn giải đáp câu hỏi của Mạc Phù
- Vậy....ngươi tại sao lại nói cô ta không thể giết
- Vì Hiên Viên Tuyết
- Hiên Viên Tuyết ? Ta không hiểu
- Ngươi không cần biết.Chỉ cần không giết chết Hiên Viên Nhược Hi thì ngươi muốn làm gì cô ta đều được,ta không cản - Dừng lại một chút,nàng còn không quên bổ sung - Nhưng nếu muốn hại Hiên Viên Nhược Hi,người ngươi cần đối phó sẽ là Lạc Từ Thi
- Ngươi ra lệnh cho ta - Mạc Phù không vui,lạnh giọng hỏi
- Không hề - Nàng phản bác - Là ta giúp ngươi đó chứ.Ngươi nghĩ xem nếu ngươi ra tay giết công chúa Bạch Hổ quốc thì chắc chắn tình cảm giữa Hiên Viên Tuyết và Thiên sẽ rạn nứt,trong việc này ngươi sẽ không có lợi
Nghe những lời của nàng,Mạc Phù liền lâm vào trầm tư,im lặng suy nghĩ,không hiểu vì sao khi nghĩ đến việc mình và Lạc Từ Thi sẽ đối đầu với nhau,Mạc Phù liền thấy khó chịu,việc này còn khó chịu hơn cả sẽ không giết được Hiên Viên Nhược Hi,nhưng dù sao nghe lời nàng vẫn hợp lí,không hề ảnh hưởng xấu đến mình,Mạc Phù liền đồng ý
- Được.Tạm thời ta sẽ chỉ trả đũa Hiên Viên Nhược Hi "rất nhỏ" mà thôi.Sẽ không giết cô ta
Nhận được lời đảm bảo của Mạc Phù,nàng mới yên tâm mà đi về phòng mình.Nàng không giết Hiên Viên Nhược Hi là vì Hiên Viên Tuyết,nàng không thể nói cho Mạc Phù rằng Hiên Viên Tuyết đã đến gặp mình,ngoài câu "ta xin lỗi",y còn thì thầm rất khẽ "ta thay Nhược Hi xin lỗi nàng,nó là người thân duy nhất của ta,ta không thể mất nó,thật sự xin lỗi"
Đúng vậy ! Y đã nói thế ! Y không thể mất đi Hiên Viên Nhược Hi và nàng sẽ tha cho cô ta lần này ! Vì y ! Nhưng chỉ một lần thôi,không có lần sau,không thể có lần sau.
- Ngươi nói cái gì ?
- Hoàn hồn độc không hề có trong hoàng cung Thanh Long quốc
- Sao ngươi biết ?
- Mạc Phù à,chẳng lẽ ngươi không biết hoàn hồn độc và đoạn hồn độc chỉ có một trên đời sao.Ta đã giải được đoạn hồn độc thì tất nhiên phải dùng hoàn hồn độc để giải
Nghe giọng cảm thán bình thản của nàng,Mạc Phù không khỏi tức giận :
- Tại sao ngươi không ngăn sư huynh lại,huynh ấy vào cung sẽ rất nguy hiểm,ngươi....
- Ta không lo,Thiên rất thông minh,ngươi tức cái gì chứ ?
Nhược Linh nhíu mày,nàng hiểu rõ hắn,hắn sẽ không vội vàng ngu ngốc mà xông vào hoàng cung nếu không điều tra được chính xác vị trí của hoàn hồn độc.Vì thế nàng mới yên tâm khi định ra trước kế hoạch này
- Nhưng....- Mạc Phù còn định nói gì đó,cuối cùng cũng chỉ thu lại,khẽ thở dài - Ta vẫn lo,chỉ cần là việc liên quan đến ngươi,sư huynh liền mất bình tĩnh,dường như không còn lạnh lùng quyết đoán như trước
Nghĩ đến lúc trước,khi sư huynh thấy Nhược Linh trúng độc hôn mê đã tức giận không biết nhường nào,còn không kịp suy xét rõ ràng vội tìm thuốc giải,kể cả lời bào chữa của người sư muội này cũng không tin,Mạc Phù không khỏi cười khổ,trong lòng thoáng lạnh,buồn bã tăng lên không ngừng
- Ta nghĩ chắc mấy ngày nữa Thiên sẽ về thôi
Thấy biểu tình lo lắng,bất an của Mạc Phù,có thể cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm trạng của mình,Nhược Linh bèn lên tiếng trấn an
- Tất nhiên lúc đó,chúng ta cần phải xử lí việc của Hiên Viên Nhược Hi xong xuôi đã - Nói đến đây,Nhược Linh mặt đầy tiếu ý,liếc đến Mạc Phù một cách đầy ẩn ý,khẽ ngân dài âm cuối - Và không thể quên nhân vật mới xuất hiện - Lạc Từ Thi - tướng quân uy vũ tài giỏi,ngọc thụ lâm phong,vang danh thiên hạ của Bạch Hổ quốc rồi
Nhận thấy được ánh mắt không ý tốt của nàng,Mạc Phù liền trở nên lúng túng,bối rối cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.Rồi chợt nhận ra hành động túng quẫn của mình như chột dạ,Mạc Phù liền ngẩng cao đầu,đón nhận ánh mắt sắc bén của Nhược Linh :
- Nhìn ta làm gì chứ ? Tên Tử Thi đó thì liên quan gì đến ta ?
- Ồ ! Không liên quan đến ngươi,thế sao còn đỏ mặt như thế chứ ?
Nhược Linh trêu ghẹo,thích thú nhìn Mạc Phù đang bối rối
- Ta....ta đỏ mặt lúc nào.Ta là đang tức giận khi nghĩ đến vừa sắp giết được ả Nhược Hi kia thì lại bị hắn xông vào phá hỏng chuyện của ta
- Thật sao ?
- Có gì mà không thật.Người ta thích chỉ có sư huynh thôi - Nói về sư huynh,Mạc Phù liền lấy lại tự tin,gật đầu - Đúng vậy,người ta thích chỉ có sư huynh
- Ta có thể xem đây là hành động "giấu đầu hở đuôi" không nhỉ ?
Nhược Linh vẫn không buông tha cho Mạc Phù.Tha sao được khi mà lần này có thể mình sẽ loại bỏ được tình địch sư muội này,chỉ cần cố gắng công kích thêm một chút - Ta không hề đụng chạm về việc người ngươi thích là ai,ngươi không cần phải khai báo
- Ngươi....ngươi....
- Gì vậy ? Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì ? - Thấy bộ dáng tức giận mà không thể phát tiết của Mạc Phù,Nhược Linh vui sướng,nhưng vẫn không quên tỏ vẻ ngây thơ,ra vẻ quan tâm hỏi Mạc Phù
- Câm miệng ! Nếu không có việc gì thì ngươi biến đi cho ta
- Thế thì thôi vậy - Hết hứng trêu Mạc Phù,nàng liền bỏ đi dáng vẻ cười cợt vừa rồi,lấy lại sự nghiêm túc,mới lên tiếng - Ta đến đây,chỉ để nhắc nhở ngươi rằng : Hiên Viên Nhược Hi không thể giết
- Cái gì ? - Mạc Phù hét lên - Ta muốn giết cô ta !
- Ta nhắc lại : Hiên Viên Nhược Hi không thể giết
- Vì sao không thể ? Chỉ vì cô ta là công chúa sao ?
- Không....dù cô ta có là hoàng đế thì động đến ta cũng phải chết
Nhược Linh tàn nhẫn giải đáp câu hỏi của Mạc Phù
- Vậy....ngươi tại sao lại nói cô ta không thể giết
- Vì Hiên Viên Tuyết
- Hiên Viên Tuyết ? Ta không hiểu
- Ngươi không cần biết.Chỉ cần không giết chết Hiên Viên Nhược Hi thì ngươi muốn làm gì cô ta đều được,ta không cản - Dừng lại một chút,nàng còn không quên bổ sung - Nhưng nếu muốn hại Hiên Viên Nhược Hi,người ngươi cần đối phó sẽ là Lạc Từ Thi
- Ngươi ra lệnh cho ta - Mạc Phù không vui,lạnh giọng hỏi
- Không hề - Nàng phản bác - Là ta giúp ngươi đó chứ.Ngươi nghĩ xem nếu ngươi ra tay giết công chúa Bạch Hổ quốc thì chắc chắn tình cảm giữa Hiên Viên Tuyết và Thiên sẽ rạn nứt,trong việc này ngươi sẽ không có lợi
Nghe những lời của nàng,Mạc Phù liền lâm vào trầm tư,im lặng suy nghĩ,không hiểu vì sao khi nghĩ đến việc mình và Lạc Từ Thi sẽ đối đầu với nhau,Mạc Phù liền thấy khó chịu,việc này còn khó chịu hơn cả sẽ không giết được Hiên Viên Nhược Hi,nhưng dù sao nghe lời nàng vẫn hợp lí,không hề ảnh hưởng xấu đến mình,Mạc Phù liền đồng ý
- Được.Tạm thời ta sẽ chỉ trả đũa Hiên Viên Nhược Hi "rất nhỏ" mà thôi.Sẽ không giết cô ta
Nhận được lời đảm bảo của Mạc Phù,nàng mới yên tâm mà đi về phòng mình.Nàng không giết Hiên Viên Nhược Hi là vì Hiên Viên Tuyết,nàng không thể nói cho Mạc Phù rằng Hiên Viên Tuyết đã đến gặp mình,ngoài câu "ta xin lỗi",y còn thì thầm rất khẽ "ta thay Nhược Hi xin lỗi nàng,nó là người thân duy nhất của ta,ta không thể mất nó,thật sự xin lỗi"
Đúng vậy ! Y đã nói thế ! Y không thể mất đi Hiên Viên Nhược Hi và nàng sẽ tha cho cô ta lần này ! Vì y ! Nhưng chỉ một lần thôi,không có lần sau,không thể có lần sau.
/128
|