CHƯƠNG 112 KẾ HOẠCH VỘI VÃ (HẠ)
- Theo quan sát của ta,ta chắc chắn rằng Lạc Từ Thi đây là đã thích Mạc Phù tiểu thư nhà em rồi!
- Sao cơ ? - Khuôn mặt của Hà Tinh trở nên méo mó - Nhược Linh cô nương,người...người không nhìn lầm chứ ??
- Không nhầm đâu,Hà Tinh ! Chính vì thế,em nên vui cho Mạc Phù tiểu thư - Nhược Linh nhìn thẳng Hà Tinh,giọng nhắc nhở
- Nhưng...Mạc Phù tiểu thư...tiểu thư thích chủ thượng cơ mà - Hà Tinh khó khăn nặn ra từng câu chữ
- Thích ! Chỉ là thích mà thôi - Nhược Linh cảm thán,từ từ đưa cây trâm lên cao,nhắm thẳng vào cây cột góc nhà
"Phập"
- Còn yêu ! Thì chính là Lạc Từ Thi !!!
***************************************
...Ba ngày sau...
- Thế nào rồi ??? - Nghe thấy tiếng người mở cửa phòng,Nhược Hi gấp gáp quay lại hỏi
- Công chúa,Thiên công tử đã đến ngoài thành,chưa đầy canh giờ nữa sẽ đến đây - Bích nhi ngoan ngoãn thuật lại những gì mà mình vừa nghe được
- Nhanh thế sao ? - Nhược Hi sốt ruột nói,lại quay sang hỏi - Lạc Từ Thi,tên đó thì sao ?
- Dạ,công chúa,với sự tấn công dồn dập,đầy mạnh mẽ như bão tố không ngừng của mình,Lạc Từ Thi tướng quân đã toàn thắng trở về !!! - Bích nhi dùng giọng nói pha trò của mình diễn tả kế hoạch của Lạc Từ Thi,cả người run run,miệng tủm tỉm cười
- Thành công ? Em...em nói thật ? - Nhược Hi vẫn không tin,tên Lạc Từ Thi đó mà có thể tiếp cận Mạc Phù khi không có sự trợ giúp của cô ta sao ? Rõ ràng hắn ta ngu ngốc như vậy
- Đúng vậy ! Công chúa,người đã quá xem thường Lạc Từ Thi tướng quân rồi ! - Bích nhi nói,giọng hồ hởi,vui vẻ - Người biết không,Lạc Từ Thi tướng quân ngày nào cũng tặng quà cho Mạc Phù tiểu thư,không chỉ thế,lúc nào tướng quân cũng đến Hạc Phù viện nói chuyện,luyện kiếm với Mạc Phù tiểu thư,trông hai người đó bây giờ ngọt ngào lắm,đến em còn ghen tị
- Em ghen tị sao ? Thế thì để ta kiếm cho em một lang quân nhé - Nghe Lạc Từ Thi thành công,Nhược Hi vui sướng,lên giọng trêu đùa Bích nhi
- Không dám ! Không dám ! Công chúa,em ở bên người suốt đời là được rồi - Bích nhi giả bộ hoảng sợ xua xua tay,tiến đến đằng sau bóp vai cho Nhược Hi
- Em nhé ! - Mạc Phù mỉm cười quay người,giơ tay dí trán Bích nhi,giọng yêu chiều - Chỉ giỏi nịnh!!
- Hì hì,công chúa,em chuẩn bị xiêm y cho người,Thiên chủ tử sắp về rồi !
- Được,lấy bộ màu lam ta mới đặt may ý !
- Vâng,em biết rồi
- Ngươi quyết định từ bỏ Thiên,đến Bạch Hổ quốc làm thê tử tướng quân ?
- Sao ngươi lại nghĩ thế ? Ta chưa bao giờ nói vậy
- Nhưng chính hành động của ngươi lại thể hiện điều đó !
- Điều đó ???
- Chính là ngươi...là ngươi đó...ngươi đã...
- Ta thì sao ? Thì sao hả ?
- Hừ ! Ngươi đã thích,không,ngươi đã yêu Lạc Từ Thi rồi !
- Im đi ! Thượng Quan Nhược Linh,ngươi thì biết gì chứ ! Đừng có mà giở giọng đó với ta
- Mạc Phù,sao ngươi lại tức giận ? Ta chỉ nói sự thật mà thôi.Sự thật không phải ngươi đã yêu tên Lạc Từ Thi đến từ Bạch Hổ quốc rồi sao ?
- Nói lung tung ! Ngươi căn cứ vào đâu mà nói thế ?
- Mạc Phù,ngươi quá cố chấp ! Tại sao vậy ?
- Ngươi hỏi thế ư,Thượng Quan Nhược Linh ? Ta cố chấp,ta biết,ngươi làm sao hiểu được chứ ! Một con bé mồ côi,bị bắt cóc từ nhỏ,chịu biết bao khổ cực,khó khăn,biết bao nhục nhã trên đời,ta chán lắm rồi ! Ngươi biết không,chỉ có sư huynh,chỉ có sư huynh là quan tâm ta,huynh ấy đã ở bên ta từ nhỏ,giúp ta vượt qua tất cả,huynh ấy là mục đích ống của ta,nếu không có huynh ấy,ta thà không tồn tại trên đời - Mạc Phù căm phẫn gào thét,khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt khi nhắc lại những ngày tháng còn nhỏ,nước mắt tràn ra khắp mi,rơi xuống không ngừng,khiến ai chéng kiến đều thương cảm.Nàng làm sao hiểu được những gì đã tạo nên một ma nữ khát máu và một sát thủ thị huyết như bây giờ !
- Chỉ vì thế thôi sao ? - Giọng Nhược Linh vang lên,bình thản đến bất ngờ,lạnh nhạt không nhiệt độ
- Ngươi...! - Mạc Phù ngạc nhiên,ngước lên nhìn
- Ngươi nên hiểu rằng,chính vì tuổi thơ của ngươi như thế nên bây giờ ngươi đáng được nhận hạnh phúc ! Hạnh phúc của chính ngươi chứ không phải là sự tin tưởng nhầm lẫn !
- Theo quan sát của ta,ta chắc chắn rằng Lạc Từ Thi đây là đã thích Mạc Phù tiểu thư nhà em rồi!
- Sao cơ ? - Khuôn mặt của Hà Tinh trở nên méo mó - Nhược Linh cô nương,người...người không nhìn lầm chứ ??
- Không nhầm đâu,Hà Tinh ! Chính vì thế,em nên vui cho Mạc Phù tiểu thư - Nhược Linh nhìn thẳng Hà Tinh,giọng nhắc nhở
- Nhưng...Mạc Phù tiểu thư...tiểu thư thích chủ thượng cơ mà - Hà Tinh khó khăn nặn ra từng câu chữ
- Thích ! Chỉ là thích mà thôi - Nhược Linh cảm thán,từ từ đưa cây trâm lên cao,nhắm thẳng vào cây cột góc nhà
"Phập"
- Còn yêu ! Thì chính là Lạc Từ Thi !!!
***************************************
...Ba ngày sau...
- Thế nào rồi ??? - Nghe thấy tiếng người mở cửa phòng,Nhược Hi gấp gáp quay lại hỏi
- Công chúa,Thiên công tử đã đến ngoài thành,chưa đầy canh giờ nữa sẽ đến đây - Bích nhi ngoan ngoãn thuật lại những gì mà mình vừa nghe được
- Nhanh thế sao ? - Nhược Hi sốt ruột nói,lại quay sang hỏi - Lạc Từ Thi,tên đó thì sao ?
- Dạ,công chúa,với sự tấn công dồn dập,đầy mạnh mẽ như bão tố không ngừng của mình,Lạc Từ Thi tướng quân đã toàn thắng trở về !!! - Bích nhi dùng giọng nói pha trò của mình diễn tả kế hoạch của Lạc Từ Thi,cả người run run,miệng tủm tỉm cười
- Thành công ? Em...em nói thật ? - Nhược Hi vẫn không tin,tên Lạc Từ Thi đó mà có thể tiếp cận Mạc Phù khi không có sự trợ giúp của cô ta sao ? Rõ ràng hắn ta ngu ngốc như vậy
- Đúng vậy ! Công chúa,người đã quá xem thường Lạc Từ Thi tướng quân rồi ! - Bích nhi nói,giọng hồ hởi,vui vẻ - Người biết không,Lạc Từ Thi tướng quân ngày nào cũng tặng quà cho Mạc Phù tiểu thư,không chỉ thế,lúc nào tướng quân cũng đến Hạc Phù viện nói chuyện,luyện kiếm với Mạc Phù tiểu thư,trông hai người đó bây giờ ngọt ngào lắm,đến em còn ghen tị
- Em ghen tị sao ? Thế thì để ta kiếm cho em một lang quân nhé - Nghe Lạc Từ Thi thành công,Nhược Hi vui sướng,lên giọng trêu đùa Bích nhi
- Không dám ! Không dám ! Công chúa,em ở bên người suốt đời là được rồi - Bích nhi giả bộ hoảng sợ xua xua tay,tiến đến đằng sau bóp vai cho Nhược Hi
- Em nhé ! - Mạc Phù mỉm cười quay người,giơ tay dí trán Bích nhi,giọng yêu chiều - Chỉ giỏi nịnh!!
- Hì hì,công chúa,em chuẩn bị xiêm y cho người,Thiên chủ tử sắp về rồi !
- Được,lấy bộ màu lam ta mới đặt may ý !
- Vâng,em biết rồi
- Ngươi quyết định từ bỏ Thiên,đến Bạch Hổ quốc làm thê tử tướng quân ?
- Sao ngươi lại nghĩ thế ? Ta chưa bao giờ nói vậy
- Nhưng chính hành động của ngươi lại thể hiện điều đó !
- Điều đó ???
- Chính là ngươi...là ngươi đó...ngươi đã...
- Ta thì sao ? Thì sao hả ?
- Hừ ! Ngươi đã thích,không,ngươi đã yêu Lạc Từ Thi rồi !
- Im đi ! Thượng Quan Nhược Linh,ngươi thì biết gì chứ ! Đừng có mà giở giọng đó với ta
- Mạc Phù,sao ngươi lại tức giận ? Ta chỉ nói sự thật mà thôi.Sự thật không phải ngươi đã yêu tên Lạc Từ Thi đến từ Bạch Hổ quốc rồi sao ?
- Nói lung tung ! Ngươi căn cứ vào đâu mà nói thế ?
- Mạc Phù,ngươi quá cố chấp ! Tại sao vậy ?
- Ngươi hỏi thế ư,Thượng Quan Nhược Linh ? Ta cố chấp,ta biết,ngươi làm sao hiểu được chứ ! Một con bé mồ côi,bị bắt cóc từ nhỏ,chịu biết bao khổ cực,khó khăn,biết bao nhục nhã trên đời,ta chán lắm rồi ! Ngươi biết không,chỉ có sư huynh,chỉ có sư huynh là quan tâm ta,huynh ấy đã ở bên ta từ nhỏ,giúp ta vượt qua tất cả,huynh ấy là mục đích ống của ta,nếu không có huynh ấy,ta thà không tồn tại trên đời - Mạc Phù căm phẫn gào thét,khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt khi nhắc lại những ngày tháng còn nhỏ,nước mắt tràn ra khắp mi,rơi xuống không ngừng,khiến ai chéng kiến đều thương cảm.Nàng làm sao hiểu được những gì đã tạo nên một ma nữ khát máu và một sát thủ thị huyết như bây giờ !
- Chỉ vì thế thôi sao ? - Giọng Nhược Linh vang lên,bình thản đến bất ngờ,lạnh nhạt không nhiệt độ
- Ngươi...! - Mạc Phù ngạc nhiên,ngước lên nhìn
- Ngươi nên hiểu rằng,chính vì tuổi thơ của ngươi như thế nên bây giờ ngươi đáng được nhận hạnh phúc ! Hạnh phúc của chính ngươi chứ không phải là sự tin tưởng nhầm lẫn !
/128
|