CHƯƠNG 23 ĐI TUẦN (1)
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ,cô giơ tay lên đón nhận những ánh nắng yếu ớt của bình minh.Nhớ lại tối hôm qua,mặt cô nóng bừng lên.Sau này cô phải đối mặt với anh như thế nào đây ? Cô ngồi dậy đi thay y phục rồi rửa mặt.
Đứng trước cửa cung Thừa Càn,cô đắn đo không biết có nên vào hay không.Khi cô đang định bước vào thì cánh cửa mở ra,anh mặc hoàng bào đứng đó nhìn cô,hình như là chuẩn bị thiết triều.Cô liếc mắt nhìn ra chỗ khác,cô tiến đến gần,cất giọng :
- Cùng ta lên triều
Cô xoay người bước theo,dù không thích lên triều vì sợ tổn thọ nhưng cô rất thích nghe về triều chính.Đứng đằng sau nghe đám quan phía dưới bẩm báo tình hình,cô liên tục ngáp ngủ,thật là chán ngán à,tưởng rằng sẽ rất thú vị ai ngờ lại tẻ nhạt như vậy.
Trở về cung Thừa Càn anh mới dùng bữa sáng,nếu là như mọi ngày cô sẽ không khách khí ngồi vào bàn ăn nhưng từ chuyện hôm qua.............cô đã không còn được tự nhiên như trước nữa.
- Sao hôm nay ngươi lạ vậy ? Vì chuyện tối hôm qua ? - Anh hỏi,từ sáng đến giờ cô không nói nửa lời đã vậy mọi khi cô thường tranh thức ăn với anh nhưng hôm nay cô lại ngoan ngoãn đứng phía sau
- Không có
- Vậy là vì chuyện gì ?
- Không có chuyện gì cả - Cô thờ ơ
- Tốt ! Cùng ta xuất cung đi tuần - Anh đứng dậy đi thay y phục
- Ta không đi - Cô cương quyết
- Ngươi không có quyền từ chối - Anh trầm giọng
- Ngươi sẽ bắt ta đi bộ,ta không muốn - Cô phụng phịu
- Lần này thì không - Anh nhìn cô cười - Giờ thì ngươi lui ra đi,không thấy ta đang thoát y sao ?
- Thì làm sao ? - Cô vẫn đứng như trời trồng nhìn anh chăm chăm
- Nếu ngươi muốn xem,ta chiều
- Ta không có hứng thú - Cô hít một hơi thật sâu,chán nản rời đi,cô cũng cần về phòng thay đồ để chuẩn bị xuất cung,lần này cô phải bỏ trốn bằng được,cô không muốn ở trong hoàng cung này một giây một phút nào nữa.
Anh hôm nay hình như là tốt đột xuất,đã cho cô ngồi xe còn kiếm thêm mấy tấm nệm lót mông giúp cô khiến cô ngồi vô cùng êm và thoải mái.Suốt chuyến đường cô vô cùng hăng hái,liên tục giơ tay reo hò khiến anh ngồi cạnh vô cùng nhức đầu.Được xuất cung đối với cô hình như là rất vui vẻ.
"You aren't trust me
You aren't love me
........................."
Cô vỗ tay hát hò không ngừng nhưng với cái giọng của cô người ta nghe không có một chút thiện cảm.
- Im lặng - Anh đưa tay lên bịt miệng cô
- Ưhm.............- Cô giằng tay anh ra nhưng không tài nào được đành ngoan ngoãn ngồi im
Bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng van xin của người dân,cô và anh cùng vén rèm lên chỉ thấy một cảnh tượng,rất nhiều người dân đứng trước cửa nhà quan huyện quỳ xuống dập đầu :
- Đại nhân,xin người rộng lòng từ bi để lại cho chúng thảo dân một ít bạc..............
- Người đâu,lôi chúng xuống đánh 100 trượng cho ta - Tên tham quan tức giận ra lệnh
Từng trượng một giáng xuống người họ,họ đều là những người đã ngoài 70 tuổi,làm sao có thể chịu đựng được ? Anh còn chưa kịp ra lệnh cho mấy tên lính,cô đã nhảy bổ ra ngoài,chống nạnh quát tháo :
- Dừng tay lại,tên tham quan khốn kiếp !
- Nhóc con,ngươi là cái thá gì mà dám CHỬI ta ? - Tên tham quan nổi đóa
- Hôm nay bà đây sẽ cho ngươi biết tay - Cô xắn ống tay áo chạy về phía hắn thì bị một đám lính của hắn chặn lại
- Nhóc con,trông ngươi cũng xinh xắn đó,ta không nỡ lòng nào đánh ngươi đâu.Biết điều thì cút đi
- Ta không phải nhóc con,ta là bà nội của ngươi đó
- Xem ra ngươi thích chết phải không ? Được,ta đáp ứng ngươi.Lôi con nhãi ranh xuống đánh cho ta
- Ai dám ? - Anh bước đến cất giọng lạnh băng - Trịnh Lương Khải,ta thật không ngờ ngươi lại là một tên tham quan,vơ vét của cải của dân đó,còn không mau bảo đám tay sai của ngươi dừng tay ?
- Hoàng........hoàng thượng...........- Tên tham quan run rẩy tay chân vội vã quỳ xuống
- Người đâu,lôi hắn vào đại lao chờ ngày xét xử.Tiểu Nghịch Tử,ngươi cho vài người vào trong nhà hắn ta khám xét xem hắn đã vơ vét của dân bao nhiêu tiền đem trả lại cho họ
- Tuân lệnh
Cô ngước lên nhìn anh chăm chú,thì ra anh cũng không tồi đâu,dù có biến thái một chút nhưng lại là một vị hoàng đế tốt.
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ,cô giơ tay lên đón nhận những ánh nắng yếu ớt của bình minh.Nhớ lại tối hôm qua,mặt cô nóng bừng lên.Sau này cô phải đối mặt với anh như thế nào đây ? Cô ngồi dậy đi thay y phục rồi rửa mặt.
Đứng trước cửa cung Thừa Càn,cô đắn đo không biết có nên vào hay không.Khi cô đang định bước vào thì cánh cửa mở ra,anh mặc hoàng bào đứng đó nhìn cô,hình như là chuẩn bị thiết triều.Cô liếc mắt nhìn ra chỗ khác,cô tiến đến gần,cất giọng :
- Cùng ta lên triều
Cô xoay người bước theo,dù không thích lên triều vì sợ tổn thọ nhưng cô rất thích nghe về triều chính.Đứng đằng sau nghe đám quan phía dưới bẩm báo tình hình,cô liên tục ngáp ngủ,thật là chán ngán à,tưởng rằng sẽ rất thú vị ai ngờ lại tẻ nhạt như vậy.
Trở về cung Thừa Càn anh mới dùng bữa sáng,nếu là như mọi ngày cô sẽ không khách khí ngồi vào bàn ăn nhưng từ chuyện hôm qua.............cô đã không còn được tự nhiên như trước nữa.
- Sao hôm nay ngươi lạ vậy ? Vì chuyện tối hôm qua ? - Anh hỏi,từ sáng đến giờ cô không nói nửa lời đã vậy mọi khi cô thường tranh thức ăn với anh nhưng hôm nay cô lại ngoan ngoãn đứng phía sau
- Không có
- Vậy là vì chuyện gì ?
- Không có chuyện gì cả - Cô thờ ơ
- Tốt ! Cùng ta xuất cung đi tuần - Anh đứng dậy đi thay y phục
- Ta không đi - Cô cương quyết
- Ngươi không có quyền từ chối - Anh trầm giọng
- Ngươi sẽ bắt ta đi bộ,ta không muốn - Cô phụng phịu
- Lần này thì không - Anh nhìn cô cười - Giờ thì ngươi lui ra đi,không thấy ta đang thoát y sao ?
- Thì làm sao ? - Cô vẫn đứng như trời trồng nhìn anh chăm chăm
- Nếu ngươi muốn xem,ta chiều
- Ta không có hứng thú - Cô hít một hơi thật sâu,chán nản rời đi,cô cũng cần về phòng thay đồ để chuẩn bị xuất cung,lần này cô phải bỏ trốn bằng được,cô không muốn ở trong hoàng cung này một giây một phút nào nữa.
Anh hôm nay hình như là tốt đột xuất,đã cho cô ngồi xe còn kiếm thêm mấy tấm nệm lót mông giúp cô khiến cô ngồi vô cùng êm và thoải mái.Suốt chuyến đường cô vô cùng hăng hái,liên tục giơ tay reo hò khiến anh ngồi cạnh vô cùng nhức đầu.Được xuất cung đối với cô hình như là rất vui vẻ.
"You aren't trust me
You aren't love me
........................."
Cô vỗ tay hát hò không ngừng nhưng với cái giọng của cô người ta nghe không có một chút thiện cảm.
- Im lặng - Anh đưa tay lên bịt miệng cô
- Ưhm.............- Cô giằng tay anh ra nhưng không tài nào được đành ngoan ngoãn ngồi im
Bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng van xin của người dân,cô và anh cùng vén rèm lên chỉ thấy một cảnh tượng,rất nhiều người dân đứng trước cửa nhà quan huyện quỳ xuống dập đầu :
- Đại nhân,xin người rộng lòng từ bi để lại cho chúng thảo dân một ít bạc..............
- Người đâu,lôi chúng xuống đánh 100 trượng cho ta - Tên tham quan tức giận ra lệnh
Từng trượng một giáng xuống người họ,họ đều là những người đã ngoài 70 tuổi,làm sao có thể chịu đựng được ? Anh còn chưa kịp ra lệnh cho mấy tên lính,cô đã nhảy bổ ra ngoài,chống nạnh quát tháo :
- Dừng tay lại,tên tham quan khốn kiếp !
- Nhóc con,ngươi là cái thá gì mà dám CHỬI ta ? - Tên tham quan nổi đóa
- Hôm nay bà đây sẽ cho ngươi biết tay - Cô xắn ống tay áo chạy về phía hắn thì bị một đám lính của hắn chặn lại
- Nhóc con,trông ngươi cũng xinh xắn đó,ta không nỡ lòng nào đánh ngươi đâu.Biết điều thì cút đi
- Ta không phải nhóc con,ta là bà nội của ngươi đó
- Xem ra ngươi thích chết phải không ? Được,ta đáp ứng ngươi.Lôi con nhãi ranh xuống đánh cho ta
- Ai dám ? - Anh bước đến cất giọng lạnh băng - Trịnh Lương Khải,ta thật không ngờ ngươi lại là một tên tham quan,vơ vét của cải của dân đó,còn không mau bảo đám tay sai của ngươi dừng tay ?
- Hoàng........hoàng thượng...........- Tên tham quan run rẩy tay chân vội vã quỳ xuống
- Người đâu,lôi hắn vào đại lao chờ ngày xét xử.Tiểu Nghịch Tử,ngươi cho vài người vào trong nhà hắn ta khám xét xem hắn đã vơ vét của dân bao nhiêu tiền đem trả lại cho họ
- Tuân lệnh
Cô ngước lên nhìn anh chăm chú,thì ra anh cũng không tồi đâu,dù có biến thái một chút nhưng lại là một vị hoàng đế tốt.
/128
|