CHƯƠNG 32 CHIẾN TRANH LẠNH
Part 1: ĐÔNG PHƯƠNG DẬT HIÊN - HOÀNG TỬ HUYỀN VŨ QUỐC
Suốt cả một buổi chiều cô và anh đi tuần tra khắp làng Vân Dị nhưng đối với cô lại vô cùng nhàm chán vì anh không nói với cô lời nào.Cô bực tức lên tiếng trước :
- Ngươi hôm nay bị làm sao vậy ?
Anh không trả lời mà quét mắt nhìn cô
- Nói gì đi chứ ? - Cô đá chân anh
- Âu.....Dương......Bảo......Nhi.......- Anh gằn từng chữ,sắc mặt khó coi
- Ta làm sao ?
Anh đè cô ngã xuống ghế,dí sát vào mặt cô :
- Sau này ngươi còn dám có ý định bỏ trốn,thì chúng ta sẽ........ân đoạn nghĩa tuyệt
Biết là mình không thể qua được mắt anh,cô đánh trống lảng :
- Ân đoạn nghĩa tuyệt ? Ngươi làm như ta và ngươi có tình ý với nhau vậy.Ta từ trước tới giờ chưa hề có hứng thú với ngươi cho nên ngươi tốt nhất tránh xa ta ra
- Vậy sao ? Ngươi có dám chắc ? - Hình như anh đang dần dần tiến đến đôi môi hồng xinh của cô
Đột nhiên cô cảm thấy như có một dòng điện chạy qua cơ thể,tim đập thình thịch,khi chuẩn bị môi chạm môi thì...........cô vội đẩy anh ra,xấu hổ quay mặt đi chỗ khác :
- Phi Tùy Phong,nếu ngươi thích làm những chuyện đó thì về mà làm với đám phi tử của ngươi
- Ta không có hứng thú với họ
- Ta mặc kệ ngươi có hứng thú với họ hay không nhưng nụ hôn đầu của ta không thể trao cho ngươi
- Ngươi tưởng ta thích ngươi lắm sao ? Ta chỉ coi ngươi như một món đồ chơi,chơi chán thì đem vứt - Anh thực sự nổi giận
- Thì ra là vậy,ta chỉ xứng đáng làm đồ chơi của ngươi mà thôi.Ta vốn không tin tưởng vào hoàng đế,phong lưu đa tình,không bao giờ biết một lòng một dạ yêu một người.Ngươi,vĩnh viễn không có được hạnh phúc
-................
Trong xe vang lên tiếng cãi vã của hai người,và cho đến khi về tới hoàng cung,họ đứng trước cửa cung Thừa Càn nhìn nhau chằm chằm,ánh mắt như muốn giết người,thế rồi cả hai cùng xoay người bước đi,mỗi người một nẻo.
Vài hôm sau vẫn không có gì chuyển biến,cô không còn đến cung Thừa Càn hầu hạ mà ở Du Tịnh cư ăn,chơi,ngủ.Nhốt mình trong phòng hoài cô cũng thấy chán bèn ra ngự hoa viên rong chơi,không ngờ lại gặp được Vũ Phong,hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ,không những thế,họ còn chơi thả diều,bắt bướm,đá cầu,tuy đều là những trò chơi trẻ con nhưng vì cô thích nên Vũ Phong chiều ý.
Họ đang đá cầu vui vẻ thì quả cầu bị mắc trên cây,mặt cô ỉu xìu chạy đến phía gốc cây,nhảy nhảy lên giơ tay với quả cầu mà không được,đang định trèo lên cây thì Vũ Phong nhanh nhẹn phi thân lên túm lấy quả cầu rồi đáp xuống,cô mắt chữ a mồm chữ o nhìn Vũ Phong ngạc nhiên,rồi vỗ tay cười thích thú :
- Hay quá ! Ngươi biết bay hả ?
- Đương nhiên ta biết
- Ta cũng muốn bay,ngươi đưa ta bay vài vòng đi - Cô cầm tay Vũ Phong lay lay như hài tử đòi kẹo ngọt
- Được - Vũ Phong ôm eo cô rồi dùng khinh công phi thân lên,hai bóng hình bay lòng vòng trên không,một nam một nữ tạo ra một cảnh tượng rất đẹp mắt
Vui chơi đến tối mịt,cô mới chịu cho Vũ Phong trở về phủ,nghe Vũ Phong nói sáng ngày mai sẽ có hoàng tử của Huyền Vũ quốc đến thăm Thanh Long quốc cho nên hắn cần trở về phủ chuẩn bị đón chào,ngày mai hoàng thượng mở một bữa tiệc rất linh đình.Vậy là cô có thể ăn uống thỏa thích rồi !!!!!!
Part 2
Một ngày mới bắt đầu,nếu không phải vì hôm nay mở tiệc thì sẽ không có chuyện cô dậy sớm như vậy.Bữa tiệc được chuẩn bị ở cung Thừa Càn,cho nên mới sáng sớm cô đã chạy đến đó hóng hớt,không hề để ý đến mấy ngày trước cô và anh còn cãi nhau
Người thì chưa đến,bàn ghế đã được bày ra xung quanh phòng ăn,thức ăn cũng được bưng ra càng lúc càng nhiều,căn phòng được trang trí lộng lẫy hơn thường ngày,tường,đồ đạc đều được dát một lớp bằng vàng vô cùng xa hoa.Cô nuốt nước bọt thèm thèm nhìn đống thức ăn trên bàn,liếc xung quanh không có một bóng người,liền ngồi thẳng xuống bàn cầm cái đùi gà gặm gặm,bộ dạng vô cùng không lịch sự,đôi chân nhỏ nhắn thì gác lên ghế,tay không ngừng bốc thức ăn trên đĩa đưa lên miệng.
Khi anh từ trong phòng ngủ bước ra thì cũng là lúc một nam tử từ ngoài cửa bước vào,hai người chưa kịp chào nhau mà trố mắt nhìn nữ nhi đang rất tự nhiên ngồi ăn như không kia.Cô đột nhiên cảm thấy không thoải mái,hình như có ai đang nhìn cô nha,quay đầu ra ngoài cửa,chỉ thấy một nam tử lạ mặt,cô đưa hai ngón tay đầy mỡ của mình lên mút mút rồi liếm liếm miệng nhưng vẫn tròn xoe đôi mắt nhìn nam tử lạ trước mắt.
- Đông Phương Dật Hiên,sao đến mà không báo trước cho ta một tiếng để ta ra chào đón - Anh đi ra cửa vỗ vỗ vai Đông Phương Dật Hiên rồi liếc ánh mắt sắc nhọn về phía cô,nhưng cô vẫn không biết sợ,tay vẫn tiếp tục bốc thức ăn.
- Ta chỉ muốn mang đến cho ngươi một niềm vui bất ngờ - Đông Phương Dật Hiên vẫn chăm chăm nhìn cô
- Xin lỗi,nha đầu này vốn không biết nghe lời - Anh cười cười nhìn hắn
- Không sao,rất thú vị.Nàng là phi tử của ngươi sao ? - Đông Phương Dật Hiên tò mò hỏi
- Có thể coi là vậy - Anh gật đầu
- Cái gì mà có thể coi ? Ta không thèm làm phi tử của ngươi - Cô vừa ăn vừa nói
- Âu Dương Bảo Nhi,lát nữa ta sẽ dạy dỗ lại ngươi - Anh trầm giọng
Sau khi ăn no,cô bôi hết dầu mỡ lên quần áo,lấy tay áo lau miệng,đi về phía Đông Phương Dật Hiên nhìn hắn từ trên xuống dưới,rồi lại đi quanh người hắn,khoanh tay :
- Thì ra đây chính là vị hoàng tử của Huyền Vũ quốc sao ? Thật không ngờ lại tuấn mĩ như vậy
- Quá khen
- Ta là nói sự thật,ngươi đi làm tiểu quan chắc sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó - Cô nháy mắt đùa cợt
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi đừng có ở đó mà ăn nói lung tung,mau đi dọn những đĩa thức ăn dơ của ngươi đi - Giọng anh đã giảm xuống năm độ
- Sao lại là ta ? - Cô nhăn nhó
- Ngươi ăn thì ngươi phải làm
- Vậy mọi khi ngươi ăn sao ngươi không làm ? - Cô vặn lại
- Ta là chân long thiên tử,còn ngươi thì khác,ngươi chỉ là một nha hoàn,địa vị hai ta cách biệt rất xa
- Hừ ! Làm hoàng đế thì hay lắm chắc ? - Cô bực tức cầm đống bát đĩa đi ra khỏi phòng
Part 1: ĐÔNG PHƯƠNG DẬT HIÊN - HOÀNG TỬ HUYỀN VŨ QUỐC
Suốt cả một buổi chiều cô và anh đi tuần tra khắp làng Vân Dị nhưng đối với cô lại vô cùng nhàm chán vì anh không nói với cô lời nào.Cô bực tức lên tiếng trước :
- Ngươi hôm nay bị làm sao vậy ?
Anh không trả lời mà quét mắt nhìn cô
- Nói gì đi chứ ? - Cô đá chân anh
- Âu.....Dương......Bảo......Nhi.......- Anh gằn từng chữ,sắc mặt khó coi
- Ta làm sao ?
Anh đè cô ngã xuống ghế,dí sát vào mặt cô :
- Sau này ngươi còn dám có ý định bỏ trốn,thì chúng ta sẽ........ân đoạn nghĩa tuyệt
Biết là mình không thể qua được mắt anh,cô đánh trống lảng :
- Ân đoạn nghĩa tuyệt ? Ngươi làm như ta và ngươi có tình ý với nhau vậy.Ta từ trước tới giờ chưa hề có hứng thú với ngươi cho nên ngươi tốt nhất tránh xa ta ra
- Vậy sao ? Ngươi có dám chắc ? - Hình như anh đang dần dần tiến đến đôi môi hồng xinh của cô
Đột nhiên cô cảm thấy như có một dòng điện chạy qua cơ thể,tim đập thình thịch,khi chuẩn bị môi chạm môi thì...........cô vội đẩy anh ra,xấu hổ quay mặt đi chỗ khác :
- Phi Tùy Phong,nếu ngươi thích làm những chuyện đó thì về mà làm với đám phi tử của ngươi
- Ta không có hứng thú với họ
- Ta mặc kệ ngươi có hứng thú với họ hay không nhưng nụ hôn đầu của ta không thể trao cho ngươi
- Ngươi tưởng ta thích ngươi lắm sao ? Ta chỉ coi ngươi như một món đồ chơi,chơi chán thì đem vứt - Anh thực sự nổi giận
- Thì ra là vậy,ta chỉ xứng đáng làm đồ chơi của ngươi mà thôi.Ta vốn không tin tưởng vào hoàng đế,phong lưu đa tình,không bao giờ biết một lòng một dạ yêu một người.Ngươi,vĩnh viễn không có được hạnh phúc
-................
Trong xe vang lên tiếng cãi vã của hai người,và cho đến khi về tới hoàng cung,họ đứng trước cửa cung Thừa Càn nhìn nhau chằm chằm,ánh mắt như muốn giết người,thế rồi cả hai cùng xoay người bước đi,mỗi người một nẻo.
Vài hôm sau vẫn không có gì chuyển biến,cô không còn đến cung Thừa Càn hầu hạ mà ở Du Tịnh cư ăn,chơi,ngủ.Nhốt mình trong phòng hoài cô cũng thấy chán bèn ra ngự hoa viên rong chơi,không ngờ lại gặp được Vũ Phong,hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ,không những thế,họ còn chơi thả diều,bắt bướm,đá cầu,tuy đều là những trò chơi trẻ con nhưng vì cô thích nên Vũ Phong chiều ý.
Họ đang đá cầu vui vẻ thì quả cầu bị mắc trên cây,mặt cô ỉu xìu chạy đến phía gốc cây,nhảy nhảy lên giơ tay với quả cầu mà không được,đang định trèo lên cây thì Vũ Phong nhanh nhẹn phi thân lên túm lấy quả cầu rồi đáp xuống,cô mắt chữ a mồm chữ o nhìn Vũ Phong ngạc nhiên,rồi vỗ tay cười thích thú :
- Hay quá ! Ngươi biết bay hả ?
- Đương nhiên ta biết
- Ta cũng muốn bay,ngươi đưa ta bay vài vòng đi - Cô cầm tay Vũ Phong lay lay như hài tử đòi kẹo ngọt
- Được - Vũ Phong ôm eo cô rồi dùng khinh công phi thân lên,hai bóng hình bay lòng vòng trên không,một nam một nữ tạo ra một cảnh tượng rất đẹp mắt
Vui chơi đến tối mịt,cô mới chịu cho Vũ Phong trở về phủ,nghe Vũ Phong nói sáng ngày mai sẽ có hoàng tử của Huyền Vũ quốc đến thăm Thanh Long quốc cho nên hắn cần trở về phủ chuẩn bị đón chào,ngày mai hoàng thượng mở một bữa tiệc rất linh đình.Vậy là cô có thể ăn uống thỏa thích rồi !!!!!!
Part 2
Một ngày mới bắt đầu,nếu không phải vì hôm nay mở tiệc thì sẽ không có chuyện cô dậy sớm như vậy.Bữa tiệc được chuẩn bị ở cung Thừa Càn,cho nên mới sáng sớm cô đã chạy đến đó hóng hớt,không hề để ý đến mấy ngày trước cô và anh còn cãi nhau
Người thì chưa đến,bàn ghế đã được bày ra xung quanh phòng ăn,thức ăn cũng được bưng ra càng lúc càng nhiều,căn phòng được trang trí lộng lẫy hơn thường ngày,tường,đồ đạc đều được dát một lớp bằng vàng vô cùng xa hoa.Cô nuốt nước bọt thèm thèm nhìn đống thức ăn trên bàn,liếc xung quanh không có một bóng người,liền ngồi thẳng xuống bàn cầm cái đùi gà gặm gặm,bộ dạng vô cùng không lịch sự,đôi chân nhỏ nhắn thì gác lên ghế,tay không ngừng bốc thức ăn trên đĩa đưa lên miệng.
Khi anh từ trong phòng ngủ bước ra thì cũng là lúc một nam tử từ ngoài cửa bước vào,hai người chưa kịp chào nhau mà trố mắt nhìn nữ nhi đang rất tự nhiên ngồi ăn như không kia.Cô đột nhiên cảm thấy không thoải mái,hình như có ai đang nhìn cô nha,quay đầu ra ngoài cửa,chỉ thấy một nam tử lạ mặt,cô đưa hai ngón tay đầy mỡ của mình lên mút mút rồi liếm liếm miệng nhưng vẫn tròn xoe đôi mắt nhìn nam tử lạ trước mắt.
- Đông Phương Dật Hiên,sao đến mà không báo trước cho ta một tiếng để ta ra chào đón - Anh đi ra cửa vỗ vỗ vai Đông Phương Dật Hiên rồi liếc ánh mắt sắc nhọn về phía cô,nhưng cô vẫn không biết sợ,tay vẫn tiếp tục bốc thức ăn.
- Ta chỉ muốn mang đến cho ngươi một niềm vui bất ngờ - Đông Phương Dật Hiên vẫn chăm chăm nhìn cô
- Xin lỗi,nha đầu này vốn không biết nghe lời - Anh cười cười nhìn hắn
- Không sao,rất thú vị.Nàng là phi tử của ngươi sao ? - Đông Phương Dật Hiên tò mò hỏi
- Có thể coi là vậy - Anh gật đầu
- Cái gì mà có thể coi ? Ta không thèm làm phi tử của ngươi - Cô vừa ăn vừa nói
- Âu Dương Bảo Nhi,lát nữa ta sẽ dạy dỗ lại ngươi - Anh trầm giọng
Sau khi ăn no,cô bôi hết dầu mỡ lên quần áo,lấy tay áo lau miệng,đi về phía Đông Phương Dật Hiên nhìn hắn từ trên xuống dưới,rồi lại đi quanh người hắn,khoanh tay :
- Thì ra đây chính là vị hoàng tử của Huyền Vũ quốc sao ? Thật không ngờ lại tuấn mĩ như vậy
- Quá khen
- Ta là nói sự thật,ngươi đi làm tiểu quan chắc sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó - Cô nháy mắt đùa cợt
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi đừng có ở đó mà ăn nói lung tung,mau đi dọn những đĩa thức ăn dơ của ngươi đi - Giọng anh đã giảm xuống năm độ
- Sao lại là ta ? - Cô nhăn nhó
- Ngươi ăn thì ngươi phải làm
- Vậy mọi khi ngươi ăn sao ngươi không làm ? - Cô vặn lại
- Ta là chân long thiên tử,còn ngươi thì khác,ngươi chỉ là một nha hoàn,địa vị hai ta cách biệt rất xa
- Hừ ! Làm hoàng đế thì hay lắm chắc ? - Cô bực tức cầm đống bát đĩa đi ra khỏi phòng
/128
|