CHƯƠNG 4 ĐỤNG PHẢI TUỆ PHI
Cộp ! Cộp ! Cộp ! Cộp !
Tiếng guốc của Lệnh tổng quản vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh,thế nhưng ai kia vẫn không hề hay biết mà vẫn say sưa ngủ và còn ngáy rất to.Lệnh tổng quản lật chăn cô ra hét vào tai cô :
- Mau thức dậy cho ta.......
Cô giật mình ngồi bật dậy,nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Lệnh tổng quản,cô hoảng sợ nhảy xuống giường la :
- Bà làm gì vậy ? Đến ngủ cũng không được yên
- Một trong những quy củ trong cung là thức khuya dậy sớm
- Không phải chứ ? - Cô ngáp ngủ - Nhưng tôi ngủ nướng quen rồi,đến trưa thì tôi dậy
Cô xoay người lên giường tiếp tục giấc mộng chưa hoàn chỉnh của mình.Quy củ cái gì chứ ? Cô ghét nhất là phải sống thep phép tắc.Cô là người hiện đại mà,chịu sao nổi ??? DẸP !!!!! Vứt hết mấy cái quy củ đó sang một bên.
- Ngươi đang vi phạm cung quy đấy,ngươi có biết là sẽ bị phạt như thế nào không ? - Lệnh tổng quản nghiêm nghị hỏi
- Tôi không biết,tôi cũng không cần biết - Cô trùm chăn kín đầu
- Nhẹ thì không được ăn cơm khoảng ba ngày thôi,còn nặng thì...100 trượng
- Đột nhiên tôi đổi ý,tôi không cảm thấy buồn ngủ nữa
Ngay tức khắc có hiệu quả,cô ngồi bật dậy thay đổi thái độ.Cười hì hì với bà ta.Đứng dậy đi rửa mặt,thay y phục rồi theo bà ta đến phòng luyện tập.Haizzz,cô không thể nhịn cơm và cũng không muốn bị nát mông nên đành cắn răng nuốt cục tức này vậy.
- Hôm nay,ta sẽ dạy ngươi cách hành lễ ..........
*********************************************************************
Mệt chết mất thôi,cô trở về phòng,ngồi xuống bàn rót nước uống,đứng lên rồi lại quỳ xuống,mới tập được một buổi mà cô đã thấy nản rồi,kiểu này chắc chết quá đi.Không được,cô phải tìm đường trở về.Cô đứng dậy đập tay xuống bàn,ngự hoa viên chính là nơi cô ngã xuống.Đúng vậy,con đường trở về chắc chắn chỉ có ở đó.Cô xoay người chạy ra ngự hoa viên,bắt gặp Lý Hiểu Dương (tỉ muội mới kết nghĩa của cô ngày hôm qua) đang lén lút ngắt hoa
Gì vậy chứ ? Có ngắt vài bông hoa mà cũng lén lén lút lút như vậy,cô rón rén đi đến,đập tay vào vai Hiểu Dương,Hiểu Dương giật mình quay phắt lại,thấy cô thì thở phào :
- Làm muội sợ chết khiếp rồi,tưởng có người phát hiện chứ
- Chỉ là ngắt vài bông hoa,có gì đâu mà sợ ?
- Tỉ không biết đó thôi,quy củ trong cung có một điều cấm kị là không được ngắt hoa,nhưng mấy bông hoa hồng thơm quá,muội hái trộm một ít để tắm
- Lại là quy củ ? Ta sắp chết vì mấy cái quy củ đó rồi, ta giúp muội.- Cô thở dài,đưa tay lên bứt vài bông hoa - Muội có biết bây giờ là thời đại nào không ?
- Hả ? Đến thời đại nào mà tỉ cũng không biết hả ? - Hiểu Dương ngạc nhiên nhìn cô
- Ta không phải người ở đây,nên không biết
- Bây giờ là thời đại nhà họ Phi,vua tên Phi Tùy Phong
- Phi Tùy Phong ? - Trong lịch sử đâu có cái tên này,ngay cả họ Phi cô cũng chưa từng thấy có trong lịch sử - Chúng ta đang ở nước nào ?
- Thanh Long quốc,đứng đầu trong tứ quốc
Vậy là đã đủ để biết,cô đang sống ở một nơi không tồn tại trong lịch sử.Gì thế này ??? Thật đáng sợ,các nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết đều xuyên không đến một nơi có lịch sử và có thể biết trước được sự việc,còn cô ? Sao cô lại xui xẻo thế không biết !!!!
- Các ngươi đang làm thế hả ? - Một nữ tử ăn mặc lộng lẫy động lòng người,trên đầu lòe loẹt trang sức,nhưng khuôn mặt thì đỏ bừng vì tức giận
Cô còn đang ngơ ngác nhìn ả ta thì Hiểu Dương vội hành lễ :
- Tham kiến Tuệ phi
Tuệ phi ? Phi tần của tên hoàng đế ? Tại sao phải quỳ gối trước mặt ả chứ ? Cô có chết cũng không làm,cô có sĩ diện của riêng cô.Lý Hiểu Dương nháy nháy mắt với cô ý muốn nói : "Mau hành lễ",nhưng cô vẫn đứng rương mắt nhìn ả,trông ả thật đáng ghét
- Vô lễ,còn không mau hành lễ với Tuệ phi ? - Nha hoàn của ả ta nhảy ra quát
- Thông cảm,ta là người mới đến nên chưa học hết quy củ trong cung,vậy nên không biết hành lễ - Cô thản nhiên nói
- Ngươi là ăn gan hùm sao ? Đã ngắt trộm hoa của bổn cung mà còn dám vô lễ với bổn cung ? - Tuệ phi tức giận giơ tay định tát cô nhưng cô đã kịp thời phòng bị,chộp lấy tay ả,dám động đến cô ? Ả chán sống rồi sao ?
- Xin lỗi nha,ta cũng chỉ là bảo vệ bản thân - Cô hất tay ả,xoay người định kéo Hiểu Dương rời đi thì một đám hộ vệ xông ra chặn đường lại
- Đúng là muốn làm phản mà,bắt chúng lại cho ta
Cô nhìn chúng cầm kiếm,còn mình thì tay không,đấu sao lại chứ ? Cô nuốt nước bọt,thôi thì cứ liều một phen.Cô xoay xoay người 180 độ,nhào lộn vài vòng rồi nhảy lên giở võ taewondo học được từ Nhược Linh,hết chiêu này đến chiêu khác nhưng vẫn không thể làm gì được chúng,chúng còn biết khinh công,cô không biết,thiệt thòi quá !!!!
- Tỉ à,dừng lại đi,đừng có chống lại nương nương,sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu - Hiểu Dương đứng ngoài lo lắng không ngừng la hét
Cuối cùng thì người thua vẫn là cô,chúng chiếm thế thượng phong,cũng may cô không bị thương nhưng cái tội ngắt hoa và vô lễ với Tuệ phi thì không tránh khỏi.Cô thở dài,vì sĩ diện của mình đương nhiên là cô phải chống lại.Hơn nữa,không hiểu sao,cứ nhìn thấy phi tần của vua là cô lại cảm thấy ngứa mắt,một đám giả tạo,trước mặt hoàng thượng thì luôn tỏ vẻ dịu dàng,e thẹn,nhưng sau lưng hoàng thượng thì làm không ít những việc bẩn thỉu.Chúng là một lũ rắn độc.
- Đày hai đứa nó xuống Tân Giả Khố cho ta,từ giờ phút ngươi dám chống đối lại bổn cung - Tuệ phi chỉ thẳng mặt cô - Ngươi đã không còn là cung nữ mà chỉ là một tiện nô,đã vào Tân Giả Khổ thì đừng mong bước chân ra ngoài và càng đừng nghĩ đến việc câu dẫn hoàng thượng.Đời ngươi tàn rồi,vì ngươi dám đối đầu với bổn cung.Bất kì kẻ nào dám đối đầu với bổn cung đều có hậu quả như thế.Rõ rồi chứ ?
Ả ta cười ngoan độc rồi xoay người rời đi,ả sẽ để cho cô phải sống dở chết dở,đó là hậu quả của cô khi đã đụng đến ả.Cứ chờ mà xem.
- Tỉ không sao chứ ? - Hiểu Dương lo lắng hỏi
- Không sao,muội bị vạ lây rồi,thực xin lỗi - Cô lắc đầu
- Chúng ta là tỉ muội mà,có phúc thì cùng hưởng,có họa thì cùng chịu - Hiểu Dương cười rồi vỗ vỗ vai cô.
Cộp ! Cộp ! Cộp ! Cộp !
Tiếng guốc của Lệnh tổng quản vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh,thế nhưng ai kia vẫn không hề hay biết mà vẫn say sưa ngủ và còn ngáy rất to.Lệnh tổng quản lật chăn cô ra hét vào tai cô :
- Mau thức dậy cho ta.......
Cô giật mình ngồi bật dậy,nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Lệnh tổng quản,cô hoảng sợ nhảy xuống giường la :
- Bà làm gì vậy ? Đến ngủ cũng không được yên
- Một trong những quy củ trong cung là thức khuya dậy sớm
- Không phải chứ ? - Cô ngáp ngủ - Nhưng tôi ngủ nướng quen rồi,đến trưa thì tôi dậy
Cô xoay người lên giường tiếp tục giấc mộng chưa hoàn chỉnh của mình.Quy củ cái gì chứ ? Cô ghét nhất là phải sống thep phép tắc.Cô là người hiện đại mà,chịu sao nổi ??? DẸP !!!!! Vứt hết mấy cái quy củ đó sang một bên.
- Ngươi đang vi phạm cung quy đấy,ngươi có biết là sẽ bị phạt như thế nào không ? - Lệnh tổng quản nghiêm nghị hỏi
- Tôi không biết,tôi cũng không cần biết - Cô trùm chăn kín đầu
- Nhẹ thì không được ăn cơm khoảng ba ngày thôi,còn nặng thì...100 trượng
- Đột nhiên tôi đổi ý,tôi không cảm thấy buồn ngủ nữa
Ngay tức khắc có hiệu quả,cô ngồi bật dậy thay đổi thái độ.Cười hì hì với bà ta.Đứng dậy đi rửa mặt,thay y phục rồi theo bà ta đến phòng luyện tập.Haizzz,cô không thể nhịn cơm và cũng không muốn bị nát mông nên đành cắn răng nuốt cục tức này vậy.
- Hôm nay,ta sẽ dạy ngươi cách hành lễ ..........
*********************************************************************
Mệt chết mất thôi,cô trở về phòng,ngồi xuống bàn rót nước uống,đứng lên rồi lại quỳ xuống,mới tập được một buổi mà cô đã thấy nản rồi,kiểu này chắc chết quá đi.Không được,cô phải tìm đường trở về.Cô đứng dậy đập tay xuống bàn,ngự hoa viên chính là nơi cô ngã xuống.Đúng vậy,con đường trở về chắc chắn chỉ có ở đó.Cô xoay người chạy ra ngự hoa viên,bắt gặp Lý Hiểu Dương (tỉ muội mới kết nghĩa của cô ngày hôm qua) đang lén lút ngắt hoa
Gì vậy chứ ? Có ngắt vài bông hoa mà cũng lén lén lút lút như vậy,cô rón rén đi đến,đập tay vào vai Hiểu Dương,Hiểu Dương giật mình quay phắt lại,thấy cô thì thở phào :
- Làm muội sợ chết khiếp rồi,tưởng có người phát hiện chứ
- Chỉ là ngắt vài bông hoa,có gì đâu mà sợ ?
- Tỉ không biết đó thôi,quy củ trong cung có một điều cấm kị là không được ngắt hoa,nhưng mấy bông hoa hồng thơm quá,muội hái trộm một ít để tắm
- Lại là quy củ ? Ta sắp chết vì mấy cái quy củ đó rồi, ta giúp muội.- Cô thở dài,đưa tay lên bứt vài bông hoa - Muội có biết bây giờ là thời đại nào không ?
- Hả ? Đến thời đại nào mà tỉ cũng không biết hả ? - Hiểu Dương ngạc nhiên nhìn cô
- Ta không phải người ở đây,nên không biết
- Bây giờ là thời đại nhà họ Phi,vua tên Phi Tùy Phong
- Phi Tùy Phong ? - Trong lịch sử đâu có cái tên này,ngay cả họ Phi cô cũng chưa từng thấy có trong lịch sử - Chúng ta đang ở nước nào ?
- Thanh Long quốc,đứng đầu trong tứ quốc
Vậy là đã đủ để biết,cô đang sống ở một nơi không tồn tại trong lịch sử.Gì thế này ??? Thật đáng sợ,các nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết đều xuyên không đến một nơi có lịch sử và có thể biết trước được sự việc,còn cô ? Sao cô lại xui xẻo thế không biết !!!!
- Các ngươi đang làm thế hả ? - Một nữ tử ăn mặc lộng lẫy động lòng người,trên đầu lòe loẹt trang sức,nhưng khuôn mặt thì đỏ bừng vì tức giận
Cô còn đang ngơ ngác nhìn ả ta thì Hiểu Dương vội hành lễ :
- Tham kiến Tuệ phi
Tuệ phi ? Phi tần của tên hoàng đế ? Tại sao phải quỳ gối trước mặt ả chứ ? Cô có chết cũng không làm,cô có sĩ diện của riêng cô.Lý Hiểu Dương nháy nháy mắt với cô ý muốn nói : "Mau hành lễ",nhưng cô vẫn đứng rương mắt nhìn ả,trông ả thật đáng ghét
- Vô lễ,còn không mau hành lễ với Tuệ phi ? - Nha hoàn của ả ta nhảy ra quát
- Thông cảm,ta là người mới đến nên chưa học hết quy củ trong cung,vậy nên không biết hành lễ - Cô thản nhiên nói
- Ngươi là ăn gan hùm sao ? Đã ngắt trộm hoa của bổn cung mà còn dám vô lễ với bổn cung ? - Tuệ phi tức giận giơ tay định tát cô nhưng cô đã kịp thời phòng bị,chộp lấy tay ả,dám động đến cô ? Ả chán sống rồi sao ?
- Xin lỗi nha,ta cũng chỉ là bảo vệ bản thân - Cô hất tay ả,xoay người định kéo Hiểu Dương rời đi thì một đám hộ vệ xông ra chặn đường lại
- Đúng là muốn làm phản mà,bắt chúng lại cho ta
Cô nhìn chúng cầm kiếm,còn mình thì tay không,đấu sao lại chứ ? Cô nuốt nước bọt,thôi thì cứ liều một phen.Cô xoay xoay người 180 độ,nhào lộn vài vòng rồi nhảy lên giở võ taewondo học được từ Nhược Linh,hết chiêu này đến chiêu khác nhưng vẫn không thể làm gì được chúng,chúng còn biết khinh công,cô không biết,thiệt thòi quá !!!!
- Tỉ à,dừng lại đi,đừng có chống lại nương nương,sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu - Hiểu Dương đứng ngoài lo lắng không ngừng la hét
Cuối cùng thì người thua vẫn là cô,chúng chiếm thế thượng phong,cũng may cô không bị thương nhưng cái tội ngắt hoa và vô lễ với Tuệ phi thì không tránh khỏi.Cô thở dài,vì sĩ diện của mình đương nhiên là cô phải chống lại.Hơn nữa,không hiểu sao,cứ nhìn thấy phi tần của vua là cô lại cảm thấy ngứa mắt,một đám giả tạo,trước mặt hoàng thượng thì luôn tỏ vẻ dịu dàng,e thẹn,nhưng sau lưng hoàng thượng thì làm không ít những việc bẩn thỉu.Chúng là một lũ rắn độc.
- Đày hai đứa nó xuống Tân Giả Khố cho ta,từ giờ phút ngươi dám chống đối lại bổn cung - Tuệ phi chỉ thẳng mặt cô - Ngươi đã không còn là cung nữ mà chỉ là một tiện nô,đã vào Tân Giả Khổ thì đừng mong bước chân ra ngoài và càng đừng nghĩ đến việc câu dẫn hoàng thượng.Đời ngươi tàn rồi,vì ngươi dám đối đầu với bổn cung.Bất kì kẻ nào dám đối đầu với bổn cung đều có hậu quả như thế.Rõ rồi chứ ?
Ả ta cười ngoan độc rồi xoay người rời đi,ả sẽ để cho cô phải sống dở chết dở,đó là hậu quả của cô khi đã đụng đến ả.Cứ chờ mà xem.
- Tỉ không sao chứ ? - Hiểu Dương lo lắng hỏi
- Không sao,muội bị vạ lây rồi,thực xin lỗi - Cô lắc đầu
- Chúng ta là tỉ muội mà,có phúc thì cùng hưởng,có họa thì cùng chịu - Hiểu Dương cười rồi vỗ vỗ vai cô.
/128
|