CHƯƠNG 61 XUẤT HIỆN (HẠ)
Hí ! Hí ! Rầm rập ! Rầm rập !
Tiếng vó ngựa vang dội cả khu rừng,đánh động đến tất cả loài vật,phá tan sự yên tĩnh vốn có,một đoàn người cưỡi ngựa tiến vào.Đi đầu là một lục y nam tử,gương mặt tuấn mĩ,cả người tỏa ra một luồng khí chất không thể tiến gần,dừng một lát,lục y nam tử quay sang người bên cạnh hỏi :
- Hang động đó ở đâu ?
- Chủ tử,nó được bao phủ,che lấp bằng rơm - Hắc y nhân bên cạnh nhanh chóng xuống ngựa,tiến tới phía trên,dùng kiếm tìm đến cửa hang động,mở lối cho mọi người nhìn.
Lục y nam tử cũng chính là Lãnh Diệt Thiên lúc này mới bước xuống phân phó cho tất cả ở ngoài,một mình tiến vào hang động.
Bên trong hang động Thượng Quan Nhược Linh đang chăm chú nghiên cứu thư y,đây là sách sáng nay Độc cô cô đưa nàng,bảo nàng phải xem,nàng cũng rất nghe lời,cả ngày chỉ nghiên cứu sách.Vẫn khung cảnh như vậy,phía trước là hai nam nhân bị treo trên giá.Cả người vẫn toàn vẹn,nhưng thân thể yếu ớt,hơi thở mỏng manh như thể họ sắp đến địa ngục giống những người khác.Đang đọc sách,Nhược Linh nghe thấy có tiếng bước chân,rất nhẹ,khẽ khàng ở trong hang động,chỉ có nàng và sư phụ,nàng nghĩ là sư phụ về nên không để ý,vẫn chú tâm vào quyển sách.Tiếng bước chân càng ngày càng tiến tới gần nàng,rồi dừng lại,không hề đi tiếp,một lúc lâu,thấy lạ,nàng ngẩng đầu :
- Bộp !
Quyển sách trên tay nàng rơi xuống,bật dậy,ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt,vẻ mặt không tin.Ở trong hang động thỉnh thoảng nàng cũng nghĩ đến cuộc sống bên ngoài,con người bên ngoài,đối với nàng,Mộ Dung Cung,Hiên Viên Tuyết,Hiên Viên Nhược Hi có lẽ chỉ là người qua đường trong cuộc sống của nàng,không để lại ấn tượng gì,còn Lãnh Diệt Thiên thì khác,hắn là nam nhân đầu tiên khiến nàng bỏ sự tự tôn của chính mình để đi theo hắn,hắn là nam nhân đầu tiên khiến một người trầm lặng như nàng trở nên cáu kỉnh,khiến một người bình tĩnh,lạnh lùng với tất cả như nàng phải tức giận chỉ vì hắn không giữ lời hứa,là người nàng nghĩ đến khi gặp khó khăn,.......không biết từ lúc nào,hắn đã hiện diện sâu trong tâm trí nàng đến vậy.Ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt đó,nước mắt nàng như bị kích thích rơi xuống,từng hạt,từng hạt.Không quan tâm đến cảm xúc kì lạ trong lòng bây giờ,nàng vui vẻ chạy đến ôm lấy hắn,ấm ức khóc lóc,trút bỏ bao phiền muộn.Nhìn nữ tử mảnh mai trong lòng,thấy bờ vai nàng run rẩy không ngừng,Lãnh Diệt Thiên nhẹ nhàng dang hai tay rắn chắc bao phủ lấy nàng,như nàng là một vật báu vô giá nào đó.Lần đầu tiên,trên khuôn mặt lạnh giá quanh năm xuất hiện một tia nhu tình,đôi môi mỉm cười,nhẹ nhàng nói :
- Ta nhớ nàng !
Sau một hồi sụt sịt,nàng lấy vạt áo hắn lau lau nước mắt,rồi tức giận ngẩng đầu lên chỉ trích hắn:
- Sao bây giờ ngươi mới tới ?
- Ta đã tìm nàng suốt,khi biết nàng bị thương ta rất lo lắng - Hắn chậm rãi giải thích
- Cũng chỉ tại...........- Nàng định nói ra chính Nhược Hi là người đã hại mình,nhưng nàng lại ngừng lại,nàng muốn chính mình trả thù,không muốn hắn giúp - Ta ở trong động,ta bái Độc cô cô làm sư phụ
- Ta biết !
Im lặng,một hồi im lặng.
- Nàng đi theo ta đi - Cuối cùng Lãnh Diệt Thiên lên tiếng,phá tan không khí ngại ngùng lúc nãy giữa nàng và hắn
- Ừ - Nàng nhu thuận gật đầu,rồi lại lên tiếng - Ta phải từ biệt sư phụ đã
- Không cần đâu,con cứ đi đi
Tiếng nói của Độc cô cô vang lên,cắt ngang lời nói của nàng.Độc cô cô bước vào,ngồi lên chiếc ghế,nhìn thoáng Lãnh Diệt Thiên một lúc,lại nhìn nàng nhẹ nhàng nói :
- Đã đến lúc con cần ra ngoài
- Sư phụ - Nàng thật sự không muốn rời khỏi sư phụ,sư phụ đã rất yêu thương,chăm sóc nàng trong những ngày qua,nàng muốn sư phụ theo mình ra ngoài
- Con không cần nói nữa,ta đã quy ẩn,không muốn xen vào chuyện thế gian - Nói rồi Độc cô cô quay sang Lãnh Diệt Thiên - Với lại con cần có người bên cạnh chăm sóc,con cần cậu ấy
- Con......con......- Nàng lắp bắp,đỏ mặt không nói thành lời,lại nhìn về phía Lãnh Diệt Thiên,vẻ bối rối
- Độc cô cô,ta muốn mang nàng ra ngoài - Lãnh Diệt Thiên bây giờ mới lên tiếng,hướng về phía Độc cô cô thành thật nói
- Ngươi chính là Lãnh Diệt Thiên - thiên hạ đệ nhất sát thủ
- Là tại hạ
Nghe được câu trả lời đúng ý mình,Độc cô cô quay sang Nhược Linh,khuyên nhủ :
- Con đi đi,ta sẽ ở lại
Vâng lời sư phụ,sau khi bái ba lạy với Độc cô cô,Nhược Linh theo Lãnh Diệt Thiên ra bên ngoài,ra đến cửa hang,ngoái lại nhìn một cái,gạt giọt lệ đọng khóe mi,nàng quay bước không một chút lưu luyến
Hí ! Hí ! Rầm rập ! Rầm rập !
Tiếng vó ngựa vang dội cả khu rừng,đánh động đến tất cả loài vật,phá tan sự yên tĩnh vốn có,một đoàn người cưỡi ngựa tiến vào.Đi đầu là một lục y nam tử,gương mặt tuấn mĩ,cả người tỏa ra một luồng khí chất không thể tiến gần,dừng một lát,lục y nam tử quay sang người bên cạnh hỏi :
- Hang động đó ở đâu ?
- Chủ tử,nó được bao phủ,che lấp bằng rơm - Hắc y nhân bên cạnh nhanh chóng xuống ngựa,tiến tới phía trên,dùng kiếm tìm đến cửa hang động,mở lối cho mọi người nhìn.
Lục y nam tử cũng chính là Lãnh Diệt Thiên lúc này mới bước xuống phân phó cho tất cả ở ngoài,một mình tiến vào hang động.
Bên trong hang động Thượng Quan Nhược Linh đang chăm chú nghiên cứu thư y,đây là sách sáng nay Độc cô cô đưa nàng,bảo nàng phải xem,nàng cũng rất nghe lời,cả ngày chỉ nghiên cứu sách.Vẫn khung cảnh như vậy,phía trước là hai nam nhân bị treo trên giá.Cả người vẫn toàn vẹn,nhưng thân thể yếu ớt,hơi thở mỏng manh như thể họ sắp đến địa ngục giống những người khác.Đang đọc sách,Nhược Linh nghe thấy có tiếng bước chân,rất nhẹ,khẽ khàng ở trong hang động,chỉ có nàng và sư phụ,nàng nghĩ là sư phụ về nên không để ý,vẫn chú tâm vào quyển sách.Tiếng bước chân càng ngày càng tiến tới gần nàng,rồi dừng lại,không hề đi tiếp,một lúc lâu,thấy lạ,nàng ngẩng đầu :
- Bộp !
Quyển sách trên tay nàng rơi xuống,bật dậy,ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt,vẻ mặt không tin.Ở trong hang động thỉnh thoảng nàng cũng nghĩ đến cuộc sống bên ngoài,con người bên ngoài,đối với nàng,Mộ Dung Cung,Hiên Viên Tuyết,Hiên Viên Nhược Hi có lẽ chỉ là người qua đường trong cuộc sống của nàng,không để lại ấn tượng gì,còn Lãnh Diệt Thiên thì khác,hắn là nam nhân đầu tiên khiến nàng bỏ sự tự tôn của chính mình để đi theo hắn,hắn là nam nhân đầu tiên khiến một người trầm lặng như nàng trở nên cáu kỉnh,khiến một người bình tĩnh,lạnh lùng với tất cả như nàng phải tức giận chỉ vì hắn không giữ lời hứa,là người nàng nghĩ đến khi gặp khó khăn,.......không biết từ lúc nào,hắn đã hiện diện sâu trong tâm trí nàng đến vậy.Ngay lúc nhìn thấy khuôn mặt đó,nước mắt nàng như bị kích thích rơi xuống,từng hạt,từng hạt.Không quan tâm đến cảm xúc kì lạ trong lòng bây giờ,nàng vui vẻ chạy đến ôm lấy hắn,ấm ức khóc lóc,trút bỏ bao phiền muộn.Nhìn nữ tử mảnh mai trong lòng,thấy bờ vai nàng run rẩy không ngừng,Lãnh Diệt Thiên nhẹ nhàng dang hai tay rắn chắc bao phủ lấy nàng,như nàng là một vật báu vô giá nào đó.Lần đầu tiên,trên khuôn mặt lạnh giá quanh năm xuất hiện một tia nhu tình,đôi môi mỉm cười,nhẹ nhàng nói :
- Ta nhớ nàng !
Sau một hồi sụt sịt,nàng lấy vạt áo hắn lau lau nước mắt,rồi tức giận ngẩng đầu lên chỉ trích hắn:
- Sao bây giờ ngươi mới tới ?
- Ta đã tìm nàng suốt,khi biết nàng bị thương ta rất lo lắng - Hắn chậm rãi giải thích
- Cũng chỉ tại...........- Nàng định nói ra chính Nhược Hi là người đã hại mình,nhưng nàng lại ngừng lại,nàng muốn chính mình trả thù,không muốn hắn giúp - Ta ở trong động,ta bái Độc cô cô làm sư phụ
- Ta biết !
Im lặng,một hồi im lặng.
- Nàng đi theo ta đi - Cuối cùng Lãnh Diệt Thiên lên tiếng,phá tan không khí ngại ngùng lúc nãy giữa nàng và hắn
- Ừ - Nàng nhu thuận gật đầu,rồi lại lên tiếng - Ta phải từ biệt sư phụ đã
- Không cần đâu,con cứ đi đi
Tiếng nói của Độc cô cô vang lên,cắt ngang lời nói của nàng.Độc cô cô bước vào,ngồi lên chiếc ghế,nhìn thoáng Lãnh Diệt Thiên một lúc,lại nhìn nàng nhẹ nhàng nói :
- Đã đến lúc con cần ra ngoài
- Sư phụ - Nàng thật sự không muốn rời khỏi sư phụ,sư phụ đã rất yêu thương,chăm sóc nàng trong những ngày qua,nàng muốn sư phụ theo mình ra ngoài
- Con không cần nói nữa,ta đã quy ẩn,không muốn xen vào chuyện thế gian - Nói rồi Độc cô cô quay sang Lãnh Diệt Thiên - Với lại con cần có người bên cạnh chăm sóc,con cần cậu ấy
- Con......con......- Nàng lắp bắp,đỏ mặt không nói thành lời,lại nhìn về phía Lãnh Diệt Thiên,vẻ bối rối
- Độc cô cô,ta muốn mang nàng ra ngoài - Lãnh Diệt Thiên bây giờ mới lên tiếng,hướng về phía Độc cô cô thành thật nói
- Ngươi chính là Lãnh Diệt Thiên - thiên hạ đệ nhất sát thủ
- Là tại hạ
Nghe được câu trả lời đúng ý mình,Độc cô cô quay sang Nhược Linh,khuyên nhủ :
- Con đi đi,ta sẽ ở lại
Vâng lời sư phụ,sau khi bái ba lạy với Độc cô cô,Nhược Linh theo Lãnh Diệt Thiên ra bên ngoài,ra đến cửa hang,ngoái lại nhìn một cái,gạt giọt lệ đọng khóe mi,nàng quay bước không một chút lưu luyến
/128
|