CHƯƠNG 9 RUNG ĐỘNG
Á ! Á ! Á !
Trong tiểu lâu vang lên tiếng kêu thảm thiết của một cô gái,chỉ thấy sau tiếng kêu đó là hàng loạt tiếng động :
Bịch ! Bịch !
- Ê ! Sao ngươi dám ôm ta ?
- Rõ ràng là ngươi cứ dính chặt ta,đến sáng lại bảo ta ôm ngươi
- Ngươi có phải là đàn ông không đó ? Có lỗi phải biết nhận chứ - Biết là hắn ta nói đúng nhưng có chết nàng cũng không chịu nhận mình đã ôm chặt lấy hắn.
- Được,vậy ta nhận.Cùng lắm thì ta lấy ngươi
- Ax.......không cần,không cần
Buối sáng được bắt đầu bằng một cuộc đối thoại đơn giản giữa nàng và hắn.Đúng là vô cùng đơn giản !
Sau khi rời tửu lâu,nàng và hắn tiếp tục lên đường,hắn nói hắn cần đi thăm một người ở Bạch Hổ quốc và hắn muốn nàng giả trai,lúc đầu nàng rất rất không đồng ý,nhưng tự nhiên nhìn vào đôi mắt bừng bừng lửa của hắn,nàng tủi ngủi đồng ý.Mà nàng cũng sợ có người nhận ra nàng chính là Linh Lung - hoa khôi của Tử Tâm lâu,điều đó thật phiền phức.Có thể nói quãng đường từ Thanh Long quốc đến Bạch Hổ quốc cũng không quá xa,nhưng Bạch Hổ quốc quanh năm đều là mùa đông,khí trời lạnh giá,nàng lại không quen với thời tiết thất thường như thế nên vừa mới đến Bạch Hổ quốc được hai ngày,nàng đã ngã bệnh,sốt cao không ngừng.Vì thế,quãng đường bị kéo dài,may mà mấy ngày nay không biết vì sao có phải lương tâm trỗi dậy hay không tự nhiên hắn luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng,sắc thuốc bổ cho nàng uống,bón cho nàng ăn khiến nàng vô cùng cảm động.Vào buổi tối,khi vừa mới uống thuốc xong,nàng đã khỏe hơn nhiều nên nổi hứng muốn nói chuyện với hắn.
- Bằng hữu của ngươi là ai vậy ?
- Sao ngươi nói là "bằng hữu" ? Là kẻ thù thì sao ? - Hắn nghi hoặc hỏi nàng
- Không,ta chắc chắn đó là một người bằng hữu rất thân với ngươi đúng không ?
- Ngươi có vẻ rất hiểu ta
- Ta không nghĩ vậy
Hắn suy tư nhìn nàng,đôi mắt hiện lên một tia nhu hòa,có thể nói nàng là cô gái đầu tiên (Trừ Mạc Phù) tiếp xúc với hắn nhưng không làm cho hắn sinh cảm giác chán ghét mà lại thân thiết,gần gũi như người thân.Tự nhiên hắn muốn sống thật với bản thân mình trong thời gian này,hắn muốn được cùng nàng nói chuyện,tâm sự,những chuyện mà trước đây hắn luôn giấu trong lòng.
- Đúng vậy.Hắn chính là bằng hữu duy nhất của ta
- Ta biết mà ! - Nàng sung sướng vỗ tay,cứ tưởng đoán mò sẽ sai,thật là may quá,may quá.Nàng chỉ kiếm bừa chuyện để nói thôi,chứ có hiểu biết gì hắn đâu,nàng chỉ biết hắn là sát thủ và rất kiệt sỉ thôi,chấm hết.
- Ngươi đoán mò - Nhìn nàng hành động như một đứa trẻ,hắn hối hận về quyết định trò chuyện thẳng thắn với nàng.
- Không phải.........không phải,chẳng qua là ta thấy ngươi trả lời ta nên ta vui thôi - Nàng liên tục xua tay,còn lâu mới gật đầu nói đúng vậy,khác gì mình là ngốc tử đâu chứ
- Ta và hắn cùng nhau bái Vô Hàn chân nhân làm sư phụ,cùng nhau học võ,cùng nhau tu luyện,thế mà trong một thời gian ngắn hắn đã học được hết võ công của sư phụ và xuống núi.Ta vô cùng ghen tị quyết định luyện võ chăm chỉ để xuống núi tìm hắn vì trước khi đi hắn đã thách thức ta nếu ta đánh bại được hắn,hắn sẽ làm cho ta một điều.Nhưng thật sự hắn vẫn là bằng hữu của ta - Hắn lạc vào trong kí ức,bỏ qua người ngồi bên cạnh,vì nghe câu chuyện xưa ơi là xưa của những người trong giang hồ mà nàng đã ngủ mất tiêu - Ta xuống núi được ba năm và bây giờ quyết định đi tìm hắn quyết đấu,nhưng điều ta không ngờ đến là gặp ngươi,ngươi là cô nương rất đặc biệt.
Hắn quay lại,chăm chú nhìn nàng,bày tỏ sự quan tâm của mình.Thật đáng tiếc,người đang nằm ngủ ngồi ngon lành kia không hay biết hắn đã phải bỏ qua vỏ ngoài lạnh lùng để nói những lời mà có chết hắn cũng không nói kia.Nàng ngủ như thế trông thật ngây thơ và đáng yêu,khiến cho ai kia thỉnh thoảng không tự chủ nhìn nàng rồi đỏ mặt. (Jennifer : Oa ! Oa ! Hai anh chị đều đáng yêu ! )
Á ! Á ! Á !
Trong tiểu lâu vang lên tiếng kêu thảm thiết của một cô gái,chỉ thấy sau tiếng kêu đó là hàng loạt tiếng động :
Bịch ! Bịch !
- Ê ! Sao ngươi dám ôm ta ?
- Rõ ràng là ngươi cứ dính chặt ta,đến sáng lại bảo ta ôm ngươi
- Ngươi có phải là đàn ông không đó ? Có lỗi phải biết nhận chứ - Biết là hắn ta nói đúng nhưng có chết nàng cũng không chịu nhận mình đã ôm chặt lấy hắn.
- Được,vậy ta nhận.Cùng lắm thì ta lấy ngươi
- Ax.......không cần,không cần
Buối sáng được bắt đầu bằng một cuộc đối thoại đơn giản giữa nàng và hắn.Đúng là vô cùng đơn giản !
Sau khi rời tửu lâu,nàng và hắn tiếp tục lên đường,hắn nói hắn cần đi thăm một người ở Bạch Hổ quốc và hắn muốn nàng giả trai,lúc đầu nàng rất rất không đồng ý,nhưng tự nhiên nhìn vào đôi mắt bừng bừng lửa của hắn,nàng tủi ngủi đồng ý.Mà nàng cũng sợ có người nhận ra nàng chính là Linh Lung - hoa khôi của Tử Tâm lâu,điều đó thật phiền phức.Có thể nói quãng đường từ Thanh Long quốc đến Bạch Hổ quốc cũng không quá xa,nhưng Bạch Hổ quốc quanh năm đều là mùa đông,khí trời lạnh giá,nàng lại không quen với thời tiết thất thường như thế nên vừa mới đến Bạch Hổ quốc được hai ngày,nàng đã ngã bệnh,sốt cao không ngừng.Vì thế,quãng đường bị kéo dài,may mà mấy ngày nay không biết vì sao có phải lương tâm trỗi dậy hay không tự nhiên hắn luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng,sắc thuốc bổ cho nàng uống,bón cho nàng ăn khiến nàng vô cùng cảm động.Vào buổi tối,khi vừa mới uống thuốc xong,nàng đã khỏe hơn nhiều nên nổi hứng muốn nói chuyện với hắn.
- Bằng hữu của ngươi là ai vậy ?
- Sao ngươi nói là "bằng hữu" ? Là kẻ thù thì sao ? - Hắn nghi hoặc hỏi nàng
- Không,ta chắc chắn đó là một người bằng hữu rất thân với ngươi đúng không ?
- Ngươi có vẻ rất hiểu ta
- Ta không nghĩ vậy
Hắn suy tư nhìn nàng,đôi mắt hiện lên một tia nhu hòa,có thể nói nàng là cô gái đầu tiên (Trừ Mạc Phù) tiếp xúc với hắn nhưng không làm cho hắn sinh cảm giác chán ghét mà lại thân thiết,gần gũi như người thân.Tự nhiên hắn muốn sống thật với bản thân mình trong thời gian này,hắn muốn được cùng nàng nói chuyện,tâm sự,những chuyện mà trước đây hắn luôn giấu trong lòng.
- Đúng vậy.Hắn chính là bằng hữu duy nhất của ta
- Ta biết mà ! - Nàng sung sướng vỗ tay,cứ tưởng đoán mò sẽ sai,thật là may quá,may quá.Nàng chỉ kiếm bừa chuyện để nói thôi,chứ có hiểu biết gì hắn đâu,nàng chỉ biết hắn là sát thủ và rất kiệt sỉ thôi,chấm hết.
- Ngươi đoán mò - Nhìn nàng hành động như một đứa trẻ,hắn hối hận về quyết định trò chuyện thẳng thắn với nàng.
- Không phải.........không phải,chẳng qua là ta thấy ngươi trả lời ta nên ta vui thôi - Nàng liên tục xua tay,còn lâu mới gật đầu nói đúng vậy,khác gì mình là ngốc tử đâu chứ
- Ta và hắn cùng nhau bái Vô Hàn chân nhân làm sư phụ,cùng nhau học võ,cùng nhau tu luyện,thế mà trong một thời gian ngắn hắn đã học được hết võ công của sư phụ và xuống núi.Ta vô cùng ghen tị quyết định luyện võ chăm chỉ để xuống núi tìm hắn vì trước khi đi hắn đã thách thức ta nếu ta đánh bại được hắn,hắn sẽ làm cho ta một điều.Nhưng thật sự hắn vẫn là bằng hữu của ta - Hắn lạc vào trong kí ức,bỏ qua người ngồi bên cạnh,vì nghe câu chuyện xưa ơi là xưa của những người trong giang hồ mà nàng đã ngủ mất tiêu - Ta xuống núi được ba năm và bây giờ quyết định đi tìm hắn quyết đấu,nhưng điều ta không ngờ đến là gặp ngươi,ngươi là cô nương rất đặc biệt.
Hắn quay lại,chăm chú nhìn nàng,bày tỏ sự quan tâm của mình.Thật đáng tiếc,người đang nằm ngủ ngồi ngon lành kia không hay biết hắn đã phải bỏ qua vỏ ngoài lạnh lùng để nói những lời mà có chết hắn cũng không nói kia.Nàng ngủ như thế trông thật ngây thơ và đáng yêu,khiến cho ai kia thỉnh thoảng không tự chủ nhìn nàng rồi đỏ mặt. (Jennifer : Oa ! Oa ! Hai anh chị đều đáng yêu ! )
/128
|