Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1180: Mục tiêu xuất hiện

/2205


"Anh, em đã đến Tùng Giang" Elise chờ Dương Minh đi rồi, nhanh chóng dùng điện thoại vệ tinh của mình gọi cho một số. Nàng ta không sử dụng điện thoại trong phòng, tuy rằng điện thoại trong phòng có thể gọi ra ngoài được.

Bởi vì Elise là một người cẩn thận, nàng sợ điện thoại trong phòng bị nghe lén, cho nên mới không sử dụng nó.

"Elise, em đến rồi?" Người bên kia quan tâm hỏi: "Thế nào, dọc đường đi, có lộ ra sơ hở gì không?"

"Hẳn là không, chỉ là Vương Tiếu Yên rất cảnh giác, nàng ta đã phát hiện ra chuyện em biết võ, thiếu chút nữa đã bại lộ, cũng may em nói dối kịp thời" Elise nói.

"Vương Tiếu Yên à, ừ, quả thật là một nhân vật đau đầu, làm cho anh phiền lòng chính là, cô ta dĩ nhiên lại cùng phe với Dương Minh, mấy lần quấy rầy kế hoạch của anh" Người kia có chút phiền não, nói: "Chuyện này đã kéo quá dài rồi, nếu như còn chưa giải quyết Dương Minh, sẽ khiến cho người kia cảnh giác, và chúng ta liền xong đời"

"Được rồi, em hiểu rồi, em sẽ nhanh chóng tìm cơ hội ra tay" Không biết vì sao, khi Elise nói ra những lời này, trong lòng bỗng cảm thấy đau và khó chịu: "Nhưng mà, thân thủ của Dương Minh không thấp hơn em, cơ hội này không phải dễ tìm"

"Đàn ông mà, đến lúc thần hồn? điên đảo sẽ dễ dàng mất cảnh giác nhất, Elise, em hiểu ý anh chứ?" Người kia nói. Tuy rằng để cho Elise hy sinh bản thân, khiến cho hắn ta không dành lòng, nhưng mà, muốn thành đại sự, cần phải hy sinh một ít.

"Em biết rồi" Elise bình tĩnh nói. Ngay từ lúc đầu, khi nhận nhiệm vụ này, nàng ta đã ôm quyết định hy sinh bản thân rồi, chứ nói chi là một cái màng.

"Được, không có chuyện gì, thì đừng liên lạc với anh, để tránh bị Dương Minh phát hiện, sẽ nghi ngờ em, như vậy càng không dễ làm" Người kia dạn: "Chúng ta đều đang ở Tùng Giang, liên lạc nhiều thật sự rất nguy hiểm"

"Anh, yên tâm đi, em biết nên làm thế nào" Elise nói xong, liền cúp điện thoại, nhưng mà trong lòng có một cảm giác nói không nên lời, là khó chịu, hay là gì?

Nếu đứng trên góc độ của kẻ thứ ba mà nói, Dương Minh là một người vô tội, nhưng mà bởi vì sai sót ngẫu nhiên mà ảnh hưởng đến lợi ích của anh, có đôi khi, cũng không nói rõ là ai thiện ai ác, chỉ đứng trên góc độ lợi ích mà nói được thôi.

Elise khẽ thở dài một hơi, nàng ta không có thời gian nghĩ cái này, nàng ta còn nhiều thứ phải làm.

Lúc này, Elise không dùng điện thoại vệ tinh nữa, mà dùng điện thoại trong phòng. Bởi vì việc kế tiếp, không cần phải giấu Dương Minh.

"Alo, là Kate sao? Em là Elise đây" Elise gọi điện cho một nữ thừa kế của một gia tộc bên Malaysia, lớn hơn Elise vài tuổi, và có rất nhiều sản nghiệp trong nước.

"Elise? A, là em, tại sao lại rãnh rỗi gọi cho chị vậy?" Kate tuy rằng là người thừa kế của một gia tộc bên Malaysia, trong người cũng có vài tỷ, nhưng mà, nếu so với Elise, quả thật còn kém một ít. Nàng ta mở một sòng bài ở châu Âu, và nhờ vào Elise sẽ sinh tồn, cho nên khi Elise gọi đến luôn đặc biệt nhiệt tình.

"Kate, em đang ở Trung Quốc, chị ở đây có quan hệ không?" Elise hỏi: "Bây giờ em muốn vào đại học Tùng Giang để đi học, chị có thể thu xếp được không?"

"Là Tùng Giang đúng không?" Kate suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thành vấn đề, chị và bộ trưởng bộ giáo dục bên ấy rất quen thuộc, tiền để xây dựng hạng mục gì bên ấy của họ đều do chị hỗ trợ"

"Vậy chuyện này, làm phiền chị, Kate" Elise không ngờ rằng chỉ một cú điện thoại là có thể giải quyết xong vấn đề, có đôi khi, nói chuyện đúng người, thì mọi chuyện đều dễ xử lý.

Tuy rằng Elise có thể mượn quan hệ của anh để vào trong đại học Tùng Giang đi học, nhưng mà, nếu như Dương Minh thật sự điều tra về cách mà nàng tiến vào trường, thì rất dễ làm lộ ra bí mật sau lưng Elise. Cho nên, Elise chỉ có thể đi nhờ quan hệ của mình, chứ không nhờ vả vào bên kia.

Chuyện này đối với Kate mà nói, không phải là chuyện lớn gì, đơn giản là bán cho Elise một cái nhân tình mà thôi. Còn bên ấy nghe nói Elise từ châu Âu đến đây để học, hơn nữa còn là bạn của Kate, cho nên dễ dàng gật đầu.

Vì thế, Elise liền có được thân phận là du học sinh, bước vào cổng trường đại học Tùng Giang.

Thân phận sinh viên của Victoria cũng không phải là việc khó gì, Dương Minh nhờ Hầu Chấn Hám lên tiếng một chút. Bở? i vì đã có thân phận giả từ Lao Feng rồi, cho nên lần này Victoria đến Trung Quốc cũng dưới thân phận của một du học sinh. Cứ như vậy, đại học Tùng Giang liền có thêm hai du học sinh.

Nhưng mà, vấn đề kỳ quái nằm ở chổ hai người này! Lưu học sinh gì mà là người Hoa?!

Với quan hệ của Hầu Chấn Hám, muốn thu xếp cho một người vào học trong một trường đại học không phải là việc khó gì, những cái này cũng không cần Dương Minh quan tâm, thậm chí là không cần Hầu Chấn Hám quan tâm, sẽ có người tự đứng ra lo lắng mọi chuyện một cách thỏa đáng.

Sau khi Dương Minh trở về Tùng Giang, điều đầu tiên Dương Minh làm chính là gọi điện cho Trần Mộng Nghiên. Chuyến đi này, có Vương Tiếu Yên và Hoàng Nhạc Nhạc làm bạn, cho nên Dương Minh cũng không chề có vẻ cô độc, nên lúc trở về, trong lòng đương nhiên là thấy hổ thẹn với Trần Mộng Nghiên rồi.

Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đã ngủ rồi, trong thời gian gian này, Dương Minh không có ở nhà. Khiến cho ba cô gái trở nên thân thiết với nhau, quan hệ vô cùng hòa hợp, điều này làm cho Dương Minh rất bất ngờ.

Khi mà có Dương Minh ở nhà, thì Trần Mộng Nghiên luôn luôn nhìn trước nhìn sau, còn Lâm Chỉ Vận thì không tranh không giành, Chu Giai Giai thì lúc nào cũng xấu hổ, điều này làm cho bốn người hình thành một quan hệ kì quái, nói chung là thấy ai cũng xấu hổ cả.

Còn khi Dương Minh đi, ngược lại không còn sự ràng buột nữa, con gái nói chuyện với nhau, cũng không có vẻ xấu hổ như trước mặt con trai, và còn nhiều thứ khác nữa, cho nên mấy ngày nay, quan hệ của Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận đột nhiên tốt vô cùng.

Tuy rằng thỉnh thoảng cũng có người nhắc về Dương Minh, tạo thành một chút thời gian xấu hổ, nhưng mà xấu hổ quen rồi, tập mãi cũng thành thói quen, dù sao cũng không có Dương Minh bên cạnh. Thậm chí là sau này, Dương Minh đã trở thành đề tài nói giỡn của ba người nữa.

Trần Mộng Nghiên lau lau hai con mắt buồn ngủ của mình, không biết là ai gọi đến, mà Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai ở bên cạnh, hiển nhiên là cũng bị tiếng điện thoại đánh thức, nhất là Chu Giai Giai, tựa hồ đang nằm mơ, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, ngồi bật dậy, tìm kiếm chung quanh, mà hai mắt vẫn đang nhắm lại.

Trần Mộng Nghiên cần điện thoại lên, cũng không nhìn số, mơ màng nói: "Alo, ai vậy?"

"Em yêu, đang ngủ sao?" Dương Minh nghe thấy giọng nói mơ màng của Trần Mộng Nghiên, cũng biết nàng đang ngủ, quấy rầy giấc ngủ của nàng, Dương Minh cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng mà, bởi vì lúc hắn về Tùng Giang cũng đã hơn mười một giờ rồi, cái này cũng không nằm trong khả năng khống chế của hắn, hắn không phải là Iron Man, bay trở về mà phải ngồi xe trở về.

"Ai là em yêu của ông?" Trần Mộng Nghiên khó hiểu hỏi lại một câu, vô thức cho rằng là người ta gọi lộn số, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó ném qua một bên, ngủ tiếp.

"Mộng Nghiên, là ai gọi đến vậy?" Chu Giai Giai rốt cục đã mở mắt ra.

"Không biết, gọi lộn số, lại còn gọi là em yêu nữa" Trần Mộng Nghiên khoát tay, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.

"Em yêu? Không phả i là Dương Minh gọi chứ?" Chu Giai Giai kinh ngạc, thuận miệng nói giỡn.

Trần Mộng Nghiên ngồi bật dậy từ trên giường còn nhanh hơn tên lửa, hai mắt mở to ra,: "Hình như là Dương Minh?" Nói xong, vội vã kiếm cái điện thoại, mở máy nhìn thoáng qua cuộc gọi đến, quả thật là tên của Dương Minh.

Trần Mộng Nghiên đau khổ nói: "Quả nhiên là đúng vậy, nãy buồn ngủ nên đã cúp mất tiêu"

Chu Giai Giai nghe Trần Mộng Nghiên nói, nhớ lại cái câu" Ai là em yêu của ông", nhất thời cười ầm lên: "Mộng Nghiên, bạn cũng dữ thật"

"Bạn còn cười? Tại mình buồn ngủ chứ bộ" Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ nói.

"Vậy nhanh gọi lại đi" Lâm Chỉ Vận cũng che miệng, không nhịn được cười, nói.

"Nãy chị cúp mất tiêu rồi, hay là Chỉ Vận, em gọi giùm chị đi" Trần Mộng Nghiên nghĩ đến hành động của mình mà xấu hổ, nế như mà Dương Minh hỏi, vậy thì rất là thẹn thùng đó. Vì thế Trần Mộng Nghiên liền ném điện thoại cho Lâm Chỉ Vận.

"Được rồi, em gọi" Lâm Chỉ Vận cầm lấy điện thoại, nhấn nút gọi lại, điện thoại nhanh chóng được chuyển.

Dương Minh đang cười khổ vì tự nhiên bị cúp điện thoại, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là số của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh bất đắc dĩ lắc đầu, không cần phải hỏi, nhất định là hồi nãy Trần Mộng Nghiên đang mơ ngủ.

"Alo, Mộng Nghiên?" Dương Minh lúc này cũng không dám gọi là em yêu nữa, vì sợ Trần Mộng Nghiên lại cúp máy.

"Là em" Lâm Chỉ Vận vội nói: "Vừa rồi chị Mộng Nghiên đang ngủ, cho nên…"

"Haha, là Chỉ Vận à" Dương Minh nghe ra giọng nói của Lâm Chỉ Vận: "Anh biết, lúc này khẳng định là các em đang ngủ, không làm phiền các em chứ?"

"Dạ không" Lâm Chỉ Vận lắc đầu: "Bọn em vừa ngũ không lâu"

"Anh muốn báo cho các em một tiếng, anh đã trở về Tùng Giang rồi" Dương Minh nói: "Các em nghỉ ngơi trước đi, sáng mai anh sẽ đi tìm các em"

"Dạ được" Lâm Chỉ Vận gật đầu nói.

"Thế nào rồi" Chờ Lâm Chỉ Vận cúp điện thoại, Trần Mộng Nghiên vội hỏi.

"Dương Minh nói, anh ấy đã về Tùng Giang rồi, kêu chúng ta nghỉ ngơi trước đi, sáng mai mới gặp chúng ta" Lâm Chỉ Vận nói.

"Như vậy…" Trần Mộng Nghiên có chút thất vọng, phỏng chừng nếu không phải vì biểu hiện vừa rồi, Dương Minh có thể trở về tối nay. Trong lúc Dương Minh đi, tuy rằng Trần Mộng Nghiên không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng thương nhớ Dương Minh.

Chỉ là, ngại Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai bên cạnh, cho nên Trần Mộng Nghiên cũng không dám biểu hiện gì, vì sợ bị chê cười. Cho nên Trần Mộng Nghiên đành từ bỏ ý định gọi lại cho Dương Minh, gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục ngủ đi, thật sự buồn ngủ muốn chết, Dương Minh thật đáng ghét, hơn nửa đêm mà c? òn gọi điện"

"Ừ, đúng vậy, ngủ thôi" Chu Giai Giai nói, cố nén cười đi ngủ.

Bởi vì ai cũng có thể nhìn ra, Trần Mộng Nghiên hài lòng thế nào, không một chút oán giận Dương Minh.

Sau khi gọi điện thoại xong, Dương Minh ném điện thoại vào trong xe. Lúc trờ về Tùng Giang, Dương Minh đã đổi chiếc BMW của mình, để cho người của Lý mập mạp trở về.

"Trấn an hậu cung của anh xong chưa? " Vương Tiếu Yên nhìn Dương Minh hỏi, trên mặt có một chút tiếu ý không nói nên lời.

"Vẫn chưa, còn có mấy người nữa" Dương Minh cười nói.

Vương Tiếu Yên nhún vai, trừng mắt nhìn Dương Minh một cái. Nếu như mà ghen, sợ rằng nàng ta ghen không hết, nhưng mà, làm cho Vương Tiếu Yên cảm thấy may mắn chính là, Dương Minh có làm cái gì thì cũng không có gạt nàng, cái này khiến cho Vương Tiếu Yên có một chút cảm giác ưu việt nho nhỏ.

"Chị Tiếu Tình, đã ngủ chưa?" Dương Minh gọi cho Tiếu Tình.

"Dương Minh? Em đã về?" Giọng nói của Tiếu Tình nhất thời trở nên vui vẻ.

"Dạ, em đã về, chị thế nào rồi?" Dương Minh hỏi.

"Vẫn đang tiếp tục nghiên cứu" Tiếu Tình cưới khổ nói: "Bây giờ trong trường đang nghiên cứu một hiệp nghị vô tuyến mới, cho nên chị phải làm tiếp"

"Đã trễ như vậy mà còn ở trong trường?" Dương Minh ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, nhưng mà không phải là còn, mà những ngày này chị luôn ở trong trường"! Tiếu Tình bất đắc dĩ nói.

"Ngày mai em sẽ đến trường tìm chị" Dương Minh nghe xong cười khổ nói: "Đúng rồi, Tôn Khiết thế nào?"

"Tiểu Khiết à? Mấy ngày nay chị không gặp nàng ta, chị bận gần chết luôn, cũng không có gọi điện được, em gọi thử cho nàng ta đi, nghe nói nàng ta đã về Đông Hải rồi!"

"Như vậy cũng được, em sẽ gọi cho nàng ta sau" Dương Minh nói.

"Được rồi, không nói với em nữa, bên chị còn đang làm thí nghiệm, có nhiều người ở đây" Tiếu Tình nói: "Buổi chiều ngày mai đi, chiều ngày mai chị được nghỉ"

"Vậy chiều mai gặp" Dương Minh biết, Tiếu Tình rất là bận rộn công chuyện, cho nên cũng không quấy rầy nữa.

Điện thoại cho Tôn Khiết, Dương Minh gọi vài lần, nhưng mà đều không gọi được, nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ đêm rồi, có thể Tôn Khiết đã ngủ cũng không chừng, Dương Minh cũng không tiếp tục nữa, dự định sáng mai gọi lại cho Tôn Khiết.

Về phần Triệu Oánh, Dương Minh do dự một chút, cầm lấy điện thoại, rồi lại thả xuống, quan hệ của Triệu Oánh và Dương Minh, thật sự rất là kỳ quái, tuy rằng Dương Minh muốn gọi cho nàng để nói một tiếng, nhưng mà nghĩ đến lúc đi, mình không có gọi cho nàng, ngẫm lại thấy thôi.

Không biết mấy ngày nay Triệu Oánh thế nào, có còn giận mình hay không? Mình nên online nhiều một chút, chứ mà gọi điện thoại cũng không làm được chuyện tốt gì.

"Đã xong chưa?" Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh đã bỏ điện thoại xuống, liền hỏi.

"Ừ, nhưng mà không phải là còn em sao?" Dương Minh nhìn Vương Tiếu Yên nói: "Bây giờ là thời gian riêng của chúng ta, đi thôi,? chúng ta về nhà"

"Ai mà thèm!" Vương Tiếu Yên nói, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cùng Dương Minh một chổ, làm cho Vương Tiếu Yên thậm chí có cảm giác Dương Minh chỉ thuộc về một mình mình. Nhưng mà, Dương Minh nói vậy thật ra đã nhắc nhở nàng, bây giờ đã trở về Tùng Giang, những ngày qua đã không còn tồn tại nữa.

Vương Tiếu Yên thở dài, lúc đầu thì không cần, bây giờ lại đặc biệt quý trọng. Buổi tối ngày mai, Dương Minh khẳng định là sẽ không còn ở cùng nàng.

Chiếc xe chạy đến khu biệt thự Hoa Thương, dọc đường đi, Vương Tiếu Yên cũng im lặng. Nàng ta cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày, mình lại yêu một người con trai!

Trước đây, vì muốn trốn tránh sự an bài của gia tộc, cho nên mới sáng lập ra tổ chức sát thủ riêng của mình, muốn chống lại với những người trong nhà, cũng bởi vì nàng không muốn kết hôn với một người mà nàng không có tình cảm và cũng vì nàng ta muốn chống lại gia tộc nữa.

Vì trước đây, Vương Tiếu Yên chưa từng biết yêu, cho nên theo nàng thấy, kết hôn đối với nàng là điều không thể, cho nên nàng ta cũng không để bụng. Mãi cho đến khi Dương Minh xuất hiện, và bắt đầu yêu Dương Minh, thì Vương Tiếu Yên mới một lần nữa cẩn thận xem xét lại tương lai của mình.

Cuộc chiến chống lại gia tộc, đã trở thành cuộc chiến tranh giành hạnh phúc của mình! Vương Tiếu Yên không muốn chia xa Dương Minh, cho nên nàng muốn nắm số phận trong tay, sáng lập ra tập đoàn sát thủ đệ nhất thế giới, muốn chứng minh với gia tộc rằng, mình rời khỏi đám cưới, cũng có thể sáng tạo ra kì tích!

"Phanh!"

Ngay trong thời gian Vương Tiếu Yên đang suy nghĩ, thì một tiếng nổ nhỏ vang lên bên tai của Vương Tiếu Yên và Dương Minh, chiếc xe BMW hơi bị chấn động, mất thăng bằng.

Ngay lập tức, Dương Minh liền khống chế phương hướng lại, nhấn phanh, cũng may là bên trong khu này, xe vắng và tốc độ xe cũng không nhanh, cho nên Dương Minh có thể nhanh chóng dừng lại!

Xe bị nổ bánh! Nhưng mà, Dương Minh không cho rằng bánh xe bị nổ một cách tự nhiên, bởi vì trước cái giây bánh xe bị nổ, Dương Minh nghe rất rõ ràng! Đó là tiếng súng, tiếng súng được gắn ống giảm thanh!

Có người đã nổ súng vào bánh xe của hắn!

"Có người nổ súng!" Hầu như trong nháy mắt, Vương Tiếu Yên và Dương Minh đều cùng nói ra một câu, hai người liền giơ tay ôm đầu, ngồi phủ xuống ghế.

Chiếc BMW này tuy rằng đã được lắp kính chống đạn, nhưng mà phải nhìn xem là loại đạn gì, nếu mà là đạn của súng nhắm, thì kính chống đạn cũng không có tác dụng, lúc này, chỉ gửi hy vọng vào tấm thép chống đạn bên ngoài.

Từ lúc chiếc BMW này vào trong tiểu khu, Vương Khắc Tiến đã bắt đầu lưu ý, căn cứ theo tài liệu, thì chiếc BMW x5 này là do Dương Minh lái, vì Vương Khắc Tiến đã lắp đặt máy quay tại chổ ra vào tiểu khu, nhưng mà cũng không thể thấy rõ người lái được.

Cho nên, hắn mới vội vã lấy kính viễn vọng hồng ngoại ra nhìn về bên hướng chiếc BMW, khi hắn xác định trong xe là một nam một nữ, và người nam kia chính là mục tiêu hắn chờ đợi đã lâu, thì hắn nhất thời mừng rỡ như điên!

Dương Minh b? iến mất nhiều ngày không gặp, hôm nay rốt cục đã xuất hiện, hơn nữa, bên cạnh hắn lại có một cô gái, cô gái này, hiển nhiên là người bạn gái đề cập trong tư liệu, và cũng là một trong các đối tượng của Vương Khắc Tiến!

/2205

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status