Dương Minh gọi một cuộc điện thoại về nhà, bản thân vừa từ Châu Âu trở về, nguyên bản muốn về thăm nhà một chút, lại không nghĩ rằng gặp Trần Mộng Nghiên bị bắt cóc, lại không dừng chân chạy tới nước Nga đem Trần Mộng Nghiên về nhà.
Lúc trước đã nói qua cùng cha mẹ, vốn là hôm nay về nước, kết quả bởi vì chuyện của Trần Mộng Nghiên còn chưa kịp chào hỏi cha mẹ. Về sau nghĩ muốn gọi điện về cho thỏa đáng, lại bởi vì điện thoại bị nhúng nước mà gác lại.
Vốn định dùng cơm xong sẽ dẫn Trần Mộng Nghiên cùng về nhà một chuyến gặp cha mẹ, thế nhưng không nghĩ rằng buổi tối Trần Phi muốn ra ngoài, còn phải mang theo Trần Mộng Nghiên nữa. Cho nên trước hết Dương Minh nên gọi điện về nhà.
"A lô, xin chào?" Dương Đại Hải đang họp, thấy màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại nhà Trần Mộng Nghiên, lão do dự một chút, sau đó tiếp điện thoại, đồng thời thủ thế ý bảo mấy người khác đợi.
Tuy Dương Đại Hải là chủ tịch, nhưng mà vì ước thúc người khác, lão cũng ít khi nghe điện trong hội nghị, chẳng qua cú điện thoại này là từ nhà Trần Mộng Nghiên gọi tới, cuối cùng Dương Đại Hải cũng nghe điện.
Ngày hôm qua Dương Minh vốn trở về nước, nhưng mà lại nghe nói sau khi Dương Minh trở về, liền chạy tới nước Nga cứu Trần Mộng Nghiên, điều này làm cho Dương Đại Hải vừa sợ hãi lại vừa vui mừng!
Kinh hãi chính là lá gan Dương Minh đúng là thật lớn, chỉ một mình lại dám đi tới tận hang ổ hắc bang, không sợ bị mất mạng sao? Nhưng mà vui mừng chính là, Dương Minh làm chuyện này tuy lỗ mãng, nhưng lại là hành vi của nam tử hán, có đảm đương!
Dương Đại Hải là người ngay thẳng chính trực, nếu không lúc trước lúc trước cũng không thể cao hứng khi cùng anh trai Dương Đại Sơn huyên náo. Mặc dù đoạn thời gian gần đây Dương Đại Hải làm chủ tịch, tính tình cũng thay đổi một ít, trở nên khéo léo khôn ngoan hơn, thế nhưng tính cách chính trực vẫn không biến mất.
Khi biết Dương Minh lập tức đi ra xuất thủ, lão cảm thấy rất vui, nếu như Dương Minh không quan tâm hoặc chỉ ở nhà sốt ruột than thở, Dương Đại Hải ngược lại cảm thấy hắn không giống một nam tử hán.
Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi chuyện xảy ra giữa Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, Dương Đại Hải mặc dù có chút phát hỏa, nhưng sau khi biết chân tướng, biết Dương Minh đi ra gánh vác, lão cũng không có nói gì.
Trần Mộng Nghiên bị bắt cóc chuyện này bên ngoài không được biết, Trần Phi cũng không muốn gây náo loạn, nhưng mà nói như thế nào Dương Đại Hải cũng là bố chồng tương lai của Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên gặp chuyện không may, theo lý Trần Phi nên thông tri cho Dương Đại Hải một câu.
Cho nên lúc này Trần Phi đột nhiên gọi điện thoại tới, Dương Đại Hải vô ý thức cho rằng là chuyện của Trần Mộng Nghiên, cho nên mới lão mới trực tiếp nhận điện thoại ở trong phòng họp. Cho dù không phải chuyện của Trần Mộng Nghiên, cũng hẳn là chuyện của Dương Minh.
"Bố, là con đây." Dương Minh nói: "Con đang ở nhà Mộng Nghiên."
"Dương Minh? Thằng nhóc, xảy ra chuyện gì thế? Lá gan thật lớn ha, hiện tại con đang ở chỗ nào.À, đang ở nhà Mộng Nghiên hử.?" Dương Đại Hải nghe được thanh âm của Dương Minh, lập tức vui vẻ, lo lắng trong lòng cũng giảm xuống, lão rất kích động cho nên giọng nói cũng có phần lắp bắp: "Dương Minh, con đã trở lại, còn phải đi nơi nào nữa không?"
"Bố, bố cũng biết rồi?" Trái tim Dương Minh khẽ nhảy, liếc mắt nhìn Trần Phi, căn bản hắn không có đem chuyện này nói cho Dương Đại Hải, để tránh cho lão khỏi lo lắng, thế nhưng hiện tại xem ra, lão đã biết, vậy cũng không cần phải giấu diếm nữa.
"Bố đương nhiên là biết rồi!" Dương Đại Hải hừ lạnh một tiếng nói: "Thằng nhóc anh hiện tại cứng cáp rồi, làm chuyện gì cũng không có thương lượng với gia đình, tự chủ trương, tốt lắm, không nói cái này nữa, bây giờ con có về nhà không hay là đi đâu nữa? Mộng Nghiên thế nào rồi?"
"Mộng Nghiên rất tốt, lát nữa con sẽ mang theo cô ấy trở về." Dương vội vàng cười nói: "Bố, con không phải là sợ bố lo lắng sao, cho nên lúc trước mới không nói cho bố biết.Muốn sau khi trở lại, hết thảy đều bình an mới nói cho bố."
"Sợ bố lo lắng? Anh như vậy không phải khiến tôi càng thêm lo lắng sao?" Dương Đại Hải tức giận nói: "Hiện tại anh lại học được chiêu tiền trảm hậu tấu rồi hả?"
"Hì hì." Đối với lời chất vấn của ông già Dương Minh chỉ có thể cười khan, tuy Dương Minh cảm thấy cha lo lắng là không cần thiết, nhưng mà cũng không có nói gì là phản đổi, dù sao không quản mình lớn cỡ nào, ở trong mắt cha mình mãi chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
"Con đã đưa Mộng Nghiên về nhà rồi hả?" Dương Đại Hải mắng xong Dương Minh, lúc này nghĩ tới chuyện chính, vừa rồi Dương Minh đã nói, nó đã mang Trần Mộng Nghiên về, nó làm sao có thể mang được về a?
"Vâng." Chuyện này nói sau nhé bố!" Dương Minh cười khổ liếc mắt nhìn Trần Phi, Trần Phi cũng áy náy cười cười, lão cũng minh bạch, có một số việc Dương Minh không thể nói thật với Dương Đại Hải, thế nhưng chuyện này Dương Đại Hải đã biết, Dương Minh lại không thể không giải thích, thế cho nên chuyện này liền biến thành một kiên phiền toái. Lúc này lão cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại thấy Dương Minh khó xử, lão mới cảm thấy hơi xấu hổ.
"Bố, lát nữa chú Trần muốn dẫn con cùng Mộng Nghiên ra ngoài tham gia một buổi tiệc, nguyên bản con muốn mang theo Mộng Nghiên về thăm nhà một chút, thế nhưng chỉ sợ không được, đêm nay nếu như quá muộn, vậy ngày mai mới có thể về nhà." Trước tiên Dương Minh đổi chủ đề, nói.
"Hả? Buổi tối phải ra ngoài? Nếu như lão Trần muốn đem hai đứa ra ngoài, tự nhiên là có thể, nhưng mà sau khi anh về nhà phải giải thích rõ cho tôi biết, anh làm sao mang Trần Mộng Nghiên trở về?" Trong lòng Dương Đại Hải rất buồn bực, đứa con này thật là, nhưng mà thoạt nhìn chuyện này cảnh sát cũng khó giải quyết. Lúc trước Trần Phi cũng vì chuyện này mà gặp khó khăn, kết quả Dương Minh chỉ cần đi một chuyến đã giải quyết? Tuy Dương Đại Hải cũng dần dần biết đứa con mình tuyệt đối không phải người bình thường, thế nhưng chuyện này cũng quá ngoài ý liệu đi?
"Được ạ, nhất định là như thế!" Dương Minh vội vàng đảm bảo, trong lòng cũng đang tính toán như thế nào mới giải thích với ông già đây, lại nói tiếp Dương Minh thật đúng là không muốn lừa gạt cha mình, từ khi lên cao trung, một vài lần đánh nhau với Kim Cương, hơn nữa xe cũng bị đập nát, chỉ lần đó hắn nói dối cha mẹ, sau đó trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ Dương Minh cũng không muốn lừa gạt cha mẹ.
Nhưng mà chuyện Vua sát thủ tuyệt không thể nói, đến lúc đó thật sự không được mà nói, cũng chỉ có thể đem thân phận cục điều tra thần bí ra nói, có lẽ cha có thể tin tưởng.
Dương Minh cúp điện thoại, có phần bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Phi, thừa dịp Trần Mộng Nghiên cùng Trần Phương Ngọc không chú ý, hắn nhỏ giọng nói: "Chú Trần, chuyện này mà chú cũng nói với cha cháu a, hiện tại cha không ngừng chất vấn, hoài nghi cháu rồi!"
"Lúc trước chú cũng không có nghĩ nhiều như vậy mà!" Trần Phi bất đắc dĩ nhún vai nói: "Nếu thật sự không được, cậu hãy đem chuyện tình về cục điều tra thần bí nói ra cho lão Dương, dù sao dùng chiêu bài này để bảo vệ người nhà cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Dương Minh nhẹ gật đầu.
Với cấp bậc của Trần Phi, tự nhiên đi lại đều có xe đưa đón, thế nhưng tham gia loại tiệc có tính chất tư nhân này, cũng không thể dùng xe bus, trong nhà cũng không phải là không có xe riêng, nhưng để người hữu tâm thấy sẽ ảnh hưởng không tốt với Trần Phi. Xe của Dương Minh đỗ ở dưới lầu, Trần Phi căn bản không có cần tìm xe.
Trước đó Dương Minh đã để Victoria về khách sạn trước, nguyên bản Dương Minh cùng Victoria còn có một ít lời muốn nói, thế nhưng là vì bữa tiệc tối nay, hắn không thể không để Victoria rời đi trước.
Theo lý mà nói Victoria chính là" Nô lệ" Của Dương Minh, cho nên đối với mệnh lệnh của Dương Minh, nàng không thể không chấp hành. Chẳng qua lúc này, Dương Minh gọi điện thoại trái lại cảm thấy Victoria tuy không chút do dự đã đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng dường như lại có một tia tâm tình ở bên trong.
"Tới đâu ạ?" Dương Minh ngồi ở vị trí tay lái, mà Trần Mộng Nghiên ngồi bên cạnh, Trần Phi cùng Trần Phương Ngọc ngồi phía sau.
"Khách sạn quốc tế Tùng Giang." Trần Phi mấp máy môi, trộm liếc mắt nhìn Dương Minh nói: "Lại là sản nghiệp của cháu."
Dương Minh nghe xong Trần Phi nói, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái nói: "Chú Trần, lát nữa có muốn hư vinh chút chút không?"
"Tới đó rồi nói." Trần thúc không nói gì, trái lại Trần mẫu tiếp lời: "Nếu Trần Trí Nghiệp không khoác lác, vậy cũng không sao, nếu như khoác lác mà nói cũng nên để hắn mở mang kiến thức."
"Đừng nói loạn." Trần Phi kéo tay Trần Phương Ngọc nói.
"Nào có nói lung tung?" Trần mẫu hừ một tiếng nói: "Vừa rồi tôi cẩn thận phân tích rồi, mới hiểu anh họ Trí Phú tại sao không ngừng muốn mời hai chúng ta đi, lúc trước chúng ta ở Trần gia thôn xem như cực kỳ có tiên đồ, hiện tại, Trần Trí Nghiệp đã trở lại, Trần Trí Phú tự nhiên muốn khoe khoang với chúng ta một chút!"
"Tại sao em có thể nói vậy? Không phải đều là thân thích sao, cùng ăn với nhau một bữa cơm, còn nhiều tâm tư như vậy sao?" Trần Phi lại giận dữ phất tay, ý bảo Trần Phương Ngọc không nên nói loạn nữa.
Nghe Trần mẫu nói thế Dương Minh âm thầm cười lạnh, chuyện này phỏng chừng tám chín phần mười là đúng như vậy. Chẳng qua là tính tình của Trần Phi ngay thẳng, không nghĩ vậy mà thôi.
Dương Minh tự nhiên nhớ tới chuyện họp lớp lúc trước, do Tùy Quang Khải cử hành. Rất nhiều tình huống, loại họp lớp với họp đồng hương này đều do đám người thành đạt tổ chức, coi như là nhớ tới tình xưa, đem đám bạn học, hảo hữu ngày xưa tụ tập lại, thật ra cũng chỉ là để biểu hiện thực lực của mình mà thôi.
"Trần Trí Nghiệp, cái tên này hơi quen, trước đây hình như đã nghe nói qua?" Dương Minh do dự một chút, sau đó hỏi, dù sao người nọ là bạn cũ của Trần Phi cùng Trần Phương Ngọc, Dương Minh tùy tiện nó ra như vậy có phần không được lễ phép.
"Là bố của Trần Tiểu Long!" Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Dương Minh.
"Là hắn?" Sắc mặt Dương Minh lập tức trầm xuống.
Cái tên này Dương Minh không hề lạ, ngược lại hết sức quen thuộc! Cái tên Trần Tiểu Long này chính là bạn học hồi cao trung của Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên, chỉ có điều khi đến học kỳ hai hắn chuyển trường đi miền nam, nhưng mà hành động tự tung tự tác của tên này khiến Dương Minh rất khó chịu.
Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn chuyển trường, cũng có phần của Dương Minh ở bên trong. Lúc trước bởi vì chuyện của ông già Trần Tiểu Long, quả thực hắn bị khốn đốn một hồi, nhưng mà về sau này khi Hồ Tam bị diệt, mà bác hắn là Trần Trí Phú trở nên giàu sang, cho nên Trần Tiểu Long làm việc bắt đầu trở nên không kiêng sợ gì.
Trần Tiểu Long này là một trong những người theo đuổi Trần Mộng Nghiên, nhưng mà nương theo ưu thế từ nhỏ hắn đã quen biết Trần Mộng Nghiên cho nên ở trong lớp cùng trong trường thường khoe khoang, nói Trần Mộng Nghiên là thanh mai trúc mã với hắn, thậm chí còn có chuyện tiếp xúc da thịt, nói quả là rất thật, khiến rất nhiều kẻ không rõ chân tướng tin là thật, liền coi Trần Mộng Nghiên trở thành bạn gái của hắn!
Lúc đó Dương Minh cũng là một trong những người bị hại, còn tin tưởng lời nói của Trần Tiểu Long, khiến hắn thương tâm mất vài ngày.
Tên Trần Tiểu Long này là một trong những kẻ có thủ đoạn, đó chính là trước tiên tạo thành sự thật trước mặt mọi người, đó chính là phóng ra tin đồn, để tất cả mọi người tin là thật, lúc này cho dù Trần Mộng Nghiên có không muốn, nhưng tin đồn liên tục tiếp diễn, dần dà cũng biến thành bạn gái thật của hắn cũng không chừng.
Loại thủ đoạn này rất bình thường, chẳng qua do người vận dụng tốt hay xấu mà thôi, nhưng mà Trần Tiểu Long trái lại dùng đến độ lô hỏa thuần thanh, dù sao hắn cũng có ưu thế cùng Trần Mộng Nghiên đều xuất thân từ Trần gia thôn, cha mẹ hai nhà có giao tình, những chuyện này người khác không thể không tin.
Nếu đổi lại là một cô gái có tâm tính không kiên định, không lầm sẽ thật sự thỏa hiệp. Nhưng mà thật sự chiêu này của Trần Tiểu Long lại mất đi hiệu lực, thời kì học cao trung Trần Mộng Nghiên dứt khoát không nghĩ tới chuyện có bạn trai, cho nên bất luận Trần Tiểu Long dùng loại thủ đoạn nào, đừng nói là Trần Mộng Nghiên không thích hắn, cho dù có hảo cảm với hắn, cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng làm bạn gái của hắn. Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến thủ đoạn của Trần Tiểu Long thất bại.
Loại thủ đoạn này gạt được nhất thời, không gạt được lâu dài, dần dà tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở. Rất nhiều người đã nhìn ra, Trần Tiểu Long chẳng qua chỉ là cạo đầu trọc để hứng nắng mà thôi [yy], Trần Mộng Nghiên căn bản là không có tình cảm gì với hắn, đừng nói làm bạn gái, chính là làm bạn bình thường chỉ sợ cũng không phải!
Thấy thằng nhóc này dám bịa đặt hãm hại chính mình cùng tình nhân trong mộng của mình như thế, Dương Minh tự nhiên không thể bỏ qua, hắn ở trong trường nổi danh là học sinh cá biệt, thế cho nên cuộc sống bi kịch của Trần Tiểu Long đã bắt đầu.
Ba ngày hai lần Dương Minh đều tìm cớ đánh thằng nhóc này, dù sao Dương Minh đánh người cũng không cần lý do, Trần Tiểu Long cũng đoán không ra Dương Minh tại sao lại đánh hắn, mấy lần cầu xin tha thứ không có kết quả, cho nên mỗi lần cũng chỉ có thể tránh xa khi thấy Dương Minh.
Mặc dù là bởi vì Trần Mộng Nghiên nên mới xuất thủ giáo huấn Trần Tiểu Long, nhưng mà Dương Minh cũng biết cân lượng, Trần Tiểu Long không xứng với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh cảm thấy ngay lúc đó mình cũng không xứng với nàng, nếu như tùy tiện biểu đạt ra tâm ý của mình, ngược lại càng thêm mất mặt, còn không bằng chôn vào đáy lòng khối tình si, đánh Trần Tiểu Long cho hả giận.
Cùng lúc tiếp tục mãnh liệt truy cầu Trần Mộng Nghiên, một phương lại không thể không ngừng đề phòng Dương Minh tùy thời tìm hắn gây phiền phức, Trần Tiểu Long không chỉ có một lần hỏi Dương Minh tại sao đánh hắn, Dương Minh thực sự chẳng muốn đi nghe hắn lải nhải, thế cho nên Trần Tiểu Long cứ tiếp tục mơ hồ bị đánh.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện xảy ra khi học kỳ một đổ lại, cuối học kỳ một, Trần Tiểu Long lại làm ra một chuyện khiến Dương Minh cực kỳ phẫn nộ!
Sau khi thi hết học kỳ, Trần Tiểu Long chặn Trần Mộng Nghiên trong một con hẻm gần trường, sau khi cùng nói mấy câu với Trần Mộng Nghiên, dường như bị Trần Mộng Nghiên cự tuyệt, kết quả Trần Tiểu Long muốn cường hôn nàng, điều này há có thể được Dương Minh tha thứ?
Dương Minh tức điên lên, nhưng mà do dự một chút, lại để cho Lý Đại Cương xuất thủ, chính hắn núp ở một bên. Thế cho nên bi kịch của Trần Tiểu Long lại một lần nữa tiếp diễn, bị Lý Đại Cương đánh cho chết khiếp, chỉ có Trần Mộng Nghiên ù ù cạc cạc thoát hiểm, muốn cảm ơn Lý Đại Cương, Lý Đại Cương đánh xong Trần Tiểu Long sau đó lại rời đi, không cho Mộng Nghiên cơ hội mở miệng!
Điều này làm cho Trần Mộng Nghiên vừa khó hiểu lại vừa vui mừng vì đã thoát hiểm, sau lại có chút buồn bực, người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân, đều không ngừng muốn mỹ nữ chú ý, có hảo cảm, người này lại lánh như lánh hủi, đến đánh xong Trần Tiểu Long, sau đó lập tức xoay người rời đi!
Người này là thế nào vậy? Nhưng mà Trần Mộng Nghiên không phải loại người mơ mộng, tự nhiên sẽ không bởi vì chuyện này mà yêu mến Lý Đại Cương chỉ là sau này có chút chú ý tới người này mà thôi, sau khi nghe ngóng, mới phát hiện Lý Đại Cương cũng là một học sinh nổi tiếng cá biệt trong trường, chính là thủ hạ của Dương Minh tên học sinh cá biệt trong lớp!
Đã biết Lý Đại Cương là thủ hạ của Dương Minh, Trần Mộng Nghiên trái lại có chút kinh ngạc, nhưng mà chuyện này rất nhanh bị quên lãng khi mùa hè vừa tới.
Mà Dương Minh sau khi biết Trần Mộng Nghiên đi nghe ngóng chuyện về Lý Đại Cương, hắn lập tức có phần hối hận, tại sao lúc trước mình không có đích thân ra tay. Không thể không nói khi đó tuy Dương Minh ở trong trường rất uy phong, thế nhưng trong lòng lại có chút nhu nhược tự ti, chuyện tình về Tô Nhã đã đả kích không nhẹ, khiến khúc mắc trong lòng Dương Minh không dễ dàng giải khai.
Nhưng mà Dương Minh thực sự không hối hận, hắn tự hỏi mình đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, Trần Mộng Nghiên nhiều nhất cũng chỉ cảm kích hắn một chút mà thôi, căn bản không có hành động gì khác, cũng sẽ không trở thành bạn gái của hắn, cho nên hắn đành phất tay một chuyện tốt bất lưu danh, ba năm cao trung vun vút qua đi, sau khi tốt nghiệp, mọi người ai đi đường nấy, chuyện cũ cũng như gió thoảng qua.
Trái lại Trần Tiểu Long lại xui xẻo, tuy trong lòng yêu mến Trần Mộng Nghiên một cách điên cuồng tới mức không thể bỏ được, nhưng mà ù ù cạc cạc trêu chọc vào tên đệ nhất tàn nhẫn là Dương Minh, lại tiếp tục trêu chọc vào tên đệ nhị tàn nhẫn là Lý Đại Cương, điều này làm cho Trần Tiểu Long lập tức nghĩ tới chuyện cha mình bị Hồ Tam bức đến nỗi thê thảm, Dương Minh cùng Lý Đại Cương này tuy không ác độc bằng Hồ Tam thế nhưng ngày ngày chịu đòn, ai có thể chịu được chứ? Thế cho nên Trần Tiểu Long dứt khoát cắn răng muốn chuyển trường tới miền nam.
Sau khi người này biến mất trong tầm mắt, Dương Minh cũng dần dần lãng quên sự tồn tại của người này. Thế nhưng lúc này Trần Mộng Nghiên lại lần nữa nhắc tới tên người này, khiến sắc mặt Dương Minh lập tức trở nên khó coi.
"Đêm nay hắn cũng tới?" Dương Minh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, không biết vì cái gì sau khi Trần Mộng Nghiên nhắc tới cái tên này, tâm tình bình tĩnh của Dương Minh lại lần nữa trở nên cáu kỉnh, khiến hắn lại sinh ra khoái cảm tràn đầy nhiệt huyết khi làm một tên côn đồ.
"Hẳn là như vậy." Trần Mộng Nghiên cũng rất chán ghét người này, nhíu nhíu mày.
Lúc trước đã nói qua cùng cha mẹ, vốn là hôm nay về nước, kết quả bởi vì chuyện của Trần Mộng Nghiên còn chưa kịp chào hỏi cha mẹ. Về sau nghĩ muốn gọi điện về cho thỏa đáng, lại bởi vì điện thoại bị nhúng nước mà gác lại.
Vốn định dùng cơm xong sẽ dẫn Trần Mộng Nghiên cùng về nhà một chuyến gặp cha mẹ, thế nhưng không nghĩ rằng buổi tối Trần Phi muốn ra ngoài, còn phải mang theo Trần Mộng Nghiên nữa. Cho nên trước hết Dương Minh nên gọi điện về nhà.
"A lô, xin chào?" Dương Đại Hải đang họp, thấy màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại nhà Trần Mộng Nghiên, lão do dự một chút, sau đó tiếp điện thoại, đồng thời thủ thế ý bảo mấy người khác đợi.
Tuy Dương Đại Hải là chủ tịch, nhưng mà vì ước thúc người khác, lão cũng ít khi nghe điện trong hội nghị, chẳng qua cú điện thoại này là từ nhà Trần Mộng Nghiên gọi tới, cuối cùng Dương Đại Hải cũng nghe điện.
Ngày hôm qua Dương Minh vốn trở về nước, nhưng mà lại nghe nói sau khi Dương Minh trở về, liền chạy tới nước Nga cứu Trần Mộng Nghiên, điều này làm cho Dương Đại Hải vừa sợ hãi lại vừa vui mừng!
Kinh hãi chính là lá gan Dương Minh đúng là thật lớn, chỉ một mình lại dám đi tới tận hang ổ hắc bang, không sợ bị mất mạng sao? Nhưng mà vui mừng chính là, Dương Minh làm chuyện này tuy lỗ mãng, nhưng lại là hành vi của nam tử hán, có đảm đương!
Dương Đại Hải là người ngay thẳng chính trực, nếu không lúc trước lúc trước cũng không thể cao hứng khi cùng anh trai Dương Đại Sơn huyên náo. Mặc dù đoạn thời gian gần đây Dương Đại Hải làm chủ tịch, tính tình cũng thay đổi một ít, trở nên khéo léo khôn ngoan hơn, thế nhưng tính cách chính trực vẫn không biến mất.
Khi biết Dương Minh lập tức đi ra xuất thủ, lão cảm thấy rất vui, nếu như Dương Minh không quan tâm hoặc chỉ ở nhà sốt ruột than thở, Dương Đại Hải ngược lại cảm thấy hắn không giống một nam tử hán.
Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi chuyện xảy ra giữa Dương Minh và Lâm Chỉ Vận, Dương Đại Hải mặc dù có chút phát hỏa, nhưng sau khi biết chân tướng, biết Dương Minh đi ra gánh vác, lão cũng không có nói gì.
Trần Mộng Nghiên bị bắt cóc chuyện này bên ngoài không được biết, Trần Phi cũng không muốn gây náo loạn, nhưng mà nói như thế nào Dương Đại Hải cũng là bố chồng tương lai của Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên gặp chuyện không may, theo lý Trần Phi nên thông tri cho Dương Đại Hải một câu.
Cho nên lúc này Trần Phi đột nhiên gọi điện thoại tới, Dương Đại Hải vô ý thức cho rằng là chuyện của Trần Mộng Nghiên, cho nên mới lão mới trực tiếp nhận điện thoại ở trong phòng họp. Cho dù không phải chuyện của Trần Mộng Nghiên, cũng hẳn là chuyện của Dương Minh.
"Bố, là con đây." Dương Minh nói: "Con đang ở nhà Mộng Nghiên."
"Dương Minh? Thằng nhóc, xảy ra chuyện gì thế? Lá gan thật lớn ha, hiện tại con đang ở chỗ nào.À, đang ở nhà Mộng Nghiên hử.?" Dương Đại Hải nghe được thanh âm của Dương Minh, lập tức vui vẻ, lo lắng trong lòng cũng giảm xuống, lão rất kích động cho nên giọng nói cũng có phần lắp bắp: "Dương Minh, con đã trở lại, còn phải đi nơi nào nữa không?"
"Bố, bố cũng biết rồi?" Trái tim Dương Minh khẽ nhảy, liếc mắt nhìn Trần Phi, căn bản hắn không có đem chuyện này nói cho Dương Đại Hải, để tránh cho lão khỏi lo lắng, thế nhưng hiện tại xem ra, lão đã biết, vậy cũng không cần phải giấu diếm nữa.
"Bố đương nhiên là biết rồi!" Dương Đại Hải hừ lạnh một tiếng nói: "Thằng nhóc anh hiện tại cứng cáp rồi, làm chuyện gì cũng không có thương lượng với gia đình, tự chủ trương, tốt lắm, không nói cái này nữa, bây giờ con có về nhà không hay là đi đâu nữa? Mộng Nghiên thế nào rồi?"
"Mộng Nghiên rất tốt, lát nữa con sẽ mang theo cô ấy trở về." Dương vội vàng cười nói: "Bố, con không phải là sợ bố lo lắng sao, cho nên lúc trước mới không nói cho bố biết.Muốn sau khi trở lại, hết thảy đều bình an mới nói cho bố."
"Sợ bố lo lắng? Anh như vậy không phải khiến tôi càng thêm lo lắng sao?" Dương Đại Hải tức giận nói: "Hiện tại anh lại học được chiêu tiền trảm hậu tấu rồi hả?"
"Hì hì." Đối với lời chất vấn của ông già Dương Minh chỉ có thể cười khan, tuy Dương Minh cảm thấy cha lo lắng là không cần thiết, nhưng mà cũng không có nói gì là phản đổi, dù sao không quản mình lớn cỡ nào, ở trong mắt cha mình mãi chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
"Con đã đưa Mộng Nghiên về nhà rồi hả?" Dương Đại Hải mắng xong Dương Minh, lúc này nghĩ tới chuyện chính, vừa rồi Dương Minh đã nói, nó đã mang Trần Mộng Nghiên về, nó làm sao có thể mang được về a?
"Vâng." Chuyện này nói sau nhé bố!" Dương Minh cười khổ liếc mắt nhìn Trần Phi, Trần Phi cũng áy náy cười cười, lão cũng minh bạch, có một số việc Dương Minh không thể nói thật với Dương Đại Hải, thế nhưng chuyện này Dương Đại Hải đã biết, Dương Minh lại không thể không giải thích, thế cho nên chuyện này liền biến thành một kiên phiền toái. Lúc này lão cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại thấy Dương Minh khó xử, lão mới cảm thấy hơi xấu hổ.
"Bố, lát nữa chú Trần muốn dẫn con cùng Mộng Nghiên ra ngoài tham gia một buổi tiệc, nguyên bản con muốn mang theo Mộng Nghiên về thăm nhà một chút, thế nhưng chỉ sợ không được, đêm nay nếu như quá muộn, vậy ngày mai mới có thể về nhà." Trước tiên Dương Minh đổi chủ đề, nói.
"Hả? Buổi tối phải ra ngoài? Nếu như lão Trần muốn đem hai đứa ra ngoài, tự nhiên là có thể, nhưng mà sau khi anh về nhà phải giải thích rõ cho tôi biết, anh làm sao mang Trần Mộng Nghiên trở về?" Trong lòng Dương Đại Hải rất buồn bực, đứa con này thật là, nhưng mà thoạt nhìn chuyện này cảnh sát cũng khó giải quyết. Lúc trước Trần Phi cũng vì chuyện này mà gặp khó khăn, kết quả Dương Minh chỉ cần đi một chuyến đã giải quyết? Tuy Dương Đại Hải cũng dần dần biết đứa con mình tuyệt đối không phải người bình thường, thế nhưng chuyện này cũng quá ngoài ý liệu đi?
"Được ạ, nhất định là như thế!" Dương Minh vội vàng đảm bảo, trong lòng cũng đang tính toán như thế nào mới giải thích với ông già đây, lại nói tiếp Dương Minh thật đúng là không muốn lừa gạt cha mình, từ khi lên cao trung, một vài lần đánh nhau với Kim Cương, hơn nữa xe cũng bị đập nát, chỉ lần đó hắn nói dối cha mẹ, sau đó trong lòng vẫn cảm thấy bứt rứt, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ Dương Minh cũng không muốn lừa gạt cha mẹ.
Nhưng mà chuyện Vua sát thủ tuyệt không thể nói, đến lúc đó thật sự không được mà nói, cũng chỉ có thể đem thân phận cục điều tra thần bí ra nói, có lẽ cha có thể tin tưởng.
Dương Minh cúp điện thoại, có phần bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Phi, thừa dịp Trần Mộng Nghiên cùng Trần Phương Ngọc không chú ý, hắn nhỏ giọng nói: "Chú Trần, chuyện này mà chú cũng nói với cha cháu a, hiện tại cha không ngừng chất vấn, hoài nghi cháu rồi!"
"Lúc trước chú cũng không có nghĩ nhiều như vậy mà!" Trần Phi bất đắc dĩ nhún vai nói: "Nếu thật sự không được, cậu hãy đem chuyện tình về cục điều tra thần bí nói ra cho lão Dương, dù sao dùng chiêu bài này để bảo vệ người nhà cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Dương Minh nhẹ gật đầu.
Với cấp bậc của Trần Phi, tự nhiên đi lại đều có xe đưa đón, thế nhưng tham gia loại tiệc có tính chất tư nhân này, cũng không thể dùng xe bus, trong nhà cũng không phải là không có xe riêng, nhưng để người hữu tâm thấy sẽ ảnh hưởng không tốt với Trần Phi. Xe của Dương Minh đỗ ở dưới lầu, Trần Phi căn bản không có cần tìm xe.
Trước đó Dương Minh đã để Victoria về khách sạn trước, nguyên bản Dương Minh cùng Victoria còn có một ít lời muốn nói, thế nhưng là vì bữa tiệc tối nay, hắn không thể không để Victoria rời đi trước.
Theo lý mà nói Victoria chính là" Nô lệ" Của Dương Minh, cho nên đối với mệnh lệnh của Dương Minh, nàng không thể không chấp hành. Chẳng qua lúc này, Dương Minh gọi điện thoại trái lại cảm thấy Victoria tuy không chút do dự đã đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng dường như lại có một tia tâm tình ở bên trong.
"Tới đâu ạ?" Dương Minh ngồi ở vị trí tay lái, mà Trần Mộng Nghiên ngồi bên cạnh, Trần Phi cùng Trần Phương Ngọc ngồi phía sau.
"Khách sạn quốc tế Tùng Giang." Trần Phi mấp máy môi, trộm liếc mắt nhìn Dương Minh nói: "Lại là sản nghiệp của cháu."
Dương Minh nghe xong Trần Phi nói, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái nói: "Chú Trần, lát nữa có muốn hư vinh chút chút không?"
"Tới đó rồi nói." Trần thúc không nói gì, trái lại Trần mẫu tiếp lời: "Nếu Trần Trí Nghiệp không khoác lác, vậy cũng không sao, nếu như khoác lác mà nói cũng nên để hắn mở mang kiến thức."
"Đừng nói loạn." Trần Phi kéo tay Trần Phương Ngọc nói.
"Nào có nói lung tung?" Trần mẫu hừ một tiếng nói: "Vừa rồi tôi cẩn thận phân tích rồi, mới hiểu anh họ Trí Phú tại sao không ngừng muốn mời hai chúng ta đi, lúc trước chúng ta ở Trần gia thôn xem như cực kỳ có tiên đồ, hiện tại, Trần Trí Nghiệp đã trở lại, Trần Trí Phú tự nhiên muốn khoe khoang với chúng ta một chút!"
"Tại sao em có thể nói vậy? Không phải đều là thân thích sao, cùng ăn với nhau một bữa cơm, còn nhiều tâm tư như vậy sao?" Trần Phi lại giận dữ phất tay, ý bảo Trần Phương Ngọc không nên nói loạn nữa.
Nghe Trần mẫu nói thế Dương Minh âm thầm cười lạnh, chuyện này phỏng chừng tám chín phần mười là đúng như vậy. Chẳng qua là tính tình của Trần Phi ngay thẳng, không nghĩ vậy mà thôi.
Dương Minh tự nhiên nhớ tới chuyện họp lớp lúc trước, do Tùy Quang Khải cử hành. Rất nhiều tình huống, loại họp lớp với họp đồng hương này đều do đám người thành đạt tổ chức, coi như là nhớ tới tình xưa, đem đám bạn học, hảo hữu ngày xưa tụ tập lại, thật ra cũng chỉ là để biểu hiện thực lực của mình mà thôi.
"Trần Trí Nghiệp, cái tên này hơi quen, trước đây hình như đã nghe nói qua?" Dương Minh do dự một chút, sau đó hỏi, dù sao người nọ là bạn cũ của Trần Phi cùng Trần Phương Ngọc, Dương Minh tùy tiện nó ra như vậy có phần không được lễ phép.
"Là bố của Trần Tiểu Long!" Trần Mộng Nghiên nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Dương Minh.
"Là hắn?" Sắc mặt Dương Minh lập tức trầm xuống.
Cái tên này Dương Minh không hề lạ, ngược lại hết sức quen thuộc! Cái tên Trần Tiểu Long này chính là bạn học hồi cao trung của Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên, chỉ có điều khi đến học kỳ hai hắn chuyển trường đi miền nam, nhưng mà hành động tự tung tự tác của tên này khiến Dương Minh rất khó chịu.
Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn chuyển trường, cũng có phần của Dương Minh ở bên trong. Lúc trước bởi vì chuyện của ông già Trần Tiểu Long, quả thực hắn bị khốn đốn một hồi, nhưng mà về sau này khi Hồ Tam bị diệt, mà bác hắn là Trần Trí Phú trở nên giàu sang, cho nên Trần Tiểu Long làm việc bắt đầu trở nên không kiêng sợ gì.
Trần Tiểu Long này là một trong những người theo đuổi Trần Mộng Nghiên, nhưng mà nương theo ưu thế từ nhỏ hắn đã quen biết Trần Mộng Nghiên cho nên ở trong lớp cùng trong trường thường khoe khoang, nói Trần Mộng Nghiên là thanh mai trúc mã với hắn, thậm chí còn có chuyện tiếp xúc da thịt, nói quả là rất thật, khiến rất nhiều kẻ không rõ chân tướng tin là thật, liền coi Trần Mộng Nghiên trở thành bạn gái của hắn!
Lúc đó Dương Minh cũng là một trong những người bị hại, còn tin tưởng lời nói của Trần Tiểu Long, khiến hắn thương tâm mất vài ngày.
Tên Trần Tiểu Long này là một trong những kẻ có thủ đoạn, đó chính là trước tiên tạo thành sự thật trước mặt mọi người, đó chính là phóng ra tin đồn, để tất cả mọi người tin là thật, lúc này cho dù Trần Mộng Nghiên có không muốn, nhưng tin đồn liên tục tiếp diễn, dần dà cũng biến thành bạn gái thật của hắn cũng không chừng.
Loại thủ đoạn này rất bình thường, chẳng qua do người vận dụng tốt hay xấu mà thôi, nhưng mà Trần Tiểu Long trái lại dùng đến độ lô hỏa thuần thanh, dù sao hắn cũng có ưu thế cùng Trần Mộng Nghiên đều xuất thân từ Trần gia thôn, cha mẹ hai nhà có giao tình, những chuyện này người khác không thể không tin.
Nếu đổi lại là một cô gái có tâm tính không kiên định, không lầm sẽ thật sự thỏa hiệp. Nhưng mà thật sự chiêu này của Trần Tiểu Long lại mất đi hiệu lực, thời kì học cao trung Trần Mộng Nghiên dứt khoát không nghĩ tới chuyện có bạn trai, cho nên bất luận Trần Tiểu Long dùng loại thủ đoạn nào, đừng nói là Trần Mộng Nghiên không thích hắn, cho dù có hảo cảm với hắn, cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng làm bạn gái của hắn. Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến thủ đoạn của Trần Tiểu Long thất bại.
Loại thủ đoạn này gạt được nhất thời, không gạt được lâu dài, dần dà tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở. Rất nhiều người đã nhìn ra, Trần Tiểu Long chẳng qua chỉ là cạo đầu trọc để hứng nắng mà thôi [yy], Trần Mộng Nghiên căn bản là không có tình cảm gì với hắn, đừng nói làm bạn gái, chính là làm bạn bình thường chỉ sợ cũng không phải!
Thấy thằng nhóc này dám bịa đặt hãm hại chính mình cùng tình nhân trong mộng của mình như thế, Dương Minh tự nhiên không thể bỏ qua, hắn ở trong trường nổi danh là học sinh cá biệt, thế cho nên cuộc sống bi kịch của Trần Tiểu Long đã bắt đầu.
Ba ngày hai lần Dương Minh đều tìm cớ đánh thằng nhóc này, dù sao Dương Minh đánh người cũng không cần lý do, Trần Tiểu Long cũng đoán không ra Dương Minh tại sao lại đánh hắn, mấy lần cầu xin tha thứ không có kết quả, cho nên mỗi lần cũng chỉ có thể tránh xa khi thấy Dương Minh.
Mặc dù là bởi vì Trần Mộng Nghiên nên mới xuất thủ giáo huấn Trần Tiểu Long, nhưng mà Dương Minh cũng biết cân lượng, Trần Tiểu Long không xứng với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh cảm thấy ngay lúc đó mình cũng không xứng với nàng, nếu như tùy tiện biểu đạt ra tâm ý của mình, ngược lại càng thêm mất mặt, còn không bằng chôn vào đáy lòng khối tình si, đánh Trần Tiểu Long cho hả giận.
Cùng lúc tiếp tục mãnh liệt truy cầu Trần Mộng Nghiên, một phương lại không thể không ngừng đề phòng Dương Minh tùy thời tìm hắn gây phiền phức, Trần Tiểu Long không chỉ có một lần hỏi Dương Minh tại sao đánh hắn, Dương Minh thực sự chẳng muốn đi nghe hắn lải nhải, thế cho nên Trần Tiểu Long cứ tiếp tục mơ hồ bị đánh.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện xảy ra khi học kỳ một đổ lại, cuối học kỳ một, Trần Tiểu Long lại làm ra một chuyện khiến Dương Minh cực kỳ phẫn nộ!
Sau khi thi hết học kỳ, Trần Tiểu Long chặn Trần Mộng Nghiên trong một con hẻm gần trường, sau khi cùng nói mấy câu với Trần Mộng Nghiên, dường như bị Trần Mộng Nghiên cự tuyệt, kết quả Trần Tiểu Long muốn cường hôn nàng, điều này há có thể được Dương Minh tha thứ?
Dương Minh tức điên lên, nhưng mà do dự một chút, lại để cho Lý Đại Cương xuất thủ, chính hắn núp ở một bên. Thế cho nên bi kịch của Trần Tiểu Long lại một lần nữa tiếp diễn, bị Lý Đại Cương đánh cho chết khiếp, chỉ có Trần Mộng Nghiên ù ù cạc cạc thoát hiểm, muốn cảm ơn Lý Đại Cương, Lý Đại Cương đánh xong Trần Tiểu Long sau đó lại rời đi, không cho Mộng Nghiên cơ hội mở miệng!
Điều này làm cho Trần Mộng Nghiên vừa khó hiểu lại vừa vui mừng vì đã thoát hiểm, sau lại có chút buồn bực, người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân, đều không ngừng muốn mỹ nữ chú ý, có hảo cảm, người này lại lánh như lánh hủi, đến đánh xong Trần Tiểu Long, sau đó lập tức xoay người rời đi!
Người này là thế nào vậy? Nhưng mà Trần Mộng Nghiên không phải loại người mơ mộng, tự nhiên sẽ không bởi vì chuyện này mà yêu mến Lý Đại Cương chỉ là sau này có chút chú ý tới người này mà thôi, sau khi nghe ngóng, mới phát hiện Lý Đại Cương cũng là một học sinh nổi tiếng cá biệt trong trường, chính là thủ hạ của Dương Minh tên học sinh cá biệt trong lớp!
Đã biết Lý Đại Cương là thủ hạ của Dương Minh, Trần Mộng Nghiên trái lại có chút kinh ngạc, nhưng mà chuyện này rất nhanh bị quên lãng khi mùa hè vừa tới.
Mà Dương Minh sau khi biết Trần Mộng Nghiên đi nghe ngóng chuyện về Lý Đại Cương, hắn lập tức có phần hối hận, tại sao lúc trước mình không có đích thân ra tay. Không thể không nói khi đó tuy Dương Minh ở trong trường rất uy phong, thế nhưng trong lòng lại có chút nhu nhược tự ti, chuyện tình về Tô Nhã đã đả kích không nhẹ, khiến khúc mắc trong lòng Dương Minh không dễ dàng giải khai.
Nhưng mà Dương Minh thực sự không hối hận, hắn tự hỏi mình đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, Trần Mộng Nghiên nhiều nhất cũng chỉ cảm kích hắn một chút mà thôi, căn bản không có hành động gì khác, cũng sẽ không trở thành bạn gái của hắn, cho nên hắn đành phất tay một chuyện tốt bất lưu danh, ba năm cao trung vun vút qua đi, sau khi tốt nghiệp, mọi người ai đi đường nấy, chuyện cũ cũng như gió thoảng qua.
Trái lại Trần Tiểu Long lại xui xẻo, tuy trong lòng yêu mến Trần Mộng Nghiên một cách điên cuồng tới mức không thể bỏ được, nhưng mà ù ù cạc cạc trêu chọc vào tên đệ nhất tàn nhẫn là Dương Minh, lại tiếp tục trêu chọc vào tên đệ nhị tàn nhẫn là Lý Đại Cương, điều này làm cho Trần Tiểu Long lập tức nghĩ tới chuyện cha mình bị Hồ Tam bức đến nỗi thê thảm, Dương Minh cùng Lý Đại Cương này tuy không ác độc bằng Hồ Tam thế nhưng ngày ngày chịu đòn, ai có thể chịu được chứ? Thế cho nên Trần Tiểu Long dứt khoát cắn răng muốn chuyển trường tới miền nam.
Sau khi người này biến mất trong tầm mắt, Dương Minh cũng dần dần lãng quên sự tồn tại của người này. Thế nhưng lúc này Trần Mộng Nghiên lại lần nữa nhắc tới tên người này, khiến sắc mặt Dương Minh lập tức trở nên khó coi.
"Đêm nay hắn cũng tới?" Dương Minh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, không biết vì cái gì sau khi Trần Mộng Nghiên nhắc tới cái tên này, tâm tình bình tĩnh của Dương Minh lại lần nữa trở nên cáu kỉnh, khiến hắn lại sinh ra khoái cảm tràn đầy nhiệt huyết khi làm một tên côn đồ.
"Hẳn là như vậy." Trần Mộng Nghiên cũng rất chán ghét người này, nhíu nhíu mày.
/2205
|