Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 754: Đại minh tinh yêu tôi

/2205


"Dương Minh, tao thấy mày có hai người bạn gái, vậy khẳng định là có chút hiểu biết về con gái, đúng không?" Điền Đông Hoa do dự nói.

"Hiểu biết?" Dương Minh nghe xong, cười khổ nói: "Tao hiểu biết sao?"

"Hẳn là hiểu biết hơn tao rồi, trước kia tao đánh nhau vì một con nhỏ, nhưng con nhỏ ấy không hiểu được tình cảm của tao, như vậy tao có ngu không?" Điền Đông Hoa cười tự giễu nói: "Dương Minh, nói thật, bây giờ tao đang gặp một chút vấn đề"

"Vấn đề gì?" Dương Minh buồn bực, Điền Đông Hoa sẽ không đột nhiên chạy đến nói nhãm với mình, chẳng qua, ngẫm lại, tựa hồ ở đại học Điền Đông Hoa cũng không có bạn bè gì để tâm sư cả, cũng chỉ có mình và Trương Tân là hiểu nhau thôi.

"Vấn đề tình cảm, bằng không mày nghĩ là gì?" Điền Đông Hoa lắc đầu nói.

"Vấn đề tình cảm? Vấn đề gì? Tình cảm của mày và Vương Tuyết xảy ra vấn đề? Đừng nói tao là mày đã yêu người khác?" Dương Minh kinh ngạc nói.

"Không phải tao. là Vương Tuyết." Điền Đông Hoa buồn bực nói: "Tao phát hiện ra, gần đây cô ta lén hẹn hò với thằng khác sau lưng tao."

"Cái gì? Nàng ta? Sau lưng mày?" dn nghe xong như chết lặng.

Gia thế của Điền Đông Hoa, tuy không thể so với Tôn gia, nhưng cũng coi như là hiển hách, cũng tính là một danh môn, nhưng mà, dưới tình huống thế này, bạn gái của đại thiếu gia Điền gia còn dám chần chừ đi ra ngoài làm loạn, không phải là đi tìm chết sao? Hơn nữa, Điền gia ăn cơm hắc đạo, lại càng không cho phép chuyện này xảy ra được.

"Tao không tin, nhưng tao tận mắt nhìn thấy, không phải do tao không tin!" Điền Đông Hoa giận dữ nói.

"Rốt cục là thé nào? Mày đừng có gấp, từ từ nói, tao sẽ phân tích cho mày." Nhìn thấy bộ dáng chán nản của Điềnn Đông Hoa, Dương Minh cũng có chút không đành lòng.

"Là như vậy, trước đó một thời gian, Vương Tuyết nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền chạy vào toilet để nghe, chờ nàng trở lại, tao chỉ thuận miệng hỏi là ai gọi, nhưng không ngờ nàng ta lại ấp a ấp úng nói không rõ ràng" Điền Đông Hoa dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nếu đã nói vậy, tao cũng không ép hỏi nữa, chỉ âm thầm nhớ kỹ số điện thoại kia thôi"

"Sau đó, số điện thoại này thường xuyên xuất hiện trong danh sách cuộc gọi của Vương Tuyết, tao bắt đầu đề phòng, cho nên lên mạng đặt một bộ thiết bị nghe lén, để nghe lén nội dung cuộc gọi, thằng kia đã hẹn nàng ra gặp mặt vào buổi tối"

"Tao liền theo dõi Vương Tuyết, phát hiện ra nàng ta quả nhiên là đi gặp thằng đó."

"A? Thiệt sao?" Dương Minh cảm thấy rất khó tin, nói: "Vậy sau đó họ làm gì?"

"Cũng không làm gì, chỉ gặp mặt, nói nói, rồi Vương Tuyết đưa cho người kia vài thứ, sau đó hai người liền chia tay." Điền Đông Hoa nói.

"Đưa cho người kia vài thứ?" Dương Minh nhíu mày nói: "Chuyện này xảy ra mấy lần?"

"Có thể là hai ba lần!" Biểu tình của Điền Đông Hoa càng lúc càng nghiêm trọng, nói: "Tuy rằng tao không tin, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, không phải là do tao không tin đâu!"

"Mày xác định là hai người hẹn gặp nhau ở đó?" Bây giờ, năng lực phân tích cũng như đầu óc suy nghĩ của Dương Minh đã trưởng thành, cho nên nhìn sự việc cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Nếu bọn họ không phải hẹn hò ở đó, thì vậy làm gì? Trễ như vậy còn đi gặp mặt?" Điền Đông Hoa thì có vẻ đơn giản trong suy nghĩ hơn.

"Có thể là. Vương Tuyết bị lừa? Hoặc là bị người ta nắm nhược điểm, đến tìm nàng vơ vét tài sản?" Dương Minh nghĩ nghĩ, đem tình huống có khả năng nhất nói cho Điền Đông Hoa nghe.

"Cũng có lý, mày phân tích cũng có đạo lý, không chừng thật sự là như vậy, chắc là do tao hiểu bậy!" Điền Đông Hoa đấm mạnh vào bức tường, sau đó hưng phấn nói: "Nói như vậy, là tao hiểu lầm Vương Tuyết?"

"Hiểu lầm hay không hiểu lầm thì tao không biết, tao chỉ nói là đây là giả thuyết, cũng là một loại khả năng thôi" Dương Minh nói: "Chẳng qua, tao cho rằng khả năng này hẳn là hơi lớn"

"Ừ, nhất định là vậy" Điền Đông Hoa chỉ cần hiểu được Vương Tuyết không phản bội mình, vậy là đủ rồi, về phần những thứ khác thì không cần: "Mẹ nó, có người dám lừa vợ của tao, tao phải giết hắn!"

"Haha, làm rõ trước đi rồi nói!" Dương Minh nói: "Cần gì cứ gọi điện tìm tao"

"Tao hiểu rồi!" Điền Đông Hoa cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ sau chuyện này tình cảm của hắn dành cho vương Tuyết sẽ sâu đậm hơn.

Dương Minh và Điền Đông Hoa cùng nhau trở vào trong, Dương Minh vốn đang có phiền não, lại bị Điền Đông Hoa làm cho trộn lẫn, cuối cùng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"Anh về rồi sao? Vừa rồi Thư Nhã mới hát một bài mới, vừa mới kết thúc không lâu!" Trần Mộng Nghiên có chút tiếc nuối nói.

"Thật không?" Dương Minh cười nói: "Nếu em thích, thì lát nữa chúng ta đi lấy đoạn phim quay buổi trình diễn của nàng lại, trở về từ từ mà xem!" Dương Minh nói.

Buổi trình diễn kéo dài hai giờ chấm dứt, Thư Nhã nói với tất cả những người mê âm nhạc rằng: "Thời gian trôi qua quả thật rất nhanh, không ngờ hai tiếng đã trôi qua nhanh như vậy, không còn cách nào, chúng ta đành phải gặp mặt vào lần tới. ca khúc cuối cùng, xin tặng cho mọi người, tất cả mọi người đã ủng hộ và yêu mến mình."

Đây là một ca khúc nổi tiếng của Lưu Đức Hoa (Hòa mới đúng chứ @

/2205

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status