Trong nháy mắt nhảy ra khỏi cửa sổ đó, gió rét lùa vào trong buồng phổi, len vào lỗ chân lông, sau cùng lan khắp cơ thể.
Thoải mái.
Khi mớ thủy tinh vỡ nát dưới chân cậu phát ra mấy tiếng giòn vang, Tưởng Thừa cảm giác tức nghẹn trong lòng ngực mình cơ hồ đã tan biến.
Màu trời bên ngoài đã chìm vào trầm lặng, không có đèn đường, cũng không thấy ánh trăng, chỉ có những ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ của mấy ngôi nhà, mơ hồ nhìn ra được chỗ phía sau mấy tòa nhà, một mảng lớn tuyết đọng bầy hầy không được ai quét dọn.
Tưởng Thừa lấy điện thoại di động trong túi quần ra làm đèn phát sáng, thẫn thờ giẫm trên nền tuyết đi về phía trước, rất lâu sau lại đi vòng qua cuối con phố nhỏ.
Trước mắt là một cái xưởng nhỏ gì đó, khúc này không có đường đi
Cậu ngừng lại, đứng chìm trong bóng tối.
Lên cơn đi nãy giờ cậu mới từ từ bình tĩnh lại giữa cơn gió rét căm, cảm thấy hơi mờ mịt.
Đi đâu?
Làm gì?
Không có mục tiêu cũng không có mục đích.
Cậu cúi đầu nhìn qua thời gian trên điện thoại, suy nghĩ mình nên làm gì lúc này
Mẹ nó lạnh quá, vậy mà lúc nhảy ra lên quên khuấy phải mặc áo khoác……
Có một vết dơ trên màn hình điện thoại, cậu lấy tay lau một cái, vết bẩn không mất đi mà ngược lại còn loang thêm một khúc.
Bốn phía tối mịt, cậu không thấy rõ là gì, chỉ thấy là ngón tay mình ươn ướt.
Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng, cầm điện thoại chiếu vào tay mình.
Máu.
“Móa”. Cậu nhỏ giọng thốt lên
Có hơi ớn trong mình, tay đầy máu .
Tay bị cóng đến tê dại, không thấy đau đớn gì, thậm chí phải mò mò một hồi mới thấy được vết cắt.
Rất sâu, máu vẫn tuôn ra không ngừng.
Tưởng Thừa lục hai túi quần, khăn giấy cũng tìm chẳng thấy, đành phải bứt lên một mảnh áo lông, nén sức áp vào tay.
Trời lạnh thế này mà không đông cứng miệng vết thương luôn cho rồi.
…… Đúng vậy, trời lạnh như thế này cơ mà.
Ngay cả áo khoác cũng không có.
Muốn chết quá!
Mãi cho đến lúc này, Tưởng Thừa mới thấy như chợt tỉnh ra trong cơn lạnh thấu xương.
Không có áo khoác, không có tiền, máu chảy không ngừng.
Cậu nhắm chừng một hướng, chạy vèo qua hẻm nhỏ bên kia, Lý Bảo Quốc nói bên đó có một trạm xá, trước hết nhờ người băng vết thương lại cho, còn có chỗ ấm nữa.
Chạy xong mấy bước cậu thấy chịu không nổi, từ chạy thành nhảy từng bước, ấm đâu không thấy chỉ thấy rét tới xương.
Mẹ nó lạnh quá đi!
Lý Bảo Quốc nói là cái trạm xá đó khó thấy, quả thật là không sai, không chỉ là khó thấy thôi đâu, Tưởng Thừa chạy sang tận chỗ mới thấy được.
Đèn cũng không bật.
…… Không có bật đèn?
Cậu ngẩn người, không có bật đèn?
Bước tới gần hơn mở to hai mắt mà nhìn mới thấy bảng đóng cửa, cậu lạnh đến nỗi mi mắt cũng giật giật, như là bác sĩ bỏ về nhà ăn cơm mất rồi.
“…… không phải chứ!”. Cậu gõ hai cái lên cửa, không có ai trả lời.
Trên bảng hiệu có ghi số điện thoại, nhưng cậu không gọi, gọi điện chờ bác sĩ tới thật chắc cậu đã chết cóng ở đây
Cậu nhíu mày, nhìn về cửa tiệm cạnh bên.
Tiệm nhà Cố Phi cách chừng năm sáu mét, đèn sáng.
Dù cậu cực kỳ không muốn Cố Phi lại thấy dáng vẻ chật vật của mình, nhưng mà…… lạnh quá trời quá đất!
Cậu bước qua kéo cửa, đưa tay vén rèm lên.
Hơi ấm đập vào cậu làm cả thân người đang cứng đờ vì lạnh bỗng chốc lại thả lỏng ra.
Nhưng sau đó cậu lại ngẩn người, khá là lúng túng.
Không hiểu vì sao mỗi lần cậu bước vào nhà Cố Phi đều cảm thấy lúng túng.
Chỗ mà mấy tên không-phải-người-tốt ngồi hôm bữa giờ có đặt cái bàn, trên bàn có cái nồi đặt trên bếp điện, hơi nóng cùng hương thơm lan tỏa……là canh thịt dê, cậu ngửi mùi thì nhận ra.
Cố Phi đang múc canh cho Cố Miểu.
Mà chỗ đối diện cửa còn có một cô gái khoảng tầm hơn 20 tuổi.
Trừ việc trông cô lớn tuổi hơn, nhìn qua trông họ thật giống như một nhà ba người, làm Tưởng Thừa nhất thời thấy mình xuất hiện rất không đúng lúc.
“Cậu ……”. Cố Phi vừa nghiêng đầu nhìn cậu đã hoảng hồn. “Chuyện gì vậy?”
“Không hỏi được không”. Tưởng Thừa nói. “Tôi chỉ là…đi ngang qua”.
“Bạn em à?”. Cô gái nhìn Cố Phi hỏi.
“Ừ”. Cố Phi đứng lên, bước đến trước mặt Tương Thừa, nhìn một lượt xuống cánh tay cậu.
Cô gái kia cũng đứng lên. “Sao lại….”
“Lấy hộp cứu thương”. Cố Phi quay đầu lại đáp một câu.
“Ừm”. Cô bước nhanh vào trong phòng nhỏ.
Cố Miểu vẫn ngồi trên bàn không nhúc nhích, nắm thật chặt muỗng trong tay, mở to mắt nhìn trừng trừng, có vẻ sốt ruột khi nhìn về bên này.
Tưởng Thừa để ý nên nép sang phía bên cạnh Cố Phi, chắn ngang tầm mắt Cố Miểu, vội vàng giấu tay về phía sau .
“ Vào phòng đi”. Cố Phi nói.
Tưởng Thừa bước nhanh vào phòng nhỏ, cô gái kia đã lấy hộp cứu thương ra , thấy cậu đi vào liền nhẹ giọng hỏi. “Tay? ”
“Dạ”. Tưởng Thừa đáp. “Trạm xá bên cạnh….”
“Giờ này bác sĩ đi ăn cơm rồi”. Cô gái nói. “Nặng không? Trước tiên chị rửa vết thương cho em rồi sát trùng”.
“Không nặng đâu”. Tưởng Thừa nhìn qua hộp cứu thương, đồ nghề đầy đủ phết. “Em tự xử được”.
“Dùng một tay vất lắm”. Cô gái cười nói. “Chị giúp em sẽ nhanh hơn”.
“Vết dao à?”. Cố Phi bước vào hỏi một câu
“Không phải”. Tưởng Thừa ngập ngừng một chút, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt mảnh áo bông.
Vừa buông lỏng tay cậu đã sợ hết hồn, mảnh áo bông thấm đầy máu.
“Cậu…”. Cố Phi nhíu mày nhìn tay cậu rồi nhìn qua mảnh áo bông, cuối cùng quay đầu sang nói chuyện với cô gái. “Hay là em…”
“Không có gì, chị mà bị vết thương nhiêu đây hù sợ sao”. Cô gái cười, đẩy cậu một cái. “Em lo xem chừng Nhị Miểu đi, chị thấy nó rất là hoảng”.
“Ừm”. Cô Phi hơi ngần ngừ, xoay người ra ngoài, đi hai bước lại quay đầu về, giới thiệu một chút. “ Bạn học em, Tưởng Thừa, còn kia là chị tôi, Đinh Trúc Tâm”.
“Gọi chị Tâm là được”. Đinh Trúc Tâm cười cười, kéo tay Tưởng Thừa qua. “Chị nhìn một chút….sâu quá…”
“Vậy à?”. Tưởng Thừa đáp.
Trúc Tâm? Tên này nghe không ra hình dung gì, bên trong cây trúc là rỗng cơ mà (*).
( 竹心 : Trúc Tâm nghĩ là tim cây trúc nên Tưởng Thừa đùa là trúc rỗng, làm gì có tim)
Tưởng Thừa cảm thấy mê man với tinh thần văn nghệ của mình hôm nay.
“Chị lấy nước muối sinh lý rửa vết thương cho em nhé”. Đinh Trúc Tâm nói. “Lát nữa lại dùng đến thuốc i ốt”.
“Dạ”. Tưởng Thừa gật đầu một cái. “Cám ơn”.
“Đừng khách sáo”. Đinh Trúc Tâm cười nói.
Nhiệt độ trong nhà cao, cơ thể nhanh chóng ấm lên , nhưng chỗ vết thương có vẻ cũng tỉnh thức, bắt đầu đau dậy lên.
Đinh Trúc Tâm rửa vết thương xong mới phát hiện là vết cắt rất sâu.
“Là kính thủy tinh”. Đinh Trúc Tâm nói. “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Tưởng Thừa không lên tiếng.
Chị Cố Phi họ Đinh? Lấy họ mẹ sao?
Hơn nữa dù Đinh Trúc Tâm rất đẹp, da trắng đến mức như trong suốt, từ góc nhìn này của Tưởng Thừa cũng thấy hàng mi dài rợp bóng, nhưng trông không giống Cố Phi với Cố Miểu.
“Chị là chị của Cố Phi sao?”. Cậu hỏi một câu.
“Không phải chị ruột”. Đinh Trúc Tâm nở nụ cười. “Cậu ấy gọi là chị thôi ấy mà, trước kia chị ở lầu trên nhà cậu ấy”.
“À”. Tưởng Thừa cũng cười cười.
“Chị đã nhìn cậu ấy lớn lên, hồi nhỏ cậu ta là bạn thân của chị”. Đinh Trúc Tâm bôi thuốc i ốt cho cậu xong rồi lại lấy bông băng trong hộp đặt lên vết thương. “Trước mắt là như vậy, tối nay em nên đến gặp bác sĩ xem sao”.
“Cám ơn”. Tưởng Thừa đứng lên.
“Sao dè dặt vậy”. Đinh Trúc Tâm bỏ đồ lại vào hộp thuốc. “Mãi đến giờ Cố Phi cũng chưa từng cảm ơn lúc chị băng vết thương cho”.
Cậu ta thật không lễ phép.
Tưởng Thừa nói thầm trong bụng, suy nghĩ một chút lại thấy có lẽ vì họ quá thân quen.
Sau khi cậu đi vào, Đinh Trúc Tâm với Cố Phi không nói nhiều hơn vài câu, nhưng có thể thấy được là họ rất thân, đặc biệt là là khi Đinh Trúc Tâm nghiêng mặt sang một bên, Tưởng Thừa thấy hình nốt nhạc trên tai cô……
Chị sao? Có luôn đó.
Không nghĩ là gu của Cố Phi lại thế, nhìn kiểu nào cũng thấy cô gái này ít nhất cũng hơn bọn cậu 4,5 tuổi.
“Em là bạn học của Cố Phi sao?”. Đinh Trúc Tâm nói. “Trước đây chị chưa thấy qua em, mà nói chung thì bạn học của Cố Phi cũng ít khi lui tới đây”.
“Em vừa mới chuyển đến”. Tưởng Thừa nói.
“Vậy à?”. Đinh Trúc Tâm nhìn cậu.
“Xong chưa?”. Cố Phi đẩy cửa ra
“Rồi”. Đinh Trúc Tâm nói. “Lát nữa bác sĩ mở cửa thì đến khám tí đi”.
“Vết thương sâu không?”. Cố Phi hỏi tiếp.
“Cắt ngọt một phát thì sâu được đến đâu”. Tưởng Thừa nói.
“Nhị Miểu muốn tôi hỏi Thừa ca đã ăn cơm chưa”. Cố Phi liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
“…… chưa ăn.” Tưởng Thừa buồn bực trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, mình ăn chung luôn”. Đinh Trúc Tâm nói, lúc ra ngoài còn rất tự nhiên mà đặt tay lên vai Cố Phi. “Chị mới bảo hôm nay mua nhiều thịt dê quá, hai người ăn làm sao hết”.
“Có tiện không?”. Tưởng Thừa hơi ngại, nhỏ giọng nói.
“Gì mà tiện hay không?”. Cố Phi không hiểu ý cậu, nhưng vẫn theo bản năng thấp giọng đáp.
“Thì là…”. Tưởng Thừa liếc nhanh ra phía sau Đinh Trúc Tâm. “Chị cậu”
Cố Phi ngẩn người, sau đó dựa vào khung cửa, khóe miệng cong lên. “À”
“À?”. Tưởng Thừa nhìn cậu
“Chẳng có gì không tiện hết, Nhị Miểu cũng không thấy gì”. Cố Phi bước vào trong phòng, mở ngăn kéo lấy một cái áo bông ném lên giường. “Thay ra đi, nó sợ đó”.
Cố Phi ra ngoài xong, cậu cầm hai cái áo bông lên so sánh kích cỡ, không chênh lệch lắm, thế là mặc vào.
Rồi lại cúi đầu săm soi thêm tí, này không phải là cái áo bông Cố Phi hay mặc sao?
“Cần giúp một tay không?”. Cố Phi từ bên ngoài nói vọng vào.
“Không cần!”. Cậu vội vàng trả lời, thay đồ xong là quăng bộ cái áo cũ sang bên ghế
Vừa ra khỏi phòng nhỏ, mùi thơm của canh thịt dê đã ngào ngạt khắp tiệm, trong nháy mắt Tưởng Thừa đã đói đến mức bụng sôi ùng ục.
“Thơm đúng không”. Đinh Trúc Tâm đang múc canh vào một chén.
“Dạ”. Tưởng Thừa bước đến ngồi xuống bên bàn.
“Lần đầu tiên chị mới thấy Nhị Miểu chịu cho người bên ngoài ở lại ăn cơm, hai tháng nay chưa thấy, tiến bộ lớn quá”. Đinh Trúc Tâm gắp hai khúc thịt dê vào chén của Cố Miểu. “Tưởng Thừa, em chuyển đến đây lâu chưa, học kỳ vừa rồi à?”
“Học kỳ này”. Tưởng Thừa nói.
“À”. Đinh Trúc Tâm nhìn cậu mất giây xong mới đặt một chén canh trước mặt cậu. “Thật ngạc nhiên”
Cố Miểu vừa ăn canh vừa lén nhìn lớp băng trên tay Tưởng Thừa.
“Không sao rồi”. Cố Phi chụp lấy tay Tưởng Thừa, đưa đến trước mặt Cố Miểu. “Em xem nè”.
Tưởng Thừa bị thương tay phải, vốn là cầm đũa không vững, bị cậu chụp một phát, đôi đũa rớt luôn ra ngoài.
Cố Miểu cẩn thận chạm nhẹ vết thương trên tay cậu.
“Buông tay”. Đinh Trúc Tâm vỗ lên tay Cố Phi, nhặt đôi đũa lên. “Tay người ta còn bị thương mà em nắm mạnh như vậy à”.
“Tôi đi rửa”. Cố Phi đưa tay lấy đôi đũa.
“Tôi đi….”. Tưởng Thừa muốn đứng lên.
“Hai em ngồi đi, chị không ăn”. Đinh Trúc Tâm đứng dậy đi ra ngoài bằng cửa sau.
“Chị ấy không ăn?”. Tưởng Thừa ngẩn người, trên bàn là ba bộ chén đũa, trong nhất thời cậu hơi lúng túng, không phải là chỉ có ba bộ chén đũa mà do cậu tới nên một người phải nhịn chứ?
“Suốt bao năm nay chị ấy không ăn tối”. Cố Phi đưa đũa của mình đến cho cậu. “Tôi cũng bó tay”.
“Không cần gấp”. Tưởng Thừa nói.
“Không gấp à”. Cố Phi quay đầu sang nhìn cậu. “Tôi thấy cậu đói đến mắt mờ luôn rồi kìa”.
“Biến”. Tưởng Thừa cầm lấy đôi đũa, gắp thịt dê bỏ vào miệng.
Thì rằng mà là đang đói bụng, món thịt dê này quả thật là top 3 món ngon nhất cậu ăn trong vòng 2 năm nay.
Lúc Đinh Trúc Tâm trở lại nhìn thấy đôi đũa trong tay Tưởng thừa, ngẩn người, lấy đôi đũa vừa rửa xong bỏ xuống trước mặt Cố Phi. “Chị đi đây”.
“Ừm”. Cố Phi đứng lê, đi lấy áo khoác của cô từ quầy thu ngân.
“Không ăn một chút sao, ngon…lắm mà”. Tưởng Thừa cũng đứng lên, nói qua loa vài câu kiểu này xong lại thấy càng lúng túng.
“Mấy đứa ăn nhiều nhiều vào”. Đinh Trúc Tâm cười cười, mặc áo khoác vào. “Chị đang giảm cân”.
“À”. Tưởng Thừa ngập ngừng một hồi lại ngồi xuống, Cố Miểu chỉ vào thịt dê trong nồi, cậu gật đầu. “Anh gắp cho em”.
Cố Miểu chỉ vào cái chén không của cậu.
“Anh…… không gấp”. Tưởng Thừa xấu hổ, chuyện mình đói mờ mắt đã bị một cô bé nhìn ra, để tỏ ra mình chưa gấp, cậu không còn cách nào khác ngoài nghiêng đầu sang nhìn Cố Phi và Đinh Trúc Tâm
“Chìa khóa?”. Đinh Trúc Tâm chìa tay trước mặt Cố Phi.
“Không lạnh à”. Cố Phi lấy chìa khóa xe gắn máy từ túi ra.
“Chị biết đua xe từ lúc em còn thò lò mũi xanh”. Đinh Trúc Tâm cầm chìa khóa xoay người ra khỏi cửa tiệm.
Cố Phi liếc mắt nhìn cửa, ngồi trở lại.
Sau khi Đinh Trúc Tâm ra khỏi cửa, Tưởng thừa không hiểu vì sao mình lại thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn là sẽ rất lúng túng hồi hộp vào mỗi lần mới gặp phụ nữ.
Đinh Trúc Tâm rất đẹp, hơn nữa lại là tuýp không kiêu căng cũng chẳng thể hiện kiểu cách, lẽ ra người với nhan sắc đó mà gặp trên đường cậu còn phải liếc mắt sang nhìn ngó mấy bận.
Cậu gắp thịt dê, tay vẫn còn đau, lúc cậu mang thịt đến chén không dám quá sức, nhìn cử động của chính mình cứ như bom nổ chậm, sợ lại làm văng ra bàn.
Cố Phi cầm chiếc muôi lớn từ bên cạnh, múc mấy khối thịt lớn từ nồi ra. “Tôi nhìn cũng thấy đuối”.
“Cảm ơn” Tưởng Thừa lùa phân nửa vào chén của mình, cầm lấy chén của Cố Miểu, lùa phần còn lại vào chén của nhỏ.
“Tay làm sao bị vậy”. Cố Phi hỏi.
Tưởng Thừa không trả lời, thực sự không biết nên nói như thế nào, Cố Phi hẳn là hiểu quá rõ người trong nhà Lý Bảo Quốc, nếu như nói ra chuyện này, chỉ tổ làm cho người khác thổi phồng câu chuyện, tuy rằng Cố Phi nhìn qua không giống một kẻ có thể hùa theo những người kia.
Cậu trầm mặc hồi lâu.”Tự cắn lấy”
Cố Miểu nhìn cậu, ngẩn người xong lại nở nụ cười.
“Răng khỏe lắm”. Cố Phi gật gù. “Dù gì thì phải học yêu quý bản thân, về sau nhẹ miệng chút”
Tưởng Thừa cười với Cố Miểu, cúi đầu uống ngụm canh.
“Lát nữa cậu đi về sao?”. Cố Phi lại hỏi.
“Không về.” Lần này Tưởng Thừa trả lời rất kiên quyết.
“Có chỗ đi sao?”. Cố Phi bỏ rau xanh trong rổ vào nồi.
“Có”. Tưởng thừa nói xong lại thấy do dự, câm nín hai phút xong mới mở miệng nói tiếp. “Cậu có tiền không? Cho tôi mượn một ít”
“Bao nhiêu.” Cố Phi bỏ đũa xuống.
Tưởng thừa suy nghĩ một chút. “Năm trăm đi, giờ tôi có thể chuyển khoản bằng di động cho cậu”
“Thuê chỗ à” Cố Phi lấy bóp tiền ra, lấy năm trăm
“Cảm ơn”. Tưởng Thừa nhận tiền, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, cầm điện thoại nói. “Cậu add friend tôi đi, để tôi accept cậu”
“Ra ngoài đường cái đi 200m có chỗ rẽ, đi vào đến đầu đường sẽ có một căn “. Cố Phi lấy điện thoại ra nhấp mấy cái. “Không đến năm trăm.”
Tưởng Thừa nhìn cậu không lên tiếng, cầm chén lên húp một ngụm canh.
Tuy Cố Phi không đoán sai, hơn nữa cũng không thể đoán sai, trong tình huống này cậu không còn cách nào khác ngoại trừ tìm khách sạn trọ, nhưng nói thẳng ra như thế thật làm cậu thấy mất mặt.
Điện thoại vang lên một tiếng, cậu cúi đầu nhìn màn hình.
Là yêu cầu kết bạn của Cố Phi.
Bé thỏ nhỏ ngoan ngoan.
Cái nick name này thiếu chút nữa làm cậu phun hết canh lên màn hình điện thoại.
“Đây là cậu à?” Cậu đưa điện thoại di động ra trước mặt Cố Phi.
“Ừm, đáng yêu không”. Cố phi nói, mặt tỉnh rụi.
“… Thật đáng yêu. ” Tưởng Thừa hơi câm nín, nhấn nút đồng ý xong lại nhìn avatar, tông xuyệt tông với cái nick, là con thỏ màu xanh lục, nếu đoán không sai thì dựa vào nét vẽ lẫn màu sắc, người vẽ là Cố Miểu. “Con này là Cố Miểu vẽ đúng không?”
Cố Miểu ngồi bên cạnh gật đầu.
“Vẽ… rất đẹp.” Tưởng thừa dối lòng khen một câu, trình độ vẽ vời của Cố Miểu với kỹ năng trượt ván của nhỏ chênh nhau đến 724 ông nội Tiểu Minh.
Lúc chuẩn bị thanh toán khoản tiền thiếu Cổ Phi, cửa tiệm vang lên một tiếng, bị ai đó kéo xềnh xệch, sau đó lại vén màn che.
Cậu liếc mắt nhìn về bên kia, cảm thấy hơi kỳ quái, thời điểm này mà có tới mua đồ thì cũng bình thường thôi, làm gì kéo cửa vén rèm như ăn trộm thế…
Không chờ cậu nghĩ rõ, Cố Phi đã quăng điện thoại lên bàn, nhảy lên
“Hả?”. Cậu sửng sốt, gạt điện thoại di động qua, nhìn Cố Phi xông ra ngoài, bắt trộm?
Cậu đã bảo là nếu không rãnh hơi lo chuyện thiên hạ, sau này sống đến 103 tuổi cũng là chuyện nhỏ, nhưng hiện tại mình đang ở chỗ Cố Phi, Cố Phi lao ra như thế, cậu không thể ngồi yên.
Cậu đứng chuẩn bị đi ra ngoài luôn, đang muốn nói với Cố Miểu đừng đi ra, vừa cúi xuống nhìn, Cố Miểu lại cắm đầu ăn, kiểu như chẳng có chuyện gì xảy ra quanh mình cả.
“Anh đi xem”. Tưởng Thừa nói một câu, xoay người chạy ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài cửa tiệm đã thấy Cố Phi túm cổ áo một người đàn ông đang giãy giụa kịch liệt.
Đèn đường lâu năm không sửa chữa làm tầm nhìn không rõ, cậu chỉ có thể xác nhận đây là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc quần áo quê mùa nhìn không phải đồ da, quần áo bó sát làm hiện rõ hai chân tong teo như que tăm, nhìn qua thấy hơi mắc ói.
“Mày làm gì đó! Buông tay!”. Người đàn ông kia gắng sức gỡ tay Cố Phi, nhưng từ chiều cao đến sức lực hoàn toàn không so được với Cố Phi, giãy giụa một hồi cũng không làm Cố Phi nhúc nhích được tí nào, hắn ta chỉ có thể hét thêm tiếng nữa. “Mày buông tay ra!”
“Tôi chưa từng nói là anh đừng để tôi thấy mặt lần nữa sao?”. Cố Phi gằn giọng nói.
“Mày nghĩ mày là ai? Tao đéo thèm quan tâm mày đã nói hay chưa, nói rồi thì sao?”. Người này đưa mặt đến sát bên Cố Phi. “Bây giờ tao ở đây đó, mày thấy tao rồi đúng không? Thì sao? Mày…”.
Người kia huyên thuyên chuyện nọ xọ chuyện kia chưa xong, Cố Phi cầm cổ áo hắn ta kéo qua thân cây bên cạnh.
Người đàn ông cứ như một con búp bê mềm oặt bị quất cả thân người lên thân cây khô
“Oành” một tiếng.
Tưởng thừa cảm thấy mắt mình bị dư chấn từ âm thanh này làm cho bị đảo một vòng, giờ cậu mới biết là thân người ta đập vào thân cây có thể phát ra tiếng động lớn vậy.
Vừa xong một tiếng này, thế giới như yên tĩnh.
Người đàn ông kia dán chặt vào thân cây chừng hai giây đồng hồ, chậm rãi trượt chân xuống, quỳ trên mặt đất, sau đó lệch về một bên, cứ thế bất động.
“Đệt!” Tưởng thừa tiến hai bước về bên kia, chết rồi?.
Nhìn chăm chú một hồi người kia vẫn không nhúc nhích, cậu quay đầu lại nhìn Cố Phi, câm nín một hồi lâu…
Tuy là tên đó gầy, thân cũng không cao, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, cứ thế bị Cố Phi túm cổ đập mạnh vào thân cây, buông ra là chỉ cần hai ba giây đã…
Cậu đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, thân thủ này của Cố Phi, giết người một phát thật dễ như bỡn.
“Đi vào”. Cố phi liếc mắt nhìn cậu, bước về phía trong cửa hàng. “Không thấy lạnh sao?”.
“Là ai vậy?”. Tưởng thừa phục hồi tinh thần trở lại. “Vứt ở đó xong bỏ mặc? Bị chết cóng thì sao?”
“Bị chết cóng thì xem như giết người diệt khẩu vậy”. Cố Phi cười cười.
Thoải mái.
Khi mớ thủy tinh vỡ nát dưới chân cậu phát ra mấy tiếng giòn vang, Tưởng Thừa cảm giác tức nghẹn trong lòng ngực mình cơ hồ đã tan biến.
Màu trời bên ngoài đã chìm vào trầm lặng, không có đèn đường, cũng không thấy ánh trăng, chỉ có những ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ của mấy ngôi nhà, mơ hồ nhìn ra được chỗ phía sau mấy tòa nhà, một mảng lớn tuyết đọng bầy hầy không được ai quét dọn.
Tưởng Thừa lấy điện thoại di động trong túi quần ra làm đèn phát sáng, thẫn thờ giẫm trên nền tuyết đi về phía trước, rất lâu sau lại đi vòng qua cuối con phố nhỏ.
Trước mắt là một cái xưởng nhỏ gì đó, khúc này không có đường đi
Cậu ngừng lại, đứng chìm trong bóng tối.
Lên cơn đi nãy giờ cậu mới từ từ bình tĩnh lại giữa cơn gió rét căm, cảm thấy hơi mờ mịt.
Đi đâu?
Làm gì?
Không có mục tiêu cũng không có mục đích.
Cậu cúi đầu nhìn qua thời gian trên điện thoại, suy nghĩ mình nên làm gì lúc này
Mẹ nó lạnh quá, vậy mà lúc nhảy ra lên quên khuấy phải mặc áo khoác……
Có một vết dơ trên màn hình điện thoại, cậu lấy tay lau một cái, vết bẩn không mất đi mà ngược lại còn loang thêm một khúc.
Bốn phía tối mịt, cậu không thấy rõ là gì, chỉ thấy là ngón tay mình ươn ướt.
Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng, cầm điện thoại chiếu vào tay mình.
Máu.
“Móa”. Cậu nhỏ giọng thốt lên
Có hơi ớn trong mình, tay đầy máu .
Tay bị cóng đến tê dại, không thấy đau đớn gì, thậm chí phải mò mò một hồi mới thấy được vết cắt.
Rất sâu, máu vẫn tuôn ra không ngừng.
Tưởng Thừa lục hai túi quần, khăn giấy cũng tìm chẳng thấy, đành phải bứt lên một mảnh áo lông, nén sức áp vào tay.
Trời lạnh thế này mà không đông cứng miệng vết thương luôn cho rồi.
…… Đúng vậy, trời lạnh như thế này cơ mà.
Ngay cả áo khoác cũng không có.
Muốn chết quá!
Mãi cho đến lúc này, Tưởng Thừa mới thấy như chợt tỉnh ra trong cơn lạnh thấu xương.
Không có áo khoác, không có tiền, máu chảy không ngừng.
Cậu nhắm chừng một hướng, chạy vèo qua hẻm nhỏ bên kia, Lý Bảo Quốc nói bên đó có một trạm xá, trước hết nhờ người băng vết thương lại cho, còn có chỗ ấm nữa.
Chạy xong mấy bước cậu thấy chịu không nổi, từ chạy thành nhảy từng bước, ấm đâu không thấy chỉ thấy rét tới xương.
Mẹ nó lạnh quá đi!
Lý Bảo Quốc nói là cái trạm xá đó khó thấy, quả thật là không sai, không chỉ là khó thấy thôi đâu, Tưởng Thừa chạy sang tận chỗ mới thấy được.
Đèn cũng không bật.
…… Không có bật đèn?
Cậu ngẩn người, không có bật đèn?
Bước tới gần hơn mở to hai mắt mà nhìn mới thấy bảng đóng cửa, cậu lạnh đến nỗi mi mắt cũng giật giật, như là bác sĩ bỏ về nhà ăn cơm mất rồi.
“…… không phải chứ!”. Cậu gõ hai cái lên cửa, không có ai trả lời.
Trên bảng hiệu có ghi số điện thoại, nhưng cậu không gọi, gọi điện chờ bác sĩ tới thật chắc cậu đã chết cóng ở đây
Cậu nhíu mày, nhìn về cửa tiệm cạnh bên.
Tiệm nhà Cố Phi cách chừng năm sáu mét, đèn sáng.
Dù cậu cực kỳ không muốn Cố Phi lại thấy dáng vẻ chật vật của mình, nhưng mà…… lạnh quá trời quá đất!
Cậu bước qua kéo cửa, đưa tay vén rèm lên.
Hơi ấm đập vào cậu làm cả thân người đang cứng đờ vì lạnh bỗng chốc lại thả lỏng ra.
Nhưng sau đó cậu lại ngẩn người, khá là lúng túng.
Không hiểu vì sao mỗi lần cậu bước vào nhà Cố Phi đều cảm thấy lúng túng.
Chỗ mà mấy tên không-phải-người-tốt ngồi hôm bữa giờ có đặt cái bàn, trên bàn có cái nồi đặt trên bếp điện, hơi nóng cùng hương thơm lan tỏa……là canh thịt dê, cậu ngửi mùi thì nhận ra.
Cố Phi đang múc canh cho Cố Miểu.
Mà chỗ đối diện cửa còn có một cô gái khoảng tầm hơn 20 tuổi.
Trừ việc trông cô lớn tuổi hơn, nhìn qua trông họ thật giống như một nhà ba người, làm Tưởng Thừa nhất thời thấy mình xuất hiện rất không đúng lúc.
“Cậu ……”. Cố Phi vừa nghiêng đầu nhìn cậu đã hoảng hồn. “Chuyện gì vậy?”
“Không hỏi được không”. Tưởng Thừa nói. “Tôi chỉ là…đi ngang qua”.
“Bạn em à?”. Cô gái nhìn Cố Phi hỏi.
“Ừ”. Cố Phi đứng lên, bước đến trước mặt Tương Thừa, nhìn một lượt xuống cánh tay cậu.
Cô gái kia cũng đứng lên. “Sao lại….”
“Lấy hộp cứu thương”. Cố Phi quay đầu lại đáp một câu.
“Ừm”. Cô bước nhanh vào trong phòng nhỏ.
Cố Miểu vẫn ngồi trên bàn không nhúc nhích, nắm thật chặt muỗng trong tay, mở to mắt nhìn trừng trừng, có vẻ sốt ruột khi nhìn về bên này.
Tưởng Thừa để ý nên nép sang phía bên cạnh Cố Phi, chắn ngang tầm mắt Cố Miểu, vội vàng giấu tay về phía sau .
“ Vào phòng đi”. Cố Phi nói.
Tưởng Thừa bước nhanh vào phòng nhỏ, cô gái kia đã lấy hộp cứu thương ra , thấy cậu đi vào liền nhẹ giọng hỏi. “Tay? ”
“Dạ”. Tưởng Thừa đáp. “Trạm xá bên cạnh….”
“Giờ này bác sĩ đi ăn cơm rồi”. Cô gái nói. “Nặng không? Trước tiên chị rửa vết thương cho em rồi sát trùng”.
“Không nặng đâu”. Tưởng Thừa nhìn qua hộp cứu thương, đồ nghề đầy đủ phết. “Em tự xử được”.
“Dùng một tay vất lắm”. Cô gái cười nói. “Chị giúp em sẽ nhanh hơn”.
“Vết dao à?”. Cố Phi bước vào hỏi một câu
“Không phải”. Tưởng Thừa ngập ngừng một chút, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt mảnh áo bông.
Vừa buông lỏng tay cậu đã sợ hết hồn, mảnh áo bông thấm đầy máu.
“Cậu…”. Cố Phi nhíu mày nhìn tay cậu rồi nhìn qua mảnh áo bông, cuối cùng quay đầu sang nói chuyện với cô gái. “Hay là em…”
“Không có gì, chị mà bị vết thương nhiêu đây hù sợ sao”. Cô gái cười, đẩy cậu một cái. “Em lo xem chừng Nhị Miểu đi, chị thấy nó rất là hoảng”.
“Ừm”. Cô Phi hơi ngần ngừ, xoay người ra ngoài, đi hai bước lại quay đầu về, giới thiệu một chút. “ Bạn học em, Tưởng Thừa, còn kia là chị tôi, Đinh Trúc Tâm”.
“Gọi chị Tâm là được”. Đinh Trúc Tâm cười cười, kéo tay Tưởng Thừa qua. “Chị nhìn một chút….sâu quá…”
“Vậy à?”. Tưởng Thừa đáp.
Trúc Tâm? Tên này nghe không ra hình dung gì, bên trong cây trúc là rỗng cơ mà (*).
( 竹心 : Trúc Tâm nghĩ là tim cây trúc nên Tưởng Thừa đùa là trúc rỗng, làm gì có tim)
Tưởng Thừa cảm thấy mê man với tinh thần văn nghệ của mình hôm nay.
“Chị lấy nước muối sinh lý rửa vết thương cho em nhé”. Đinh Trúc Tâm nói. “Lát nữa lại dùng đến thuốc i ốt”.
“Dạ”. Tưởng Thừa gật đầu một cái. “Cám ơn”.
“Đừng khách sáo”. Đinh Trúc Tâm cười nói.
Nhiệt độ trong nhà cao, cơ thể nhanh chóng ấm lên , nhưng chỗ vết thương có vẻ cũng tỉnh thức, bắt đầu đau dậy lên.
Đinh Trúc Tâm rửa vết thương xong mới phát hiện là vết cắt rất sâu.
“Là kính thủy tinh”. Đinh Trúc Tâm nói. “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Tưởng Thừa không lên tiếng.
Chị Cố Phi họ Đinh? Lấy họ mẹ sao?
Hơn nữa dù Đinh Trúc Tâm rất đẹp, da trắng đến mức như trong suốt, từ góc nhìn này của Tưởng Thừa cũng thấy hàng mi dài rợp bóng, nhưng trông không giống Cố Phi với Cố Miểu.
“Chị là chị của Cố Phi sao?”. Cậu hỏi một câu.
“Không phải chị ruột”. Đinh Trúc Tâm nở nụ cười. “Cậu ấy gọi là chị thôi ấy mà, trước kia chị ở lầu trên nhà cậu ấy”.
“À”. Tưởng Thừa cũng cười cười.
“Chị đã nhìn cậu ấy lớn lên, hồi nhỏ cậu ta là bạn thân của chị”. Đinh Trúc Tâm bôi thuốc i ốt cho cậu xong rồi lại lấy bông băng trong hộp đặt lên vết thương. “Trước mắt là như vậy, tối nay em nên đến gặp bác sĩ xem sao”.
“Cám ơn”. Tưởng Thừa đứng lên.
“Sao dè dặt vậy”. Đinh Trúc Tâm bỏ đồ lại vào hộp thuốc. “Mãi đến giờ Cố Phi cũng chưa từng cảm ơn lúc chị băng vết thương cho”.
Cậu ta thật không lễ phép.
Tưởng Thừa nói thầm trong bụng, suy nghĩ một chút lại thấy có lẽ vì họ quá thân quen.
Sau khi cậu đi vào, Đinh Trúc Tâm với Cố Phi không nói nhiều hơn vài câu, nhưng có thể thấy được là họ rất thân, đặc biệt là là khi Đinh Trúc Tâm nghiêng mặt sang một bên, Tưởng Thừa thấy hình nốt nhạc trên tai cô……
Chị sao? Có luôn đó.
Không nghĩ là gu của Cố Phi lại thế, nhìn kiểu nào cũng thấy cô gái này ít nhất cũng hơn bọn cậu 4,5 tuổi.
“Em là bạn học của Cố Phi sao?”. Đinh Trúc Tâm nói. “Trước đây chị chưa thấy qua em, mà nói chung thì bạn học của Cố Phi cũng ít khi lui tới đây”.
“Em vừa mới chuyển đến”. Tưởng Thừa nói.
“Vậy à?”. Đinh Trúc Tâm nhìn cậu.
“Xong chưa?”. Cố Phi đẩy cửa ra
“Rồi”. Đinh Trúc Tâm nói. “Lát nữa bác sĩ mở cửa thì đến khám tí đi”.
“Vết thương sâu không?”. Cố Phi hỏi tiếp.
“Cắt ngọt một phát thì sâu được đến đâu”. Tưởng Thừa nói.
“Nhị Miểu muốn tôi hỏi Thừa ca đã ăn cơm chưa”. Cố Phi liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
“…… chưa ăn.” Tưởng Thừa buồn bực trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, mình ăn chung luôn”. Đinh Trúc Tâm nói, lúc ra ngoài còn rất tự nhiên mà đặt tay lên vai Cố Phi. “Chị mới bảo hôm nay mua nhiều thịt dê quá, hai người ăn làm sao hết”.
“Có tiện không?”. Tưởng Thừa hơi ngại, nhỏ giọng nói.
“Gì mà tiện hay không?”. Cố Phi không hiểu ý cậu, nhưng vẫn theo bản năng thấp giọng đáp.
“Thì là…”. Tưởng Thừa liếc nhanh ra phía sau Đinh Trúc Tâm. “Chị cậu”
Cố Phi ngẩn người, sau đó dựa vào khung cửa, khóe miệng cong lên. “À”
“À?”. Tưởng Thừa nhìn cậu
“Chẳng có gì không tiện hết, Nhị Miểu cũng không thấy gì”. Cố Phi bước vào trong phòng, mở ngăn kéo lấy một cái áo bông ném lên giường. “Thay ra đi, nó sợ đó”.
Cố Phi ra ngoài xong, cậu cầm hai cái áo bông lên so sánh kích cỡ, không chênh lệch lắm, thế là mặc vào.
Rồi lại cúi đầu săm soi thêm tí, này không phải là cái áo bông Cố Phi hay mặc sao?
“Cần giúp một tay không?”. Cố Phi từ bên ngoài nói vọng vào.
“Không cần!”. Cậu vội vàng trả lời, thay đồ xong là quăng bộ cái áo cũ sang bên ghế
Vừa ra khỏi phòng nhỏ, mùi thơm của canh thịt dê đã ngào ngạt khắp tiệm, trong nháy mắt Tưởng Thừa đã đói đến mức bụng sôi ùng ục.
“Thơm đúng không”. Đinh Trúc Tâm đang múc canh vào một chén.
“Dạ”. Tưởng Thừa bước đến ngồi xuống bên bàn.
“Lần đầu tiên chị mới thấy Nhị Miểu chịu cho người bên ngoài ở lại ăn cơm, hai tháng nay chưa thấy, tiến bộ lớn quá”. Đinh Trúc Tâm gắp hai khúc thịt dê vào chén của Cố Miểu. “Tưởng Thừa, em chuyển đến đây lâu chưa, học kỳ vừa rồi à?”
“Học kỳ này”. Tưởng Thừa nói.
“À”. Đinh Trúc Tâm nhìn cậu mất giây xong mới đặt một chén canh trước mặt cậu. “Thật ngạc nhiên”
Cố Miểu vừa ăn canh vừa lén nhìn lớp băng trên tay Tưởng Thừa.
“Không sao rồi”. Cố Phi chụp lấy tay Tưởng Thừa, đưa đến trước mặt Cố Miểu. “Em xem nè”.
Tưởng Thừa bị thương tay phải, vốn là cầm đũa không vững, bị cậu chụp một phát, đôi đũa rớt luôn ra ngoài.
Cố Miểu cẩn thận chạm nhẹ vết thương trên tay cậu.
“Buông tay”. Đinh Trúc Tâm vỗ lên tay Cố Phi, nhặt đôi đũa lên. “Tay người ta còn bị thương mà em nắm mạnh như vậy à”.
“Tôi đi rửa”. Cố Phi đưa tay lấy đôi đũa.
“Tôi đi….”. Tưởng Thừa muốn đứng lên.
“Hai em ngồi đi, chị không ăn”. Đinh Trúc Tâm đứng dậy đi ra ngoài bằng cửa sau.
“Chị ấy không ăn?”. Tưởng Thừa ngẩn người, trên bàn là ba bộ chén đũa, trong nhất thời cậu hơi lúng túng, không phải là chỉ có ba bộ chén đũa mà do cậu tới nên một người phải nhịn chứ?
“Suốt bao năm nay chị ấy không ăn tối”. Cố Phi đưa đũa của mình đến cho cậu. “Tôi cũng bó tay”.
“Không cần gấp”. Tưởng Thừa nói.
“Không gấp à”. Cố Phi quay đầu sang nhìn cậu. “Tôi thấy cậu đói đến mắt mờ luôn rồi kìa”.
“Biến”. Tưởng Thừa cầm lấy đôi đũa, gắp thịt dê bỏ vào miệng.
Thì rằng mà là đang đói bụng, món thịt dê này quả thật là top 3 món ngon nhất cậu ăn trong vòng 2 năm nay.
Lúc Đinh Trúc Tâm trở lại nhìn thấy đôi đũa trong tay Tưởng thừa, ngẩn người, lấy đôi đũa vừa rửa xong bỏ xuống trước mặt Cố Phi. “Chị đi đây”.
“Ừm”. Cố Phi đứng lê, đi lấy áo khoác của cô từ quầy thu ngân.
“Không ăn một chút sao, ngon…lắm mà”. Tưởng Thừa cũng đứng lên, nói qua loa vài câu kiểu này xong lại thấy càng lúng túng.
“Mấy đứa ăn nhiều nhiều vào”. Đinh Trúc Tâm cười cười, mặc áo khoác vào. “Chị đang giảm cân”.
“À”. Tưởng Thừa ngập ngừng một hồi lại ngồi xuống, Cố Miểu chỉ vào thịt dê trong nồi, cậu gật đầu. “Anh gắp cho em”.
Cố Miểu chỉ vào cái chén không của cậu.
“Anh…… không gấp”. Tưởng Thừa xấu hổ, chuyện mình đói mờ mắt đã bị một cô bé nhìn ra, để tỏ ra mình chưa gấp, cậu không còn cách nào khác ngoài nghiêng đầu sang nhìn Cố Phi và Đinh Trúc Tâm
“Chìa khóa?”. Đinh Trúc Tâm chìa tay trước mặt Cố Phi.
“Không lạnh à”. Cố Phi lấy chìa khóa xe gắn máy từ túi ra.
“Chị biết đua xe từ lúc em còn thò lò mũi xanh”. Đinh Trúc Tâm cầm chìa khóa xoay người ra khỏi cửa tiệm.
Cố Phi liếc mắt nhìn cửa, ngồi trở lại.
Sau khi Đinh Trúc Tâm ra khỏi cửa, Tưởng thừa không hiểu vì sao mình lại thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn là sẽ rất lúng túng hồi hộp vào mỗi lần mới gặp phụ nữ.
Đinh Trúc Tâm rất đẹp, hơn nữa lại là tuýp không kiêu căng cũng chẳng thể hiện kiểu cách, lẽ ra người với nhan sắc đó mà gặp trên đường cậu còn phải liếc mắt sang nhìn ngó mấy bận.
Cậu gắp thịt dê, tay vẫn còn đau, lúc cậu mang thịt đến chén không dám quá sức, nhìn cử động của chính mình cứ như bom nổ chậm, sợ lại làm văng ra bàn.
Cố Phi cầm chiếc muôi lớn từ bên cạnh, múc mấy khối thịt lớn từ nồi ra. “Tôi nhìn cũng thấy đuối”.
“Cảm ơn” Tưởng Thừa lùa phân nửa vào chén của mình, cầm lấy chén của Cố Miểu, lùa phần còn lại vào chén của nhỏ.
“Tay làm sao bị vậy”. Cố Phi hỏi.
Tưởng Thừa không trả lời, thực sự không biết nên nói như thế nào, Cố Phi hẳn là hiểu quá rõ người trong nhà Lý Bảo Quốc, nếu như nói ra chuyện này, chỉ tổ làm cho người khác thổi phồng câu chuyện, tuy rằng Cố Phi nhìn qua không giống một kẻ có thể hùa theo những người kia.
Cậu trầm mặc hồi lâu.”Tự cắn lấy”
Cố Miểu nhìn cậu, ngẩn người xong lại nở nụ cười.
“Răng khỏe lắm”. Cố Phi gật gù. “Dù gì thì phải học yêu quý bản thân, về sau nhẹ miệng chút”
Tưởng Thừa cười với Cố Miểu, cúi đầu uống ngụm canh.
“Lát nữa cậu đi về sao?”. Cố Phi lại hỏi.
“Không về.” Lần này Tưởng Thừa trả lời rất kiên quyết.
“Có chỗ đi sao?”. Cố Phi bỏ rau xanh trong rổ vào nồi.
“Có”. Tưởng thừa nói xong lại thấy do dự, câm nín hai phút xong mới mở miệng nói tiếp. “Cậu có tiền không? Cho tôi mượn một ít”
“Bao nhiêu.” Cố Phi bỏ đũa xuống.
Tưởng thừa suy nghĩ một chút. “Năm trăm đi, giờ tôi có thể chuyển khoản bằng di động cho cậu”
“Thuê chỗ à” Cố Phi lấy bóp tiền ra, lấy năm trăm
“Cảm ơn”. Tưởng Thừa nhận tiền, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, cầm điện thoại nói. “Cậu add friend tôi đi, để tôi accept cậu”
“Ra ngoài đường cái đi 200m có chỗ rẽ, đi vào đến đầu đường sẽ có một căn “. Cố Phi lấy điện thoại ra nhấp mấy cái. “Không đến năm trăm.”
Tưởng Thừa nhìn cậu không lên tiếng, cầm chén lên húp một ngụm canh.
Tuy Cố Phi không đoán sai, hơn nữa cũng không thể đoán sai, trong tình huống này cậu không còn cách nào khác ngoại trừ tìm khách sạn trọ, nhưng nói thẳng ra như thế thật làm cậu thấy mất mặt.
Điện thoại vang lên một tiếng, cậu cúi đầu nhìn màn hình.
Là yêu cầu kết bạn của Cố Phi.
Bé thỏ nhỏ ngoan ngoan.
Cái nick name này thiếu chút nữa làm cậu phun hết canh lên màn hình điện thoại.
“Đây là cậu à?” Cậu đưa điện thoại di động ra trước mặt Cố Phi.
“Ừm, đáng yêu không”. Cố phi nói, mặt tỉnh rụi.
“… Thật đáng yêu. ” Tưởng Thừa hơi câm nín, nhấn nút đồng ý xong lại nhìn avatar, tông xuyệt tông với cái nick, là con thỏ màu xanh lục, nếu đoán không sai thì dựa vào nét vẽ lẫn màu sắc, người vẽ là Cố Miểu. “Con này là Cố Miểu vẽ đúng không?”
Cố Miểu ngồi bên cạnh gật đầu.
“Vẽ… rất đẹp.” Tưởng thừa dối lòng khen một câu, trình độ vẽ vời của Cố Miểu với kỹ năng trượt ván của nhỏ chênh nhau đến 724 ông nội Tiểu Minh.
Lúc chuẩn bị thanh toán khoản tiền thiếu Cổ Phi, cửa tiệm vang lên một tiếng, bị ai đó kéo xềnh xệch, sau đó lại vén màn che.
Cậu liếc mắt nhìn về bên kia, cảm thấy hơi kỳ quái, thời điểm này mà có tới mua đồ thì cũng bình thường thôi, làm gì kéo cửa vén rèm như ăn trộm thế…
Không chờ cậu nghĩ rõ, Cố Phi đã quăng điện thoại lên bàn, nhảy lên
“Hả?”. Cậu sửng sốt, gạt điện thoại di động qua, nhìn Cố Phi xông ra ngoài, bắt trộm?
Cậu đã bảo là nếu không rãnh hơi lo chuyện thiên hạ, sau này sống đến 103 tuổi cũng là chuyện nhỏ, nhưng hiện tại mình đang ở chỗ Cố Phi, Cố Phi lao ra như thế, cậu không thể ngồi yên.
Cậu đứng chuẩn bị đi ra ngoài luôn, đang muốn nói với Cố Miểu đừng đi ra, vừa cúi xuống nhìn, Cố Miểu lại cắm đầu ăn, kiểu như chẳng có chuyện gì xảy ra quanh mình cả.
“Anh đi xem”. Tưởng Thừa nói một câu, xoay người chạy ra ngoài.
Vừa mới ra ngoài cửa tiệm đã thấy Cố Phi túm cổ áo một người đàn ông đang giãy giụa kịch liệt.
Đèn đường lâu năm không sửa chữa làm tầm nhìn không rõ, cậu chỉ có thể xác nhận đây là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc quần áo quê mùa nhìn không phải đồ da, quần áo bó sát làm hiện rõ hai chân tong teo như que tăm, nhìn qua thấy hơi mắc ói.
“Mày làm gì đó! Buông tay!”. Người đàn ông kia gắng sức gỡ tay Cố Phi, nhưng từ chiều cao đến sức lực hoàn toàn không so được với Cố Phi, giãy giụa một hồi cũng không làm Cố Phi nhúc nhích được tí nào, hắn ta chỉ có thể hét thêm tiếng nữa. “Mày buông tay ra!”
“Tôi chưa từng nói là anh đừng để tôi thấy mặt lần nữa sao?”. Cố Phi gằn giọng nói.
“Mày nghĩ mày là ai? Tao đéo thèm quan tâm mày đã nói hay chưa, nói rồi thì sao?”. Người này đưa mặt đến sát bên Cố Phi. “Bây giờ tao ở đây đó, mày thấy tao rồi đúng không? Thì sao? Mày…”.
Người kia huyên thuyên chuyện nọ xọ chuyện kia chưa xong, Cố Phi cầm cổ áo hắn ta kéo qua thân cây bên cạnh.
Người đàn ông cứ như một con búp bê mềm oặt bị quất cả thân người lên thân cây khô
“Oành” một tiếng.
Tưởng thừa cảm thấy mắt mình bị dư chấn từ âm thanh này làm cho bị đảo một vòng, giờ cậu mới biết là thân người ta đập vào thân cây có thể phát ra tiếng động lớn vậy.
Vừa xong một tiếng này, thế giới như yên tĩnh.
Người đàn ông kia dán chặt vào thân cây chừng hai giây đồng hồ, chậm rãi trượt chân xuống, quỳ trên mặt đất, sau đó lệch về một bên, cứ thế bất động.
“Đệt!” Tưởng thừa tiến hai bước về bên kia, chết rồi?.
Nhìn chăm chú một hồi người kia vẫn không nhúc nhích, cậu quay đầu lại nhìn Cố Phi, câm nín một hồi lâu…
Tuy là tên đó gầy, thân cũng không cao, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, cứ thế bị Cố Phi túm cổ đập mạnh vào thân cây, buông ra là chỉ cần hai ba giây đã…
Cậu đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, thân thủ này của Cố Phi, giết người một phát thật dễ như bỡn.
“Đi vào”. Cố phi liếc mắt nhìn cậu, bước về phía trong cửa hàng. “Không thấy lạnh sao?”.
“Là ai vậy?”. Tưởng thừa phục hồi tinh thần trở lại. “Vứt ở đó xong bỏ mặc? Bị chết cóng thì sao?”
“Bị chết cóng thì xem như giết người diệt khẩu vậy”. Cố Phi cười cười.
/150
|