Tiệm bánh nhân thịt nhà Vương Húc mới sáng sớm mở cửa đã rất đông khách, bữa sáng đo ăn hai cái bánh nhân thịt rất là thích thú, cả đám vừa đến tiệm đã không còn chỗ ngồi, chỉ có thể vào phòng ăn trong nhà ngồi ăn.
“Không có nhân thịt lừa, đến trưa mới có.” – Vương Húc cầm hai cái giỏ chứa bánh bỏ lên trên bàn, rồi cầm một chậu canh thịt dê tới – “Hai người các cậu hôm nay ra khỏi cửa chung lúc à?”
Vương Húc vừa hỏi, Tưởng Thừa đã lập tức cảm thấy chột dạ, cầm cái bánh nhân thịt cắn một miếng lớn, không nói gì.
“Ừm.” – Cố Phi trả lời.
“Hôm nay cậu dậy sớm thế sao” – Vương Húc đem rổ nhỏ đẩy lên trước mặt Cố Miểu – “Không phải hay đến muộn sao… Miểu Miểu, hôm nay không có nhân thịt lừa, em nếm thử vị khác nhé.”
“Miểu Miểu cái gì mà Miểu Miểu?” – Cố Phi nói – “Không thấy ghê à?”
“Buồn nôn sao?” – Vương Húc ngồi xuống vừa ăn vừa nói – “Rõ ràng là một tiểu Loli*, vốn phải như mầm cỏ xinh đẹp, đằng này ngược lại, cậu làm cho nó trông như một thằng nhóc hoang dã, tôi như là còn chưa từng thấy nó mặc váy.”
(*Loli: bắt nguồn từ tiểu thuyết Lolita, nói trắng ra có ý nghĩa là “cô gái nhỏ”, ở Á Châu chỉ các cô bé từ 8 tới 14 tuổi (nơi khác có thể không giống), nghĩa rộng còn chỉ tới những người phụ nữ nhìn qua giống với các cô bé nhỏ)
“Nó muốn chơi trượt ván” – Cố Phi nói – “Mặc làm sao được? Cậu cố mặc cho nó, nó cũng không chịu mặc.”
“Ày” – Vương Húc thở dài, sau khi ăn vài miếng lại lấy điện thoại ra, ngón tay quệt quệt mấy cái, điện thoại di động vang lên răng rắc một tiếng.
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Vương Húc, phát hiện camera di động của tên này đang đối diện mình: “Cậu làm gì hả?”
“Chụp hình đó, về sau biết đâu mặt tiền cửa tiệm nhà tôi trang hoàng lại, đến lúc đó treo lên quảng cáo.” – Vương Húc cười nói, đem điện thoại di động thả lại trong túi.
“Cút. ” – Tưởng Thừa nhìn hắn – “Xóa đi.”
“Tôi chụp nhiều người như vậy, cũng không thấy ai bảo tôi xóa nha” – Vương Húc rất kiên định nói – “Không xóa, cùng lắm thì tôi không treo bên ngoài thôi”.
Tưởng Thừa lười để ý đến cậu ta, tiếp tục ăn bánh nhân thịt.
Ăn xong điểm tâm ra khỏi cửa tiệm, Cố Miểu đạp trên ván trượt nhìn lên Cố Phi, Cố Phi khom lưng cũng nhìn cô bé: “Có nhớ anh nói chỉ có thể chơi ván trượt chỗ nào chưa?”
Cố Miểu gật gật đầu.
“Đi đi, hôm nay anh có việc không về ăn cơm được.” – Cố Phi nói – “Có lẽ sẽ về nhà tầm giờ hôm qua.”
Cố Miểu lần nữa gật gật đầu, lại xoay mặt nhìn qua Tưởng Thừa.
“Thừa ca hôm nay không qua nhà chúng ta, hôm qua là do có việc mới đến.” – Cố Phi nói.
Cố Miểu vẫn nhìn Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa đành phải khom lưng nhìn cô bé: – “Lần sau anh rãnh lại tìm em chơi nhé?”
Cố Miểu không có phản ứng.
“Phải nói chính xác thời gian ” – Cố Phi ở một bên nói – “Cậu nói ‘lần sau’ nó không hiểu được.”
“Vậy…” – Tưởng Thừa do dự, suy nghĩ hồi lâu – “Ngày mai đi, ngày mai thi đấu xong, kêu anh trai em mang em theo cùng với mấy người trong đội bóng tụi anh ăn cơm chung được không? Mình có thể ngồi cùng nhau”.
Cố Miểu cuối cùng cũng gật gật đầu, đạp lên ván trượt, theo hướng về nhà đi mất.
“Bọn mình chen tí nha?” – Vương Húc mang cặp sách đi ra, nhìn thấy tiểu màn thầu của Cố Phi là lập tức hăng hái – “Tưởng Thừa, mình chen phía sau đi?”
“… Chen lên sao? Cậu?” – Tưởng Thừa có chút không nói nên lời, tại chổ coi như đã lớn hơn một chút của chiếc xe nhưng cùng với Cố Miểu chen ở phía sau cũng đã rất vất vả rồi.
“Chen lấn lên thôi.” – Vương Húc nói.
Tưởng Thừa nhìn nét mặt kiên quyết không lên ngồi sẽ không từ bỏ của cậu ta, đành phải lên xe, tận lực dựa vào ở kế bên, lúc Vương Húc chen vào, xe nhún xuống một chút.
Đợi thêm Cố Phi lên, cậu cảm giác như gầm xe cũng sắp rớt xuống mặt đất.
“Có khi nào chạy nửa đường đã rã ra rồi không?” – Tưởng Thừa nói.
“Không đâu.” – Cố Phi quay đầu xe, lái về hướng trường học – “Có lúc chở hàng rất nặng cũng không thành vấn đề, hai cậu gộp lại nặng được bao nhiêu”.
“Không phải còn có thêm cậu sao?” – Tưởng Thừa nói, ba người lớn chen bên trong một chiếc màn thầu nhỏ, ven đường đầy người nhìn vào bên trong.
“Ấm áp.” – Vương Húc nói.
“Phí lời, hiện tại vốn cũng đâu có gì lạnh, đã là thi đấu bóng rổ mùa xuân rồi.” – Tưởng Thừa nói.
“À đúng rồi, buổi chiều vẫn luyện tập chứ?” – Vương Húc hỏi.
“Tôi với Tưởng Thừa có việc” – Cố Phi nói – “Tôi có gọi cho Lý Viêm với mấy người kia tới luyện với mấy cậu rồi”.
“Các cậu muốn đi làm gì?” – Vương Húc lập tức truy hỏi.
Cố Phi không để ý tới cậu ta, Vương Húc liền quay qua nhìn chằm chằm Tưởng Thừa, Tưởng Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ không biết.
“Đệt.” – Vương Húc có chút khó chịu mà sửa sang lại quần áo – “Còn giữ bí mật nữa sao, học trò nhỏ?”
Tưởng Thừa phát hiện Cố Phi đối với tất cả mọi ánh nhìn đều không có chút ảnh hưởng, lái chiếc tiểu màn thầu tuổi già còn chưa tính, trên xe chen chúc ba người cũng chưa tính, cậu ta còn có thể điềm nhiên không coi ai ra gì lái một mạch vào chỗ gửi xe.
Trong ánh nhìn vây quanh tứ phía của học sinh Cao trung số 4, bước xuống xe.
“Bao nhiêu người trơ mắt ra nhìn nha” – Vương Húc vừa leo ra ngoài vừa nói, giọng điệu thế này, nghe ra chừng cũng không có ảnh hưởng gì.
Hoặc là nói không phải không có gì ảnh hưởng mà là sung sướng quá, dù sao cậu ta cũng muốn làm lão đại của thiên hạ, cần được nhiều người chú ý.
Kiểu người như Tưởng Thừa lại rất không thích bị người khác vây xem, vừa bị vây xem liền vọt chạy ra lửa, lúc xuống xe lại hối hận là đã không mang theo khẩu trang.
Vừa mới xuống xe một chút liền nghe cách đó mấy mét có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Đó là Tưởng Thừa phải không?”
“Đúng đó.” – Một nữ sinh khác trả lời.
Phía sau nói cái gì cậu cũng không nghe tiếp nữa, cái thái độ hưng phấn pha giọng điệu tìm tòi nghiên cứu làm Tưởng Thừa có chút bất an, không tự chủ được liền nhớ tới bài post “mắt hủ nữ nhìn đâu cũng thấy tình trai” kia, bắt đầu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“Nhưng theo tôi thấy, hai cậu không luyện tập cũng rất đúng đắn.” – Vương Húc vừa đi vào cổng trường vừa nói – “Hai ngày nay lớp 2 luôn nghiên cứu video chúng ta thi đấu, còn tìm người hỏi thăm thực lực của Tưởng Thừa, chúng ta vẫn phải che giấu một chút, ngày mai nếu chúng ta thắng nữa thì trận sau sẽ đụng mặt lớp 2.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.
Vương Húc tiếp tục rất hào hứng mà nói: “Tôi cảm thấy chiến thuật của chúng ta …”
“Thừa Thừa? Thừa Thừa?” – Phía sau truyền đến thanh âm một phụ nữ – “Tưởng Thừa?”
Tưởng Thừa ngẩn người, quay đầu lại.
“Con là Tưởng Thừa?” – Người phụ nữ đứng phía sau mang chút kích động nhìn cậu – “Phải không? Ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, con lớn lên thật giống quá…”
Tưởng Thừa liếc mắt một cái liền nhận ra người này ăn mặc rất quê mùa lại còn thấy hơi bẩn thỉu này, chính là người hôm qua đánh nhau ở lối vào tòa nhà với Lý Bảo Quốc.
Là mẹ ruột của cậu.
“Bà…” – Trong giây lát Tưởng Thừa không ứng phó kịp, thậm chí còn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể sững sờ ở chỗ cũ nhìn bà ta.
“Ai vậy?” – Vương Húc ở bên cạnh hỏi.
“Con vẫn chưa lên lớp mà phải không?” – Người phụ nữ khập khiễng đi tới, giơ tay ra bắt lấy tay cậu – “Ta là…”
Một nắm này của bà ta, sức lực vô cùng lớn, Tưởng Thừa phản xạ có điều kiện cộng thêm sợ hãi, đột nhiên hất tay một cái đẩy bà ta ra: “Đừng…”
Đừng đụng vào tôi.
Mấy chữ sau Tưởng Thừa nén lại không nói ra.
“Vẫn chưa có reng chuông” – Trong mắt người phụ nữ nhất thời ánh lên nước mắt – “Con chưa phải lên lớp mà đúng không?”
Bên cạnh đã có không ít người nhìn qua, trong đầu Tưởng Thừa tung lên, hoàn toàn không biết nên làm sao đối mặt với người phụ nữ này, sau khi sửng sốt một hồi, cậu đem cặp sách đưa cho Cố Phi: “Giúp tôi… mang lên lớp.”
“Ừm.” – Cố Phi nhận lấy cặp sách của cậu.
“Qua bên kia nói đi.” – Tưởng Thừa nâng nâng cằm hướng con phố đối diện.
“À được, được.” Người phụ nữ gật đầu, đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú trên mặt cậu.
“Đây là chuyện gì vậy? Có muốn…” Vương Húc đại khái cũng bị cảnh tượng này làm choáng, cũng định đi theo.
Cố Phi giơ tay ngăn cản lại: “Không phải chuyện của cậu, đi thôi”.
Tưởng Thừa đầu óc trống rỗng đi qua phố, đến một góc ít người mới dừng lại, xoay người.
“Ta là mẹ con” – Người phụ nữ chỉ vào bản thân, ngón tay chỉ chỉ trước ngực mình – “Ta là mẹ của con a… Lý Bảo Quốc không nói gì với con về mẹ đúng không? Lão ta chắc chắn sẽ không nói với con, chắc chắn sẽ không, trong đầu thứ cặn bã đó chắc chắn là sẽ quyết không nói với con…”
Tưởng Thừa trừng mắt nói không nên lời, người phụ nữ mới nhìn qua mang mấy phần đáng thương lại có thể thốt ra những lời thô tục làm cho cậu trong thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào.
“Lúc trước cho con đi, thằng chả không có bàn qua với mẹ…” – Người phụ nữ cũng không cho cậu có cơ hội nói chuyện, vẫn cứ nói không ngừng, nói đến một nửa rồi bắt đầu khóc, dùng cổ tay áo lau nước mắt – “Tên mẹ muốn đặt cho con đã nghĩ ra xong rồi, anh con gọi là Lý Huy*, con là Lý Minh hoặc Lý Quang… Lão đã đưa con đi rồi, mẹ cùng lão cãi nhau, lão đánh luôn mẹ… Cái thứ dương v*t đó…”
(*Huy có nghĩa là sáng chói)
“Tôi…” Tưởng Thừa không cách nào hình dung cảm giác trong lòng mình, chỉ cảm thấy muốn chặn tiếng nói bà ta lại.
Hiện giờ xem ra kỹ năng trước nay của cậu đã phát huy hiệu quả lớn nhất, trước đây lúc cậu không muốn nghe Thẩm Nhất Thanh răn dạy sẽ làm cho mình như đi vào cõi thần tiên, cho dù có nghe hay không nghe, cậu cũng đều không nhớ rõ nội dung.
Nhưng so với người “mẹ ruột” đang ở trước mắt…
“Theo mẹ trở về đi!” – Người phụ nữ đột nhiên bắt được cánh tay cậu lắc mạnh, làm cậu bị tỉnh lại – “Theo mẹ về đi!”
“Đừng!” – Tưởng Thừa đột nhiên rút tay ra lui hai bước, vẫn không ngăn được mấy chữ kia thốt ra – “Đụng vào tôi!”
“… Mày chê mẹ phải không?” – Người phụ nữ nhìn cậu – “Là ngại mẹ ruột mày không có tiền hả? Chê mẹ làm mày mất mặt hả? Cha mày có tiền à! Lão đang chờ lừa gạt tiền của mày kìa!”.
“Tôi không có.” – Tưởng Thừa có chút cố hết sức nói – ” Giờ tôi phải lên lớp, tôi…”
“Người nhà nhận nuôi mày rất có tiền chứ gì?” – Bà ta cũng không khóc nữa, ánh mắt ở trên người cậu quét qua quét lại, trên mặt nói không rõ là khinh thường hay là bi thương – “Nhìn kìa, ăn mặc như một đại thiếu gia”.
“Tôi phải lên lớp.” – Tưởng Thừa hít một hơi, quay người chuẩn bị đi về phía cửa trường.
“Không có lương tâm mà!” – Bà ta đột nhiên nhào lên người cậu nện mạnh hai cái – “Mày không có lương tâm a! Nhà không giống nhà! Con trai không thèm nhận mẹ! Số tao khổ quá –––”
“Bà điên rồi sao!” – Tưởng Thừa thực sự chịu không nỗi, rống lên một tiếng, ngăn tay bà ta lại – “Bà với Lý Bảo Quốc có thù hận gì thì hai người tự đi mà giải quyết! Cả hai người con mẹ nó tôi đều không muốn nhận ai!”
Rống xong câu này cậu xoay người rời đi, đi được hai bước liền dứt khoát sải chân chạy, giống như có người cầm dao ở phía sau đuổi theo chém.
Cửa trường đã đóng, cậu không ngừng lại, theo phía bờ tường rào đằng trước lao nhanh như điên, cuối cùng dựa vào trên một cái cây ven đường.
Người phụ nữ kia có đuổi theo hay không cậu không biết, theo cũng không thể theo kịp, nhưng cậu không có dũng khí để quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Ngây người một hồi, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Phi.
– Cậu leo tường ở chỗ nào vậy.
Tường rào Cao trung số 4 quả thật là cao, sát bên tường cũng không ít cửa tiệm nhỏ, căn bản vào không được, nhưng cậu đang gấp gáp muốn vào trường học, vô cùng cấp thiết.
Tin nhắn trả lời của Cố Phi đến rất nhanh.
– Chỗ đó vốn leo không được, cửa sau ở phía bắc, trèo vào kế bên quầy bán quà vặt, bên trong tường có gạch vỡ.
Tưởng Thừa tìm thấy được quầy bán quà vặt mà Cố Phi nói, dựa vào tường rào có cái bệ rác thải, đạp lên có thể trèo lên tường, lên tường rồi có thể thấy được bên trong có một đống gạch chồng chất lung tung.
Nhảy xuống thế này không có chút trình độ có thể làm cổ chân gãy ngay tắp lự.
“Nhảy đi.” – Ông chủ quầy quà vặt ôm cánh tay dựa tường nhìn cậu, lớn họng nói một câu – “Lúc này không có giáo viên, mấy phút nữa sẽ có người tới canh đó.”
“Đ*t.” – Tưởng Thừa may mà không bị ông ta lớn họng như vậy dọa sợ đến mức ngã xuống luôn.
Cậu nhìn chung quanh không có ai, từ trên tường rào nhảy xuống.
Khá tốt, giẫm ở trên mấy khối gạch lảo đảo hai lần, không có chân nào giẫm vào khe gạch.
Lúc tiến vào phòng học, thầy Từ đang đứng ở trên bục giảng, phía dưới một loạt đang ăn sáng, không biết còn cho rằng đây là cậu với ánh sáng được giao phó đến để thị sát bữa sáng.
“Em đến muộn à?” – thầy Từ nhìn thấy cậu đã hết hồn.
“Đi tè ạ” – Tưởng Thừa nói.
Trở lại chỗ ngồi, Cố Phi liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.
“Đ*t” – Tưởng Thừa thấp giọng nói một câu.
Cậu vô cùng muốn nói cái gì đó, vô cùng muốn mắng người, vô cùng muốn oán giận, vô cùng muốn tìm một chỗ rống to vài tiếng, vô cùng muốn ôm chặt đầu khóc một trận.
Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể sững sờ ngồi ở chỗ này, không thể làm được gì.
Miễn cưỡng mà kìm nén.
Lửa uất ức ở trong thân thể cháy hừng hực, đốt đến mức cậu có thể ngửi được cả mùi khét, cái này không thể nào phát tiết lại nhịn không được, khiến nó thiêu cháy cả người cậu trong đau đớn.
Cậu muốn nói chuyện với Cố Phi, cho dù Cố Phi lúc này có nói gì với cậu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ đột nhiên bùng nổ.
Cũng may Cố Phi là một học sinh cá biệt có EQ siêu quần, vùi đầu chơi cái trò nhược trí nhược trí nhược trí nhược trí Yêu tiêu trừ không nói một lời, cũng không liếc cậu một cái.
Mà có lúc con người chính là vô tình như thế, luôn có những người nhè lúc không thích hợp đi làm ra việc không thích hợp, người như thế chính là xui xẻo.
“Thừa Thừa!” – Ngoài cửa truyền tới một âm thanh chọc ghẹo quái dị – “Thừa Thừa ––”
Tưởng Thừa mạnh mẽ quay đầu qua, thấy được một người trong đội bóng lớp 5 cười với nét mặt ngập cơn bỉ ổi, từ ngoài cửa sau đi ngang qua.
Tên này sắp tiêu đời.
Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Phi khi nghe cái âm thanh ngu ngốc đó.
Tưởng Thừa từ chỗ ngồi một phát bật dậy, lúc từ sau lưng Cố Phi băng qua, đầu gối đập ở trên lưng cậu ta, Cố Phi bất đắc dĩ vừa ho khan vừa nhìn ra bên ngoài.
Tốc độ của Tưởng Thừa rất nhanh, học sinh trong lớp vừa mới xoay đầu nhìn ra, cậu đã xông ra ngoài, một phát túm được cổ áo của tên ngu ngốc kia, một đấm nện ngay sống mũi nó.
Cú đấm này rất rất nặng, Cố Phi cảm thấy lần trước mình với Tưởng Thừa đánh nhau, Tưởng Thừa ra tay trước sau rất có hạn, mà cú đấm này lại hoàn toàn không kìm chế.
“Đệt!” – Vương Húc là người đầu tiên nhảy lên, tay chống bàn phóng qua, phóng qua được một tổ, lại vừa chống vừa nhảy qua, từ cái bàn trước mặt lại nhảy tới.
Tên này vì tham gia trò vui, thân thủ có thể miễn cưỡng tăng cao ít nhất ba cấp.
Thời điểm Tưởng Thừa nện đấm thứ hai lên mặt tên ngu ngốc, cả lớp đứng hết dậy, một đám từ cửa trước sau hướng bên ngoài chen.
“Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra!” – Thầy Từ quát to, cũng muốn đi ra ngoài, mà rất nhanh đã bị đám người đẩy ra ở đội ngũ sau cùng – “Chuyện gì xảy ra! Can ra! Can ra! Vương Húc! Đi can lại!”
“Thế này thì mẹ nó em làm sao mà can!” – Trên hành lang truyền đến giọng nói của Vương Húc.
Cố Phi đứng lên, đem ghế kéo tới phía sau đám người, đứng lên đó nhìn ra ngoài.
Bạn học ngu ngốc đã ngã trên mặt đất, Tưởng Thừa một tay bóp cổ nó, một tay vung mạnh phía trên mặt nó, nếu không phải quần chúng ùa ra xem, gào thét quá lớn, đảm bảo có thể nghe được âm thanh phát ra.
Tên ngu ngốc là của lớp 5, không tính là lão đại lớp 5, nhưng tuyệt đối giống với Vương Húc là ứng cử viên Sandy* của lớp, bị đè xuống đất đánh như vậy, lớp 5 rất nhanh liền có người tới.
(班霸 (Sandy): là người trong lớp có quyền lực lãnh đạo tuyệt đối, sẽ thường bắt nạt bạn học (nhất là kẻ yếu), còn sẽ trong phòng ngủ hô mưa gọi gió, theo nghĩa nào đó, lại chỉ là một cường giả tạo nên ảnh hưởng cực xấu trong lớp, mọi người rất ít khi đối xử thành thật với hắn).
“Cái đệt!” – Có người rống lên một tiếng, chuẩn bị xông tới.
“Đệt ai hả?!” – Vương Húc cũng rống lên, xắn ống tay áo đi qua – “Muốn đệt tao sao? Tới đi tới đi tới đi!”
Dưới tình huống không có màn mở đầu, hai lớp nhất thời đã lao vào ẩu đả nhau, cũng không có màn chửi lộn làm nóng người, toàn bộ thành viên xông thẳng vào vật lộn.
Trên hành lang chật ních học sinh, quần chúng vây xem và lớp 12 bên đó ồn ào rống to vang động trời, ở tầng này, mấy thầy cô đứng lớp đừng nói đến là duy trì trật tự, cả người đều đã bị chen lấn đến nổi không thấy thân người đâu.
Cố Phi nhảy xuống ghế, chen vào bên trong đám người, tránh được nắm đấm tới mấy lần, đến bên cạnh Tưởng Thừa.
Lúc này trên đất thằng kia đã máu me đầy mặt, mà đoán chừng bởi vì bị đánh quá ác liệt, đã khơi dậy ý chí chiến đấu dâng trào của nó, đang cùng vung nện với Tưởng Thừa.
“Tưởng Thừa” – Cố Phi kêu Tưởng Thừa, Tưởng Thừa dường như cũng không nghe thấy, cậu nhíu mày – “Thừa ca! Như vậy đã đủ rồi!”.
Thời điểm đang muốn tới kéo Tưởng Thừa ra, tên kia nằm trên đất một đấm vung mạnh đến, mục tiêu là mặt Tưởng Thừa, nhưng lại quét vào mặt Cố Phi.
Cố Phi dùng sức túm lấy tay Tưởng Thừa, mạnh mẽ kéo Tưởng Thừa ra làm cậu lảo đảo ngồi trên đất, tiếp đó là tát một cái trên mặt tên đang nằm đất kia.
Tưởng Thừa đặt mông ngồi dưới đất, mới từ trong tức giận hỗn loạn dần dần có chút hồi phục lại tinh thần.
Trên mặt đất thằng kia trợn mắt, đứng dậy xong liền nhào tới.
Cố Phi chỉ vào nó, ngón tay cơ hồ như chọc vào mắt nó mà nói: “Dám động đậy, tao cho mày nằm viện”.
Âm thanh rất lạnh, thằng kia nhất thời giống như thắng gấp tại chỗ.
Tưởng Thừa xưa nay chưa từng nghe giọng điệu đó của Cố Phi, lạnh đến mức cậu nhất thời bình tĩnh lại, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy.
Đám người bên cạnh còn hừng hực khí thế đánh nhau, cậu đứng trong đám người đột nhiên có chút mù mịt.
“Cố Phi! Cố Phi!” – Thầy Từ cuối cùng cũng cố gắng để mình hiện ra bóng dáng trong một đám hỗn độn – “Cố Phi! Can ngăn! Can ngăn! Tách tụi nó ra!”
Cố Phi không lên tiếng, quay lại tiện tay xách cổ áo một người lớp 5 kéo ném về phía sau, tên kia quay đầu lại muốn đánh, cậu đỡ tay của tên nọ, đẩy nó sang một bên.
Sau đó túm cổ áo Vương Húc lôi đi.
“Tao đ*t mẹ…” – Vương Húc chửi chưa hết câu, thấy rõ là Cố Phi thì ngậm miệng.
“Kêu người của cậu trở vào lớp đi” – Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn Vương Húc, trầm giọng nói.
“Được!” – Vương Húc gào thét – “Tất cả dừng tay! Lớp 8 trở về phòng học hết cho tôi!”.
Cố Phi lại bắt được cánh tay của một tên lớp 5 đẩy một cái.
Người trên hành lang rốt cuộc từ từ tách ra, đang dây dưa đánh nhau đều đổi thành mắng mắng chửi chửi.
“Trở vào phòng học!” – Âm thanh thầy Lỗ đột nhiên vang lên, tiết đầu tiên là của thầy ấy, phỏng chừng đến cả một hồi vẫn không ai nghe thấy tiếng quát của ông – “Ngày hôm qua ngủ quá ngon giấc rồi phải không! Muốn làm tàng đúng không! Lại đây! Ai muốn đã nghiền giơ tay lên, chơi với tôi hai ván trên sân thể dục xem thế nào! Em!”
Thầy Lỗ chỉ vào người bị Tưởng Thừa đập đến máu me đầy mặt: “Là nói em đó, mặt máu không! Nở hoa rồi rất đẹp đúng không! Là hoa loa kèn hay là hoa hướng dương hả?! Trừng mắt với tôi làm gì! Có phải muốn tôi khiêng em đi rửa mặt hay không?!”.
Mọi người chậm rãi trở về phòng học trong tiếng của thầy Lỗ, nguyên sáng sớm cứ như vậy sục sôi, không ít người còn chưa thấy đủ, trong lớp học một đám tranh cãi ầm ĩ, la hét có, không tận hứng còn mắng chửi có.
Tưởng Thừa ngồi trở lại chỗ của mình, còn chút choáng váng trên não.
Cố Phi cũng ngồi xuống, lục qua lục lại trong túi xách, cầm vài miếng băng keo cá nhân ném tới trước mặt bàn cậu.
“Làm gì?” – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta.
“Tay.” – Cố Phi nói.
Tương Thừa cúi đầu nhìn tay mình một chút, không biết từ lúc nào đã bị rách mấy chỗ, cậu không hề có cảm giác, ngay cả lúc này cũng không cảm thấy đau.
Cậu xé ra hai mảnh băng keo cá nhân dán lên.
“Ày Tưởng Thừa, Tưởng Thừa…” – Chu Kính vẻ mặt hưng phấn quay đầu lại.
Tưởng Thừa trừng cậu ta một cái, Chu Kính còn chưa nói dứt lời đaz ngoan ngoãn quay người lại ngồi đàng hoàng.
“Tưởng Thừa,” – Thầy Từ tiến vào phòng học, cau mày – “Em đi theo thầy một chút”.
Tưởng Thừa đứng lên, theo thầy Từ đi ra khỏi phòng học.
“Em có chuyện gì vậy?” – Thầy Từ dẫn cậu vừa đi xuống lầu vừa hỏi – “Tự dưng sao lại đi đánh nhau?”
Tưởng Thừa trầm mặc không lên tiếng.
“Là do chơi bóng sao?” – Thầy Từ quay đầu lại hỏi – “Cũng không đúng, việc chơi bóng thì đầu sỏ phải là Vương Húc mới đúng.”
Tưởng Thừa vẫn không lên tiếng.
Thầy Từ đi thẳng đến bên sân thể dục mới dừng lại, thở dài: “Tưởng Thừa à, chuyện ngày hôm nay chắc là em sẽ bị lôi đến phòng giáo dục, em phải nói với thầy một tiếng, có chuyện gì xảy ra, thầy mới có thể nói giúp em với thầy chủ nhiệm giáo dục, tình huống như vậy thế nào cũng phải xử phạt đó!”.
Xử phạt có cái gì đáng sợ.
Trên người cậu bây giờ vẫn còn đang mang xử phạt của trước đây.
Xử phạt không đáng sợ, đáng sợ chính là cậu căn bản không biết phải nói như thế nào.
Em đánh nó là vì nó nhại kiểu người phụ nữ kia nói chuyện.
Nhại người phụ nữ kia nói chuyện là muốn đánh?
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì người phụ nữ kia là mẹ ruột em?
Việc này theo lẽ thường giải thích không khó, nhưng đối với cậu mà nói, lại rất khó.
Tưởng Thừa nhìn thầy Từ, thời gian rất lâu mới nói một câu: “Tùy ý vậy”.
“Không có nhân thịt lừa, đến trưa mới có.” – Vương Húc cầm hai cái giỏ chứa bánh bỏ lên trên bàn, rồi cầm một chậu canh thịt dê tới – “Hai người các cậu hôm nay ra khỏi cửa chung lúc à?”
Vương Húc vừa hỏi, Tưởng Thừa đã lập tức cảm thấy chột dạ, cầm cái bánh nhân thịt cắn một miếng lớn, không nói gì.
“Ừm.” – Cố Phi trả lời.
“Hôm nay cậu dậy sớm thế sao” – Vương Húc đem rổ nhỏ đẩy lên trước mặt Cố Miểu – “Không phải hay đến muộn sao… Miểu Miểu, hôm nay không có nhân thịt lừa, em nếm thử vị khác nhé.”
“Miểu Miểu cái gì mà Miểu Miểu?” – Cố Phi nói – “Không thấy ghê à?”
“Buồn nôn sao?” – Vương Húc ngồi xuống vừa ăn vừa nói – “Rõ ràng là một tiểu Loli*, vốn phải như mầm cỏ xinh đẹp, đằng này ngược lại, cậu làm cho nó trông như một thằng nhóc hoang dã, tôi như là còn chưa từng thấy nó mặc váy.”
(*Loli: bắt nguồn từ tiểu thuyết Lolita, nói trắng ra có ý nghĩa là “cô gái nhỏ”, ở Á Châu chỉ các cô bé từ 8 tới 14 tuổi (nơi khác có thể không giống), nghĩa rộng còn chỉ tới những người phụ nữ nhìn qua giống với các cô bé nhỏ)
“Nó muốn chơi trượt ván” – Cố Phi nói – “Mặc làm sao được? Cậu cố mặc cho nó, nó cũng không chịu mặc.”
“Ày” – Vương Húc thở dài, sau khi ăn vài miếng lại lấy điện thoại ra, ngón tay quệt quệt mấy cái, điện thoại di động vang lên răng rắc một tiếng.
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Vương Húc, phát hiện camera di động của tên này đang đối diện mình: “Cậu làm gì hả?”
“Chụp hình đó, về sau biết đâu mặt tiền cửa tiệm nhà tôi trang hoàng lại, đến lúc đó treo lên quảng cáo.” – Vương Húc cười nói, đem điện thoại di động thả lại trong túi.
“Cút. ” – Tưởng Thừa nhìn hắn – “Xóa đi.”
“Tôi chụp nhiều người như vậy, cũng không thấy ai bảo tôi xóa nha” – Vương Húc rất kiên định nói – “Không xóa, cùng lắm thì tôi không treo bên ngoài thôi”.
Tưởng Thừa lười để ý đến cậu ta, tiếp tục ăn bánh nhân thịt.
Ăn xong điểm tâm ra khỏi cửa tiệm, Cố Miểu đạp trên ván trượt nhìn lên Cố Phi, Cố Phi khom lưng cũng nhìn cô bé: “Có nhớ anh nói chỉ có thể chơi ván trượt chỗ nào chưa?”
Cố Miểu gật gật đầu.
“Đi đi, hôm nay anh có việc không về ăn cơm được.” – Cố Phi nói – “Có lẽ sẽ về nhà tầm giờ hôm qua.”
Cố Miểu lần nữa gật gật đầu, lại xoay mặt nhìn qua Tưởng Thừa.
“Thừa ca hôm nay không qua nhà chúng ta, hôm qua là do có việc mới đến.” – Cố Phi nói.
Cố Miểu vẫn nhìn Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa đành phải khom lưng nhìn cô bé: – “Lần sau anh rãnh lại tìm em chơi nhé?”
Cố Miểu không có phản ứng.
“Phải nói chính xác thời gian ” – Cố Phi ở một bên nói – “Cậu nói ‘lần sau’ nó không hiểu được.”
“Vậy…” – Tưởng Thừa do dự, suy nghĩ hồi lâu – “Ngày mai đi, ngày mai thi đấu xong, kêu anh trai em mang em theo cùng với mấy người trong đội bóng tụi anh ăn cơm chung được không? Mình có thể ngồi cùng nhau”.
Cố Miểu cuối cùng cũng gật gật đầu, đạp lên ván trượt, theo hướng về nhà đi mất.
“Bọn mình chen tí nha?” – Vương Húc mang cặp sách đi ra, nhìn thấy tiểu màn thầu của Cố Phi là lập tức hăng hái – “Tưởng Thừa, mình chen phía sau đi?”
“… Chen lên sao? Cậu?” – Tưởng Thừa có chút không nói nên lời, tại chổ coi như đã lớn hơn một chút của chiếc xe nhưng cùng với Cố Miểu chen ở phía sau cũng đã rất vất vả rồi.
“Chen lấn lên thôi.” – Vương Húc nói.
Tưởng Thừa nhìn nét mặt kiên quyết không lên ngồi sẽ không từ bỏ của cậu ta, đành phải lên xe, tận lực dựa vào ở kế bên, lúc Vương Húc chen vào, xe nhún xuống một chút.
Đợi thêm Cố Phi lên, cậu cảm giác như gầm xe cũng sắp rớt xuống mặt đất.
“Có khi nào chạy nửa đường đã rã ra rồi không?” – Tưởng Thừa nói.
“Không đâu.” – Cố Phi quay đầu xe, lái về hướng trường học – “Có lúc chở hàng rất nặng cũng không thành vấn đề, hai cậu gộp lại nặng được bao nhiêu”.
“Không phải còn có thêm cậu sao?” – Tưởng Thừa nói, ba người lớn chen bên trong một chiếc màn thầu nhỏ, ven đường đầy người nhìn vào bên trong.
“Ấm áp.” – Vương Húc nói.
“Phí lời, hiện tại vốn cũng đâu có gì lạnh, đã là thi đấu bóng rổ mùa xuân rồi.” – Tưởng Thừa nói.
“À đúng rồi, buổi chiều vẫn luyện tập chứ?” – Vương Húc hỏi.
“Tôi với Tưởng Thừa có việc” – Cố Phi nói – “Tôi có gọi cho Lý Viêm với mấy người kia tới luyện với mấy cậu rồi”.
“Các cậu muốn đi làm gì?” – Vương Húc lập tức truy hỏi.
Cố Phi không để ý tới cậu ta, Vương Húc liền quay qua nhìn chằm chằm Tưởng Thừa, Tưởng Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ không biết.
“Đệt.” – Vương Húc có chút khó chịu mà sửa sang lại quần áo – “Còn giữ bí mật nữa sao, học trò nhỏ?”
Tưởng Thừa phát hiện Cố Phi đối với tất cả mọi ánh nhìn đều không có chút ảnh hưởng, lái chiếc tiểu màn thầu tuổi già còn chưa tính, trên xe chen chúc ba người cũng chưa tính, cậu ta còn có thể điềm nhiên không coi ai ra gì lái một mạch vào chỗ gửi xe.
Trong ánh nhìn vây quanh tứ phía của học sinh Cao trung số 4, bước xuống xe.
“Bao nhiêu người trơ mắt ra nhìn nha” – Vương Húc vừa leo ra ngoài vừa nói, giọng điệu thế này, nghe ra chừng cũng không có ảnh hưởng gì.
Hoặc là nói không phải không có gì ảnh hưởng mà là sung sướng quá, dù sao cậu ta cũng muốn làm lão đại của thiên hạ, cần được nhiều người chú ý.
Kiểu người như Tưởng Thừa lại rất không thích bị người khác vây xem, vừa bị vây xem liền vọt chạy ra lửa, lúc xuống xe lại hối hận là đã không mang theo khẩu trang.
Vừa mới xuống xe một chút liền nghe cách đó mấy mét có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Đó là Tưởng Thừa phải không?”
“Đúng đó.” – Một nữ sinh khác trả lời.
Phía sau nói cái gì cậu cũng không nghe tiếp nữa, cái thái độ hưng phấn pha giọng điệu tìm tòi nghiên cứu làm Tưởng Thừa có chút bất an, không tự chủ được liền nhớ tới bài post “mắt hủ nữ nhìn đâu cũng thấy tình trai” kia, bắt đầu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
“Nhưng theo tôi thấy, hai cậu không luyện tập cũng rất đúng đắn.” – Vương Húc vừa đi vào cổng trường vừa nói – “Hai ngày nay lớp 2 luôn nghiên cứu video chúng ta thi đấu, còn tìm người hỏi thăm thực lực của Tưởng Thừa, chúng ta vẫn phải che giấu một chút, ngày mai nếu chúng ta thắng nữa thì trận sau sẽ đụng mặt lớp 2.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.
Vương Húc tiếp tục rất hào hứng mà nói: “Tôi cảm thấy chiến thuật của chúng ta …”
“Thừa Thừa? Thừa Thừa?” – Phía sau truyền đến thanh âm một phụ nữ – “Tưởng Thừa?”
Tưởng Thừa ngẩn người, quay đầu lại.
“Con là Tưởng Thừa?” – Người phụ nữ đứng phía sau mang chút kích động nhìn cậu – “Phải không? Ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, con lớn lên thật giống quá…”
Tưởng Thừa liếc mắt một cái liền nhận ra người này ăn mặc rất quê mùa lại còn thấy hơi bẩn thỉu này, chính là người hôm qua đánh nhau ở lối vào tòa nhà với Lý Bảo Quốc.
Là mẹ ruột của cậu.
“Bà…” – Trong giây lát Tưởng Thừa không ứng phó kịp, thậm chí còn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể sững sờ ở chỗ cũ nhìn bà ta.
“Ai vậy?” – Vương Húc ở bên cạnh hỏi.
“Con vẫn chưa lên lớp mà phải không?” – Người phụ nữ khập khiễng đi tới, giơ tay ra bắt lấy tay cậu – “Ta là…”
Một nắm này của bà ta, sức lực vô cùng lớn, Tưởng Thừa phản xạ có điều kiện cộng thêm sợ hãi, đột nhiên hất tay một cái đẩy bà ta ra: “Đừng…”
Đừng đụng vào tôi.
Mấy chữ sau Tưởng Thừa nén lại không nói ra.
“Vẫn chưa có reng chuông” – Trong mắt người phụ nữ nhất thời ánh lên nước mắt – “Con chưa phải lên lớp mà đúng không?”
Bên cạnh đã có không ít người nhìn qua, trong đầu Tưởng Thừa tung lên, hoàn toàn không biết nên làm sao đối mặt với người phụ nữ này, sau khi sửng sốt một hồi, cậu đem cặp sách đưa cho Cố Phi: “Giúp tôi… mang lên lớp.”
“Ừm.” – Cố Phi nhận lấy cặp sách của cậu.
“Qua bên kia nói đi.” – Tưởng Thừa nâng nâng cằm hướng con phố đối diện.
“À được, được.” Người phụ nữ gật đầu, đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú trên mặt cậu.
“Đây là chuyện gì vậy? Có muốn…” Vương Húc đại khái cũng bị cảnh tượng này làm choáng, cũng định đi theo.
Cố Phi giơ tay ngăn cản lại: “Không phải chuyện của cậu, đi thôi”.
Tưởng Thừa đầu óc trống rỗng đi qua phố, đến một góc ít người mới dừng lại, xoay người.
“Ta là mẹ con” – Người phụ nữ chỉ vào bản thân, ngón tay chỉ chỉ trước ngực mình – “Ta là mẹ của con a… Lý Bảo Quốc không nói gì với con về mẹ đúng không? Lão ta chắc chắn sẽ không nói với con, chắc chắn sẽ không, trong đầu thứ cặn bã đó chắc chắn là sẽ quyết không nói với con…”
Tưởng Thừa trừng mắt nói không nên lời, người phụ nữ mới nhìn qua mang mấy phần đáng thương lại có thể thốt ra những lời thô tục làm cho cậu trong thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào.
“Lúc trước cho con đi, thằng chả không có bàn qua với mẹ…” – Người phụ nữ cũng không cho cậu có cơ hội nói chuyện, vẫn cứ nói không ngừng, nói đến một nửa rồi bắt đầu khóc, dùng cổ tay áo lau nước mắt – “Tên mẹ muốn đặt cho con đã nghĩ ra xong rồi, anh con gọi là Lý Huy*, con là Lý Minh hoặc Lý Quang… Lão đã đưa con đi rồi, mẹ cùng lão cãi nhau, lão đánh luôn mẹ… Cái thứ dương v*t đó…”
(*Huy có nghĩa là sáng chói)
“Tôi…” Tưởng Thừa không cách nào hình dung cảm giác trong lòng mình, chỉ cảm thấy muốn chặn tiếng nói bà ta lại.
Hiện giờ xem ra kỹ năng trước nay của cậu đã phát huy hiệu quả lớn nhất, trước đây lúc cậu không muốn nghe Thẩm Nhất Thanh răn dạy sẽ làm cho mình như đi vào cõi thần tiên, cho dù có nghe hay không nghe, cậu cũng đều không nhớ rõ nội dung.
Nhưng so với người “mẹ ruột” đang ở trước mắt…
“Theo mẹ trở về đi!” – Người phụ nữ đột nhiên bắt được cánh tay cậu lắc mạnh, làm cậu bị tỉnh lại – “Theo mẹ về đi!”
“Đừng!” – Tưởng Thừa đột nhiên rút tay ra lui hai bước, vẫn không ngăn được mấy chữ kia thốt ra – “Đụng vào tôi!”
“… Mày chê mẹ phải không?” – Người phụ nữ nhìn cậu – “Là ngại mẹ ruột mày không có tiền hả? Chê mẹ làm mày mất mặt hả? Cha mày có tiền à! Lão đang chờ lừa gạt tiền của mày kìa!”.
“Tôi không có.” – Tưởng Thừa có chút cố hết sức nói – ” Giờ tôi phải lên lớp, tôi…”
“Người nhà nhận nuôi mày rất có tiền chứ gì?” – Bà ta cũng không khóc nữa, ánh mắt ở trên người cậu quét qua quét lại, trên mặt nói không rõ là khinh thường hay là bi thương – “Nhìn kìa, ăn mặc như một đại thiếu gia”.
“Tôi phải lên lớp.” – Tưởng Thừa hít một hơi, quay người chuẩn bị đi về phía cửa trường.
“Không có lương tâm mà!” – Bà ta đột nhiên nhào lên người cậu nện mạnh hai cái – “Mày không có lương tâm a! Nhà không giống nhà! Con trai không thèm nhận mẹ! Số tao khổ quá –––”
“Bà điên rồi sao!” – Tưởng Thừa thực sự chịu không nỗi, rống lên một tiếng, ngăn tay bà ta lại – “Bà với Lý Bảo Quốc có thù hận gì thì hai người tự đi mà giải quyết! Cả hai người con mẹ nó tôi đều không muốn nhận ai!”
Rống xong câu này cậu xoay người rời đi, đi được hai bước liền dứt khoát sải chân chạy, giống như có người cầm dao ở phía sau đuổi theo chém.
Cửa trường đã đóng, cậu không ngừng lại, theo phía bờ tường rào đằng trước lao nhanh như điên, cuối cùng dựa vào trên một cái cây ven đường.
Người phụ nữ kia có đuổi theo hay không cậu không biết, theo cũng không thể theo kịp, nhưng cậu không có dũng khí để quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Ngây người một hồi, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Phi.
– Cậu leo tường ở chỗ nào vậy.
Tường rào Cao trung số 4 quả thật là cao, sát bên tường cũng không ít cửa tiệm nhỏ, căn bản vào không được, nhưng cậu đang gấp gáp muốn vào trường học, vô cùng cấp thiết.
Tin nhắn trả lời của Cố Phi đến rất nhanh.
– Chỗ đó vốn leo không được, cửa sau ở phía bắc, trèo vào kế bên quầy bán quà vặt, bên trong tường có gạch vỡ.
Tưởng Thừa tìm thấy được quầy bán quà vặt mà Cố Phi nói, dựa vào tường rào có cái bệ rác thải, đạp lên có thể trèo lên tường, lên tường rồi có thể thấy được bên trong có một đống gạch chồng chất lung tung.
Nhảy xuống thế này không có chút trình độ có thể làm cổ chân gãy ngay tắp lự.
“Nhảy đi.” – Ông chủ quầy quà vặt ôm cánh tay dựa tường nhìn cậu, lớn họng nói một câu – “Lúc này không có giáo viên, mấy phút nữa sẽ có người tới canh đó.”
“Đ*t.” – Tưởng Thừa may mà không bị ông ta lớn họng như vậy dọa sợ đến mức ngã xuống luôn.
Cậu nhìn chung quanh không có ai, từ trên tường rào nhảy xuống.
Khá tốt, giẫm ở trên mấy khối gạch lảo đảo hai lần, không có chân nào giẫm vào khe gạch.
Lúc tiến vào phòng học, thầy Từ đang đứng ở trên bục giảng, phía dưới một loạt đang ăn sáng, không biết còn cho rằng đây là cậu với ánh sáng được giao phó đến để thị sát bữa sáng.
“Em đến muộn à?” – thầy Từ nhìn thấy cậu đã hết hồn.
“Đi tè ạ” – Tưởng Thừa nói.
Trở lại chỗ ngồi, Cố Phi liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.
“Đ*t” – Tưởng Thừa thấp giọng nói một câu.
Cậu vô cùng muốn nói cái gì đó, vô cùng muốn mắng người, vô cùng muốn oán giận, vô cùng muốn tìm một chỗ rống to vài tiếng, vô cùng muốn ôm chặt đầu khóc một trận.
Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể sững sờ ngồi ở chỗ này, không thể làm được gì.
Miễn cưỡng mà kìm nén.
Lửa uất ức ở trong thân thể cháy hừng hực, đốt đến mức cậu có thể ngửi được cả mùi khét, cái này không thể nào phát tiết lại nhịn không được, khiến nó thiêu cháy cả người cậu trong đau đớn.
Cậu muốn nói chuyện với Cố Phi, cho dù Cố Phi lúc này có nói gì với cậu đi chăng nữa, cậu cũng sẽ đột nhiên bùng nổ.
Cũng may Cố Phi là một học sinh cá biệt có EQ siêu quần, vùi đầu chơi cái trò nhược trí nhược trí nhược trí nhược trí Yêu tiêu trừ không nói một lời, cũng không liếc cậu một cái.
Mà có lúc con người chính là vô tình như thế, luôn có những người nhè lúc không thích hợp đi làm ra việc không thích hợp, người như thế chính là xui xẻo.
“Thừa Thừa!” – Ngoài cửa truyền tới một âm thanh chọc ghẹo quái dị – “Thừa Thừa ––”
Tưởng Thừa mạnh mẽ quay đầu qua, thấy được một người trong đội bóng lớp 5 cười với nét mặt ngập cơn bỉ ổi, từ ngoài cửa sau đi ngang qua.
Tên này sắp tiêu đời.
Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Phi khi nghe cái âm thanh ngu ngốc đó.
Tưởng Thừa từ chỗ ngồi một phát bật dậy, lúc từ sau lưng Cố Phi băng qua, đầu gối đập ở trên lưng cậu ta, Cố Phi bất đắc dĩ vừa ho khan vừa nhìn ra bên ngoài.
Tốc độ của Tưởng Thừa rất nhanh, học sinh trong lớp vừa mới xoay đầu nhìn ra, cậu đã xông ra ngoài, một phát túm được cổ áo của tên ngu ngốc kia, một đấm nện ngay sống mũi nó.
Cú đấm này rất rất nặng, Cố Phi cảm thấy lần trước mình với Tưởng Thừa đánh nhau, Tưởng Thừa ra tay trước sau rất có hạn, mà cú đấm này lại hoàn toàn không kìm chế.
“Đệt!” – Vương Húc là người đầu tiên nhảy lên, tay chống bàn phóng qua, phóng qua được một tổ, lại vừa chống vừa nhảy qua, từ cái bàn trước mặt lại nhảy tới.
Tên này vì tham gia trò vui, thân thủ có thể miễn cưỡng tăng cao ít nhất ba cấp.
Thời điểm Tưởng Thừa nện đấm thứ hai lên mặt tên ngu ngốc, cả lớp đứng hết dậy, một đám từ cửa trước sau hướng bên ngoài chen.
“Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra!” – Thầy Từ quát to, cũng muốn đi ra ngoài, mà rất nhanh đã bị đám người đẩy ra ở đội ngũ sau cùng – “Chuyện gì xảy ra! Can ra! Can ra! Vương Húc! Đi can lại!”
“Thế này thì mẹ nó em làm sao mà can!” – Trên hành lang truyền đến giọng nói của Vương Húc.
Cố Phi đứng lên, đem ghế kéo tới phía sau đám người, đứng lên đó nhìn ra ngoài.
Bạn học ngu ngốc đã ngã trên mặt đất, Tưởng Thừa một tay bóp cổ nó, một tay vung mạnh phía trên mặt nó, nếu không phải quần chúng ùa ra xem, gào thét quá lớn, đảm bảo có thể nghe được âm thanh phát ra.
Tên ngu ngốc là của lớp 5, không tính là lão đại lớp 5, nhưng tuyệt đối giống với Vương Húc là ứng cử viên Sandy* của lớp, bị đè xuống đất đánh như vậy, lớp 5 rất nhanh liền có người tới.
(班霸 (Sandy): là người trong lớp có quyền lực lãnh đạo tuyệt đối, sẽ thường bắt nạt bạn học (nhất là kẻ yếu), còn sẽ trong phòng ngủ hô mưa gọi gió, theo nghĩa nào đó, lại chỉ là một cường giả tạo nên ảnh hưởng cực xấu trong lớp, mọi người rất ít khi đối xử thành thật với hắn).
“Cái đệt!” – Có người rống lên một tiếng, chuẩn bị xông tới.
“Đệt ai hả?!” – Vương Húc cũng rống lên, xắn ống tay áo đi qua – “Muốn đệt tao sao? Tới đi tới đi tới đi!”
Dưới tình huống không có màn mở đầu, hai lớp nhất thời đã lao vào ẩu đả nhau, cũng không có màn chửi lộn làm nóng người, toàn bộ thành viên xông thẳng vào vật lộn.
Trên hành lang chật ních học sinh, quần chúng vây xem và lớp 12 bên đó ồn ào rống to vang động trời, ở tầng này, mấy thầy cô đứng lớp đừng nói đến là duy trì trật tự, cả người đều đã bị chen lấn đến nổi không thấy thân người đâu.
Cố Phi nhảy xuống ghế, chen vào bên trong đám người, tránh được nắm đấm tới mấy lần, đến bên cạnh Tưởng Thừa.
Lúc này trên đất thằng kia đã máu me đầy mặt, mà đoán chừng bởi vì bị đánh quá ác liệt, đã khơi dậy ý chí chiến đấu dâng trào của nó, đang cùng vung nện với Tưởng Thừa.
“Tưởng Thừa” – Cố Phi kêu Tưởng Thừa, Tưởng Thừa dường như cũng không nghe thấy, cậu nhíu mày – “Thừa ca! Như vậy đã đủ rồi!”.
Thời điểm đang muốn tới kéo Tưởng Thừa ra, tên kia nằm trên đất một đấm vung mạnh đến, mục tiêu là mặt Tưởng Thừa, nhưng lại quét vào mặt Cố Phi.
Cố Phi dùng sức túm lấy tay Tưởng Thừa, mạnh mẽ kéo Tưởng Thừa ra làm cậu lảo đảo ngồi trên đất, tiếp đó là tát một cái trên mặt tên đang nằm đất kia.
Tưởng Thừa đặt mông ngồi dưới đất, mới từ trong tức giận hỗn loạn dần dần có chút hồi phục lại tinh thần.
Trên mặt đất thằng kia trợn mắt, đứng dậy xong liền nhào tới.
Cố Phi chỉ vào nó, ngón tay cơ hồ như chọc vào mắt nó mà nói: “Dám động đậy, tao cho mày nằm viện”.
Âm thanh rất lạnh, thằng kia nhất thời giống như thắng gấp tại chỗ.
Tưởng Thừa xưa nay chưa từng nghe giọng điệu đó của Cố Phi, lạnh đến mức cậu nhất thời bình tĩnh lại, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy.
Đám người bên cạnh còn hừng hực khí thế đánh nhau, cậu đứng trong đám người đột nhiên có chút mù mịt.
“Cố Phi! Cố Phi!” – Thầy Từ cuối cùng cũng cố gắng để mình hiện ra bóng dáng trong một đám hỗn độn – “Cố Phi! Can ngăn! Can ngăn! Tách tụi nó ra!”
Cố Phi không lên tiếng, quay lại tiện tay xách cổ áo một người lớp 5 kéo ném về phía sau, tên kia quay đầu lại muốn đánh, cậu đỡ tay của tên nọ, đẩy nó sang một bên.
Sau đó túm cổ áo Vương Húc lôi đi.
“Tao đ*t mẹ…” – Vương Húc chửi chưa hết câu, thấy rõ là Cố Phi thì ngậm miệng.
“Kêu người của cậu trở vào lớp đi” – Cố Phi quay đầu liếc mắt nhìn Vương Húc, trầm giọng nói.
“Được!” – Vương Húc gào thét – “Tất cả dừng tay! Lớp 8 trở về phòng học hết cho tôi!”.
Cố Phi lại bắt được cánh tay của một tên lớp 5 đẩy một cái.
Người trên hành lang rốt cuộc từ từ tách ra, đang dây dưa đánh nhau đều đổi thành mắng mắng chửi chửi.
“Trở vào phòng học!” – Âm thanh thầy Lỗ đột nhiên vang lên, tiết đầu tiên là của thầy ấy, phỏng chừng đến cả một hồi vẫn không ai nghe thấy tiếng quát của ông – “Ngày hôm qua ngủ quá ngon giấc rồi phải không! Muốn làm tàng đúng không! Lại đây! Ai muốn đã nghiền giơ tay lên, chơi với tôi hai ván trên sân thể dục xem thế nào! Em!”
Thầy Lỗ chỉ vào người bị Tưởng Thừa đập đến máu me đầy mặt: “Là nói em đó, mặt máu không! Nở hoa rồi rất đẹp đúng không! Là hoa loa kèn hay là hoa hướng dương hả?! Trừng mắt với tôi làm gì! Có phải muốn tôi khiêng em đi rửa mặt hay không?!”.
Mọi người chậm rãi trở về phòng học trong tiếng của thầy Lỗ, nguyên sáng sớm cứ như vậy sục sôi, không ít người còn chưa thấy đủ, trong lớp học một đám tranh cãi ầm ĩ, la hét có, không tận hứng còn mắng chửi có.
Tưởng Thừa ngồi trở lại chỗ của mình, còn chút choáng váng trên não.
Cố Phi cũng ngồi xuống, lục qua lục lại trong túi xách, cầm vài miếng băng keo cá nhân ném tới trước mặt bàn cậu.
“Làm gì?” – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta.
“Tay.” – Cố Phi nói.
Tương Thừa cúi đầu nhìn tay mình một chút, không biết từ lúc nào đã bị rách mấy chỗ, cậu không hề có cảm giác, ngay cả lúc này cũng không cảm thấy đau.
Cậu xé ra hai mảnh băng keo cá nhân dán lên.
“Ày Tưởng Thừa, Tưởng Thừa…” – Chu Kính vẻ mặt hưng phấn quay đầu lại.
Tưởng Thừa trừng cậu ta một cái, Chu Kính còn chưa nói dứt lời đaz ngoan ngoãn quay người lại ngồi đàng hoàng.
“Tưởng Thừa,” – Thầy Từ tiến vào phòng học, cau mày – “Em đi theo thầy một chút”.
Tưởng Thừa đứng lên, theo thầy Từ đi ra khỏi phòng học.
“Em có chuyện gì vậy?” – Thầy Từ dẫn cậu vừa đi xuống lầu vừa hỏi – “Tự dưng sao lại đi đánh nhau?”
Tưởng Thừa trầm mặc không lên tiếng.
“Là do chơi bóng sao?” – Thầy Từ quay đầu lại hỏi – “Cũng không đúng, việc chơi bóng thì đầu sỏ phải là Vương Húc mới đúng.”
Tưởng Thừa vẫn không lên tiếng.
Thầy Từ đi thẳng đến bên sân thể dục mới dừng lại, thở dài: “Tưởng Thừa à, chuyện ngày hôm nay chắc là em sẽ bị lôi đến phòng giáo dục, em phải nói với thầy một tiếng, có chuyện gì xảy ra, thầy mới có thể nói giúp em với thầy chủ nhiệm giáo dục, tình huống như vậy thế nào cũng phải xử phạt đó!”.
Xử phạt có cái gì đáng sợ.
Trên người cậu bây giờ vẫn còn đang mang xử phạt của trước đây.
Xử phạt không đáng sợ, đáng sợ chính là cậu căn bản không biết phải nói như thế nào.
Em đánh nó là vì nó nhại kiểu người phụ nữ kia nói chuyện.
Nhại người phụ nữ kia nói chuyện là muốn đánh?
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì người phụ nữ kia là mẹ ruột em?
Việc này theo lẽ thường giải thích không khó, nhưng đối với cậu mà nói, lại rất khó.
Tưởng Thừa nhìn thầy Từ, thời gian rất lâu mới nói một câu: “Tùy ý vậy”.
/150
|