Ở trong tiệm đợi tới hơn chín giờ, sau khi không có một ai tới mua đồ, Cố Phi đóng cửa, hai người cùng nhau thuận đường chầm chậm đi.
Hôm nay ăn không nhiều, mặc dù Tưởng Thừa thèm thịt, nhưng có lẽ do tâm trạng vô cùng tốt, ăn mới được mấy miếng đã no, ăn còn không nhiều bằng Cố Miểu, Cố Phi thì còn ăn ít hơn, căn bản đều là cậu ta trong lúc kiểm soát độ lửa mà tiện thể giúp nướng thịt.
"Còn muốn ăn chút gì không?" – Cố Phi hỏi.
"Thần kinh, vậy không bằng quay lại lấy đồng đồ ăn chưa hết ăn sạch." – Tưởng Thừa xoa xoa bụng, thật ra thì cảm giác ăn nửa no rất tốt, người sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm, đặc biệt là trong loại thời điểm ánh trăng vừa mới mọc lên, gió đêm vừa mới bắt đầu nhẹ nhàng quét qua ở trên đường, cùng bạn trai trên con đường không có một bóng người chậm rãi đi về phía trước không có mục tiêu.
Cũng không cần mục tiêu gì cả, thật ra rất nhiều lúc đều là như vậy, không cần thiết phải có mục tiêu, không cần phải có nguyên nhân, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần bên cạnh là người đó thì liền có thể đi tiếp.
Tưởng Thừa tới đây cũng đã lâu rồi, ở xưởng thép vẫn còn rất nhiều nơi chưa từng tới, cậu luôn cảm thấy nơi này lạc hậu và chán nản, người người đều sống tới xám xịt mù tịt, mãi cho tới bây giờ cảm giác này vẫn không hề xoa dịu đi, nhưng mà... Cậu nhìn thoáng qua Cố Phi.
Nhưng mà có Cố Phi thì lại không giống như vậy nữa, cho dù là ở nơi xa xa nhìn vào đám người, trong tim vẫn sẽ là một trận rung động, lập tức sẽ cảm thấy sắc màu ở chung quanh đều sáng lên, những gì mắt thấy, tim cảm nhận đều sẽ theo đó mà biến hóa.
Nói ra thì có chút kiểu cách, nhưng Cố Phi thật sự là liều thuốc an ủi của cậu trong loại hoàn cảnh tuyệt vọng này, là chỗ dựa lớn nhất của cậu khi phải đối mặt với tất cả những việc không vui.
Điện thoại vang lên một tiếng, có tin nhắn tới.
Cậu móc điện thoại ra xem, là của Phan Trí.
– Bàn về tình cảm ông cháu cùng với tình cảm bạn bè sao lại bị tình yêu đánh bại rồi
"Đệt?" – Tưởng Thừa ngây người, lại nhìn phía trên, phát hiện ra tối qua một giờ hơn Phan Trí có gửi một tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cậu, cậu thế nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy nó.
Cậu cười gửi lại cho Phan Trí một tin.
– Sao cậu không ba giờ sáng gửi luôn đi, tôi càng không thể thấy được
– Đừng có diện lý do, với thế cuộc bây giờ, tôi khi nào gửi cậu đều cmn không nhìn thấy đâu
– Không phải bây giờ tôi thấy rồi sao
– Ông nội à tôi nói cậu nghe, cậu tiết chế lại một chút
Thấy tin hồi âm này của Phan Trí, Tưởng Thừa bỗng một trận ngượng tới hoảng, nhớ tới chuyện tối hôm qua, lại nghĩ tới tối nay sắp còn có chuyện gì gì đó nữa... Cậu dùng khóe mắt của mình quét nhìn qua Cố Phi.
– Tôi đã cảm giác được căm phẫn của con cẩu độc thân
– Sợ nhất bầu không khí đột nhiên yên lặng.jpg
– Có chuyện gì hay không, không có tôi chấm dứt với cậu ở đây
– Cảm tình đâu hả ông nội? Cảm tình chúng ta tám tới ba giờ sáng đâu hả?
– Chúc ngủ ngon
– Ngày mốt tôi tới, vẫn là chuyến lần trước, giờ cũ
– Có mang người theo không?
– Không có ai để mang theo, còn không được nghỉ, học bù đó, tôi nói ông nội Tứ của tôi qua đời mới nghỉ được hai ngày đó
– Cậu có ông nội Tứ?
– Không có, có thật tôi dám nói ông ta qua đời sao! Đầu óc đâu, xem ra đúng là cậu đang yêu đương rồi
– Biết rồi, cậu lui xuống đi
– Được thôi ông nội, ông nội ngủ ngon
"Phan Trí?" – Cố Phi ở một bên hỏi.
"Ừm" – Tưởng Thừa có chút cảm khái, học sinh ở Tứ Trung lúc này đang bung xỏa khắp thế giới tiện thể oán trách kỳ nghỉ hè bị cắt đi hơn một nửa, ở bên đó ngay cả nghỉ hè còn không có, đúng là chênh lệch – "Cậu ta xin nghỉ tới chơi hai ngày."
"Chỉ hai ngày?" – Cố Phi có hơi bất ngờ – "Tôi tưởng cậu ta như thế nào cũng phải chơi nguyên tuần chứ."
"Trường học lúc trước của chúng tôi ngay cả nghỉ hè còn không có" – Tưởng Thừa cười cười – "Cậu ta nói dối để nghỉ hai ngày."
"Vậy..." – Cố Phi nhìn cậu – "Cậu cũng phải tranh thủ một chút phải không? Theo tiến độ bên đó ôn tập các thứ? Sắp xếp chụp hình dường như có hơi nhiều, tôi giúp cậu bỏ hai buổi nhé?"
"Không cần" – Tưởng Thừa lắc lắc – "Muốn ôn tập sẽ tìm ra thời gian ôn thôi, tôi là ai chứ."
"Cậu là siêu cấp học bá." – Cố Phi cười.
"Không sai." – Tưởng Thừa lại móc điện thoại ra gửi cho Phan Trí một tin nhắn, nhờ cậu ta tìm giáo viên xin chút tài liệu bài thi gì đó tới luôn.
– Đã xin rồi, trí nhớ của bọn cẩu độc thân chúng tôi rất là cao
Tưởng Thừa cười cười, lúc cúi đầu bỏ điện thoại vào túi thì nhìn vào chân mình, từng bước từng bước chầm chậm đi về phía trước, bên cạnh là đôi chân nhàn nhã đang đi cùng nhịp bước của Cố Phi.
Thật là thú vị, cậu lại lần nữa móc điện thoại ra, nhắm xuống dưới chân bắt đầu quay phim lại.
"Đoán xem..." – Tưởng Thừa theo thói quen mở miệng độc thoại được một nửa thì nhìn qua Cố Phi, Cố Phi đang hai tay cắm túi quần rất tự tại mà đi tới trước – "Cậu cứ vờ như không nghe thấy nhé."
"Ừm." – Cố Phi đáp.
"Đoán xem bốn cái chân này... hai đôi chân này là của ai?" – Tưởng Thừa đặt điện thoại tới quay phim chỗ ở giữa hai người – "Tuyển thủ Tưởng Thừa và bạn... trai của cậu ta đang tiến hành đi bộ một trăm bước sau bữa ăn, thật ra mọi người chắc rất dễ đoán ra, chân của tuyển thủ Tưởng Thừa đúng là rất thon dài, mà chân của bạn trai cậu ta..."
Cố Phi đột nhiên gia tăng tốc độ đi về phía trước, sau đó dừng lại hơi nghiêng mình, xòe thẳng chân tới.
"Được thôi" – Tưởng Thừa suýt chút cười tới không ổn – "Chân bạn trai thật là dài, lần đầu tiên gặp mặt, tuyển thủ Tưởng Thừa đã từng nói chân người này thật là dài."
Cố Phi lúc này mới thu chân lại, tiếp tục đi về phía trước, sau khi Tưởng Thừa đã cất điện thoại, cậu ta hỏi một câu: "Lần đầu gặp cậu đã ngắm chân tôi rồi?"
"Tôi nhìn người khác đều trước tiên ngắm chân." – Tưởng Thừa nói.
"Sau đó ngắm đâu nữa?" – Cố Phi hỏi.
"Người chân đẹp thì ngắm mặt, chân không đẹp thì ngắm điện thoại thôi." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi cười lên nửa ngày.
Ở trong những con đường như bàn cờ này của xưởng thép đi lòng vòng được hơn một giờ, hai cậu trở về phóng thuê của Tưởng Thừa.
Tản bộ tới thật khoan khoái, Cố Phi không thường có cơ hội để tản bộ thế này, bình thường không có thời gian, có thời gian đều là cùng với Cố Miểu, ở bên Cố Miểu rồi thì không thể đi tản bộ, Cố Miểu cứ như một cổ máy chuyển động mãi mãi, còn là loại đại mã lực, trạng thái tản bộ không thể nào theo kịp được tiết tấu của em ấy.
Ở dưới lầu, hai người đều không nói gì, trực tiếp đi vào hành lang, đi lên lầu.
Cố Phi nhìn bóng lưng của Tưởng Thừa... Lưng, thắt lưng, mông và chân, nhẹ nhàng hắng hắng giọng, thấp giọng nói: "Tôi muốn sờ cậu một chút."
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào cậu đè thấp lại âm thanh – "Cậu mẹ nó loại chuyện này phải nói ra sao?"
"Còn không phải tôi sợ cậu vừa hất tay lại liền quất vào mặt tôi sao." – Cố Phi nhỏ giọng nói.
"Vậy cậu phải vào lúc này sờ sao?" – Tưởng Thừa tiếp tục đè nén âm thanh.
"Đúng vậy." – Cố Phi trả lời.
"... Vậy có cần tôi trả lời câu "Được thôi" không?" – Tưởng Thừa hỏi.
Cố Phi cười, sờ sờ thắt lưng cậu, lại thuận tiện sờ thẳng xuống dưới chân.
"Tôi đệt!" – Tưởng Thừa nhỏ giọng la lên, cất bước liền chạy thẳng lên lầu.
Cố Phi lập tức đuổi theo, ở trên mông cậu bóp một cái.
"Ây đệt!" – Tưởng Thừa nhảy lên, cũng không kịp quay đầu trừng cậu ta, tiếp tục tháo chạy lên lầu.
"Chân tôi dài." – Cố Phi ở sau vừa cười vừa đuổi theo.
"Tôi cảnh cáo cậu Cố Phi!" – Tưởng Thừa chạy tới cửa, vừa móc chìa khóa vừa chỉ vào cậu – "Cậu..."
Cố Phi tiến tới hôn cậu, thuận tay bóp ở trên eo.
"Tôi..." – Tưởng Thừa có chút cạn lời, vội vàng hấp tấp luống cuống mở cửa ra, sau khi Cố Phi cùng đi vào trong cậu mới đóng cửa lại đè thấp giọng mắng một câu – "Cậu mẹ nó động dục sao?"
"Động dục xong rồi." – Cố Phi ngã vào sô pha, cười cười.
Tưởng Thừa đứng ở giữa căn nhà nhìn chăm chăm vào cậu tới mười giây, cuối cùng xoay người đi vào phòng: "Tôi tắm cái, tản bộ ra một thân mồ hôi."
"Tôi cũng muốn tắm." – Cố Phi nằm trên sô pha nói.
"Xếp hàng" – Tưởng Thừa nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời, cầm quần áo đi tới phòng tắm được hai bước thì dừng lại nhìn nhìn cậu: "Cậu muốn tắm chung à?"
Cố Phi cười lên nửa ngày: "Bỏ đi, cậu trước đi."
Tưởng Thừa chậc một tiếng, đi vào phòng tắm.
Chưa được mấy phút tiếng nước đã vang lên, Cố Phi vươn thẳng chân ra, gối đầu trên tay thở dài một hơi, cầm điều khiển từ xa mở tivi lên, tùy tiện chọn một kênh xem.
Cậu cùng Tưởng Thừa vẫn là rất ngây thơ, thời gian lâu như vậy từ lúc chỉ sử dụng tay cho tới "làm", thế nhưng chưa từng tắm chung... Chậc chậc.
Có điều lúc này cậu không có ý nghĩ muốn chen vào tắm chung, cậu lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của Tưởng Thừa, chính là tờ ghi chép đồi truỵ nát đó của Tưởng Thừa, lúc này nó đang lượn vòng trong não cậu, từng hàng từng chữ xấu xí cứ như bảng led chạy chữ quảng cáo.
Cậu lớn như vậy rồi cũng chưa từng trên phương diện "học tập" có qua ký ức rõ ràng như thế, đặc biệt còn là chữ xấu như vậy.
Hơn nữa còn sung mãn hứng thú và động lực thực tiễn, cậu thậm chí tranh thủ trước khi Tưởng Thừa tắm xong trở ra, đứng dậy đi tới bên bàn học so độ cao.
Rất thích hợp... Cố Phi chống bàn tưởng tượng, nhất thời phát tác thì không thể vãn hồi, lúc Tưởng Thừa trở ra, cậu mặc dù đã thu lại tư thế đó với cái bàn, nhưng vẫn chỉ là nằm trên sô pha gập chân lại giả bộ làm tịch xem tivi, vận khí cũng không thể nào khiến bản thân thở bình thường lại được.
Cố Phi luôn nghĩ bản thân mình rất bình tĩnh, thuộc về dạng người có năng lực tự khống chế rất mạnh, nhưng sự thực chứng minh bản thân cậu rất ngây thơ là sự thực.
"Tôi vừa chỉnh độ nước rất cao" – Tưởng Thừa cầm khăn vừa lau đầu vừa đi vào phòng – "Cậu khi tắm nhớ chỉnh lại một chút."
"Ừm" – Cố Phi nằm trên sô pha không động đậy – "Đưa tôi bộ đồ đi."
Tưởng Thừa quay đầu liếc Cố Phi một cái: "Bây giờ biển hiệu rất lớn nhỉ?"
"Đúng." – Cố Phi gật đầu.
Tưởng Thừa đi vào phòng đưa cho cậu bộ đồ ngủ và quần lót: "Quần lót không còn cái mới nữa, mặc của tôi đi?"
"Được." – Cố Phi vươn tay.
"Cố đại gia." – Tưởng Thừa ném đồ lên người Cố Phi, xoay người vừa xem tivi vừa tiếp tục cầm khăn chà loạn trên đầu.
Tưởng Thừa đứng như thế này vô cùng càn quấy, trực tiếp chặn hết toàn bộ tầm nhìn tivi của Cố Phi, khi Cố Phi lại quay qua để xem, chỉ có thể nhìn thấy lưng của cậu.
Tưởng Thừa ở trần nửa trên, một chiếc quần thể thao rộng thùng thình rất tùy ý treo ở trên hông, cảm giác chỉ cần vươn tay nhẹ nhàng lôi liền có thể di chuyển nó xuống.
Cố Phi vốn muốn kêu cậu tránh ra một chút, lúc này cũng không lên tiếng nữa, sau khi nhìn chằm chằm một hồi, Cố Phi cầm đồ đứng dậy, đi về hướng phòng tắm, lúc đi qua bên người Tưởng Thừa, cậu đột nhiên khom người kéo lấy người Tưởng Thừa, cắn một cái trên thắt lưng cậu ta.
Tưởng Thừa phản xạ có điều kiện như thể siêu nhân vào giờ khắc này chạm tới đỉnh cao sự nghiệp, trước khi lên tiếng, một quyền đập lên đầu Cố Phi, sau đó mới la lên: "A!"
"Ây" – Cố Phi thả miệng ra, ôm đầu lùi ra hai bước – "Sớm muộn gì cũng bị cậu đánh cho tàn phế."
"Cút xéo!" – Tưởng Thừa trừng Cố Phi, chà một trận ở trên thắt lưng – "Thứ chó đệt! Cắn mạnh tới vậy!"
"Ha" – Cố Phi đột nhiên cười lên, vừa đi vào phòng tắm vừa gật đầu – "Không sai, tôi chính là thứ chó đệt..."
Lúc Tưởng Thừa đang tới giết, Cố Phi cấp tốc đóng lại cửa phòng tắm, bắm khóa lại từ bên trong.
"Cố Phi!" – Tưởng Thừa gõ trên cửa phòng tắm – "Cậu xong rồi!"
"Làm gì?" – Cố Phi vừa lột đồ vừa cười hỏi.
"Ra đây đánh một trận!" – Tưởng Thừa lại gõ gõ cửa.
"Cậu đánh không lại tôi." – Cố Phi nói.
"Thả rắm" – Tưởng Thừa nói – "Tôi hôm qua nên ghi lại rên rỉ của cậu!"
"Cảm ơn nhắc nhở." – Cố Phi chống tường cười nửa ngày.
"Cậu xong rồi!" – Tưởng Thừa nói, dừng lại hai giây xong lại gõ cửa tiếp – "Cậu xong rồi!"
Cố Phi chỉnh lại độ nước thấp một chút, vặn vòi vừa để nước xối lên người vừa cười, vốn nháo một trận này cậu đã bình tĩnh lại không ít, nhưng cuối cùng Tưởng Thừa để lại một câu ghi hình lại kia, cậu nhất thời lại không bình tĩnh nữa.
Đùa giỡn lưu manh chính là tương trợ như vậy...
Lúc tắm xong đi ra, Tưởng Thừa đang ngồi xếp bằng trên sô pha chơi điện thoại, nghe thấy Cố Phi ra chỉ quét mắt nhìn thoáng, ngón tay vẫn ở trên màn hình không ngừng lại.
"Rhythm Master?" – Cố Phi nghe thấy tiếng nhạc – "Tôi tưởng thứ cậu chơi không nhược trí hơn nhiều chứ."
"Là cấp bậc loại nhược trí như cậu chơi không tới." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi cười không nói, dựa bên bàn nhìn cậu, ngón tay Tưởng Thừa rất linh hoạt, tốc độ cũng tương đối nhanh, ở trên ánh sáng màn hình điện thoại lại mang theo tàn ảnh... xinh đẹp.
Đương nhiên tàn ảnh này có thể là do mắt bản thân tản quang 75 độ mà tạo thành.
"Sinh nhật tốt đẹp" – Nhìn một hồi cậu đi tới ngồi bên Tưởng Thừa – "Cậu cứ như vậy ăn mừng thôi sao?"
"Không thì sao" – Khóe miệng Tưởng Thừa nở ra nụ cười – "Đi lên giường cho cậu quay lại sao? Nằm mơ đi, nhịn đi."
"Tôi không quay" – Cố Phi sát lại, vươn tay ôm eo cậu, hôn hôn lên vai cậu – "Thừa ca..."
"Kêu Thừa ca của cậu làm gì?" – Tưởng Thừa nói.
"Đừng ép tôi làm thô." – Cố Phi nói.
"Đệt?" – Tưởng Thừa có chút kinh ngạc quay đầu qua, trên mặt không kìm lại được cười – "Vị thiếu niên này gan rất béo nhỉ?"
Cố Phi không nói, tay đưa qua rút lấy điện thoại Tưởng Thừa ném tới trên bàn trà, không đợi Tưởng Thừa phản ứng lại, Cố Phi trực tiếp nhào tới ép ngã Tưởng Thừa xuống sô pha.
"Cậu phản rồi" – Tưởng Thừa đánh một cái trên vai Cố Phi – "Cậu nên quay lại bộ dạng của cậu bây giờ, chó cướp..."
"Phân?" – Cố Phi tiếp lời.
"Tôi không muốn nói nữa" – Tưởng Thừa kéo dài âm thanh thở dài một hơi – "Tôi đã cảm thấy được sự vô lực sâu đậm."
"Hôm nay cậu không cần có lực." – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa khựng lại: "Ông nội cậu, tôi không muốn nói nữa."
Cố Phi hôn hôn lên tai cậu, cười lên.
Tưởng Thừa cắn chặt răn nhịn một hồi không nhịn được nữa, theo đó cười ra tiếng, sau hồi lâu mới sờ sờ trên lưng cậu: "Này, cậu thế mà không cười mềm xuống?"
"... Ừm" – Cố Phi đáp – "Cậu cảm thấy được?"
"Phí lời, cậu mặc cũng không phải là quần bông." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi rất nghiêm túc hôn trên môn của Tưởng Thừa, trước tiên là nhẹ nhàng từng chút, tiếp đến là rời khỏi, nhìn vào mắt của Tưởng Thừa, Tưởng Thừa híp mắt lại: "Nếm vị sao?"
"Ừm." – Cố Phi lại vươn lưỡi liếm ở giữa môi cậu.
Tưởng Thừa nhanh chóng cắn lấy lưỡi Cố Phi.
Cố Phi cười cười, tiếp tục hôn, lưỡi dò vào kẻ răng, lúc Tưởng Thừa đáp trả lại, Cố Phi cũng nhẹ nhàng cắn, Tưởng Thừa lần nữa công kích.
Loại hành vi hôn môi không đàng hoàng, cậu gặm tôi, tôi cắn cậu này rất ngu ngốc, so với một người còn non nớt mà nói thì một chút phong cách cũng không có, một chút cũng không thể hiện ra được khí phách của thiếu niên đói khát thời đại mới, nhưng Cố Phi rất thích.
Cố Phi rất thích cảm giác hiện tại, ở đầu lưỡi kẽ răng của Tưởng Thừa tiến tiến lùi lùi, chầm chậm từng chút một cảm giác dây dưa thâm nhập, khiến người phấn khích.
Vô cùng phấn khích, loại phấn khích sẽ làm cho quần chật đi một khoảng.
Cố Phi thả lỏng môi của Tưởng Thừa, cắn ở dưới cằm cậu, sau đó lại cắn trên yết hầu cậu, có thể nghe thấy được hô hấp của Tưởng Thừa có chút gấp gáp, lúc Cố Phi thuận đường hôn tới bụng, tiếng thở gấp gáp càng rõ ràng hơn.
Cố Phi kéo quần Tưởng Thừa xuống.
"Không... vào phòng sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
Cố Phi vươn tay ném quần xuống đất, một cánh tay nắm lấy mắt cá chân Tưởng Thừa gác lên chỗ tay dựa sô pha, một tay khác thuận theo mắt cá chân sờ tới lên hình xăm dấu răng, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ mấy đường, lại theo đó quẹt trở về.
"Không kịp rồi" – Cố Phi cảm thấy tay mình nắm mắt cá chân Tưởng Thừa như là vịn cửa xe, câu kế tiếp không nhịn lại được – "Mau lên xe."
"Cậu mẹ nó có bệnh." – Tưởng Thừa vốn đã có chút hổn hển, lúc này đột nhiên cười lên.
"Đừng có cười." – Cố Phi cúi đầu tới liếm một vòng trên hình xăm dấu răng, tay mò vào bên trong quần lót cậu.
Cơ thể Tưởng Thừa đột nhiên căng lên, đầu ngửa ra phía sau, nhẹ nhàng hít khí vào.
Phản ứng này khiến cho Cố Phi theo đó mà hô hấp có chút không trôi chảy, có điều vẫn rất tốt, đây chính là lợi ích của việc xử lý bằng tay trước... Mặc dù giờ phút này Cố Phi cảm thấy mình vẫn vận sức chờ phát động tới lợi hại như cũ.
So sánh với Tưởng Thừa cả đầu gấp gáp tới không chịu được, Cố Phi cảm thấy mình quả thực là một lưu manh tốt bụng thời đại mới, đối mặt với cảnh tượng mê người thế này, cậu thế mà cắn răng kiên trì, không giống như Tưởng Thừa xông tới liền gặm.
Những kinh nghiệm trong ghi chép đồi trụy kia mặc dù có hơi không rõ, nhưng vẫn rất mạnh mẽ, run rẩy kẹt lại trong đầu Cố Phi chậm rãi trào ra.
Cậu không hoàn toàn hành động theo như ghi chép, biết được hầu hết mọi chuyện là được, còn lại đều căn cứ vào phản ứng tạm thời của Tưởng Thừa ở hiện trường mà phát huy.
Thở dốc của Tưởng Thừa trầm thấp và dồn dập, có lẽ đèn phòng khách sáng hơn phòng ngủ, Tưởng Thừa dùng tay che mắt lại.
Động tác này rất mê người, Cố Phi mò mò ở bên chỗ dựa sô pha, lấy đồ bôi trơn bóp ra, mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tưởng Thừa.
Khung mặt Tưởng Thừa rất đẹp, sắc sảo nhưng không kém phần mềm mại, che đi đôi mắt có thể thấy được sống mũi thẳng tắp và đôi môi đang hé mở, còn có chiếc cằm xinh đẹp...
Lúc tay Cố Phi mò tới, tay đang che của Tưởng Thừa nâng lên, nhìn quét qua Cố Phi xong rồi có chút mơ hồ mà nói một câu: "Tôi đệt, lấy theo lúc nào vậy?"
"Lúc tôi đi tắm." – Cố Phi chống tay tới bên đầu cậu, cúi đầu hôn xuống, một tay khác thử giở chút trò lưu manh.
Tưởng Thừa nhíu mày rất thấp giọng rên một tiếng.
Ghi chép đồi trụy có lẽ lúc này chắc là thực dụng nhất, đầu tiên, tiếp đến, sau đó, chú ý tốc độ, phải chậm...
Cố Phi không biết bản thân tại sao có thể gắng gượng được tới vậy, trong quá trình này trong đầu cậu không dưới mười lần xẹt qua ý nghĩ "Bỏ mẹ ghi chép đi, trực tiếp nhào tới là được".
Phản ứng trên mặt Tưởng Thừa từ "Tôi mẹ nó không phải là rất thoải mái" tới "Tay cậu còn động chút nữa tôi giết chết cậu", lại tới "Dường như có thể chịu đựng được", cuối cùng tới "Có thể dọn thức ăn lên rồi."
Cố Phi cảm thấy mỗi một tấc trên thân mình, ngay cả lỗ chân lông đều bị bắt bớ lấy bởi phản ứng của Tưởng Thừa, vì để giở trò lưu manh, cậu sống tới 18 tuổi rồi, đây là lần đầu tiên toàn thân toàn tâm tập trung tinh thần tới vậy.
Bây giờ cậu đã không cần tới chỉ điểm của ghi chép đồi trụy kia, cậu đã từ nhịp tim mình nghe thấy nhịp tim của Tưởng Thừa, từ thở dốc của mình nghe thấy hô hấp của Tưởng Thừa, từ kích động của bản thân cảm nhận được kích động của Tưởng Thừa.
Cậu nhảy lên sô pha, lôi Tưởng Thừa dậy.
"Làm gì?" – Tưởng Thừa bị cậu lôi như vậy có chút mờ tịt.
Cố Phi lúc này mới chợt nhìn tới rèm cửa sổ phòng khách, đệt! Còn hên, lúc thắp nến kéo vào vẫn chưa mở ra lại.
Tâm tình vừa căng thẳng vừa thả lỏng, dục vọng đều như bị kích động mà chợt xông vọt lên.
"Làm cậu." – Cố Phi nói, nắm lấy tay Tưởng Thừa, ấn cậu lên bàn.
Tay Tưởng Thừa bị Cố Phi kéo tới sau người, bắp thịt ở lưng và eo đã rất căng cứng, Cố Phi đột nhiên cảm thấy tầm nhìn đều bởi vì phấn khích sung huyết trong não mà có chút mơ hồ.
Hôm nay ăn không nhiều, mặc dù Tưởng Thừa thèm thịt, nhưng có lẽ do tâm trạng vô cùng tốt, ăn mới được mấy miếng đã no, ăn còn không nhiều bằng Cố Miểu, Cố Phi thì còn ăn ít hơn, căn bản đều là cậu ta trong lúc kiểm soát độ lửa mà tiện thể giúp nướng thịt.
"Còn muốn ăn chút gì không?" – Cố Phi hỏi.
"Thần kinh, vậy không bằng quay lại lấy đồng đồ ăn chưa hết ăn sạch." – Tưởng Thừa xoa xoa bụng, thật ra thì cảm giác ăn nửa no rất tốt, người sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm, đặc biệt là trong loại thời điểm ánh trăng vừa mới mọc lên, gió đêm vừa mới bắt đầu nhẹ nhàng quét qua ở trên đường, cùng bạn trai trên con đường không có một bóng người chậm rãi đi về phía trước không có mục tiêu.
Cũng không cần mục tiêu gì cả, thật ra rất nhiều lúc đều là như vậy, không cần thiết phải có mục tiêu, không cần phải có nguyên nhân, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần bên cạnh là người đó thì liền có thể đi tiếp.
Tưởng Thừa tới đây cũng đã lâu rồi, ở xưởng thép vẫn còn rất nhiều nơi chưa từng tới, cậu luôn cảm thấy nơi này lạc hậu và chán nản, người người đều sống tới xám xịt mù tịt, mãi cho tới bây giờ cảm giác này vẫn không hề xoa dịu đi, nhưng mà... Cậu nhìn thoáng qua Cố Phi.
Nhưng mà có Cố Phi thì lại không giống như vậy nữa, cho dù là ở nơi xa xa nhìn vào đám người, trong tim vẫn sẽ là một trận rung động, lập tức sẽ cảm thấy sắc màu ở chung quanh đều sáng lên, những gì mắt thấy, tim cảm nhận đều sẽ theo đó mà biến hóa.
Nói ra thì có chút kiểu cách, nhưng Cố Phi thật sự là liều thuốc an ủi của cậu trong loại hoàn cảnh tuyệt vọng này, là chỗ dựa lớn nhất của cậu khi phải đối mặt với tất cả những việc không vui.
Điện thoại vang lên một tiếng, có tin nhắn tới.
Cậu móc điện thoại ra xem, là của Phan Trí.
– Bàn về tình cảm ông cháu cùng với tình cảm bạn bè sao lại bị tình yêu đánh bại rồi
"Đệt?" – Tưởng Thừa ngây người, lại nhìn phía trên, phát hiện ra tối qua một giờ hơn Phan Trí có gửi một tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cậu, cậu thế nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy nó.
Cậu cười gửi lại cho Phan Trí một tin.
– Sao cậu không ba giờ sáng gửi luôn đi, tôi càng không thể thấy được
– Đừng có diện lý do, với thế cuộc bây giờ, tôi khi nào gửi cậu đều cmn không nhìn thấy đâu
– Không phải bây giờ tôi thấy rồi sao
– Ông nội à tôi nói cậu nghe, cậu tiết chế lại một chút
Thấy tin hồi âm này của Phan Trí, Tưởng Thừa bỗng một trận ngượng tới hoảng, nhớ tới chuyện tối hôm qua, lại nghĩ tới tối nay sắp còn có chuyện gì gì đó nữa... Cậu dùng khóe mắt của mình quét nhìn qua Cố Phi.
– Tôi đã cảm giác được căm phẫn của con cẩu độc thân
– Sợ nhất bầu không khí đột nhiên yên lặng.jpg
– Có chuyện gì hay không, không có tôi chấm dứt với cậu ở đây
– Cảm tình đâu hả ông nội? Cảm tình chúng ta tám tới ba giờ sáng đâu hả?
– Chúc ngủ ngon
– Ngày mốt tôi tới, vẫn là chuyến lần trước, giờ cũ
– Có mang người theo không?
– Không có ai để mang theo, còn không được nghỉ, học bù đó, tôi nói ông nội Tứ của tôi qua đời mới nghỉ được hai ngày đó
– Cậu có ông nội Tứ?
– Không có, có thật tôi dám nói ông ta qua đời sao! Đầu óc đâu, xem ra đúng là cậu đang yêu đương rồi
– Biết rồi, cậu lui xuống đi
– Được thôi ông nội, ông nội ngủ ngon
"Phan Trí?" – Cố Phi ở một bên hỏi.
"Ừm" – Tưởng Thừa có chút cảm khái, học sinh ở Tứ Trung lúc này đang bung xỏa khắp thế giới tiện thể oán trách kỳ nghỉ hè bị cắt đi hơn một nửa, ở bên đó ngay cả nghỉ hè còn không có, đúng là chênh lệch – "Cậu ta xin nghỉ tới chơi hai ngày."
"Chỉ hai ngày?" – Cố Phi có hơi bất ngờ – "Tôi tưởng cậu ta như thế nào cũng phải chơi nguyên tuần chứ."
"Trường học lúc trước của chúng tôi ngay cả nghỉ hè còn không có" – Tưởng Thừa cười cười – "Cậu ta nói dối để nghỉ hai ngày."
"Vậy..." – Cố Phi nhìn cậu – "Cậu cũng phải tranh thủ một chút phải không? Theo tiến độ bên đó ôn tập các thứ? Sắp xếp chụp hình dường như có hơi nhiều, tôi giúp cậu bỏ hai buổi nhé?"
"Không cần" – Tưởng Thừa lắc lắc – "Muốn ôn tập sẽ tìm ra thời gian ôn thôi, tôi là ai chứ."
"Cậu là siêu cấp học bá." – Cố Phi cười.
"Không sai." – Tưởng Thừa lại móc điện thoại ra gửi cho Phan Trí một tin nhắn, nhờ cậu ta tìm giáo viên xin chút tài liệu bài thi gì đó tới luôn.
– Đã xin rồi, trí nhớ của bọn cẩu độc thân chúng tôi rất là cao
Tưởng Thừa cười cười, lúc cúi đầu bỏ điện thoại vào túi thì nhìn vào chân mình, từng bước từng bước chầm chậm đi về phía trước, bên cạnh là đôi chân nhàn nhã đang đi cùng nhịp bước của Cố Phi.
Thật là thú vị, cậu lại lần nữa móc điện thoại ra, nhắm xuống dưới chân bắt đầu quay phim lại.
"Đoán xem..." – Tưởng Thừa theo thói quen mở miệng độc thoại được một nửa thì nhìn qua Cố Phi, Cố Phi đang hai tay cắm túi quần rất tự tại mà đi tới trước – "Cậu cứ vờ như không nghe thấy nhé."
"Ừm." – Cố Phi đáp.
"Đoán xem bốn cái chân này... hai đôi chân này là của ai?" – Tưởng Thừa đặt điện thoại tới quay phim chỗ ở giữa hai người – "Tuyển thủ Tưởng Thừa và bạn... trai của cậu ta đang tiến hành đi bộ một trăm bước sau bữa ăn, thật ra mọi người chắc rất dễ đoán ra, chân của tuyển thủ Tưởng Thừa đúng là rất thon dài, mà chân của bạn trai cậu ta..."
Cố Phi đột nhiên gia tăng tốc độ đi về phía trước, sau đó dừng lại hơi nghiêng mình, xòe thẳng chân tới.
"Được thôi" – Tưởng Thừa suýt chút cười tới không ổn – "Chân bạn trai thật là dài, lần đầu tiên gặp mặt, tuyển thủ Tưởng Thừa đã từng nói chân người này thật là dài."
Cố Phi lúc này mới thu chân lại, tiếp tục đi về phía trước, sau khi Tưởng Thừa đã cất điện thoại, cậu ta hỏi một câu: "Lần đầu gặp cậu đã ngắm chân tôi rồi?"
"Tôi nhìn người khác đều trước tiên ngắm chân." – Tưởng Thừa nói.
"Sau đó ngắm đâu nữa?" – Cố Phi hỏi.
"Người chân đẹp thì ngắm mặt, chân không đẹp thì ngắm điện thoại thôi." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi cười lên nửa ngày.
Ở trong những con đường như bàn cờ này của xưởng thép đi lòng vòng được hơn một giờ, hai cậu trở về phóng thuê của Tưởng Thừa.
Tản bộ tới thật khoan khoái, Cố Phi không thường có cơ hội để tản bộ thế này, bình thường không có thời gian, có thời gian đều là cùng với Cố Miểu, ở bên Cố Miểu rồi thì không thể đi tản bộ, Cố Miểu cứ như một cổ máy chuyển động mãi mãi, còn là loại đại mã lực, trạng thái tản bộ không thể nào theo kịp được tiết tấu của em ấy.
Ở dưới lầu, hai người đều không nói gì, trực tiếp đi vào hành lang, đi lên lầu.
Cố Phi nhìn bóng lưng của Tưởng Thừa... Lưng, thắt lưng, mông và chân, nhẹ nhàng hắng hắng giọng, thấp giọng nói: "Tôi muốn sờ cậu một chút."
"Tôi đệt" – Tưởng Thừa xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào cậu đè thấp lại âm thanh – "Cậu mẹ nó loại chuyện này phải nói ra sao?"
"Còn không phải tôi sợ cậu vừa hất tay lại liền quất vào mặt tôi sao." – Cố Phi nhỏ giọng nói.
"Vậy cậu phải vào lúc này sờ sao?" – Tưởng Thừa tiếp tục đè nén âm thanh.
"Đúng vậy." – Cố Phi trả lời.
"... Vậy có cần tôi trả lời câu "Được thôi" không?" – Tưởng Thừa hỏi.
Cố Phi cười, sờ sờ thắt lưng cậu, lại thuận tiện sờ thẳng xuống dưới chân.
"Tôi đệt!" – Tưởng Thừa nhỏ giọng la lên, cất bước liền chạy thẳng lên lầu.
Cố Phi lập tức đuổi theo, ở trên mông cậu bóp một cái.
"Ây đệt!" – Tưởng Thừa nhảy lên, cũng không kịp quay đầu trừng cậu ta, tiếp tục tháo chạy lên lầu.
"Chân tôi dài." – Cố Phi ở sau vừa cười vừa đuổi theo.
"Tôi cảnh cáo cậu Cố Phi!" – Tưởng Thừa chạy tới cửa, vừa móc chìa khóa vừa chỉ vào cậu – "Cậu..."
Cố Phi tiến tới hôn cậu, thuận tay bóp ở trên eo.
"Tôi..." – Tưởng Thừa có chút cạn lời, vội vàng hấp tấp luống cuống mở cửa ra, sau khi Cố Phi cùng đi vào trong cậu mới đóng cửa lại đè thấp giọng mắng một câu – "Cậu mẹ nó động dục sao?"
"Động dục xong rồi." – Cố Phi ngã vào sô pha, cười cười.
Tưởng Thừa đứng ở giữa căn nhà nhìn chăm chăm vào cậu tới mười giây, cuối cùng xoay người đi vào phòng: "Tôi tắm cái, tản bộ ra một thân mồ hôi."
"Tôi cũng muốn tắm." – Cố Phi nằm trên sô pha nói.
"Xếp hàng" – Tưởng Thừa nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời, cầm quần áo đi tới phòng tắm được hai bước thì dừng lại nhìn nhìn cậu: "Cậu muốn tắm chung à?"
Cố Phi cười lên nửa ngày: "Bỏ đi, cậu trước đi."
Tưởng Thừa chậc một tiếng, đi vào phòng tắm.
Chưa được mấy phút tiếng nước đã vang lên, Cố Phi vươn thẳng chân ra, gối đầu trên tay thở dài một hơi, cầm điều khiển từ xa mở tivi lên, tùy tiện chọn một kênh xem.
Cậu cùng Tưởng Thừa vẫn là rất ngây thơ, thời gian lâu như vậy từ lúc chỉ sử dụng tay cho tới "làm", thế nhưng chưa từng tắm chung... Chậc chậc.
Có điều lúc này cậu không có ý nghĩ muốn chen vào tắm chung, cậu lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của Tưởng Thừa, chính là tờ ghi chép đồi truỵ nát đó của Tưởng Thừa, lúc này nó đang lượn vòng trong não cậu, từng hàng từng chữ xấu xí cứ như bảng led chạy chữ quảng cáo.
Cậu lớn như vậy rồi cũng chưa từng trên phương diện "học tập" có qua ký ức rõ ràng như thế, đặc biệt còn là chữ xấu như vậy.
Hơn nữa còn sung mãn hứng thú và động lực thực tiễn, cậu thậm chí tranh thủ trước khi Tưởng Thừa tắm xong trở ra, đứng dậy đi tới bên bàn học so độ cao.
Rất thích hợp... Cố Phi chống bàn tưởng tượng, nhất thời phát tác thì không thể vãn hồi, lúc Tưởng Thừa trở ra, cậu mặc dù đã thu lại tư thế đó với cái bàn, nhưng vẫn chỉ là nằm trên sô pha gập chân lại giả bộ làm tịch xem tivi, vận khí cũng không thể nào khiến bản thân thở bình thường lại được.
Cố Phi luôn nghĩ bản thân mình rất bình tĩnh, thuộc về dạng người có năng lực tự khống chế rất mạnh, nhưng sự thực chứng minh bản thân cậu rất ngây thơ là sự thực.
"Tôi vừa chỉnh độ nước rất cao" – Tưởng Thừa cầm khăn vừa lau đầu vừa đi vào phòng – "Cậu khi tắm nhớ chỉnh lại một chút."
"Ừm" – Cố Phi nằm trên sô pha không động đậy – "Đưa tôi bộ đồ đi."
Tưởng Thừa quay đầu liếc Cố Phi một cái: "Bây giờ biển hiệu rất lớn nhỉ?"
"Đúng." – Cố Phi gật đầu.
Tưởng Thừa đi vào phòng đưa cho cậu bộ đồ ngủ và quần lót: "Quần lót không còn cái mới nữa, mặc của tôi đi?"
"Được." – Cố Phi vươn tay.
"Cố đại gia." – Tưởng Thừa ném đồ lên người Cố Phi, xoay người vừa xem tivi vừa tiếp tục cầm khăn chà loạn trên đầu.
Tưởng Thừa đứng như thế này vô cùng càn quấy, trực tiếp chặn hết toàn bộ tầm nhìn tivi của Cố Phi, khi Cố Phi lại quay qua để xem, chỉ có thể nhìn thấy lưng của cậu.
Tưởng Thừa ở trần nửa trên, một chiếc quần thể thao rộng thùng thình rất tùy ý treo ở trên hông, cảm giác chỉ cần vươn tay nhẹ nhàng lôi liền có thể di chuyển nó xuống.
Cố Phi vốn muốn kêu cậu tránh ra một chút, lúc này cũng không lên tiếng nữa, sau khi nhìn chằm chằm một hồi, Cố Phi cầm đồ đứng dậy, đi về hướng phòng tắm, lúc đi qua bên người Tưởng Thừa, cậu đột nhiên khom người kéo lấy người Tưởng Thừa, cắn một cái trên thắt lưng cậu ta.
Tưởng Thừa phản xạ có điều kiện như thể siêu nhân vào giờ khắc này chạm tới đỉnh cao sự nghiệp, trước khi lên tiếng, một quyền đập lên đầu Cố Phi, sau đó mới la lên: "A!"
"Ây" – Cố Phi thả miệng ra, ôm đầu lùi ra hai bước – "Sớm muộn gì cũng bị cậu đánh cho tàn phế."
"Cút xéo!" – Tưởng Thừa trừng Cố Phi, chà một trận ở trên thắt lưng – "Thứ chó đệt! Cắn mạnh tới vậy!"
"Ha" – Cố Phi đột nhiên cười lên, vừa đi vào phòng tắm vừa gật đầu – "Không sai, tôi chính là thứ chó đệt..."
Lúc Tưởng Thừa đang tới giết, Cố Phi cấp tốc đóng lại cửa phòng tắm, bắm khóa lại từ bên trong.
"Cố Phi!" – Tưởng Thừa gõ trên cửa phòng tắm – "Cậu xong rồi!"
"Làm gì?" – Cố Phi vừa lột đồ vừa cười hỏi.
"Ra đây đánh một trận!" – Tưởng Thừa lại gõ gõ cửa.
"Cậu đánh không lại tôi." – Cố Phi nói.
"Thả rắm" – Tưởng Thừa nói – "Tôi hôm qua nên ghi lại rên rỉ của cậu!"
"Cảm ơn nhắc nhở." – Cố Phi chống tường cười nửa ngày.
"Cậu xong rồi!" – Tưởng Thừa nói, dừng lại hai giây xong lại gõ cửa tiếp – "Cậu xong rồi!"
Cố Phi chỉnh lại độ nước thấp một chút, vặn vòi vừa để nước xối lên người vừa cười, vốn nháo một trận này cậu đã bình tĩnh lại không ít, nhưng cuối cùng Tưởng Thừa để lại một câu ghi hình lại kia, cậu nhất thời lại không bình tĩnh nữa.
Đùa giỡn lưu manh chính là tương trợ như vậy...
Lúc tắm xong đi ra, Tưởng Thừa đang ngồi xếp bằng trên sô pha chơi điện thoại, nghe thấy Cố Phi ra chỉ quét mắt nhìn thoáng, ngón tay vẫn ở trên màn hình không ngừng lại.
"Rhythm Master?" – Cố Phi nghe thấy tiếng nhạc – "Tôi tưởng thứ cậu chơi không nhược trí hơn nhiều chứ."
"Là cấp bậc loại nhược trí như cậu chơi không tới." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi cười không nói, dựa bên bàn nhìn cậu, ngón tay Tưởng Thừa rất linh hoạt, tốc độ cũng tương đối nhanh, ở trên ánh sáng màn hình điện thoại lại mang theo tàn ảnh... xinh đẹp.
Đương nhiên tàn ảnh này có thể là do mắt bản thân tản quang 75 độ mà tạo thành.
"Sinh nhật tốt đẹp" – Nhìn một hồi cậu đi tới ngồi bên Tưởng Thừa – "Cậu cứ như vậy ăn mừng thôi sao?"
"Không thì sao" – Khóe miệng Tưởng Thừa nở ra nụ cười – "Đi lên giường cho cậu quay lại sao? Nằm mơ đi, nhịn đi."
"Tôi không quay" – Cố Phi sát lại, vươn tay ôm eo cậu, hôn hôn lên vai cậu – "Thừa ca..."
"Kêu Thừa ca của cậu làm gì?" – Tưởng Thừa nói.
"Đừng ép tôi làm thô." – Cố Phi nói.
"Đệt?" – Tưởng Thừa có chút kinh ngạc quay đầu qua, trên mặt không kìm lại được cười – "Vị thiếu niên này gan rất béo nhỉ?"
Cố Phi không nói, tay đưa qua rút lấy điện thoại Tưởng Thừa ném tới trên bàn trà, không đợi Tưởng Thừa phản ứng lại, Cố Phi trực tiếp nhào tới ép ngã Tưởng Thừa xuống sô pha.
"Cậu phản rồi" – Tưởng Thừa đánh một cái trên vai Cố Phi – "Cậu nên quay lại bộ dạng của cậu bây giờ, chó cướp..."
"Phân?" – Cố Phi tiếp lời.
"Tôi không muốn nói nữa" – Tưởng Thừa kéo dài âm thanh thở dài một hơi – "Tôi đã cảm thấy được sự vô lực sâu đậm."
"Hôm nay cậu không cần có lực." – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa khựng lại: "Ông nội cậu, tôi không muốn nói nữa."
Cố Phi hôn hôn lên tai cậu, cười lên.
Tưởng Thừa cắn chặt răn nhịn một hồi không nhịn được nữa, theo đó cười ra tiếng, sau hồi lâu mới sờ sờ trên lưng cậu: "Này, cậu thế mà không cười mềm xuống?"
"... Ừm" – Cố Phi đáp – "Cậu cảm thấy được?"
"Phí lời, cậu mặc cũng không phải là quần bông." – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi rất nghiêm túc hôn trên môn của Tưởng Thừa, trước tiên là nhẹ nhàng từng chút, tiếp đến là rời khỏi, nhìn vào mắt của Tưởng Thừa, Tưởng Thừa híp mắt lại: "Nếm vị sao?"
"Ừm." – Cố Phi lại vươn lưỡi liếm ở giữa môi cậu.
Tưởng Thừa nhanh chóng cắn lấy lưỡi Cố Phi.
Cố Phi cười cười, tiếp tục hôn, lưỡi dò vào kẻ răng, lúc Tưởng Thừa đáp trả lại, Cố Phi cũng nhẹ nhàng cắn, Tưởng Thừa lần nữa công kích.
Loại hành vi hôn môi không đàng hoàng, cậu gặm tôi, tôi cắn cậu này rất ngu ngốc, so với một người còn non nớt mà nói thì một chút phong cách cũng không có, một chút cũng không thể hiện ra được khí phách của thiếu niên đói khát thời đại mới, nhưng Cố Phi rất thích.
Cố Phi rất thích cảm giác hiện tại, ở đầu lưỡi kẽ răng của Tưởng Thừa tiến tiến lùi lùi, chầm chậm từng chút một cảm giác dây dưa thâm nhập, khiến người phấn khích.
Vô cùng phấn khích, loại phấn khích sẽ làm cho quần chật đi một khoảng.
Cố Phi thả lỏng môi của Tưởng Thừa, cắn ở dưới cằm cậu, sau đó lại cắn trên yết hầu cậu, có thể nghe thấy được hô hấp của Tưởng Thừa có chút gấp gáp, lúc Cố Phi thuận đường hôn tới bụng, tiếng thở gấp gáp càng rõ ràng hơn.
Cố Phi kéo quần Tưởng Thừa xuống.
"Không... vào phòng sao?" – Tưởng Thừa hỏi.
Cố Phi vươn tay ném quần xuống đất, một cánh tay nắm lấy mắt cá chân Tưởng Thừa gác lên chỗ tay dựa sô pha, một tay khác thuận theo mắt cá chân sờ tới lên hình xăm dấu răng, sau đó đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ mấy đường, lại theo đó quẹt trở về.
"Không kịp rồi" – Cố Phi cảm thấy tay mình nắm mắt cá chân Tưởng Thừa như là vịn cửa xe, câu kế tiếp không nhịn lại được – "Mau lên xe."
"Cậu mẹ nó có bệnh." – Tưởng Thừa vốn đã có chút hổn hển, lúc này đột nhiên cười lên.
"Đừng có cười." – Cố Phi cúi đầu tới liếm một vòng trên hình xăm dấu răng, tay mò vào bên trong quần lót cậu.
Cơ thể Tưởng Thừa đột nhiên căng lên, đầu ngửa ra phía sau, nhẹ nhàng hít khí vào.
Phản ứng này khiến cho Cố Phi theo đó mà hô hấp có chút không trôi chảy, có điều vẫn rất tốt, đây chính là lợi ích của việc xử lý bằng tay trước... Mặc dù giờ phút này Cố Phi cảm thấy mình vẫn vận sức chờ phát động tới lợi hại như cũ.
So sánh với Tưởng Thừa cả đầu gấp gáp tới không chịu được, Cố Phi cảm thấy mình quả thực là một lưu manh tốt bụng thời đại mới, đối mặt với cảnh tượng mê người thế này, cậu thế mà cắn răng kiên trì, không giống như Tưởng Thừa xông tới liền gặm.
Những kinh nghiệm trong ghi chép đồi trụy kia mặc dù có hơi không rõ, nhưng vẫn rất mạnh mẽ, run rẩy kẹt lại trong đầu Cố Phi chậm rãi trào ra.
Cậu không hoàn toàn hành động theo như ghi chép, biết được hầu hết mọi chuyện là được, còn lại đều căn cứ vào phản ứng tạm thời của Tưởng Thừa ở hiện trường mà phát huy.
Thở dốc của Tưởng Thừa trầm thấp và dồn dập, có lẽ đèn phòng khách sáng hơn phòng ngủ, Tưởng Thừa dùng tay che mắt lại.
Động tác này rất mê người, Cố Phi mò mò ở bên chỗ dựa sô pha, lấy đồ bôi trơn bóp ra, mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tưởng Thừa.
Khung mặt Tưởng Thừa rất đẹp, sắc sảo nhưng không kém phần mềm mại, che đi đôi mắt có thể thấy được sống mũi thẳng tắp và đôi môi đang hé mở, còn có chiếc cằm xinh đẹp...
Lúc tay Cố Phi mò tới, tay đang che của Tưởng Thừa nâng lên, nhìn quét qua Cố Phi xong rồi có chút mơ hồ mà nói một câu: "Tôi đệt, lấy theo lúc nào vậy?"
"Lúc tôi đi tắm." – Cố Phi chống tay tới bên đầu cậu, cúi đầu hôn xuống, một tay khác thử giở chút trò lưu manh.
Tưởng Thừa nhíu mày rất thấp giọng rên một tiếng.
Ghi chép đồi trụy có lẽ lúc này chắc là thực dụng nhất, đầu tiên, tiếp đến, sau đó, chú ý tốc độ, phải chậm...
Cố Phi không biết bản thân tại sao có thể gắng gượng được tới vậy, trong quá trình này trong đầu cậu không dưới mười lần xẹt qua ý nghĩ "Bỏ mẹ ghi chép đi, trực tiếp nhào tới là được".
Phản ứng trên mặt Tưởng Thừa từ "Tôi mẹ nó không phải là rất thoải mái" tới "Tay cậu còn động chút nữa tôi giết chết cậu", lại tới "Dường như có thể chịu đựng được", cuối cùng tới "Có thể dọn thức ăn lên rồi."
Cố Phi cảm thấy mỗi một tấc trên thân mình, ngay cả lỗ chân lông đều bị bắt bớ lấy bởi phản ứng của Tưởng Thừa, vì để giở trò lưu manh, cậu sống tới 18 tuổi rồi, đây là lần đầu tiên toàn thân toàn tâm tập trung tinh thần tới vậy.
Bây giờ cậu đã không cần tới chỉ điểm của ghi chép đồi trụy kia, cậu đã từ nhịp tim mình nghe thấy nhịp tim của Tưởng Thừa, từ thở dốc của mình nghe thấy hô hấp của Tưởng Thừa, từ kích động của bản thân cảm nhận được kích động của Tưởng Thừa.
Cậu nhảy lên sô pha, lôi Tưởng Thừa dậy.
"Làm gì?" – Tưởng Thừa bị cậu lôi như vậy có chút mờ tịt.
Cố Phi lúc này mới chợt nhìn tới rèm cửa sổ phòng khách, đệt! Còn hên, lúc thắp nến kéo vào vẫn chưa mở ra lại.
Tâm tình vừa căng thẳng vừa thả lỏng, dục vọng đều như bị kích động mà chợt xông vọt lên.
"Làm cậu." – Cố Phi nói, nắm lấy tay Tưởng Thừa, ấn cậu lên bàn.
Tay Tưởng Thừa bị Cố Phi kéo tới sau người, bắp thịt ở lưng và eo đã rất căng cứng, Cố Phi đột nhiên cảm thấy tầm nhìn đều bởi vì phấn khích sung huyết trong não mà có chút mơ hồ.
/150
|