Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 124: Sự hối hận của Tạ Hiểu Yên

/761


Xuân Lan cùng Thu Nguyệt hai nàng cũng mạnh mẽ khắc chế lại. Hai nàng vừa khống chế lại việc mình sẽ ra tay để đưa nàng vào phòng khách. Tạ Hiểu Yên vẫn xinh đẹp như xưa. Kiều diễm giống như một đóa hoa tươi đang nở rộ. Hai gò má với nước da trắng mịn. Môi đỏ mọng dưới là cái cằm cong dịu dàng. Chiếc mũi thẳng thanh tú. Một mái tóc dài mềm mại màu đen không buộc lại. Mà được xõa ra ở trên vai tỏa hương thơm. Nàng khoác lên một bộ áo trắng tinh. Chiếc eo thon nhỏ uyển chuyển. Tận chỗ sâu trong con ngươi như làn thu thủy ẩn dấu vài nỗi cô đơn. Hướng về phía Lăng Tiêu. Miễn cưỡng một lát.

- Không thể tưởng được. Hiện tại ta còn đứng trước mặt ngươi. Đúng không?
Tạ Hiểu Yên nhẹ nhàng mở đề tài.

- Ngươi có chuyện gì?
Lăng Tiêu lạnh lùng nói. Đáy lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một nỗi ưu tư quái lạ. Giống như lưu luyến. Giống như tự ti ... Lại không sinh ra bao nhiêu oán hận. Trong lòng Lăng Tiêu thoáng có chút phát khổ. Không thể tưởng được chủ nhân trước kia của thân thể này lại yêu Tạ Hiểu Yên sâu sắc đến như vậy. Trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ : Khó trách lúc ấy Lăng Thiên Khiếu ra tay nặng như thế. Phỏng chừng hơn phân nửa là do đứa con khiến ông tức giận!

- Ta biết. Ta gây tổn thương cho ngươi rất nặng. Hơn nữa hành động tiếp theo của ta, lại rắt thêm muối trên vết thương của ngươi. Cho nên ta tới đây cũng không phải cầu sự tha thứ của ngươi... ...
Trong con ngươi sáng ngời của Tạ Hiểu Yên bỗng nhiên được phủ một lớp hơi nước:
- Từ nhỏ ta chính là thiên tài trong nhà. Tất cả mọi người đều nâng niu ta. Họ đối xử với ta như hòn ngọc quý trên tay. Ta muốn gì thì sẽ có cái đó. Chưa từng có người nào từ chối ta. Nói thật ta chính là một đứa nhỏ đã bị làm hư. Cho nên lúc ta biết ... Ta bị đem gả cho một người bị Thiên Mạch. Phản ứng đầu tiên chính là kháng cự!

- Chuyện này có liên quan tới ta sao?

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tạ Hiểu Yên:

- Ngươi không phải là tới để kể cho ta hồi ức còn nhỏ này chứ? Nếu như thế thì … Điều đó thật sự không phải lỗi của ta, nghe rõ chưa.

- Không. Ngươi…… Ngươi hãy nghe ta nói. Được chứ ?
Khóe mắt Tạ Hiểu Yên nhẹ nhàng rơi xuống một giọt lệ, cũng không dùng tay lau, tự cười khổ chế giễu mình rồi nói:
- Có lẽ, đây là lần cuối cùng ta nói chuyện với ngươi. Sau đó chúng ta cũng phải trở thành người của hai thế giới cách xa nhau. Cho nên ta có vài lời muốn nói với ngươi hết một lần.

- Được. Ngươi nói đi.
Lăng Tiêu khẽ thở dài. Tạ Hiểu Yên ngồi xuống nói.

Tạ Hiểu Yên cảm kích cười cười nói :
- Ta hận phụ thân ta, hận ông không nghĩ đến cảm thụ của ta mà đem ta hứa hôn với người khác. Ngươi còn chưa thấy qua ý nghĩ oán hận của ta ngày đó. Không có ý gì khác. Lại nói, sau khi quen biết ngươi là một người không tệ, cũng là người dung dưỡng cho tính tình tiểu thư của ta. Chỉ tiếc lúc ấy ngươi càng tốt với ta thì ta càng có cảm giác khinh thường ngươi... Ha ha. Về sau ta liền sa vào trong nổi buồn thống khổ chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, ta sẽ không kìm nổi loại cảm giác phải nổi điên lên. Cho nên, đến một ngày, ta đánh mất lý trí của mình để làm ra chuyện này. Sau đó ta sợ, ta sợ chuyện này sẽ bị vạch trần. Ta còn sợ mình bị mọi người châm biếm cùng khinh bỉ. Ta còn sợ tên tuổi thiếu nữ thiên tài trên người mình biến thành đứa con gái không biết xấu hổ ... ...

Tạ Hiểu Yên nói xong, không kiềm chế nổi nước mắt chảy ra.

- Những chuyện này thì sao?

Lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên có chút khó chịu. Hành động hiện tại của Lăng Tiêu mà nói Tạ Hiểu Yên cùng hắn không có nửa điểm quan nào. Nhưng hắn đã từng trải qua nên vì chủ nhân của khối thân thể này của mình xin hắn một cái công đạo. Người tu chân rất coi trọng lời hứa, nhân quả đáng tin nhất. Cho nên, Lăng Tiêu không muốn lại cùng cô gái này sinh ra bất kỳ chuyện gì. Tâm tư kiên quyết nói:
- Ngươi nói ngươi không cầu mong ta tha thứ cho ngươi, vậy còn nói những chuyện đó làm gì?

Tạ Hiểu Yên cười khổ một chút. Lập tức nói ra:

- Đúng vậy. Tuy rằng ngoài miệng ta nói ta không cầu mong ngươi tha thứ nhưng ở trong lòng ta chuyện này đã quá mức chịu đựng, tin rằng cũng không ít hơn so với ngươi. Lăng Tiêu, ngươi biết không lúc ngươi đánh thắng Tần Khang của gia tộc Tử Kinh Hoa. Ta thậm chí muốn cùng với hắn kết hợp lại đối phó với ngươi ... Ta thật đê tiện, đúng không; nhưng ta thật rất sợ chuyện sau này, biến hóa của ngươi quá lớn. Trước đây ta như đứa bé, có mắt như mù. Nhưng những chuyện này đều đã qua. Chúng ta... Đã là kẻ địch rồi. Bạn đang đọc truyện tại

/761

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status