- Là ta ... sắp đặt ... Tất cả chuyện này, đều là ta ... Lăng Tiêu là bị ta hãm hại.
Ánh mắt Tạ Hiểu Yên đờ đẫn, trong đôi mắt hiện lên vẻ u ám, nhìn
nàng giống như một cái xác không hồn, nói ra lời này với biểu tình thẫn thờ.
Cả hội trường ôn ào hẳn lên, những nam sinh vẫn luôn yêu mến, theo đuổi tán tỉnh Tạ Hiểu Yên, gân xanh trên trán nổi hẳn lên, lớn tiếng nổi giận hô:
- Tạ tiểu thư, ta tin cô, nhất định là cô bị ép buộc!
- Nói cho chúng ta biết... Là ai ép cô nói như vậy, chúng ta sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn!
Có người kinh ngạc không thể tin được, những người này vốn cũng thông cảm cho cảnh ngộ của Tạ Hiểu Yên. Tuy rằng họ biết thực lực của Tạ Hiểu Yên mạnh hơn không ít so với Lăng Tiêu của lúc trước, nhưng cũng không phải mọi người đều có dũng khí phản kháng khi đối mặt quý tộc! Khi đối mặt với quý tộc tâm lý của người bình thường hiển nhiên là rơi vào thế yếu.
Còn có không ít người vốn không yêu mến Tạ Hiểu Yên cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp nạn, hưng phấn huýt sáo. Tuy rằng bọn họ không rõ vì sao, đang yên ổn, bỗng nhiên Tạ Hiểu Yên nói ra chuyện này. Nhưng trong quý tộc chưa bao giờ thiếu kẻ thông minh. Đại lễ đường của Học viện Đế quốc này, trừ buổi lễ khai giảng hàng năm thì có rất ít dịp mở ra. Ngay bây giờ không ngờ lại mở ra, sao không thể khiến người ta nghĩ ngợi liên miên.
Nhưng mặc kệ có người ép buộc Tạ Hiểu Yên hay không, từ hôm nay trở đi danh dự của nàng sẽ mất đi hoàn toàn ở Học viện Đế quốc, thậm chí không thể tiếp tục học ở đây nữa.
Có người không kìm nổi than thở không thôi. Mấy tháng trước, chính nàng gây nên trận sóng gió từ hôn, giành được sự đồng tình của mọi người. Không ngờ mấy tháng sau, thêm một trường phong ba nữa, nhưng chính nàng lại trở thành nhân vật bị người người khác khinh bỉ.
Đời người thay đổi rất nhanh, đúng là thú vị!
Nàng vốn mặc kệ phản ứng của người ở bên dưới nên vừa nói xong liền từng bước trở lại hậu trường.
Lăng Tiêu, Diệp Vi Ny cùng với Xuân Lan và Thu Nguyệt đều ở đó. Tuổi già sức yếu như Phúc bá vẫn ngồi ở cửa, mặc dù tóc ông có chút thưa nhưng lại được chải chuốc cùng y phục chỉnh tề sạch sẽ. Tuy rằng trên đôi tay khô héo vẫn còn nếp nhăn nhưng móng tay được cắt tỉa rất đều. Trên người lão nhân gia nhìn không còn một chút nào ở chỗ Thu lão, bởi câu nói của chính ông: Thiếu gia là quý tộc, người có hàm tước, ta đương nhiên không thể đánh mất mặt mũi của thiếu gia.
- Lăng tam thiếu gia. Bây giờ, ngài vừa lòng rồi chứ?
Tạ Hiểu Yên trở vào hậu trường, dường như linh hồn vừa mới trở lại trên người nàng. Ánh mắt ảm đạm đờ đẫn lúc nàng nhìn Lăng Tiêu có vài phần phức tạp khó hiểu. Tận sâu trong ánh mắt, có một chút hận ý được nàng cẩn thận che dấu.
- Ta có thể đi được rồi chứ? Ngươi yên tâm ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.
Tạ Hiểu Yên cười tự giễu:
- Tạ gia cửa nhỏ nhà nghèo không chịu nổi sự trả thù của Lăng gia. Cho nên ta mong Lăng tam thiếu gia hãy yên tâm!
- Hừ. Đừng nói với vẻ đáng thương như vậy. Nữ nhân như ngươi đơn giản chính là tự làm tự chịu!
Xuân Lan thật sự phát bực nhưng lại cười lạnh đứng ở nơi đó nói:
- Lúc đầu ngươi muốn cái gì? Nữ nhân ích kỷ như ngươi lúc làm ra sự tình như vậy, có từng nghĩ qua cảm thụ của người khác hay không? Bởi vì bản thân ngươi mà khiến cho toàn bộ Lăng gia phải hổ thẹn. Thiếu gia hắn... ...
Nói xong bỗng nhiên vành mắt Xuân Lan đỏ lên cố cắn môi dưới. Hai tay nắm chặc lại dồn xức động của mình để không đi tới đánh hai bạt tay lên mặt nữ nhân này.
Tạ Hiểu Yên tựa như chưa từng nghe thấy lời nói của Xuân Lan. Mặt không chút thay đổi nhìn Lăng Tiêu, lại hỏi:
- Ta có thể đi được rồi chứ?
Bỗng nhiên trong tay Lăng Tiêu xuất hiện một viên thuốc màu xanh biếc, nhìn Tạ Hiểu Yên, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Cầm nó uống đi.
- Lăng Tiêu! Ngươi hơi quá đáng rồi đó!
Bỗng nhiên Tạ Hiểu Yên giống như một con sư tử mẹ đang phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp, thét vào Lăng Tiêu ở bên cạnh:
- Ta cũng đã thân bại danh liệt rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa!
- Ngươi yên tâm đi, thiếu gia sẽ không giết ngươi, giết ngươi sẽ ô uế tay người.
Xuân Lan quay về phía Tạ Hiểu Yên cười lạnh nói, nàng biết công hiệu của viên thuốc này, tối hôm qua thiếu gia thức suốt đêm luyện chế nó. Cho nên nàng mới châm chọc khiêu khích Tạ Hiểu Yên, lại vừa nói ra những uất ức đọng lại đã lâu ở trong lòng.
Tạ Hiểu Yên không nhìn người khác, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia bắn ra tia sáng phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
- Viên thuốc này chỉ phong bế kinh mạch ngươi ba năm. Ba năm sau, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.
Lăng Tiêu khẽ nhún nhún vai, nói với vẻ ung dung.
Tạ Hiểu Yên như bị sét đánh lui về sau vài bước, định kiếm đường mà chạy, mắt vừa thấy Phúc bá ở trước cửa, nhớ tới chuyện sư phụ cùng sư bá của mình tối hôm qua, ở trước mặt ông cũng không kịp chạy trong một hiệp liền bị chế trụ. Rồi sau đó hai tên ngoại môn Đường chủ của Bách Hoa Môn, lại bị Lăng Tiêu dùng một kiếm giết chết. Cho đến khoảnh khắc đó Tạ Hiểu Yên mới hoàn toàn hiểu được, cho tới nay mình vẫn rất xem trọng sức hấp dẫn của mình!
Lăng Tiêu không còn là kẻ bất lực trong mắt của nàng như trước kia nữa, dũng cảm sát phạt, thực lực tăng mạnh... Nếu khuôn mặt kia thay đổi, Tạ Hiểu Yên chắc chắn cho rằng đây không phải Lăng Tiêu, ít nhất cũng không phải gã Lăng Tiêu mà mình quen biết!
- Nếu ta không ăn... Ngươi sẽ giết ta ở đây sao?
Vẻ mặt Tạ Hiểu Yên theo sự phẫn nộ cùng kích động đến nỗi đỏ măt, nhìn Lăng Tiêu mà nói.
- Ta sẽ diệt cả nhà ngươi!
Vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu, như đang nói đến một chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể. Một tia chấp niệm kia trong lòng đã biến mất, nên hiển nhiên hắn cũng xem nữ nhân này như một kẻ qua đường vậy.
Tạ Hiểu Yên tiếp nhận viên thuốc kia, ngửa đầu nuốt xuống.
Từ trong khóe mắt hiện ra, chẳng bao lâu trước, lúc mình nhắc tới người bị Thiên Mạch với vẻ trào phúng. Không nghĩ tới nó lại đến lượt mình nhanh như vậy.
Đan dược vừa vào miệng, thậm chí không chờ Tạ Hiểu Yên áp chế nó dưới lưỡi thì nó liền tan ra!
Biến thành chất lỏng, như dòng nước, tự động theo yết hầu của nàng chảy đi xuống, miệng tràn đầy nước, đan dược này thơm quá!
Với lại còn mang theo một vị ngọt, nếu như không biết công hiệu của nó, thậm chí trong nháy mắt trong đầu Tạ Hiểu Yên xuất hiện loại suy nghĩ hoang đường: so với việc ăn đường còn ngon hơn!
Có lẽ hắn muốn làm mình sợ!
Trong đầu hiện lên ý niệm này, Tạ Hiểu Yên lập tức cảm thấy được hy vọng tràn đầy, ánh mắt cũng linh động hơn nhiều, trong rất nhiều câu chuyện truyền kỳ lại không có tình tiết như vậy, dùng viên thuốc hù dọa một người không biết, đến cuối cùng chỉ là giả. Trong lòng Tạ Hiểu Yên ngóng trông, nói:
- Hiện tại ta có thể đi rồi chứ?
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, Tạ Hiểu Yên liền xoay người bước đi, trong lòng dâng lên hận ý vô cùng: Lăng Tiêu, mối hận hôm nay, Tạ Hiểu Yên ta sẽ khắc ghi trong lòng. Ngươi giỏi lắm, rốt cục cũng khiến ta niếm trải cảm thụ của người bị Thiên Mạch, lại cho ta bị thân bại danh liệt, chịu hết sự khinh thường của thế nhân ... Chỉ cần một ngày nào ta còn sống thì sẽ không quên mối hận này!
Vừa ra đại lễ đường, ánh nắng chói chang ở bên ngoài khiến con ngươi của Tạ Hiểu Yên chợt nhắm lại một chút, bỗng nhiên trông thấy vô số học sinh của Học viện Đế quốc đang vây quanh ở bên ngoài, thậm chí, lờ mờ còn có mấy vị giáo sư của Học viện Đế quốc ẩn thân trong đó.
- Tạ Hiểu Yên, bạn chắn chắn bị Lăng Tiêu hiếp bức, đúng không?
- Bạn không cần sợ, phải dũng cảm nói ra đi!
Người nói chính là một gã cuồng nhiệt theo đuổi Tạ Hiểu Yên.
- Tạ Hiểu Yên, ta không nghĩ tới ngươi lại là một nữ nhân đê tiện như thế, tâm như rắn rết! Trước kia bọn ta đều nhìn lầm ngươi rồi!
- Đồ hạ tiện còn muốn leo lên tầng lớp quí tộc, đừng có nằm mơ!
- Cánh cửa của quý tộc vĩnh viễn cũng không mở rộng chào đón người như ngươi!
- Đi về nông thôn đi thôi, nhà giàu mới nổi!
... ...
Ánh mắt Tạ Hiểu Yên đờ đẫn, trong đôi mắt hiện lên vẻ u ám, nhìn
nàng giống như một cái xác không hồn, nói ra lời này với biểu tình thẫn thờ.
Cả hội trường ôn ào hẳn lên, những nam sinh vẫn luôn yêu mến, theo đuổi tán tỉnh Tạ Hiểu Yên, gân xanh trên trán nổi hẳn lên, lớn tiếng nổi giận hô:
- Tạ tiểu thư, ta tin cô, nhất định là cô bị ép buộc!
- Nói cho chúng ta biết... Là ai ép cô nói như vậy, chúng ta sẽ bầm thây hắn thành vạn đoạn!
Có người kinh ngạc không thể tin được, những người này vốn cũng thông cảm cho cảnh ngộ của Tạ Hiểu Yên. Tuy rằng họ biết thực lực của Tạ Hiểu Yên mạnh hơn không ít so với Lăng Tiêu của lúc trước, nhưng cũng không phải mọi người đều có dũng khí phản kháng khi đối mặt quý tộc! Khi đối mặt với quý tộc tâm lý của người bình thường hiển nhiên là rơi vào thế yếu.
Còn có không ít người vốn không yêu mến Tạ Hiểu Yên cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp nạn, hưng phấn huýt sáo. Tuy rằng bọn họ không rõ vì sao, đang yên ổn, bỗng nhiên Tạ Hiểu Yên nói ra chuyện này. Nhưng trong quý tộc chưa bao giờ thiếu kẻ thông minh. Đại lễ đường của Học viện Đế quốc này, trừ buổi lễ khai giảng hàng năm thì có rất ít dịp mở ra. Ngay bây giờ không ngờ lại mở ra, sao không thể khiến người ta nghĩ ngợi liên miên.
Nhưng mặc kệ có người ép buộc Tạ Hiểu Yên hay không, từ hôm nay trở đi danh dự của nàng sẽ mất đi hoàn toàn ở Học viện Đế quốc, thậm chí không thể tiếp tục học ở đây nữa.
Có người không kìm nổi than thở không thôi. Mấy tháng trước, chính nàng gây nên trận sóng gió từ hôn, giành được sự đồng tình của mọi người. Không ngờ mấy tháng sau, thêm một trường phong ba nữa, nhưng chính nàng lại trở thành nhân vật bị người người khác khinh bỉ.
Đời người thay đổi rất nhanh, đúng là thú vị!
Nàng vốn mặc kệ phản ứng của người ở bên dưới nên vừa nói xong liền từng bước trở lại hậu trường.
Lăng Tiêu, Diệp Vi Ny cùng với Xuân Lan và Thu Nguyệt đều ở đó. Tuổi già sức yếu như Phúc bá vẫn ngồi ở cửa, mặc dù tóc ông có chút thưa nhưng lại được chải chuốc cùng y phục chỉnh tề sạch sẽ. Tuy rằng trên đôi tay khô héo vẫn còn nếp nhăn nhưng móng tay được cắt tỉa rất đều. Trên người lão nhân gia nhìn không còn một chút nào ở chỗ Thu lão, bởi câu nói của chính ông: Thiếu gia là quý tộc, người có hàm tước, ta đương nhiên không thể đánh mất mặt mũi của thiếu gia.
- Lăng tam thiếu gia. Bây giờ, ngài vừa lòng rồi chứ?
Tạ Hiểu Yên trở vào hậu trường, dường như linh hồn vừa mới trở lại trên người nàng. Ánh mắt ảm đạm đờ đẫn lúc nàng nhìn Lăng Tiêu có vài phần phức tạp khó hiểu. Tận sâu trong ánh mắt, có một chút hận ý được nàng cẩn thận che dấu.
- Ta có thể đi được rồi chứ? Ngươi yên tâm ta sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.
Tạ Hiểu Yên cười tự giễu:
- Tạ gia cửa nhỏ nhà nghèo không chịu nổi sự trả thù của Lăng gia. Cho nên ta mong Lăng tam thiếu gia hãy yên tâm!
- Hừ. Đừng nói với vẻ đáng thương như vậy. Nữ nhân như ngươi đơn giản chính là tự làm tự chịu!
Xuân Lan thật sự phát bực nhưng lại cười lạnh đứng ở nơi đó nói:
- Lúc đầu ngươi muốn cái gì? Nữ nhân ích kỷ như ngươi lúc làm ra sự tình như vậy, có từng nghĩ qua cảm thụ của người khác hay không? Bởi vì bản thân ngươi mà khiến cho toàn bộ Lăng gia phải hổ thẹn. Thiếu gia hắn... ...
Nói xong bỗng nhiên vành mắt Xuân Lan đỏ lên cố cắn môi dưới. Hai tay nắm chặc lại dồn xức động của mình để không đi tới đánh hai bạt tay lên mặt nữ nhân này.
Tạ Hiểu Yên tựa như chưa từng nghe thấy lời nói của Xuân Lan. Mặt không chút thay đổi nhìn Lăng Tiêu, lại hỏi:
- Ta có thể đi được rồi chứ?
Bỗng nhiên trong tay Lăng Tiêu xuất hiện một viên thuốc màu xanh biếc, nhìn Tạ Hiểu Yên, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Cầm nó uống đi.
- Lăng Tiêu! Ngươi hơi quá đáng rồi đó!
Bỗng nhiên Tạ Hiểu Yên giống như một con sư tử mẹ đang phẫn nộ, gương mặt xinh đẹp, thét vào Lăng Tiêu ở bên cạnh:
- Ta cũng đã thân bại danh liệt rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa!
- Ngươi yên tâm đi, thiếu gia sẽ không giết ngươi, giết ngươi sẽ ô uế tay người.
Xuân Lan quay về phía Tạ Hiểu Yên cười lạnh nói, nàng biết công hiệu của viên thuốc này, tối hôm qua thiếu gia thức suốt đêm luyện chế nó. Cho nên nàng mới châm chọc khiêu khích Tạ Hiểu Yên, lại vừa nói ra những uất ức đọng lại đã lâu ở trong lòng.
Tạ Hiểu Yên không nhìn người khác, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia bắn ra tia sáng phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
- Viên thuốc này chỉ phong bế kinh mạch ngươi ba năm. Ba năm sau, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.
Lăng Tiêu khẽ nhún nhún vai, nói với vẻ ung dung.
Tạ Hiểu Yên như bị sét đánh lui về sau vài bước, định kiếm đường mà chạy, mắt vừa thấy Phúc bá ở trước cửa, nhớ tới chuyện sư phụ cùng sư bá của mình tối hôm qua, ở trước mặt ông cũng không kịp chạy trong một hiệp liền bị chế trụ. Rồi sau đó hai tên ngoại môn Đường chủ của Bách Hoa Môn, lại bị Lăng Tiêu dùng một kiếm giết chết. Cho đến khoảnh khắc đó Tạ Hiểu Yên mới hoàn toàn hiểu được, cho tới nay mình vẫn rất xem trọng sức hấp dẫn của mình!
Lăng Tiêu không còn là kẻ bất lực trong mắt của nàng như trước kia nữa, dũng cảm sát phạt, thực lực tăng mạnh... Nếu khuôn mặt kia thay đổi, Tạ Hiểu Yên chắc chắn cho rằng đây không phải Lăng Tiêu, ít nhất cũng không phải gã Lăng Tiêu mà mình quen biết!
- Nếu ta không ăn... Ngươi sẽ giết ta ở đây sao?
Vẻ mặt Tạ Hiểu Yên theo sự phẫn nộ cùng kích động đến nỗi đỏ măt, nhìn Lăng Tiêu mà nói.
- Ta sẽ diệt cả nhà ngươi!
Vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu, như đang nói đến một chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể. Một tia chấp niệm kia trong lòng đã biến mất, nên hiển nhiên hắn cũng xem nữ nhân này như một kẻ qua đường vậy.
Tạ Hiểu Yên tiếp nhận viên thuốc kia, ngửa đầu nuốt xuống.
Từ trong khóe mắt hiện ra, chẳng bao lâu trước, lúc mình nhắc tới người bị Thiên Mạch với vẻ trào phúng. Không nghĩ tới nó lại đến lượt mình nhanh như vậy.
Đan dược vừa vào miệng, thậm chí không chờ Tạ Hiểu Yên áp chế nó dưới lưỡi thì nó liền tan ra!
Biến thành chất lỏng, như dòng nước, tự động theo yết hầu của nàng chảy đi xuống, miệng tràn đầy nước, đan dược này thơm quá!
Với lại còn mang theo một vị ngọt, nếu như không biết công hiệu của nó, thậm chí trong nháy mắt trong đầu Tạ Hiểu Yên xuất hiện loại suy nghĩ hoang đường: so với việc ăn đường còn ngon hơn!
Có lẽ hắn muốn làm mình sợ!
Trong đầu hiện lên ý niệm này, Tạ Hiểu Yên lập tức cảm thấy được hy vọng tràn đầy, ánh mắt cũng linh động hơn nhiều, trong rất nhiều câu chuyện truyền kỳ lại không có tình tiết như vậy, dùng viên thuốc hù dọa một người không biết, đến cuối cùng chỉ là giả. Trong lòng Tạ Hiểu Yên ngóng trông, nói:
- Hiện tại ta có thể đi rồi chứ?
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, Tạ Hiểu Yên liền xoay người bước đi, trong lòng dâng lên hận ý vô cùng: Lăng Tiêu, mối hận hôm nay, Tạ Hiểu Yên ta sẽ khắc ghi trong lòng. Ngươi giỏi lắm, rốt cục cũng khiến ta niếm trải cảm thụ của người bị Thiên Mạch, lại cho ta bị thân bại danh liệt, chịu hết sự khinh thường của thế nhân ... Chỉ cần một ngày nào ta còn sống thì sẽ không quên mối hận này!
Vừa ra đại lễ đường, ánh nắng chói chang ở bên ngoài khiến con ngươi của Tạ Hiểu Yên chợt nhắm lại một chút, bỗng nhiên trông thấy vô số học sinh của Học viện Đế quốc đang vây quanh ở bên ngoài, thậm chí, lờ mờ còn có mấy vị giáo sư của Học viện Đế quốc ẩn thân trong đó.
- Tạ Hiểu Yên, bạn chắn chắn bị Lăng Tiêu hiếp bức, đúng không?
- Bạn không cần sợ, phải dũng cảm nói ra đi!
Người nói chính là một gã cuồng nhiệt theo đuổi Tạ Hiểu Yên.
- Tạ Hiểu Yên, ta không nghĩ tới ngươi lại là một nữ nhân đê tiện như thế, tâm như rắn rết! Trước kia bọn ta đều nhìn lầm ngươi rồi!
- Đồ hạ tiện còn muốn leo lên tầng lớp quí tộc, đừng có nằm mơ!
- Cánh cửa của quý tộc vĩnh viễn cũng không mở rộng chào đón người như ngươi!
- Đi về nông thôn đi thôi, nhà giàu mới nổi!
... ...
/761
|