Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn lính đang trợn mắt há hốc mồm đó, Phúc Bá cởi áo của mình ra sau đó phần trên thân lộ ra trần như nhộng, khô héo và gầy ốm, thậm chí dùng chữ gầy như que củi để hình dung Phúc Bá cũng không sai lắm. Thế nhưng điều đó cũng không có gì, chân chính khiến bọn lính rung động thật sâu đó là trên người Phúc Bá vô số vết sẹo dọc ngang khắp cả người!
Trong đó một vết sẹo kéo dài từ vai trái xéo xuống tới bụng là dọa người nhất, giống như một con rết thật lớn bám chặt trên thân thể khô quắt của Phúc Bá, trông thật vô cùng dữ tợn!
Phúc Bá chậm rãi xoay người phía sau trên lưng, vết sẹo càng nhiều!
Có thể nói toàn bộ sau lưng của ông, ngay cả chỗ trống đặt một bàn tay cũng không có!
- Các ngươi, trên người ai có vết thương nhiều hơn so với ta?
Ý tứ của Phúc Bá không lộ chút khoe khoang nào, mà còn mang theo một tia bi thương:
"Bọn trẻ các ngươi... Năm đó khi ta ở trên chiến trường giết chóc, các ngươi, đều còn chưa có sinh ra! Tinh thần quân đội? Chậc chậc, cả đám các ngươi, tự cho là đánh được mấy trận chiến, giết được mấy tên người thú, liền dám xưng là chính mình có được tinh thần quân đội? Cái gọi là tinh thần quân đội là gì... Cái này có thể có rất nhiều lối giải thích: có ý chí cứng như sắt thép, có tinh thần ngoan cường bất khuất, có kỷ luật nghiêm khắc, qua rèn luyện tàn khốc... Nhưng ta cho rằng, tất cả những điều đó đều không trọng yếu, mà quan trọng nhất là "Phục tòng mệnh lệnh", Lăng Võ!
- Có mặt!
Trong mắt Lăng Võ đầy cuồng nhiệt, đó là một loại ánh mắt... khi nhìn thấy người có thể khiến mình vạn phần tôn kính. Trước đây, ánh mắt này chỉ dành riêng cho một người là Lăng Chí, nhưng hôm nay, hắn bị lão nhân này làm dao động rồi. Thực lực của lão nhân này, rõ ràng sâu không lường được, mà trên người không ngờ có nhiều vết sẹo như vậy, điều đó nói lên cái gì? Lăng Võ không giống như những tên lính bình thường hữu dũng vô mưu, hắn có thể nhìn ra được những vết sẹo trên người lão nhân, hơn phân nửa đều là do vũ khí lưu lại, thêm vào cổ khí phách trên người lão nhân kia, nếu không phải đã trải qua nhiều năm trong kiếp sống quân đội, thì tuyệt đối không thể xuất hiện khí chất như thế này.
- Ngươi cảm thấy ngươi... có phục tòng mệnh lệnh không?
Phúc Bá chậm rãi mặc lại áo, cài cúc áo từ trên xuống dưới xong lên tiếng hỏi.
- Không có! Lăng Võ theo nghiệp võ tuy là tướng lãnh tư binh, cũng đều có khát vọng kiến công lập nghiệp, mà không phải bảo vệ một tên vô năng ăn chơi trác táng của mọi nhà!
Lăng Võ đứng thẳng thân mình tại chỗ, nhìn thẳng không chớp mắt nói, không hề tỏ ý sợ hãi với thiếu niên bộ dáng tuấn tú đang đi tới kia.
- Ha ha, ngươi thực dám nói thiếu gia là vô năng ăn chơi trác táng. Được, lão nhân ta cho ngươi một cơ hội, thành khẩn mời thiếu gia đánh với ngươi một trận, để ngươi khỏi nói ta khi dễ các ngươi!
Phúc Bá lạnh nhạt nói xong, quay đầu lại cung kính khom lưng về phía Lăng Tiêu.
- Thiếu gia! Xem ra ngài cần bộc lộ chút tài năng, mới có thể khiến cho đám binh sĩ tự cho rằng mình rất mạnh này chịu phục đấy.
Lăng Tiêu cười nhạt gật gật đầu. Hắn hết sức tán thưởng những thiết huyết hán tử này. Nhưng tán thưởng thì tán thưởng, không có nghĩa là trong lòng Lăng Tiêu không tức giận với cái nan đề giao cho mình này. Muốn thử xem ta có thể bắt hàng phục bọn binh sĩ ương ngạnh, đám kiêu binh càn quấy này hay không?
Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Lăng Võ. Lăng Võ bất đắc dĩ lên tiếng:
- Lăng Võ ra mắt Tam thiếu gia!
- Miễn đi.
Lăng Tiêu khoát tay. Cũng không thèm để ý. Lạnh nhạt nói:
- Ngươi ra tay đi. Trong vòng một chiêu ngươi phải thua!
- Ngươi!
Lăng Võ bị tức đến nỗi thiếu chút nữa thở không được ngất xỉu. Thằng nhỏ xấu xa này, hắn nghĩ chắc lão tử là trẻ con sao? Lúc sắp lên đường Lăng Chí đã dặn dò:
- Đó là huynh đệ ta, các ngươi đi theo hắn cũng như đi theo ta!
Đưa mắt nhìn lại lão nhân đứng ở nơi đó, Lăng Võ thở dài một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Tam thiếu gia. Ta là Đại Kiếm Sư bậc ba...
- Tốt, ngươi ra tay đi.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói.
Được là ngươi tự chuốc lấy, Lăng Võ tức giận đến ngứa hàm răng, hận không thể tát một cái đánh chết tiểu tử chết tiệt này. Hắn cứ cầm tinh cương kiếm trong tay không có rút ra khỏi vỏ, nói:
- Mời Tam thiếu gia ra tay trước!
Lăng Tiêu xua xua hai tay:
- Ta ra tay trước thì ngươi sẽ không có cơ hội, là ngươi ra tay trước đi!
Lăng Võ giận quá hóa cười, gật gật đầu:
- Vậy mời Tam thiếu gia lấy vũ khí ra.
- Đối với ngươi, tay không là được rồi!
Lăng Tiêu vẻ mặt tươi cười uể oải nói.
Lăng Võ bị kích động dường như muốn nổi điên, thà rằng liều mạng bị Đại đội trưởng trách tội, bị lão nhân này trừng phạt, cũng muốn giáo huấn một chút tên tiểu tử chết tiệt không biết trời cao đất rộng này, cho hắn biết đá biết vàng!
Chỉ trừ ba cô gái trên xe ngựa, thầm tiếc rẻ lắc lắc đầu, trong lòng lo lắng cho vị đại hán kia, hy vọng lần này hắn không bị quá mất mặt.
Tinh cương kiếm hợp với vỏ kiếm trong tay Lăng Võ, quét xéo tới Lăng Tiêu từ trên xuống dưới. Chiêu thế này mạnh mẽ trầm ổn, không có chút biến hóa hoa mỹ nào, rất phù hợp với tác phong quân nhân.
Tiếng vũ khí rít gió vù vù trên không trung, một chiêu này của Lăng Võ ra tay không một chút lưu tình, định bụng đánh cho Lăng Tiêu te tua. "Con bà nó đánh cho hả giận rồi tính sau."
Chuyện xảy ra trong chớp mắt, thoáng nhìn thấy lão nhân thực lực mạnh mẽ kia vẫn ung dung đứng ở nơi đó, trên mặt không lộ chút lo lắng gì, trong lòng Lăng Võ tuy rằng hơi do dự một chốc, nhưng rốt cục vẫn bị khoái cảm hả giận che lấp.
- A!
Lăng Tiêu khóe miệng mỉm cười, không né không tránh, vọt thẳng lên phía trước, khiến đám binh sĩ của Lăng Võ nhìn thấy không kìm lòng được phát ra một tràng tiếng kêu kinh hãi. Trong lòng chúng đều nghĩ: "Tiểu tử này không muốn sống nữa rồi, hy vọng đội trưởng có thể nể mặt nhẹ tay. Đến lúc đó để lộ ra đầu lĩnh mà biết đệ đệ của mình bị đánh đập, còn không trút giận lên người bọn họ cho đã nư ư!"
Lăng Võ cũng thoáng sửng sốt, nhưng vũ khí trên tay cũng không chậm lại chút nào, tiếp tục quét về phía bả vai của Lăng Tiêu... Đây cũng là năm đó Lăng Chí dạy cho bọn họ, chiến đấu chính là chiến đấu, ở trên chiến trường ngươi có thể trông chờ địch nhân hạ thủ lưu tình với ngươi sao?
- Bùng!
Ba cô gái bên cạnh xe ngựa không kìm được nhắm mắt lại, ở trong lòng mặc niệm cho Lăng Võ: "Đại thúc trung niên thật đáng thương, hy vọng ông không bị đánh ngã quá mạnh."
Trong lòng bọn lính sau lưng Lăng Võ thì hơn phân nửa đang cầu nguyện: "Lão Đại, ngươi nhẹ tay chút đi, không khéo đánh hỏng tiểu tổ tông này rồi. Thật xui xẻo còn làm liên lụy tới chúng ta!"
Phúc Bá không hề bận tâm, trong ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên.
Khi Tinh cương kiếm của Lăng Võ chạm vào thân thể Lăng Tiêu, theo bản năng hắn giảm bớt năm phần lực đạo: "Dù sao, thiếu niên này cũng không phải địch nhân, lại là thân đệ đệ của người mình tôn kính nhất! Cho dù thiếu niên này có xấu xa đi nữa, chính mình cũng là phải bảo vệ hắn đến đất phong, hơn nữa còn ở lại đó thời gian rất lâu." Trong lòng Lăng Võ, vẫn là hướng tới phương Bắc kia cái chỗ mà nước tiểu vừa vãi ra ngoài trong nháy mắt liền đóng thành băng!
Chính vì hắn giảm lại năm phần lực đạo này, thần sắc trong mắt Lăng Tiêu chợt bình thường trở lại, thân mình trong nháy mắt lưu lại một luồng tàn ảnh, thế kiếm mạnh mẽ của Lăng Võ chợt rơi vào khoảng không. Một tay khác chụp vào Lăng Tiêu cũng bị sai vị trí. Lăng Tiêu thì lạng tới phía sau Lăng Võ, đánh một chưởng lên lưng Lăng Võ, phát ra một tiếng bịch, Lăng Võ nhào về phía trước "kịch kịch kịch..." loạng choạng chạy tới mấy chục bước mới miễn cưỡng đứng lại. Hắn kiểm tra thấy toàn thân cũng không có bị thương một điểm nhỏ nào, hắn hoảng sợ quay mình lại nhìn Lăng Tiêu, bộ dáng như gặp quỷ.
- Ngươi... ngươi sao làm được?
Lăng Võ cho dù ngu ngốc cũng biết người ta đã nhẹ tay lưu tình, nếu trên tay Lăng Tiêu có một thanh chủy thủ thì lúc này hắn đã là một cái tử thi!
Lăng Tiêu vốn định ngay mặt đá một cước cho Lăng Võ bay đi, nhưng nghĩ lại sau này còn phải ở chung với tên ngay thẳng này, hơn nữa vốn Lăng Võ ra tay lại không xử dụng kiếm khí, đến sau còn chủ động giảm bớt lực đạo. Vì thế Lăng Tiêu để lại chút thể diện cho hắn, chỉ là dạy cho hắn một bài học.
- Thực lực.
Lăng Tiêu làm ra vẻ bị bức bách ném ra một câu, bởi vì hắn phát hiện, với những tên thẳng tính đó hoàn toàn không cần phải khiêm tốn lấy lòng. Nhìn những cặp mắt tròn xoe của đám binh sĩ đang nhìn mình, trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên có cảm giác hơi buồn cười, không nhịn được thầm nghĩ: "Thực lực quyết định hết thảy, lời này ở đâu cũng có kết quả như nhau đây!"
Lăng Võ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu, trên mặt giật mạnh mấy cái, rốt cục cúi đầu, cung kính nói:
- Lăng Võ, ra mắt Tam thiếu gia.
Nói xong quay đầu lại phía đám binh sĩ dưới tay quát:
- Còn ngẩn ra đó, không ra mắt Tam thiếu gia đi!
Cả đám binh sĩ gia sản của Lăng gia ào ào nói:
- Ra mắt Tam thiếu gia!
Phúc Bá nhẹ giọng nói:
- Ta đi thôi.
Năm trăm người đi theo sau xe ngựa, tăng tốc lên đường, loại hành quân này đối với bọn lính mà nói quả thực đúng là trò trẻ con, thế nhưng khí hậu nóng bức nơi đây làm cho bọn họ nhiều ít có chút không thích ứng. Không lâu sau, bọn chúng mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng, quân trang trên người cũng đều ướt đẫm, nhưng vẫn không phát ra một tiếng than vãn nào. Tất cả đều cắn răng kiên trì, bởi vì Lăng Tiêu cũng không nói gì đến chuyện hủy bỏ phiên hiệu của họ, thì xem như vì con Kiếm Xỉ Hổ đang giương nanh múa vuốt trên mặt lá cờ kia cả đám cũng phải kiên trì đi tiếp!
Không lâu sau, chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại, mặc dù bọn lính phía sau hơi lấy làm lạ, nhưng đều dừng lại bất động. Chúng liền nhìn thấy trên chiếc xe ngựa phía trước bước xuống một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, trong tay mang theo một bình sứ rất lớn, đi tới phía bọn chúng.
Lúc nãy tâm trí của các binh sĩ đó đều đặt hết vào trận chiến, mặc dù cũng mơ hồ thấy ba thiếu nữ tuyệt sắc ngồi trong xe ngựa, nhưng không có quan sát kỹ bỗng nhiên nhìn thấy một người trong đó đi tới, trong không khí dường như còn mang theo một làn gió thơm mát. Bọn chúng không khỏi dồn mọi ánh mắt về phía cô gái, có binh sĩ trẻ tuổi thẹn thùng, không dám nhìn thẳng, chỉ vụng trộm liếc mắt nhìn một cái.
Lăng Võ hướng về phía thiếu nữ hơi hơi khom mình:
- Xin hỏi... có chuyện gì không?
Tuy rằng trên trán cũng đầy mồ hôi, nhưng gương mặt ngăm đen của Lăng Võ vẫn khí định thần nhàn. Với hắn mà nói, so với hoàn cảnh ác liệt gấp mười cũng đã trải qua, chỉ là chút thời tiết nóng nực này không nhằm nhò gì!
- Gọi ta Thu Nguyệt là được rồi.
Thiếu nữ dịu dàng cười cười:
- Ta là thị nữ của thiếu gia, thiếu gia bảo ta đem cái này phát cho các binh sĩ, mỗi người uống một viên có thể giải nhiệt.
Nói xong đưa bình sứ cho Lăng Võ, một mùi thơm nhẹ lan theo làn gió.
Khuôn mặt già cỗi của Lăng Võ không khỏi đỏ lên, nhận lấy bình sứ, lí nhí nói:
- Cảm ơn Tam thiếu gia!
Thu Nguyệt cười:
- Giờ hãy phát ra đi, chờ bọn họ uống xong rồi đi tiếp.
Lăng Võ sai tên hoả đầu quân thủ hạ lấy một cái nồi nhỏ trút đan dược trong bình sứ ra. Đan dược nổi lên giống như những hạt đậu màu xanh nhạt.
Lăng Võ trong lòng đầy nghi hoặc, đây là diễn trò gì? Chè đậu? Hắn không khỏi cười thầm trong lòng, thứ này nếu như có thể giải nhiệt vậy là thần rồi. Tuy nhiên thị nữ tuyệt đẹp này còn đứng tại đây theo dõi, Lăng Võ chỉ có thể phân phó một tiếng:
- Mỗi người một viên. Xếp hàng lại đây ăn! Không được lấy nhiều hơn đó!
Đám binh sĩ cười hì hì đi tới, mỗi người lĩnh một viên, sau khi ăn xong, lập tức đều uống vào một bát lớn nước lạnh như nước đá, không nhịn được đều rùng mình một cái, một trận lạnh giá từ trên xuống dưới, sau đó toàn thân sảng khoái không tả được. Mọi ánh mắt hơi ảm đạm lập tức đều sáng hẳn lên! Cả bọn đều quay đầu lại nhìn một đống lớn thuốc viên trong nồi kia, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ tham lam.
Lăng Võ lập tức cảm thấy không đúng, lớn tiếng hét lên:
- Con bà nó, không được lấy nhiều, ai lấy nhiều lão tử trừng phạt đó!
Phía sau còn một số chưa ăn cũng nôn nóng, không ngừng nhỏ giọng hối thúc mấy người phía trước:
- Mau lên, mau lên!
Lăng Võ bước tới, tiện tay vớt lấy một viên cho vào miệng. Vừa vào miệng lập tức tan ra cảm giác như cả người ở trong phòng lạnh. Nhưng cảm giác này không giống như ở phương Bắc kia, với thời tiết nóng bức chết người, loại cảm giác này quả thực rất sảng khoái tràn đầy thích thú.
- A, quá đã!
Lăng Võ không kìm được kêu lên.
Đợi tất cả binh lính đều ăn xong, vẻ mặt tất cả đều ngây ngất, Lăng Võ nhìn trong nồi nhỏ còn lại mấy chục viên thuốc, nhìn ánh mắt nóng rực tham lam của bọn lính, hắn quát:
- Xong rồi, toàn đội ngũ xếp hàng, ăn một viên là được rồi! Còn không mau cảm ơn Tam thiếu gia!
- Cảm ơn Tam thiếu gia!
Tiếng hô đồng loạt truyền đi thật xa, lúc này từ trong thanh âm đúng là nghe được mối chân tình.
Còn Lăng Võ thì thừa cơ hội này thực vô sỉ trút hết số đan dược còn lại vào một cái túi, hướng về phía Thu Nguyệt cười hà hà:
- Cái ấy, thật tốt...
Trong đó một vết sẹo kéo dài từ vai trái xéo xuống tới bụng là dọa người nhất, giống như một con rết thật lớn bám chặt trên thân thể khô quắt của Phúc Bá, trông thật vô cùng dữ tợn!
Phúc Bá chậm rãi xoay người phía sau trên lưng, vết sẹo càng nhiều!
Có thể nói toàn bộ sau lưng của ông, ngay cả chỗ trống đặt một bàn tay cũng không có!
- Các ngươi, trên người ai có vết thương nhiều hơn so với ta?
Ý tứ của Phúc Bá không lộ chút khoe khoang nào, mà còn mang theo một tia bi thương:
"Bọn trẻ các ngươi... Năm đó khi ta ở trên chiến trường giết chóc, các ngươi, đều còn chưa có sinh ra! Tinh thần quân đội? Chậc chậc, cả đám các ngươi, tự cho là đánh được mấy trận chiến, giết được mấy tên người thú, liền dám xưng là chính mình có được tinh thần quân đội? Cái gọi là tinh thần quân đội là gì... Cái này có thể có rất nhiều lối giải thích: có ý chí cứng như sắt thép, có tinh thần ngoan cường bất khuất, có kỷ luật nghiêm khắc, qua rèn luyện tàn khốc... Nhưng ta cho rằng, tất cả những điều đó đều không trọng yếu, mà quan trọng nhất là "Phục tòng mệnh lệnh", Lăng Võ!
- Có mặt!
Trong mắt Lăng Võ đầy cuồng nhiệt, đó là một loại ánh mắt... khi nhìn thấy người có thể khiến mình vạn phần tôn kính. Trước đây, ánh mắt này chỉ dành riêng cho một người là Lăng Chí, nhưng hôm nay, hắn bị lão nhân này làm dao động rồi. Thực lực của lão nhân này, rõ ràng sâu không lường được, mà trên người không ngờ có nhiều vết sẹo như vậy, điều đó nói lên cái gì? Lăng Võ không giống như những tên lính bình thường hữu dũng vô mưu, hắn có thể nhìn ra được những vết sẹo trên người lão nhân, hơn phân nửa đều là do vũ khí lưu lại, thêm vào cổ khí phách trên người lão nhân kia, nếu không phải đã trải qua nhiều năm trong kiếp sống quân đội, thì tuyệt đối không thể xuất hiện khí chất như thế này.
- Ngươi cảm thấy ngươi... có phục tòng mệnh lệnh không?
Phúc Bá chậm rãi mặc lại áo, cài cúc áo từ trên xuống dưới xong lên tiếng hỏi.
- Không có! Lăng Võ theo nghiệp võ tuy là tướng lãnh tư binh, cũng đều có khát vọng kiến công lập nghiệp, mà không phải bảo vệ một tên vô năng ăn chơi trác táng của mọi nhà!
Lăng Võ đứng thẳng thân mình tại chỗ, nhìn thẳng không chớp mắt nói, không hề tỏ ý sợ hãi với thiếu niên bộ dáng tuấn tú đang đi tới kia.
- Ha ha, ngươi thực dám nói thiếu gia là vô năng ăn chơi trác táng. Được, lão nhân ta cho ngươi một cơ hội, thành khẩn mời thiếu gia đánh với ngươi một trận, để ngươi khỏi nói ta khi dễ các ngươi!
Phúc Bá lạnh nhạt nói xong, quay đầu lại cung kính khom lưng về phía Lăng Tiêu.
- Thiếu gia! Xem ra ngài cần bộc lộ chút tài năng, mới có thể khiến cho đám binh sĩ tự cho rằng mình rất mạnh này chịu phục đấy.
Lăng Tiêu cười nhạt gật gật đầu. Hắn hết sức tán thưởng những thiết huyết hán tử này. Nhưng tán thưởng thì tán thưởng, không có nghĩa là trong lòng Lăng Tiêu không tức giận với cái nan đề giao cho mình này. Muốn thử xem ta có thể bắt hàng phục bọn binh sĩ ương ngạnh, đám kiêu binh càn quấy này hay không?
Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Lăng Võ. Lăng Võ bất đắc dĩ lên tiếng:
- Lăng Võ ra mắt Tam thiếu gia!
- Miễn đi.
Lăng Tiêu khoát tay. Cũng không thèm để ý. Lạnh nhạt nói:
- Ngươi ra tay đi. Trong vòng một chiêu ngươi phải thua!
- Ngươi!
Lăng Võ bị tức đến nỗi thiếu chút nữa thở không được ngất xỉu. Thằng nhỏ xấu xa này, hắn nghĩ chắc lão tử là trẻ con sao? Lúc sắp lên đường Lăng Chí đã dặn dò:
- Đó là huynh đệ ta, các ngươi đi theo hắn cũng như đi theo ta!
Đưa mắt nhìn lại lão nhân đứng ở nơi đó, Lăng Võ thở dài một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Tam thiếu gia. Ta là Đại Kiếm Sư bậc ba...
- Tốt, ngươi ra tay đi.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói.
Được là ngươi tự chuốc lấy, Lăng Võ tức giận đến ngứa hàm răng, hận không thể tát một cái đánh chết tiểu tử chết tiệt này. Hắn cứ cầm tinh cương kiếm trong tay không có rút ra khỏi vỏ, nói:
- Mời Tam thiếu gia ra tay trước!
Lăng Tiêu xua xua hai tay:
- Ta ra tay trước thì ngươi sẽ không có cơ hội, là ngươi ra tay trước đi!
Lăng Võ giận quá hóa cười, gật gật đầu:
- Vậy mời Tam thiếu gia lấy vũ khí ra.
- Đối với ngươi, tay không là được rồi!
Lăng Tiêu vẻ mặt tươi cười uể oải nói.
Lăng Võ bị kích động dường như muốn nổi điên, thà rằng liều mạng bị Đại đội trưởng trách tội, bị lão nhân này trừng phạt, cũng muốn giáo huấn một chút tên tiểu tử chết tiệt không biết trời cao đất rộng này, cho hắn biết đá biết vàng!
Chỉ trừ ba cô gái trên xe ngựa, thầm tiếc rẻ lắc lắc đầu, trong lòng lo lắng cho vị đại hán kia, hy vọng lần này hắn không bị quá mất mặt.
Tinh cương kiếm hợp với vỏ kiếm trong tay Lăng Võ, quét xéo tới Lăng Tiêu từ trên xuống dưới. Chiêu thế này mạnh mẽ trầm ổn, không có chút biến hóa hoa mỹ nào, rất phù hợp với tác phong quân nhân.
Tiếng vũ khí rít gió vù vù trên không trung, một chiêu này của Lăng Võ ra tay không một chút lưu tình, định bụng đánh cho Lăng Tiêu te tua. "Con bà nó đánh cho hả giận rồi tính sau."
Chuyện xảy ra trong chớp mắt, thoáng nhìn thấy lão nhân thực lực mạnh mẽ kia vẫn ung dung đứng ở nơi đó, trên mặt không lộ chút lo lắng gì, trong lòng Lăng Võ tuy rằng hơi do dự một chốc, nhưng rốt cục vẫn bị khoái cảm hả giận che lấp.
- A!
Lăng Tiêu khóe miệng mỉm cười, không né không tránh, vọt thẳng lên phía trước, khiến đám binh sĩ của Lăng Võ nhìn thấy không kìm lòng được phát ra một tràng tiếng kêu kinh hãi. Trong lòng chúng đều nghĩ: "Tiểu tử này không muốn sống nữa rồi, hy vọng đội trưởng có thể nể mặt nhẹ tay. Đến lúc đó để lộ ra đầu lĩnh mà biết đệ đệ của mình bị đánh đập, còn không trút giận lên người bọn họ cho đã nư ư!"
Lăng Võ cũng thoáng sửng sốt, nhưng vũ khí trên tay cũng không chậm lại chút nào, tiếp tục quét về phía bả vai của Lăng Tiêu... Đây cũng là năm đó Lăng Chí dạy cho bọn họ, chiến đấu chính là chiến đấu, ở trên chiến trường ngươi có thể trông chờ địch nhân hạ thủ lưu tình với ngươi sao?
- Bùng!
Ba cô gái bên cạnh xe ngựa không kìm được nhắm mắt lại, ở trong lòng mặc niệm cho Lăng Võ: "Đại thúc trung niên thật đáng thương, hy vọng ông không bị đánh ngã quá mạnh."
Trong lòng bọn lính sau lưng Lăng Võ thì hơn phân nửa đang cầu nguyện: "Lão Đại, ngươi nhẹ tay chút đi, không khéo đánh hỏng tiểu tổ tông này rồi. Thật xui xẻo còn làm liên lụy tới chúng ta!"
Phúc Bá không hề bận tâm, trong ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên.
Khi Tinh cương kiếm của Lăng Võ chạm vào thân thể Lăng Tiêu, theo bản năng hắn giảm bớt năm phần lực đạo: "Dù sao, thiếu niên này cũng không phải địch nhân, lại là thân đệ đệ của người mình tôn kính nhất! Cho dù thiếu niên này có xấu xa đi nữa, chính mình cũng là phải bảo vệ hắn đến đất phong, hơn nữa còn ở lại đó thời gian rất lâu." Trong lòng Lăng Võ, vẫn là hướng tới phương Bắc kia cái chỗ mà nước tiểu vừa vãi ra ngoài trong nháy mắt liền đóng thành băng!
Chính vì hắn giảm lại năm phần lực đạo này, thần sắc trong mắt Lăng Tiêu chợt bình thường trở lại, thân mình trong nháy mắt lưu lại một luồng tàn ảnh, thế kiếm mạnh mẽ của Lăng Võ chợt rơi vào khoảng không. Một tay khác chụp vào Lăng Tiêu cũng bị sai vị trí. Lăng Tiêu thì lạng tới phía sau Lăng Võ, đánh một chưởng lên lưng Lăng Võ, phát ra một tiếng bịch, Lăng Võ nhào về phía trước "kịch kịch kịch..." loạng choạng chạy tới mấy chục bước mới miễn cưỡng đứng lại. Hắn kiểm tra thấy toàn thân cũng không có bị thương một điểm nhỏ nào, hắn hoảng sợ quay mình lại nhìn Lăng Tiêu, bộ dáng như gặp quỷ.
- Ngươi... ngươi sao làm được?
Lăng Võ cho dù ngu ngốc cũng biết người ta đã nhẹ tay lưu tình, nếu trên tay Lăng Tiêu có một thanh chủy thủ thì lúc này hắn đã là một cái tử thi!
Lăng Tiêu vốn định ngay mặt đá một cước cho Lăng Võ bay đi, nhưng nghĩ lại sau này còn phải ở chung với tên ngay thẳng này, hơn nữa vốn Lăng Võ ra tay lại không xử dụng kiếm khí, đến sau còn chủ động giảm bớt lực đạo. Vì thế Lăng Tiêu để lại chút thể diện cho hắn, chỉ là dạy cho hắn một bài học.
- Thực lực.
Lăng Tiêu làm ra vẻ bị bức bách ném ra một câu, bởi vì hắn phát hiện, với những tên thẳng tính đó hoàn toàn không cần phải khiêm tốn lấy lòng. Nhìn những cặp mắt tròn xoe của đám binh sĩ đang nhìn mình, trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên có cảm giác hơi buồn cười, không nhịn được thầm nghĩ: "Thực lực quyết định hết thảy, lời này ở đâu cũng có kết quả như nhau đây!"
Lăng Võ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu, trên mặt giật mạnh mấy cái, rốt cục cúi đầu, cung kính nói:
- Lăng Võ, ra mắt Tam thiếu gia.
Nói xong quay đầu lại phía đám binh sĩ dưới tay quát:
- Còn ngẩn ra đó, không ra mắt Tam thiếu gia đi!
Cả đám binh sĩ gia sản của Lăng gia ào ào nói:
- Ra mắt Tam thiếu gia!
Phúc Bá nhẹ giọng nói:
- Ta đi thôi.
Năm trăm người đi theo sau xe ngựa, tăng tốc lên đường, loại hành quân này đối với bọn lính mà nói quả thực đúng là trò trẻ con, thế nhưng khí hậu nóng bức nơi đây làm cho bọn họ nhiều ít có chút không thích ứng. Không lâu sau, bọn chúng mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng, quân trang trên người cũng đều ướt đẫm, nhưng vẫn không phát ra một tiếng than vãn nào. Tất cả đều cắn răng kiên trì, bởi vì Lăng Tiêu cũng không nói gì đến chuyện hủy bỏ phiên hiệu của họ, thì xem như vì con Kiếm Xỉ Hổ đang giương nanh múa vuốt trên mặt lá cờ kia cả đám cũng phải kiên trì đi tiếp!
Không lâu sau, chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại, mặc dù bọn lính phía sau hơi lấy làm lạ, nhưng đều dừng lại bất động. Chúng liền nhìn thấy trên chiếc xe ngựa phía trước bước xuống một thiếu nữ quốc sắc thiên hương, trong tay mang theo một bình sứ rất lớn, đi tới phía bọn chúng.
Lúc nãy tâm trí của các binh sĩ đó đều đặt hết vào trận chiến, mặc dù cũng mơ hồ thấy ba thiếu nữ tuyệt sắc ngồi trong xe ngựa, nhưng không có quan sát kỹ bỗng nhiên nhìn thấy một người trong đó đi tới, trong không khí dường như còn mang theo một làn gió thơm mát. Bọn chúng không khỏi dồn mọi ánh mắt về phía cô gái, có binh sĩ trẻ tuổi thẹn thùng, không dám nhìn thẳng, chỉ vụng trộm liếc mắt nhìn một cái.
Lăng Võ hướng về phía thiếu nữ hơi hơi khom mình:
- Xin hỏi... có chuyện gì không?
Tuy rằng trên trán cũng đầy mồ hôi, nhưng gương mặt ngăm đen của Lăng Võ vẫn khí định thần nhàn. Với hắn mà nói, so với hoàn cảnh ác liệt gấp mười cũng đã trải qua, chỉ là chút thời tiết nóng nực này không nhằm nhò gì!
- Gọi ta Thu Nguyệt là được rồi.
Thiếu nữ dịu dàng cười cười:
- Ta là thị nữ của thiếu gia, thiếu gia bảo ta đem cái này phát cho các binh sĩ, mỗi người uống một viên có thể giải nhiệt.
Nói xong đưa bình sứ cho Lăng Võ, một mùi thơm nhẹ lan theo làn gió.
Khuôn mặt già cỗi của Lăng Võ không khỏi đỏ lên, nhận lấy bình sứ, lí nhí nói:
- Cảm ơn Tam thiếu gia!
Thu Nguyệt cười:
- Giờ hãy phát ra đi, chờ bọn họ uống xong rồi đi tiếp.
Lăng Võ sai tên hoả đầu quân thủ hạ lấy một cái nồi nhỏ trút đan dược trong bình sứ ra. Đan dược nổi lên giống như những hạt đậu màu xanh nhạt.
Lăng Võ trong lòng đầy nghi hoặc, đây là diễn trò gì? Chè đậu? Hắn không khỏi cười thầm trong lòng, thứ này nếu như có thể giải nhiệt vậy là thần rồi. Tuy nhiên thị nữ tuyệt đẹp này còn đứng tại đây theo dõi, Lăng Võ chỉ có thể phân phó một tiếng:
- Mỗi người một viên. Xếp hàng lại đây ăn! Không được lấy nhiều hơn đó!
Đám binh sĩ cười hì hì đi tới, mỗi người lĩnh một viên, sau khi ăn xong, lập tức đều uống vào một bát lớn nước lạnh như nước đá, không nhịn được đều rùng mình một cái, một trận lạnh giá từ trên xuống dưới, sau đó toàn thân sảng khoái không tả được. Mọi ánh mắt hơi ảm đạm lập tức đều sáng hẳn lên! Cả bọn đều quay đầu lại nhìn một đống lớn thuốc viên trong nồi kia, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ tham lam.
Lăng Võ lập tức cảm thấy không đúng, lớn tiếng hét lên:
- Con bà nó, không được lấy nhiều, ai lấy nhiều lão tử trừng phạt đó!
Phía sau còn một số chưa ăn cũng nôn nóng, không ngừng nhỏ giọng hối thúc mấy người phía trước:
- Mau lên, mau lên!
Lăng Võ bước tới, tiện tay vớt lấy một viên cho vào miệng. Vừa vào miệng lập tức tan ra cảm giác như cả người ở trong phòng lạnh. Nhưng cảm giác này không giống như ở phương Bắc kia, với thời tiết nóng bức chết người, loại cảm giác này quả thực rất sảng khoái tràn đầy thích thú.
- A, quá đã!
Lăng Võ không kìm được kêu lên.
Đợi tất cả binh lính đều ăn xong, vẻ mặt tất cả đều ngây ngất, Lăng Võ nhìn trong nồi nhỏ còn lại mấy chục viên thuốc, nhìn ánh mắt nóng rực tham lam của bọn lính, hắn quát:
- Xong rồi, toàn đội ngũ xếp hàng, ăn một viên là được rồi! Còn không mau cảm ơn Tam thiếu gia!
- Cảm ơn Tam thiếu gia!
Tiếng hô đồng loạt truyền đi thật xa, lúc này từ trong thanh âm đúng là nghe được mối chân tình.
Còn Lăng Võ thì thừa cơ hội này thực vô sỉ trút hết số đan dược còn lại vào một cái túi, hướng về phía Thu Nguyệt cười hà hà:
- Cái ấy, thật tốt...
/761
|