Trước mặt bốn trăm người tốc độ cực nhanh cởi cường nỏ đeo trên lưng xuống, đặt tên vào nỏ. Đoản cung trong tay nhắm ngay vào đám người phủ thành chủ.
Người trong phủ thành chủ cũng có đại khái hơn ba trăm cung tiễn thủ xuất hiện trên bốn bức tường quanh sân, từ trên cao nhắm xuống đám binh sĩ Hổ Gầm đột kích đội bên này.
Bầu không khí trong sân căng thẳng khiến người ta lo lắng, ngay cả những người núp ở xa xa xem náo nhiệt cũng cảm nhận được, tất cả đều im hơi lặng tiếng không dám thở mạnh.
Lý Hậu Lâm đắc ý cười lạnh:
- Lăng tam thiếu gia, thế nào, muốn nói chuyện đàng hoàng với ta, hay là...
Trên xe ngựa Phúc Bá vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần như một pho tượng, lúc này chợt động. Động tác nhanh như tia chớp, thân hình vẽ một bóng mờ trên không trung, thoáng cái hiện ra trước mặt thành chủ Lý Hậu Lâm, bàn tay khô gầy nắm lấy yết hầu của Lý Hậu Lâm, thanh âm già nua lạnh như băng:
- Đừng tự tìm chết!
- Ngươi... ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi; làm gì?
Lý Hậu Lâm nghèn nghẹn thốt lên mấy tiếng. Vì yết hầu bị bóp chặt, thở không ra hơi, mắt như muốn lồi ra ngoài, vẻ mặt như gặp quỷ. Xem ra hắn không biết vì sao lão già này lại hiện ra giữa vòng vây của đám vệ sĩ, nhưng không cần nghĩ hắn cũng biết, đây chính là Ma Kiếm Sư của đối phương!
Lý Hậu Lâm từ trước tới nay không phải chưa thấy qua Ma Kiếm Sư, hắn thậm chí ngay cả Kiếm Tông đều gặp qua! Chính là lão Bành sâu không lường bên cạnh Nam Phương Vương kia, hiển nhiên là một cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, không biết đã sống qua bao nhiêu năm.
Nhưng Lý Hậu Lâm lại chưa thấy qua cao thủ cao hơn Ma Kiếm Sĩ ra tay. Bởi vậy, hắn nghĩ rằng có vô số thuộc hạ bảo hộ mình thì không cần bận tâm lo lắng, vả lại hơn ba trăm cung tiễn thủ trên bức tường kia, cầm trong tay cũng là cường nỏ, cùng lắm thì hai bên cùng bắn mọi người đồng quy vu tận! Không nghĩ tới, đối phương lại không mảy may quan tâm tới thân phận hoàng thân của hắn, sử dụng màn "cầm tặc tiên cầm vương", cái này thật choáng váng.
- Ta chính là Bá tước có huyết mạch hoàng tộc, chẳng lẽ ngươi không sợ bị hoàng thất truy nã sao! Mau thả ra ta có thể bỏ qua cho ngươi, nếu không... Á...
Lý Hậu Lâm cảm nhận được những ngón tay gầy giơ xương kia càng ngày càng bóp chặt yết hầu của mình. Mặt bị tụ máu đỏ bừng. Hai tay không kìm được vùng vẫy loạn lên, động tác càng lúc càng mạnh. Tiếng ho khan càng dữ dội. Hai mắt càng ngày càng hiện rõ vẻ kinh hãi: Bởi vì hắn phát hiện lão nhân này dường như muốn cứ như vậy bóp chết hắn!
Tất cả vũ khí của bọn tư binh và cung tiễn thủ của phủ thành chủ vây ở phía trên đều nhắm ngay vào Phúc Bá. Cả đám gia quyến của Lý Hậu Lâm trong sân đều nhốn nháo khóc lóc ầm lên. Trong lúc nhất thời có cảm giác như gà bay chó chạy tình cảnh thật hỗn loạn.
Đến lúc này Phúc Bá mới buông cổ Lý Hậu Lâm ra. Mặt Lý Hậu Lâm đã tím ngắt. Ánh mắt dại ra hổn hển hít mấy hơi dài. Đám gia quyến ở phía sau muốn đi lên lại không dám chỉ có thể đứng tại chỗ lau nước mắt. Thật lâu sau. Lý Hậu Lâm mới phản ứng trở lại hướng về phía đám thuộc hạ phất tay bất lực:
- Lui ra. Đều lui ra!
Gã đại hán cầm cự kiếm trong tay kia uất ức nói:
- Lão gia...
- Lui ra đi. Ta không sao.
Lý Hậu Lâm dùng tay xoa xoa yết hầu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới: Tử thần cách mình gần như thế. Vừa mới trong khoảnh khắc đó hắn dường như nhìn thấy cha mẹ đã chết ngoắc tay kêu gọi hắn.
- Các ngươi. Rốt cuộc muốn thế nào?
Lý Hậu Lâm đứng ở nơi đó thần sắc suy sụp. Trên người không còn khí chất kẻ bề trên vừa mới sôi nổi lớn tiếng chỉ trích đối phương.
- Cho ngươi thời gian hai canh giờ lập tức mang gia quyến và hạ nhân của ngươi, rời khỏi thành Penzias.
Phúc Bá lạnh nhạt nói.
- Các ngươi quả thực khinh người quá đáng!
Lý Hậu Lâm vẻ mặt ủy khuất và bi phẫn:
- Đây là các ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của hoàng gia, ta... ta sẽ tới chỗ bệ hạ tố cáo các ngươi!
- Nói xong chưa?
Phúc Bá thản nhiên nhìn Lý Hậu Lâm:
- Nói xong thì nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian, trong phủ thành chủ này nếu như có chút xíu nào bị hủy hoại... Hừ!
Thân mình của Lý Hậu Lâm run bần bật, chỉ tay về phía lão nhân gầy ốm khô khốc kia, nhưng không biết làm sao hơn liền xoay người vội vã rời đi.
Vì thế, bên trong phủ thành chủ xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: vốn cảnh thu thập đồ đạc vội vàng hỗn loạn, nhưng lại hết sức quỷ dị không có một chút tiếng động nào, hơn nữa tất cả mọi người nhè nhẹ khuân nhè nhẹ vác, sợ va chạm làm hỏng những đồ vật còn lại kia.
Làm thành chủ của Penzias nhiều năm, của cải của Lý Hậu Lâm có thể tưởng tượng biết được. Thời gian hai canh giờ, căn bản là không đủ để thu dọn các thứ. Rất nhiều vật trang trí và tượng điêu khắc hình thể lớn, tất cả đều vô giá, nhưng cũng không có cách nào kịp mang đi.
Có thể tưởng tượng được trong lòng Lý Hậu Lâm ấm ức bực tức đến cỡ nào, hơn nữa cũng hối hận không thôi. Lúc trước bên cạnh Lý Hậu Lâm từng có một gã cung phụng Ma Kiếm Sư bậc hai, nhưng một năm trước bị Nam Phương Vương trưng dụng, Lý Hậu Lâm giận mà không dám nói gì, cũng nghĩ có Nam Phương Vương che chở, chính mình sẽ không xảy ra chuyện gì.
Người trong phủ thành chủ cũng có đại khái hơn ba trăm cung tiễn thủ xuất hiện trên bốn bức tường quanh sân, từ trên cao nhắm xuống đám binh sĩ Hổ Gầm đột kích đội bên này.
Bầu không khí trong sân căng thẳng khiến người ta lo lắng, ngay cả những người núp ở xa xa xem náo nhiệt cũng cảm nhận được, tất cả đều im hơi lặng tiếng không dám thở mạnh.
Lý Hậu Lâm đắc ý cười lạnh:
- Lăng tam thiếu gia, thế nào, muốn nói chuyện đàng hoàng với ta, hay là...
Trên xe ngựa Phúc Bá vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần như một pho tượng, lúc này chợt động. Động tác nhanh như tia chớp, thân hình vẽ một bóng mờ trên không trung, thoáng cái hiện ra trước mặt thành chủ Lý Hậu Lâm, bàn tay khô gầy nắm lấy yết hầu của Lý Hậu Lâm, thanh âm già nua lạnh như băng:
- Đừng tự tìm chết!
- Ngươi... ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi; làm gì?
Lý Hậu Lâm nghèn nghẹn thốt lên mấy tiếng. Vì yết hầu bị bóp chặt, thở không ra hơi, mắt như muốn lồi ra ngoài, vẻ mặt như gặp quỷ. Xem ra hắn không biết vì sao lão già này lại hiện ra giữa vòng vây của đám vệ sĩ, nhưng không cần nghĩ hắn cũng biết, đây chính là Ma Kiếm Sư của đối phương!
Lý Hậu Lâm từ trước tới nay không phải chưa thấy qua Ma Kiếm Sư, hắn thậm chí ngay cả Kiếm Tông đều gặp qua! Chính là lão Bành sâu không lường bên cạnh Nam Phương Vương kia, hiển nhiên là một cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, không biết đã sống qua bao nhiêu năm.
Nhưng Lý Hậu Lâm lại chưa thấy qua cao thủ cao hơn Ma Kiếm Sĩ ra tay. Bởi vậy, hắn nghĩ rằng có vô số thuộc hạ bảo hộ mình thì không cần bận tâm lo lắng, vả lại hơn ba trăm cung tiễn thủ trên bức tường kia, cầm trong tay cũng là cường nỏ, cùng lắm thì hai bên cùng bắn mọi người đồng quy vu tận! Không nghĩ tới, đối phương lại không mảy may quan tâm tới thân phận hoàng thân của hắn, sử dụng màn "cầm tặc tiên cầm vương", cái này thật choáng váng.
- Ta chính là Bá tước có huyết mạch hoàng tộc, chẳng lẽ ngươi không sợ bị hoàng thất truy nã sao! Mau thả ra ta có thể bỏ qua cho ngươi, nếu không... Á...
Lý Hậu Lâm cảm nhận được những ngón tay gầy giơ xương kia càng ngày càng bóp chặt yết hầu của mình. Mặt bị tụ máu đỏ bừng. Hai tay không kìm được vùng vẫy loạn lên, động tác càng lúc càng mạnh. Tiếng ho khan càng dữ dội. Hai mắt càng ngày càng hiện rõ vẻ kinh hãi: Bởi vì hắn phát hiện lão nhân này dường như muốn cứ như vậy bóp chết hắn!
Tất cả vũ khí của bọn tư binh và cung tiễn thủ của phủ thành chủ vây ở phía trên đều nhắm ngay vào Phúc Bá. Cả đám gia quyến của Lý Hậu Lâm trong sân đều nhốn nháo khóc lóc ầm lên. Trong lúc nhất thời có cảm giác như gà bay chó chạy tình cảnh thật hỗn loạn.
Đến lúc này Phúc Bá mới buông cổ Lý Hậu Lâm ra. Mặt Lý Hậu Lâm đã tím ngắt. Ánh mắt dại ra hổn hển hít mấy hơi dài. Đám gia quyến ở phía sau muốn đi lên lại không dám chỉ có thể đứng tại chỗ lau nước mắt. Thật lâu sau. Lý Hậu Lâm mới phản ứng trở lại hướng về phía đám thuộc hạ phất tay bất lực:
- Lui ra. Đều lui ra!
Gã đại hán cầm cự kiếm trong tay kia uất ức nói:
- Lão gia...
- Lui ra đi. Ta không sao.
Lý Hậu Lâm dùng tay xoa xoa yết hầu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới: Tử thần cách mình gần như thế. Vừa mới trong khoảnh khắc đó hắn dường như nhìn thấy cha mẹ đã chết ngoắc tay kêu gọi hắn.
- Các ngươi. Rốt cuộc muốn thế nào?
Lý Hậu Lâm đứng ở nơi đó thần sắc suy sụp. Trên người không còn khí chất kẻ bề trên vừa mới sôi nổi lớn tiếng chỉ trích đối phương.
- Cho ngươi thời gian hai canh giờ lập tức mang gia quyến và hạ nhân của ngươi, rời khỏi thành Penzias.
Phúc Bá lạnh nhạt nói.
- Các ngươi quả thực khinh người quá đáng!
Lý Hậu Lâm vẻ mặt ủy khuất và bi phẫn:
- Đây là các ngươi giẫm đạp lên tôn nghiêm của hoàng gia, ta... ta sẽ tới chỗ bệ hạ tố cáo các ngươi!
- Nói xong chưa?
Phúc Bá thản nhiên nhìn Lý Hậu Lâm:
- Nói xong thì nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian, trong phủ thành chủ này nếu như có chút xíu nào bị hủy hoại... Hừ!
Thân mình của Lý Hậu Lâm run bần bật, chỉ tay về phía lão nhân gầy ốm khô khốc kia, nhưng không biết làm sao hơn liền xoay người vội vã rời đi.
Vì thế, bên trong phủ thành chủ xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: vốn cảnh thu thập đồ đạc vội vàng hỗn loạn, nhưng lại hết sức quỷ dị không có một chút tiếng động nào, hơn nữa tất cả mọi người nhè nhẹ khuân nhè nhẹ vác, sợ va chạm làm hỏng những đồ vật còn lại kia.
Làm thành chủ của Penzias nhiều năm, của cải của Lý Hậu Lâm có thể tưởng tượng biết được. Thời gian hai canh giờ, căn bản là không đủ để thu dọn các thứ. Rất nhiều vật trang trí và tượng điêu khắc hình thể lớn, tất cả đều vô giá, nhưng cũng không có cách nào kịp mang đi.
Có thể tưởng tượng được trong lòng Lý Hậu Lâm ấm ức bực tức đến cỡ nào, hơn nữa cũng hối hận không thôi. Lúc trước bên cạnh Lý Hậu Lâm từng có một gã cung phụng Ma Kiếm Sư bậc hai, nhưng một năm trước bị Nam Phương Vương trưng dụng, Lý Hậu Lâm giận mà không dám nói gì, cũng nghĩ có Nam Phương Vương che chở, chính mình sẽ không xảy ra chuyện gì.
/761
|