Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 167: Thủ đoạn

/761


Diệp Vi Ny ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm lệ như hoa lê gặp mưa, nhưng vẫn thản nhiên cười với Lăng Tiêu:
- Muội giờ… chỉ còn… có huynh thôi!

Lăng Tiêu nghe vậy mà trong lòng đau nhói, nàng nói như vậy, đã nói lên rằng giờ nàng không còn ai là người thân nữa. Là một người có gia đình, Lăng Tiêu rất thông cảm với nàng, hắn vươn tay đặt lên lưng Diệp tử, kéo nàng sát lại mình. Khuôn mặt Diệp Vi Ny đỏ bừng, nàng thậm chí có thể cảm giác được tim Lăng Tiêu đang đập thình thịch.

- Nói một chút đi.

Lăng Tiêu khẽ nói, ánh mắt quét lên trời, nhìn Tiểu Sửu đang bay lượn trên đó có vẻ muốn hạ xuống.

Những người trong căn cứ thì đang kinh hãi ngây ngốc nhìn lên, có rất nhiều người cầm cường nỏ ngắm lên Tiểu Sửu, vẻ mặt rất đề phòng.

Nhưng Tiểu Sửu đã nhìn thấy ý đồ của họ, bay vọt lên cao, kêu lên một tiếng trong trẻo rồi vươn cánh, cuối cùng biến thành một điểm đen, dần dần biến mất giữa tầm mắt mọi người!

Xung quanh bốn người Lăng Tiêu khoảng trăm thước không có bất cứ ai. Phúc bá cùng Lý Thiên Lạc đang nói chuyện ở cách xa. Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny ngồi trên một tảng đá bằng phẳng dài hơn nửa thước, có lẽ là dùng để huấn luyện.

Diệp Vi Ny lau khô nước mắt, sâu kín nói:
- Muội là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ được dưỡng phụ nuôi dưỡng. Cùng với muội còn có rất nhiều đứa trẻ lớn nhỏ khác nữa. Muội cũng không phải đứa được nuôi đầu tiên mà đại khái còn hơn 20 người nữa còn lớn hơn muội. Ít tuổi hơn hoặc bằng muội cũng có khoảng 100 người, có cả nam cả nữ. Khi còn nhỏ, muội từng nghĩ rằng như vậy thật vui vẻ, thật may mắn, có rất nhiều người để chơi cùng. Tất cả mọi người đều rất vô tư, tuy rằng gã nam nhân đó thường xuyên vắng mặt nửa tháng một lần, tuy rằng ông ta vẫn hay uống rượu say rồi đánh chửi chúng ta, nhưng… chúng ta vẫn rất vui vẻ!

Khi nói tới bọn nhỏ, trên khuôn mặt Diệp Vi Ny lộ vẻ tươi cười, nhưng rồi ngay lập tức trở nên u ám:
- Nhưng hết thảy đã thay đổi khi muội 5 tuổi. Gã nam nhân đó, phụ thân mà muội vẫn tôn kính, kính sợ đó, trong một lần say rượu, … chính mắt muội trông thấy hắn ta đè lên người Hương Thảo tỷ tỷ, lúc đó mới 17 tuổi. Hương Thảo tỷ tỷ liều mạng gào khóc, né tránh, đẩy ra, sau đó hắn ta liền uy hiếp tỷ ấy, nói nếu phản kháng sẽ giết sạch đám trẻ này!

Trên mặt Diệp Vi Ny lộ vẻ trào phúng:
- Hương Thảo tỷ tỷ vốn như mẫu thân của tất cả đám trẻ chúng ta, tỷ ấy rất yêu chúng ta, cho nên tỷ ấy chấp nhận phải "thỏa hiệp" với hắn. Lúc đó muội vẫn không hiểu họ đang làm gì, chỉ biết rằng đó không phải là việc tốt. Sau đó Hương Thảo tỷ tỷ nói cho muội biết rằng muội chính là do gã nam nhân đó ôm ở bên ngoài về. Tất cả bọn trẻ ở đây, kể cả tỷ ấy, đều là như vậy! Nhưng nam nhân đó lại nói rằng bọn ta đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, do hắn hảo tâm mang về nuôi. Ha ha… ngày hôm sau, Hương Thảo tỷ tỷ tâm sự với muội cả ngày, nói rằng khi muội mới tới đã không như những đứa trẻ con nhà bình thường, ngay cả tã lót của muội cũng được dệt bằng loại vải thượng hảo hạng mà ngay cả tỷ ấy cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Tỷ ấy còn nhắc nhở ta ngàn vạn lần đừng nghe theo sự sắp xếp của gã nam nhân đó "chỉ cần vào học viện quý tộc, cuộc đời này… rốt cuộc sẽ không còn tự do, thậm chí kết cục cũng sẽ giống như tỷ ấy…
Diệp Vi Ny lại trào nước mắt.
- Ngày thứ ba, Hương Thảo tỷ tỷ liền mất tích, rốt cuộc không thấy trở lại. Sau đó ta nghe có người nói, nhìn thấy dưỡng phụ đại nhân của ta đang đêm cõng một người đi ra ngoài. Là hắn, chính hắn giết Hương Thảo tỷ tỷ, bởi vì Hương Thảo tỷ tỷ đã nói ra âm mưu của hắn! Cho nên… hắn đã giết tỷ ấy!

Lăng Tiêu nghe đến đó, hai mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại như nước sôi, không ngừng nhảy dựng lên! Không ngờ… còn có người không bằng cầm thú như vậy!
- Gã đó ở đây à?
Lăng Tiêu hỏi Diệp Vi Ny

Diệp Vi Ny gật gật đầu, nói tiếp:
- Đừng, Lăng Tiêu, chúng ta đừng gây chuyện ở đây được không? Đây là địa bàn của Nam Phương Vương!

Lăng Tiêu thoáng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Vừa rồi Nam Phương Vương tặng ta bốn khẩu ma tinh đại pháo, còn cả 500 viên ma hạch bậc hai!

- Thật sao?
Diệp Vi Ny lập tức lộ vẻ hưng phấn, tươi cười nói:
- Thật tốt quá, chúng ta rốt cục có thể có được lực lượng phòng vệ càng mạnh mẽ rồi! Hừ, nếu có kẻ nào tới gây phiền toái, chúng ta sẽ bắn cho chúng tan xác!

Lăng Tiêu mỉm cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn nà như ngọc của Diệp Vi Ny, nói:
- Hiện giờ ta không muốn.

/761

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status