Trên đường phố tại thành Penzias, Lăng Tiêu cảm giác được một cách rõ ràng mọi người có lòng chán ghét đối với Tần Cách, cũng đứng ở chỗ xa nhìn diện mạo khổng lồ hung hãn của gã. Mà lúc này Lăng Tiêu cũng hóa trang cho cân xứng với kẻ mạo hiểm, choàng một chiếc áo khoác, cũng che giấu mặt lại, cho nên, không ai nhận ra, gã mạo hiểm gầy yếu này không ngờ là lĩnh chủ đại nhân của bọn họ!
Lăng Tiêu có thể cảm giác được một cách rõ ràng bình dân trên đường phố hiện giờ nhiều hơn trước kia, hơn nữa trên mặt đều tràn trề vẻ tươi cười phát ra từ nội tâm. Từ khi hắn thu hồi rất nhiều đất đai từ trong tay quý tộc, sau đó phân cho những bình dân này, chỉ số kinh tế thành Penzias không giảm mà ngược lại còn tăng lên, khiến cho rất nhiều quí tộc chuẩn bị trêu đùa Lăng Tiêu đành ngậm miệng mà buồn bực vô cùng.
Trở lại phủ tử tước, Phúc bá trông thấy Tần Cách liền sửng sốt, nhất là khi biết được người này lại là một gã thú nhân hổ tộc thì trên mặt Phúc bá càng kinh ngạc hơn, biết được lần này thiếu gia tiến vào đầm lầy chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện.
Lão nhân gia cũng chỉ thoáng chốc kinh ngạc mà thôi, liền mang theo Tần Cách đi bố trí ổn thỏa.
Lăng Tiêu trở vào bên trong, Xuân Lan và Thu Nguyệt vừa trông thấy đều ngạc nhiên vui mừng vô cùng, vội vàng chuẩn bị nước tắm rửa cho Lăng Tiêu. Chờ sau khi Lăng Tiêu tắm rửa thay quần áo xong, thiếu gia quý tộc có phong độ tao nhã kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt hai nàng.
Xuân Lan vui vẻ nói:
- Diệp tử tỷ tỷ vẫn còn đang tu luyện, nếu như nàng biết thiếu gia trở về, nhất định sẽ rất cao hứng lắm!
Lăng Tiêu nói:
- Ta đi xem nàng!
Đi đến chỗ ở của Diệp tử, Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ cửa, Diệp Vi Ny ở trong phòng nhẹ giọng hỏi
Lăng Tiêu nói:
- Là huynh.
- Ồ, Lăng Tiêu, huynh đã trở lại,
Ngay sau đó Lăng Tiêu chợt nghe thấy một trận âm thanh luống cuống tay chân ở bên trong truyền ra, sau đó nghe tiếng bước chân lẹp xẹp của Diệp tử. Cánh cửa mở ra, Diệp tử với sắc mặt ửng đỏ nhìn Lăng Tiêu, nhìn chăm chú hắn một cách thâm tình, đột nhiên nhào vào trong lòng Lăng Tiêu, cũng không nói một câu nào, cứ như vậy lẳng lặng ôm hắn.
Tại cửa biệt viện của Diệp tử, Phong Linh vừa mới nhô đầu ra, thấy thế liền vội vàng rụt đầu trở về, có chút khẩn trương vỗ bộ ngực:
- Không ngờ hắn đã trở lại! May mắn, hắn không phát hiện ta!
Diệp tử ôm Lăng Tiêu một hồi, sau đó ngẩng đầu, tinh nghịch nhìn Lăng Tiêu cười:
- Muội cảm giác hình như thực lực của huynh lại được tăng lên thì phải?
Lăng Tiêu nói:
- Thực lực của muội không phải cũng đã tăng lên rồi sao!
Diệp Vi Ny ngẩng mặt lên tự hào, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đắc ý, tuy nhiên lập tức có chút buồn bực, nói:
- Đáng tiếc muội vẫn chưa đột phá đến Cuồng Kiếm Sư. Lăng Tiêu, huynh nói, muội ngu lắm phải không?
Lăng Tiêu cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của Diệp tử, sau đó không kìm nổi nhẹ nhàng nói:
- Đâu có, nàng còn rất trẻ mà.
Diệp tử khẽ nhíu lại mày, nói:
- Nhưng thực lực của huynh lại cao hơn muội nhiều lắm chứ! Người ta còn lớn tuổi hơn huynh nữa cơ! Lăng Tiêu, muội không hy vọng theo không kịp của tiến bộ của huynh, kéo huynh tụt lại phía sau.
Âm thanh của Diệp tử chưa bao giờ có vẻ nhu nhược, nhưng vào lúc này, một mặt khác chân chính trong lòng tiểu nữ tặc mới lộ rõ ra trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu có thể cảm giác được một cách rõ ràng bình dân trên đường phố hiện giờ nhiều hơn trước kia, hơn nữa trên mặt đều tràn trề vẻ tươi cười phát ra từ nội tâm. Từ khi hắn thu hồi rất nhiều đất đai từ trong tay quý tộc, sau đó phân cho những bình dân này, chỉ số kinh tế thành Penzias không giảm mà ngược lại còn tăng lên, khiến cho rất nhiều quí tộc chuẩn bị trêu đùa Lăng Tiêu đành ngậm miệng mà buồn bực vô cùng.
Trở lại phủ tử tước, Phúc bá trông thấy Tần Cách liền sửng sốt, nhất là khi biết được người này lại là một gã thú nhân hổ tộc thì trên mặt Phúc bá càng kinh ngạc hơn, biết được lần này thiếu gia tiến vào đầm lầy chắc chắn đã trải qua rất nhiều chuyện.
Lão nhân gia cũng chỉ thoáng chốc kinh ngạc mà thôi, liền mang theo Tần Cách đi bố trí ổn thỏa.
Lăng Tiêu trở vào bên trong, Xuân Lan và Thu Nguyệt vừa trông thấy đều ngạc nhiên vui mừng vô cùng, vội vàng chuẩn bị nước tắm rửa cho Lăng Tiêu. Chờ sau khi Lăng Tiêu tắm rửa thay quần áo xong, thiếu gia quý tộc có phong độ tao nhã kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt hai nàng.
Xuân Lan vui vẻ nói:
- Diệp tử tỷ tỷ vẫn còn đang tu luyện, nếu như nàng biết thiếu gia trở về, nhất định sẽ rất cao hứng lắm!
Lăng Tiêu nói:
- Ta đi xem nàng!
Đi đến chỗ ở của Diệp tử, Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ cửa, Diệp Vi Ny ở trong phòng nhẹ giọng hỏi
Lăng Tiêu nói:
- Là huynh.
- Ồ, Lăng Tiêu, huynh đã trở lại,
Ngay sau đó Lăng Tiêu chợt nghe thấy một trận âm thanh luống cuống tay chân ở bên trong truyền ra, sau đó nghe tiếng bước chân lẹp xẹp của Diệp tử. Cánh cửa mở ra, Diệp tử với sắc mặt ửng đỏ nhìn Lăng Tiêu, nhìn chăm chú hắn một cách thâm tình, đột nhiên nhào vào trong lòng Lăng Tiêu, cũng không nói một câu nào, cứ như vậy lẳng lặng ôm hắn.
Tại cửa biệt viện của Diệp tử, Phong Linh vừa mới nhô đầu ra, thấy thế liền vội vàng rụt đầu trở về, có chút khẩn trương vỗ bộ ngực:
- Không ngờ hắn đã trở lại! May mắn, hắn không phát hiện ta!
Diệp tử ôm Lăng Tiêu một hồi, sau đó ngẩng đầu, tinh nghịch nhìn Lăng Tiêu cười:
- Muội cảm giác hình như thực lực của huynh lại được tăng lên thì phải?
Lăng Tiêu nói:
- Thực lực của muội không phải cũng đã tăng lên rồi sao!
Diệp Vi Ny ngẩng mặt lên tự hào, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đắc ý, tuy nhiên lập tức có chút buồn bực, nói:
- Đáng tiếc muội vẫn chưa đột phá đến Cuồng Kiếm Sư. Lăng Tiêu, huynh nói, muội ngu lắm phải không?
Lăng Tiêu cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của Diệp tử, sau đó không kìm nổi nhẹ nhàng nói:
- Đâu có, nàng còn rất trẻ mà.
Diệp tử khẽ nhíu lại mày, nói:
- Nhưng thực lực của huynh lại cao hơn muội nhiều lắm chứ! Người ta còn lớn tuổi hơn huynh nữa cơ! Lăng Tiêu, muội không hy vọng theo không kịp của tiến bộ của huynh, kéo huynh tụt lại phía sau.
Âm thanh của Diệp tử chưa bao giờ có vẻ nhu nhược, nhưng vào lúc này, một mặt khác chân chính trong lòng tiểu nữ tặc mới lộ rõ ra trước mặt Lăng Tiêu.
/761
|