Phong Linh mang theo tâm trạng rất phức tạp rời đi, chính bản thân cũng không biết qua mấy ngày đáng sợ này thói quen của mình đã có gì khác. Thế cho nên nàng quay đầu nhìn lại đại môn của Tử tước phủ.
Trong lòng nàng bỗng nảy sinh một cảm giác chua xót mà nàng cũng không thể giải thích nổi. Ở đây, Thánh cấp kiếm kỹ "Tử thần triệu tập" của gia tộc nàng đã được Lăng Tiêu cải tạo lại đã làm tăng lên một cấp bậc mới. Bản thân Phong Linh với thực lực Cuồng kiếm sư bậc sáu cũng tăng lên Ma kiếm sĩ bậc hai. Cho dù nàng xuất thân từ thế gia ẩn thế, nhưng thấy thực lực của bản thân mình tăng lên cũng có cảm giác như là ở trong mơ. Trong lòng Phong Linh cũng có sự oán trách đối với phụ thân mình, vì cái gì mà trong nửa năm qua, cho đến bây giờ ông vẫn không phái bất cứ kẻ nào đến giải cứu bản thân mình? Chẳng lẽ trong lòng ông cho tới bây giờ đều chỉ có sư môn, mà không có đứa con gái này sao?
Cho đến nay, Phong Linh ở đây là vì cái gì, nàng cũng chưa giải thích được. Lăng Tiêu cũng đã từng nói với nàng, nàng lúc nào cũng có thể tùy ý rời khỏi chỗ này, hắn cũng đã khôi phục thực lực Cuồng Kiếm Sư cho nàng, mà nàng vẫn lựa chọn ở tại chỗ này lâu đến tận bây giờ.
Bất kể là nàng thử phụ thân hay là tìm rất nhiều lý do để giải thích, nhưng đều thủy chung không thể thuyết phục được chính bản thân mình. Cho nên, đi hay ở lại thành Penzias, trong lòng Phong Linh ít nhiều đau xót, không biết chính mình có nên trở về sư môn gặp lại phụ thân báo tin vui hay không, nói với phụ thân là: "Chính mình theo Lăng Tiêu ở nơi này, Lăng Tiêu đã cải tạo kiếm kỹ của sư môn làm tăng lên một cái cấp bậc mới. Nói với phụ thân là nhờ có linh dược của Lăng Tiêu, thực lực chính bản thân mình cũng tăng lên một cấp bậc mới, trở thành Ma Kiếm Sĩ?
Phong Linh âm thầm lắc đầu, nàng cũng không muốn trở về. Bởi vì khi trở về, lấy tính cách của phụ thân mình, chắc chắn lại có chủ ý nhằm vào Lăng Tiêu. Trong thâm tâm ông muốn phát triển sư môn biến thành môn phái tam lưu, thậm chí là môn phái nhị lưu. Phụ thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Mà như vậy, chẳng khác nào đem đến một thù nhân hùng mạnh trong tương lai. Đúng vậy, chắc chắn là như thế!
Phong Linh chính mắt thấy, những thuộc hạ dưới tay của Lăng Tiêu có thực lực bình thường như thế nào nhưng nhờ vào linh dược của hắn đã có được thực lực mạnh mẽ. Cho nên, Phong Linh căn bản không cho rằng sư môn của mình có thể lay động thực lực Lăng Tiêu. Đúng vậy, lúc này hắn cũng không có kiêng kỵ gì sư môn của mình, dù đó là một thế gia hay môn phái ẩn thế.
Phong Linh đi ra khỏi thành, trong lòng không có mục đích gì. Nhưng nàng chợt nghĩ, từ nhỏ nàng đã nghe rất nhiều chuyện kể về các đoàn mạo hiểm, nếu chính mình đi làm một kẻ mạo hiểm có lẽ cũng thú vị lắm?
Bỗng nhiên, phía sau Phong Linh xuất hiện mấy bóng người đi theo nàng ở đằng xa. Phong Linh thực ra đã sớm nhận ra, chỉ có điều nàng nghĩ rằng những người này vô tình đi cùng đường với nàng mà thôi, cho đến thời điểm nàng đi ra khỏi thành rất xa, phát hiện những người này vẫn bám theo nàng như cũ. Hơn nữa, Phong Linh rất mẫn cảm với những khí tức tràn đầy nguy hiểm này. Nàng mạnh mẽ đứng lại, quay mặt lại đằng sau, mặt lãnh đạm nhìn về phía mấy người kia cất lên tiếng nói trong trẻo:
- Các ngươi vẫn đi theo ta làm gì?.
Đằng sau Phong Linh có ba người có gương mặt rất bình thường, ăn mặc theo kiểu những người mạo hiểm, nhìn không thấy có gì kỳ lạ cả. Thấy Phong Linh đứng lại, một người trong đó liếc mắt bốn phía phát hiện không có mấy người đi đường hướng về phía này, hắn nhìn hai người bên cạnh khẽ gật đầu. Hai người này căn bản không nói gì tiến về phía Phong Linh, ánh mắt cũng không có nửa điểm biểu tình, nhưng hành động cũng không hề chậm chút nào, vây Phong Linh lại. Phong Linh rút thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng rung lên vài thanh âm vui tai truyền đến. Mấy người kia rất sửng sốt, lập tức vẻ mặt ngưng trọng khẩn trương, khẽ hô lên, trên người liền bạo phát ra khí thế hùng mạnh tấn công Phong Linh. Mục đích của bọn họ đúng là muốn giết chết Phong Linh.
Ngay lập tức, từ thanh bảo kiếm của Phong Linh không ngừng truyền đến những tiếng vó dồn dập của hàng ngàn vạn con ngựa theo bốn phương tám hướng lao đến không ngừng xung trận.
Ba người kia cảm giác mặt đất đang run rẩy.
"Ầm"
Vô số chiến mã nhằm về phía ba người, trên chiến mã là những kỵ sỹ ngồi ngay ngắn cường hãn không sợ chết, tay cầm những trường thương sắc bén, tiếng thương hỗn loạn phá không rít lên từng hồi, tấn công về phía ba người.
Ba người nhất thời trong lòng cực kỳ hoảng sợ, cũng bộc phát khí thế của bản thân mình đến đỉnh điểm
Mấy thanh trường kiếm, kiếm khí xuy xuy rung động như thực chất quét về phía đàn kỵ sĩ.
Huyết quang tận trời, vô số kỵ sĩ bị kiếm khí của ba người chém thành hai đoạn, máu đỏ bắn lên cao, tỏa ra mùi tanh nồng đậm. Bạn đang đọc truyện tại
Trong lòng nàng bỗng nảy sinh một cảm giác chua xót mà nàng cũng không thể giải thích nổi. Ở đây, Thánh cấp kiếm kỹ "Tử thần triệu tập" của gia tộc nàng đã được Lăng Tiêu cải tạo lại đã làm tăng lên một cấp bậc mới. Bản thân Phong Linh với thực lực Cuồng kiếm sư bậc sáu cũng tăng lên Ma kiếm sĩ bậc hai. Cho dù nàng xuất thân từ thế gia ẩn thế, nhưng thấy thực lực của bản thân mình tăng lên cũng có cảm giác như là ở trong mơ. Trong lòng Phong Linh cũng có sự oán trách đối với phụ thân mình, vì cái gì mà trong nửa năm qua, cho đến bây giờ ông vẫn không phái bất cứ kẻ nào đến giải cứu bản thân mình? Chẳng lẽ trong lòng ông cho tới bây giờ đều chỉ có sư môn, mà không có đứa con gái này sao?
Cho đến nay, Phong Linh ở đây là vì cái gì, nàng cũng chưa giải thích được. Lăng Tiêu cũng đã từng nói với nàng, nàng lúc nào cũng có thể tùy ý rời khỏi chỗ này, hắn cũng đã khôi phục thực lực Cuồng Kiếm Sư cho nàng, mà nàng vẫn lựa chọn ở tại chỗ này lâu đến tận bây giờ.
Bất kể là nàng thử phụ thân hay là tìm rất nhiều lý do để giải thích, nhưng đều thủy chung không thể thuyết phục được chính bản thân mình. Cho nên, đi hay ở lại thành Penzias, trong lòng Phong Linh ít nhiều đau xót, không biết chính mình có nên trở về sư môn gặp lại phụ thân báo tin vui hay không, nói với phụ thân là: "Chính mình theo Lăng Tiêu ở nơi này, Lăng Tiêu đã cải tạo kiếm kỹ của sư môn làm tăng lên một cái cấp bậc mới. Nói với phụ thân là nhờ có linh dược của Lăng Tiêu, thực lực chính bản thân mình cũng tăng lên một cấp bậc mới, trở thành Ma Kiếm Sĩ?
Phong Linh âm thầm lắc đầu, nàng cũng không muốn trở về. Bởi vì khi trở về, lấy tính cách của phụ thân mình, chắc chắn lại có chủ ý nhằm vào Lăng Tiêu. Trong thâm tâm ông muốn phát triển sư môn biến thành môn phái tam lưu, thậm chí là môn phái nhị lưu. Phụ thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Mà như vậy, chẳng khác nào đem đến một thù nhân hùng mạnh trong tương lai. Đúng vậy, chắc chắn là như thế!
Phong Linh chính mắt thấy, những thuộc hạ dưới tay của Lăng Tiêu có thực lực bình thường như thế nào nhưng nhờ vào linh dược của hắn đã có được thực lực mạnh mẽ. Cho nên, Phong Linh căn bản không cho rằng sư môn của mình có thể lay động thực lực Lăng Tiêu. Đúng vậy, lúc này hắn cũng không có kiêng kỵ gì sư môn của mình, dù đó là một thế gia hay môn phái ẩn thế.
Phong Linh đi ra khỏi thành, trong lòng không có mục đích gì. Nhưng nàng chợt nghĩ, từ nhỏ nàng đã nghe rất nhiều chuyện kể về các đoàn mạo hiểm, nếu chính mình đi làm một kẻ mạo hiểm có lẽ cũng thú vị lắm?
Bỗng nhiên, phía sau Phong Linh xuất hiện mấy bóng người đi theo nàng ở đằng xa. Phong Linh thực ra đã sớm nhận ra, chỉ có điều nàng nghĩ rằng những người này vô tình đi cùng đường với nàng mà thôi, cho đến thời điểm nàng đi ra khỏi thành rất xa, phát hiện những người này vẫn bám theo nàng như cũ. Hơn nữa, Phong Linh rất mẫn cảm với những khí tức tràn đầy nguy hiểm này. Nàng mạnh mẽ đứng lại, quay mặt lại đằng sau, mặt lãnh đạm nhìn về phía mấy người kia cất lên tiếng nói trong trẻo:
- Các ngươi vẫn đi theo ta làm gì?.
Đằng sau Phong Linh có ba người có gương mặt rất bình thường, ăn mặc theo kiểu những người mạo hiểm, nhìn không thấy có gì kỳ lạ cả. Thấy Phong Linh đứng lại, một người trong đó liếc mắt bốn phía phát hiện không có mấy người đi đường hướng về phía này, hắn nhìn hai người bên cạnh khẽ gật đầu. Hai người này căn bản không nói gì tiến về phía Phong Linh, ánh mắt cũng không có nửa điểm biểu tình, nhưng hành động cũng không hề chậm chút nào, vây Phong Linh lại. Phong Linh rút thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng rung lên vài thanh âm vui tai truyền đến. Mấy người kia rất sửng sốt, lập tức vẻ mặt ngưng trọng khẩn trương, khẽ hô lên, trên người liền bạo phát ra khí thế hùng mạnh tấn công Phong Linh. Mục đích của bọn họ đúng là muốn giết chết Phong Linh.
Ngay lập tức, từ thanh bảo kiếm của Phong Linh không ngừng truyền đến những tiếng vó dồn dập của hàng ngàn vạn con ngựa theo bốn phương tám hướng lao đến không ngừng xung trận.
Ba người kia cảm giác mặt đất đang run rẩy.
"Ầm"
Vô số chiến mã nhằm về phía ba người, trên chiến mã là những kỵ sỹ ngồi ngay ngắn cường hãn không sợ chết, tay cầm những trường thương sắc bén, tiếng thương hỗn loạn phá không rít lên từng hồi, tấn công về phía ba người.
Ba người nhất thời trong lòng cực kỳ hoảng sợ, cũng bộc phát khí thế của bản thân mình đến đỉnh điểm
Mấy thanh trường kiếm, kiếm khí xuy xuy rung động như thực chất quét về phía đàn kỵ sĩ.
Huyết quang tận trời, vô số kỵ sĩ bị kiếm khí của ba người chém thành hai đoạn, máu đỏ bắn lên cao, tỏa ra mùi tanh nồng đậm. Bạn đang đọc truyện tại
/761
|