Tống Minh Nguyệt tìm được Lăng Tiêu, liền khôi phuc bộ dạng của mỹ thiếu niên. Nhìn thấy Lăng Tiêu, nhớ tới lời nói của mẫu thân nói, phản ứng đầu tiên là có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra, nàng do dự một chút, nói:
- Lăng huynh...Gia phụ...ông ấy...
- À? Lệnh tôn không phải là đã tỉnh lại sao?
Lăng Tiêu dung hợp van niên linh phách với Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, trong lòng rất vui sướng, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nói:
- Hay là muốn khôi phục thực lực? Kỳ thật đã là người luyện võ, không có người nào lại cam tâm một thân thực lực không thể Sử dụng được, nhưng có điều, Tống huynh cũng biết, trong trường hợp này của lệnh tôn...
- Vấn đề này ta biết.
Tống Minh Nguyệt biểu tình có chút ảm đạm, nhe giọng nói:
-
Nhưng đây là một đường hy vọng, chỉ có điều...ta cầu huynh cứu phụ thân ta.
- Hô
Lăng Tiêu thở thật dài ra một hơi, nói:
- Như vậy đi, ta vẽ ra dược liệu cần thiết, sau đó huynh vẫn dùng lực lượng của gia tộc, chúng ta cùng nhau tìm kiếm, có được không?
- A thật tốt quá, Lăng huynh, rất cảm tạ huynh.
Đôi mắt Tống Minh Nguyệt khẽ chớp động nước mắt, nhìn Lăng Tiêu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng cũng không có hoàn toàn theo lời mẫu thân đắn đo mà là dứt khoát xin Lăng Tiêu giúp đỡ. Lúc ở thành Penzias, Tống Minh Nguyệt nhìn ra được, Lăng Tiêu cũng không phải là một người dễ chơi, sát phạt quyết đoán, cũng không phải là người dễ đối phó. Nhiều gia tộc thế gia ẩn thế như vậy, không có ai chiếm được nửa điểm ưu đãi trên tay hắn.
Thời gian này, Tống Minh Nguyệt tiếp xúc nhiều với Lăng Tiêu, thấy hắn cũng không phải là người xấu, cũng không phải người tham lam.
Kết quà là nàng đã đánh cuộc thắng, phải nói Tống Minh Nguyệt đã đánh cuộc chính xác.
- Lăng huynh, hiện nay huynh đang kiến thiết thành Penzias. Được sự đồng ý của ông nội, huynh trùng kiến thành Penzias cần rất nhiều tiền, cứ để Hải vực Tống gia gánh vác. Sự an nguy của Thành Penzias, Hải vực Tống gia phái ra hai Kiếm Hoàng bậc hai,đến thành Penzias thủ hộ... cũng đủ năng lực để tự bảo vệ. Lời hứa của Hải vực Tống gia là trăm năm không thay đổi.
/761
|