- Chờ đã...
Quốc vương vội chạy ra cửa, đã không còn bóng dáng của Nam Cung lão đâu nữa. Một Kiếm Tôn hùng mạnh muốn đi, trong hoàng cung đại nội,ai có thể ngăn được? Bình thường ai mà chẳng có tôn nghiêm, huống chi Nam Cung lão là cao thủ Kiếm Tôn đã sống hơn một trăm tuổi? Không có trở mặt ngay với quốc vương bệ hạ, như vậy xem như là rất có tình cảm rồi.
Nam Cung lão mới vừa đi chưa đến một giây, Vinh lão mặc trường bào mầu xanh, khuôn mặt ôn hòa, bước đi như mây bay nước chảy đi tới.
Khóe mắt Quốc vương bệ hạ hơi có chút ướt át, nhìn hai lão nhân này đã đạy dỗ hắn từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, không nghĩ tới hôm nay đã có một người đi rồi. Hắn có chút nghẹn ngào nói:
- Giáo Sư, ta...ta xin lỗi Nam Cung giáo Sư, ta làm ông ấy thất vọng đi rồi.
Cho tới bây giờ, rốt cuộc quốc vương bệ hạ cũng xưng là "giáo Sư". Đấy là một chuyện rất bí ẩn, Quốc vương bệ hạ tu luyện cũng không phải là kiếm kỹ của hoàng tôc Lý gia truyền lại, mà là từ Vinh lão và Nam Cung lão truyền cho hắn.
Không có lễ bái Sư, nhưng thực tế Vinh lão và Nam Cung lão đều là sư phụ của quốc vương.
Chỉ có điều quốc vương cầm quyền nhiều năm, dần dần cũng đã tỏ ra uy quyền của mình. Cho nên từ Nam Cung giáo Sư, Vinh lão giáo Sư, chậm rãi biến thành Vinh lão, và Nam Cung lão.
- Giáo Sư, ngài khoẻ không, tính tình ngài vẫn ôn hòa như vậy... Đều do ta...
Quốc vương bệ hạ còn chưa dứt lời, chợt nghe Vinh lão nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, ta gặp ngài là chào từ biệt. Ở trong hoàng cung nhiều năm, nhị lão chúng ta cũng không có cơ hội đi ra ngoài, thân tu vi này cũng không có tiến thêm, chỉ sợ ở đây cũng không được vài năm, hai lão già này cũng có thể cáo biệt nhân thế.
- Không...Không, Giáo Sư, ngài không thể mặc kệ ta như vậy. Ngài không thể...
Lão quốc vương hai mắt đầy lệ, rốt cục cũng chảy xuống, đầy thương tâm nói:
- Nếu ngài đi rồi, gia tộc của ta... Khẳng định cũng sẽ buông tha ta. Bọn họ chi cần người Lý gia đương quyền là được, bọn họ cũng sẽ không quan tâm là ai làm hoàng đế.
Nói xong, lão quốc vương tiến đến gần Vinh lão, một tay giữ chặt ống tay áo của Vinh lão, cầu xin:
- Ngài phải giúp ta. Đừng từ bỏ ta lúc này, giáo Sư.
Vinh lão thở dài một tiếng, ống tay áo nhẹ nhàng run lên, một lực lượng dịu dàng đẩy quôc vương văng ra, sau đó nói:
- Bệ hạ nếu có chính sách yêu dân, tin tưởng Lăng Tiêu kia sẽ không để dân chúng lâm vào cảnh chiến hỏa. Ngài không chủ động khai chiến, hai cha con nhà Làng Tiêu và Lăng Thiên Khiếu cũng sẽ trung thành với bệ hạ.
- Hiện giờ bọn họ cũng không có tạo phản. Hết thảy, đều do bệ hạ đa nghi mà thôi. Còn nữa...Nhị điện hạ Ở nơi đó, bệ hạ tốt nhất không nên nghe lời tiểu nhân gièm pha, mà có hành động thiếu Suy nghĩ. Nguồn truyện:
/761
|