Mặt trời chói chang nhô lên trên đỉnh đầu thành Penzias.Hai người đứng dưới bóng chiếc dù, dáng người yểu điệu, dung nhan xinh đẹp, đó là Diệp tử và Isa. Hai nàng đi đưa tiễn Lăng Tiêu, Tống Minh Nguyệt và Tần Cách mãi cho đến không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ mới thôi.
Isa có chút thương cảm nói:
- Diệp tỷ, Lăng Tiêu ca ca càng ngày càng bận rộn.
Diệp Vi Ny nhẹ nhàng thở dài một tiếng, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Isa cười nói:
- Đúng vậy, chúng ta phải quản lý thành Penzias cho tốt. Cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ.
- Chỉ có thể quản lý nhà tốt thôi sao.
Nhìn phương hướng Lăng Tiêu rời đi, Isa nghĩ thầm, nếu ta cũng có thể có được thực lực hùng mạnh, có phải, là có thể trợ giúp thật tốt cho hắn hay không?
Như là nhìn ra Suy nghĩ trong lòng Isa, Diệp Vi Ny thản nhiên cười, nói:
- Isa, nếu nói mong muốn thì nhiều lắm, chúng ta chỉ có thể toàn lực giúp đỡ hắn trong những lĩnh vực gì chúng tà am hiểu nhất,cố gắng thể hiện được giá trị lớn nhất, hiểu không?
Isa nhẹ nhàng gật đầu:
- Diệp tử tỷ, tỷ thật tốt. Cảm ơn tỷ. Tỷ hãy nói chuyện xưa của hắn và tỷ nha?
- Ta cùng hắn? Ta cùng hắn có chuyện xưa gì đâu?
- Hì hì, còn gạt muội, muội nghe hắn kêu lên người là tiểu nữ tặc, các ngươi hài người lúc đó, khẳng định có nhiều chuyện phi thường nha. Hảo tỷ tỷ, kể cho muội một chút đi...
- A, tên hỗn đãn này, dám nói xấu ta, lần này hắn chết chắc rồi, chờ hắn trở về. Ta sẽ cho hắn biết...
Hai người vừa đi vừa cười, vừa nói, thanh âm dần dần đi xa.
Tống Minh Nguyệt rời khỏi thành Penzias, dường như tâm tình tốt lên rất nhiều. Ở trong phủ của Lăng Tiêu, nàng rất mẫn cảm, Diệp tử dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, thật sự là rất khó chịu, làm cho nàng mấy ngày này căn bản không dám tiếp cận Lăng Tiêu, sợ người ta nói nàng cùng với Lăng Tiêu có cài gì không trong sạch. Nếu nàng là nữ nhân thì cũng bình thường thôi, nhưng vấn đề là, nàng hiện tại... đang giả trang thành đàn ông.
Tần Cách thân thể to lớn, ánh mắt hung hãn. Ánh mặt trời thiêu đốt cài đầu bóng lưỡng to lớn của hắn. Còn cả những hoa văn cổ quái thần bí trên người hắn, làm cho mọi người đi đường cảm thấy kinh Sợ, nhường đường cho hắn từ xa.
Lăng Tiêu cảm thấy hối hận trong lòng vì đã mang theo Tần Cách xuất môn. Đi đến đâu, chi cần người ta vưà nhìn, không ai là không nhận ra bọn họ.
Đi trên đường không ai dám trệu trọc bọn họ. Tần Cách cổ quái thần bí có thực lực mạnh mẽ, làm cho mọi người e dè, cho nên về phương diện an toan, quả thật có bảo đảm, ít nhất không cần sợ hãi bị người ta ám toán.
Lăng phu nhân gửi thư tới còn nhắc tới việc lão quốc vương có những thay đổi, Lăng Tiêu chỉ cười bỏ qua. Sớm biết ngày hôm nay thì lúc trước đừng làm?
Nhưng thật ra, hiện này Lăng Tiêu cũng không cần phải quan tâm xem lão quốc vương có Suy nghĩ, có hành động như thế nào. Trong mắt của Lăng Tiêu, những hành động đó chỉ như là một trò đùa mà thôi. Lăng Tiêu còn cảm thấy đáng thương cho lão quốc vương kia, chỉ vì cái ngôi vị hoàng đế đã khiến cho các con cái hắn lục đục với nhau, thậm chí Thái tử còn âm thâm hạ độc ám hại lão nguyên Soái Thu Thần. Nhưng việc này cũng chưa tính là gì so với việc Thái tử còn nhẫn tâm hà độc chính người thân sinh ra bản thân mình. Nếu không gặp được Lăng Tiêu giải độc cho, chỉ sợ lão quốc vương kia không cần đến hai năm thì đã đi đời nhà mà rồi.
Đến lúc đó, Đế quốc Lam Nguyệt không lâm vào cảnh nổi loạn thì mới là chuyện là.
Lăng Tiêu tuy rằng không quá để ý đến nhân quả, nhưng có thể làm được việc thiện, đối với tu luyện của hắn cũng có nhiều chỗ tốt. Khi tu luyện, trong lòng người phải chính trực thì tất cả quỷ thần bất xâm, thì không sợ tâm ma cắn trả.
Nếu mà làm nhiều điều xấu, một ngày nào đó trên con đường tu luyện cũng sẽ gặp phải tâm ma, điều này gọi là nghiệp chướng. Kỳ thật điều mà nhân quả nói đến, hơn phân nửa cũng là như vậy.
Cho nên, lão quốc vương kia không có làm điều gì ngu ngốc đối với Lăng gia, Lăng Tiêu cũng sẽ không có hành động gì. Bởi vì,Đế quốc Lam Nguyệt là một quôc gia có thực lưc hùng mạnh, lão quốc vương còn sống thì còn ổn định, nhưng một khi lão quôc vương chết đi, Đế quôc Lam Nguyệt sẽ lâm vào cảnh hoàn toàn rối loạn.
Lăng Tiêu cảm thấy lão quốc vương có những hành động thật ra là rất buồn cười, hắn cũng lười chẳng thèm để ý tới. Ba người đi theo hướng Tây. Con đường này phải nói là tương đối bằng phẳng, có thể tiến thẳng đến đế quốc Tử Xuyên. Còn chỗ đóng quân của Lăng Thiên Khiếu ở quan khẩu Phạm Đế Á đãi tuyết sơn, nằm ở phía Tây Bắc bộ Đế quốc Lam Nguyệt trùng trùng điệp điệp, kéo dài mấy trăm dặm.
So sánh với Đế quốc Lam Nguyệt, Đế quốc Tử Xuyên ít gặp phải áp lực của thú tộc hơn, bởi vì có dãy núi Phạm Đế Á Đãi Tuyết Sơn hùng vĩ này chắn ngang. Có những nơi hiểm yếu, thậm chí bọn họ cũng không cần phái binh trấn thủ, cũng có thể ngăn trở được thú tộc.
Nhưng Đế quốc Tử Xuyên cũng có nhiều mối lo lắng, nếu thú nhân từ biên cảnh Đế quốc Lam Nguyệt đi qua hồ Uy Tư sau đó vòng qua Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn thì có thể thoải mái tiến vào trong Đế quốc Tử Xuyên.
Cho nên, Đế quốc Tử Xuyện đã cho quân đồn trú rất nhiều tại biên cảnh Phạm Đế Á Đãi Tuyết Sơn, nơi giáp giới với biên cảnh của Đế quốc Lam Nguyệt.
Vì thế, hai bên Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn, cả hai đế quốc đều cho đồn trú rất nhiều quân đội. Những bố trí quân đội này cũng đã kéo dài hơn trăm năm rồi.
Thật ra bố trí quân đội này cũng là điều vô cùng cần thiết. Những năm gần đây, binh lính đồn trú tại biên cảnh Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn cũng thường xuyên thay đổi. Nhưng quân đội của cả hai bên đều đồn trú tại chỗ này. Hơn nữa, tại phương Bắc Đế quốc Lam Nguyệt là gia tộc Tử Kinh Hoa, thường xuyên phát sinh xung đột với thú tộc.
Nghe nói, thú tộc ở phương Bắc có thực lực còn mạnh hơn thú tộc ở phương Nam, nhưng có điều những thủ tộc có thực lực manh mẽ này rất ít xuất hiện ở trên địa bàn của nhân loại Chỉ đến thời điểm thú nhân do sinh sản nhiều quá, thiếu lương thực cần phải đão thải bớt đi, thì mới có thể tham gia cướp bóc lương thực của nhân loai để tồn tại.
Ba người đi trên đường lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu,rốt cuộc cũng đến biên cảnh Đế quốc Tử Xuyên và Đế quốc Lam Nguyệt. Nhìn biên cảnh hoang vắng, hơn mười dặm đều không có một bóng người, Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng nói
- Nơi này đất đai cũng rất phì nhiêu, vì cái gì mà không có ai trồng trọt?
Tần Cách hừ một tiếng, nói
- Điều này không đơn giản, nơi này khẳng định là lãnh thổ của quý tộc giầu có. Quý tộc có tiền, không cần phải canh tác, bình dân muốn canh tác...quý tộc cũng không cho, chính vì vậy nó mới hoang phế như thế này.
/761
|