Trên bầu trời, Tần Cách với quyền pháp hỗn loạn nhưng mang theo lực lượng hùng mạnh, hơn nữa còn đứng ở trên cao, đã có vẻ chiếm thế thượng phong. Khi sắp tiếp xúc với quyền của Tần Cách, Chiết Thế Huân mới cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lúc này đã không kịp suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Hai luồng sức mạnh thật lớn đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ ầm vang. Sức mạnh của vụ va chạm này trực tiếp cắt cụt ngọn của mười mấy cây đại thụ trong phạm vi mười thước xung quanh.
Cành cây và lá cây rơi xuống như mưa rào càng làm cho Chiết phủ thêm phần náo loạn. Thân thể Chiết Thế Huân bị một quyền này của Tần Cách nện rơi thẳng xuống dưới mặt đất.
Nếu lão sử dụng kiếm kỹ như bình thường để đối chiến với Tần Cách, với thực lực Kiếm Hoàng bậc ba hùng mạnh, Tần Cách cũng không phải đối thủ của lão. Nhưng lúc trước, Chiết Thế Huân lại coi thường, cảm giác thực lực của Tần Cách cũng không quá mạnh, lại dám không dùng vũ khí đánh mình, quả thực là khỉnh thường mình. liền dùng tay không đối lại. Kết quả bị thú nhân này cho một đòn đau.
Lão không ngờ nắm đấm của Tần Cách chính là vũ khí!
Chiết Thế Huân uất nghẹn tức giận, rống lên căm hận, thân mình bộc phát ra khí thế hùng mạnh tới mức ở cách lão vài thước cũng có thể cảm giác được. Trong tay Chiết Thế Huân có thêm một thanh trường kiếm, thân mình lao vọt lên không, thẳng tới hướng Tần Cách.
- Hôm nay. Ta phải giết ngươi!
Tần Cách cũng rít gào trong họng.... Lão già này quả là một cường địch! Năm xưa Tần Cách từng tay không xé nát một con Tiểu Ác Ma đầm lầy bậc năm ! Với đảm lược và khí thế của mình, sao Tần Cách lại phải sợ kẻ địch chỉ mạnh hơn minh có một chút chứ?
Đúng vậy, chi mạnh hơn mình có một chút mà thôi!
Thừa dịp hỗn loạn. hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt đánh ngất hai gia tướng Chiết phủ, hơn nữa còn mặc bộ quần áo của hai kẻ đó trên người, nghênh ngang đi tới biệt viện.
- Đứng lại! Đây là cấm địa, rời khỏi nơi này!
Không đợi hai người tiếp cận, liền có một thị vệ lạnh lùng quát:
- Không biết quy định này sao? Mới đến Chiết phủ ngày đầu tiên à?
Lăng Tiêu gật đầu cười nói:
- Là lão gia bảo ta tới đây xem vị tiểu thư đó!
- Lão gia bảo ngươi tới?
Tên thị vệ đánh giá hai người Lăng Tiêu với vẻ mặt hồ nghi. Tuy là ban đêm nhưng y cũng thấy hai người này có vẻ lạ mặt liền nói:
- Không có tín vật thì không cho phép ai đi qua đi lại! Đây là quy định của lão gia. Yên tâm đi, vị tiểu thư đó không có việc gi, rất ổn!
Hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng liếc nhìn nhau. trao đổi nhau qua ánh mắt, sau đó nhất tề đi tới.
- A... các ngươi làm phản!
Tên thị vệ áo đen lập tức bùng phát, rút trường kiếm tinh cương sáng láp lóe, phát ra một đạo kiếm khí nói:
- Nếu đi tiếp, ta sẽ không khách...
Còn chưa nói tới chữ "khí", một đạo hào quang đã lóe lên, yếu hầu của y đã xuất hiện một vệt máu. Đôi mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, y đưa tay lên ôm cổ, thậm chí ngay cả đối phương rút kiếm ra như thế nào, y cũng không hề nhìn thấy.
Tống Minh Nguyệt vừa thấy Lăng Tiêu động thủ, kiếm trong tay đã chớp động, như thể định so bì với Lăng Tiêu, xuất kiếm như điện. một hơi giết sạch mấy tên thị vệ còn lại ở đây.
Sau khi giết xong, sắc mặt Tống Minh Nguyệt hơi trắng bệch, kéo Lăng Tiêu đi vào trong. Lúc này ở xa xa đã có người nhìn thấy tình huống ở đây, lập tức gào to, rất nhiều người đều đang chạy tới.
Lăng Tiêu vẻ mặt nghiêm nghị, tùy tay ném ra mấy viên tinh hạch ma thú từ trong nhẫn không gian. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy liền kinh ngạc hỏi:
- Lăng huynh, huynh điên rồi à? Sao lai ném tinh hạch ra như vậy?
- À, ta có ý của minh.
Lăng Tiêu thuận miệng đáp. Lúc này muốn dụng tâm bày trận thì không kịp nữa, chỉ có thể tạm thời bố trí một trận pháp phòng ngự đem giản, không đến mức để những kẻ đó dùng những vũ khí như cường nỏ uy hiếp.
Lăng Tiêu xông vào nội viện, bỗng nhiên thấy một nữ tử mặc vải dài mầu đen đang đứng chờ ở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn mình.
Tuy rằng chưa bao giờ gặp vị tỷ tỷ này, cũng chưa bao giờ nghe được giọng nói của nàng, tuy rằng Lăng Tiêu cảm thấy mình hẳn là có lý do để cảm thấy nàng xa lạ... nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Tố, hết thảy những thứ đó đều bị quăng hết lên chín tầng mây.
Dường như ở sâu trong nội tâm truyền tới một trận rung động khiến Lăng Tiêu bỗng cảm giác hơi cay mũi, tốt ra một tiếng tỷ tỷ không chút do dự
- Tỷ tỷ!
- Tam đệ. Thật là đệ! Đệ không nên tới. Chiết phủ... phi thường hùng mạnh!
Lăng Tố khẽ cắn môi, gắng sức không để trào nước mắt, vẻ mặt vui mừng nhìn Lăng Tiêu chằm chằm:
- Đệ trưởng thành rồi!
- Đi nhanh đi. Tỷ tỷ. người của chúng ta đang cuốn lấy Kiếm Hoàng của chúng!
Lăng Tiêu nói nhanh. Đây không phải lúc hàn huyên nói chuyện.
Lăng Tố hiển nhiên cũng hiểu được điều này, lập tức giơ tay xé toạc vạt váy dài trên đầu gối, ném sang một bên, sau đó nhanh nhẹn hoạt động hai chân.
Lăng Tố cười nói với Lăng Tiêu:
- Lão già chết tiệt đó khiến ta sợ, suốt ngày phải mặc váy!
Hành động nhanh nhẹn, quyết đoán của nàng khiến Tống Minh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.
Vốn tưởng ràng tỷ tỷ của Lăng Tiêu chính là giáo sư của Học viện Đế quốc, là một nữ tử dịu dàng, nhã nhặn lịch sự như nước, không ngờ cũng ngoan cường như vậy! Suy nghĩ lại, một nữ tử dám một mình đi thám hiểm khảo cổ, hành động như Lăng Tố cũng là có thể hiểu được.
- Đi? Đừng ai mơ chạy thoát!
Bên ngoài biệt viện bỗng truyền đến giọng nói lạnh lẽo:
- Tới rồi hả Lăng Tiêu? Tốt lắm. Ngươi không biết ràng ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi.
Ngay sau đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Hóa ra là Chiết Kiến Nghiệp không thể đi vào được. Lăng Tố vẻ mặt kinh ngạc nhìn đệ đệ, ngay cả Tống Minh Nguyệt cũng giật mình.
Chẳng lẽ đây chính là hiệu quả của những tinh hạch mà Lăng Tiêu vừa ném ra?
Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
- Không cần ngươi nhớ tới ta! Lão già kia, giết ngươi hay không, toàn bộ chi dựa vào một câu nói của gia tỷ mà thói.
- Đây là có chuyện gi?
Chiết Kiến Nghiệp cũng không trả lời Lăng Tiêu mà vẫn đứng ở cửa, toàn thân phát ra khí thế hùng mạnh, sử dụng kiếm khí chém thẳng vào hư không. Kiếm khí hùng mạnh lập tức biến mất vô tung. còn nền đất bàng đá cẩm thạch trước mất không ngờ không có nửa điểm hư hao!
Vẻ mặt Chiết Kiến Nghiệp vô cùng kinh hãi.
Lăng Tố nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nói:
- Chúng ta nên rời khỏi đây trước đã. Có việc gì nói sau.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua bên ngoài, thản nhiên nói:
- Nếu tỷ tỷ thích, giờ đệ có thể giết lão già kia. Bạn đang đọc truyện tại
/761
|