Bên trong ngăn trữ vật là hơn ba mươi cây Tử Bối Thiên Quỳ xếp ngăn nắp!
Thiên tài địa bảo!
Hơn nữa mức độ tươi mới không ngờ giống như dược thảo vừa mới được hái xuống. Thậm chí, Lăng Tiêu còn có thể cảm giác được trên Tử Bối Thiên Quỳ phát ra linh khí mênh mông.
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, một cảm giác lạnh như băng dâng lẻn từ dưới cùng sống lưng, lên đến tận sau gáy, khiến hấn không kim nổi rùng minh một cái
- Lăng huynh, làm sao vậy?
Tống Minh Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy thân thiết hỏi. Vi e ngại nên Tống Minh Nguyệt cũng không tò mò mở mấy ngăn trữ vặt ở đây ra, thậm chí còn tránh ra xa.
- Đệ đệ, đã xảy ra chuyện gi?
Lăng Tố cũng lưu luyến buông một quyển tạp ký trong tay ra. Đối với nàng, bất cứ thứ gì cũng không thể so sánh nổi với giá trị của những tư liệu này. Bất cứ quyển sách nào ở đây lọt ra ngoài đều chác chắn gây ra chấn động rất lớn.
- Ha hả, không có việc gì, không có việc gi!
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác trong lòng thiếu tự tin như thế này. Lăng Tiêu vốn là người tu chân, tu đại đạo, căn bản là không sợ thần quỷ.
Nhưng lúc này, hắn lại cảm giác giữa bóng tối đang có một đói mát chăm chú nhìn mình.
Dược liệu từ vạn năm trước sao có thể bảo trì được mới mẻ như thế này?
Việc này....Việc này quả thực không thể nào xác định nổi!
Hay là vị luyện dược sư hùng mạnh đó vẫn đang còn sống đến tận bây giờ? Lăng Tiêu suy nghĩ, cảm thấy không thể nào tin nổi.
Ở Tu Chân Giới, sau khi trúc cơ, đại khái có thể sống được 150 đến 200 tuổi. Nếu trước khi hết tuổi thọ mà có thể đột phá đến Dung Họp kỳ, như vậy, lại gia tăng thêm 200 năm tuổi thọ. Nói cách khác. người tu chân Dung Hợp kỳ, đại khái có thể sống được 400 năm.
Đột phá Dung Hợp kỳ, tiến vào Tâm Động kỳ, ít nhất có thể sống được đến 600 năm, lâu nhất là 1000 năm. Nói cách khác, hiện giờ Lăng Tiêu đã đột phá tới Tâm Động sơ kỳ, vậy sẽ sống lâu hơn rất nhiều so với những người luyện võ có thực lực tương đương trên đại lục Thương Lan.
Bình thường, thực lực Tâm Động kỳ đại khái tương đương với Ma Kiếm Sư. Đương nhiên, người tu chân có hàng vạn hàng nghìn đạo pháp, có vô số thủ đoạn, nếu thực sự là đánh nhau, Tâm Động kỳ chắc chắn sẽ thắng Ma Kiếm Sư, nhưng tu vi Tâm Động kỳ bình thường khẳng định là không bằng được Kiếm Tông.
Kim Đan kỳ, có thể nói là một vách núi lớn của người tu chân. Có vô số người tu chân đều gục ngã trước cửa lớn này. Ngược lại, nếu đột phá Kim Đan, cũng như thể đắc đạo vậy.
Bởi vì người tu chân Kim Đan kỳ ít nhất có thể sống được 3000 năm! Trong mát người thế tục giới, người tu chân Kim Đan kỳ có thể nói chính là thần tiên! Khi đó họ có đại pháp lực, thậm chí dời non lấp biển, hủy thiên diệt địa!
Thục Sơn kiếm tu khi đạt tới Kim Đan kỳ, có thể ngự kiếm phi hành, uy lực một kiếm có thể chém cả một ngọn núi thành bùn đất là chuyện rất binh thường.
Mà ở đại lục Thương Lan, Kiếm Tông đã không còn là đối thủ của người tu chân Kim Đan kỳ, thậm chí bị bỏ lại rất xa!
Cho dù là một Kiếm Hoàng, đánh nhau với người tu chân Kim Đan kỳ, nếu dùng kiếm kỹ đơn thuần, trên cơ bản rất khó xúc phạm được tới chân nguyên hộ thể của người tu chân!
Lăng Tiêu chưa được biết thực lực Kiếm Tôn ở thế giới này như thế nào, nhưng hán cảm thấy, khi minh tu luyện được tới Kim Đan kỳ, cho dù là đối mặt với cao thủ cấp Kiếm Tôn, cũng đủ sức đánh một trận. Hơn nữa, tới lúc đó, cho dù không thể thắng nổi đối phương, đối phương cũng chưa chắc có thể dễ dàng đánh mình bị thương.
Huống chi, giờ phút này tâm tình và tinh thần lực của Lăng Tiêu. đã đạt tới đỉnh Kim Đan kỳ!
Có điều lúc này muốn tiến thêm nữa cũng rất khó, bởi vì thực lực bản thân không thể tăng lên. Lăng Tiêu vẫn chưa thể nào cảm ngộ được loại lực lượng này, trừ phi khi nào đột phá lên tới Kim Đan kỳ. tâm tỉnh mới có thể lại tăng lên.
Thông qua những tin tức thu được, Lăng Tiêu cảm thấy cao thủ Kiếm Tông nhiều nhất không sống lâu hơn 300, 400 năm. Như vậy Kiếm Hoàng cao hơn một bậc, hẳn cũng không vượt quá 500 năm. Bạn đang đọc truyện tại
/761
|