Ở thế giới này, có thể tim được một người có thể cùng với mình song tu, hơn nữa, lại là nữ nhân mà chính mình yêu thích, loại cảm giác này thật sự làm cho Lăng Tiêu rất vui vê.
Người tu chân bình thường mà nói là rất cô độc, bởi vì bọn họ sống rất lâu, đại bộ phận thời gian của họ là bế quan tu luyện. Toàn bộ thời gian của người tu chân đều hướng tới tiên đạo, khát khao tu luyện đến Đại Thừa kỳ để có ngày phi thăng.
Trên thực tế từ trước đến nay, người tu luyện chân chính có thể phi thăng có mấy ai? Cho dù thế giới này linh khí thực sự rất dư thừa, thiên tài địa bảo vô cùng nhiều, chỉ có hắn một mình độc hưởng, nhưng như vậy là cái gì? Hắn cũng không thể cam đoan. chính bản thân mình nhất định có thể tu luyện đến bước cuối cùng phi thăng tiên giới. Mà hiện tại bây giờ, hắn muốn kết thành Kim Đan cũng là vô cùng khó khăn. Nếu ở sư môn, hắn có thể hỏi được sư phụ, nhưng ở đây hắn cũng chưa có một chút kinh nghiệm kết đan, thì cũng chỉ có thể tự bản thân mày mò mà thôi. Bởi vì kiếp trước, hắn cũng chưa có kinh nghiệm kết đan.
Quan trọng là...ở trong thế giới này, không ai có thể giống hắn, có bí quyết tu tiên ở Thục Sơn như vậy.
Cho nên, Lăng Tiêu mới có thể thập phần khát vọng, muốn nhanh chóng tăng lên thực lực đủ bảo vệ chính bản thân mình và người thân. Hiện tại, Lăng Tiêu rõ rằng đạo lý người mang ngọc quý là người mang tội, chính hắn trong lúc vô ý sử dùng đến kiếm pháp Độc Cô Cửu Kiếm, làm cho rất nhiều thế lực cho rằng hắn nắm trong tay thần kiếm kỳ, dẫn tới vô số người rình mò cướp đoạt.
Chính bản thân mình chế luyện ra Dưỡng Nhan Đan và một ít đan dược cũng bị cho rằng là chiếm được thượng cổ bí tịch, dẫn đến vô số người tham lam muốn cướp đoạt.
Nói tóm lại, chỉ có thể nói chính mình đã xem thường, đánh giá thấp thực lực và trình độ tham lam của con người của thế giới này.
Quý tộc cũng tốt, gia tộc ẩn thế thế gia cũng tốt, đại bộ phận đều như vậy, đều có lòng tham không đáy, muốn cướp đoạt thứ tốt của người khác, mặc kệ nó có hữu dụng hay vô dụng đối với bản thân mình, tham lam một cách mù quáng.
Lúc hắn ở đế đô, quốc vương bệ hạ tham lam như thế, rồi cả Tạ Hiểu Yên, rồi ở thành Penzias, Nam Phương Vương Lý Võ Thông hai mặt, lại càng làm cho Lăng Tiêu ý thức được, thế giới này thật sự tàn khốc, tranh đấu lẫn nhau phức tạp hơn nhiều so với Tu Chân Giới.
Cho nên Lăng Tiêu âm thầm học tập, yên lặng chịu đựng, đến lúc trưởng thành, may mắn, bên người hắn cũng có rất nhiều bằng hữu có thể tín nhiệm. Đó là những hồng nhan tri kỷ rất trung thành với hắn và quan tâm bảo vệ người nhà của hắn.
Đó là Isa chịu sự phán xử của gia tộc, Phong Linh ngàn dặm bôn ba, Tống Minh Nguyệt đồng sinh cộng tử và Diệp tử đang ở trong lòng mình.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, lần đầu tiên hắn cảm giác được, mình lại có được nhiều thứ như vậy.
Bất tri bất giác, hắn đã có mấy vị hồng nhan tri kỷ.
Hơn nữa, chính bản thân hắn có rất nhiều bảo bối, hắn có tiên thiên pháp bảo Hàm Hàn đỉnh do hàn thiết tình túy luyện thành, có thể luyện khí, có thể phòng ngự, khi nguy hiểm thi nhảy vào trong đỉnh trốn chạy. Rồi có lọ không gian! Không ngờ là thế giới này lại có luyện kim đại sư tạo ra sản phẩm đạt trình độ đăng phong tạo cực như vậy, không ngờ có thể bảo tri thiên tài địa bảo muôn đời trường tồn, hoàn toàn có thể nói đến kỳ tích để hình dung.
Lăng Tiêu cảm thấy Hàm Hàn đỉnh này có thể xuất hiện từ thời thượng cổ, được luyện kim đại sư thiên tài luyện chế ra. Hắn thật sự nghĩ không ra, còn có người có thể từ tài liệu hàn thiết tình túy có thể đông lạnh giết người này luyện chế ra được hàn đỉnh.
Chẳng qua, trong lòng hắn cũng đã phán đoán, nhưng dù sao cũng không có chứng cớ, luyện kim đại sư thoạt nhìn cũng là người cực kỳ khiêm tốn, bắt kể là nhẫn không gian, hay là hàn đỉnh, đều không có lưu một chút tin tức gi về thân phận của chủ nhân.
/761
|