Bóng tối sập xuống, ngoài trời gió thổi lồng lông, truyền đến từng trận, từng trận âm thanh thê lương. Gió đánh sầm sập vào cửa sổ, dồn đập phát ra tiếng động chói tai. Tống Minh Nguyệt cuộn mình trong lòng Lăng Tiêu, mái tóc dài xõa ra quấn quanh cổ, bộ ngực trắng ngần như kín như hở phơi bày. Nghe tiếng mưa rơi
thê lương, Tống Minh Nguyệt kéo chăn lên ngang mũi, hai mắt mở to, có chút hoảng sợ nhìn ra bên ngoài của số.
- Thật dọa người qua!
Tống Minh Nguyệt gối đầu lên cánh tay Lăng Tiêu, nhẹ nhàng nói:
- Trước đây, ta sợ nhất chính là những lúc này, lão thiên cố tình làm ra thời tiết vô thường, nhưng khó chịu nhất chính là loại thời tiết này! Ðã mười bảy, mười tám năm qua, ta không thể quen được nó, chàng xem, ta là người không có tiền đồ phải không?
Lăng Tiêu mỉm cười, ôm Tống Minh Nguyệt vào lòng, không nói gi, mà phóng tinh thần lực cường đại ra ngoài. Hắn rõ ràng cảm giác đếm nay mưa có chút dị thường! Nhìn thời tiết này, tuy rằng cũng sẽ có mưa to, những không thế là loại cuồng phong bạo vũ này! Hơn nữa, trận mưa này chỉ diễn ra trong một khắc, những khi trời cực kỳ nặng nề! Thậm chí làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Bình thường một khi hạt mưa rơi xuống, cái cảm giác này sẽ ngày một giảm đi, nhưng lúc này không thế. Bên ngoài, mưa một lúc một lớn, áp lực chẳng những không giảm bớt mà còn làm cho Lăng Tiêu có cảm giác dị thường hơn. Hơn nữa, không biết vì lý do gi, Lăng Tiểu cảm thấy bất ổn trong lòng. Thế nên, lúc cùng Minh Nguyệt song tu, hắn trên vào trang thái cần có chậm hơn Minh Nguyệt đôi phần.
La người tu chân, trừ phi gặp chuyện bất kha kháng mới có thể ảnh hưởng đến việc củng cố đạo tâm, nếu không, làm sao khối đạo tâm kia có thể dễ dàng bị ảnh hưởng đối với người đã tạo thành kim đan được?
Chẳng lẽ Thiên Niên Giao kia hôm nay gây ra sóng gió? Lăng Tiêu nghi hoặc, thật cẩn thân, phóng xuất ra tinh thần lực của mình. Trên thực tế, ở trong mắt người thường, người tu chân Kim Ðan kỳ chính là thần tiên, có thể tìm lợi tránh họa, có thể căn cứ vào nhân tướng mà suy tính được rất nhiều thứ, thậm chí còn nhìn thấy được vàn mệnh hư vô mờ mịt của người ta!
Là cường giả Kim Ðan ky, tinh thần lực của hắn rất hùng mạnh, có thể phóng xuất ra trong phạm vi mười dặm, trong phạm vi này có thể nhận thức đến từng sinh vàt.
Ðương nhiên, Lăng Tiêu bình thường cũng không dám dễ dàng phóng xuất tinh thần lực ra tìm hiểu hoàn cảnh chung quanh. Dù sao, trên thế giới này, người mạnh hơn hắn có rất nhiều. Tỷ như, Kiếm Tôn lão tổ tông của Hải vực Tống gia, Lăng Tiêu tự biết, trừ phi bày ra đại trận, nếu không, bằng vào thực lực hiện tại của chính mình, căn bản không thể chống đỡ. Bởi vì thực lực Kiếm Tôn cao hơn chính mình rất nhiều.
Cường giả Kiếm Tôn nếu muốn giết Lăng Tiêu chắc là chỉ trong nháy mắt. Thực lực của Lăng Tiêu tổng hợp lại, nếu gặp Kiếm Hoàng bậc hai, đơn độc chiến đấu, Lăng Tiêu xuất ra hết toàn lực một kiếm, có thể làm đối phương bị thương nặng. Nếu may mắn, thậm chí có thể một kiếm chém giết! Đương nhiên, để làm được điều ấy, chân nguyên hùng mạnh trong cơ thế Lăng Tiêu phải chuyển hoán thành kiếm khi uy lực cường đại!
Cái này cũng giống như một đứa nhỏ mười hai tuổi, thưa dịp người lớn không chú ý, từ sau lung một đạo đâm chết!
Ðối thủ nếu là Kiếm Hoàng bậc trung, Lăng Tiêu chắc chắn thất bại, may mắn gặp lúc đối phương không cẩn thận, cũng có thể đánh bại đối phương. Nhưng nếu muốn chém giết đối phương thì lại khó khăn phi thường to lớn! Bởi vì có thể trên cảnh giới Kiếm Hoàng bậc trung là đã nắm được thiên địa linh khí, vàn dụng được kiếm kỹ, khống chế được lực lượng cường đại và tinh thần lực hùng hậu, gấn như đat tới trang thái của người luyện võ đỉnh phong.
Như ông nội Minh Nguyệt cũng là cường giả Kiếm Hoàng bậc sáu, hơn nữa, là cường giả ở trạng thái đỉnh phong.
Lăng Tiêu chắc chắn không thế chống đỡ! Gặp loại nhân vàt này, chạy trốn là lựa chọn tài trí nhất!
Chay trốn thì mất thể diện, không trốn đi, sinh mệnh phải bỏ lại! Huống chi, với Lăng Tiêu, nếu cứng rắn đối kháng với một gã Kiếm Hoàng bậc trung mà có thể toàn thân trở ra, lại cảm thấy mất mặt. Khẳng định đó không phải Lăng Tiêu rồi. với Ðông hải Triệu gia Triệu Kính Chi chỉ là Kiếm Tông bậc trung, Lăng Tiêu ngày đó đích xác là đã trêu chọc hắn! Bởi vì với thực lực trước mắt của Lăng Tiêu, có thể hoàn toàn tùy ý chà đạp dẫm nát y dưới chân! Khi đó hắn chỉ sử dụng Ðộc Cô Cửu Kiếm để phá giải kiếm chiêu của đối phương, cũng chỉ là để không bại lộ thực lực của mình mà thôi.
Lăng Tiêu sẽ không động đến ai, nếu không có ai động đến hắn, còn lại thế nào cũng được. Hắn giả bộ liều mạng chịu đụng một ngàn chiêu kiếm Triệu Kính Chi rồi toàn thân trở ra để không ai tìm mình gây phiền toái nữa.
Lúc này, Lăng Tiêu có cảm giác dường như có một dòng không khí cổ quái, báo
Phủ trên bầu trời của hải đảo của Tần gia. Ngươi tu chân rất mẫn cảm với hoàn cảnh tự nhiên. Lăng Tiêu thực sự cảm thấy dường như có một đôi mắt vô hình đang không ngừng đánh giá mình!
Lăng Tiêu thật cẩn thận tan mắt tinh thần lực ra chung quanh thân thể, sau đó nhắm hai mắt lại. Tống Minh Nguyệt cũng im lặng. Trong phòng tối đen như mực, bên ngoài mưa gió thê lương gào thét. Minh Nguyệt vùi đậu trong ngực Lăng Tiêu , cảm thụ được trái tim của Lăng Tiêu đang đập, tâm tình dần dần ồn định, cảm giác buồn ngủ ập đến. Tống Minh Nguyệt mở cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái, sau đó mơ màng gối đầu lên tay Lăng Tiêu , nhắm mắt lại.
Lăng Tiêu dùng tinh thần lực trấn an Tống Minh Nguyệt, đưa nàng trầm tĩnh tiến vào giấc ngủ sâu. Nhìn Minh Nguyệt ngủ, lòng Lăng Tiêu cảm thấy ấm áp vô cùng.
Lăng Tiêu vẫn cảm giác có một khí tức hùng mạnh tồn tại. Cảm giác bất an đến từ trong cơn mưa cứ quanh quẩn mãi trong lòng hắn. Tinh thần lực của Lăng Tiêu cẩn thận đánh giá, có rất nhiều nắng lượng rất mạnh tập trung vào một chỗ trên đảo. Chứng tỏ ở đây có nhiều người có thực lực rất mạnh, tuy vày đang cố gắng che đầu đi.
Ban ngày căn bản không có cảm giác gì, ban đêm, trong thời điểm im lặng, nhóm cường giả trên đảo phóng xuất ra khí tức năng lượng, khiến Lăng Tiêu vốn mẫn cảm với hoàn cảnh dễ dàng cảm nhận được đại bộ phận thực lực của bọn họ.
Qua nhiên không ổn!
Nằm ở trên giường, tâm tình đang vững như núi Thái, trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên kinh hô lên một tiếng, đồng thời nhanh chóng rút tinh thần lực đang như thuỷ triều về, tuy nhiên cùng lúc, một cỗ năng lượng hùng mạnh không thế địch nổi, nhanh chóng đuổi theo hướng tinh thần lực của Lăng Tiêu!
Mặc dù phát hiện ra được có một cỗ lực lượng đang điện cuồng đuối theo, nhưng căn bản Lăng Tiêu không cảm ứng được địa phương phát ra lực lượng đó.
Ai mạnh ai yếu, tự nhiên không cần phải nói!
Cũng may tinh thần lực của Lăng Tiêu phi thường cường đại. Nếu là một cường giả Kiếm Hoàng, chỉ sợ chạy không thoát được tinh thần lực hùng mạnh mang tính chất hủy diệt kia. Mà cho dù là cường giả Kiếm Tôn phỏng chùng cũng chưa chắc có thể trốn thoát. Bạn đang đọc truyện tại
/761
|