Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 299: Quần kiếm hội tụ

/761



Thượng Quan Vũ Đồng có thể cảm nhận người trung niên trước mặt có vẻ đờ đẫn nhưng thực lực rất mạnh mẽ.

Nàng mới tiến cấp lên cảnh giới Kiếm Hoàng, bất kể là thành thục kiếm kỹ công pháp, hay kinh nghiệm thực chiến, đều không thể so sánh với người tiến vào cảnh giới này đã lâu.

Tống Minh Nguyệt nhìn Diệp tử, nói :

- Đám người Băng hải bí tộc kia……

Diệp tử nhíu mày đáp:

- Quên đi, ngoài Lăng Tiêu, bọn họ cùng không có nghe lệnh của ai. Bọn họ có thực lực mạnh mẽ nhưng đều nhát như chuột. Tộc trưởng Ý Phong lại gian xảo vô cùng nói rằng không muốn ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Ta nghĩ ràng họ sống ở trong hắng động lâu lắm, nên lòng dũng cảm cũng biến mất! Quên đi không để ý đến bọn họ!

Tống Minh Nguyệt có phần lặng lẽ, trở về lâu như thế, hiển nhiên là nhưng chuyện xảy ra đều ít nhiều hiểu biết. Ngay cả người Chiết gia lần trước tấn công nơi này, Diệp tử cũng đi cầu tộc trưởng Ý Phong của Băng hải bí tộc trợ giúp. Dù sao Lăng Tiêu cùng đã mang bọn họ ra khỏi cơ địa của họ ở băng hãi, hơn nữa Lăng Tiêu chính là thần mà Băng hải bí tộc tín ngưỡng.

Nhưng khi Diệp tử nhìn thấy Ý Phong, thì không nghĩ rằng thình cầu của nàng bị lão từ chối.

Ý Phong nói nếu đối phương tiến vào bên trong tử tước phủ và đả thương đến các nàng thì lão mới ra tay. nếu không lão vì trách nhiệm đối với gia tộc. Một khi bí mật về Băng hải bí tộc bị lộ ra, có lẽ không được bao lâu bọn họ sẽ phải rời khỏi mảnh đất này.

Trong mắt của Ý Phong, yêu cầu này là đương nhiên. Nếu người tìm lão là Lăng Tiêu, lão khăng định giúp không chút do dự. Quan niệm của Ý Phong cho ràng không cần đế ý đến người khác, cho dù người cầu lão là nữ nhân của Lăng Tiêu.

Hơn nữa, sau khi xây dựng thành mới, Ý Phong trực tiếp đem tộc nhân kéo đến địa bàn mới của Băng hải bí tộc, rời khỏi phủ Lĩnh chủ.

Cho nên Diệp tử có thành kiến lớn đối với Ý Phong! Ngay cả hôm nay có người gây loạn tới cửa, Diệp tử hoàn toàn không muốn cầu xin bọn họ, bởi vì con người đều có sự tôn nghiêm.

Ý Phong không phải là con người, cho nên mặc dù trải qua rất nhiều năm, lão vẫn không hiểu rất nhiều lý lẽ của nhân loại. có rất nhiều chuyện mà nhân loại thấy ràng không thể dễ dàng tha thứ thì lão lại coi là chuyện bình thường nên làm.

Cho dù Lăng Tiêu trở về có nổi giận với lão, lão cũng có đủ lý do. Đồng thời, Lăng Tiêu vẫn có một lý do phải lưu bọn họ lại, bởi vì chi có Băng hải bí tộc mới có thể nuôi dưỡng Băng Tinh Thiên Tằm! Mà Băng Tinh Thiên Tằm chính là linh dược tốt nhất có thể nâng cao thực lực của thuộc hạ Lăng Tiêu rất nhanh!

Cho nên Ý Phong có đủ tự tin không cần để ý đến những nữ nhân của Lăng Tiêu.

Huống chi, ở trong lòng của Ý Phong vẫn còn tồn tại một ý niệm. lão thờ phụng Bạch Tuộc Biểu Sâu làm thần của Băng hải bí tộc cũng không phải là một năm hai năm, sao có khả năng chuyển biến nhánh như vậy?

Mà Lăng Tiêu luyện hóa Bạch Tuộc Biển Sâu, đồng thời cũng đem một tia linh hồn liên hệ vào trong người mình!

Đúng vậy, giữa Ý Phong và Bạch Tuộc Biển Sâu chắc chắn cảm ứng được linh hồn của nhau.

Cho nên, ngay cả Lăng Tiêu cũng chưa từng quá chú ý rằng, Ý Phong có thề cảm ứng được sự tồn tại của hắn. Mà mấy tháng gần đây, Ý Phong đều không cảm thấy sự tồn tại của Lăng Tiêu. Hơn nữa, thấy Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng nhau đi nhưng nay Tống Minh Nguyệt đã trở lại, còn Lăng Tiêu vẫn không thay trở về. Đồng thời, lúc Tống Minh Nguyệt trở về, mọi người trong phủ Lĩnh chủ ai cũng mặt mày ủ rũ. Với sự từng trải của Ý Phong thì không khó có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra, Lăng Tiêu rốt cuộc không về được.

có hai ý tưởng này, Ý Phong chuẩn bị áp dụng, một khi Lăng Tiêu thật sự không về, nếu ra tay giúp vội vã giúp đỡ thì ngay lập tức, bí mật về Băng hải bí tộc sẽ bị lộ ra trước mặt thế nhân.

Ý Phong không muốn nghĩ tới trường hợp này, bởi vậy Ý Phong luôn luôn do dự, lưỡng lự không biết có nên di cư hay không. Bởi vì nếu Lăng Tiêu không còn nữa, gia tộc Tử Kinh Hoa ở phương bắc có thể sẽ tiết lộ việc sự tồn tại của bọn họ.

Ý Phong tuyệt đối không nhận ra rằng chính mình rất nhát gan.

Liệt Phong lạnh lùng đứng ở cửa Lĩnh chủ phủ, vẻ mặt không còn chút kiên nhẫn. Lại nói tiếp, hắn có thể có khả năng đến sớm nhưng ở trên đường chậm trễ một chút vì hắn cũng nhân cơ hội muốn nhìn thế giới tục giới ra sao mà khiến bao người người nghĩ đến. Trước đáy hắn vốn rất vội vã, không thể tĩnh tâm để trải nghiệm thế giới này.

Mà lần này, rốt cục Liệt Phong cũng hiểu được, thế tục giới vốn rất bình thường trong mắt hắn, tại sao lại vui vẻ như thế. Quả thật nó cùng có điểm hấp dẫn người ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

/761

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status