Ô Lan Hùng không buồn bực chút nào, cười ha hả nói:
- Bệ hạ không nên nổi nóng vội, chờ ta nói xong ngài hãy đuổi ta cũng không muộn!
Lý Võ Trực hung tợn trừng mắt nhìn Ô Lan Hùng, hầm hừ nói:
- Ai chẳng biết Hoàng Phủ Nguyệt là hồng nhan tri kỷ của Lăng Tiêu. Con ngươi thật gan lớn tày trời, hay là ngươi không muốn sống nữa, lại muốn động tới nữ nhân của hắn! Ô Lan Hùng, ta công khai nói cho ngươi biết: đừng xem ngươi là người của ta. Chuyện này không mảy may quan hệ tới ta! Nguyện ý gây sức ép như thế nào, đó là chuyện của ngươi, ta kiên quyết sẽ không đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì!
Ô Lan Hùng không nghĩ tới Lý Võ Trực làm hoàng đế, lá gan ngược lại càng nhỏ. Tuy nhiên cũng có thể nghĩ hiểu được, Lăng gia tuy rằng chiếm giữ vùng đất rộng lớn Penzias, chỉ có điều dù sao đó cũng là đất phong của người ta. Trên đạo lý cũng cho là thế, chỉ cần Lăng gia bọn họ không có tâm tư tạo phản, đừng nói chiếm một cái Penzias, cho dù chiếm cứ một loạt các thành thị phía nam Tạp Mai Long, Lý Võ Trực cũng cam tâm tình nguyện.
Dù sao, thực lực hiện nay của Lăng gia làm cho người ta khiếp sợ quá mức!
Ô Lan Hùng lòng trầm xuống thầm bĩu môi, sau đó nói:
- Vậy coi như lão thần nói chuyện phiếm cho bệ hạ nghe.
Lão cũng không sợ Lý Võ Trực, cho nên cũng không quản sắc mặt xanh mét của Lý Võ Trực, thản nhiên nói:
- Trước đây một thời gian Lăng Tiêu làm náo động, tuy nhiên có câu nói rất đúng: kêu là bắn tên bắn chim đầu đàn! Hắn tuổi còn trẻ mà phát triển và khoa trương quá mức. Thực lực của hắn tuy rằng không phải bọn ta có thể chống lại, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng cũng không có ai có thể áp chế được hắn? Không nói đâu khác, chỉ riêng tôn thất Lý gia Tây Vực của bệ hạ, tưởng muốn tiêu diệt tên Lăng Tiêu đó cũng không phải việc khó. Chỉ có điều bệ hạ không gần gũi với tôn thất, nhưng bất kể nói như thế nào, một nét bút không viết ra được hai chữ Lý! Bệ hạ lo lắng cái gì trong lòng lão thần hiểu rõ, nhưng tên Lăng Tiêu kia cũng không phải là thằng ngốc, hắn chẳng lẽ đắc tội một Chiết gia còn chưa đủ, còn muốn đi đắc tội với Lý gia sao?
Lý Võ Trực hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Những điều này ta dĩ nhiên biết, không cần ngươi nói. Ta cũng đã nói: Ô Lan gia ngươi nguyện ý cưới con gái của nhà Hoàng Phủ, đó là chuyện của các ngươi không liên quan tới ta!
Ô Lan Hùng cười lắc đầu:
- Không! Bệ hạ sai lầm rồi! Chuyện này chẳng những có liên quan, hơn nữa còn có quan hệ rất lớn!
Lý Võ Trực hoàn toàn bị Ô Lan Hùng chọc cho phẫn nộ: không nghĩ tới chính mình dùng mọi cách cự tuyệt, Ô Lan Hùng lại còn vọng tưởng kéo hắn xuống nước. Lý Võ Trực thực lực cũng không yếu, hơn nữa thân là đế vương, toàn thân phát ra khí thế vương giả, cũng tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng chống lại được, Hắn lấy tay chỉ Ô Lan Hùng:
- Ngươi thật quá đáng! Không lẽ... ngươi cho là trẫm yếu đuối nên khi dễ phải không?
Ô Lan Hùng cả người chợt phát lạnh, nghĩ tới nhân vật trước mắt này, đã không còn là Thái tử điện hạ, mà là vua của một nước: Đế quốc Lam Nguyệt! Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, sau đó nói:
- Xin nghe thần giải thích...
- Trẫm không nghe! Ngươi cút mau cho ta!
Lý Võ Trực lông mày đều phải dựng thẳng đứng, lớn tiếng quát:
- Hộ vệ đâu? Trẫm nuôi các ngươi phí cơm hay sao? Còn không tống lão già này ra ngoài cho trẫm!
Lúc này, bên ngoài cung điện, bỗng nhiên vang lên một giọng nói mơ hồ, thanh âm đó dường như cách thật xa, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Lý Võ Trực và Ô Lan Hùng.
- Ha ha! Quốc vương giới thế tục, còn có vài phần khí thế đấy! Chỉ có điều ta nghĩ rằng tốt hơn ngươi nên nghe theo lời hắn!
Lúc này chẳng những Lý Võ Trực mà ngay cả Ô Lan Hùng đều chết lặng tại chỗ, trong lòng lập tức nghĩ: Chẳng lẽ là người Chiết gia tới? Ha ha, ta đã nói, Chiết gia kia sao có thể nhịn được khẩu ác khí này! Quả nhiên, hiện giờ đã phái người đến đây!
Lý Võ Trực cũng biết qua điệu bộ của người các môn phái thế gia ẩn thế, nhưng không ngờ đối phương xông thẳng vào hoàng cung của hắn. Hơn nữa trong giọng nói rõ ràng cố ý xem thường đế vương nhân gian hắn, vẫn khiến Lý Võ Trực cảm thấy tức giận. Hắn hờ hững nói:
- Các hạ là ai? Nếu đến từ thế gia ẩn thế thì phải tuân thủ quy củ của thế gia ẩn thế! Từ khi nào thì thế gia ẩn thế cũng bắt đầu nhúng tay vào chuyện của giới thế tục như thế?
Người nọ nhẹ nhàng cười, sau đó cửa chính cung điện dường như bị một cơn gió nhẹ nhàng đẩy ra, một dáng người cao to tiến vào như nước chảy mây trôi, hai cánh cửa chính lại tự khép lại.
Một nam nhân còn rất trẻ đi tới đứng phía dưới, nhìn Lý Võ Trực trên vương vị cao cao tại thượng trước mặt, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười hờ hững, dường như đứng ở chỗ cao không phải Lý Võ Trực, mà là chính hắn!
- Quốc vương bệ hạ, ta tới đây đúng là để hoàn thành tâm nguyện của ngài, sao thái độ của ngài nhưng lại không hữu hảo chút nào thế.
Người trẻ tuổi cười nhẹ nói tiếp:
- Cho dù là người của Lý gia Tây Vực thấy ta cũng phải cung kính. Chẳng lẽ... bệ hạ nghĩ rằng ngài còn cao quý so với người của Lý gia Tây Vực? Ồ, ta quên mất! Ngài là đế vương nhân gian! Ha ha, ha ha!
Lý Võ Trực xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, đối mặt với người trẻ tuổi cực kỳ ngạo mạn này, bỗng nhiên hắn hiểu được năm đó vì sao phụ hoàng nói với hắn một câu: "Đế vương giới thế tục chúng ta, còn không bằng một tên quản sự trong gia tộc tôn thất! Nếu muốn hoàng quyền hưng thịnh thì phải tiêu diệt hết các môn phái thế gia!
Lý Võ Trực năm đó còn cười nhạt xem thường quan điểm này của phụ thân, bây giờ nghĩ lại, loại cảm giác như nơi nơi đều bị bó tay bó chân này, quả thực khiến người ta rất khó chịu!
- Khẩu khí của các hạ không khỏi có phần quá lớn.
Lúc này bỗng nhiên tâm tình của Lý Võ Trực bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Nói ra mục đích của ngươi đi. Nguồn truyện:
- Bệ hạ không nên nổi nóng vội, chờ ta nói xong ngài hãy đuổi ta cũng không muộn!
Lý Võ Trực hung tợn trừng mắt nhìn Ô Lan Hùng, hầm hừ nói:
- Ai chẳng biết Hoàng Phủ Nguyệt là hồng nhan tri kỷ của Lăng Tiêu. Con ngươi thật gan lớn tày trời, hay là ngươi không muốn sống nữa, lại muốn động tới nữ nhân của hắn! Ô Lan Hùng, ta công khai nói cho ngươi biết: đừng xem ngươi là người của ta. Chuyện này không mảy may quan hệ tới ta! Nguyện ý gây sức ép như thế nào, đó là chuyện của ngươi, ta kiên quyết sẽ không đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì!
Ô Lan Hùng không nghĩ tới Lý Võ Trực làm hoàng đế, lá gan ngược lại càng nhỏ. Tuy nhiên cũng có thể nghĩ hiểu được, Lăng gia tuy rằng chiếm giữ vùng đất rộng lớn Penzias, chỉ có điều dù sao đó cũng là đất phong của người ta. Trên đạo lý cũng cho là thế, chỉ cần Lăng gia bọn họ không có tâm tư tạo phản, đừng nói chiếm một cái Penzias, cho dù chiếm cứ một loạt các thành thị phía nam Tạp Mai Long, Lý Võ Trực cũng cam tâm tình nguyện.
Dù sao, thực lực hiện nay của Lăng gia làm cho người ta khiếp sợ quá mức!
Ô Lan Hùng lòng trầm xuống thầm bĩu môi, sau đó nói:
- Vậy coi như lão thần nói chuyện phiếm cho bệ hạ nghe.
Lão cũng không sợ Lý Võ Trực, cho nên cũng không quản sắc mặt xanh mét của Lý Võ Trực, thản nhiên nói:
- Trước đây một thời gian Lăng Tiêu làm náo động, tuy nhiên có câu nói rất đúng: kêu là bắn tên bắn chim đầu đàn! Hắn tuổi còn trẻ mà phát triển và khoa trương quá mức. Thực lực của hắn tuy rằng không phải bọn ta có thể chống lại, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng cũng không có ai có thể áp chế được hắn? Không nói đâu khác, chỉ riêng tôn thất Lý gia Tây Vực của bệ hạ, tưởng muốn tiêu diệt tên Lăng Tiêu đó cũng không phải việc khó. Chỉ có điều bệ hạ không gần gũi với tôn thất, nhưng bất kể nói như thế nào, một nét bút không viết ra được hai chữ Lý! Bệ hạ lo lắng cái gì trong lòng lão thần hiểu rõ, nhưng tên Lăng Tiêu kia cũng không phải là thằng ngốc, hắn chẳng lẽ đắc tội một Chiết gia còn chưa đủ, còn muốn đi đắc tội với Lý gia sao?
Lý Võ Trực hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Những điều này ta dĩ nhiên biết, không cần ngươi nói. Ta cũng đã nói: Ô Lan gia ngươi nguyện ý cưới con gái của nhà Hoàng Phủ, đó là chuyện của các ngươi không liên quan tới ta!
Ô Lan Hùng cười lắc đầu:
- Không! Bệ hạ sai lầm rồi! Chuyện này chẳng những có liên quan, hơn nữa còn có quan hệ rất lớn!
Lý Võ Trực hoàn toàn bị Ô Lan Hùng chọc cho phẫn nộ: không nghĩ tới chính mình dùng mọi cách cự tuyệt, Ô Lan Hùng lại còn vọng tưởng kéo hắn xuống nước. Lý Võ Trực thực lực cũng không yếu, hơn nữa thân là đế vương, toàn thân phát ra khí thế vương giả, cũng tuyệt đối không phải người bình thường có khả năng chống lại được, Hắn lấy tay chỉ Ô Lan Hùng:
- Ngươi thật quá đáng! Không lẽ... ngươi cho là trẫm yếu đuối nên khi dễ phải không?
Ô Lan Hùng cả người chợt phát lạnh, nghĩ tới nhân vật trước mắt này, đã không còn là Thái tử điện hạ, mà là vua của một nước: Đế quốc Lam Nguyệt! Hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, sau đó nói:
- Xin nghe thần giải thích...
- Trẫm không nghe! Ngươi cút mau cho ta!
Lý Võ Trực lông mày đều phải dựng thẳng đứng, lớn tiếng quát:
- Hộ vệ đâu? Trẫm nuôi các ngươi phí cơm hay sao? Còn không tống lão già này ra ngoài cho trẫm!
Lúc này, bên ngoài cung điện, bỗng nhiên vang lên một giọng nói mơ hồ, thanh âm đó dường như cách thật xa, nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Lý Võ Trực và Ô Lan Hùng.
- Ha ha! Quốc vương giới thế tục, còn có vài phần khí thế đấy! Chỉ có điều ta nghĩ rằng tốt hơn ngươi nên nghe theo lời hắn!
Lúc này chẳng những Lý Võ Trực mà ngay cả Ô Lan Hùng đều chết lặng tại chỗ, trong lòng lập tức nghĩ: Chẳng lẽ là người Chiết gia tới? Ha ha, ta đã nói, Chiết gia kia sao có thể nhịn được khẩu ác khí này! Quả nhiên, hiện giờ đã phái người đến đây!
Lý Võ Trực cũng biết qua điệu bộ của người các môn phái thế gia ẩn thế, nhưng không ngờ đối phương xông thẳng vào hoàng cung của hắn. Hơn nữa trong giọng nói rõ ràng cố ý xem thường đế vương nhân gian hắn, vẫn khiến Lý Võ Trực cảm thấy tức giận. Hắn hờ hững nói:
- Các hạ là ai? Nếu đến từ thế gia ẩn thế thì phải tuân thủ quy củ của thế gia ẩn thế! Từ khi nào thì thế gia ẩn thế cũng bắt đầu nhúng tay vào chuyện của giới thế tục như thế?
Người nọ nhẹ nhàng cười, sau đó cửa chính cung điện dường như bị một cơn gió nhẹ nhàng đẩy ra, một dáng người cao to tiến vào như nước chảy mây trôi, hai cánh cửa chính lại tự khép lại.
Một nam nhân còn rất trẻ đi tới đứng phía dưới, nhìn Lý Võ Trực trên vương vị cao cao tại thượng trước mặt, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười hờ hững, dường như đứng ở chỗ cao không phải Lý Võ Trực, mà là chính hắn!
- Quốc vương bệ hạ, ta tới đây đúng là để hoàn thành tâm nguyện của ngài, sao thái độ của ngài nhưng lại không hữu hảo chút nào thế.
Người trẻ tuổi cười nhẹ nói tiếp:
- Cho dù là người của Lý gia Tây Vực thấy ta cũng phải cung kính. Chẳng lẽ... bệ hạ nghĩ rằng ngài còn cao quý so với người của Lý gia Tây Vực? Ồ, ta quên mất! Ngài là đế vương nhân gian! Ha ha, ha ha!
Lý Võ Trực xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, đối mặt với người trẻ tuổi cực kỳ ngạo mạn này, bỗng nhiên hắn hiểu được năm đó vì sao phụ hoàng nói với hắn một câu: "Đế vương giới thế tục chúng ta, còn không bằng một tên quản sự trong gia tộc tôn thất! Nếu muốn hoàng quyền hưng thịnh thì phải tiêu diệt hết các môn phái thế gia!
Lý Võ Trực năm đó còn cười nhạt xem thường quan điểm này của phụ thân, bây giờ nghĩ lại, loại cảm giác như nơi nơi đều bị bó tay bó chân này, quả thực khiến người ta rất khó chịu!
- Khẩu khí của các hạ không khỏi có phần quá lớn.
Lúc này bỗng nhiên tâm tình của Lý Võ Trực bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Nói ra mục đích của ngươi đi. Nguồn truyện:
/761
|