Chi cần không ốm đau liệt giường, tất cả con cháu nhà quyền quý của đế đô đều đến đây.
Hơn nữa, vẻ vui mừng trên mặt đám người này chân thật tới mức như thể chính họ đang đón dâu chứ không phải Ô Lan thiếu gia, sau đó còn ra sức hò hét:
- Ô Lan thiếu gia đón dâu!
Cả đám vừa hô vừa ném nhưng bó lớn ngân tệ về hai phía. Cứ như vậy, vốn đã có rất nhiều người vây xem, không ngờ còn phát cả ngân tệ, lập tức rất đông người đều chen chúc tới, đi theo bọn họ, hình thành một đoàn đông tới mấy ngàn người.
Toàn bộ cảnh tượng nhìn qua rất ầm ĩ, huyên náo.
Hôn lễ sao, vậy phải có không khí náo nhiệt. Ô Lan Thác cùng không có cảm giác gì khác thường, bởi vì vừa rồi ngay cả Ô Lan Hùng và hoàng đế Lý Võ Trực đều theo bản năng cho rằng, hai cao thủ Kiếm Hoàng tự mình đi, chẳng lẽ còn không mang được cô nương của Hoàng Phủ gia về sao? Cho nên bọn họ cùng không cần ngăn trở Ô Lan Thác đến đón dâu.
Đây quả thật là một việc vui lớn.
Mấy người của Ô Lan gia bên kia vẻ mặt xấu hổ nhìn đám người đón dâu khổng lồ của Ô Lan Thác bên này, đều đứng ngây ngốc cả, căn bản là không biết nên nói gì.
Ô Lan Thác đại khái là bị không khí vui mừng hôm nay làm cho gần như đầu óc hôn mê, căn bản không cảm giác được gì khác thường. Bên cạnh y, đám con cháu quyền quý đế đỏ đều vẻ mặt hưng phấn... chờ mong... mãn kịch vui tiếp theo.
Đội ngũ đi tới đại môn của Hoàng Phủ gia, đám con cháu quyền quý đã kích động không khí tới đỉnh điểm, hàng đống lớn ngân tệ được ném ra ngoài như mưa. Nếu đội ngũ hộ vệ của gia tộc Ô Lan mà không đông đảo, chỉ sợ đã phát sinh rối loạn rồi.
Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ờ trong phòng, nghe thấy tiếng hoan hô rung trời, mím chặt môi lại, đôi mắt xinh đẹp toát ra một tia trào phúng, sau đó bỗng nhiên nhớ tới Lăng Tiêu, thầm nhủ: nếu người bên ngoài là Lăng Tiêu, vậy mình sẽ như thế nào? Rồi nàng chợt nghĩ, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, sao lại nghĩ tới hắn làm gì? Hắn nhìn có vẻ thành thật, nhưng thực ra lại rất hoa tâm, bên cạnh hắn là đủ sắc hoa, đào hồng liễu lục oanh oanh yến yến, mình có tiếp cận hắn cùng chẳng tính là gì!
Ô Lan Thác thấy mấy người nhà mình đang đứng ở cửa Hoàng Phủ gia, không khỏi nhíu mày. Với tính cách ăn chơi trác táng thường ngày của y, lẽ ra đã sớm chửi bới ầm lên rồi. Tuy nhiên, hôm nay là ngày vui lớn, y cùng phải giả bộ nho nhã vài phần.
Y có chút không hài lòng hỏi:
- Các ngươi ở đây làm gì?
Đám người hầu của Ô Lan gia này đều nơm nớp lo sợ, không ai muốn ra đứng mũi chịu sào, nếu chẳng may thiếu gia thẹn quá hóa giận mà căm ghét, không cần nói tới việc có giữ được bát cơm hay không mà phải nói tới việc có giữ được tính mạng hay không.
Tuy rằng xưa nay Ô Lan Thác vô cùng cuồng ngạo, nhân phẩm thấp kém, nhưng cùng không phải hoàn toàn ngu ngốc, không có chút thông minh nào. Nhìn bộ dạng đám người kia, y cùng cảm giác có chút vấn đề, lại nghĩ tới đám con cháu quyền quý dang hưng phấn kích động xung quanh, vốn lúc trước không nghĩ là gì, nhưng nhìn không khí đối lập lúc này, liền cảm giác có điểm quỷ dị.
- Ngươi, ngươi nói! Sao lại thế này!
Ô Lan Thác lấy tay chi một người hầu trẻ tuổi chừng 20. Y đã gặp người hầu này rồi, đó chính là một người hầu bên cạnh phụ thân của y, có vẻ cũng khá được sủng ái, bình thường cùng rất có uy tín trong đám người hầu của Ô Lan gia.
- Thiếu gia, ta, ta, ta không biết.
Người hầu trẻ tuổi này thường ngày mồm miệng lanh lợi nhưng lúc này lại trở nên run rẩy, nói năng lập cập, sau đó co rút thân mình lùi lại phía sau, nhưng sau lưng gã lại là bức tường.
Lúc này, đám người đang vô cùng ồn ào náo động dường như cùng cảm nhận được không khí quỷ dị bên này, thanh âm ầm ĩ dần hạ xuống. Đen cuối cùng, cả đám đông mấy ngàn người không ngờ trở nên lặng ngắt như tờ, một cái kim rơi cùng có thể nghe thấy!
Tất cả mọi người không kìm nổi nín thở, thậm chí thở cùng không dám.
Đang cưỡi một con hãn huyết mã thuần chủng của Đế quốc Tử Xuyên, Ô Lan Thác cùng cảm giác được rất rõ ràng đám con cháu quyền quý vừa mới vây quanh mình giờ đều lặng lẽ lui lại phía sau, đẩy y ra phía trước khiến Ô Lan Thác có cảm giác hạc đứng giữa bầy gà.
Nếu không có vấn đề gì, Ô Lan thiếu gia sẽ rất hưởng thụ loại cảm giác này.
- Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Sao không có ai nghênh đón ta vào vậy?
Ô Lan Thác vốn yếu thần kinh, căn bản không chịu nổi áp lực im lặng này, điên cuồng gào lên với đám người hầu đang đứng ở đại môn Hoàng Phủ gia.
Lúc này, đại môn đen như mực của Hoàng Phủ gia bỗng nhiên mở ra toàn bộ, Ô Lan Thác thả lỏng trong lòng, nghĩ rằng đối phương rốt cục đồng ý mở cửa nghênh đón mình, nhưng không ngờ chỉ thấy Hoàng Phủ Thương Nhiên, đi bên cạnh còn có một nam nhân vạm vỡ, đầu trọc, trên đầu còn có nhưng hoa văn kỳ quái, thoạt nhìn lại có cảm giác khá đẹp mắt khiến Ô Lan Thác không kìm lòng nổi sợ run người.
Hơn nữa, vẻ vui mừng trên mặt đám người này chân thật tới mức như thể chính họ đang đón dâu chứ không phải Ô Lan thiếu gia, sau đó còn ra sức hò hét:
- Ô Lan thiếu gia đón dâu!
Cả đám vừa hô vừa ném nhưng bó lớn ngân tệ về hai phía. Cứ như vậy, vốn đã có rất nhiều người vây xem, không ngờ còn phát cả ngân tệ, lập tức rất đông người đều chen chúc tới, đi theo bọn họ, hình thành một đoàn đông tới mấy ngàn người.
Toàn bộ cảnh tượng nhìn qua rất ầm ĩ, huyên náo.
Hôn lễ sao, vậy phải có không khí náo nhiệt. Ô Lan Thác cùng không có cảm giác gì khác thường, bởi vì vừa rồi ngay cả Ô Lan Hùng và hoàng đế Lý Võ Trực đều theo bản năng cho rằng, hai cao thủ Kiếm Hoàng tự mình đi, chẳng lẽ còn không mang được cô nương của Hoàng Phủ gia về sao? Cho nên bọn họ cùng không cần ngăn trở Ô Lan Thác đến đón dâu.
Đây quả thật là một việc vui lớn.
Mấy người của Ô Lan gia bên kia vẻ mặt xấu hổ nhìn đám người đón dâu khổng lồ của Ô Lan Thác bên này, đều đứng ngây ngốc cả, căn bản là không biết nên nói gì.
Ô Lan Thác đại khái là bị không khí vui mừng hôm nay làm cho gần như đầu óc hôn mê, căn bản không cảm giác được gì khác thường. Bên cạnh y, đám con cháu quyền quý đế đỏ đều vẻ mặt hưng phấn... chờ mong... mãn kịch vui tiếp theo.
Đội ngũ đi tới đại môn của Hoàng Phủ gia, đám con cháu quyền quý đã kích động không khí tới đỉnh điểm, hàng đống lớn ngân tệ được ném ra ngoài như mưa. Nếu đội ngũ hộ vệ của gia tộc Ô Lan mà không đông đảo, chỉ sợ đã phát sinh rối loạn rồi.
Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ờ trong phòng, nghe thấy tiếng hoan hô rung trời, mím chặt môi lại, đôi mắt xinh đẹp toát ra một tia trào phúng, sau đó bỗng nhiên nhớ tới Lăng Tiêu, thầm nhủ: nếu người bên ngoài là Lăng Tiêu, vậy mình sẽ như thế nào? Rồi nàng chợt nghĩ, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, sao lại nghĩ tới hắn làm gì? Hắn nhìn có vẻ thành thật, nhưng thực ra lại rất hoa tâm, bên cạnh hắn là đủ sắc hoa, đào hồng liễu lục oanh oanh yến yến, mình có tiếp cận hắn cùng chẳng tính là gì!
Ô Lan Thác thấy mấy người nhà mình đang đứng ở cửa Hoàng Phủ gia, không khỏi nhíu mày. Với tính cách ăn chơi trác táng thường ngày của y, lẽ ra đã sớm chửi bới ầm lên rồi. Tuy nhiên, hôm nay là ngày vui lớn, y cùng phải giả bộ nho nhã vài phần.
Y có chút không hài lòng hỏi:
- Các ngươi ở đây làm gì?
Đám người hầu của Ô Lan gia này đều nơm nớp lo sợ, không ai muốn ra đứng mũi chịu sào, nếu chẳng may thiếu gia thẹn quá hóa giận mà căm ghét, không cần nói tới việc có giữ được bát cơm hay không mà phải nói tới việc có giữ được tính mạng hay không.
Tuy rằng xưa nay Ô Lan Thác vô cùng cuồng ngạo, nhân phẩm thấp kém, nhưng cùng không phải hoàn toàn ngu ngốc, không có chút thông minh nào. Nhìn bộ dạng đám người kia, y cùng cảm giác có chút vấn đề, lại nghĩ tới đám con cháu quyền quý dang hưng phấn kích động xung quanh, vốn lúc trước không nghĩ là gì, nhưng nhìn không khí đối lập lúc này, liền cảm giác có điểm quỷ dị.
- Ngươi, ngươi nói! Sao lại thế này!
Ô Lan Thác lấy tay chi một người hầu trẻ tuổi chừng 20. Y đã gặp người hầu này rồi, đó chính là một người hầu bên cạnh phụ thân của y, có vẻ cũng khá được sủng ái, bình thường cùng rất có uy tín trong đám người hầu của Ô Lan gia.
- Thiếu gia, ta, ta, ta không biết.
Người hầu trẻ tuổi này thường ngày mồm miệng lanh lợi nhưng lúc này lại trở nên run rẩy, nói năng lập cập, sau đó co rút thân mình lùi lại phía sau, nhưng sau lưng gã lại là bức tường.
Lúc này, đám người đang vô cùng ồn ào náo động dường như cùng cảm nhận được không khí quỷ dị bên này, thanh âm ầm ĩ dần hạ xuống. Đen cuối cùng, cả đám đông mấy ngàn người không ngờ trở nên lặng ngắt như tờ, một cái kim rơi cùng có thể nghe thấy!
Tất cả mọi người không kìm nổi nín thở, thậm chí thở cùng không dám.
Đang cưỡi một con hãn huyết mã thuần chủng của Đế quốc Tử Xuyên, Ô Lan Thác cùng cảm giác được rất rõ ràng đám con cháu quyền quý vừa mới vây quanh mình giờ đều lặng lẽ lui lại phía sau, đẩy y ra phía trước khiến Ô Lan Thác có cảm giác hạc đứng giữa bầy gà.
Nếu không có vấn đề gì, Ô Lan thiếu gia sẽ rất hưởng thụ loại cảm giác này.
- Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Sao không có ai nghênh đón ta vào vậy?
Ô Lan Thác vốn yếu thần kinh, căn bản không chịu nổi áp lực im lặng này, điên cuồng gào lên với đám người hầu đang đứng ở đại môn Hoàng Phủ gia.
Lúc này, đại môn đen như mực của Hoàng Phủ gia bỗng nhiên mở ra toàn bộ, Ô Lan Thác thả lỏng trong lòng, nghĩ rằng đối phương rốt cục đồng ý mở cửa nghênh đón mình, nhưng không ngờ chỉ thấy Hoàng Phủ Thương Nhiên, đi bên cạnh còn có một nam nhân vạm vỡ, đầu trọc, trên đầu còn có nhưng hoa văn kỳ quái, thoạt nhìn lại có cảm giác khá đẹp mắt khiến Ô Lan Thác không kìm lòng nổi sợ run người.
/761
|