Cảm giác bất an này không phải phát ra từ hoàn cảnh xung quanh mà hắn có cảm giác tâm huyết dâng trào, dường như có đại sự nào đó sắp sửa phát sinh.
Đêm nay giết chết ba người Tần gia, trừ Tần Phong hơi có thân phận đặc biệt một chút. trên thực tế hai kẻ còn lại đối với Lăng Tiêu đều có thực lực quá yếu. Trong tâm Lăng Tiêu không hề coi Tần gia là đối thủ lợi hại, trừ khi toàn bộ cao thù cảnh giới Kiếm Tôn của Tần gia đều cùng đánh tới.
Tuy nhiên, khả năng đó quả thực quá thấp, trừ khi gia chủ Tần gia điên rồ mới tụ tập tất cả người nhà cùng một chồ, cho các nhân sĩ chính đạo cơ hội tiêu diệt toàn gia. Nếu không, chúng chỉ có thể xuất hiện đơn lẻ. Dù sao, hiện tại trên đại lục Thương Lan, những kẻ có đủ thực lực nhắm vào Lăng Tiêu đều không có nhiều.
Lăng Tiêu nghĩ một chút, vung tay lên, bố trí một đạo kết giới bên người. Giữa băng tuyết ngập trời, bóng dáng Lăng Tiêu cứ đứng im giữa bóng đêm tanh máu, nhắm mắt ngưng thần, cảm ngộ thiên đạo.
Cảnh giới Nguyên Anh tại thế tục giới này quả thật chính là thần đối với những người bình thường. Lăng Tiêu tu theo kiếm đạo nhưng bất kể là đạo gì cuối cùng đều quy về một mối.
Cái này cũng giống như có người làm việc thiện tích đức cả đời, bỗng nhiên có một ngày lĩnh ngộ thiên đạo, phi thăng tiến vào tiên giới. Như vậy, dù trước đó hắn không hề có chút vũ lực nhưng sau khi lĩnh ngộ thiên đạo cũng có thể vận dụng các loại quy luật. Lĩnh ngộ đối với thiên đạo càng sâu thì vận dụng các loại quy luật này càng thuận buồm xuôi gió.
Mà pháp tắc thiên đạo bao gồm cà ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ... được xưng là nguyên tố tự nhiên trên đại lục Thương Lan. Nhưng bất kể tên là gì thì tính chất đều như vậy!
Cho nên, Lăng Tiêu dùng kiếm kỹ vẫn có thể sử dụng năng lượng của các nguyên tố theo ý mình. Đương nhiên, cho tới tận bây giờ, Lăng Tiêu về cơ bản vẫn không hề sử dụng năng lượng nguyên tố, thậm chí ngay cả Tinh Thần Kiếm Quyết, Lăng Tiêu cũng không thi triển toàn bộ uy lực mạnh nhất của nó ra.
Bởi vì sao? Bởi vì cho tới tận bây giờ, Lăng Tiêu vẫn chưa hề gặp kẻ nào có thể khiến hắn phải xuất toàn bộ công phu đáy hòm ra.
Nếu ba Kiếm Tôn của Liệt gia liên thủ hoặc đối mặt với kẻ mạnh nhất là Kiếm Tôn bậc năm Liệt Tùy Thiên, có lẽ Lăng Tiêu sẽ phải xuất ra một phần thực lực chân chính.
Nếu là đối mặt Kiếm Tôn bậc sáu như Công Tôn Hoàng với tu vi hiện tại của Lăng Tiêu, có lẽ phải xuất toàn bộ bản lĩnh ra. Nhưng cho dù như vậy. thắng bại... vẫn là năm ăn năm thua!
Cho nên, Lăng Tiêu căn bản là không nghĩ tới việc hoàn toàn bại lộ thực lực của mình. Tuy rằng hắn đã giết chết ba cao thủ Kiếm Hoàng của Liệt gia nhưng về cơ bản, thù hận đối với Liệt gia đều do ả Tạ Hiếu Yên kia. Cho nên ba Kiếm Tôn của Liệt gia thấy không uy hiếp nổi mình liền chủ động sửa lời. chủ động giao hảo.
Lăng Tiêu đảo qua việc này trong đầu, đồng thời cảm giác bất an lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lúc này, Hoàng Phủ Nguyệt đã ở bên ngoài, có chút lo lắng nhìn Lăng Tiêu. Trên người Hoàng Phủ Nguyệt khoác một chiếc áo da ma thú trắng như tuyết, tấm áo mềm mại phản chiếu ánh trăng lạnh lùng nhưng trong trẻo, hắt lên khuôn mặt tuyệt sắc của Hoàng Phủ Nguyệt lại càng rung động lòng người.
Lăng Tiêu khẽ thở dài. cảm giác bất an vừa rồi liền biến mất.
Nhưng trong lòng Lăng Tiêu rất rõ, không phải nó không có mà chính vì hiện tại mình mới lĩnh ngộ thiên đạo quá ít, căn bản không thể hiểu được thiên cơ nên chỉ cảm nhận được trong giây lát. Trừ phi là người có đại pháp lực, có thể nháy mắt lĩnh ngộ. Còn như Lăng Tiêu thì mới chỉ có thể có chút dự cảm mà thôi.
Than nhẹ một tiếng, triệt hồi kết giới, nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Hoàng Phủ Nguyệt. Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Yên tâm đi, ta không sao.
Hoàng Phủ Nguyệt vẻ mặt dịu dàng gật gật đầu, ánh mắt cũng không nhìn tới hai mảng đỏ tươi trên nền tuyết trắng. Lúc này đã có người của Hoàng Phủ gia đến rửa sạch chiên trường. Thân hình mềm mại của Hoàng Phủ Nguyệt hơi run rẩy, đi đến bên cạnh Lăng Tiêu. Dịu dàng nói:
- Lăng Tiêu. ta trở về với anh.
Xe ngựa chạy trên đường lát đá, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe vang lên rất nhỏ. Trong xe vô cùng im Lặng, thoải mái, Hoàng Phủ Nguyệt tựa vào tấm nệm mềm mại. Vẻ mặt không chút biểu tình. Lăng Tiêu ngồi đối diện Hoàng Phủ Nguyệt, nhắm mắt dưỡng thần. Đi vội suốt đêm khiến hai người đều có có dục vọng khó nói nên lời. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đêm nay giết chết ba người Tần gia, trừ Tần Phong hơi có thân phận đặc biệt một chút. trên thực tế hai kẻ còn lại đối với Lăng Tiêu đều có thực lực quá yếu. Trong tâm Lăng Tiêu không hề coi Tần gia là đối thủ lợi hại, trừ khi toàn bộ cao thù cảnh giới Kiếm Tôn của Tần gia đều cùng đánh tới.
Tuy nhiên, khả năng đó quả thực quá thấp, trừ khi gia chủ Tần gia điên rồ mới tụ tập tất cả người nhà cùng một chồ, cho các nhân sĩ chính đạo cơ hội tiêu diệt toàn gia. Nếu không, chúng chỉ có thể xuất hiện đơn lẻ. Dù sao, hiện tại trên đại lục Thương Lan, những kẻ có đủ thực lực nhắm vào Lăng Tiêu đều không có nhiều.
Lăng Tiêu nghĩ một chút, vung tay lên, bố trí một đạo kết giới bên người. Giữa băng tuyết ngập trời, bóng dáng Lăng Tiêu cứ đứng im giữa bóng đêm tanh máu, nhắm mắt ngưng thần, cảm ngộ thiên đạo.
Cảnh giới Nguyên Anh tại thế tục giới này quả thật chính là thần đối với những người bình thường. Lăng Tiêu tu theo kiếm đạo nhưng bất kể là đạo gì cuối cùng đều quy về một mối.
Cái này cũng giống như có người làm việc thiện tích đức cả đời, bỗng nhiên có một ngày lĩnh ngộ thiên đạo, phi thăng tiến vào tiên giới. Như vậy, dù trước đó hắn không hề có chút vũ lực nhưng sau khi lĩnh ngộ thiên đạo cũng có thể vận dụng các loại quy luật. Lĩnh ngộ đối với thiên đạo càng sâu thì vận dụng các loại quy luật này càng thuận buồm xuôi gió.
Mà pháp tắc thiên đạo bao gồm cà ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ... được xưng là nguyên tố tự nhiên trên đại lục Thương Lan. Nhưng bất kể tên là gì thì tính chất đều như vậy!
Cho nên, Lăng Tiêu dùng kiếm kỹ vẫn có thể sử dụng năng lượng của các nguyên tố theo ý mình. Đương nhiên, cho tới tận bây giờ, Lăng Tiêu về cơ bản vẫn không hề sử dụng năng lượng nguyên tố, thậm chí ngay cả Tinh Thần Kiếm Quyết, Lăng Tiêu cũng không thi triển toàn bộ uy lực mạnh nhất của nó ra.
Bởi vì sao? Bởi vì cho tới tận bây giờ, Lăng Tiêu vẫn chưa hề gặp kẻ nào có thể khiến hắn phải xuất toàn bộ công phu đáy hòm ra.
Nếu ba Kiếm Tôn của Liệt gia liên thủ hoặc đối mặt với kẻ mạnh nhất là Kiếm Tôn bậc năm Liệt Tùy Thiên, có lẽ Lăng Tiêu sẽ phải xuất ra một phần thực lực chân chính.
Nếu là đối mặt Kiếm Tôn bậc sáu như Công Tôn Hoàng với tu vi hiện tại của Lăng Tiêu, có lẽ phải xuất toàn bộ bản lĩnh ra. Nhưng cho dù như vậy. thắng bại... vẫn là năm ăn năm thua!
Cho nên, Lăng Tiêu căn bản là không nghĩ tới việc hoàn toàn bại lộ thực lực của mình. Tuy rằng hắn đã giết chết ba cao thủ Kiếm Hoàng của Liệt gia nhưng về cơ bản, thù hận đối với Liệt gia đều do ả Tạ Hiếu Yên kia. Cho nên ba Kiếm Tôn của Liệt gia thấy không uy hiếp nổi mình liền chủ động sửa lời. chủ động giao hảo.
Lăng Tiêu đảo qua việc này trong đầu, đồng thời cảm giác bất an lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lúc này, Hoàng Phủ Nguyệt đã ở bên ngoài, có chút lo lắng nhìn Lăng Tiêu. Trên người Hoàng Phủ Nguyệt khoác một chiếc áo da ma thú trắng như tuyết, tấm áo mềm mại phản chiếu ánh trăng lạnh lùng nhưng trong trẻo, hắt lên khuôn mặt tuyệt sắc của Hoàng Phủ Nguyệt lại càng rung động lòng người.
Lăng Tiêu khẽ thở dài. cảm giác bất an vừa rồi liền biến mất.
Nhưng trong lòng Lăng Tiêu rất rõ, không phải nó không có mà chính vì hiện tại mình mới lĩnh ngộ thiên đạo quá ít, căn bản không thể hiểu được thiên cơ nên chỉ cảm nhận được trong giây lát. Trừ phi là người có đại pháp lực, có thể nháy mắt lĩnh ngộ. Còn như Lăng Tiêu thì mới chỉ có thể có chút dự cảm mà thôi.
Than nhẹ một tiếng, triệt hồi kết giới, nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Hoàng Phủ Nguyệt. Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Yên tâm đi, ta không sao.
Hoàng Phủ Nguyệt vẻ mặt dịu dàng gật gật đầu, ánh mắt cũng không nhìn tới hai mảng đỏ tươi trên nền tuyết trắng. Lúc này đã có người của Hoàng Phủ gia đến rửa sạch chiên trường. Thân hình mềm mại của Hoàng Phủ Nguyệt hơi run rẩy, đi đến bên cạnh Lăng Tiêu. Dịu dàng nói:
- Lăng Tiêu. ta trở về với anh.
Xe ngựa chạy trên đường lát đá, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe vang lên rất nhỏ. Trong xe vô cùng im Lặng, thoải mái, Hoàng Phủ Nguyệt tựa vào tấm nệm mềm mại. Vẻ mặt không chút biểu tình. Lăng Tiêu ngồi đối diện Hoàng Phủ Nguyệt, nhắm mắt dưỡng thần. Đi vội suốt đêm khiến hai người đều có có dục vọng khó nói nên lời. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/761
|