Nếu bay đến chỗ cực cao nhìn xuống phía dưới thì có thể nhìn thấy đây là một khối tinh cầu cực kỳ khổng lồ và một vùng đại dương mênh mông phân đại lục Thương Lan thành hai mảnh đại lục! Tính trên diện tích thì Đông đại lục phải nhỏ hơn Tây đại lục rất nhiều. Nếu đi thuyền từ Đông hay Tây đại lục vượt qua đại dương mênh mông, căn bản phải mất hơn một năm mới đến bên bờ đối diện, còn nếu muốn thông qua phi hành thì sợ rằng cho dù Kiếm Thánh cũng khó thể có thực lực thông qua một lần!
Cho nên, muốn tới bờ Tây đại lục thì phương pháp tốt nhất, chính là ngồi thuyền.
Vùng ven của Đông đại lục là một quốc gia tên là Đại Chu quốc, có hình dáng hẹp dài, nó giống như là một chuỗi ngọc trân châu được khảm ven bờ biển. Do hải dương có tài nguyên phong phú, quốc gia cực kỳ giàu có, cho nên số lượng kẻ mạo hiểm đến đây đào vàng cực kỳ đông đúc.
Đương nhiên, chuyện thích nhất của kẻ mạo hiểm có chút thực lực, chính là khống chế một hoặc nhiều thuyền đánh cá, nói đến độ nguy hiểm thì nó không khác gì việc săn bắt ma thú, hơn nữa chuyện kiếm tiền ở đây cũng không ít hơn buôn bán tinh hạch ma thú.
Bởi vậy, cho tới nay chỗ này chính là chỗ vui chơi của kẻ mạo hiểm.
Chỗ có lợi ích thì cũng có tranh chấp. Thực lực của ai hùng mạnh thì người đó có thể chiếm lấy một chỗ nhỏ ở nơi này!
Mấy năm trước, một đám người hỏa nhân với số lượng không nhiều lắm, chỉ có bốn người, đi vào trong thủ đô Đại Dương Thành của Đại Chu quốc, nhìn kỹ thì ra đó là đám người Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, đã từng xung đột với Lăng Tiêu năm nào!
Đoàn trưởng Diệp Hàn Tâm, Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến, Phó đoàn trưởng Vân Na, Phó đoàn trưởng Diệp Kinh Tâm!
Năm đó Diệp Kinh Tâm trốn khỏi Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, ngoài mặt thì hắn một lòng vì Nham Thạch Thân Khắc báo thù rửa hận nhưng trên thực tế hắn muốn tìm lại chiếc nhẫn không gian kia!
Phải biết rằng, toàn bộ Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn cũng chỉ có một chiếc nhẫn không gian kia mà thôi!
Đám người mạo hiểm có một cách nói, ai có được nhẫn không gian thì người đó sẽ có được một đoàn mạo hiểm, do đó có thể thấy được tầm quan trọng của nhẫn không gian!
Hàng năm kẻ mạo hiểm vào ra núi non trùng điệp, vùng địa cực, đầm lầy, cho dù ở hoàn cảnh ác liệt nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng kẻ mạo hiểm. Cho nên, khi có được một chiếc nhẫn không gian thì chẳng khác nào ở thời khắc mấu chốt họ sẽ không bị uy hiếp đến chết do thức ăn, nước uống!
Nhận thức chung của mọi người là không có gì quan trọng hơn sinh mạng. Mặc dù đám người mạo hiểm sống bằng nghề trên đao phải có máu nhưng có người nào đồng ý dễ dàng vứt bỏ sinh mạng của mình chứ?
Cho nên, tương lai nếu như Diệp Kinh Tâm tự lập môn hộ thì chiếc nhẫn kia chính là chỗ dựa lớn nhất, nhưng hắn cũng không nghĩ tới hiện nay mình cũng không tìm được!
Sau khi Diệp Kinh Tâm ra đi hắn đã lôi kéo một đám huynh đệ để tận lực điều tra, rốt cục sau mấy năm hắn phát hiện được đầu mối, đại tiểu thư của gia tộc Hoàng Phủ có quan hệ với Lĩnh chủ Lăng Tiêu ở phía Nam! Đồng thời, cũng thông qua chuyện đại tiểu thư Hoàng Phủ, phát ra rất nhiều nhiệm vụ cổ quái kì lạ, bán đấu giá không ít tinh hạch của ma thú bậc cao!
Chỉ số thông minh của người không nhất định có quan hệ trực tiếp với thực lực. Tuy rằng Diệp Kinh Tâm không có thực lực quá hùng mạnh, trên thực tế đến bây giờ hắn cũng chỉ có tu vi Cuồng Kiếm Sư , nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho một tiểu nhân vật như hắn. Có thể tìm ra một số tin tức liên quan đến Lăng Tiêu, thậm chí hắn còn mua được một nhân viên trong phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ, chính là người bán hàng năm đó tiếp đãi Lăng Tiêu và Diệp tử. Tuy rằng năm đó Lăng Tiêu dịch dung cải trang nhưng hắn cũng có thể xác nhận một chuyện, Hoàng Phủ đại tiểu thư rất ít khi tự tiếp khách hàng... ....
Lập tức, Diệp Kinh Tâm lại điều tra năm đó Lăng Tiêu đã từng đăng kí ở công hội của kẻ mạo hiểm. Tuy rằng dung mạo hắn thay đổi nhưng hắn dùng tên thật là Lăng Tiêu!
Người họ Lăng ở Đế quốc Lam Nguyệt vốn không nhiều lắm, mà tên là Lăng Tiêu lại càng ít hơn, nổi danh thì chỉ có một!
Diệp Kinh Tâm còn điều tra trận chiến phát sinh ở Quán rượu của Kẻ mạo hiểm tại thị trấn Ô Thản, Nham Thạch Thân Khắc mất đi quyển Địa cấp kiếm kỹ, rồi lại liên tưởng đến quan hệ sau này của Hoàng Phủ Nguyệt và Lăng Tiêu nên Diệp Kinh Tâm đã có thể xác định, năm đó người giết chết Nham Thạch Thân Khắc, và lấy đi chiếc nhẫn không gian, chính là Lăng Tiêu.
Sau khi điều tra rõ ràng, Diệp Kinh Tâm cũng không có một chút tâm tư trả thù nào. Về truyền thuyết người bị thiên mạch như Lăng Tiêu thì toàn bộ đám người trong mạo hiểm giới đều biết! Một tiểu nhân vật như hắn, người ta chỉ động một ngón tay là có thể nghiền chết rồi.
Nói khó nghe một chút thì hắn căn bản không có tư cách làm địch nhân của Lăng Tiêu!
Hơn nữa chuyện xảy ra tiếp đó hoàn toàn dập tắt tâm tư trả thù của Diệp Kinh Tâm, cùng thời điểm hắn điều tra được các loại tin tức của Lăng Tiêu thì hắn bị người khác phát hiện. Đầu tiên những người đó vẫn án binh bất động, nhưng sau đó bọn họ phát hiện hắn đang điều tra Lăng Tiêu thì lập tức có người bắt đầu chuẩn bị đuổi giết Diệp Kinh Tâm!
Mà Diệp Kinh Tâm cũng cảm giác được mình bị người khác nhìn trộm, thất hồn lạc phách mà chạy chối chết ra khỏi Đế quốc Lam Nguyệt. Cũng may hắn là một tiểu nhân vật, mà trước đây thực lực của bộ môn tình báo của Lăng thị còn yếu kém nên hắn mới may mắn tránh khỏi mất mạng.
Diệp Kinh Tâm lại cho người gửi thư cho ca ca, chung quy họ cũng là huynh đệ, sau khi hắn biết mình điều tra một người tuyệt đối không thể trêu chọc vào. Diệp Kinh Tâm sợ nhất, chính là liên lụy tới ca ca Diệp Hàn Tâm. Cho dù hắn muốn tự lập môn hộ thì cũng không gây bất lợi cho ca ca mình.
Vì thế, một đoàn tổ chức như Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn được coi như có chút danh tiếng ở trong mạo hiểm giới của Đế quốc Lam Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động mà sụp đổ!
Thậm chí có rất nhiều người trong mạo hiểm giới cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà còn cảm thấy đáng tiếc cho Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, bọn họ đoán bọn chúng đã đắc tội với một đại nhân vật nào đó rất tài giỏi nên mới có thể quyết định như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, có nhiều lúc người bình thường đoán chưa chắc là không đúng.
Sau khi Diệp Hàn Tâm được đệ đệ của mình giải thích tình huống một cách tỉ mỉ thì hắn cũng bị dọa đến kinh sợ. Đừng nói danh tiếng của Lăng Tiêu đã được nâng lên vài năm, cho dù hắn vẫn là một tên phế thải bị Thiên Mạch, đó cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội! Lăng Thiên Khiếu thân là tướng quân của đế quốc, tay cầm trọng binh, muốn tiêu diệt tổ chức của bọn họ, căn bản là không có vấn đề!
Cho nên mấy gã nhân vật trung tâm của Cuồng đồ quyết định cao chạy xa bay. Không thể trêu vào, chung quy có thể che giấu sao?
Bọn họ nhiều lần trằn trọc, một đường bôn ba, đi vào nơi gần phía Tây ở Đông đại lục, chỗ đó tên là Đại Chu quốc. Bây giờ bọn chúng mới phát hiện nơi này có thể hình dung ra hoàng kim khắp nơi!
Tuy rằng thực lực của bọn chúng không tính là đứng đầu nhưng muốn chiếm lấy một phần nhỏ cũng không khó!
Huống chi bọn họ có chỉ số thông minh cực cao, với người lòng lang dạ sói như Vân Na ở phía sau bày mưu tính kế thì bốn người này sẽ rất nhanh đứng vững tại thủ đô Đại Dương Thành của Đại Chu quốc, đồng thời chúng còn chiếm giữ năm chiếc thuyền đánh cá!
Trong số đó còn có một chiếc thuyền đánh cá to lớn dài đến trăm thước, và rộng hơn hai mươi thước!
Vốn chủ nhân của chiếc thuyền đánh cá này là một siêu cấp phú hào của Đại Dương Thành. Hàng năm bọn họ có thể kiếm được hơn trăm vạn kim tệ, chính là nhờ vào chiếcthuyền đánh cá này!
Sau khi hắn biết được Vân Na thì không đến một tháng hắn chết một cách bất thường, đồng thời còn tự tay mình viết lại di thư, nói là tất cả di sản đều thuộc về Vân Na! Con của gã phú hào này không phục nên muốn tìm Vân Na để gây phiền toái thì lập tức bị chết! Chính ngự y trong cung đình của Đại Chu quốc đến tiến hành kiểm nghiệm, nhưng cũng không thể tìm được một chút chứng cớ nào về cái chết bất thường đó!
Lập tức người đàn bà tên Vân Na này có được danh tiếng rất lớn trong mạo hiểm giới ở Đại Dương Thành của Đại Chu quốc. Dường như số mệnh của nàng không thoát khỏi ngoại hiệu " Hắc Quả Phụ " này, ở một nơi không có người quen nhưng mọi người vẫn xưng hô Vân Na là Hắc Quả Phụ!
Đúng lúc quá khéo chính là, bốn người Diệp Hàn Tâm ngẫu nhiên gặp một người, cũng là người của Đế quốc Lam Nguyệt, đang ở Đại Dương Thành. Ở chỗ đất khách gặp bạn cũ, chung quy cũng cảm giác một chút thân thiết cho nên bọn chúng rất nhanh trở thành bằng hữu với người thanh niên có tên là Long Tường.
Long Tường là người thanh niên khéo nói vô cùng, đồng thời diện mạo anh tuấn tiêu sái, hơn nữa hắn đã từng đảm nhiệm chức giáo sư ở Học viện Đế quốc Lam Nguyệt nên mới nhận được sự tôn kính sâu sắc của Diệp Hàn Tâm.
Sau khi đi sâu vào tiếp xúc, bọn chúng cũng hiểu được tình hình của Đế quốc Lam Nguyệt, luôn luôn nhắc tới gã Lăng Tiêu rực rỡ chói lọi.
Khi Long Tường nhắc tới hai chữ "Lăng Tiêu" thì hắn nghiến răng nghiến lợi, đồng thời hắn dám nói thẳng thảm cảnh hôm nay của mình hoàn toàn do Lăng Tiêu ban tặng!
Bọn chúng bị buộc giải tán tổ chức, cao chạy xa bay, tuy nói loại thù hận này đã được chôn dấu ở trong lòng nhưng khi có gã Long Tường này thêm thắt vào thì nó rất nhanh mọc rể nẩy mầm.
Cứ như vậy, quan hệ của đám người Long Tường và Diệp Hàn Tâm càng ngày càng gần, sau đó bọn họ xác nhập với nhau. Tuy rằng bọn họ không phát triển đoàn lính đánh thuê nhưng năm người bọn họ hợp thành một chỗ, cũng có được tiếng tăm rất lớn ở Đại Dương Thành!
Bởi vì bọn họ có cùng thù hận với Lăng Tiêu nên mới đi đến đây. Tuy rằng bọn họ biết rằng cả đời này cũng không có cơ hội để trả thù nhưng điều này cũng không gây trở ngại hận thù trong lòng bọn họ khi nhắc tới cái tên càng ngày càng vang dội đó!
Tuy bọn họ không có cơ hội trả thù Lăng Tiêu nhưng ở Đại Dương Thành bỗng nhiên xảy ra một chuyện lạ khiến đám người Diệp Hàn Tâm phi thường kinh ngạc. Trên thực tế bọn họ vẫn chưa nghe nói qua bất kì tin tức gì!
Nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn, dường như trong một đêm có rất nhiều võ giả có thực lực mạnh mẽ xuất hiện ở Đại Dương Thành!
Đã từng có người kể lại một cách chính xác về sự hùng mạnh của những người đó tới mức nào và hắn cũng tận mắt nhìn thấy một thanh niên tuổi còn trẻ bởi vì hắn ăn mặc bình thường nhưng lại ở trong một tửu lâu xa hoa, nên không ai thèm nhìn hắn. Khi hắn gọi tiểu nhị vài tiếng thì tiểu nhị nói châm chọc, người trẻ tuổi kia trừng hai mắt, nhưng không ngờ gã tiểu nhị kia gục xuống đất tuyệt khí!
Lúc ấy có rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy chuyện này. Khi đám người Diệp Hàn Tâm nghe được, cũng cảm thấy kinh ngạc. Bọn chúng đương nhiên không giống những người dân bình thường, đoán người trẻ tuổi kia dùng tà pháp. Bởi vì làm một võ giả, bọn chúng cũng biết, khi thực lực tới trình độ nhất định thì tinh thần lực cũng vô cùng khổng lồ, thậm chí có thể dùng tinh thần lực để công kích địch nhân!
Tuy rằng đó là truyền thuyết nhưng gần như tất cả võ giả bậc thấp cũng không nghi ngờ chuyện này.
Đám người Diệp Hàn Tâm tìm mọi cách để dò hỏi nhưng bọn họ cũng không thể có được một chút tin tức nào. Chẳng qua bỗng nhiên có rất nhiều người tóc trắng xuất hiện trong Đại Dương Thành, lại khiến bọn họ có chút ngạc nhiên.
Người trên Đông đại lục, có tóc màu đỏ, màu vàng, còn lại là màu đen, nhưng người có tóc trắng lại chưa từng thấy qua!
Hơn nữa, đại đa số những người tóc trắng thì trầm mặc ít nói, cũng có vẻ nói chuyện cực kỳ khó khăn với nhân loại, chỉ có một số người mắt xanh tóc trắng mới có thể giao lưu với người khácbằng ngôn ngữ thông dụng của đại lục một cách lưu loát.
Sau vài ngày, những người tóc trắng này bao một chiếc thuyền lớn nhất ở Đại Dương Thành để đi đến Tây đại lục xa xôi!
Tin tức này gây chấn kinh vô số người.
Tuy Đông, Tây đại lục cũng có mua bán qua lại nhưng cực kỳ thưa thớt, hai bên bờ cách xa nhau hơn mười ngàn dặm! Trên đường không có chỗ nào dừng lại, khí hậu hải dương phức tạp hay thay đổi, trong truyền thuyết lại có dị tộc hải dương hung tàn hiểm ác, còn có các loại đá ngầm lớn nhỏ trên đường biển, và gió lốc khiến cho mọi người chùn bước!
Người có gan lui tới hai bên bờ, gần như cũng chỉ là lão thủy thủ cả đời sinh sống ở trên biển! Hơn nữa, mấy năm nay họ cũng đang giảm bớt dần rồi.
Cho nên những người tốc trắng này rốt cuộc dùng lợi ích rất lớn, mới có thể khiến cho Hải Thần bang, hạm đội danh tiếng nhất Đại Chu quốc, phái ra một chiếc kỳ hạm lớn nhất, còn có bốn chiếc thuyền bảo vệ để hộ tống bọn họ nữa!
Tin tức lại được truyền ra rất nhanh, nói những người tóc trắng này phải trả một cái giá, là một rương tinh hạch ma thú nên mới khiến cho Hải Thần bang cam nguyện hy sinh một chiếc kỳ hạm và bốn chiếc tàu bảo vệ, cũng muốn nhận chuyện làm ăn này!
Có người cười nhạt, tưởng chúng ta chưa thấy qua tinh hạch ma thú sao? Một rương tinh hạch ... Nghe qua nó có lẽ tương đối đáng giá, thậm chí vô giá! Nhưng trên thực tế, bang hội có quy mô lớn như thế này thì bang nào mà không có ba rương hay năm rương chứ? Lại nói đáng giá cũng phải có mạng để xài thì đó mới là tiền! Không có mạng để dùng thì đó cũng chẳng qua là một đống đồ vứt đi!
Chẳng qua một thông tin được truyền ra từ Hải Thần bang khiến cho đám người mạo hiểm của Đại Dương Thành khiếp sợ đến gần như đánh mất năng lực suy xét.
Giá trị thấp nhất của rương tinh hạch kia là tinh hạch của ma thú bậc năm và cao nhất là bậc tám!
Điều này là khái niệm gì, chỉ sợ rương tinh hạch ma thú này còn cao hơn tổng thu lớn nhất trong một năm của hai quốc gia Lam Nguyệt và Tử Xuyên ở Đông đại lục!
Hải Thần bang có được một rương tinh hạch ma thú bậc cao, thoáng cái biến thành bang phái chân chính giàu hơn quốc gia! Nếu bọn họ đồng ý thì thậm chí còn có thể chiêu mộ một lượng lớn quân đội, chuyện công chiếm vài tiểu quốc để biến thành vương quốc thì quá dễ dàng!
Tin tức này khiến cho rất nhiều đám mạo hiểm âm thầm tiếp xúc qua với đám người tóc trắng, cũng ấm ức thở dài. Không nghĩ tới những người tóc trắng này nhìn như người thường nhưng không ngờ khi ra tay lại xa xỉ đến mức này!
Tuy nhiên, ngay sau đó lại có tin tức tốt truyền đến, toàn bộ Đại Dương Thành cuồn cuộn sôi nổi.
Có rất nhiều cường giả tập hợp tại Đông đại lục khiến những chiếc thuyền lớn lập tức trở nên hút hàng! Trước đây có Hải Thần bang nên tất cả những tổ chức có thuyền lớn đều im lặng không dám làm gì, nhưng lại không nghĩ rằng, bọn họ căn bản nhìn không ra trình độ của những võ giả này, nên cũng không có cò kè mặc cả gì mà trực tiếp đưa ra cái giá của bọn họ.
Cho dù người thường cũng biết bên phía Tây đại lục nhất định đã xảy ra chuyện lớn khó lường gì đó nên mới làm cho vô số người đi đến đó!
Mù quáng đi theo là chuyện rất đáng sợ!
Tuy rằng không ai biết rốt cuộc Tây đại lục đã xảy ra chuyện gì nhưng tin tức này đã nhanh chóng truyền đi tới tầng lớp thấp nhất ở Đông đại lục!
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều kẻ mạo hiểm chen chúc tới đây!
Vốn Đại Dương Thành đang cực kỳ huy hoàng, thoáng cái kinh tế được kích thích nên càng phát đạt hơn! Những người có đầu óc nhìn xa trông rộng đều mở ra đủ loại hình kinh doanh, nên càng kiếm tiền nhiều hơn!
Mặt hàng bán chạy nhất chính là thuyền!
Có những kẻ mạo hiểm gia nhập, thậm chí nó hút hàng đến chỉ còn một con thuyền có thể chứa hai mươi người, họ cũng dám đưa ra giá một khối tinh hạch bậc năm! Lúc này, không ai còn suy nghĩ chuyện con thuyền như thế không thể đến được Tây đại lục.
Mọi người giống như là điên rồi.
Mặc dù có số ít người có tri thức cũng tỏ vẻ lo lắng nhưng tiếng động này giống như một hòn đá nhỏ ném vào đại dương mênh mông. Bọn họ căn bản không thể trở mình trước bất cứ biến cố gì.
... ....
Người của Ma tộc và người thủ hộ tập hợp ở phía Tây của Đại Chu quốc. Đội ngũ Ma tộc có hơn mười người, số tiền họ phải trả là một lượng lớn tinh hạch ma thú, thuê hẳn một hạm đội lớn nhất để tiến hành hộ tống. Mà đám người thủ hộ đi theo phía sau thì thuê những con thuyền còn lại, vì để bảo toàn đội ngũ chỉ hơn hai trăm người, bọn họ thậm chí còn thuê luôn hơn ba mươi chiếc thuyền lớn, tạo thành một đội tàu to lớn để đi Tây đại lục.
Công Tôn Kiếm ngồi đối diện Lăng Tiêu, cười khổ mà nói:
- Đến bây giờ, đệ cũng không thể tin được, chẳng lẽ những người đó đều điên cả rồi sao?
- Hiện tại người mà đệ lo lắng nhất chính là phụ thân. Thực lực của đám người Ma tộc rõ ràng cao hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa đệ rất sợ sự hung hiểm của hải dương.
Lúc này Tống Minh Nguyệt mới nói:
- Hải dương quả thật hung hiểm, khi thật sự tới chỗ sâu trong đại dương, cho dù bọn họ là cường giả Kiếm Tôn nhưng khi đối mặt với khí hậu hung hiểm thì căn bản cũng không có biện pháp gì!
- Đừng nói là Đông Tây đại lục, cho dù từ hải cảng của thành Thục Sơn đến bến tàu của hải vực Tống gia ta, cũng đã trải qua cuộc phiêu lưu tương đối rồi. Năm đó ta cũng đã trải qua một lần rồi. May mà trong tay ta có một bảo vật phòng thân, nếu không có được kỹ năng bơi lội giống như bọn thủy thủ thì cũng có thể táng thân ở biển rộng.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt, thầm nói cô nàng này thật đúng là có thể khiến cho người khác khó chịu. Công Tôn Kiếm vốn đã đủ phiền mà giờ phút này nàng còn nói như vậy, càng làm cho Công Tôn Kiếm trong lòng lo lắng hơn!
Quả nhiên, Công Tôn Kiếm cau mày nói:
- Đại ca, chẳng lẽ huynh không động tâm với tin tức kia một chút nào sao?
- Ôi, huynh không biết đâu, khi cha ta nghe nói thì dáng vẻ kích động của ông giống như có ai muốn ngăn trở ông thì sẽ là địch nhân của ông vậy!
Ông nói mình có vận khí rất tốt, nhưng ta hoài nghi, đây là người có dụng tâm kín đáo muốn tung hỏa mù!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Công Tôn Kiếm đang có chút kích động, cười nói:
- Đám người Ma tộc xuất hiện ở Đông đại lục, sau đó không dừng lại, liền nóng lòng muốn đi Tây đại lục. Nếu như tin tức kia là giả, nói vậy đệ cũng không thuyết phục được bản thân mình rồi!
Công Tôn Kiếm có chút nghẹn lời, rốt cục cũng không kìm nổi mà nói:
- Đại ca, huynh trả lời cho đệ một câu thẳng thắng đi, huynh có đi hay không?
- Nếu tin tức đó là thật, ai có được vật đó thì họ có thể có được chỗ tốt kinh thiên đấy!
- Vũ khí mà thần đã từng sử dụng qua thực sự là thần khí!
Diệp tử ở bên cạnh có chút bất mãn trừng mắt nhìn Công Tôn Kiếm mà nói:
- Nếu ngươi biết sự hung hiểm của đường biển, biết lo lắng phụ thân ngươi, vậy thì vì sao ngươi vẫn xúi giục đại ca ngươi đến đó chứ, hay là, sinh mệnh của phụ thân ngươi thì quý giá, còn sinh mệnh của Lăng Tiêu thì không quý giá?
Bởi vì hai bên quá mức quen thuộc, hơn nữa Diệp tử có tính tình ngay thẳng, căn bản sẽ không giống như Tống Minh Nguyệt nói chuyện lòng vòng quanh co. Công Tôn Kiếm cũng biết điểm ấy của Diệp tử nên sắc mặt của hắn đỏ lên, ấp úng nói:
- Không phải đâu, đệ nghĩ nếu như đại ca có thể đi thì cha đệ có thể được cam đoan an toàn hơn thôi!
- Ngươi thực sự tin tưởng huynh ấy sao?
Nói ra lời thẳng thắng, Diệp tử cũng chỉ có thể đảo cặp mắt trắng dã tỏ vẻ bất mãn, nói nhiều, cũng không có biện pháp, dù sao, quyết định là ở Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cho nên, muốn tới bờ Tây đại lục thì phương pháp tốt nhất, chính là ngồi thuyền.
Vùng ven của Đông đại lục là một quốc gia tên là Đại Chu quốc, có hình dáng hẹp dài, nó giống như là một chuỗi ngọc trân châu được khảm ven bờ biển. Do hải dương có tài nguyên phong phú, quốc gia cực kỳ giàu có, cho nên số lượng kẻ mạo hiểm đến đây đào vàng cực kỳ đông đúc.
Đương nhiên, chuyện thích nhất của kẻ mạo hiểm có chút thực lực, chính là khống chế một hoặc nhiều thuyền đánh cá, nói đến độ nguy hiểm thì nó không khác gì việc săn bắt ma thú, hơn nữa chuyện kiếm tiền ở đây cũng không ít hơn buôn bán tinh hạch ma thú.
Bởi vậy, cho tới nay chỗ này chính là chỗ vui chơi của kẻ mạo hiểm.
Chỗ có lợi ích thì cũng có tranh chấp. Thực lực của ai hùng mạnh thì người đó có thể chiếm lấy một chỗ nhỏ ở nơi này!
Mấy năm trước, một đám người hỏa nhân với số lượng không nhiều lắm, chỉ có bốn người, đi vào trong thủ đô Đại Dương Thành của Đại Chu quốc, nhìn kỹ thì ra đó là đám người Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, đã từng xung đột với Lăng Tiêu năm nào!
Đoàn trưởng Diệp Hàn Tâm, Phó đoàn trưởng Cuồng Chiến, Phó đoàn trưởng Vân Na, Phó đoàn trưởng Diệp Kinh Tâm!
Năm đó Diệp Kinh Tâm trốn khỏi Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, ngoài mặt thì hắn một lòng vì Nham Thạch Thân Khắc báo thù rửa hận nhưng trên thực tế hắn muốn tìm lại chiếc nhẫn không gian kia!
Phải biết rằng, toàn bộ Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn cũng chỉ có một chiếc nhẫn không gian kia mà thôi!
Đám người mạo hiểm có một cách nói, ai có được nhẫn không gian thì người đó sẽ có được một đoàn mạo hiểm, do đó có thể thấy được tầm quan trọng của nhẫn không gian!
Hàng năm kẻ mạo hiểm vào ra núi non trùng điệp, vùng địa cực, đầm lầy, cho dù ở hoàn cảnh ác liệt nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng kẻ mạo hiểm. Cho nên, khi có được một chiếc nhẫn không gian thì chẳng khác nào ở thời khắc mấu chốt họ sẽ không bị uy hiếp đến chết do thức ăn, nước uống!
Nhận thức chung của mọi người là không có gì quan trọng hơn sinh mạng. Mặc dù đám người mạo hiểm sống bằng nghề trên đao phải có máu nhưng có người nào đồng ý dễ dàng vứt bỏ sinh mạng của mình chứ?
Cho nên, tương lai nếu như Diệp Kinh Tâm tự lập môn hộ thì chiếc nhẫn kia chính là chỗ dựa lớn nhất, nhưng hắn cũng không nghĩ tới hiện nay mình cũng không tìm được!
Sau khi Diệp Kinh Tâm ra đi hắn đã lôi kéo một đám huynh đệ để tận lực điều tra, rốt cục sau mấy năm hắn phát hiện được đầu mối, đại tiểu thư của gia tộc Hoàng Phủ có quan hệ với Lĩnh chủ Lăng Tiêu ở phía Nam! Đồng thời, cũng thông qua chuyện đại tiểu thư Hoàng Phủ, phát ra rất nhiều nhiệm vụ cổ quái kì lạ, bán đấu giá không ít tinh hạch của ma thú bậc cao!
Chỉ số thông minh của người không nhất định có quan hệ trực tiếp với thực lực. Tuy rằng Diệp Kinh Tâm không có thực lực quá hùng mạnh, trên thực tế đến bây giờ hắn cũng chỉ có tu vi Cuồng Kiếm Sư , nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho một tiểu nhân vật như hắn. Có thể tìm ra một số tin tức liên quan đến Lăng Tiêu, thậm chí hắn còn mua được một nhân viên trong phòng đấu giá của gia tộc Hoàng Phủ, chính là người bán hàng năm đó tiếp đãi Lăng Tiêu và Diệp tử. Tuy rằng năm đó Lăng Tiêu dịch dung cải trang nhưng hắn cũng có thể xác nhận một chuyện, Hoàng Phủ đại tiểu thư rất ít khi tự tiếp khách hàng... ....
Lập tức, Diệp Kinh Tâm lại điều tra năm đó Lăng Tiêu đã từng đăng kí ở công hội của kẻ mạo hiểm. Tuy rằng dung mạo hắn thay đổi nhưng hắn dùng tên thật là Lăng Tiêu!
Người họ Lăng ở Đế quốc Lam Nguyệt vốn không nhiều lắm, mà tên là Lăng Tiêu lại càng ít hơn, nổi danh thì chỉ có một!
Diệp Kinh Tâm còn điều tra trận chiến phát sinh ở Quán rượu của Kẻ mạo hiểm tại thị trấn Ô Thản, Nham Thạch Thân Khắc mất đi quyển Địa cấp kiếm kỹ, rồi lại liên tưởng đến quan hệ sau này của Hoàng Phủ Nguyệt và Lăng Tiêu nên Diệp Kinh Tâm đã có thể xác định, năm đó người giết chết Nham Thạch Thân Khắc, và lấy đi chiếc nhẫn không gian, chính là Lăng Tiêu.
Sau khi điều tra rõ ràng, Diệp Kinh Tâm cũng không có một chút tâm tư trả thù nào. Về truyền thuyết người bị thiên mạch như Lăng Tiêu thì toàn bộ đám người trong mạo hiểm giới đều biết! Một tiểu nhân vật như hắn, người ta chỉ động một ngón tay là có thể nghiền chết rồi.
Nói khó nghe một chút thì hắn căn bản không có tư cách làm địch nhân của Lăng Tiêu!
Hơn nữa chuyện xảy ra tiếp đó hoàn toàn dập tắt tâm tư trả thù của Diệp Kinh Tâm, cùng thời điểm hắn điều tra được các loại tin tức của Lăng Tiêu thì hắn bị người khác phát hiện. Đầu tiên những người đó vẫn án binh bất động, nhưng sau đó bọn họ phát hiện hắn đang điều tra Lăng Tiêu thì lập tức có người bắt đầu chuẩn bị đuổi giết Diệp Kinh Tâm!
Mà Diệp Kinh Tâm cũng cảm giác được mình bị người khác nhìn trộm, thất hồn lạc phách mà chạy chối chết ra khỏi Đế quốc Lam Nguyệt. Cũng may hắn là một tiểu nhân vật, mà trước đây thực lực của bộ môn tình báo của Lăng thị còn yếu kém nên hắn mới may mắn tránh khỏi mất mạng.
Diệp Kinh Tâm lại cho người gửi thư cho ca ca, chung quy họ cũng là huynh đệ, sau khi hắn biết mình điều tra một người tuyệt đối không thể trêu chọc vào. Diệp Kinh Tâm sợ nhất, chính là liên lụy tới ca ca Diệp Hàn Tâm. Cho dù hắn muốn tự lập môn hộ thì cũng không gây bất lợi cho ca ca mình.
Vì thế, một đoàn tổ chức như Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn được coi như có chút danh tiếng ở trong mạo hiểm giới của Đế quốc Lam Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động mà sụp đổ!
Thậm chí có rất nhiều người trong mạo hiểm giới cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà còn cảm thấy đáng tiếc cho Cuồng Đồ Vệ Sĩ Đoàn, bọn họ đoán bọn chúng đã đắc tội với một đại nhân vật nào đó rất tài giỏi nên mới có thể quyết định như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, có nhiều lúc người bình thường đoán chưa chắc là không đúng.
Sau khi Diệp Hàn Tâm được đệ đệ của mình giải thích tình huống một cách tỉ mỉ thì hắn cũng bị dọa đến kinh sợ. Đừng nói danh tiếng của Lăng Tiêu đã được nâng lên vài năm, cho dù hắn vẫn là một tên phế thải bị Thiên Mạch, đó cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội! Lăng Thiên Khiếu thân là tướng quân của đế quốc, tay cầm trọng binh, muốn tiêu diệt tổ chức của bọn họ, căn bản là không có vấn đề!
Cho nên mấy gã nhân vật trung tâm của Cuồng đồ quyết định cao chạy xa bay. Không thể trêu vào, chung quy có thể che giấu sao?
Bọn họ nhiều lần trằn trọc, một đường bôn ba, đi vào nơi gần phía Tây ở Đông đại lục, chỗ đó tên là Đại Chu quốc. Bây giờ bọn chúng mới phát hiện nơi này có thể hình dung ra hoàng kim khắp nơi!
Tuy rằng thực lực của bọn chúng không tính là đứng đầu nhưng muốn chiếm lấy một phần nhỏ cũng không khó!
Huống chi bọn họ có chỉ số thông minh cực cao, với người lòng lang dạ sói như Vân Na ở phía sau bày mưu tính kế thì bốn người này sẽ rất nhanh đứng vững tại thủ đô Đại Dương Thành của Đại Chu quốc, đồng thời chúng còn chiếm giữ năm chiếc thuyền đánh cá!
Trong số đó còn có một chiếc thuyền đánh cá to lớn dài đến trăm thước, và rộng hơn hai mươi thước!
Vốn chủ nhân của chiếc thuyền đánh cá này là một siêu cấp phú hào của Đại Dương Thành. Hàng năm bọn họ có thể kiếm được hơn trăm vạn kim tệ, chính là nhờ vào chiếcthuyền đánh cá này!
Sau khi hắn biết được Vân Na thì không đến một tháng hắn chết một cách bất thường, đồng thời còn tự tay mình viết lại di thư, nói là tất cả di sản đều thuộc về Vân Na! Con của gã phú hào này không phục nên muốn tìm Vân Na để gây phiền toái thì lập tức bị chết! Chính ngự y trong cung đình của Đại Chu quốc đến tiến hành kiểm nghiệm, nhưng cũng không thể tìm được một chút chứng cớ nào về cái chết bất thường đó!
Lập tức người đàn bà tên Vân Na này có được danh tiếng rất lớn trong mạo hiểm giới ở Đại Dương Thành của Đại Chu quốc. Dường như số mệnh của nàng không thoát khỏi ngoại hiệu " Hắc Quả Phụ " này, ở một nơi không có người quen nhưng mọi người vẫn xưng hô Vân Na là Hắc Quả Phụ!
Đúng lúc quá khéo chính là, bốn người Diệp Hàn Tâm ngẫu nhiên gặp một người, cũng là người của Đế quốc Lam Nguyệt, đang ở Đại Dương Thành. Ở chỗ đất khách gặp bạn cũ, chung quy cũng cảm giác một chút thân thiết cho nên bọn chúng rất nhanh trở thành bằng hữu với người thanh niên có tên là Long Tường.
Long Tường là người thanh niên khéo nói vô cùng, đồng thời diện mạo anh tuấn tiêu sái, hơn nữa hắn đã từng đảm nhiệm chức giáo sư ở Học viện Đế quốc Lam Nguyệt nên mới nhận được sự tôn kính sâu sắc của Diệp Hàn Tâm.
Sau khi đi sâu vào tiếp xúc, bọn chúng cũng hiểu được tình hình của Đế quốc Lam Nguyệt, luôn luôn nhắc tới gã Lăng Tiêu rực rỡ chói lọi.
Khi Long Tường nhắc tới hai chữ "Lăng Tiêu" thì hắn nghiến răng nghiến lợi, đồng thời hắn dám nói thẳng thảm cảnh hôm nay của mình hoàn toàn do Lăng Tiêu ban tặng!
Bọn chúng bị buộc giải tán tổ chức, cao chạy xa bay, tuy nói loại thù hận này đã được chôn dấu ở trong lòng nhưng khi có gã Long Tường này thêm thắt vào thì nó rất nhanh mọc rể nẩy mầm.
Cứ như vậy, quan hệ của đám người Long Tường và Diệp Hàn Tâm càng ngày càng gần, sau đó bọn họ xác nhập với nhau. Tuy rằng bọn họ không phát triển đoàn lính đánh thuê nhưng năm người bọn họ hợp thành một chỗ, cũng có được tiếng tăm rất lớn ở Đại Dương Thành!
Bởi vì bọn họ có cùng thù hận với Lăng Tiêu nên mới đi đến đây. Tuy rằng bọn họ biết rằng cả đời này cũng không có cơ hội để trả thù nhưng điều này cũng không gây trở ngại hận thù trong lòng bọn họ khi nhắc tới cái tên càng ngày càng vang dội đó!
Tuy bọn họ không có cơ hội trả thù Lăng Tiêu nhưng ở Đại Dương Thành bỗng nhiên xảy ra một chuyện lạ khiến đám người Diệp Hàn Tâm phi thường kinh ngạc. Trên thực tế bọn họ vẫn chưa nghe nói qua bất kì tin tức gì!
Nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn, dường như trong một đêm có rất nhiều võ giả có thực lực mạnh mẽ xuất hiện ở Đại Dương Thành!
Đã từng có người kể lại một cách chính xác về sự hùng mạnh của những người đó tới mức nào và hắn cũng tận mắt nhìn thấy một thanh niên tuổi còn trẻ bởi vì hắn ăn mặc bình thường nhưng lại ở trong một tửu lâu xa hoa, nên không ai thèm nhìn hắn. Khi hắn gọi tiểu nhị vài tiếng thì tiểu nhị nói châm chọc, người trẻ tuổi kia trừng hai mắt, nhưng không ngờ gã tiểu nhị kia gục xuống đất tuyệt khí!
Lúc ấy có rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy chuyện này. Khi đám người Diệp Hàn Tâm nghe được, cũng cảm thấy kinh ngạc. Bọn chúng đương nhiên không giống những người dân bình thường, đoán người trẻ tuổi kia dùng tà pháp. Bởi vì làm một võ giả, bọn chúng cũng biết, khi thực lực tới trình độ nhất định thì tinh thần lực cũng vô cùng khổng lồ, thậm chí có thể dùng tinh thần lực để công kích địch nhân!
Tuy rằng đó là truyền thuyết nhưng gần như tất cả võ giả bậc thấp cũng không nghi ngờ chuyện này.
Đám người Diệp Hàn Tâm tìm mọi cách để dò hỏi nhưng bọn họ cũng không thể có được một chút tin tức nào. Chẳng qua bỗng nhiên có rất nhiều người tóc trắng xuất hiện trong Đại Dương Thành, lại khiến bọn họ có chút ngạc nhiên.
Người trên Đông đại lục, có tóc màu đỏ, màu vàng, còn lại là màu đen, nhưng người có tóc trắng lại chưa từng thấy qua!
Hơn nữa, đại đa số những người tóc trắng thì trầm mặc ít nói, cũng có vẻ nói chuyện cực kỳ khó khăn với nhân loại, chỉ có một số người mắt xanh tóc trắng mới có thể giao lưu với người khácbằng ngôn ngữ thông dụng của đại lục một cách lưu loát.
Sau vài ngày, những người tóc trắng này bao một chiếc thuyền lớn nhất ở Đại Dương Thành để đi đến Tây đại lục xa xôi!
Tin tức này gây chấn kinh vô số người.
Tuy Đông, Tây đại lục cũng có mua bán qua lại nhưng cực kỳ thưa thớt, hai bên bờ cách xa nhau hơn mười ngàn dặm! Trên đường không có chỗ nào dừng lại, khí hậu hải dương phức tạp hay thay đổi, trong truyền thuyết lại có dị tộc hải dương hung tàn hiểm ác, còn có các loại đá ngầm lớn nhỏ trên đường biển, và gió lốc khiến cho mọi người chùn bước!
Người có gan lui tới hai bên bờ, gần như cũng chỉ là lão thủy thủ cả đời sinh sống ở trên biển! Hơn nữa, mấy năm nay họ cũng đang giảm bớt dần rồi.
Cho nên những người tốc trắng này rốt cuộc dùng lợi ích rất lớn, mới có thể khiến cho Hải Thần bang, hạm đội danh tiếng nhất Đại Chu quốc, phái ra một chiếc kỳ hạm lớn nhất, còn có bốn chiếc thuyền bảo vệ để hộ tống bọn họ nữa!
Tin tức lại được truyền ra rất nhanh, nói những người tóc trắng này phải trả một cái giá, là một rương tinh hạch ma thú nên mới khiến cho Hải Thần bang cam nguyện hy sinh một chiếc kỳ hạm và bốn chiếc tàu bảo vệ, cũng muốn nhận chuyện làm ăn này!
Có người cười nhạt, tưởng chúng ta chưa thấy qua tinh hạch ma thú sao? Một rương tinh hạch ... Nghe qua nó có lẽ tương đối đáng giá, thậm chí vô giá! Nhưng trên thực tế, bang hội có quy mô lớn như thế này thì bang nào mà không có ba rương hay năm rương chứ? Lại nói đáng giá cũng phải có mạng để xài thì đó mới là tiền! Không có mạng để dùng thì đó cũng chẳng qua là một đống đồ vứt đi!
Chẳng qua một thông tin được truyền ra từ Hải Thần bang khiến cho đám người mạo hiểm của Đại Dương Thành khiếp sợ đến gần như đánh mất năng lực suy xét.
Giá trị thấp nhất của rương tinh hạch kia là tinh hạch của ma thú bậc năm và cao nhất là bậc tám!
Điều này là khái niệm gì, chỉ sợ rương tinh hạch ma thú này còn cao hơn tổng thu lớn nhất trong một năm của hai quốc gia Lam Nguyệt và Tử Xuyên ở Đông đại lục!
Hải Thần bang có được một rương tinh hạch ma thú bậc cao, thoáng cái biến thành bang phái chân chính giàu hơn quốc gia! Nếu bọn họ đồng ý thì thậm chí còn có thể chiêu mộ một lượng lớn quân đội, chuyện công chiếm vài tiểu quốc để biến thành vương quốc thì quá dễ dàng!
Tin tức này khiến cho rất nhiều đám mạo hiểm âm thầm tiếp xúc qua với đám người tóc trắng, cũng ấm ức thở dài. Không nghĩ tới những người tóc trắng này nhìn như người thường nhưng không ngờ khi ra tay lại xa xỉ đến mức này!
Tuy nhiên, ngay sau đó lại có tin tức tốt truyền đến, toàn bộ Đại Dương Thành cuồn cuộn sôi nổi.
Có rất nhiều cường giả tập hợp tại Đông đại lục khiến những chiếc thuyền lớn lập tức trở nên hút hàng! Trước đây có Hải Thần bang nên tất cả những tổ chức có thuyền lớn đều im lặng không dám làm gì, nhưng lại không nghĩ rằng, bọn họ căn bản nhìn không ra trình độ của những võ giả này, nên cũng không có cò kè mặc cả gì mà trực tiếp đưa ra cái giá của bọn họ.
Cho dù người thường cũng biết bên phía Tây đại lục nhất định đã xảy ra chuyện lớn khó lường gì đó nên mới làm cho vô số người đi đến đó!
Mù quáng đi theo là chuyện rất đáng sợ!
Tuy rằng không ai biết rốt cuộc Tây đại lục đã xảy ra chuyện gì nhưng tin tức này đã nhanh chóng truyền đi tới tầng lớp thấp nhất ở Đông đại lục!
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều kẻ mạo hiểm chen chúc tới đây!
Vốn Đại Dương Thành đang cực kỳ huy hoàng, thoáng cái kinh tế được kích thích nên càng phát đạt hơn! Những người có đầu óc nhìn xa trông rộng đều mở ra đủ loại hình kinh doanh, nên càng kiếm tiền nhiều hơn!
Mặt hàng bán chạy nhất chính là thuyền!
Có những kẻ mạo hiểm gia nhập, thậm chí nó hút hàng đến chỉ còn một con thuyền có thể chứa hai mươi người, họ cũng dám đưa ra giá một khối tinh hạch bậc năm! Lúc này, không ai còn suy nghĩ chuyện con thuyền như thế không thể đến được Tây đại lục.
Mọi người giống như là điên rồi.
Mặc dù có số ít người có tri thức cũng tỏ vẻ lo lắng nhưng tiếng động này giống như một hòn đá nhỏ ném vào đại dương mênh mông. Bọn họ căn bản không thể trở mình trước bất cứ biến cố gì.
... ....
Người của Ma tộc và người thủ hộ tập hợp ở phía Tây của Đại Chu quốc. Đội ngũ Ma tộc có hơn mười người, số tiền họ phải trả là một lượng lớn tinh hạch ma thú, thuê hẳn một hạm đội lớn nhất để tiến hành hộ tống. Mà đám người thủ hộ đi theo phía sau thì thuê những con thuyền còn lại, vì để bảo toàn đội ngũ chỉ hơn hai trăm người, bọn họ thậm chí còn thuê luôn hơn ba mươi chiếc thuyền lớn, tạo thành một đội tàu to lớn để đi Tây đại lục.
Công Tôn Kiếm ngồi đối diện Lăng Tiêu, cười khổ mà nói:
- Đến bây giờ, đệ cũng không thể tin được, chẳng lẽ những người đó đều điên cả rồi sao?
- Hiện tại người mà đệ lo lắng nhất chính là phụ thân. Thực lực của đám người Ma tộc rõ ràng cao hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa đệ rất sợ sự hung hiểm của hải dương.
Lúc này Tống Minh Nguyệt mới nói:
- Hải dương quả thật hung hiểm, khi thật sự tới chỗ sâu trong đại dương, cho dù bọn họ là cường giả Kiếm Tôn nhưng khi đối mặt với khí hậu hung hiểm thì căn bản cũng không có biện pháp gì!
- Đừng nói là Đông Tây đại lục, cho dù từ hải cảng của thành Thục Sơn đến bến tàu của hải vực Tống gia ta, cũng đã trải qua cuộc phiêu lưu tương đối rồi. Năm đó ta cũng đã trải qua một lần rồi. May mà trong tay ta có một bảo vật phòng thân, nếu không có được kỹ năng bơi lội giống như bọn thủy thủ thì cũng có thể táng thân ở biển rộng.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt, thầm nói cô nàng này thật đúng là có thể khiến cho người khác khó chịu. Công Tôn Kiếm vốn đã đủ phiền mà giờ phút này nàng còn nói như vậy, càng làm cho Công Tôn Kiếm trong lòng lo lắng hơn!
Quả nhiên, Công Tôn Kiếm cau mày nói:
- Đại ca, chẳng lẽ huynh không động tâm với tin tức kia một chút nào sao?
- Ôi, huynh không biết đâu, khi cha ta nghe nói thì dáng vẻ kích động của ông giống như có ai muốn ngăn trở ông thì sẽ là địch nhân của ông vậy!
Ông nói mình có vận khí rất tốt, nhưng ta hoài nghi, đây là người có dụng tâm kín đáo muốn tung hỏa mù!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Công Tôn Kiếm đang có chút kích động, cười nói:
- Đám người Ma tộc xuất hiện ở Đông đại lục, sau đó không dừng lại, liền nóng lòng muốn đi Tây đại lục. Nếu như tin tức kia là giả, nói vậy đệ cũng không thuyết phục được bản thân mình rồi!
Công Tôn Kiếm có chút nghẹn lời, rốt cục cũng không kìm nổi mà nói:
- Đại ca, huynh trả lời cho đệ một câu thẳng thắng đi, huynh có đi hay không?
- Nếu tin tức đó là thật, ai có được vật đó thì họ có thể có được chỗ tốt kinh thiên đấy!
- Vũ khí mà thần đã từng sử dụng qua thực sự là thần khí!
Diệp tử ở bên cạnh có chút bất mãn trừng mắt nhìn Công Tôn Kiếm mà nói:
- Nếu ngươi biết sự hung hiểm của đường biển, biết lo lắng phụ thân ngươi, vậy thì vì sao ngươi vẫn xúi giục đại ca ngươi đến đó chứ, hay là, sinh mệnh của phụ thân ngươi thì quý giá, còn sinh mệnh của Lăng Tiêu thì không quý giá?
Bởi vì hai bên quá mức quen thuộc, hơn nữa Diệp tử có tính tình ngay thẳng, căn bản sẽ không giống như Tống Minh Nguyệt nói chuyện lòng vòng quanh co. Công Tôn Kiếm cũng biết điểm ấy của Diệp tử nên sắc mặt của hắn đỏ lên, ấp úng nói:
- Không phải đâu, đệ nghĩ nếu như đại ca có thể đi thì cha đệ có thể được cam đoan an toàn hơn thôi!
- Ngươi thực sự tin tưởng huynh ấy sao?
Nói ra lời thẳng thắng, Diệp tử cũng chỉ có thể đảo cặp mắt trắng dã tỏ vẻ bất mãn, nói nhiều, cũng không có biện pháp, dù sao, quyết định là ở Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/761
|