Đến lúc này Lăng Tiêu bỗng nhiên mới hối hận mình không chịu nghiên cứu kỹ về ma thú ở đại lục Thương Lan. Hơn nữa vết thương đau buốt làm cho hắn phần nào lơi lỏng cảnh giác, không nghĩ tới con súc sinh lông dẹt này lại có trí thông minh như thế, loại thủ đoạn công kích này, quả thực chính là đóng cửa thả chó, thật là quá vô sỉ.
Hắn lập tức rút Tế Liễu kiếm ra, tâm thần ổn định, linh đài một mảnh trống không, toàn bộ thế giới như rơi vào một loại cảnh giới huyền diệu. Đây cũng là Lăng Tiêu ở hoàn cảnh sống chết trước mắt đã trực tiếp tiến vào cảnh giới kiếm ý!
Khe đá chật hẹp đến ngay cả xoay trở đều rất khó khăn, càng không nói phải tránh né những luồng đao gió ùn ùn quét vào. Diệp Vi Ny vốn đang nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, đợi một hồi lâu vẫn không có cảm giác đau đớn ập vào mình, chậm rãi mở to mắt lại nhìn thấy Lăng Tiêu đứng ở nơi đó, phía trước mặt là một màn hào quang!
Uy lực của những đao gió đó quá lớn, Diệp Vi Ny có thể thấy được sự tàn phá của chúng từ những vết rạch ngang dọc trên mặt vách đá. Vách đá cứng rắn này bị đao gió xẹt qua giống như cắt đậu hủ, rào rào rơi xuống trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất liền chồng chất từng mảng lớn đá vụn!
Diệp Vi Ny bị chấn động trong mắt dần dần biến thành si mê. Nữ nhân lúc nào cũng giàu tình cảm, vào thời điểm nguy hiểm giữa cái sống và chết, có một nam nhân không chùn bước che chắn bảo vệ cho mình, thử hỏi ai không cảm động?
Lăng Tiêu lại là người có khổ chỉ mình biết, một lần nữa thống hận bản thân mình kinh mạch không thông vì thế không đủ nội lực để chống đỡ. Lúc này Lăng Tiêu đã bủn rủn cả người, hết thảy chỉ dựa vào ý chí kiên cường mà chống cự lại.
Sau khi đỡ được một đợt công kích của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, trên trán Lăng Tiêu đầy mồ hôi, vết thương trên chân đã không còn cảm giác đau buốt, cảm giác trong cổ họng có hơi mằn mặn, một mùi vị tanh tanh, trước mắt biến thành một màn đen quay cuồng. Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng cười khổ nhìn bên ngoài khe đá, toàn bộ lông vũ trên cổ Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng đều dựng đứng lên. Lăng Tiêu hiểu rằng mình chặn được đợt công kích thứ nhất của nó, nhưng không thể nào chặn nổi đợt thứ hai thứ ba, hơn nữa chính mình đã thành công trong việc chọc giận con súc sinh này.
Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng quả thật bị chọc giận, nó không không ngờ hai con người kia lại ngăn chặn được công kích của mình, rít lên một tiếng kêu to bén nhọn chói tai, lực lượng nguyên tố tụ tập rất nhanh hướng về phía nó... Đúng lúc này, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên đỉnh núi, sau khi phát ra một tiếng kêu to không cam lòng, nó không chút do dự vỗ cánh bay đi.
Lăng Tiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Diệp Vi Ny phía sau mừng rỡ hoan hô một tiếng, lại nhìn thấy thân mình của Lăng Tiêu loạng choạng sắp ngã xuống, vội vàng từ phía sau phóng tới đỡ lấy hắn, giúp hắn từ từ nằm xuống. Lúc này, nàng mới phát hiện sắc mặt của Lăng Tiêu tái nhợt, miệng ngậm chặt, biết rằng đây là hắn bị tiêu hao thể lực quá mức, cũng không biết làm gì cứ như vậy ngồi nhìn Lăng Tiêu trông thật đáng thương như một con mèo nhỏ dựa vào chủ nhân vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Hắn lập tức rút Tế Liễu kiếm ra, tâm thần ổn định, linh đài một mảnh trống không, toàn bộ thế giới như rơi vào một loại cảnh giới huyền diệu. Đây cũng là Lăng Tiêu ở hoàn cảnh sống chết trước mắt đã trực tiếp tiến vào cảnh giới kiếm ý!
Khe đá chật hẹp đến ngay cả xoay trở đều rất khó khăn, càng không nói phải tránh né những luồng đao gió ùn ùn quét vào. Diệp Vi Ny vốn đang nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, đợi một hồi lâu vẫn không có cảm giác đau đớn ập vào mình, chậm rãi mở to mắt lại nhìn thấy Lăng Tiêu đứng ở nơi đó, phía trước mặt là một màn hào quang!
Uy lực của những đao gió đó quá lớn, Diệp Vi Ny có thể thấy được sự tàn phá của chúng từ những vết rạch ngang dọc trên mặt vách đá. Vách đá cứng rắn này bị đao gió xẹt qua giống như cắt đậu hủ, rào rào rơi xuống trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất liền chồng chất từng mảng lớn đá vụn!
Diệp Vi Ny bị chấn động trong mắt dần dần biến thành si mê. Nữ nhân lúc nào cũng giàu tình cảm, vào thời điểm nguy hiểm giữa cái sống và chết, có một nam nhân không chùn bước che chắn bảo vệ cho mình, thử hỏi ai không cảm động?
Lăng Tiêu lại là người có khổ chỉ mình biết, một lần nữa thống hận bản thân mình kinh mạch không thông vì thế không đủ nội lực để chống đỡ. Lúc này Lăng Tiêu đã bủn rủn cả người, hết thảy chỉ dựa vào ý chí kiên cường mà chống cự lại.
Sau khi đỡ được một đợt công kích của Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng, trên trán Lăng Tiêu đầy mồ hôi, vết thương trên chân đã không còn cảm giác đau buốt, cảm giác trong cổ họng có hơi mằn mặn, một mùi vị tanh tanh, trước mắt biến thành một màn đen quay cuồng. Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng cười khổ nhìn bên ngoài khe đá, toàn bộ lông vũ trên cổ Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng đều dựng đứng lên. Lăng Tiêu hiểu rằng mình chặn được đợt công kích thứ nhất của nó, nhưng không thể nào chặn nổi đợt thứ hai thứ ba, hơn nữa chính mình đã thành công trong việc chọc giận con súc sinh này.
Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng quả thật bị chọc giận, nó không không ngờ hai con người kia lại ngăn chặn được công kích của mình, rít lên một tiếng kêu to bén nhọn chói tai, lực lượng nguyên tố tụ tập rất nhanh hướng về phía nó... Đúng lúc này, Tuyết Sơn Thiểm Điện Ưng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên đỉnh núi, sau khi phát ra một tiếng kêu to không cam lòng, nó không chút do dự vỗ cánh bay đi.
Lăng Tiêu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Diệp Vi Ny phía sau mừng rỡ hoan hô một tiếng, lại nhìn thấy thân mình của Lăng Tiêu loạng choạng sắp ngã xuống, vội vàng từ phía sau phóng tới đỡ lấy hắn, giúp hắn từ từ nằm xuống. Lúc này, nàng mới phát hiện sắc mặt của Lăng Tiêu tái nhợt, miệng ngậm chặt, biết rằng đây là hắn bị tiêu hao thể lực quá mức, cũng không biết làm gì cứ như vậy ngồi nhìn Lăng Tiêu trông thật đáng thương như một con mèo nhỏ dựa vào chủ nhân vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/761
|