Nói xong, lệ lại tuôn trào từ khóe mắt Phong Linh. Lúc đầu hận Lăng Tiêu thấu xương, bây giờ tình ý thắm thiết, giữa Phong Linh và Lăng Tiêu đã xảy ra không biết bao nhiêu thiên cố sự.
Diệp Vi Ny thản nhiên cười:
- Vậy tin ta đi! Huynh ấy còn sống!
Sắc mặt Công Tôn Thiên và Tống Khê có chút khó coi. Tuổi của hai người đã quá trăm, đâu thể nào nói hươu nói vượn. Nhưng nữ tử này cứ khăng khăng khẳng định Lăng Tiêu không chết, chẳng khác nào gián tiếp nói hai người bọn họ nói dối!
Tuy rằng có thể hiểu được nỗi thống khổ mất đi người yêu mất đi thân nhân, nhưng tư vị bị người khác vu oan tuyệt đối cũng khổ sở vô cùng. Tống Khê hỏi:
- Tiểu nha đầu, ngươi nói vậy, có bằng chứng không?
Mọi người đều ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Tử. Tuy rằng mọi người không muốn tin lờn Công Tôn Thiên và Tống Khê nói, nhưng ai cũng hiểu: Hai lão nhân đức cao vọng trọng, lại có dây dưa sâu xa với Lăng Tiêu, làm sao có thể dễ dàng nói dối? Nếu không chính mắt thấy, sẽ không dám kết luận như thế.
Diệp tử dùng cách gì để chứng minh lời mình nói đây?
Diệp Vi Ny nhẹ nhàng lắc đầu. Ngay khi mọi người vừa tỏ vẻ thấy vọng, Tống Minh Nguyệt vẫn đang ngồi thất thần bỗng nhiên nói:
- Ta biết!
Tống Khê than nhẹ một tiếng, thầm mắng tiểu tử Lăng Tiêu:" Ngươi chết mình ngươi thôi, mang theo trái tim bao người. Ngay cả cháu ta cũng..."
Nhưng ngươi không tin Lăng Tiêu chết nhất là Lăng phu nhân đã nhanh miệng hỏi:
- Tại sao?
Tống Minh Nguyệt trong nháy mắt khôi phục tinh thần:
- Đỉnh? Bảo đỉnh bên người phu quân! Đỉnh kia lấy trong bảo khố nhà ta, khi to khi nhỏ. Ta còn nhớ rõ, phu quân từng bảo, đỉnh này có thể luyện chế thành hộ thân pháp bảo! Tuy ta không rõ pháp bảo là gì, nhưng các người xem này!
Tống Minh Nguyệt nói xong, cho tay vào trong lòng, lấy ra một cây trâm cài tóc màu vàng làm bằng xương thú, sau đó nhắm hai mắt lại, chỉ thẳng về vách tường.Cây trâm cài tóc màu vàng như sao băng bắn vào giữa vách tường!
Mọi người đều trợn mắt há mồm. Thượng Quan Vũ Đồng nhận ra, cây trâm cài tóc này chính là thứ nàng từng thấy qua ở thịnh hội giao lưu các thế gia môn phái ở Đông Hải Tần gia. Lúc ấy chỉ thấy nó thật đẹp, căn bản không ngờ vật nhỏ bé ấy có uy lực kinh khủng như vừa rồi.
Tuy rằng bằng thực lực hiện thời của nàng không cảm thấy trâm cài tóc này có chút gì uy hiếp. Nhưng dù gì, một cây trâm cài tóc bằng xương thú, có thể tự mình lơ lửng giữa không trung, sau đó phát ra công kích sắc bén, linh hoạt như thế, quả thực vượt xa tưởng tượng của nàng!
Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên nhớ ra. Trên người Lăng Tiêu, thần thông như thế không phải rất nhiều sao? Có lẽ nào hắn thực sự chưa chết.
Tống Minh Nguyệt vẫy tay một cái, trâm cài tóc lại trở về trong tay nàng, sau đó thần thái phấn chấn nói:
- Vật nhỏ này vốn dĩ chỉ là một vật trang sức tầm thường, nhưng sau khi phu quân cải tạo, biến thành như thế này. Hơn nữa, Minh Nguyệt đã tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của bảo đỉnh kia.
Lúc này Tô Tuyết bỗng nhiên nhớ ra, sau đó nói:
- Đúng vậy, ta cũng từng thấy qua. Lúc trước, khi Lăng Tiêu cứu ta, vài tên thực lực Kiếm Hoàng của Chiết gia muốn giết ta.Lúc ấy Lăng Tiêu thực lực còn bình thường bèn sử dụng nó, nó đột nhiên hóa lớn!
- Đúng vậy đúng vậy. Đại ca quả thật có một đỉnh rất thần kỳ. Lúc chúng ta đi xem ông nội phi thăng Thánh Vực, gặp Kiếm Tôn của Liệt gia chặn đường, liền trốn vào trong đỉnh! Đại ca chắc chắn chưa chết. Bởi vì cho dù công kích mạnh thế nào đi nữa cũng không thể ngay cả vạt áo cũng không lưu lại.
Công Tôn Kiếm lớn tiếng nói xong, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn. Nguồn truyện:
Diệp Vi Ny thản nhiên cười:
- Vậy tin ta đi! Huynh ấy còn sống!
Sắc mặt Công Tôn Thiên và Tống Khê có chút khó coi. Tuổi của hai người đã quá trăm, đâu thể nào nói hươu nói vượn. Nhưng nữ tử này cứ khăng khăng khẳng định Lăng Tiêu không chết, chẳng khác nào gián tiếp nói hai người bọn họ nói dối!
Tuy rằng có thể hiểu được nỗi thống khổ mất đi người yêu mất đi thân nhân, nhưng tư vị bị người khác vu oan tuyệt đối cũng khổ sở vô cùng. Tống Khê hỏi:
- Tiểu nha đầu, ngươi nói vậy, có bằng chứng không?
Mọi người đều ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Diệp Tử. Tuy rằng mọi người không muốn tin lờn Công Tôn Thiên và Tống Khê nói, nhưng ai cũng hiểu: Hai lão nhân đức cao vọng trọng, lại có dây dưa sâu xa với Lăng Tiêu, làm sao có thể dễ dàng nói dối? Nếu không chính mắt thấy, sẽ không dám kết luận như thế.
Diệp tử dùng cách gì để chứng minh lời mình nói đây?
Diệp Vi Ny nhẹ nhàng lắc đầu. Ngay khi mọi người vừa tỏ vẻ thấy vọng, Tống Minh Nguyệt vẫn đang ngồi thất thần bỗng nhiên nói:
- Ta biết!
Tống Khê than nhẹ một tiếng, thầm mắng tiểu tử Lăng Tiêu:" Ngươi chết mình ngươi thôi, mang theo trái tim bao người. Ngay cả cháu ta cũng..."
Nhưng ngươi không tin Lăng Tiêu chết nhất là Lăng phu nhân đã nhanh miệng hỏi:
- Tại sao?
Tống Minh Nguyệt trong nháy mắt khôi phục tinh thần:
- Đỉnh? Bảo đỉnh bên người phu quân! Đỉnh kia lấy trong bảo khố nhà ta, khi to khi nhỏ. Ta còn nhớ rõ, phu quân từng bảo, đỉnh này có thể luyện chế thành hộ thân pháp bảo! Tuy ta không rõ pháp bảo là gì, nhưng các người xem này!
Tống Minh Nguyệt nói xong, cho tay vào trong lòng, lấy ra một cây trâm cài tóc màu vàng làm bằng xương thú, sau đó nhắm hai mắt lại, chỉ thẳng về vách tường.Cây trâm cài tóc màu vàng như sao băng bắn vào giữa vách tường!
Mọi người đều trợn mắt há mồm. Thượng Quan Vũ Đồng nhận ra, cây trâm cài tóc này chính là thứ nàng từng thấy qua ở thịnh hội giao lưu các thế gia môn phái ở Đông Hải Tần gia. Lúc ấy chỉ thấy nó thật đẹp, căn bản không ngờ vật nhỏ bé ấy có uy lực kinh khủng như vừa rồi.
Tuy rằng bằng thực lực hiện thời của nàng không cảm thấy trâm cài tóc này có chút gì uy hiếp. Nhưng dù gì, một cây trâm cài tóc bằng xương thú, có thể tự mình lơ lửng giữa không trung, sau đó phát ra công kích sắc bén, linh hoạt như thế, quả thực vượt xa tưởng tượng của nàng!
Thượng Quan Vũ Đồng bỗng nhiên nhớ ra. Trên người Lăng Tiêu, thần thông như thế không phải rất nhiều sao? Có lẽ nào hắn thực sự chưa chết.
Tống Minh Nguyệt vẫy tay một cái, trâm cài tóc lại trở về trong tay nàng, sau đó thần thái phấn chấn nói:
- Vật nhỏ này vốn dĩ chỉ là một vật trang sức tầm thường, nhưng sau khi phu quân cải tạo, biến thành như thế này. Hơn nữa, Minh Nguyệt đã tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của bảo đỉnh kia.
Lúc này Tô Tuyết bỗng nhiên nhớ ra, sau đó nói:
- Đúng vậy, ta cũng từng thấy qua. Lúc trước, khi Lăng Tiêu cứu ta, vài tên thực lực Kiếm Hoàng của Chiết gia muốn giết ta.Lúc ấy Lăng Tiêu thực lực còn bình thường bèn sử dụng nó, nó đột nhiên hóa lớn!
- Đúng vậy đúng vậy. Đại ca quả thật có một đỉnh rất thần kỳ. Lúc chúng ta đi xem ông nội phi thăng Thánh Vực, gặp Kiếm Tôn của Liệt gia chặn đường, liền trốn vào trong đỉnh! Đại ca chắc chắn chưa chết. Bởi vì cho dù công kích mạnh thế nào đi nữa cũng không thể ngay cả vạt áo cũng không lưu lại.
Công Tôn Kiếm lớn tiếng nói xong, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn. Nguồn truyện:
/761
|