Trên thực tế, Kim Hổ hoàn toàn có thể đánh cuộc một phen, gần như nắm chắc chín mươi phần trăm, là Lăng Tiêu đang phô trương thanh thế! Nhưng khi đối mặt với gã nhân loại còn quỷ quái hơn mình thì Kim Hổ cũng không dám đánh cuộc với một phần trăm còn lại kia!
- Ta thua rồi.
Kim Hổ gục đầu xuống, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lăng Tiêu với vẻ nóng bỏng:
- Ngươi có thể cho ta biết, làm sao ngươi có thể thi triển ra được một kiếm này?
Lăng Tiêu cười lắc lắc đầu.
Trên mặt Kim Hổ hiện lên vẻ tranh đấu một chút, sau đó dần dần trở lại vẻ bình thản, khom người quay về phía Lăng Tiêu, nói:
- Chủ nhân.
Lăng Tiêu nhìn Kim Hổ, sau đó nói:
- Ngươi ở trong này tu luyện đi!
- Hiện tại nếu như người khác phát hiện khí tức của ngươi thì ta cũng không có cách nào bảo hộ ngươi!
Trong lòng Kim Hổ rất muốn nói, nếu ngươi đồng ý thả ta ra thì không ai có thể ngăn ta lại!
Nhưng một kiếm thị uy vừa rồi của Lăng Tiêu, chung quy là đang dọa hắn. Hắn căn bản không dám chắc rằng, kiếm của Lăng Tiêu để trên cổ của mình, rốt cuộc là nỏ mạnh hết đà, hay là còn dư lực. Hắn thậm chí còn quên, vị trí nơi cổ của Ma tộc còn có kết giới phòng ngự rất mạnh!
Nhưng Kim Hổ đánh mất dũng khí của mình khi đánh cuộc chuyện làm người hầu, cho nên mặc dù trong lòng hắn có một vạn lý do không phục, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, không còn bày tỏ vẻ phản đối với Lăng Tiêu.
Chờ sau khi Lăng Tiêu biến khỏi không gian thần kỳ này, khóe miệng Kim Hổ nổi lên một chút cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ : Ta thực sự đã đáp ứng làm người hầu của ngươi, nhưng nếu ngươi chết thì không phải ta được tự do sao? Ma tộc ta thề không thể giết ngươi, nhưng người khác thì không thể sao?
... ....
Lăng Tiêu cố chống cự, biểu hiện vẻ cực kỳ trấn định ở trước mặt Kim Hổ, nhưng trên thực tế, hắn quả thật là nỏ mạnh hết đà. Chiêu "Tịch Diệt" kia đích thật là phô trương thanh thế. Nếu Kim Hổ không dừng thanh trường thương màu đen trong tay kia thì trên cơ bản Lăng Tiêu vô lực phá chỗ phòng ngựa trên cổ Kim Hổ, mà trường thương của Kim Hổ nháy mắt lại có thể đâm thủng Lăng Tiêu!
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao mình cũng xem như thu được lão hổ này. Về phần hắn có dị tâm hay không ... Điều đó căn bản là không trọng yếu! Nếu nói Kim Hổ không có một chút dị tâm thì đó mới gọi là bất thường chứ!
Lăng Tiêu cũng không cần quan tâm trong lòng Kim Hổ nghĩ gì. Thực ra nếu Lăng Tiêu đồng ý thì hắn hoàn toàn có thể luyện chế Kim Hổ thành một con rối làm công cụ, chỉ biết công kích, mà còn có thể bảo trì tất cả thực lực, nhưng Lăng Tiêu cũng không muốn làm vậy. Thứ nhất, Lăng Tiêu không cho rằng mình là người tốt, nhưng đồng dạng, hắn cũng không biết mình có phải là người xấu hay không? Mỗi tu luyện giả đều có nguyên tắc làm việc của mình.
Thứ hai, thân phận Kim Hổ rất đặc thù, rất có thể hắn có địa vị hết sức quan trọng ở trong Ma tộc! Nếu hắn chết ở trong tay mình, có khả năng mình thật sự sẽ bị Ma tộc điên cuồng đuổi giết!
Thực lực của Kim Hổ cũng đã hùng mạnh đến mức biến thái, hiện tại dưới trạng thái toàn thịnh cùng với pháp bảo của Lăng Tiêu thì cũng có thể giết nó, nhưng Lăng Tiêu có cảm giác, Kim Hổ cũng không phải nhân vật đứng đầu ở Ma tộc!
Một khi đã như vậy, hiển nhiên không bằng lưu lại hắn còn hơn rước một cừu gia, khi cần một thủ hạ thì Kim Hổ chính là người được chọn tuyệt hảo!
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân mình đang ở bên ngoài một thôn trang nhỏ. Bản thân hắn dựa vào ***** Hàn Bảo Đỉnh, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện, Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, liền thu hồi ***** Hàn Bảo Đỉnh vào trong nhẫn.
Tuy rằng lúc này thực lực của hắn chỉ còn không đến ba thành, nhưng muốn đối phó võ giả dưới Kiếm Tôn thì không có vấn đề gì. Chẳng qua là nếu hắn lại động võ thì chỉ sợ nó không còn là vấn đề tu dưỡng một năm rưỡi nữa rồi. Nguồn truyện:
- Ta thua rồi.
Kim Hổ gục đầu xuống, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lăng Tiêu với vẻ nóng bỏng:
- Ngươi có thể cho ta biết, làm sao ngươi có thể thi triển ra được một kiếm này?
Lăng Tiêu cười lắc lắc đầu.
Trên mặt Kim Hổ hiện lên vẻ tranh đấu một chút, sau đó dần dần trở lại vẻ bình thản, khom người quay về phía Lăng Tiêu, nói:
- Chủ nhân.
Lăng Tiêu nhìn Kim Hổ, sau đó nói:
- Ngươi ở trong này tu luyện đi!
- Hiện tại nếu như người khác phát hiện khí tức của ngươi thì ta cũng không có cách nào bảo hộ ngươi!
Trong lòng Kim Hổ rất muốn nói, nếu ngươi đồng ý thả ta ra thì không ai có thể ngăn ta lại!
Nhưng một kiếm thị uy vừa rồi của Lăng Tiêu, chung quy là đang dọa hắn. Hắn căn bản không dám chắc rằng, kiếm của Lăng Tiêu để trên cổ của mình, rốt cuộc là nỏ mạnh hết đà, hay là còn dư lực. Hắn thậm chí còn quên, vị trí nơi cổ của Ma tộc còn có kết giới phòng ngự rất mạnh!
Nhưng Kim Hổ đánh mất dũng khí của mình khi đánh cuộc chuyện làm người hầu, cho nên mặc dù trong lòng hắn có một vạn lý do không phục, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, không còn bày tỏ vẻ phản đối với Lăng Tiêu.
Chờ sau khi Lăng Tiêu biến khỏi không gian thần kỳ này, khóe miệng Kim Hổ nổi lên một chút cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ : Ta thực sự đã đáp ứng làm người hầu của ngươi, nhưng nếu ngươi chết thì không phải ta được tự do sao? Ma tộc ta thề không thể giết ngươi, nhưng người khác thì không thể sao?
... ....
Lăng Tiêu cố chống cự, biểu hiện vẻ cực kỳ trấn định ở trước mặt Kim Hổ, nhưng trên thực tế, hắn quả thật là nỏ mạnh hết đà. Chiêu "Tịch Diệt" kia đích thật là phô trương thanh thế. Nếu Kim Hổ không dừng thanh trường thương màu đen trong tay kia thì trên cơ bản Lăng Tiêu vô lực phá chỗ phòng ngựa trên cổ Kim Hổ, mà trường thương của Kim Hổ nháy mắt lại có thể đâm thủng Lăng Tiêu!
Mặc kệ nói như thế nào, dù sao mình cũng xem như thu được lão hổ này. Về phần hắn có dị tâm hay không ... Điều đó căn bản là không trọng yếu! Nếu nói Kim Hổ không có một chút dị tâm thì đó mới gọi là bất thường chứ!
Lăng Tiêu cũng không cần quan tâm trong lòng Kim Hổ nghĩ gì. Thực ra nếu Lăng Tiêu đồng ý thì hắn hoàn toàn có thể luyện chế Kim Hổ thành một con rối làm công cụ, chỉ biết công kích, mà còn có thể bảo trì tất cả thực lực, nhưng Lăng Tiêu cũng không muốn làm vậy. Thứ nhất, Lăng Tiêu không cho rằng mình là người tốt, nhưng đồng dạng, hắn cũng không biết mình có phải là người xấu hay không? Mỗi tu luyện giả đều có nguyên tắc làm việc của mình.
Thứ hai, thân phận Kim Hổ rất đặc thù, rất có thể hắn có địa vị hết sức quan trọng ở trong Ma tộc! Nếu hắn chết ở trong tay mình, có khả năng mình thật sự sẽ bị Ma tộc điên cuồng đuổi giết!
Thực lực của Kim Hổ cũng đã hùng mạnh đến mức biến thái, hiện tại dưới trạng thái toàn thịnh cùng với pháp bảo của Lăng Tiêu thì cũng có thể giết nó, nhưng Lăng Tiêu có cảm giác, Kim Hổ cũng không phải nhân vật đứng đầu ở Ma tộc!
Một khi đã như vậy, hiển nhiên không bằng lưu lại hắn còn hơn rước một cừu gia, khi cần một thủ hạ thì Kim Hổ chính là người được chọn tuyệt hảo!
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân mình đang ở bên ngoài một thôn trang nhỏ. Bản thân hắn dựa vào ***** Hàn Bảo Đỉnh, lúc này, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện, Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, liền thu hồi ***** Hàn Bảo Đỉnh vào trong nhẫn.
Tuy rằng lúc này thực lực của hắn chỉ còn không đến ba thành, nhưng muốn đối phó võ giả dưới Kiếm Tôn thì không có vấn đề gì. Chẳng qua là nếu hắn lại động võ thì chỉ sợ nó không còn là vấn đề tu dưỡng một năm rưỡi nữa rồi. Nguồn truyện:
/761
|