Lăng Tiêu nhẹ nhàng sờ sờ đầu Nha Nha, sau đó nói:
- Trông thấy chưa? Ca ca rất lợi hại phải không! Về sau Nha Nha đừng bao giờ sợ đám người xấu kia!
- Sau khi giải quyết chuyện hôm nay, ca ca sẽ mang Nha Nha rời khỏi nơi này được không ?
Nha Nha bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Tiêu một cách rất chăm chú, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà của cậu với vẻ khó xử, Lăng Tiêu cười, cô bé nhỏ này đến bây giờ vẫn không quên nhìn nhà của cậu mình!
- Yên tâm đi, huynh sẽ cho bọn họ một khoản tiền, để cho bọn họ dọn khỏi nơi này để đi vào thành tìm một cuộc sống tốt.
- Nha Nha, muội có đồng ý không?
Đôi mắt Nha Nha dừng ở Lăng Tiêu, trên khuôn mặt nhỏ non nớt, dần dần bắt đầu lộ ra vẻ tươi cười như hoa, gật gật đầu thật mạnh, lấy tay làm một động tác với ý ca ca thật tốt!
Lăng Tiêu có một mảnh ấm áp trong lòng. Cuộc sống trong hơn một tháng nay, thậm chí ngẫu nhiên nó làm cho Lăng Tiêu sinh ra một số ý niệm trong đấu muốn luôn được như vậy!
Lăng Tiêu thiếu chút nữa thoáng kích động, nói cho Nha Nha, huynh có thể làm cho muội mở miệng nói chuyện, nghĩ đến đó, rồi lại nhịn xuống, mình phải cho Nha Nha một sự ngạc nhiên!
Lúc này, một trận âm thanh ồn ào náo động từ bên ngoài truyền tới, đã chặt đứt sự ấm áp và hiểu ngầm giữa hai người, Lăng Tiêu nhíu mày, trong lòng không vui, mà bàn tay nhỏ của Nha Nha thì lạnh, cầm lấy tay của Lăng Tiêu, nhẹ nhàng lắc lắc.
Lăng Tiêu cười cười, thầm khen sự thông minh của cô bé nhỏ này, sợ mình mất hứng, thì sẽ bỏ mặc gia đình của cậu.
Một người mập mạp bụng phệ mang theo một đám người, rống lên đi tới, phía sau đám người đó còn có gia đình của cậu Nha Nha. Tuy nhiên bọn họ đều bị cột lại, vẻ mặt cũng trắng bệch vô cùng. Mợ Nha Nha trông thấy nàng từ rất xa, liên tục khóc và mắng điên cuồng.
- Nếu như không có một đứa sao chổi như ngươi, chúng ta làm sao sẽ gặp xui xẻo như vậy.
- Hừ, từ khi tổ tông chúng ta di dân từ đông đại lục đến nơi này, cũng vẫn luôn rất tốt, nhưng không biết tại làm sao lại xuất hiện một người xui xẻo như ngươi!
Môi của cậu Nha Nha run run, không phải sợ, mà là bị lão bà của mình khiến tức giận. Con của bọn họ, một đứa con trai khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng vẻ mặt lại quật cường, nghe được sự oán giận của mẫu thân, hắn thấp giọng nói:
- Mụ mụ, chuyện này sao có thể trách Nha Nha, nếu không phải người... ...
- Con câm miệng cho ta, con là một đứa bé không có lương tâm, ta có thể là lão nương của con sao?
- Hai phụ tử các ngươi không phải người tốt!
- Các ngươi thử nhìn xem, nhìn xem cái tiểu tiện nhân không biết xấu hổ kia, không lo làm tiểu thiếp của thân hào nông thôn lão gia, mà hết lần này tới lần khác lại tìm một người đàn ông thôn quê.
- Hừ!
Gia đình của cậu Nha Nha căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói thân hào nông thôn lão gia muốn bắt bọn họ khai đao, khiến cho mợ của Nha Nha sợ tới mức gần như không thể khống chế được mình, nên vừa nhìn thấy Nha Nha, một phần oán niệm trong lòng bỗng bộc phát ra. Chiếc miệng kia vốn nói ra lời rất cay nghiệt, nay cũng không ngăn chặn được mà liên tiếp nói ra từ ngữ ác độc.
Vẻ mặt Nha Nha vốn đang vui mừng, lập tức thu lại, cúi đầu thật thấp, cắn chặt môi, thân hình đang run nhè nhẹ, bả vai hơi hơi chấn động.
Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt đáng ghê tởm của người đàn bà kia, trong lòng lập tức phẫn nộ, thực lực của Lăng Tiêu đã vượt qua Thánh giai nên khí thế cả người hùng mạnh đến mức kinh người. Nếu như Lăng Tiêu phát tán ra toàn bộ khí thế thì sợ là nháy mắt toàn bộ người trong thôn sẽ không còn người nào còn sống!
Lăng Tiêu cố gắng thu liễm, trong phạm vi mấy mươi thước, mọi người đều không kìm lòng nổi sợ run cả người lên, còn mợ của Nha Nha như môt con gà mái bị nắm cổ, âm thanh chỉ còn véo von, sau đó nhìn người trẻ tuổi mặc quần áo vải thô với vẻ tràn ngập sợ hãi.
Đầu gã thân hào nông thôn lại đổ mồ hôi đầy, sau đó quay đầu lại, nhìn mợ Nha Nha với vẻ oán độc, cánh tay vung lên, mạnh mẽ tát vào chiếc miệng rộng của bà một tiếng
- "Bốp"!
Sau đó nổi giận mắng với âm thanh chói tai:
- Nói hươu nói vượn gì thế!
- Nếu ngươi không ngậm lại cái miệng thối của ngươi, lão tử hiện tại sẽ giết chết ngươi!
Kỳ thật không cần lão nhắc nhở thì mợ Nha Nha căn bản cũng không dám phát ra một lời nào!
Một trận tanh tưởi trong không khí, không ngờ một luồng sát ý lạnh lẽo khủng bố từ trên người Lăng Tiêu tiến tới bà, khiến bà không thể khống chế được mình!
Ngoài dự đoán của mọi người là thân hào nông thôn kia, bộp một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu, kêu khóc nói:
- Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng, coi như chúng ta cũng là một phần hậu duệ của đông đại lục, xin hãy bỏ qua cho ta lần này đi, ta cũng không dám làm chuyện xấu nữa. Từ nay về sau, ta nhất định tu tâm, làm nhiều việc thiện, van cầu ngài, tha cho ta đi... ...
Tại thời điểm khối đá mài kia bị làm ra như vậy nên khiến hai gã bảo tiêu Đại Kiếm Sư vỗ ngực cam đoan của thân hào nông thôn lão gia, giờ phút này lặng lẽ dời thân mình co rút ở phía sau. Nếu như có thể thì bọn họ thà rằng mình chưa bao giờ xuất hiện ở đây!
Ở trong nhận thức của bọn họ, người thanh niên mặc quần áo vải thô có khí chất cao quý, đã cao tới trình độ bọn họ vĩnh viễn cũng không thể nhận rõ! Ở trước mặt người trẻ tuổi này, ngay cả tư cách làm con kiến cũng không có!
Lăng Tiêu chán ghét nhíu mày, sau đó nói:
- Mau cút đi!
Trong cách nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của gia đình cậu Nha Nha, xem chừng xung quanh, thế lực hùng mạnh nhất của thân hào nông thôn lão gia trong phạm vi trăm dặm, như được đại xá mà hoảng sợ bỏ chạy, quả thực giống như là tè ra quần, miệng gần như đều đóng không mở, thẳng đến khi Nha Nha tiến lên cởi dây thừng cho cậu mợ và ca ca.
Ba người còn chưa có phục hồi tinh thần lại, mợ Nha Nha thoáng có vẻ mặt ngây ngốc, bỗng nhiên thấy trước mắt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc khuynh thành của Nha Nha, bỗng một cơn phẫn nộ nổi lên, bà quên đi sự đáng sợ của người trẻ tuổi kia. Đối mặt với Nha Nha, bà đã lấy lại toàn bộ sự tự tin, nhưng khi bà vừa định cao giọng tức giận mắng cô bé không biết xấu hổ này, lại bỗng nhiên cảm giác được, hai luồng ánh mắt lạnh lẽo bắn tới trên người mình.
Mợ Nha Nha ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt người trẻ tuổi kia âm trầm gần giống như mây đen, rồi lập tức hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Cậu Nha Nha sớm nhận ra người thanh niên này, chính là người thanh niên lúc trước bọn họ gặp. Bởi vì khí chất trên người gã thanh niên rất đặc thù!
Ông chưa từng gặp qua ai bị thương trên người, chật vật vạn phần cũng có thể có loại khí chất cao quý như thế này, cho nên, ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
- Trông thấy chưa? Ca ca rất lợi hại phải không! Về sau Nha Nha đừng bao giờ sợ đám người xấu kia!
- Sau khi giải quyết chuyện hôm nay, ca ca sẽ mang Nha Nha rời khỏi nơi này được không ?
Nha Nha bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Tiêu một cách rất chăm chú, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà của cậu với vẻ khó xử, Lăng Tiêu cười, cô bé nhỏ này đến bây giờ vẫn không quên nhìn nhà của cậu mình!
- Yên tâm đi, huynh sẽ cho bọn họ một khoản tiền, để cho bọn họ dọn khỏi nơi này để đi vào thành tìm một cuộc sống tốt.
- Nha Nha, muội có đồng ý không?
Đôi mắt Nha Nha dừng ở Lăng Tiêu, trên khuôn mặt nhỏ non nớt, dần dần bắt đầu lộ ra vẻ tươi cười như hoa, gật gật đầu thật mạnh, lấy tay làm một động tác với ý ca ca thật tốt!
Lăng Tiêu có một mảnh ấm áp trong lòng. Cuộc sống trong hơn một tháng nay, thậm chí ngẫu nhiên nó làm cho Lăng Tiêu sinh ra một số ý niệm trong đấu muốn luôn được như vậy!
Lăng Tiêu thiếu chút nữa thoáng kích động, nói cho Nha Nha, huynh có thể làm cho muội mở miệng nói chuyện, nghĩ đến đó, rồi lại nhịn xuống, mình phải cho Nha Nha một sự ngạc nhiên!
Lúc này, một trận âm thanh ồn ào náo động từ bên ngoài truyền tới, đã chặt đứt sự ấm áp và hiểu ngầm giữa hai người, Lăng Tiêu nhíu mày, trong lòng không vui, mà bàn tay nhỏ của Nha Nha thì lạnh, cầm lấy tay của Lăng Tiêu, nhẹ nhàng lắc lắc.
Lăng Tiêu cười cười, thầm khen sự thông minh của cô bé nhỏ này, sợ mình mất hứng, thì sẽ bỏ mặc gia đình của cậu.
Một người mập mạp bụng phệ mang theo một đám người, rống lên đi tới, phía sau đám người đó còn có gia đình của cậu Nha Nha. Tuy nhiên bọn họ đều bị cột lại, vẻ mặt cũng trắng bệch vô cùng. Mợ Nha Nha trông thấy nàng từ rất xa, liên tục khóc và mắng điên cuồng.
- Nếu như không có một đứa sao chổi như ngươi, chúng ta làm sao sẽ gặp xui xẻo như vậy.
- Hừ, từ khi tổ tông chúng ta di dân từ đông đại lục đến nơi này, cũng vẫn luôn rất tốt, nhưng không biết tại làm sao lại xuất hiện một người xui xẻo như ngươi!
Môi của cậu Nha Nha run run, không phải sợ, mà là bị lão bà của mình khiến tức giận. Con của bọn họ, một đứa con trai khoảng mười ba mười bốn tuổi, nhưng vẻ mặt lại quật cường, nghe được sự oán giận của mẫu thân, hắn thấp giọng nói:
- Mụ mụ, chuyện này sao có thể trách Nha Nha, nếu không phải người... ...
- Con câm miệng cho ta, con là một đứa bé không có lương tâm, ta có thể là lão nương của con sao?
- Hai phụ tử các ngươi không phải người tốt!
- Các ngươi thử nhìn xem, nhìn xem cái tiểu tiện nhân không biết xấu hổ kia, không lo làm tiểu thiếp của thân hào nông thôn lão gia, mà hết lần này tới lần khác lại tìm một người đàn ông thôn quê.
- Hừ!
Gia đình của cậu Nha Nha căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói thân hào nông thôn lão gia muốn bắt bọn họ khai đao, khiến cho mợ của Nha Nha sợ tới mức gần như không thể khống chế được mình, nên vừa nhìn thấy Nha Nha, một phần oán niệm trong lòng bỗng bộc phát ra. Chiếc miệng kia vốn nói ra lời rất cay nghiệt, nay cũng không ngăn chặn được mà liên tiếp nói ra từ ngữ ác độc.
Vẻ mặt Nha Nha vốn đang vui mừng, lập tức thu lại, cúi đầu thật thấp, cắn chặt môi, thân hình đang run nhè nhẹ, bả vai hơi hơi chấn động.
Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt đáng ghê tởm của người đàn bà kia, trong lòng lập tức phẫn nộ, thực lực của Lăng Tiêu đã vượt qua Thánh giai nên khí thế cả người hùng mạnh đến mức kinh người. Nếu như Lăng Tiêu phát tán ra toàn bộ khí thế thì sợ là nháy mắt toàn bộ người trong thôn sẽ không còn người nào còn sống!
Lăng Tiêu cố gắng thu liễm, trong phạm vi mấy mươi thước, mọi người đều không kìm lòng nổi sợ run cả người lên, còn mợ của Nha Nha như môt con gà mái bị nắm cổ, âm thanh chỉ còn véo von, sau đó nhìn người trẻ tuổi mặc quần áo vải thô với vẻ tràn ngập sợ hãi.
Đầu gã thân hào nông thôn lại đổ mồ hôi đầy, sau đó quay đầu lại, nhìn mợ Nha Nha với vẻ oán độc, cánh tay vung lên, mạnh mẽ tát vào chiếc miệng rộng của bà một tiếng
- "Bốp"!
Sau đó nổi giận mắng với âm thanh chói tai:
- Nói hươu nói vượn gì thế!
- Nếu ngươi không ngậm lại cái miệng thối của ngươi, lão tử hiện tại sẽ giết chết ngươi!
Kỳ thật không cần lão nhắc nhở thì mợ Nha Nha căn bản cũng không dám phát ra một lời nào!
Một trận tanh tưởi trong không khí, không ngờ một luồng sát ý lạnh lẽo khủng bố từ trên người Lăng Tiêu tiến tới bà, khiến bà không thể khống chế được mình!
Ngoài dự đoán của mọi người là thân hào nông thôn kia, bộp một tiếng, quỳ xuống trước mặt Lăng Tiêu, kêu khóc nói:
- Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng, coi như chúng ta cũng là một phần hậu duệ của đông đại lục, xin hãy bỏ qua cho ta lần này đi, ta cũng không dám làm chuyện xấu nữa. Từ nay về sau, ta nhất định tu tâm, làm nhiều việc thiện, van cầu ngài, tha cho ta đi... ...
Tại thời điểm khối đá mài kia bị làm ra như vậy nên khiến hai gã bảo tiêu Đại Kiếm Sư vỗ ngực cam đoan của thân hào nông thôn lão gia, giờ phút này lặng lẽ dời thân mình co rút ở phía sau. Nếu như có thể thì bọn họ thà rằng mình chưa bao giờ xuất hiện ở đây!
Ở trong nhận thức của bọn họ, người thanh niên mặc quần áo vải thô có khí chất cao quý, đã cao tới trình độ bọn họ vĩnh viễn cũng không thể nhận rõ! Ở trước mặt người trẻ tuổi này, ngay cả tư cách làm con kiến cũng không có!
Lăng Tiêu chán ghét nhíu mày, sau đó nói:
- Mau cút đi!
Trong cách nhìn chăm chú trợn mắt há hốc mồm của gia đình cậu Nha Nha, xem chừng xung quanh, thế lực hùng mạnh nhất của thân hào nông thôn lão gia trong phạm vi trăm dặm, như được đại xá mà hoảng sợ bỏ chạy, quả thực giống như là tè ra quần, miệng gần như đều đóng không mở, thẳng đến khi Nha Nha tiến lên cởi dây thừng cho cậu mợ và ca ca.
Ba người còn chưa có phục hồi tinh thần lại, mợ Nha Nha thoáng có vẻ mặt ngây ngốc, bỗng nhiên thấy trước mắt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc khuynh thành của Nha Nha, bỗng một cơn phẫn nộ nổi lên, bà quên đi sự đáng sợ của người trẻ tuổi kia. Đối mặt với Nha Nha, bà đã lấy lại toàn bộ sự tự tin, nhưng khi bà vừa định cao giọng tức giận mắng cô bé không biết xấu hổ này, lại bỗng nhiên cảm giác được, hai luồng ánh mắt lạnh lẽo bắn tới trên người mình.
Mợ Nha Nha ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt người trẻ tuổi kia âm trầm gần giống như mây đen, rồi lập tức hét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Cậu Nha Nha sớm nhận ra người thanh niên này, chính là người thanh niên lúc trước bọn họ gặp. Bởi vì khí chất trên người gã thanh niên rất đặc thù!
Ông chưa từng gặp qua ai bị thương trên người, chật vật vạn phần cũng có thể có loại khí chất cao quý như thế này, cho nên, ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
/761
|