Lăng Tiêu cười, không giải thích rốt cuộc làm sao mà mình có thể đổi được chén rượu kia, sau đó hỏi Liệt Khuyết:
- Ngươi nói ba vị Kiếm Tôn trưởng lão Liệt gia lão bị Tạ Hiểu Yên khống chế, bọn họ hiện ở đâu? Có tiện mang ta đi xem họ không?
Liệt Khuyết thần sắc buồn bã, nhẹ giọng nói:
- Ba vị trưởng lão mất đi thần trí, trở thành con rối, hiện tại hẳn là bị yêu nữ Tạ Hiểu Yên quản lý, nếu không có sự đồng ý của Tạ yêu nữ, chỉ sợ là không được.
Lăng Tiêu gật gật đầu, không hỏi thêm, sau đó nói:
- Nếu Tạ Hiểu Yên bị diệt trừ, ba vị trưởng lão Liệt gia các ngươi cũng khôi phục bình thường, ngươi có tin tưởng nắm được vị trí gia chủ trong tay không?
Liệt Khuyết nao nao, lập tức nhớ tới những việc làm thần kì của huynh trưởng, vẻ mặt trở nên mừng như điên, nói:
- Ca ca, huynh có biện pháp diệt trừ Tạ yêu nữ à? Phải biết rằng, hiện tại ả khống chế được ba Kiếm Tôn trưởng lão có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa, đệ nghe nói, sau khi trở thành con rối, thực lực của các trưởng lão không giảm mà còn tăng lên, chẳng những công kích càng thêm độc ác, hơn nữa không sợ bị thương … …
Lăng Tiêu thản nhiên cười cười. Nếu hắn muốn giải quyết chuyện này một cách đơn giản thì chỉ cần dùng thế sấm đánh không kịp bưng tai, giết chết Tạ Hiểu Yên, cần gì phải tốn thời gian như vậy?
Thứ nhất là Lăng Tiêu muốn thong qua lần này, hoàn toàn giải quyết chấp niệm vẫn lưu lại trước kia. Cho dù chút chấp niệm này không quá trở ngại sự tu luyện của Lăng Tiêu nhưng vẫn bắt buộc phải bỏ. Không có bất cứ ai muốn trong cơ thể mình còn giấu một tia ý niệm lo lắng về kẻ khác.
Thứ hai, Lăng Tiêu muốn cho Liệt Khuyết một cơ hội nắm quyền. Lăng Tiêu đã sớm nhận ra, Liệt Khuyết là một người vô cùng thông minh, chắc hẳn y đã có ý đối với địa vị gia chủ Liệt gia. Một khi đã như vậy, chính mình đưa y lên nắm quyền, tạo một mối thiện duyên tương lai cho Thục Sơn kiếm phái cũng tốt.
- Ngươi không cần suy xét những vấn đề khác, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta, muốn hay không, thế thôi!
Lăng Tiêu nhìn Liệt Khuyết, tuy hỏi vậy nhưng thực tế trong lòng Lăng Tiêu đã có sẵn đáp án.
- Muốn!
Liệt Khuyết vô cùng kiên định nói:
- Nếu Liệt Khuyết có thể trở thành chưởng quản gia tộc, nhất định sẽ không để Tinh Võ thế gia xuống dốc như vậy, cũng nhất định sẽ không còn tự cao tự đại như trước nữa, nhất định sẽ phát triển gia tộc một cách ổn định, đồng thời đề cao thực lực bản thân!
Lăng Tiêu nhìn hào quang kiên định trong mắt Liệt Khuyết, khẽ cười nói:
- Vậy ngươi trở về chuẩn bị đi, chính là chuẩn bị tiếp thu Liệt gia!
- Đại ca, nói cho đệ biết đi, có phải huynh đã có biện pháp giải quyết pháp thuật biến ba vị trưởng lão thành con rối không?
Tuy Liệt Khuyết biết rằng ba vị trưởng lão Liệt gia đều đắc tội với Lăng Tiêu, nhưng lúc này y cũng phải bất chấp, dù sao họ cũng mang họ Liệt, y cũng mang họ Liệt, đều là con cháu Tinh Võ thế gia. Hơn nữa, y cũng không đến nỗi phát rồ như tên khốn Liệt Dương kia.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đầu, sau đó nói:
- Thật có lỗi, ta không làm được.
Trong mắt Liệt Khuyết hiện lên một tia thất vọng, tuy nhiên vẫn lập tức cảm kích nói:
- Tình nghĩa lần này của ca ca, Liệt Khuyết trọn đời không quên! Nếu tương lai ca ca cần gì ở đệ, dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, đệ cũng không chối từ.
Sau khi Liệt Khuyết rời đi, Lăng Tiêu gỡ bỏ kết giới bảo vệ. Tuy rằng bốn thị nữ kia biểu thị vô cùng ngoan ngoãn nhưng chung quy tai vách mạch rừng, không thể không phòng ngừa.
Lăng Tiêu gọi vọng ra bên ngoài:
- Mai tiểu thư…
Cửa bị mở ra, một làn gió thơm ập tới, Mai cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói:
- Công tử ngàn vạn lần không cần khách khí như thế, thân phận của Mai chỉ là một thị nữ.
- Ha ha, thị nữ xuất sắc như thế, sợ là hoàng thất công chúa ở thế tục cũng không bằng được nhỉ?
Lăng Tiêu hiếm khi đùa cợt thế này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mai đỏ ửng, mặc dù bình thường các nàng vẫn cho rằng mình còn cao quý hơn cả công chúa hoàng thất, nhưng trong lòng nàng thực sự hiểu rằng, nếu xét theo con mắt của thế nhân, địa vị của các nàng còn xa mới có thể so sánh được với những công chúa cao quý.
- Công tử nói quá lời, xin hỏi, công tử có gì phân phó?
Sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt đẹp của Mai dừng lại trên khuôn mặt Lăng Tiêu, muốn xem vị công tử trẻ tuổi được Tạ Hiểu Yên coi trọng rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ có điều khiến nàng thất vọng chính là, vẻ mặt của chàng thanh niên này không có chút dao động, trong mắt cũng không hề có nữa phần dục vọng. Mai thậm chí cố ý thể hiện vẻ quyến rũ, dịu dàng của bản thân, vậy mà không hề có chút hiệu quả nào. Nàng không kìm nổi hơi nhụt chí.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Mai một hồi, cho đến khi hai gò má của cô gái trẻ này đỏ ứng, cúi gằm mặt xuống, bổng nhiên Lăng Tiêu phát ra khí thế, toàn thân trở nên cực kì nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Nói thật cho ta, các ngươi có muốn rời khỏi đây không?
Thân thể của Mai run lên rất nhẹ nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của Lăng Tiêu. Sau đó nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu:
- Công tử sao lại nói ra những lời này? Gia chủ đã giao bốn tỉ muội Mai cho công tử, tự nhiên là công tử đi tới đâu, chúng tôi cũng đi theo tới đó. Hay là… công tử không muốn tỉ muội chúng tôi? Công tử yên tâm, chúng tôi tự biết thân phận thấp kém, chắc chắn sẽ an phận không có ham muốn gì hơn, hơn nữa… tỷ muội chúng tôi… đều là… thân thể băng thanh ngọc khiết…
Câu nói cuối cùng của Mai nhỏ như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đỏ bừng lên, tưởng như có thể xuất huyết bất cứ lúc nào.
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu nói:
- Ta muốn ngươi đi giúp ta làm một chuyện, ngươi có thể giúp không?
Mai ngẩng đầu, trong mắt chớp động hào quang không ai có thể hiểu được, giọng nói cũng hơi run rẩy. Nàng không hỏi Lăng Tiêu muốn mình làm gì mà hỏi:
- Mai sẽ làm, công tử sẽ mang bốn tỷ muội Mai rời khỏi chứ?
Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Đó là tự nhiên!
Mai khẽ cắn môi thoáng do dự một chút, sau đó gật đầu nói:
- Mai đã là người của công tử, công tử phân phó, Mai tự nhiên sẽ đi làm theo, chỉ có điều hy vọng… nếu Mai có gặp điều gì bất ngờ, xin công tử… có thể đối đãi tử tế với ba tỷ muội kia, các nàng ấy đều là người số khổ.
Lăng Tiêu nở một nụ cười ấm áp:
- Yên tâm đi, ngươi sẽ không có việc gì.
Nói xong, Lăng Tiêu lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ, đổ ra ba viên thuốc màu đen, nhẹ nhàng nói:
- Tìm cơ hội, cho ba viên thuốc này vào trong miệng bao vị đại trưởng lão của gia tộc các ngươi!
Mai giật mình kinh hãi, sau đó khom người nói:
- Nô tì cả gan hỏi công tử một câu, thuốc này… …
- Không phải hại nhân độc dược!
Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột.
Mai nghe xong ánh mắt lộ ra một chút thoải mái, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết. Nàng cũng đã nhận ra, công tử trẻ tuổi anh tuấn này có quan hệ chặt chẽ với thiếu công tử, như vậy tuyệt đối không thể tốt với gia chủ Liệt Dương và chủ mẫu tương lai Tạ Hiểu Yên!
Xem ra hắn tới đây là muốn trợ giúp thiếu công tử. Bốn cô gái Mai, Lan, Cúc, Trúc từ nhỏ sinh ra ở Tinh Võ thế gia, sự trung thành đối với Liệt gia tự nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa, các nàng trung thành là với Liệt gia chứ không phải là với bất cứ ai!
Cho nên, mặc dù hiện tại phục tùng Liệt Dương, phục tùng Tạ Hiểu Yên, nhưng không có nghĩa là các nàng đã chấp nhận Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên.
Trong lòng mỗi người đều có cân nhắc của mình. Đối với Mai, Lan, Cúc, Trúc, các nàng hiển nhiên không hy vọng Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên biến siêu cấp Tinh Võ thế gia thành một mớ bòng bong.
Huống chi, trước khi đi theo công tử trẻ tuổi này rời khỏi Liệt gia, có thể làm một chuyện gì đó giúp Liệt gia, đương nhiên là các nàng rất sẵn lòng. Bởi vì trong tâm Mai, Lan, Cúc, Trúc, địa vị của ba đại trưởng lão hơn xa Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên.
Lăng Tiêu ngồi khoanh chân trong phòng, bóng đêm dần dày đặc xuống, giơ tay trước mặt vẫn không nhìn thấy năm ngón tay.
Tới trưa ngày thứ ba, Lăng Tiêu nói phải cáo từ rời đi, Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên tìm mọi cách giữ lại. Lăng Tiêu giả bộ bất đắc dĩ, liền đồng ý cùng với Liệt Khuyết và hai người đó ngồi chơi trong chòi hóng mát.
Liệt Dương thỉnh thoảng nhìn trộm quan sát Lăng Tiêu, thần sắc hơi có chút bất an. Mà Tạ Hiểu Yên thì sắc mặt trầm ổn, giọng điệu khách sáo, trò chuyện với Lăng Tiêu, thỉnh thoảng lại mỉm cười tự nhiên khiến Lăng Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy cảm thấy rất ghen tị, thầm nhủ chờ khi Lăng Tiêu biến thành con rối, mình sẽ cho hắn biết thế nào là nhục nhã. Bạn đang đọc truyện tại
- Ngươi nói ba vị Kiếm Tôn trưởng lão Liệt gia lão bị Tạ Hiểu Yên khống chế, bọn họ hiện ở đâu? Có tiện mang ta đi xem họ không?
Liệt Khuyết thần sắc buồn bã, nhẹ giọng nói:
- Ba vị trưởng lão mất đi thần trí, trở thành con rối, hiện tại hẳn là bị yêu nữ Tạ Hiểu Yên quản lý, nếu không có sự đồng ý của Tạ yêu nữ, chỉ sợ là không được.
Lăng Tiêu gật gật đầu, không hỏi thêm, sau đó nói:
- Nếu Tạ Hiểu Yên bị diệt trừ, ba vị trưởng lão Liệt gia các ngươi cũng khôi phục bình thường, ngươi có tin tưởng nắm được vị trí gia chủ trong tay không?
Liệt Khuyết nao nao, lập tức nhớ tới những việc làm thần kì của huynh trưởng, vẻ mặt trở nên mừng như điên, nói:
- Ca ca, huynh có biện pháp diệt trừ Tạ yêu nữ à? Phải biết rằng, hiện tại ả khống chế được ba Kiếm Tôn trưởng lão có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa, đệ nghe nói, sau khi trở thành con rối, thực lực của các trưởng lão không giảm mà còn tăng lên, chẳng những công kích càng thêm độc ác, hơn nữa không sợ bị thương … …
Lăng Tiêu thản nhiên cười cười. Nếu hắn muốn giải quyết chuyện này một cách đơn giản thì chỉ cần dùng thế sấm đánh không kịp bưng tai, giết chết Tạ Hiểu Yên, cần gì phải tốn thời gian như vậy?
Thứ nhất là Lăng Tiêu muốn thong qua lần này, hoàn toàn giải quyết chấp niệm vẫn lưu lại trước kia. Cho dù chút chấp niệm này không quá trở ngại sự tu luyện của Lăng Tiêu nhưng vẫn bắt buộc phải bỏ. Không có bất cứ ai muốn trong cơ thể mình còn giấu một tia ý niệm lo lắng về kẻ khác.
Thứ hai, Lăng Tiêu muốn cho Liệt Khuyết một cơ hội nắm quyền. Lăng Tiêu đã sớm nhận ra, Liệt Khuyết là một người vô cùng thông minh, chắc hẳn y đã có ý đối với địa vị gia chủ Liệt gia. Một khi đã như vậy, chính mình đưa y lên nắm quyền, tạo một mối thiện duyên tương lai cho Thục Sơn kiếm phái cũng tốt.
- Ngươi không cần suy xét những vấn đề khác, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta, muốn hay không, thế thôi!
Lăng Tiêu nhìn Liệt Khuyết, tuy hỏi vậy nhưng thực tế trong lòng Lăng Tiêu đã có sẵn đáp án.
- Muốn!
Liệt Khuyết vô cùng kiên định nói:
- Nếu Liệt Khuyết có thể trở thành chưởng quản gia tộc, nhất định sẽ không để Tinh Võ thế gia xuống dốc như vậy, cũng nhất định sẽ không còn tự cao tự đại như trước nữa, nhất định sẽ phát triển gia tộc một cách ổn định, đồng thời đề cao thực lực bản thân!
Lăng Tiêu nhìn hào quang kiên định trong mắt Liệt Khuyết, khẽ cười nói:
- Vậy ngươi trở về chuẩn bị đi, chính là chuẩn bị tiếp thu Liệt gia!
- Đại ca, nói cho đệ biết đi, có phải huynh đã có biện pháp giải quyết pháp thuật biến ba vị trưởng lão thành con rối không?
Tuy Liệt Khuyết biết rằng ba vị trưởng lão Liệt gia đều đắc tội với Lăng Tiêu, nhưng lúc này y cũng phải bất chấp, dù sao họ cũng mang họ Liệt, y cũng mang họ Liệt, đều là con cháu Tinh Võ thế gia. Hơn nữa, y cũng không đến nỗi phát rồ như tên khốn Liệt Dương kia.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đầu, sau đó nói:
- Thật có lỗi, ta không làm được.
Trong mắt Liệt Khuyết hiện lên một tia thất vọng, tuy nhiên vẫn lập tức cảm kích nói:
- Tình nghĩa lần này của ca ca, Liệt Khuyết trọn đời không quên! Nếu tương lai ca ca cần gì ở đệ, dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, đệ cũng không chối từ.
Sau khi Liệt Khuyết rời đi, Lăng Tiêu gỡ bỏ kết giới bảo vệ. Tuy rằng bốn thị nữ kia biểu thị vô cùng ngoan ngoãn nhưng chung quy tai vách mạch rừng, không thể không phòng ngừa.
Lăng Tiêu gọi vọng ra bên ngoài:
- Mai tiểu thư…
Cửa bị mở ra, một làn gió thơm ập tới, Mai cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói:
- Công tử ngàn vạn lần không cần khách khí như thế, thân phận của Mai chỉ là một thị nữ.
- Ha ha, thị nữ xuất sắc như thế, sợ là hoàng thất công chúa ở thế tục cũng không bằng được nhỉ?
Lăng Tiêu hiếm khi đùa cợt thế này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mai đỏ ửng, mặc dù bình thường các nàng vẫn cho rằng mình còn cao quý hơn cả công chúa hoàng thất, nhưng trong lòng nàng thực sự hiểu rằng, nếu xét theo con mắt của thế nhân, địa vị của các nàng còn xa mới có thể so sánh được với những công chúa cao quý.
- Công tử nói quá lời, xin hỏi, công tử có gì phân phó?
Sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt đẹp của Mai dừng lại trên khuôn mặt Lăng Tiêu, muốn xem vị công tử trẻ tuổi được Tạ Hiểu Yên coi trọng rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ có điều khiến nàng thất vọng chính là, vẻ mặt của chàng thanh niên này không có chút dao động, trong mắt cũng không hề có nữa phần dục vọng. Mai thậm chí cố ý thể hiện vẻ quyến rũ, dịu dàng của bản thân, vậy mà không hề có chút hiệu quả nào. Nàng không kìm nổi hơi nhụt chí.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Mai một hồi, cho đến khi hai gò má của cô gái trẻ này đỏ ứng, cúi gằm mặt xuống, bổng nhiên Lăng Tiêu phát ra khí thế, toàn thân trở nên cực kì nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Nói thật cho ta, các ngươi có muốn rời khỏi đây không?
Thân thể của Mai run lên rất nhẹ nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt của Lăng Tiêu. Sau đó nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu:
- Công tử sao lại nói ra những lời này? Gia chủ đã giao bốn tỉ muội Mai cho công tử, tự nhiên là công tử đi tới đâu, chúng tôi cũng đi theo tới đó. Hay là… công tử không muốn tỉ muội chúng tôi? Công tử yên tâm, chúng tôi tự biết thân phận thấp kém, chắc chắn sẽ an phận không có ham muốn gì hơn, hơn nữa… tỷ muội chúng tôi… đều là… thân thể băng thanh ngọc khiết…
Câu nói cuối cùng của Mai nhỏ như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đỏ bừng lên, tưởng như có thể xuất huyết bất cứ lúc nào.
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu nói:
- Ta muốn ngươi đi giúp ta làm một chuyện, ngươi có thể giúp không?
Mai ngẩng đầu, trong mắt chớp động hào quang không ai có thể hiểu được, giọng nói cũng hơi run rẩy. Nàng không hỏi Lăng Tiêu muốn mình làm gì mà hỏi:
- Mai sẽ làm, công tử sẽ mang bốn tỷ muội Mai rời khỏi chứ?
Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Đó là tự nhiên!
Mai khẽ cắn môi thoáng do dự một chút, sau đó gật đầu nói:
- Mai đã là người của công tử, công tử phân phó, Mai tự nhiên sẽ đi làm theo, chỉ có điều hy vọng… nếu Mai có gặp điều gì bất ngờ, xin công tử… có thể đối đãi tử tế với ba tỷ muội kia, các nàng ấy đều là người số khổ.
Lăng Tiêu nở một nụ cười ấm áp:
- Yên tâm đi, ngươi sẽ không có việc gì.
Nói xong, Lăng Tiêu lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ, đổ ra ba viên thuốc màu đen, nhẹ nhàng nói:
- Tìm cơ hội, cho ba viên thuốc này vào trong miệng bao vị đại trưởng lão của gia tộc các ngươi!
Mai giật mình kinh hãi, sau đó khom người nói:
- Nô tì cả gan hỏi công tử một câu, thuốc này… …
- Không phải hại nhân độc dược!
Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột.
Mai nghe xong ánh mắt lộ ra một chút thoải mái, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết. Nàng cũng đã nhận ra, công tử trẻ tuổi anh tuấn này có quan hệ chặt chẽ với thiếu công tử, như vậy tuyệt đối không thể tốt với gia chủ Liệt Dương và chủ mẫu tương lai Tạ Hiểu Yên!
Xem ra hắn tới đây là muốn trợ giúp thiếu công tử. Bốn cô gái Mai, Lan, Cúc, Trúc từ nhỏ sinh ra ở Tinh Võ thế gia, sự trung thành đối với Liệt gia tự nhiên không có vấn đề gì, hơn nữa, các nàng trung thành là với Liệt gia chứ không phải là với bất cứ ai!
Cho nên, mặc dù hiện tại phục tùng Liệt Dương, phục tùng Tạ Hiểu Yên, nhưng không có nghĩa là các nàng đã chấp nhận Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên.
Trong lòng mỗi người đều có cân nhắc của mình. Đối với Mai, Lan, Cúc, Trúc, các nàng hiển nhiên không hy vọng Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên biến siêu cấp Tinh Võ thế gia thành một mớ bòng bong.
Huống chi, trước khi đi theo công tử trẻ tuổi này rời khỏi Liệt gia, có thể làm một chuyện gì đó giúp Liệt gia, đương nhiên là các nàng rất sẵn lòng. Bởi vì trong tâm Mai, Lan, Cúc, Trúc, địa vị của ba đại trưởng lão hơn xa Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên.
Lăng Tiêu ngồi khoanh chân trong phòng, bóng đêm dần dày đặc xuống, giơ tay trước mặt vẫn không nhìn thấy năm ngón tay.
Tới trưa ngày thứ ba, Lăng Tiêu nói phải cáo từ rời đi, Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên tìm mọi cách giữ lại. Lăng Tiêu giả bộ bất đắc dĩ, liền đồng ý cùng với Liệt Khuyết và hai người đó ngồi chơi trong chòi hóng mát.
Liệt Dương thỉnh thoảng nhìn trộm quan sát Lăng Tiêu, thần sắc hơi có chút bất an. Mà Tạ Hiểu Yên thì sắc mặt trầm ổn, giọng điệu khách sáo, trò chuyện với Lăng Tiêu, thỉnh thoảng lại mỉm cười tự nhiên khiến Lăng Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy cảm thấy rất ghen tị, thầm nhủ chờ khi Lăng Tiêu biến thành con rối, mình sẽ cho hắn biết thế nào là nhục nhã. Bạn đang đọc truyện tại
/761
|