Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 448: Thần Thi

/761


Thi thể Tôn quản lí bày ở trước mặt Âu Dương Thiên Phong. Âu Dương Thiên Phong khẽ cau mày, nhìn khối thi thể vô cùng mập của Tôn quản lí, trên mặt lộ ra một ít cảm xúc chán ghét. Tuy nhiên khi nhìn vào chỗ vết thương ở phía sau lưng của Tôn quản lí, trên mặt Âu Dương Thiên Phong lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Chỗ vết thương này cũng không bình thường!

Âu Dương Thiên Phong nói với vài người bên cạnh với thần sắc trịnh trọng!

Phía sau Âu Dương Thiên Phong có năm người đi theo, Những người già của Âu Dương gia tộc đều biết năm người, hơn một nghìn năm trước bọn họ đã đi theo bên người Âu Dương Thiên Phong, nghe nói họ là thị vệ cùng lớn lên với Âu Dương Thiên Phong! Mặc dù thực lực hiện tại của Âu Dương Thiên Phong đã không cần bọn họ bảo vệ, nhưng năm người này vẫn muốn đi theo bên người lão.

Trên danh nghĩa thì năm người bọn họ là hộ vệ của Âu Dương Thiên Phong, nhưng trên thực tế, với tình cảm đã nhiều năm, đã sớm giống như huynh đệ rồi. Từ trên xuống dưới trong Âu Dương gia, không ai dám bất kính với năm người này. Về phần thực lực của năm người này đã đạt tới cảnh giới nào, cho dù bốn gã bảo vệ quặng mỏ có cảnh giới Kiếm Thần cũng nhìn không thấu bọn họ.

Một trung niên mặt ngựa trong bốn người cau mày, trầm giọng nói :
- Qua nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ thấy qua vết thương quỷ dị như thế, xem ra thương tích đó chắc là lợi khí gây ra. Nhưng nếu bốn người bọn họ và đám người giám sát vẫn chắc chắn không thấy vũ khí gì, đã nói lên rằng, thứ vũ khí này cho dù là người có cảnh giới Kiếm Thần, cũng không cách nào thấy được!

- Bảo vật?
Người trung niên có khuôn mặt tròn nói có chút khàn khàn, nhưng lại không khó nghe. Hai chữ này khiến cho tinh thần của tất cả những người chung quanh rung lên.

Âu Dương Thiên Phong khẽ nhíu mày, nói :
- Nếu có loại bảo vật này thì người này có thể là đại họa của Âu Dương gia rồi!
Nói xong, ánh mắt lão rơi trên đám người giám sát kia :
- Các ngươi … Có ai muốn nói thêm chút gì không?

Thẳng cho tới bây giờ, Âu Dương Thiên Phong mới hỏi chuyện đã trải qua. Bởi vì cho dù không hỏi, lão đại khái cũng biết được một ít. Tôn quản lí là con của một nhánh bên ngoại, hơn nữa hắn còn là hàng con cháu.

Tuy rằng thực lực cũng được nhưng phẩm hạnh lại rất kém cỏi, không được trọng dụng, được đưa tới chỗ quặng mỏ tinh thạch. Âu Dương Thiên Phong còn nghĩ tới bốn gã cường giả ở trước mặt cũng đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, bên ngoài còn có một trạm lính gác ngầm, còn về sản lượng tinh thạch thì có người phụ trách xử lý. Tôn quản lí chỉ phụ trách những người giám sát kia, cũng không có làm đại sự gì.

Cho dù tham ô một ít tinh thạch, cũng không có bao nhiêu, dù sao hắn cũng là người nhà, mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Qua nhiều năm như vậy, chuyện do Tôn quản lí làm, Âu Dương Thiên Phong đều biết rất rõ, lão cũng không đưa tiểu Hắc lên tầng đấu tranh phía trên của gia tộc cùng với chuyện của Tôn quản lí. Còn về phía tiểu Hắc, lão cũng biết, hắn là do Mao Thất mang về từ nơi xa. Thế gian nào có chuyện khéo léo như vậy, nếu nói Mao Thất có dị tâm, Âu Dương Thiên Phong tin chắc hắn vẫn chưa có cái gan lớn như vậy.

Lỗ Văn do dự một chút, cảm thấy mình nên vì tiểu Hắc giải thích vài câu, không thể để cho tiểu Hắc chịu oan ức không rõ ràng như vậy được. Mặc dù trong lòng Lỗ Văn có một loại dự cảm, tiểu Hắc không phải người thường, e rằng sau này mình còn có cơ hội gặp mặt!

Lỗ Văn lần lượt kể lại chuyện đã trải qua cho Âu Dương Thiên Phong, lưỡng lự một chút, mà vẫn chưa nói ra những phán đoán của hắn về Lăng Tiêu. Có lẽ gia chủ cũng không cần sự phán đoán của mình. Lỗ Văn thầm nghĩ trong lòng : Ta không thể có lỗi với tiểu Hắc huynh đệ!

Âu Dương Thiên Phong nghe xong, nhìn vào trong ánh mắt của Tôn quản lí, không chịu nổi mà còn thêm chán ghét, nói :
- Tìm một chỗ để mai tang hắn đi! Ôi, cô bé kia cũng không có người nhà sao? Nếu như có thì cho họ một chút tiền, nói … Mua con gái của bọ họ rồi và đã đưa về chỗ của chúng ta làm rồi.

Sau khi Âu Dương Thiên Phong phân phó xong, lại cố nói vài câu với bốn Kiếm Thần bảo vệ quặng mỏ, bốn người bọn họ không có liên quan lớn, cũng không có trách móc nặng nề bọn họ.

Sau khi mang theo năm tên hộ vệ rời đi, Âu Dương Thiên Phong mới nhẹ giọng hỏi :
- Các ngươi có cảm thấy bên trong chuyện này có cái gì không hợp lý không?

Người trung niên mặt ngựa kia giống như im lặng đã lâu, nghe Âu Dương Thiên Phong hỏi, mới nói :
- Ta hoài nghi gã tiểu Hắc kia cũng giống như chúng ta, cũng là cường giả có cảnh giới Tiên Thiên! Thiếu gia, ngài cũng biết, tinh thần lực có thể tụ lại đả thương người, vì sao … …

Người trung niên mặt tròn ở một bên cười nhạt nói :
- Nếu nói cho những người kia biết tiểu Hắc có thể là cao thủ Tiên Thiên, còn không hù chết bọn họ sao? Nói ra có ích gì? Tiểu tử kia đột nhiên biến mất cũng rất cổ quái!

Một người khác nói :
- Điều đó rất cổ quái, tuy nhiên … Nếu như đạt tới cảnh giới nhất định, thông qua tốc độ cực nhanh, cũng giống như lừa được người khác. Ta cho rằng, gã tiểu Hắc kia căn bản là chưa tiến vào trong quặng mỏ tinh thạch!

Âu Dương Thiên Phong cũng gật gật đâu, nói :
- Ta cũng tương đối nghiên về đáp án này. Gã tiểu Hắc kia rất có thể là cường giả Tiên Thiên! Mao Thất cũng nhìn lầm người rồi. Hơn nữa, hắn đi vào quặng mỏ của chúng ta, mới đầu cũng không có ác ý. Chúng ta cũng biết, Thánh Vực rất lớn, cho dù có rất nhiều người tu luyện tới cảnh giới Tu Luyện giả nhưng đối với bên ngoài chưa chắc có bao nhiêu quen thuộc! Nghe nói gã tiểu Hắc kia vô cùng trẻ tuổi. Ôi, thật sự là đáng tiếc. Nếu như ta có thể sớm đến đây một bước thì có lẽ Âu Dương gia chúng ta còn có thể có thêm một cường giả, hiện tại … Chỉ có thể chờ những gia tộc khác không cướp được. Sau khi trở về, các người lưu ý hơn một chút. Nếu như có người nào gặp hắn thì nhất định phải mời hắn về cho ta! Loại cường giả trẻ tuổi này chính là chỗ thiếu hụt của Âu Dương gia chúng ta!

Năm người bọn họ đều gật đầu lên tiếng, nhìn vào trong ánh mắt Âu Dương Thiên Phong, tràn đầy ý kính trọng. Lúc bọn họ còn niên thiếu thì đã đi theo Âu Dương Thiên Phong, cho nên vẫn gọi hắn là thiếu gia. Ở trong mắt bọn họ, thiếu gia người này có hùng tài đại lượt, là người làm nên đại sự! Giả sử thêm một thời gian, dưới sự dẫn dắt của thiếu gia thì Âu Dương gia tộc sẽ phát dương quang đại!

… …

Lăng Tiêu đang đi trên con đường đã cách xa phạm vi thế lực của Âu Dương gia tộc. Ở trong nhẫn trữ vật của Tôn quản lí hắn phát hiện có một bản ghi chép rất dầy, nó càng khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy gã Tôn quản lí này đáng chết!

Hóa ra, trong bản ghi chép đã ghi lại một lượng lớn tên của những cô gái bị Tôn quản lí hại, ngày và chuyện đã trải qua, được thuật lại một cách tỉ mỉ. Mới nhất cũng đã trải qua hơn hai nghìn năm trước!Tên của cô bé đưa cơm rõ ràng được viết cuối cùng! Tuy nhiên chỉ có một câu : Cô bé đưa cơm xấu nhất trong doanh trại. Nguồn truyện:

/761

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status